Thật ra không riêng gì Cơ Oánh, mà tất cả đệ tử ở đây khi mới nhập cốc đều không dám tin.

Trong suy nghĩ của các nàng Quỷ Cốc Tử tồn tại như một vị thần kia rất trẻ còn rất... anh tuấn. Tuy rằng nước Tề rất nhiều mĩ nam tử, nhưng mà Quy Khương cũng ph ải thừa nhận, trong những nam tử nàng từng gặp không có một người nào so được với Quỷ Cốc Vương Hủ.

Người đương thời yêu thích cái đẹp, không phải chỉ mĩ nữ mới được sùng bái, nam tử cũng vậy, ngày xưa vẻ đẹp của Công Tôn Tử được toàn bộ thiếu nữ nước Trịnh yêu thích, ngày đêm tương tư, mà vị mĩ nam tử ẩn cư núi Vân Mộng này nếu bị người thiên hạ nhận ra, chỉ sợ nữ tử nhớ nhung hắn đủ để san bằng cửa Cốc.

Tân Nô quỳ trong góc, thu hết toàn bộ phản ứng của mọi người vào trong mắt.

Nàng nhận biết người nọ từ sớm, mặc dù lúc nhỏ lần đầu tiên thấy hắn, cũng biết tướng mạo của hắn rất anh tuấn, còn đẹp mắt hơn tất cả những người trong cốc, nhưng thời gian trôi qua, hiểu rõ tính tình hắn, tuy rằng lúc này Quỷ Cốc Vương Hủ anh tuấn như là hoa lan trên vách đá, nhưng trong mắt nàng, chỉ là một độc thảo mà thôi....

Nhưng mọi người lại không biết, vị ân sư vẻ ngoài tuấn mĩ nhưng bên trong lại tà ác, chỉ ngây người mà nhìn ngắm ái mộ vị cao nhân ẩn sĩ.

Đáng tiếc, Quỷ Cốc tuy anh tuấn, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, khẽ cau lông mày, không nhìn đám người đang quỳ, đi một đường vào y quán, nghe nói là muốn hỏi thăm vết thương của Tôn Trọng.

Cái này lại khiến mọi người cảm khái sư đồ tình thâm, tình thương của ân sư như cốt nhục tương liên.

Đợi lúc Vương Hủ tiến vào nội viện, mọi người nhao nhao đứng dậy. Cơ Oánh hưng phấn nói: Thấy không? Kia là ân sư của chúng ta, thật sự anh tuấn, những nho sinh kia thật đáng hận, vẽ ra bức họa như vậy nói xấu ân sư... Đúng rồi, lát nữa chắc ân sư phải uống trà, chúng ta đi qua bên kia hỗ trở, cũng coi như là biểu đạt tâm của đệ tử!

Có lẽ sợ một mình đi sẽ bị đánh giá nữ tử mà không dè dặt, nói xong, thuận tay kéo Tân Nô đi.

Tân Nô không phản ứng, chỉ đi theo nàng tới nhã gian.

Lúc Vương Hủ vào nội thất y quán, vẻ mặt thiếu niên tìm được đường sống trong chỗ chết đã tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào xà nhà trên đỉnh đầu, căn phòng u ám, không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc nhìn thấy Vương Hủ đi vào, hắn cả kinh, cố gắng vùng dậy thi lễ. Vương Hủ thoải mái vung vạt áo ngồi bên cạnh hắn, đưa tay đè bả vai hắn xuống: Nghe nói ngươi vừa cố định xương đùi, không cần đa lễ.

Nói xong, hắn lật chăn, quan sát cái chân bị băng bó của Tôn Trong, nhìn hai đầu gối lộ ra vết máu, trầm mặc nói: Là ta phái người tới quá muộn...

Tôn Trọng nghe xong vẻ mặt xấu hổ nói: Không... là đồ nhi sai, ân sư ba phen bốn bận phái người nhắc nhở nên đề phòng tặc tử Bàng Quyên, thế nhưng mà đệ tử... Lại bị hắn làm u mê, một lòng nhận định người vì...ghen tị mà không thể tha thứ cho Bàng Quyên... Là lỗi của đệ tử... Lỗi của đệ tử...

