Thịt trong nồi chính là lợn rừng mà nhà bếp thịt để phục vụ yến tiệc. Nhưng Tân Nô hết lần này đến lần khác chọn miếng thịt nhiều mỡ, thêm một bộ tràng heo cho trộn với một ít hương liệu rồi nấu chung, lần này ngay cả nhà bếp cũng nghẹn họng trố mắt nhìn.

Thế nhân chú ý "Quân tử bất thực hỗn du (Người quân tử không ăn những đồ linh tinh). Phàm là những người tự xưng quân tử tuyệt đối không ăn nội tạng, ý không làm bạn với những kẻ thấp hèn.

Thậm chí đồ tể khi giết heo cũng vứt cho chó ăn.

Nhưng mà Tân Nô lại nghiêm túc nấu, quả thực là có ý thóa mạ, trực tiếp lên án tâm địa của Cốc chủ núi Vân Mộng có thể so với heo chó!

Cũng là do Tân Nô bị đè nén cả buổi tối, nếu như người đó không tới, Tân Nô cũng không đoán được dụng tâm của Vương Hủ.

Lòng dạ ác độc! Xấu xa! Lập tức quên đi nỗi sợ hãi với hắn, thế là nấu một bàn đồ ăn thơm phức như vậy.

Vương Hủ phất tay để nô tì chuẩn bị giúp hắn thay đồ lui xuống, cởi áo bào vứt lên giường, sau đó không chút hình tượng ngồi trước bàn, nhìn thức ăn trong nồi, cũng không tức giận giống như Tân Nô dự đoán, sau khi rửa tay vào chậu nước để ở bên cạnh, hắn dùng đũa dài gắp bộ lòng đặt vào mâm dùng kéo cắt thành từng đoạn, sai nô bộc mang bếp than tới, đặt lòng vào một chậu đồng để lên bếp, rắc muối và hạt tiêu, chốc lát sau một mùi thơm ngon lan tỏa khắp phòng.

Lúc này, hắn mới thấp giọng nói: Tới đây.

Trong phòng chỉ có một mình Tân Nô, tất nhiên là nói nàng. Tân Nô đứng khuỵu chân ở sát bàn không tình nguyện lề mề đi tới.

Lúc này Vương Hủ đã kẹp một miếng lòng nướng chín, lấy lá tía tô cuộn lại, đưa đến miệng Tân Nô.

Tân Nô nghĩ Vương Hủ tức giận, cùng lắm là lật bàn thôi, ai nghĩ hắn lại nghe lời, đút đồ ăn cho nàng.

Nhìn nàng đứng ngây người, khóe miệng Vương Hủ khẽ nhếc: Nàng là phụ nhân, không phải quân tử, có gì phải kiêng kị? Nếu không ăn ta sẽ ép nàng há miệng rồi.

Thô bỉ tới mức này, đâu có giống vị ân sư nho nhã vừa rồi? Tân Nô thấy hắn không tức giận, há miệng hung hăng cắn cuộn lá tía tô. Món ăn vừa vào miệng mới phát hiện, đồ bị mọi người chán ghét vứt bỏ lại là mĩ vị không nói nên lời.

Bởi vì đã nấu chín mỡ cũng ngót đi, lại dùng quế tiêu khử mùi tanh nướng lên, dùng lá tía tô cuộn lại, mùi vị khác với thịt bò thịt dê.

Từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ nghi khi dùng cơm, đồ ngon phải từ từ thưởng thức, chậm rãi ăn, thói quen này nhất thời không sửa được. Nhìn nữ tử trước mắt chậm rãi ăn lòng nướng, cùng với dáng vẻ chăm chú khi đọc sách của nàng quả thật độc nhất vô nhị, Vương Hủ cuốn lấy mấy cuốn đưa vào miệng nàng. Mắt híp lại một mặt vừa nhìn nàng ăn, mọt mặt tự cuốn một cái đưa vào miệng, nói: Lúc nhỏ nhà nghèo, không có thịt ăn, từng giành ăn với cẩu, ngược lại cảm thấy mùi vị còn ngon hơn thịt, hôm nay được nàng nhắc nhở, phát hiện đã lâu không được thưởng thức món ngon này rồi.

