*Em gái ngoan lắm*
Có lời cam đoan của Thẩm Vọng, ông cụ Thẩm xốc lại tinh thần, trở về sảnh tiệc.
Cố Sanh Sanh hỏi Thẩm Vọng: “Sắp đến giờ bắt đầu lễ đính hôn rồi, người về có kịp không thế?”
Thẩm Vọng chậm rãi đáp: “Anh đã cho người tìm nó từ sớm rồi.”
“Hả?!” Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, “Anh gian xảo quá đi!”
Thẩm Vọng cào cằm Cố Sanh Sanh, nói một cách tao nhã: “Quá khen.”
Cố Sanh Sanh: “Tìm được Thẩm Đình Sâm rồi, còn Hoàng Phủ Du Du thì sao?”
Thẩm Vọng: “Không cần lo lắng cho cô ta. Hoàng Phủ phu nhân quan tâm mặt mũi của Hoàng Phủ gia hơn chúng ra rất nhiều, rồi sẽ phải đưa cô ta đến thôi.”
Cố Sanh Sanh khó hiểu hỏi lại: “Vậy lễ đính hôn này còn ý nghĩa gì nữa?”
Khóe miệng lạnh căm của Thẩm Vọng cong lên thành một nụ cười, tựa như cảm thấy câu hỏi vừa rồi của Cố Sanh Sanh thật đáng yêu: “Bảo vệ danh dự của hai gia đình, đây chính là ý nghĩa lớn nhất.”
Cố Sanh Sanh bỗng nhiên bước hụt, hôn lên môi Thẩm Vọng “tách” một tiếng.
Hơi thở ngọt ngào thơm tho phả vào mặt, một cảm giác mềm mại như cánh hoa từ đôi môi truyền đến, chút sự lo lắng thoáng qua liền tan biến đi hết, trái tim chỉ còn yêu thương ngập tràn: “Em —”
Ít có khi được thấy Thẩm Vọng cạn lời như thế này, anh khóa sau gáy Cố Sanh Sanh, ra sức nhào nặn, lực độ hệt như chơi đùa với mèo con: “Chờ đến đêm đã.”
Ánh mắt của Cố Sanh Sanh trở nên bối rối, cô cố chịu đựng từng cơn tê dại từ gáy lan xuống sống lưng, nói: “Vậy đến lúc tìm được Thẩm Đình Sâm rồi, anh phải bình tĩnh nói chuyện chứ đừng động tay động chân nhé. Anh cũng tính cách của hắn a… Đau!”
Thẩm Vọng “ồ” một tiếng, hơi nới lỏng tay vuốt ve cô, cặp mắt phượng khẽ nhướng lên: “Tính tình của nó thế nào?”
“… Thì xấu tính, không biết tốt xấu, không biết sống chết, thơm thối không phân biệt được!” Trong một khoảnh khắc, Cố Sanh Sanh nhanh trí lôi Thẩm Đình Sâm ra bêu rếu không chút khách khí, sau đó lại dè dặt liếc mắt hỏi Thẩm Vọng: “Đâu giống như anh, khoan dung độ lượng, dịu dàng dễ gần, lại còn đàn ông nữa. Sắp phải làm lễ đính hôn rồi, anh cũng không thể đánh cho mặt mũi hắn bầm dập tơi tả được đâu nhỉ?”
Thẩm Vọng hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, mi tâm lại lộ ra vẻ vui vẻ rõ rệt, như một chú mèo vừa được chủ vuốt lông xong.
Thời gian đã đến, buổi lễ đính hôn này liên quan đến danh tiếng của Thẩm gia và cả tâm trạng của ông cụ Thẩm, cuối cùng cũng là Thẩm Vọng đích thân ra tay.
Thẩm Vọng không cho Cố Sanh Sanh đi theo: “Em đi uống chút nước, nghỉ ngơi một lát đi.”
Cố Sanh Sanh không yên tâm nhìn theo anh: “Thẩm Đình Sâm…” Cô muốn bảo Thẩm Vọng cẩn thận Thẩm Đình Sâm, nhưng lại không muốn chọc anh nổi giận, nên đành ngậm miệng không nói nữa.
Thẩm Vọng: “Nó không chạy thoát đâu. Anh đi đây.”
Thẩm Vọng lại hiểu lầm nỗi lo lắng trong lòng Cố Sanh Sanh, nhưng cô cũng không thể làm gì khác.
Trong một bữa tiệc nhạc nhẽo linh đình, hào hoa xa xỉ, không khí toàn là mùi của tiền bạc, chẳng có ai để ý đến chút biến đổi nhỏ nhoi này.
Cố Sanh Sanh lặng lẽ lánh đến một góc vắng vẻ, nơi này bị cột trụ kiểu Rome và màn cửa che khuất, không dễ dàng phát hiện ra.
Cố Sanh Sanh ngồi trên chiếc ghế cao lót nhung, nấp sau chiếc bàn dài, lén lút cởi đôi giày cao gót, xoa bóp mũi chân đau nhức. Rồi cô lấy một miếng bánh tart hoa quả, vừa ăn vừa suy nghĩ miên man. Nội dung chủ yếu vẫn là xoay quanh Thẩm Vọng, vừa nghĩ đến anh là trái tim lại như có con nai chạy qua, khuôn mặt toát lên yêu thương ngời ngời.
Nhập tâm chưa được bao lâu, sau lưng bất thình lình có tiếng động vang lên. Cố Sanh Sanh suýt chút nữa bị nghẹn, cô vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trợn mắt quay người lại.
Tạ Tử Khanh kéo rèm cửa ra, thấy ai đó giống như Cố Sanh Sanh thì sửng sốt, chớp mắt một cái rồi nói: “Một mình cô trốn ở đây làm gì? Thẩm Vọng đâu?”
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, hồn nhiên đáp: “Thẩm Vọng đi rồi, anh tìm anh ấy à?”
Tạ Tử Khanh: “… Tôi hỏi cô thôi, sao Thẩm Vọng lại nhét cô vào xó xỉnh này chứ.”
Cố Sanh Sanh nghe vậy lập tức xù lông lên: “Thẩm Vọng không có bỏ tôi, anh ấy bận việc một chút rồi sẽ trở lại!”
Cố Sanh Sanh rất ít khi nổi nóng, bị cô quát một câu, Tạ Tử Khanh liền sững sờ, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên: “Không phải thì không phải thôi, nổi nóng làm gì.”
Cố Sanh Sanh nhấn mạnh: “Thẩm Vọng sắp quay lại rồi.”
Lúc cô nhắc đến Thẩm Vọng, bên trong cặp mắt trong veo tràn ngập sự yêu thương và dịu dàng vô bờ bến. Tạ Tử Khanh mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cố Sanh Sanh lại hỏi: “Sao anh cũng chui vào chỗ này?”
Tạ Tử Khanh uống ừng ực mấy ngụm nước trái cây rồi thở hắt ra một hơi. Để khỏi mất hết thể diện, anh liền dựa vào cột, bày ra tư thế phóng khoáng, một tay bưng ly nước trái cây ngạo nghễ hệt như đang cầm một ly rượu vang: “Không tránh thì đứng yên cho mấy cô gái kia ăn tươi nuốt sống hả?”
Cố Sanh Sanh nhìn anh một chút. Hôm nay Tạ Tử Khanh mặc một bộ lễ phục màu xám bạc rất quy củ, tóc hai bên thái dương được cắt sát đầu, mặt mày sắc bén, chỉ là anh vừa ho sặc sụa, mang tai và cổ đều đỏ lên, trông có vẻ hơi trẻ con một chút.
Cố Sanh Sanh không khỏi nghĩ đến Thẩm Vọng. Từ trước đến giờ Thẩm Vọng luôn chững chạc tao nhã, rồi cô lại liếc nhìn Tạ Tử Khanh với lỗ tai còn đỏ hồng, nghĩ thầm anh chàng này thật ngốc quá đi.
Hàng lông mi đen cong vuốt của Cố Sanh Sanh khẽ chớp như cánh bướm khép lại, ánh mắt cô lóe lên, quyến rũ đến mức khiến cho lòng người hoảng hốt. Tạ Tử Khanh gãi gãi đầu, nói bâng quơ: “Sao hôn lễ vẫn chưa bắt đầu nhỉ?”
Cố Sanh Sanh liếc mắt: “Còn 5 phút nữa, gấp cái gì?”
Tạ Tử Khanh pha trò: “Có mấy người cá cược với nhau, bọn họ cược cô dâu hay chú rể sẽ đào hôn trước. Thẩm gia và Hoàng Phủ gia còn chống đỡ nổi không?”
Cố Sanh Sanh hừ thật mạnh một tiếng: “Thẩm Vọng nói hôn lễ vẫn sẽ cử hành như cũ! Chắc chắn sẽ được!”
Dáng vẻ huênh hoang này như một gáo nước lạnh, khiến cho đầu óc của Tạ Tử Khanh dần dần hạ nhiệt độ, anh học theo cách nói chuyện của cô, đáp: “Còn 5 phút nữa, tôi sẽ chống mắt chờ.”
Cố Sanh Sanh quay đầu, không thèm để ý đến Tạ Tử Khanh nữa, ánh mắt lại không tự giác mà dán vào đồng hồ treo trên bức tường trước mặt, thời gian chầm chậm trôi qua như nước chảy, cô dâu chú rể đến bóng dáng cũng không thấy, Thẩm Vọng cũng không gửi về bất kỳ tin tức nào.
Không khí trong sảnh tiệc vẫn rất náo nhiệt, mùi rượu và bánh hòa lẫn với hương hoa, nhân viên phục vụ mặc áo khoác đuôi tôm bưng khay rượu đi qua đi lại giữa đám khách khứa. Đèn chùm thủy tinh trên trần chiếu ra ánh sáng lóa mắt, Cố Sanh Sanh càng lúc càng sốt ruột hơn.
Tạ Tử Khanh nhắc nhở cô: “Đến giờ rồi.”
Cố Sanh Sanh nhíu mày, chưa kịp mở miệng, đèn trong sảnh tiệc bỗng nhiên tối xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cúp điện hả?”
“Sao thế được.”
Trong bóng tối, tiếng xì xầm bàn tán dần lan rộng ra, tiếng bước chân sột soạt cùng với tiếng quần áo cọ xát vang lên khắp nơi.
Cố Sanh Sanh sợ nhất là kiểu không khí đen tối này: “Có chuyện gì thế?”
Tạ Tử Khanh duỗi tay, cánh tay chần chừ lơ lửng giữa không trung: “Cố Sanh Sanh, tôi ở bên này.”
Cố Sanh Sanh đưa tay mò mẫm, chợt eo cô bị một cánh tay vòng qua khóa lại: “Á!”
“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp rơi xuống trên đỉnh đầu, cùng lúc đó, Cố Sanh Sanh ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, cô lập tức nhào vào vòng ôm kia không chút do dự: “Thẩm Vọng!”
Cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm cô vào lòng.
Trong nháy mắt, đèn đóm bỗng sáng lên, ánh mắt của người tham gia cũng tập trung về phía sân khấu.
MC bước lên, tuyên bố sắp đến giờ bắt đầu buổi lễ.
MC nói: “Hôm nay, chúng ta tập trung ở nơi đây, là để chúc phúc cho cô Hoàng Phủ Du Du và anh Thẩm Đình Sâm…”
Ánh đèn di chuyển, chiếu đến cặp đôi vừa bước ra sân khấu, chính là Hoàng Phủ Du Du và Thẩm Đình Sâm mất tích cả một ngày nay.
Âm thanh ồn ào trong sảnh tiệc lập tức yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó tiếng bàn tán lại vỡ ra.
Cô dâu chú rể lúc thì cùng nhau biến mất, khi thì cùng nhau xuất hiện. Quả là một tin tức tốt để hóng hớt. Nhưng có Thẩm gia và Hoàng Phủ gia ở đây, mọi người chỉ có thể nuốt lại nghi vấn vào trong bụng.
Trên sân khấu, Thẩm Đình Sâm mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, cao ráo anh tuấn, còn Hoàng Phủ Du Du thì mặc váy cưới được gắn đầy kim cương, lộng lẫy kiều diễm. Chỉ nhìn vẻ ngoài, có thể thấy bọn họ là một cặp đôi cực kỳ hợp nhau.
Song, trên khuôn mặt của hai người lại không hề có một chút vui vẻ nào.
Tất cả mọi người đều nhìn theo luồng ánh sáng trên sân khấu, chỉ có Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng nhìn nhau chằm chằm trong bóng đêm.
Thẩm Vọng nói được làm được.
Ngay một phút cuối cùng trước khi buổi lễ đính hôn được cử hành, Thẩm Đình Sâm và Hoàng Phủ Du Du đã đồng thời xuất hiện.
Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng, dán sát bên tai anh, thấp giọng thì thầm: “Anh giỏi quá đi. Bọn họ đều nói buổi lễ sẽ không tiếp tục được nữa, chỉ có em tin tưởng anh thôi.”
“Ngoan lắm.” Thẩm Vọng mỉm cười, lồng ngực khẽ rung động.
Cố Sanh Sanh được vùi trong lồng ngực quen thuộc, cực kỳ muốn anh hôn mình một cái. Nhưng Thẩm Vọng đã thả cô ra ngay sau đó: “Chúng ta cũng qua đó thôi.”
Cố Sanh Sanh bám chặt trên người anh không chịu xuống, dùng bàn chân trần đạp mạnh lên bắp chân anh.
Thẩm Vọng hiểu ý, anh đặt Cố Sanh Sanh lên ghế rồi cúi xuống tìm đôi giày cao gót đã bị đá qua một bên.
Lúc này, trong sảnh tiệc đông đúc người, MC đang vui vẻ hớn hở đọc lời chào mừng, hoàn toàn đối lập với cái chốn nho nhỏ vắng vẻ mà yên tĩnh của hai người. Cô dâu và chú rể đứng trên sân khấu trao nhau nhẫn cưới, còn ở trong góc, Thẩm Vọng nửa quỳ chân, nâng cổ chân mảnh khảnh của Cố Sanh Sanh lên.
Chân Cố Sanh Sanh vừa trắng trẻo vừa thon thả, chỉ to bằng một nắm tay. Thẩm Vọng thu tay bóp nhẹ một phát.
Cố Sanh Sanh che miệng lại, cố nhịn tiếng kêu xuống, cặp mắt hạnh dần dâng nước lên: “Anh bóp em…”
“Không được làm nũng.” Thẩm Vọng lấy khăn tay trên túi lau sạch chân Cố Sanh Sanh, hôn lên mu bàn chân mướt mát một cái rồi mới mang giày vào cho cô.
Xong chân này lại đổi sang chân kia.
Cố Sanh Sanh thỏa mãn lắc lư hai chân, cuối cùng cũng chịu nắm tay Thẩm Vọng, đứng dậy đi theo anh.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng vừa xuất hiện trước mặt mọi người, không may bị MC phát hiện ra, anh trai và chị dâu của chú rể lập tức được mời lên sân khấu.
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh trong bộ váy trắng, vừa đặt chân lên sân khấu, cô dâu và chú rể liền bị lu mờ, độ thân mật càng không phải nói, thân đến mức làm lộ rõ vẻ bằng mặt không bằng lòng của cặp đôi ở phía sau.
Hai người nhau nhẫn cưới bằng gương mặt vô cảm, viên kim cương trên nhẫn sáng lên lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu chói lọi.
Toàn bộ ánh mắt ghen tị ước ao của các cô gái trong sảnh tiệc đều tập trung vào chiếc nhẫn cưới kia. Hoàng Phủ Du Du, người sở hữu viên kim cương to như trứng chim, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng Thẩm Đình Sâm đứng bên cạnh lại bày ra vẻ mặt như đưa đám.
May là các vị khách đều là những nhân vật từng trải, ông cụ Thẩm và Hoàng Phủ Tĩnh bĩnh tĩnh mỉm cười, trên mặt Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương thì tràn ngập niềm vui, nhìn về phía cặp trai gái đẹp đôi đầy yêu thương.
Sau khi nghi thức kết thúc, Hoàng Phủ Tĩnh đến khen ngợi con gái vài câu, bà không ngờ con gái lại biết lấy đại cục làm trọng, hiểu chuyện đến thế.
Hoàng Phủ Du Du làm nũng với bà: “Mẹ à, mẹ coi thường con quá đi. Đã bao giờ con làm mất mặt mẹ chưa?”
Cho tới lúc Hoàng Phủ Tĩnh đi khỏi, sắc mặt của Hoàng Phủ Du Du lập tức thay đổi.
Cô nói muốn đính hôn với Thẩm Đình Sâm trong lúc nhất thời giận dỗi, có ai ngờ Thẩm gia lại coi là thật, ra sức nịnh hót, mẹ cô cũng không từ chối bọn họ. Đến khi cô mơ mơ hồ hồ kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì váy cưới đã tròng vào cổ rồi.
Lúc nhìn thấy Thẩm Vọng, Hoàng Phủ Du Du mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thẩm Vọng vốn không hề để cô ở trong lòng, cô không thể vì giận dỗi anh mà phá hủy hạnh phúc của mình được! Đang nghĩ ngợi lung tung, bạn tốt của Hoàng Phủ Du Du là Ngải Lộ lén lút chạy đến báo tin: “Tớ mới thấy Cố Vân Yên, chắc chắn cô ta trà trộn vào đây để tìm Thẩm Đình Sâm!”
Hoàng Phủ Du Du lập tức như buồn ngủ vớ phải chiếu manh. Cô móc ra một lọ thuốc nhỏ, nói: “Cậu mang thuốc này đổ đi vào ly của Thẩm Đình Sâm mau!”
Ngải Lộ cả kinh: “Cậu muốn hạ độc chết anh ta hả?!”
Hoàng Phủ Du Du trấn an cô: “Anh ta đáng để tớ làm thế sao? Chỉ là thuốc giúp vui vẻ chút thôi. Mẹ tớ nói nếu tớ chủ động từ hôn thì sẽ lập tức khóa thẻ của tớ. Nhưng nếu Thẩm Đình Sâm xảy ra vấn đề…”
Ngải Lộ: “Ý cậu là…”
Hoàng Phủ Du Du cười lạnh: “Chú rể bị bắt quả tang gian díu với bạn gái cũ trong lễ đính hôn, vấn đề đã đủ nghiêm trọng chưa?”
Cố Sanh Sanh bất chợt quay đầu lại.
Thẩm Vọng: “Sao thế?”
Cố Sanh Sanh nháy mắt: “Hình như em vừa thấy Cố Vân Yên.”
Dường như Thẩm Vọng cũng không quá để tâm chuyện này, anh dẫn Cố Sanh Sanh đi làm quen với mấy người bên Tạ gia.
Người nhà họ Tạ có vẻ ngoài xuất sắc, nói năng lịch sự lễ phép, rất dễ khiến cho người khác cảm thấy có thiện cảm. Thanh niên tự kỷ Tạ Tử Khanh đứng giữa bọn họ, trông thật giống như một quả dưa nổi giận lạc đàn.
Anh trai cả của Tạ Tử Khanh cùng tuổi với Thẩm Vọng, cũng là bạn đại học với nhau. Hai người tất nhiên thân quen, nói chuyện rất ăn ý, những người còn lại đứng xung quanh hai người, thỉnh thoảng chen vào vài câu, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thẩm Vọng, cô không hiểu bọn họ đang nói về vấn đề gì, nhưng khi hiếm được thấy Thẩm Vọng thoải mái như vậy, cô không muốn quấy rầy anh, bèn nhìn một vòng tìm nhân viên phục vụ để lấy nước uống.
Cố Sanh Sanh vừa liếc mắt, một chàng trai họ Tạ đã ngăn nhân viên lại, lấy rượu đưa cho cô.
“Cảm ơn cậu.” Cố Sanh Sanh nhận ly, nhấp nhẹ một hớp.
Thẩm Vọng ngừng nói chuyện, cúi đầu nhìn cô: “Có phải mệt rồi không?”
Cố Sanh Sanh lắc đầu, rồi gật đầu: “Mọi người cứ nói chuyện đi, em đi tìm đám Tuyết Nhi một chút.”
Thẩm Vọng không ngăn cản cô, anh thuận tay đổi ly rượu đỏ trong tay cô thành một ly nước lê tuyết: “Đi đi, đừng chạy lung tung.”
Đám người bên Tạ gia cũng dừng lại, mỉm cười im lặng nhìn bọn họ. Cố Sanh Sanh vừa đi được mấy bước đã nghe thấy anh cả Tạ gia khen: “Em gái ngoan quá.”
Cố Sanh Sanh hít mũi, lên tiếng sửa lại: “Không phải em gái mà là vợ của Thẩm Vọng.”
Tịch Tuyết Nhi và An Hà là khách do Cố Sanh Sanh mời. Thấy Cố Sanh Sanh đến, Tịch Tuyết Nhi liền bắn liên thanh: “Đêm nay cứ hồi hộp như chơi tàu lượn siêu tốc ấy, mọi người mở cược xem giữa Hoàng Phủ Du Du và Thẩm Đình Sâm, ai sẽ là người bỏ trốn trước. Tất nhiên, tớ luôn luôn ủng hộ nhà các cậu!”
Cố Sanh Sanh cảm động đáp: “Cảm ơn cậu nha.”
Tịch Tuyết Nhi nắm chặt tay trái và đập vào lòng bàn tay phải: “Tớ cược rồi, cảm ơn các cậu vì túi xách mới!”
Cố Sanh Sanh: “…”
An Hà đang lướt điện thoại, bỗng nhiên cười phụt thành tiếng.
Cố Sanh Sanh: “Cậu cười gì đó? Không lẽ đến cậu cũng đặt cược? Đúng là không xem chị em ra gì mà!”
An Hà nâng tay lên, vô tội nói: “Không có cược, tớ đang đọc bài trên diễn đàn thôi.”
Thấy nụ cười bất thường của An Hà, Cố Sanh Sanh tò mò hỏi: “Bài nào thế?”
Tịch Tuyết Nhi vỗ đầu một cái: “Á quên mất, tớ mới gửi bài viết đó cho cậu đó, mau xem đi!”
Từ lúc bước vào sảnh tiệc, Cố Sanh Sanh bắt đầu không còn cơ hội sử dụng điện thoại nữa. Cô lấy điện thoại từ trong cái xắc tay ra, mở liên kết do Tịch Tuyết Nhi gửi đến, tiêu đề hầm hố lập tức đập vào mắt: “Ông chồng xxx!!! Tối nay có tư liệu sống để mơ rồi!!!”
Cố Sanh Sanh: “Đừng có gửi cho tớ mấy bài viết như thế nữa, thô tục quá đi…”
Ảnh chụp của chủ bài viết hiện ra, là ảnh của Thẩm Vọng trong buổi tiệc đêm nay.
Bàn tay với những ngón thon dài, khớp xương rõ ràng của Thẩm Vọng đang cầm một ly rượu vang. Bộ lễ phục màu đen nhàm chán bao phủ bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp cũng trở nên sang trọng cầu kỳ. Dường như mọi thứ trong sảnh tiệc đều xoay quanh một mình anh.
Bức hình không chụp trúng người đang đứng bên cạnh Thẩm Vọng, chỉ có một cánh tay mảnh khảnh vòng qua khuỷu tay của anh. Mà Thẩm Vọng thì cúi đầu nhìn cô gái đó, một bên mặt lộ ra, đường cong xương quai hàm sắc bén, cặp mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa vài phần ôn nhu dịu dàng.
Thật khiến cho người khác sinh ra ảo tưởng rằng anh đang nhìn mình.
Bên dưới topic, cư dân mạng đồng thanh gào khóc: “Tôi tuyên bố người anh ấy nhìn chính là tôi!”
“Người Thẩm Vọng nhìn rõ ràng là tớ! Thật quá đáng, ai dám chụp lén vậy? Các cậu không được chia sẻ, cũng không được nhìn!” Cố Sanh Sanh nhấn lưu lại, sau đó gửi bài viết cho Lý Cạnh.
Nào ngờ tay chân lóng ngóng, gửi nhầm sang Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh luống cuống thu hồi tin nhắn, vừa thu xong, Thẩm Vọng bên kia liền gửi một “?” đến.
Cố Sanh Sanh lật đật trả lời: “Em gửi nhầm. *Mèo con vô tội.jpg*”
Gửi xong thì vội vàng nhìn xung quanh, thấy hình bóng cao lớn rắn rỏi của Thẩm Vọng ở xa xa, anh cất điện thoại, bên cạnh là những người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cũng không thua kém Thẩm Vọng là bao, chính là các anh em trong gia đình họ Tạ.
Một người cười cười đấm Thẩm Vọng một cái, dường như bọn họ rất thân thiết với nhau.
Cố Sanh Sanh thầm thở phào, lúc này hai má của cô đã nóng lên, cô nhanh tay gửi bài viết cho Lý Cạnh, bảo anh để ý một chút. Thẩm Vọng đường đường là tổng giám đốc, lại để một đám con gái biến thành thế này, đúng là không ra thể thống gì cả!
Tịch Tuyết Nhi tức giận nói: “Cố Sanh Sanh, cậu đã có được Thẩm Vọng rồi, còn muốn cấm luôn quyền được tưởng tượng của các thiếu nữ sao?”
Cố Sanh Sanh ngang ngược vung tay: “Có Tạ Tử Khanh cho các cậu tưởng tượng vẫn chưa đủ à? Chưa đủ thì còn năm anh trai của anh ấy kia kìa.”
Tịch Tuyết Nhi thổn thức: “Ờm… Tạ Tử Khanh có thiếu chị dâu không?”
Tịch Tuyết Nhi nhất thời kích động, không khống chế được âm lượng của mình, một chàng trai họ Tạ nghe thấy liền quay lại, cười với cô một cái.
Tịch Tuyết Nhi hoảng hốt che mặt: “Aaaaa bọn họ nghe thấy rồi!”
An Hà cười cô: “Cái miệng của cậu kinh khủng quá đi.”
Cố Sanh Sanh cũng nhìn lại, mấy anh em nhà họ Tạ ai cũng đĩnh đạc, phong thái đường hoàng. Có điều không thấy Thẩm Vọng đâu hết.
Cố Sanh Sanh: “Thẩm Vọng đâu? Thẩm Vọng đi đâu rồi nhỉ?”
Cô vừa dứt lời, một tiếng thét tức khắc vang lên, phá vỡ không khí trang trọng trong sảnh tiệc. Tiếng ồn áo phát ra từ đầu bên kia sảnh, kéo đến như sóng thủy triều.
“Thẩm… Uống say… Bắt gian tại giường… Ở phòng…”
Vài chữ loáng thoáng theo gió lọt vào tai Cố Sanh Sanh.
Trong nháy mắt, đôi mắt của Cố Sanh Sanh mở to ra.
—
Có lời cam đoan của Thẩm Vọng, ông cụ Thẩm xốc lại tinh thần, trở về sảnh tiệc.
Cố Sanh Sanh hỏi Thẩm Vọng: “Sắp đến giờ bắt đầu lễ đính hôn rồi, người về có kịp không thế?”
Thẩm Vọng chậm rãi đáp: “Anh đã cho người tìm nó từ sớm rồi.”
“Hả?!” Cố Sanh Sanh trợn tròn mắt, “Anh gian xảo quá đi!”
Thẩm Vọng cào cằm Cố Sanh Sanh, nói một cách tao nhã: “Quá khen.”
Cố Sanh Sanh: “Tìm được Thẩm Đình Sâm rồi, còn Hoàng Phủ Du Du thì sao?”
Thẩm Vọng: “Không cần lo lắng cho cô ta. Hoàng Phủ phu nhân quan tâm mặt mũi của Hoàng Phủ gia hơn chúng ra rất nhiều, rồi sẽ phải đưa cô ta đến thôi.”
Cố Sanh Sanh khó hiểu hỏi lại: “Vậy lễ đính hôn này còn ý nghĩa gì nữa?”
Khóe miệng lạnh căm của Thẩm Vọng cong lên thành một nụ cười, tựa như cảm thấy câu hỏi vừa rồi của Cố Sanh Sanh thật đáng yêu: “Bảo vệ danh dự của hai gia đình, đây chính là ý nghĩa lớn nhất.”
Cố Sanh Sanh bỗng nhiên bước hụt, hôn lên môi Thẩm Vọng “tách” một tiếng.
Hơi thở ngọt ngào thơm tho phả vào mặt, một cảm giác mềm mại như cánh hoa từ đôi môi truyền đến, chút sự lo lắng thoáng qua liền tan biến đi hết, trái tim chỉ còn yêu thương ngập tràn: “Em —”
Ít có khi được thấy Thẩm Vọng cạn lời như thế này, anh khóa sau gáy Cố Sanh Sanh, ra sức nhào nặn, lực độ hệt như chơi đùa với mèo con: “Chờ đến đêm đã.”
Ánh mắt của Cố Sanh Sanh trở nên bối rối, cô cố chịu đựng từng cơn tê dại từ gáy lan xuống sống lưng, nói: “Vậy đến lúc tìm được Thẩm Đình Sâm rồi, anh phải bình tĩnh nói chuyện chứ đừng động tay động chân nhé. Anh cũng tính cách của hắn a… Đau!”
Thẩm Vọng “ồ” một tiếng, hơi nới lỏng tay vuốt ve cô, cặp mắt phượng khẽ nhướng lên: “Tính tình của nó thế nào?”
“… Thì xấu tính, không biết tốt xấu, không biết sống chết, thơm thối không phân biệt được!” Trong một khoảnh khắc, Cố Sanh Sanh nhanh trí lôi Thẩm Đình Sâm ra bêu rếu không chút khách khí, sau đó lại dè dặt liếc mắt hỏi Thẩm Vọng: “Đâu giống như anh, khoan dung độ lượng, dịu dàng dễ gần, lại còn đàn ông nữa. Sắp phải làm lễ đính hôn rồi, anh cũng không thể đánh cho mặt mũi hắn bầm dập tơi tả được đâu nhỉ?”
Thẩm Vọng hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến, mi tâm lại lộ ra vẻ vui vẻ rõ rệt, như một chú mèo vừa được chủ vuốt lông xong.
Thời gian đã đến, buổi lễ đính hôn này liên quan đến danh tiếng của Thẩm gia và cả tâm trạng của ông cụ Thẩm, cuối cùng cũng là Thẩm Vọng đích thân ra tay.
Thẩm Vọng không cho Cố Sanh Sanh đi theo: “Em đi uống chút nước, nghỉ ngơi một lát đi.”
Cố Sanh Sanh không yên tâm nhìn theo anh: “Thẩm Đình Sâm…” Cô muốn bảo Thẩm Vọng cẩn thận Thẩm Đình Sâm, nhưng lại không muốn chọc anh nổi giận, nên đành ngậm miệng không nói nữa.
Thẩm Vọng: “Nó không chạy thoát đâu. Anh đi đây.”
Thẩm Vọng lại hiểu lầm nỗi lo lắng trong lòng Cố Sanh Sanh, nhưng cô cũng không thể làm gì khác.
Trong một bữa tiệc nhạc nhẽo linh đình, hào hoa xa xỉ, không khí toàn là mùi của tiền bạc, chẳng có ai để ý đến chút biến đổi nhỏ nhoi này.
Cố Sanh Sanh lặng lẽ lánh đến một góc vắng vẻ, nơi này bị cột trụ kiểu Rome và màn cửa che khuất, không dễ dàng phát hiện ra.
Cố Sanh Sanh ngồi trên chiếc ghế cao lót nhung, nấp sau chiếc bàn dài, lén lút cởi đôi giày cao gót, xoa bóp mũi chân đau nhức. Rồi cô lấy một miếng bánh tart hoa quả, vừa ăn vừa suy nghĩ miên man. Nội dung chủ yếu vẫn là xoay quanh Thẩm Vọng, vừa nghĩ đến anh là trái tim lại như có con nai chạy qua, khuôn mặt toát lên yêu thương ngời ngời.
Nhập tâm chưa được bao lâu, sau lưng bất thình lình có tiếng động vang lên. Cố Sanh Sanh suýt chút nữa bị nghẹn, cô vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trợn mắt quay người lại.
Tạ Tử Khanh kéo rèm cửa ra, thấy ai đó giống như Cố Sanh Sanh thì sửng sốt, chớp mắt một cái rồi nói: “Một mình cô trốn ở đây làm gì? Thẩm Vọng đâu?”
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu, hồn nhiên đáp: “Thẩm Vọng đi rồi, anh tìm anh ấy à?”
Tạ Tử Khanh: “… Tôi hỏi cô thôi, sao Thẩm Vọng lại nhét cô vào xó xỉnh này chứ.”
Cố Sanh Sanh nghe vậy lập tức xù lông lên: “Thẩm Vọng không có bỏ tôi, anh ấy bận việc một chút rồi sẽ trở lại!”
Cố Sanh Sanh rất ít khi nổi nóng, bị cô quát một câu, Tạ Tử Khanh liền sững sờ, khuôn mặt thoáng chốc đỏ lên: “Không phải thì không phải thôi, nổi nóng làm gì.”
Cố Sanh Sanh nhấn mạnh: “Thẩm Vọng sắp quay lại rồi.”
Lúc cô nhắc đến Thẩm Vọng, bên trong cặp mắt trong veo tràn ngập sự yêu thương và dịu dàng vô bờ bến. Tạ Tử Khanh mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cố Sanh Sanh lại hỏi: “Sao anh cũng chui vào chỗ này?”
Tạ Tử Khanh uống ừng ực mấy ngụm nước trái cây rồi thở hắt ra một hơi. Để khỏi mất hết thể diện, anh liền dựa vào cột, bày ra tư thế phóng khoáng, một tay bưng ly nước trái cây ngạo nghễ hệt như đang cầm một ly rượu vang: “Không tránh thì đứng yên cho mấy cô gái kia ăn tươi nuốt sống hả?”
Cố Sanh Sanh nhìn anh một chút. Hôm nay Tạ Tử Khanh mặc một bộ lễ phục màu xám bạc rất quy củ, tóc hai bên thái dương được cắt sát đầu, mặt mày sắc bén, chỉ là anh vừa ho sặc sụa, mang tai và cổ đều đỏ lên, trông có vẻ hơi trẻ con một chút.
Cố Sanh Sanh không khỏi nghĩ đến Thẩm Vọng. Từ trước đến giờ Thẩm Vọng luôn chững chạc tao nhã, rồi cô lại liếc nhìn Tạ Tử Khanh với lỗ tai còn đỏ hồng, nghĩ thầm anh chàng này thật ngốc quá đi.
Hàng lông mi đen cong vuốt của Cố Sanh Sanh khẽ chớp như cánh bướm khép lại, ánh mắt cô lóe lên, quyến rũ đến mức khiến cho lòng người hoảng hốt. Tạ Tử Khanh gãi gãi đầu, nói bâng quơ: “Sao hôn lễ vẫn chưa bắt đầu nhỉ?”
Cố Sanh Sanh liếc mắt: “Còn 5 phút nữa, gấp cái gì?”
Tạ Tử Khanh pha trò: “Có mấy người cá cược với nhau, bọn họ cược cô dâu hay chú rể sẽ đào hôn trước. Thẩm gia và Hoàng Phủ gia còn chống đỡ nổi không?”
Cố Sanh Sanh hừ thật mạnh một tiếng: “Thẩm Vọng nói hôn lễ vẫn sẽ cử hành như cũ! Chắc chắn sẽ được!”
Dáng vẻ huênh hoang này như một gáo nước lạnh, khiến cho đầu óc của Tạ Tử Khanh dần dần hạ nhiệt độ, anh học theo cách nói chuyện của cô, đáp: “Còn 5 phút nữa, tôi sẽ chống mắt chờ.”
Cố Sanh Sanh quay đầu, không thèm để ý đến Tạ Tử Khanh nữa, ánh mắt lại không tự giác mà dán vào đồng hồ treo trên bức tường trước mặt, thời gian chầm chậm trôi qua như nước chảy, cô dâu chú rể đến bóng dáng cũng không thấy, Thẩm Vọng cũng không gửi về bất kỳ tin tức nào.
Không khí trong sảnh tiệc vẫn rất náo nhiệt, mùi rượu và bánh hòa lẫn với hương hoa, nhân viên phục vụ mặc áo khoác đuôi tôm bưng khay rượu đi qua đi lại giữa đám khách khứa. Đèn chùm thủy tinh trên trần chiếu ra ánh sáng lóa mắt, Cố Sanh Sanh càng lúc càng sốt ruột hơn.
Tạ Tử Khanh nhắc nhở cô: “Đến giờ rồi.”
Cố Sanh Sanh nhíu mày, chưa kịp mở miệng, đèn trong sảnh tiệc bỗng nhiên tối xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
“Cúp điện hả?”
“Sao thế được.”
Trong bóng tối, tiếng xì xầm bàn tán dần lan rộng ra, tiếng bước chân sột soạt cùng với tiếng quần áo cọ xát vang lên khắp nơi.
Cố Sanh Sanh sợ nhất là kiểu không khí đen tối này: “Có chuyện gì thế?”
Tạ Tử Khanh duỗi tay, cánh tay chần chừ lơ lửng giữa không trung: “Cố Sanh Sanh, tôi ở bên này.”
Cố Sanh Sanh đưa tay mò mẫm, chợt eo cô bị một cánh tay vòng qua khóa lại: “Á!”
“Là anh.”
Giọng nói trầm thấp rơi xuống trên đỉnh đầu, cùng lúc đó, Cố Sanh Sanh ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, cô lập tức nhào vào vòng ôm kia không chút do dự: “Thẩm Vọng!”
Cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm cô vào lòng.
Trong nháy mắt, đèn đóm bỗng sáng lên, ánh mắt của người tham gia cũng tập trung về phía sân khấu.
MC bước lên, tuyên bố sắp đến giờ bắt đầu buổi lễ.
MC nói: “Hôm nay, chúng ta tập trung ở nơi đây, là để chúc phúc cho cô Hoàng Phủ Du Du và anh Thẩm Đình Sâm…”
Ánh đèn di chuyển, chiếu đến cặp đôi vừa bước ra sân khấu, chính là Hoàng Phủ Du Du và Thẩm Đình Sâm mất tích cả một ngày nay.
Âm thanh ồn ào trong sảnh tiệc lập tức yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó tiếng bàn tán lại vỡ ra.
Cô dâu chú rể lúc thì cùng nhau biến mất, khi thì cùng nhau xuất hiện. Quả là một tin tức tốt để hóng hớt. Nhưng có Thẩm gia và Hoàng Phủ gia ở đây, mọi người chỉ có thể nuốt lại nghi vấn vào trong bụng.
Trên sân khấu, Thẩm Đình Sâm mặc một bộ lễ phục màu lam nhạt, cao ráo anh tuấn, còn Hoàng Phủ Du Du thì mặc váy cưới được gắn đầy kim cương, lộng lẫy kiều diễm. Chỉ nhìn vẻ ngoài, có thể thấy bọn họ là một cặp đôi cực kỳ hợp nhau.
Song, trên khuôn mặt của hai người lại không hề có một chút vui vẻ nào.
Tất cả mọi người đều nhìn theo luồng ánh sáng trên sân khấu, chỉ có Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng nhìn nhau chằm chằm trong bóng đêm.
Thẩm Vọng nói được làm được.
Ngay một phút cuối cùng trước khi buổi lễ đính hôn được cử hành, Thẩm Đình Sâm và Hoàng Phủ Du Du đã đồng thời xuất hiện.
Cố Sanh Sanh ôm cổ Thẩm Vọng, dán sát bên tai anh, thấp giọng thì thầm: “Anh giỏi quá đi. Bọn họ đều nói buổi lễ sẽ không tiếp tục được nữa, chỉ có em tin tưởng anh thôi.”
“Ngoan lắm.” Thẩm Vọng mỉm cười, lồng ngực khẽ rung động.
Cố Sanh Sanh được vùi trong lồng ngực quen thuộc, cực kỳ muốn anh hôn mình một cái. Nhưng Thẩm Vọng đã thả cô ra ngay sau đó: “Chúng ta cũng qua đó thôi.”
Cố Sanh Sanh bám chặt trên người anh không chịu xuống, dùng bàn chân trần đạp mạnh lên bắp chân anh.
Thẩm Vọng hiểu ý, anh đặt Cố Sanh Sanh lên ghế rồi cúi xuống tìm đôi giày cao gót đã bị đá qua một bên.
Lúc này, trong sảnh tiệc đông đúc người, MC đang vui vẻ hớn hở đọc lời chào mừng, hoàn toàn đối lập với cái chốn nho nhỏ vắng vẻ mà yên tĩnh của hai người. Cô dâu và chú rể đứng trên sân khấu trao nhau nhẫn cưới, còn ở trong góc, Thẩm Vọng nửa quỳ chân, nâng cổ chân mảnh khảnh của Cố Sanh Sanh lên.
Chân Cố Sanh Sanh vừa trắng trẻo vừa thon thả, chỉ to bằng một nắm tay. Thẩm Vọng thu tay bóp nhẹ một phát.
Cố Sanh Sanh che miệng lại, cố nhịn tiếng kêu xuống, cặp mắt hạnh dần dâng nước lên: “Anh bóp em…”
“Không được làm nũng.” Thẩm Vọng lấy khăn tay trên túi lau sạch chân Cố Sanh Sanh, hôn lên mu bàn chân mướt mát một cái rồi mới mang giày vào cho cô.
Xong chân này lại đổi sang chân kia.
Cố Sanh Sanh thỏa mãn lắc lư hai chân, cuối cùng cũng chịu nắm tay Thẩm Vọng, đứng dậy đi theo anh.
Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng vừa xuất hiện trước mặt mọi người, không may bị MC phát hiện ra, anh trai và chị dâu của chú rể lập tức được mời lên sân khấu.
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh trong bộ váy trắng, vừa đặt chân lên sân khấu, cô dâu và chú rể liền bị lu mờ, độ thân mật càng không phải nói, thân đến mức làm lộ rõ vẻ bằng mặt không bằng lòng của cặp đôi ở phía sau.
Hai người nhau nhẫn cưới bằng gương mặt vô cảm, viên kim cương trên nhẫn sáng lên lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu chói lọi.
Toàn bộ ánh mắt ghen tị ước ao của các cô gái trong sảnh tiệc đều tập trung vào chiếc nhẫn cưới kia. Hoàng Phủ Du Du, người sở hữu viên kim cương to như trứng chim, nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng Thẩm Đình Sâm đứng bên cạnh lại bày ra vẻ mặt như đưa đám.
May là các vị khách đều là những nhân vật từng trải, ông cụ Thẩm và Hoàng Phủ Tĩnh bĩnh tĩnh mỉm cười, trên mặt Liễu Bình và Thẩm Quốc Xương thì tràn ngập niềm vui, nhìn về phía cặp trai gái đẹp đôi đầy yêu thương.
Sau khi nghi thức kết thúc, Hoàng Phủ Tĩnh đến khen ngợi con gái vài câu, bà không ngờ con gái lại biết lấy đại cục làm trọng, hiểu chuyện đến thế.
Hoàng Phủ Du Du làm nũng với bà: “Mẹ à, mẹ coi thường con quá đi. Đã bao giờ con làm mất mặt mẹ chưa?”
Cho tới lúc Hoàng Phủ Tĩnh đi khỏi, sắc mặt của Hoàng Phủ Du Du lập tức thay đổi.
Cô nói muốn đính hôn với Thẩm Đình Sâm trong lúc nhất thời giận dỗi, có ai ngờ Thẩm gia lại coi là thật, ra sức nịnh hót, mẹ cô cũng không từ chối bọn họ. Đến khi cô mơ mơ hồ hồ kịp biết chuyện gì đang xảy ra thì váy cưới đã tròng vào cổ rồi.
Lúc nhìn thấy Thẩm Vọng, Hoàng Phủ Du Du mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thẩm Vọng vốn không hề để cô ở trong lòng, cô không thể vì giận dỗi anh mà phá hủy hạnh phúc của mình được! Đang nghĩ ngợi lung tung, bạn tốt của Hoàng Phủ Du Du là Ngải Lộ lén lút chạy đến báo tin: “Tớ mới thấy Cố Vân Yên, chắc chắn cô ta trà trộn vào đây để tìm Thẩm Đình Sâm!”
Hoàng Phủ Du Du lập tức như buồn ngủ vớ phải chiếu manh. Cô móc ra một lọ thuốc nhỏ, nói: “Cậu mang thuốc này đổ đi vào ly của Thẩm Đình Sâm mau!”
Ngải Lộ cả kinh: “Cậu muốn hạ độc chết anh ta hả?!”
Hoàng Phủ Du Du trấn an cô: “Anh ta đáng để tớ làm thế sao? Chỉ là thuốc giúp vui vẻ chút thôi. Mẹ tớ nói nếu tớ chủ động từ hôn thì sẽ lập tức khóa thẻ của tớ. Nhưng nếu Thẩm Đình Sâm xảy ra vấn đề…”
Ngải Lộ: “Ý cậu là…”
Hoàng Phủ Du Du cười lạnh: “Chú rể bị bắt quả tang gian díu với bạn gái cũ trong lễ đính hôn, vấn đề đã đủ nghiêm trọng chưa?”
Cố Sanh Sanh bất chợt quay đầu lại.
Thẩm Vọng: “Sao thế?”
Cố Sanh Sanh nháy mắt: “Hình như em vừa thấy Cố Vân Yên.”
Dường như Thẩm Vọng cũng không quá để tâm chuyện này, anh dẫn Cố Sanh Sanh đi làm quen với mấy người bên Tạ gia.
Người nhà họ Tạ có vẻ ngoài xuất sắc, nói năng lịch sự lễ phép, rất dễ khiến cho người khác cảm thấy có thiện cảm. Thanh niên tự kỷ Tạ Tử Khanh đứng giữa bọn họ, trông thật giống như một quả dưa nổi giận lạc đàn.
Anh trai cả của Tạ Tử Khanh cùng tuổi với Thẩm Vọng, cũng là bạn đại học với nhau. Hai người tất nhiên thân quen, nói chuyện rất ăn ý, những người còn lại đứng xung quanh hai người, thỉnh thoảng chen vào vài câu, không khí cực kỳ vui vẻ.
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đứng bên cạnh Thẩm Vọng, cô không hiểu bọn họ đang nói về vấn đề gì, nhưng khi hiếm được thấy Thẩm Vọng thoải mái như vậy, cô không muốn quấy rầy anh, bèn nhìn một vòng tìm nhân viên phục vụ để lấy nước uống.
Cố Sanh Sanh vừa liếc mắt, một chàng trai họ Tạ đã ngăn nhân viên lại, lấy rượu đưa cho cô.
“Cảm ơn cậu.” Cố Sanh Sanh nhận ly, nhấp nhẹ một hớp.
Thẩm Vọng ngừng nói chuyện, cúi đầu nhìn cô: “Có phải mệt rồi không?”
Cố Sanh Sanh lắc đầu, rồi gật đầu: “Mọi người cứ nói chuyện đi, em đi tìm đám Tuyết Nhi một chút.”
Thẩm Vọng không ngăn cản cô, anh thuận tay đổi ly rượu đỏ trong tay cô thành một ly nước lê tuyết: “Đi đi, đừng chạy lung tung.”
Đám người bên Tạ gia cũng dừng lại, mỉm cười im lặng nhìn bọn họ. Cố Sanh Sanh vừa đi được mấy bước đã nghe thấy anh cả Tạ gia khen: “Em gái ngoan quá.”
Cố Sanh Sanh hít mũi, lên tiếng sửa lại: “Không phải em gái mà là vợ của Thẩm Vọng.”
Tịch Tuyết Nhi và An Hà là khách do Cố Sanh Sanh mời. Thấy Cố Sanh Sanh đến, Tịch Tuyết Nhi liền bắn liên thanh: “Đêm nay cứ hồi hộp như chơi tàu lượn siêu tốc ấy, mọi người mở cược xem giữa Hoàng Phủ Du Du và Thẩm Đình Sâm, ai sẽ là người bỏ trốn trước. Tất nhiên, tớ luôn luôn ủng hộ nhà các cậu!”
Cố Sanh Sanh cảm động đáp: “Cảm ơn cậu nha.”
Tịch Tuyết Nhi nắm chặt tay trái và đập vào lòng bàn tay phải: “Tớ cược rồi, cảm ơn các cậu vì túi xách mới!”
Cố Sanh Sanh: “…”
An Hà đang lướt điện thoại, bỗng nhiên cười phụt thành tiếng.
Cố Sanh Sanh: “Cậu cười gì đó? Không lẽ đến cậu cũng đặt cược? Đúng là không xem chị em ra gì mà!”
An Hà nâng tay lên, vô tội nói: “Không có cược, tớ đang đọc bài trên diễn đàn thôi.”
Thấy nụ cười bất thường của An Hà, Cố Sanh Sanh tò mò hỏi: “Bài nào thế?”
Tịch Tuyết Nhi vỗ đầu một cái: “Á quên mất, tớ mới gửi bài viết đó cho cậu đó, mau xem đi!”
Từ lúc bước vào sảnh tiệc, Cố Sanh Sanh bắt đầu không còn cơ hội sử dụng điện thoại nữa. Cô lấy điện thoại từ trong cái xắc tay ra, mở liên kết do Tịch Tuyết Nhi gửi đến, tiêu đề hầm hố lập tức đập vào mắt: “Ông chồng xxx!!! Tối nay có tư liệu sống để mơ rồi!!!”
Cố Sanh Sanh: “Đừng có gửi cho tớ mấy bài viết như thế nữa, thô tục quá đi…”
Ảnh chụp của chủ bài viết hiện ra, là ảnh của Thẩm Vọng trong buổi tiệc đêm nay.
Bàn tay với những ngón thon dài, khớp xương rõ ràng của Thẩm Vọng đang cầm một ly rượu vang. Bộ lễ phục màu đen nhàm chán bao phủ bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp cũng trở nên sang trọng cầu kỳ. Dường như mọi thứ trong sảnh tiệc đều xoay quanh một mình anh.
Bức hình không chụp trúng người đang đứng bên cạnh Thẩm Vọng, chỉ có một cánh tay mảnh khảnh vòng qua khuỷu tay của anh. Mà Thẩm Vọng thì cúi đầu nhìn cô gái đó, một bên mặt lộ ra, đường cong xương quai hàm sắc bén, cặp mắt phượng xinh đẹp ẩn chứa vài phần ôn nhu dịu dàng.
Thật khiến cho người khác sinh ra ảo tưởng rằng anh đang nhìn mình.
Bên dưới topic, cư dân mạng đồng thanh gào khóc: “Tôi tuyên bố người anh ấy nhìn chính là tôi!”
“Người Thẩm Vọng nhìn rõ ràng là tớ! Thật quá đáng, ai dám chụp lén vậy? Các cậu không được chia sẻ, cũng không được nhìn!” Cố Sanh Sanh nhấn lưu lại, sau đó gửi bài viết cho Lý Cạnh.
Nào ngờ tay chân lóng ngóng, gửi nhầm sang Thẩm Vọng.
Cố Sanh Sanh luống cuống thu hồi tin nhắn, vừa thu xong, Thẩm Vọng bên kia liền gửi một “?” đến.
Cố Sanh Sanh lật đật trả lời: “Em gửi nhầm. *Mèo con vô tội.jpg*”
Gửi xong thì vội vàng nhìn xung quanh, thấy hình bóng cao lớn rắn rỏi của Thẩm Vọng ở xa xa, anh cất điện thoại, bên cạnh là những người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cũng không thua kém Thẩm Vọng là bao, chính là các anh em trong gia đình họ Tạ.
Một người cười cười đấm Thẩm Vọng một cái, dường như bọn họ rất thân thiết với nhau.
Cố Sanh Sanh thầm thở phào, lúc này hai má của cô đã nóng lên, cô nhanh tay gửi bài viết cho Lý Cạnh, bảo anh để ý một chút. Thẩm Vọng đường đường là tổng giám đốc, lại để một đám con gái biến thành thế này, đúng là không ra thể thống gì cả!
Tịch Tuyết Nhi tức giận nói: “Cố Sanh Sanh, cậu đã có được Thẩm Vọng rồi, còn muốn cấm luôn quyền được tưởng tượng của các thiếu nữ sao?”
Cố Sanh Sanh ngang ngược vung tay: “Có Tạ Tử Khanh cho các cậu tưởng tượng vẫn chưa đủ à? Chưa đủ thì còn năm anh trai của anh ấy kia kìa.”
Tịch Tuyết Nhi thổn thức: “Ờm… Tạ Tử Khanh có thiếu chị dâu không?”
Tịch Tuyết Nhi nhất thời kích động, không khống chế được âm lượng của mình, một chàng trai họ Tạ nghe thấy liền quay lại, cười với cô một cái.
Tịch Tuyết Nhi hoảng hốt che mặt: “Aaaaa bọn họ nghe thấy rồi!”
An Hà cười cô: “Cái miệng của cậu kinh khủng quá đi.”
Cố Sanh Sanh cũng nhìn lại, mấy anh em nhà họ Tạ ai cũng đĩnh đạc, phong thái đường hoàng. Có điều không thấy Thẩm Vọng đâu hết.
Cố Sanh Sanh: “Thẩm Vọng đâu? Thẩm Vọng đi đâu rồi nhỉ?”
Cô vừa dứt lời, một tiếng thét tức khắc vang lên, phá vỡ không khí trang trọng trong sảnh tiệc. Tiếng ồn áo phát ra từ đầu bên kia sảnh, kéo đến như sóng thủy triều.
“Thẩm… Uống say… Bắt gian tại giường… Ở phòng…”
Vài chữ loáng thoáng theo gió lọt vào tai Cố Sanh Sanh.
Trong nháy mắt, đôi mắt của Cố Sanh Sanh mở to ra.
—
Danh sách chương