Như Tôn Trọng nói, quả thật Vương Hủ nhiều lần nhắc nhở hắn, nhưng mà Bàng Quyên lại sớm kết thân với đồng môn sư đệ này, thậm chí nói mình vì mến mộ nữ nô Tân Nô, cũng vì giúp đỡ nàng trốn trong phủ mà đắc tội ân sư.

Bởi vì huynh trưởng, cho nên Tân Nô biết rõ gút mắc của Vương Hủ cùng tư nô kia. Lúc nhỏ vị tỉ tỉ xinh đẹp luôn ở trong mộng của vị thiếu niên, chỉ là sau biến cố đó, cho dù ở trong Quỷ Cốc cũng không nghe được tin tức của nàng.

Ân sư mặc dù tài học xuất chúng, nhưng Tôn Trọng luôn nghĩ rằng, cách người xử trí nữ nhi Tân gia thật ngang ngược bá đạo, khó tránh sinh ra mấy phần đồng tình với nàng.

Lúc nghe nói Tân Nô bỏ trốn bị bắt lại lần nữa, mà Bàng Quyên vì giúp Tân Nô trốn ân sư mà bị người ghi hận,t hậm chí trên yến hội ở vùng ngoại ô Đại Lương, bị Quỷ Cốc Tử đuổi khỏi cửa không gặp. Nhất thời, trong lòng sinh ra mối hận chung cùng Bàng Quyên.

Tuy Bàng sư huynh ngày thường ngang ngược kiêu ngạo chút ít, nhưng hắn càng có khí khái nam tử hơn huynh trưởng Tôn Bá của mình, có tâm mến mộ giai nhân lập tức dốc hết sức bảo hộ, sao có thể co đầu rụt cổ như con ba ba? Thiếu niên luôn tập nghệ trong cốc, tuy am hiểu bài binh bố trận nhưng vẫn ít đi cách nhìn nhận con người. Tin tưởng Bàng Quyên sẽ tiến cử mình đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân. Cả ngày xưng huynh gọi đệ với Bàng Quyên, thậm chí còn nghỉ ở trong phủ của hắn, ngày ngày cùng nhau

Thế nhưng không biết tại sao, Bàng Quyên luôn nghĩ hắn được ân sư dạy bí truyền, luôn nói bóng gió.

Cho đến lúc Bàng Quyên ba phen bốn bận hỏi không ra binh phổ Tôn Gia, thẹn quá hóa giận, cấu kết kẻ gian hãm hại hắn thông đồng với địch bán đứng nước Ngụy, bị Ngụy Vương dùng tẫn hình.

Sau khi bị đánh gãy xương bánh chè, hắn mới giật mình, bản thân lại quá tin người, rơi vào kết cục tàn phế. Nhưng mà lúc này hối hận cũng đã muộn, may ân sư không bỏ rơi hắn, phái người âm thầm đưa tin, bảo hắn giả điên lừa tên tặc tử Bàng Quyên, khoảng... thời gian kia, hắn giả ngây giả dại, ngày ngày lăn qua lăn lại trong chuồng heo, cả người bẩn thiểu, cũng tăng thêm sự nhẫn nại, cho đến lúc ân sư phái người nghĩ cách cứu hắn ra khỏi nước Ngụy, về Quỷ Cốc chữa thương.

Bây giờ ân sư còn đến trước mặt hắn, nói là lỗi của người, khiến Tôn Trọng đang chìm trong hối hận áy náy càng không chịu nổi. Xấu hổ đến mức hận không thể dập đầu tạ tội với ân sư.

Vương Hủ khẽ khép hờ mắt, nghe đệ tử sám hối, vẻ mặt không chút biến hóa, chỉ là sau khi Tôn Trọng tức giận nói xong, mới thản nhiên nói: Ngươi lúc đó còn nhỏ, vi sư không biết ngươi có tâm tư với Tân Nô như vậy, hôm nay ngươi thân mang trọng thương, nếu không... Ta để Tân Nô phục thị bên cạnh ngươi?

Lời nói thẳng thắn như vậy, giống như toàn bộ hành động tàn khốc khi truy đuổi đôi nam nữ bỏ trốn kia không phải là thật, cho nên Tôn Trọng có chút hoài nghi, liệu trí nhớ mình năm đó có chút sai lệch, nên hiểu lầm ân sư.

Đúng lúc này sau lưng Vương Hủ truyền đến đến tiếng bước chân. Vương Hủ cũng không quay đầu, chắc chỉ là nô bộc y quán tới đưa thuốc mà thôi.

Không ngờ nương theo tiếng bước chân, còn có mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi. Chỉ thấy một nữ tử đầu đội mũ sa mặc áo của đệ tử Quỷ Cốc bưng khay ưu nhã quỳ ở dưới, sau khi đặt khay, nàng cởi mũ sa, lộ ra nốt ruồi son giữ lông mày, gương mặt yêu mị còn kiều diễm hơn trong trí nhớ Tôn Trọng.

Đã lâu không gặp, người ấy càng thêm kiều diễm thoát tục, Tôn Trọng không nghĩ tới nàng đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, nhất thời cảm thấy đau đớn giữa hai đầu gối bỗng giảm bớt, chỉ si ngốc nhìn mĩ nhân đang mỉm cười với mình.

Đôi mắt Vương Hủ khẽ nhíu lại, hiển nhiên không ngờ rằng Tân Nô sẽ xuất hiện trong nội thất y quán, hẳn nàng cũng nghe được lời hắn nói với Tôn Trọng.

Tân Nô mỉm cười nhìn Tôn Trọng, thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng. Rốt cuộc vẫn còn nhỏ, nên khi nhìn nàng còn lộ ra vẻ xấu hổ, tuy chân bị phế, nhưng may cũng kịp thời được chăm sóc, Quỷ Cốc Vương Hủ quả thật là một chủ tử tốt hiếm thấy!

Như vậy nàng làm sao dám phụ tâm ý của gia chủ? Lúc này Tân Nô mới híp mắt, cúi đầu, kisnhc ẩn nói: Thị nữ y quán dâng trà bị bỏng hai tay, Uyển cô ghét bỏ các nô tì khác thô bỉ, nhìn thấy Tân Nô, liền sai Tân Nô mang thuốc tới... Gia chủ mới nói như vậy, Tân Nô cũng nghe rõ, nguyện tận tâm chăm sóc tiểu lang Tôn gia, y phục cơm nước, thiếp thân phục thị, ngày đêm không ngừng, tuyệt không mượn tay người khác, phụ sự phó thác của gia chủ...

Khó thấy Quỷ Cốc Vương Hủ trở tay không kịp, sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ mấp máy, ánh mắt như mũi tên băng nhọn... Qua một hồi lâu, hắn khẽ chuyển mắt về phía Tôn Trọng, nhếch miệng, cười nói nhưng ý cười chưa tới được đáy mắt: Trọng nhi, ngươi xem thế nào?

Trong mắt Tôn Trọng, chưa bao giờ cảm thấy thân phận Tân Nô hèn mọn, nữ nhi Tân Nô tồn tại như hoa lan trong Cốc, chỉ có thể đứng xa mà thưởng thức, không dám co tâm tư xấu xa.

Lúc này ngửi thấy mùi thơm của thảo dược trên người nàng, nhìn dung nhan thanh lệ dịu dàng. Tâm của thiếu niên lung lay như hoa trong gió, nhưng mà cũng đột nhiên cảm thấy tự ti.

Ty năm đó quyết định phải mang nàng đi, nhưng hôm nay hắn chỉ là phế nhân, lòng khát vọng đã tan thành mây khói, làm sao có thể xứng với mĩ nhân tốt như thế?

Nhìn trang sức và y phục nàng, hắn mơ hồ đoán được, không ngờ ân sư lại phá lệ để nàng ra tiền viện học tập, săn sóc như vậy, đâu phải là sự tàn ác khốc nghiệt?

Ân sư đối với nàng có sự độc chiếm, sao hắn không hiểu? Hôm nay hắn đã làm sai, còn không không biết xấu hổ cướp đoạt việc tốt của ân sư? Hơn nữa lần này, huyết hải thâm cừu trong lòng bối rối làm sao có thể cô phụ làm trễ nải tỷ tỷ Tân Nô?

Lập tức không đợi Vương Hủ mở miệng, hắn từ chối nhã nhặn: Trọng tạ ơn ân sư, nhưng chỉ là một phế nhân, cơm rau dưa là được, đâu cần phải có mĩ nhân! Kính xin ân sư không cần quá mức trông nom, sau khi thương thế Trọng lành, sẽ rời cốc.