Tân Nô yên lặng nuốt xuống, cười lạnh, đúng là quên xuất thân của hắn, chỉ là kẻ đê tiện mà thôi, sao lại có thể...giống những quân tử kia cẩn trọng trong ăn uống? Giành ăn với cẩu? Cũng chỉ hắn dám nói ra miệng! Nhưng mà Vương Hủ nói lúc trước ăn, nếu nhớ không lầm, hắn từng đứng bếp một thời gian.

Khoảng thời gian đó, đồ ăn nô bộc bưng lên rất đặc biệt, tuy rằng vẫn chỉ là thịt cá rau dưa bình thường, nhưng vì nhà bếp dụng tâm nên rất đẹp mắt.

Mẫu thân còn cố ý gọi hắn, hỏi phương pháp nấu ăn, định tự mình làm mấy món. Nhưng hắn lại quỳ gối mím môi, không nói một lời.

Vô lễ như vậy, khiến quản sự tức giận đạp mấy cước vào lưng hắn, nhưng mẫu thân không chấp nhặn, chỉ nghĩ hắn còn trẻ, muốn giữ bí kíp của mình, sợ mất chốn an thân mà thôi. Càng thưởng thức hắn không giống nô tài bình thường e sợ khúm núm, nên đề cử với phụ thân, để hắn tới thư viện, chiếu cố cuộc sống hàng ngày không theo quy luật của phụ thân, cũng học chút ít văn chương, thêm bản lĩnh phòng thân.

Từ đó về sau, hắn mới đi theo phụ thân học tập, từng bước thoát khỏi thân phận đê tiện, biến hóa nhanh chóng, hôm nay trở thành ân sư của rất nhiều sĩ khanh chư hầu.

Chờ Tân Nô phục hồi tinh thần lại, Vương Hủ đã cắt xong miếng thịt mỡ rồi, thịt mỡ nhưng cuộn rau cải, chấm tương, mùi vị quả thật rất ngon.

Cho nên, lửa giận ngập trời của Tân Nô vơi đi một nửa. Trên thực tế, hậu hạ hắn đã lâu, nàng vẫn không thể hiểu rõ hắn, vĩnh viễn không biết lúc nào hắn tức giận, thong dong.

Sau khi ăn cơm, nàng hầu hạ Vương Hủ nằm nghỉ, thầm nghĩ may mắn, Vương Hủ uống khá nhiều rượu ăn xong đêm khuya mệt mỏi, nàng tránh được một kiếp, nhưng lại bị hắn kéo mạnh ngã vào giường.

Hôm nay nàng bực bội? Là vì Tôn Bá không còn anh tuấn như trước?

Tân Nô chẳng muốn trả lời cái vấn đề ngớ ngẩn này, bị hắn áp dưới thân mím chặt môi lại.

Lúc hắn giày vò nàng, Tân Nô cảm thấy nếu để gia chủ mập mạp giống như Tôn Bá kia thật sự rất khó. Bởi vì một nồi thịt mỡ kia đã biến thành tinh lực, ứng nghiệm trên người nàng!

Đến lúc gia chủ no bụng, Tân Nô đã mệt mỏi không mở mắt ra được, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hủ tỉnh lại, lay tỉnh Tân Nô, sai nàng mặc y phục cho mình, dáng vẻ như muốn ra ngoài.

Sau khi giúp hắn mặc y phục, nhìn Tân Nô bên cạnh, hắn muốn nàng đổi nam trang, búi tóc, dùng trâm cố định, sau đó đeo huyền quan, nhưng huyền quan này khá to cũng có thể là do mặt Tân Nô nhỏ, mấy nô tì phải lót miếng vải đen, dùng dây buộc vòng sau tai, thắt dưới cằm mới miễn cưỡng cố định được.

Vương Hủ muốn nàng mặc nam trang là ý gì? Tân Nô nghi ngờ không thể lí giải, hắn trước giờ không thích giải thích việc làm của mình. Chỉ nhìn bộ nam trang quá cỡ trên người nàng, che khuất phân nửa dung mạo dáng vẻ khóe miệng vểnh lên dẫn nàng đi ra ngoài.

Chờ Tân Nô lên xe ngựa, đi một lúc, nàng mới phát hiện xe ngựa đang tiến vào Đại Lương.

Lúc này kênh đào bên ngoài đã thông cũng được đặt tên, Ngụy Vương chính thức ban tên Hồng Câu. Đã có kênh đạo này, buôn bán của nước Ngụy càng thêm thuận tiện. Thương nhân ở thành Đại Lương cũng tăng lên, nhất thời phồn hoa náo nhiệt hơn rất nhiều.

Từ lúc tam gia phân Tấn đến nay, nước Ngụy ngày càng phát triển, cường thịnh phồn hoa, tất cả đều quy công cho ngụy văn hầu, bởi mạnh dạn cải cách nên thực lực nước Ngụy gia tăng rất ớn. Bằng không thì dù Bàng Quyên dũng mãnh cũng khó có thể ngăn cản kẻ địch ở bốn phía.

Người muốn dẵn ta tới Ngụy Cung gặp Vương? Tân Nô nhìn cửa thành Đại Lương ở phía xa, kinh ngạc hỏi.

Thấy Vương Hủ gật đầu, mắt Tân Nô sáng rực lên, không nói nhiều, im lặng ngồi trong xe ngựa, trong lòng sắp xếp từ ngữ để lát nữa gặp mặt Vương.

Lúc này vào Ngụy Cung, không phải đi cửa hông, chỉ thấy cửa chính Ngụy Cung mở rộng, tùy tùng mặc y quan đỏ chia làm hai bên nghênh đón hiền giả.

Gần đây nước Ngụy tự cho mình là kẻ kế thừa chính thống của nước Tấn, cho nên biểu tượng của đất nước cũng dùng màu đỏ làm chủ. Đưa mắt nhìn lại, đội ngũ quả thật hoành tráng.

Thanh danh của Quỷ Cốc Tử tuy là vang dội nhưng cũng chỉ là dân thường, thế nhưng Ngụy Vương lại dùng nghi lễ cao quý khoản đãi, cũng khiến người ta kinh ngạc.

Chờ Tân Nô theo Vương Hủ xuống ngựa, lễ quan ở bên cạnh giải thích một hồi về quy cách phân chia chỗ ngồi, mới hiểu được, hóa ra lễ đội long trọng này không chỉ nghênh đón Quỷ Cốc Tử, mà còn một người khác là Đào Chu Công.

Vị này là công thần nếm mật nằm gai trợ giúp Ngô Vương chiến thắng địch nhân, năm đó sau khi công thành lại lui thân, xin Việt Vương Câu Tiễn miễn ban thưởng, dẵn mĩ nhân như Tây Thi, ẩn dật phương xa.

Không nghĩ tới vị cao nhân này lại xuất hiện ở thành Đại Lương, quả nhiên là để người ta vô cùng kinh ngạc.

Tân Nô ở phía sau lưng Vương Hủ, đi theo lễ quan dẫn đường, không ngờ lại gặp phu thê Phạm Lãi (tên của Đào Chu Công).

Tân Nô khẽ nâng đầu, tinh tế đánh giá vị danh thần việt quốc này.

Hai bên tóc mai của Đào Chu Công đã bạc, những vất vả khổ cực trước kia đi theo Việt Vương lộ ra trên gương mặt, đầy tang thương, trán cũng xuất hiện nếp nhăn, chòm râu hoa râm rủ xuống trước ngực. Mà vị mĩ nhân bên cạnh người chắc hẳn là mĩ nữ Tây Thi đại danh đỉnh đỉnh rồi.

Nhưng thời gian đúng là một kẻ thù của mĩ nhân, tuy rằng dáng vẻ vẫn xinh đẹp nhưng qua năm tháng, khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, khiến dung nhan "Chim sa cá lăn" năm đó cũng suy giảm vài phần.

Nhìn thấy Quỷ Cốc Tử, Phạm Lãi mỉm cười nói: Không nghĩ tới tôn giá bước chân vào hồng trần, rời khỏi núi Vân Mộng, có thể gặp người, chuyến này Phạm mỗ thu hoạch đủ.

Hiển nhiên là trước đó hai người đã gặp mặt, cười cười hàn huyên một phen.

Đúng lúc này, tiếng kêu the thé vang lên tuyên Quỷ Cốc Tử và Đào Chu Công tiến vào gặp Ngụy Vương.

Có thể một lần được tiếp kiến hai vị hiền giả đương thời, đối với Ngụy Vương gần đây chú trọng hiền tài mà nói, là một việc vinh quang, đứng hai bên người cũng là trọng thần.

Đêm qua Bàng Quyên bị ân sư đuổi ra khỏi cửa cũng ở trong đội ngũ, nhìn thấy ân sư xuất hiện trước cửa, nháy mắt Bàng đại tướng quân hiện lên hận ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện