Nghe thấy câu hỏi của Lãnh Úy, Tây Đằng Lâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hành tung của Hiệp Lưu Thương luôn bất định, nếu không phải có quen biết, chính mình chắc chắn không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm được Lãnh Tịch Chiếu , Lãnh Úy chắc chắn không thể không biết điểm này.
“Hắn là nghĩa tử của mẫu hậu ta.” Tây Đằng Lâm nói:“Năm năm trước, mẫu hậu ta tới Trung Thổ thăm người thân, nửa đường gặp nạn, trong lúc vô ý được Hiệp Lưu Thương cứu, lúc ấy hắn bởi vì đắc tội hơn mười môn phái của võ lâm Trung Nguyên, đang bị người đuổi giết, vì thế mẫu hậu ta liền dẫn hắn trở về Tây Xuyên, ở đó một thời gian.”
“Hắn hiện tại ở đâu?” Lãnh Úy nói.
“…… Hắn bắt cóc Tiểu Tịch, chính là bởi vì Trương Cẩm Vinh xuất ra ngân lượng sai khiến mà thôi.” Tây Đằng Lâm do dự một chút:“Cũng không phải là hắn cố ý muốn hại Tiểu Tịch.”
“Triều đình phái mấy trăm thị vệ cũng không tìm được hắn, ngươi lại biết rõ ràng hắn ở đâu.” Lãnh Úy nói:“Ở trên giang hồ hắn là sát thủ nổi danh, lần này cư nhiên dám bán đứng kim chủ, người nghĩa đệ này của ngươi thật đúng là biết cho ngươi mặt mũi.”
“Ta cùng hắn xác thực có một chút khúc mắc, bất quá là chuyện đã qua, lúc trước là ta sai, thỉnh sư phụ tha cho Hiệp Lưu Thương lần này.” Tây Đằng Lâm khe khẽ thở dài: “Chuyện đã qua cũng không thay đổi được, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta nhất định sẽ không làm tổn thương Tiểu Tịch.”
“Lời ngươi nói, tự mình nhớ rõ.” Lãnh Úy chắp tay sau lưng chậm rãi đi trở về:“Nhắc nhở ngươi một câu, hắn là khâm phạm của triều đình, ngươi cũng nên suy nghĩ cho lập trường của Tịch Chiếu.”
Tây Đằng Lâm nhắm mắt, nhớ tới chuyện tình bốn năm trước, trong lòng một trận phiền muộn, nâng tay hung hăng bổ về phía thân cây đại thụ bên cạnh, thân cây nứt ra, ầm ầm ngã xuống đất.
Thành Bắc, Hiệp Lưu Thương sáng sớm tỉnh lại, kinh hoảng nhìn thấy bội kiếm của mình bị người bẻ thành ba khúc đặt ở bên giường.
Có người bẻ gãy Xích Tiêu kiếm của mình, mà chính mình còn hồn nhiên ngủ không hay biết, đương kim võ lâm có thể làm chuyện này bất quá chỉ có mười người, Hiệp Lưu Thương cười khổ, Lãnh Úy nếu muốn giết mình, sợ là mình đã sớm đã chết mấy chục lần, lần này xem như cảnh cáo sao? Quan phủ, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào trên bàn lười biếng đánh ngáp.
“Lát nữa khởi hành, ngươi muốn mua điểm tâm mang theo ăn ở trên xe ngựa hay không?” Tây Đằng Lâm xoa đầu y.
“Phụ thân đã mua nhiều lắm rồi.” Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Lý đại nhân vừa rồi cũng tới hỏi ta …… Ta cũng không phải thùng cơm, tại sao một người hai người đều tới hỏi ta có muốn ăn hay không chứ ?.”
“Mọi người này không phải thấy ngươi gầy hay sao, muốn nuôi béo ngươi.” Tây Đằng Lâm bị chọc cười.
“Ngươi chê ta gầy sao?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi hắn.
“Không chê.” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Cảm giác lúc ôm rất tốt, nhỏ nhỏ mềm mềm .”
“Khụ khụ!” Lãnh Úy vừa vào cửa thì nghe thấy những lời này, vì thế bất mãn giả bộ ho khan.
Lãnh Tịch Chiếu đỏ mặt, nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn giả chết.
“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm xấu hổ cười cười.
“Mấy ngày nay ở trong thành không có tìm được Sở Vô Thiên, chắc là hắn đã ra khỏi thành, chúng ta muốn đuổi theo sợ là không dễ .” Lãnh Úy đi đến bên cạnh Lãnh Tịch Chiếu:“Sẽ mệt lắm đó, ngươi có chịu nổi không ?”
“Dạ .” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, cười tủm tỉm :“Ta cũng là nam nhân , mệt một chút có là gì.”
Tây Đằng Lâm nghe vậy, phốc một cái cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì!” Lãnh Úy cùng Lãnh Tịch Chiếu đồng thời quay đầu, cả giận nói.
Tây Đằng Lâm sờ sờ cằm xấu hổ.
Một nơi khác, trong Tương Nguyệt thành, Hứa Tư Đình đang đem tin tức mấy ngày gần đây thám thính được viết thành mật tín dùng bồ câu đưa tin về Thịnh Kinh.
Chu Mộ ngồi ở trên bàn rung chân:“Nếu không có ta giúp ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không thể thám thính được nhiều tin tức như vậy , đúng không?”
“Ừ.” Hứa Tư Đình gật đầu.
“Làm người thì phải biết ân mà báo đáp .” Chu Mộ vẻ mặt chờ mong.
“Cho nên sau này, hết thảy mọi chi phí ăn mặc của ngươi đều là ta trả .” Hứa Tư Đình chậm rì rì uống trà:“Sẽ không để ngươi lo lắng .”
“Họ Hứa !” Chu Mộ đập bàn:“Ngươi là không tính đem ngân phiếu của ta trả lại đúng không?”
“Đúng.” Hứa Tư Đình híp mắt nhìn y, nghĩ rằng nếu không có bạc thì ngươi sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa .
Chu Mộ muốn khóc, đường đường là đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia cấp bậc tam phẩm mà thừa dịp nửa đêm đi trộm ngân phiếu của người ta, nói ra đi không biết có người tin hay không?.
“Đi,ta mang ngươi đi ra ngoài ăn cơm.” Hứa Tư Đình sờ sờ đầu Chu Mộ .
Chu Mộ khụt khịt mũi ủ rũ ủ rũ đuổi theo, tâm nói tức giận thì tức giận, cơm thì vẫn phải ăn , ăn no mới có thể cùng hắn đấu trí so dũng khí!
Đại khái là vì trong lòng khó chịu, Chu Mộ ở tửu lâu gọi một tràng dài món ăn trong thực đơn, tiểu nhị nghe xong, lo lắng nói :“Nhị vị khách quan, gọi nhiều món ăn như vậy sợ là ăn không hết.”
“Ngươi yên tâm, hắn có thể ăn .” Chu Mộ chỉ chỉ Hứa Tư Đình:“Hơn nữa sẽ ăn đến cả xương cũng không nhả!”
Hứa Tư Đình cười, cũng không cùng y tranh cãi, ngược lại cảm thấy bộ dáng y thở phì phò rất đáng yêu .
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Chu Mộ xắn tay áo, cầm lấy chân gà , thuận tiện đem miếng thịt bò tưởng tượng là Hứa Tư Đình mà cắn.
“Chậm một chút .” Hứa Tư Đình lắc đầu, vươn tay rót trà hoa quế cho y:“Uống nước, coi chừng nghẹn .”
Chu Mộ ngẩng đầu liếc hắn một cái, nghĩ rằng người này rốt cuộc là như thế nào, lúc thì đáng ghét muốn chết, lúc thì ôn nhu lại còn soái như vậy !
“Nhìn ta làm gì ?” Hứa Tư Đình nhọn mi.
“Không.” Chu Mộ hết hồn sau đó cảm thấy hoảng hốt, vì thế che dấu gắp miếng thịt bỏ vào trong bát của hắn:“Cho ngươi ăn.”
Hứa Tư Đình sửng sốt, gắp thịt bỏ vào trong miệng.
Chu Mộ cảm thấy không khí trên bàn cơm có điểm kỳ quái , đang suy nghĩ chọn đề tài để nói chuyện, chợt nghe bàn bên cạnh có người kinh ngạc nói:“Hứa thế chất?”
Chu Mộ quay đầu, chỉ thấy là một nam nhân trung niên tóc đã hoa râm.
“Lục bá phụ.” Hứa Tư Đình cười:“Đã lâu không gặp.”
“Thật là ngươi?” Nam tử trung niên kia vui mừng quá đỗi, ngồi xuống kế bên Chu Mộ:“Đến đây cũng không đến thăm ta và Vũ Hân muội muội của ngươi.”
Vũ Hân muội muội? Chu Mộ đang uống nước, liền bị sặc đến ho khan.
“Lần này là vì đi công việc, không nên vì việc tư mà chậm trễ thời gian.” Hứa Tư Đình vừa nói một bên giúp Chu Mộ vỗ vỗ lưng.
“Vị này là……” Nam nhân trung niên nhìn Chu Mộ từ trên xuống dưới.
Hiện tại mới nhìn đến ta sao? Chu Mộ căm tức.
“Y là bằng hữu của ta.” Hứa Tư Đình giúp Chu Mộ lau nước trà ở trên cằm, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu :“Họ Chu.”
Chu Mộ toàn thân đều nổi da gà, người này hôm nay tuyệt đối là uống sai dược rồi!!
“Hứa thế chất nếu đã đến đây, không bằng buổi tối đến nhà ta ăn cơm đi.” Nam nhân trung niên vui tươi hớn hở .
“Được.” Hứa Tư Đình gật đầu đáp ứng.
“Vậy, ta về nhà trước gọi người chuẩn bị.” Nam nhân trung niên vẻ mặt vui mừng nói cáo từ:“Buổi tối ta tự mình ở cửa nghênh đón ngươi.”
“Hắn là ai vậy ?” Chờ nam nhân kia đi rồi, Chu Mộ hỏi Tư Đình.
“Là bằng hữu của cậu ta, tên Lục Hằng, trước kia nhà hắn ở tại Thịnh Kinh, thường xuyên tới nhà của ta tìm cậu của ta đàm sự, sau này thì chuyển đến đây.” Hứa Tư Đình giúp Chu Mộ gỡ cá:“Cũng đã bốn năm năm chưa gặp nhau.”
“Lâu như vậy, đúng là nên đi thăm .” Chu Mộ mếu máo:“Bằng không thì Vũ Hân muội muội của ngươi sẽ nhớ ngươi .”
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
“Ta ăn no rồi , đi về trước .” Chu Mộ phản ứng lại, đứng lên liền chạy xuống lầu , cái kia, chính mình sao lại cảm thấy trong lòng chua xót ?.
Hứa Tư Đình trong đầu cũng có chút loạn, vừa rồi cố ý ở trước mặt người nọ cùng Chu Mộ thân thiết ái muội như vậy, ý là muốn làm cho Lục Hằng biết khó mà lui, không cần đem nữ nhi của hắn gán ghép với mình nữa, nhưng mà vì cái gì khi tay mình chạm tới hai má lạnh băng của Chu Mộ, trong lòng lại có cảm giác tê dại khó hiểu như vậy chứ.
Khi Hứa Tư Đình trở lại khách điếm, chỉ thấy Chu Mộ đã thay một thân cẩm bào màu trắng, sạch sẽ nhẹ nhàng , trên tóc cài trâm ngọc trong suốt tinh tế, bên hông đeo một miếng ngọc bội đồng sắc, càng khiến cho thân hình của y thêm tuấn lãng, không còn tự động gào to như bình thường, quả thật là xứng với danh hiệu Thiên Lang lục công tử, soái liền thôi đi, lúc này không phải đơn thuần soái, trừ bỏ soái, càng nhiều là thanh tú cùng…… Xinh đẹp.
” Ngươi mặc như vậy để làm gì ?” Hứa Tư Đình nhìn đến ngốc lăng, ngày thường thì cảm thấy không có gì, hôm nay mới cảm thấy Chu Mộ thanh tú như vậy, nhìn kỹ mới phát hiện, người này, bộ dạng cũng quá đẹp mắt đi.!
Chu Mộ khụt khịt mũi:“Buổi tối ngươi không phải muốn đi ăn cơm sao, ta thừa dịp ngươi không ở cùng nên đi tản bộ một vòng, nhìn xem có thể hay không cũng tìm vài muội muội, tự nhiên sẽ mặc soái một chút!”
“Buổi tối ngươi cùng ta đi đi.” Hứa Tư Đình giọng điệu thực bá đạo.
Chu Mộ nhọn mi, thực đắc ý, biết chắc ngươi sẽ nói như vậy mà!!
Buổi tối, vừa ra đến trước cửa phòng, Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ ăn mặc ngăn nắp tinh tế, nghĩ rằng chính mình cũng nên đi đổi quần áo.
“Ngươi không nên đi thay đồ.” Chu Mộ nhìn thấu tâm sự của hắn, tùy tiện khoát tay:“Ngươi ăn mặc càng rách nát càng tốt.”
“Vì cái gì?” Hứa Tư Đình trừng mắt, nghĩ rằng ta tuy rằng không đẹp bằng ngươi, nhưng mà cũng rất tuấn tú !”
“Bởi vì ngươi là mệnh quan triều đình chứ sao.” Chu Mộ khụt khịt mũi:“Ngươi mặc đồ quá đẹp, người khác sẽ hoài nghi ngươi tham ô nhận hối lộ , huống hồ ngươi vốn cũng rất soái , không cần giống tục nhân như ta dựa vào quần áo để hấp dẫn sự chú ý.”
Hứa Tư Đình dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mộ, nghĩ nghĩ, mình vẫn nên mặc y phục cũ ra cửa.
Chu Mộ thực vừa lòng.
Đến Lục phủ, Lục Hằng quả nhiên ở cửa đứng nghênh đón.
“Chu công tử cũng đến đây sao.” Lục Hằng cười tươi :“Mau vào, mau vào.”
Chu Mộ khóe miệng giựt giựt, đuổi theo đi song song cùng Hứa Tư Đình.
Đến nhà ăn, đã sớm có một đống người ở đó chờ, giới thiệu một hồi, đơn giản là chút họ hàng xa, cuối cùng là một tiểu nữ tử quần áo đạm sắc, nhưng vẫn vô cùng thanh nhã.
“Vũ Hân, mau gọi Tư Đình ca ca.” Lục Hằng thúc giục nữ nhi nhà mình.
“Tư Đình ca ca.” Lục Vũ Hân ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn Chu Mộ ở kế bên.
Chu Mộ vô ý liền cùng Lục Vũ Hân đối mắt, sửng sốt.
Lục Vũ Hân cúi đầu, hai má nóng lên.
Vì thế, Hứa Tư Đình trong lòng liền khó chịu, tiểu phiến tử này đến chỗ nào cũng có thể câu nhân được!!!
“Mau ngồi mau ngồi.” Lục Hằng cũng hiểu được không khí có chút xấu hổ, nhanh nhảu bắt đầu cùng Hứa Tư Đình nói chuyện phiếm.
Chu Mộ cúi đầu ăn đồ ăn, thầm nói thảm rồi, ta lại bị nữ nhi người ta coi trọng , sớm biết thế sẽ không đến đây……
Hứa Tư Đình vươn tay giúp Chu Mộ gắp thật nhiều món ăn y thích ăn cùng nước mật nếp, tâm nói nếu đem tiểu phiến tử nuôi béo lên, có phải người coi trọng y có thể ít một chút hay không?.
“Thế chất à.” Cơm ăn đến một nửa, Lục Hằng đột nhiên nói:“Ngày mai chính là sinh thần năm mươi tuổi của ta , không biết ngươi có thể nể mặt ta, đến uống ly rượu không?”
“Tất nhiên là ta phải tới.” Nói đến mức này, Hứa Tư Đình vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt.
Lục Hằng cười ha ha:“Chu công tử cũng đến đi.”
Chu Mộ gật đầu, tâm nói người nhà này ai cũng cười thật giả tạo….
“Hắn là nghĩa tử của mẫu hậu ta.” Tây Đằng Lâm nói:“Năm năm trước, mẫu hậu ta tới Trung Thổ thăm người thân, nửa đường gặp nạn, trong lúc vô ý được Hiệp Lưu Thương cứu, lúc ấy hắn bởi vì đắc tội hơn mười môn phái của võ lâm Trung Nguyên, đang bị người đuổi giết, vì thế mẫu hậu ta liền dẫn hắn trở về Tây Xuyên, ở đó một thời gian.”
“Hắn hiện tại ở đâu?” Lãnh Úy nói.
“…… Hắn bắt cóc Tiểu Tịch, chính là bởi vì Trương Cẩm Vinh xuất ra ngân lượng sai khiến mà thôi.” Tây Đằng Lâm do dự một chút:“Cũng không phải là hắn cố ý muốn hại Tiểu Tịch.”
“Triều đình phái mấy trăm thị vệ cũng không tìm được hắn, ngươi lại biết rõ ràng hắn ở đâu.” Lãnh Úy nói:“Ở trên giang hồ hắn là sát thủ nổi danh, lần này cư nhiên dám bán đứng kim chủ, người nghĩa đệ này của ngươi thật đúng là biết cho ngươi mặt mũi.”
“Ta cùng hắn xác thực có một chút khúc mắc, bất quá là chuyện đã qua, lúc trước là ta sai, thỉnh sư phụ tha cho Hiệp Lưu Thương lần này.” Tây Đằng Lâm khe khẽ thở dài: “Chuyện đã qua cũng không thay đổi được, ta chỉ có thể cam đoan sau này ta nhất định sẽ không làm tổn thương Tiểu Tịch.”
“Lời ngươi nói, tự mình nhớ rõ.” Lãnh Úy chắp tay sau lưng chậm rãi đi trở về:“Nhắc nhở ngươi một câu, hắn là khâm phạm của triều đình, ngươi cũng nên suy nghĩ cho lập trường của Tịch Chiếu.”
Tây Đằng Lâm nhắm mắt, nhớ tới chuyện tình bốn năm trước, trong lòng một trận phiền muộn, nâng tay hung hăng bổ về phía thân cây đại thụ bên cạnh, thân cây nứt ra, ầm ầm ngã xuống đất.
Thành Bắc, Hiệp Lưu Thương sáng sớm tỉnh lại, kinh hoảng nhìn thấy bội kiếm của mình bị người bẻ thành ba khúc đặt ở bên giường.
Có người bẻ gãy Xích Tiêu kiếm của mình, mà chính mình còn hồn nhiên ngủ không hay biết, đương kim võ lâm có thể làm chuyện này bất quá chỉ có mười người, Hiệp Lưu Thương cười khổ, Lãnh Úy nếu muốn giết mình, sợ là mình đã sớm đã chết mấy chục lần, lần này xem như cảnh cáo sao? Quan phủ, trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu dựa vào trên bàn lười biếng đánh ngáp.
“Lát nữa khởi hành, ngươi muốn mua điểm tâm mang theo ăn ở trên xe ngựa hay không?” Tây Đằng Lâm xoa đầu y.
“Phụ thân đã mua nhiều lắm rồi.” Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Lý đại nhân vừa rồi cũng tới hỏi ta …… Ta cũng không phải thùng cơm, tại sao một người hai người đều tới hỏi ta có muốn ăn hay không chứ ?.”
“Mọi người này không phải thấy ngươi gầy hay sao, muốn nuôi béo ngươi.” Tây Đằng Lâm bị chọc cười.
“Ngươi chê ta gầy sao?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hỏi hắn.
“Không chê.” Tây Đằng Lâm lắc đầu:“Cảm giác lúc ôm rất tốt, nhỏ nhỏ mềm mềm .”
“Khụ khụ!” Lãnh Úy vừa vào cửa thì nghe thấy những lời này, vì thế bất mãn giả bộ ho khan.
Lãnh Tịch Chiếu đỏ mặt, nhanh chóng nằm úp sấp trên bàn giả chết.
“Sư phụ.” Tây Đằng Lâm xấu hổ cười cười.
“Mấy ngày nay ở trong thành không có tìm được Sở Vô Thiên, chắc là hắn đã ra khỏi thành, chúng ta muốn đuổi theo sợ là không dễ .” Lãnh Úy đi đến bên cạnh Lãnh Tịch Chiếu:“Sẽ mệt lắm đó, ngươi có chịu nổi không ?”
“Dạ .” Lãnh Tịch Chiếu gật đầu, cười tủm tỉm :“Ta cũng là nam nhân , mệt một chút có là gì.”
Tây Đằng Lâm nghe vậy, phốc một cái cười ra tiếng.
“Ngươi cười cái gì!” Lãnh Úy cùng Lãnh Tịch Chiếu đồng thời quay đầu, cả giận nói.
Tây Đằng Lâm sờ sờ cằm xấu hổ.
Một nơi khác, trong Tương Nguyệt thành, Hứa Tư Đình đang đem tin tức mấy ngày gần đây thám thính được viết thành mật tín dùng bồ câu đưa tin về Thịnh Kinh.
Chu Mộ ngồi ở trên bàn rung chân:“Nếu không có ta giúp ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không thể thám thính được nhiều tin tức như vậy , đúng không?”
“Ừ.” Hứa Tư Đình gật đầu.
“Làm người thì phải biết ân mà báo đáp .” Chu Mộ vẻ mặt chờ mong.
“Cho nên sau này, hết thảy mọi chi phí ăn mặc của ngươi đều là ta trả .” Hứa Tư Đình chậm rì rì uống trà:“Sẽ không để ngươi lo lắng .”
“Họ Hứa !” Chu Mộ đập bàn:“Ngươi là không tính đem ngân phiếu của ta trả lại đúng không?”
“Đúng.” Hứa Tư Đình híp mắt nhìn y, nghĩ rằng nếu không có bạc thì ngươi sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa .
Chu Mộ muốn khóc, đường đường là đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia cấp bậc tam phẩm mà thừa dịp nửa đêm đi trộm ngân phiếu của người ta, nói ra đi không biết có người tin hay không?.
“Đi,ta mang ngươi đi ra ngoài ăn cơm.” Hứa Tư Đình sờ sờ đầu Chu Mộ .
Chu Mộ khụt khịt mũi ủ rũ ủ rũ đuổi theo, tâm nói tức giận thì tức giận, cơm thì vẫn phải ăn , ăn no mới có thể cùng hắn đấu trí so dũng khí!
Đại khái là vì trong lòng khó chịu, Chu Mộ ở tửu lâu gọi một tràng dài món ăn trong thực đơn, tiểu nhị nghe xong, lo lắng nói :“Nhị vị khách quan, gọi nhiều món ăn như vậy sợ là ăn không hết.”
“Ngươi yên tâm, hắn có thể ăn .” Chu Mộ chỉ chỉ Hứa Tư Đình:“Hơn nữa sẽ ăn đến cả xương cũng không nhả!”
Hứa Tư Đình cười, cũng không cùng y tranh cãi, ngược lại cảm thấy bộ dáng y thở phì phò rất đáng yêu .
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Chu Mộ xắn tay áo, cầm lấy chân gà , thuận tiện đem miếng thịt bò tưởng tượng là Hứa Tư Đình mà cắn.
“Chậm một chút .” Hứa Tư Đình lắc đầu, vươn tay rót trà hoa quế cho y:“Uống nước, coi chừng nghẹn .”
Chu Mộ ngẩng đầu liếc hắn một cái, nghĩ rằng người này rốt cuộc là như thế nào, lúc thì đáng ghét muốn chết, lúc thì ôn nhu lại còn soái như vậy !
“Nhìn ta làm gì ?” Hứa Tư Đình nhọn mi.
“Không.” Chu Mộ hết hồn sau đó cảm thấy hoảng hốt, vì thế che dấu gắp miếng thịt bỏ vào trong bát của hắn:“Cho ngươi ăn.”
Hứa Tư Đình sửng sốt, gắp thịt bỏ vào trong miệng.
Chu Mộ cảm thấy không khí trên bàn cơm có điểm kỳ quái , đang suy nghĩ chọn đề tài để nói chuyện, chợt nghe bàn bên cạnh có người kinh ngạc nói:“Hứa thế chất?”
Chu Mộ quay đầu, chỉ thấy là một nam nhân trung niên tóc đã hoa râm.
“Lục bá phụ.” Hứa Tư Đình cười:“Đã lâu không gặp.”
“Thật là ngươi?” Nam tử trung niên kia vui mừng quá đỗi, ngồi xuống kế bên Chu Mộ:“Đến đây cũng không đến thăm ta và Vũ Hân muội muội của ngươi.”
Vũ Hân muội muội? Chu Mộ đang uống nước, liền bị sặc đến ho khan.
“Lần này là vì đi công việc, không nên vì việc tư mà chậm trễ thời gian.” Hứa Tư Đình vừa nói một bên giúp Chu Mộ vỗ vỗ lưng.
“Vị này là……” Nam nhân trung niên nhìn Chu Mộ từ trên xuống dưới.
Hiện tại mới nhìn đến ta sao? Chu Mộ căm tức.
“Y là bằng hữu của ta.” Hứa Tư Đình giúp Chu Mộ lau nước trà ở trên cằm, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu :“Họ Chu.”
Chu Mộ toàn thân đều nổi da gà, người này hôm nay tuyệt đối là uống sai dược rồi!!
“Hứa thế chất nếu đã đến đây, không bằng buổi tối đến nhà ta ăn cơm đi.” Nam nhân trung niên vui tươi hớn hở .
“Được.” Hứa Tư Đình gật đầu đáp ứng.
“Vậy, ta về nhà trước gọi người chuẩn bị.” Nam nhân trung niên vẻ mặt vui mừng nói cáo từ:“Buổi tối ta tự mình ở cửa nghênh đón ngươi.”
“Hắn là ai vậy ?” Chờ nam nhân kia đi rồi, Chu Mộ hỏi Tư Đình.
“Là bằng hữu của cậu ta, tên Lục Hằng, trước kia nhà hắn ở tại Thịnh Kinh, thường xuyên tới nhà của ta tìm cậu của ta đàm sự, sau này thì chuyển đến đây.” Hứa Tư Đình giúp Chu Mộ gỡ cá:“Cũng đã bốn năm năm chưa gặp nhau.”
“Lâu như vậy, đúng là nên đi thăm .” Chu Mộ mếu máo:“Bằng không thì Vũ Hân muội muội của ngươi sẽ nhớ ngươi .”
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
“Ta ăn no rồi , đi về trước .” Chu Mộ phản ứng lại, đứng lên liền chạy xuống lầu , cái kia, chính mình sao lại cảm thấy trong lòng chua xót ?.
Hứa Tư Đình trong đầu cũng có chút loạn, vừa rồi cố ý ở trước mặt người nọ cùng Chu Mộ thân thiết ái muội như vậy, ý là muốn làm cho Lục Hằng biết khó mà lui, không cần đem nữ nhi của hắn gán ghép với mình nữa, nhưng mà vì cái gì khi tay mình chạm tới hai má lạnh băng của Chu Mộ, trong lòng lại có cảm giác tê dại khó hiểu như vậy chứ.
Khi Hứa Tư Đình trở lại khách điếm, chỉ thấy Chu Mộ đã thay một thân cẩm bào màu trắng, sạch sẽ nhẹ nhàng , trên tóc cài trâm ngọc trong suốt tinh tế, bên hông đeo một miếng ngọc bội đồng sắc, càng khiến cho thân hình của y thêm tuấn lãng, không còn tự động gào to như bình thường, quả thật là xứng với danh hiệu Thiên Lang lục công tử, soái liền thôi đi, lúc này không phải đơn thuần soái, trừ bỏ soái, càng nhiều là thanh tú cùng…… Xinh đẹp.
” Ngươi mặc như vậy để làm gì ?” Hứa Tư Đình nhìn đến ngốc lăng, ngày thường thì cảm thấy không có gì, hôm nay mới cảm thấy Chu Mộ thanh tú như vậy, nhìn kỹ mới phát hiện, người này, bộ dạng cũng quá đẹp mắt đi.!
Chu Mộ khụt khịt mũi:“Buổi tối ngươi không phải muốn đi ăn cơm sao, ta thừa dịp ngươi không ở cùng nên đi tản bộ một vòng, nhìn xem có thể hay không cũng tìm vài muội muội, tự nhiên sẽ mặc soái một chút!”
“Buổi tối ngươi cùng ta đi đi.” Hứa Tư Đình giọng điệu thực bá đạo.
Chu Mộ nhọn mi, thực đắc ý, biết chắc ngươi sẽ nói như vậy mà!!
Buổi tối, vừa ra đến trước cửa phòng, Hứa Tư Đình nhìn Chu Mộ ăn mặc ngăn nắp tinh tế, nghĩ rằng chính mình cũng nên đi đổi quần áo.
“Ngươi không nên đi thay đồ.” Chu Mộ nhìn thấu tâm sự của hắn, tùy tiện khoát tay:“Ngươi ăn mặc càng rách nát càng tốt.”
“Vì cái gì?” Hứa Tư Đình trừng mắt, nghĩ rằng ta tuy rằng không đẹp bằng ngươi, nhưng mà cũng rất tuấn tú !”
“Bởi vì ngươi là mệnh quan triều đình chứ sao.” Chu Mộ khụt khịt mũi:“Ngươi mặc đồ quá đẹp, người khác sẽ hoài nghi ngươi tham ô nhận hối lộ , huống hồ ngươi vốn cũng rất soái , không cần giống tục nhân như ta dựa vào quần áo để hấp dẫn sự chú ý.”
Hứa Tư Đình dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Mộ, nghĩ nghĩ, mình vẫn nên mặc y phục cũ ra cửa.
Chu Mộ thực vừa lòng.
Đến Lục phủ, Lục Hằng quả nhiên ở cửa đứng nghênh đón.
“Chu công tử cũng đến đây sao.” Lục Hằng cười tươi :“Mau vào, mau vào.”
Chu Mộ khóe miệng giựt giựt, đuổi theo đi song song cùng Hứa Tư Đình.
Đến nhà ăn, đã sớm có một đống người ở đó chờ, giới thiệu một hồi, đơn giản là chút họ hàng xa, cuối cùng là một tiểu nữ tử quần áo đạm sắc, nhưng vẫn vô cùng thanh nhã.
“Vũ Hân, mau gọi Tư Đình ca ca.” Lục Hằng thúc giục nữ nhi nhà mình.
“Tư Đình ca ca.” Lục Vũ Hân ngoan ngoãn nghe theo, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn Chu Mộ ở kế bên.
Chu Mộ vô ý liền cùng Lục Vũ Hân đối mắt, sửng sốt.
Lục Vũ Hân cúi đầu, hai má nóng lên.
Vì thế, Hứa Tư Đình trong lòng liền khó chịu, tiểu phiến tử này đến chỗ nào cũng có thể câu nhân được!!!
“Mau ngồi mau ngồi.” Lục Hằng cũng hiểu được không khí có chút xấu hổ, nhanh nhảu bắt đầu cùng Hứa Tư Đình nói chuyện phiếm.
Chu Mộ cúi đầu ăn đồ ăn, thầm nói thảm rồi, ta lại bị nữ nhi người ta coi trọng , sớm biết thế sẽ không đến đây……
Hứa Tư Đình vươn tay giúp Chu Mộ gắp thật nhiều món ăn y thích ăn cùng nước mật nếp, tâm nói nếu đem tiểu phiến tử nuôi béo lên, có phải người coi trọng y có thể ít một chút hay không?.
“Thế chất à.” Cơm ăn đến một nửa, Lục Hằng đột nhiên nói:“Ngày mai chính là sinh thần năm mươi tuổi của ta , không biết ngươi có thể nể mặt ta, đến uống ly rượu không?”
“Tất nhiên là ta phải tới.” Nói đến mức này, Hứa Tư Đình vô luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt.
Lục Hằng cười ha ha:“Chu công tử cũng đến đi.”
Chu Mộ gật đầu, tâm nói người nhà này ai cũng cười thật giả tạo….
Danh sách chương