Đầu lông mày Vương Hủ khẽ buông lỏng, nhìn Tân Nô ở bên, thản nhiên nói: Đi xuống đi, ở đây không cần nàng rồi.

Tân Nô mấp máy miệng, quay người rời đi, nhưng mà lúc ra cửa phòng, mới phát hiện bàn tay đang nắm chặt của mình hơi lạnh.

Đã sớm nghe qua những chuyện phiếm của đám tỳ nữ trong Cốc, chỉ nghe nói nam tử chỉ ôn nhu lúc trên giường, hôm nay xem ra là thật sự.

Nàng vốn xem thường Vương Hủ, nhưng vẫn cảm thấy hắn nói sẽ làm, không nuốt lời. Nửa đêm khi nghe bài tế, hắn hứa hẹn không đưa nàng cho ai, giờ đây hắn lại không chút do dự ban nàng cho đệ tử yêu của hắn.

Nếu đã vậy, sao năm đó không thành toàn cho đại lang Tôn gia? Để nàng và đại lang kia song túc song phi, làm một đôi uyên ương tự tại khoái hoạt? Cho dù vài năm sau gương mặt bóng nhẫy béo phì, cũng tốt hơn là nhìn kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!

Đợi lúc ra khỏi y quán, nàng không tâm trí đáp lại lời Trương Hoa và Cơ Oánh, chỉ nói mình đau đầu, muốn trở về viện nhỏ.

Lúc này là sau giờ ngọ, cuối xuân bông liễu bay trong gió tán toạn, ánh mặt trời giữa trưa, Tân Nô che lại ánh nắng ngoài cửa sổ, cởi áo ngoài, xõa tung tóc, bỏ qua thời gian đọc sách, tức giận nằm ngủ.

Đây là thói quen nhiều năm qua của nàng, lúc ấy không muốn bị thương hại, không người chia sẻ, thầm nghĩ một mình trốn đi, liền dùng chăn trùm kín đầu, ép bản thân ngủ.

Cũng chỉ lúc này, nàng mới có thể thỏa thích tưởng tượng lại cảnh mình lúc nhỏ, được mẫu thân nấu canh đậu ngọt, nghe tiếng phụ thân đọc sách, mà nàng thì nằm trên gường, rơi vào mộng đẹp ngọt ngào...

Nhưng mà ước mơ xa xỉ ấy cũng không được như ý nguyện, nàng mới bao trùm cả người nằm một lúc, lại nghe tiếng khóa mở, tiếng bước chân đi nhanh về phía nội viện.

Không đợi bóng người bao phủ, chăn nàng đã bị kéo mạnh ra, ngay sau đó nàng bị một cánh tay rắn chắc kéo dậy.

Tân Nô không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác yếu đuối không kịp thu hồi, đôi mắt ướt sũng không che đậy bị hắn nhìn thấy.

Nam nhân bí mật đến đây lửa giận hừng hực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, lông mày đang cau lại dần dần giãn ra, bàn tay nắm nàng cũng bớt khí lực.

Đau... Tân Nô cố gắng muốn rút tay về, chỉ cảm thấy tay của hắn khẽ buông lỏng: Như thế nào? Nàng còn cảm thấy ấm ức? Là do bị Tôn Trọng từ chối, nên thương tâm sao?

Tân Nô hít một hơi thật sâu, khẽ cười nói: Nô tì có chút đau lòng, không biết lần sau gia chủ có muốn đem nô tỳ cho người phương nào, có trẻ tuổi tuấn lãng như Tôn Trọng, nhất thời hoảng hốt bất an, bắt đầu...thương tâm...

Đáng tiếc, lời nàng còn chưa nói hét eo đã bị hắn siết chặt, kéo về phía hắn, chỉ nghe tiếng hắn lạnh lùng: Nàng biết rõ ta tức giận, đừng có làm điều ngu ngốc.

Rốt cuộc mộng đẹp ban ngày cũng quá xa xỉ, nếu sống ở thực tại, phải như Vương Hủ nói, làm một kẻ thông minh thức thời.

Nhưng nội tâm đau khổ, đáng nhẽ phải nhận sai lầm với gia chủ, nhưng lời tới bên miệng, lại thành: Ta... Muốn uống canh đậu ngọt...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện