“Chia tay là tốt rồi, sẽ biến trở về quan hệ cha con đơn thuần”
… Có nghĩ qua như vậy sao? Kỷ Xuyên tay chân luống cuống, Hạ Hoài Chương ôm cậu, cậu vẫn theo bản năng giờ tay lên, đem Hạ Hoài Chương ôm càng chặt hơn. Cậu nghĩ, chia tay cùng tách ra là hai khái nhiệm khác nhau, nhưng không sai biệt mấy, coi như chỉ chia tay, không xa rời nhau, tình cảm cũng đã thay đổi, không thể trở về như trước được, vĩnh viễn cũng không có khái niệm “Quan hệ cha con đơn thuần”
Kỷ Xuyên quả thực tuyệt vọng, cậu mơ mơ hồ hồ đi đến một bước này, bỗng nhiên lúc quay đầu lại, phát hiện bản thân đã không có đường lui. Trong lúc vô tình, cuộc sống của cậu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho tới bây giờ dĩ nhiên cậu mới ý thức được đây là một vấn đề nghiêm trọng cỡ nào.
“Ba ba” mặt Kỷ Xuyên dán chặt vào khuy áo sơ mi của Hạ Hoài Chương, cứng cứng cộm làm da dẻ cậu cảm thấy đau, nhưng cậu không có trốn, trái lại còn tiến đến gần hơn, lẩm bẩm nói, “Con không muốn chia tay, con chỉ không biết làm sao mới tốt”
Hạ Hoài Chương không đáp tiếng, trong lúc trầm mặt dường như hắn đã định tội cậu rồi, cậu có chút oan ức, tăng cao âm thanh, giải thích: “Con không muốn chia a, chúng ta nói phải vĩnh viễn bên nhau mà”
“Con cùng với ba, không sợ sao?” âm thanh Hạ Hoài chương nặng nề, từ đỉnh đầu truyền đến, “Là ba ba làm phiền em, có đúng hay không? Là ba ba làm em rơi vào tình thế khó xử, em không vui, đều là bởi vì tôi”
“Không phải…” Kỷ Xuyên nói còn chưa dứt lời, Hạ Hoài Chương hơi cúi người, nhấc lên cầm của cậu, ấn một cái hôn ở trên môi cậu.
Kỷ Xuyên vẫn ngồi ở bên giường, một bộ dáng bé ngoan, con ngươi long lanh đen thui, thời điểm cậu khổ sở đều là như vậy, như một màu lông đẹp đẽ của chó con, hai mắt ướt nhẹp, mắt ba ba nhìn cậu, làm cho tim cậu siết chặt lại, không tiếc hao hết tất cả khí lực để dỗ cậu vui vẻ, làm cho cậu một lần nữa cười rộ lên.
Hạ Hoài Chương rất hiểu cảm giác này.
Hắn sủng cậu nhiều năm như vậy, không muốn để Kỷ Xuyên chịu một chút ủy khuất nào, kết quả quay đầu lại, cậu vẫn là một bộ dáng oan ức.
“Bảo bối” Hạ Hoài Chương xoa nhẹ đầu Kỷ Xuyên, đem đầu tóc lộn xộn của cậu sửa sang xong, nhẹ giọng nói với cậu, “Vậy con đem những việc này nói cho ba ba, muốn ba ba giải quyết như thế nào đây? Nếu như ba cũng không giải quyết được, làm sao bây giờ?”
“…”
“Ba không phải vạn năng, ba không thể đem hết những phiền não trong sinh mệnh con loại bỏ, có một số việc, nếu như có thể một mình gánh chịu, ba sẽ không để nó chạm đến con, có thể có một số chuyện khác, ba không khống chế được, chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối mặt, dù không tươi đẹp lắm, nhưng chúng ta không thể không đối mặt… Con có nguyện ý? Con còn muốn cùng với ba?”
Hạ Hoài Chương tận lực khiến giọng điệu chính mình bình tĩnh, Kỷ Xuyên sợ những thứ đó, nhưng hắn không sợ, mà cõi đời này không có bất kỳ người nào không có yếu điểm, trong sinh mệnh hắn, tự tay hắn sủng ái bảo bối của hắn, sau khi lớn lên, càng muốn sủng đến không thể khống chế.
Cậu lý giải mỗi một cái tâm tư, rồi lại vì câu trả lời tiếp theo của hắn đưa ra mà cảm thấy kinh hoảng.
Con người không phải vạn năng, hành vi ngôn ngữ không thể dự đoán chuẩn xác trăm phần trăm. Quá trình lớn lên, là cả một quá trình để trở thành một cá thể thành thục, thành thục mang ý nghĩa độc lập mang ý nghĩa chia lìa, không biết Kỷ Xuyên lớn lên bao lâu, cậu mỗi ngày so với hôm qua càng hiểu chuyện thêm một chút, cậu bắt đầu có suy nghĩ của chính mình, ở bên ngoài gặp mỗi người, phát sinh mỗi một chuyện, đều sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích trưởng thành của cậu, toàn bộ đều không thể khống chế được.
Một ngày nào đó, Kỷ Xuyên trở thành một người độc lập, tự do mà trưởng thành. Kỷ Xuyên không phải thuộc về hắn, mà ngược lại, hắn một ngày sẽ mất đi. Hắn không muốn để cho cậu lớn lên, muốn cậu cả đời này ỷ lại chính mình, vĩnh viễn ở trong lồng ngực mình làm nũng, lại vừa hy vọng cậu lớn lên một chút, trở nên dũng cảm một chút, có thể vượt qua khó khăn tiến lên, không kiên kị bất luận người nào bất cứ chuyện gì mà đáp ứng yêu hắn.
Đáng tiếc, kẻ tham lam không thể chiếm được vẹn toàn.
Hạ Hoài Chương ngón tay khẽ run, nguyên bản che ở trên ót Kỷ Xuyên, bị hắn lấy xuống.
Kỷ Xuyên không có lưu ý, cậu đắm chìm trong thất thố trước nay chưa từng có, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy: mâu thuẫn dù như thế nào cũng không thể giải quyết, chỉ có thể lựa chọn, lợi hại so sánh lẫn nhau để quyết định, không biết quyết định thế nào, đều phải chịu đựng một phần tổn thương.
Nhưng cậu không phải là người làm ăn, bất kể lựa chọn nào đều làm cậu không vui, cậu lại không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không muốn cùng Hạ Hoài Chương tách ra…sẽ không thể có biện pháp nào làm cậu vui vẻ sao?
Kỷ Xuyên nhăn lại lông mày, cậu rất muốn khóc, một khi đi bước này, lý trí đã đánh mất một nửa, tâm tình đặc biệt biến hóa mà đứng lên, treo mình ở trên cổ Hạ Hoài Chương, ôm rất chặt, chơi xấu nói: “Ba ba, người đã nói vĩnh viễn ở bên cạnh con, đúng hay không?”
Kỷ Xuyên nói: “Con muốn cùng nhau đối mặt, mà con không biết làm sao đối mặt, con…con ngày mai không ra khỏi cửa”
“…”
Hạ Hoài Chương cảm giác cái cổ nóng lên, có chất lỏng nóng bỏng đọng lại. Một bên vừa khóc vừa nói rất ấu trĩ, hắn dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Không ra khỏi cửa? Sau này đều không ra khỏi cửa? Sợ gặp người khác sao?”
Nhưng Kỷ Xuyên rất là nghiêm túc, nghe vậy khóc càng hung ác. Cậu khóc lên không có âm thanh, chỉ có nước mắt bùm bùm rớt xuống, yên tĩnh rơi vào trong cổ áo của Hạ Hoài Chương, đem vai hắn thấm ướt một mảnh.
Chắc là cảm thấy rất oan ức đi.
E rằng người khác xem là một việc nhỏ, nhưng mà cậu không thể tiếp thu, mệnh của cậu bị làm hư mất rồi, không chịu được dù một chút dầm mưa vải gió nào.
Đây có thể trách ai? Không phải lỗi của cậu mà.
Hạ Hoài Chương thở dài trong lòng, nói với Kỷ Xuyên: “Con vẫn nên ra cửa đi, ba nghe con được không, chúng ta chia tay”
“…” Kỷ Xuyên sững sờ, hoài nghi mình nghe lầm, “Con chưa nói muốn chia tay! Ba ba…” cậu vừa khóc, trong mắt chứa đầy nước mắt, hai mắt đều đỏ chót so với bất kỳ vũ khí nào là một kích trí mạng, không ai có thể chống lại.
Cậu dùng sức ôm Hạ Hoài Chương, nức nở nói: “Con nói muốn cùng ba đối mặt mà, con không muốn chia tay, chia xong ba cùng con liền xa lánh nhau…”
“Sẽ không” Hạ Hoài Chương nói, “Con muốn ba như thế nào ba sẽ làm như vậy, sẽ không cùng con xa lánh, được không? Con vui vẻ một chút”
Kỷ Xuyên đang khóc, nên nói không ra lời, Hạ Hoài Chương lau khô nước mắt của cậu: “Không cho khóc nữa, con làm sao giảo hoạt như vậy? Con là đang uy hiếp ba, có hiểu hay không?”
“Con không có” Kỷ Xuyên vô cùng oan ức.
Hạ Hoài Chương không nhịn được nắm nắm mặt cậu: “Được, đừng khóc nữa bảo bối, mất mặt”
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta chia tay”
“…”
“Đây có phải biện pháp giải quyết tốt nhất? người khác sẽ không có lý do hoài nghi chúng ta, con giống như bọn họ, con là người bình thường, tôi… tôi là b aba của em, giống như trước đây yêu thương em, mãi mãi cũng không rời đi, cũng sẽ không thích người khác, như vậy tốt không?”
Hạ Hoài Chương đem tay Kỷ Xuyên thả xuống, giúp cậu sửa sang lại quần áo: “Nếu như ngày nào đó con không sợ nữa, hi vọng con có thể trở lại lồng ngực ba ba”
“Ba ba…” Kỷ Xuyên khóc tới đau đầu, tầm mắt trước mắt mơ hồ.
Cậu có chút nhìn không rõ mặt Hạ Hoài Chương, trên khuôn mặt quen thuộc kia là biểu tình gì? Sẽ rất thương tâm sao? Hay là giống như bình thường, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, ba cậu cái gì cũng không hề lo lắng, ba ba không gì là không làm được…
Tim Kỷ Xuyên như bị đao cắt, cậu không biết mình tại sao khổ sở như vậy, vấn đề giống như không được giải quyết, cậu vẫn không thể vui nỗi.
… Đến cuối cùng cậu muốn một kết quả như thế nào?
Hạ Hoài Chương đi ra ngoài, đóng cửa lại, để lại một mình Kỷ Xuyên bình tĩnh.
Đáng tiếc Kỷ Xuyên bình tĩnh không được, tư tưởng chỉ có thống khổ bắt đầu, cậu nghĩ cần phải có một cây kéo, cắt đi đoạn thống khổ này.
Cậu không thể nhịn được nghĩ, hiên tại Hạ Hoài Chương đi đâu vậy? Hắn cũng không vui đúng không?
Kỷ Xuyên kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, nó không nhúc nhích, sẽ không biến rộng thêm, cũng sẽ không dài ra, nhưng mà tự nhiên cậu có cảm giác khoảng cách, giống như đây không phải là một cánh cửa bình thường, mà là một cửa ải quan trọng trong sinh mệnh của cậu…
Cậu nhìn chăm chú mấy phút, hâu tri hậu giác* mà nói: “Con chính mình vui vẻ có ích lợi gì, con muốn cùng ba ba vui vẻ mà”.
Hậu tri hậu giác: ở đây Kỷ Xuyên chậm chạp mà hiểu tình cảm của bản thân. Tri giác là biết, hiểu thuộc về lý tính là khách quan; giác là cảm giác, thuộc về cảm tính, là chủ quan.
… Có nghĩ qua như vậy sao? Kỷ Xuyên tay chân luống cuống, Hạ Hoài Chương ôm cậu, cậu vẫn theo bản năng giờ tay lên, đem Hạ Hoài Chương ôm càng chặt hơn. Cậu nghĩ, chia tay cùng tách ra là hai khái nhiệm khác nhau, nhưng không sai biệt mấy, coi như chỉ chia tay, không xa rời nhau, tình cảm cũng đã thay đổi, không thể trở về như trước được, vĩnh viễn cũng không có khái niệm “Quan hệ cha con đơn thuần”
Kỷ Xuyên quả thực tuyệt vọng, cậu mơ mơ hồ hồ đi đến một bước này, bỗng nhiên lúc quay đầu lại, phát hiện bản thân đã không có đường lui. Trong lúc vô tình, cuộc sống của cậu đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, cho tới bây giờ dĩ nhiên cậu mới ý thức được đây là một vấn đề nghiêm trọng cỡ nào.
“Ba ba” mặt Kỷ Xuyên dán chặt vào khuy áo sơ mi của Hạ Hoài Chương, cứng cứng cộm làm da dẻ cậu cảm thấy đau, nhưng cậu không có trốn, trái lại còn tiến đến gần hơn, lẩm bẩm nói, “Con không muốn chia tay, con chỉ không biết làm sao mới tốt”
Hạ Hoài Chương không đáp tiếng, trong lúc trầm mặt dường như hắn đã định tội cậu rồi, cậu có chút oan ức, tăng cao âm thanh, giải thích: “Con không muốn chia a, chúng ta nói phải vĩnh viễn bên nhau mà”
“Con cùng với ba, không sợ sao?” âm thanh Hạ Hoài chương nặng nề, từ đỉnh đầu truyền đến, “Là ba ba làm phiền em, có đúng hay không? Là ba ba làm em rơi vào tình thế khó xử, em không vui, đều là bởi vì tôi”
“Không phải…” Kỷ Xuyên nói còn chưa dứt lời, Hạ Hoài Chương hơi cúi người, nhấc lên cầm của cậu, ấn một cái hôn ở trên môi cậu.
Kỷ Xuyên vẫn ngồi ở bên giường, một bộ dáng bé ngoan, con ngươi long lanh đen thui, thời điểm cậu khổ sở đều là như vậy, như một màu lông đẹp đẽ của chó con, hai mắt ướt nhẹp, mắt ba ba nhìn cậu, làm cho tim cậu siết chặt lại, không tiếc hao hết tất cả khí lực để dỗ cậu vui vẻ, làm cho cậu một lần nữa cười rộ lên.
Hạ Hoài Chương rất hiểu cảm giác này.
Hắn sủng cậu nhiều năm như vậy, không muốn để Kỷ Xuyên chịu một chút ủy khuất nào, kết quả quay đầu lại, cậu vẫn là một bộ dáng oan ức.
“Bảo bối” Hạ Hoài Chương xoa nhẹ đầu Kỷ Xuyên, đem đầu tóc lộn xộn của cậu sửa sang xong, nhẹ giọng nói với cậu, “Vậy con đem những việc này nói cho ba ba, muốn ba ba giải quyết như thế nào đây? Nếu như ba cũng không giải quyết được, làm sao bây giờ?”
“…”
“Ba không phải vạn năng, ba không thể đem hết những phiền não trong sinh mệnh con loại bỏ, có một số việc, nếu như có thể một mình gánh chịu, ba sẽ không để nó chạm đến con, có thể có một số chuyện khác, ba không khống chế được, chúng ta chỉ có thể cùng nhau đối mặt, dù không tươi đẹp lắm, nhưng chúng ta không thể không đối mặt… Con có nguyện ý? Con còn muốn cùng với ba?”
Hạ Hoài Chương tận lực khiến giọng điệu chính mình bình tĩnh, Kỷ Xuyên sợ những thứ đó, nhưng hắn không sợ, mà cõi đời này không có bất kỳ người nào không có yếu điểm, trong sinh mệnh hắn, tự tay hắn sủng ái bảo bối của hắn, sau khi lớn lên, càng muốn sủng đến không thể khống chế.
Cậu lý giải mỗi một cái tâm tư, rồi lại vì câu trả lời tiếp theo của hắn đưa ra mà cảm thấy kinh hoảng.
Con người không phải vạn năng, hành vi ngôn ngữ không thể dự đoán chuẩn xác trăm phần trăm. Quá trình lớn lên, là cả một quá trình để trở thành một cá thể thành thục, thành thục mang ý nghĩa độc lập mang ý nghĩa chia lìa, không biết Kỷ Xuyên lớn lên bao lâu, cậu mỗi ngày so với hôm qua càng hiểu chuyện thêm một chút, cậu bắt đầu có suy nghĩ của chính mình, ở bên ngoài gặp mỗi người, phát sinh mỗi một chuyện, đều sẽ ảnh hưởng đến quỹ tích trưởng thành của cậu, toàn bộ đều không thể khống chế được.
Một ngày nào đó, Kỷ Xuyên trở thành một người độc lập, tự do mà trưởng thành. Kỷ Xuyên không phải thuộc về hắn, mà ngược lại, hắn một ngày sẽ mất đi. Hắn không muốn để cho cậu lớn lên, muốn cậu cả đời này ỷ lại chính mình, vĩnh viễn ở trong lồng ngực mình làm nũng, lại vừa hy vọng cậu lớn lên một chút, trở nên dũng cảm một chút, có thể vượt qua khó khăn tiến lên, không kiên kị bất luận người nào bất cứ chuyện gì mà đáp ứng yêu hắn.
Đáng tiếc, kẻ tham lam không thể chiếm được vẹn toàn.
Hạ Hoài Chương ngón tay khẽ run, nguyên bản che ở trên ót Kỷ Xuyên, bị hắn lấy xuống.
Kỷ Xuyên không có lưu ý, cậu đắm chìm trong thất thố trước nay chưa từng có, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy: mâu thuẫn dù như thế nào cũng không thể giải quyết, chỉ có thể lựa chọn, lợi hại so sánh lẫn nhau để quyết định, không biết quyết định thế nào, đều phải chịu đựng một phần tổn thương.
Nhưng cậu không phải là người làm ăn, bất kể lựa chọn nào đều làm cậu không vui, cậu lại không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không muốn cùng Hạ Hoài Chương tách ra…sẽ không thể có biện pháp nào làm cậu vui vẻ sao?
Kỷ Xuyên nhăn lại lông mày, cậu rất muốn khóc, một khi đi bước này, lý trí đã đánh mất một nửa, tâm tình đặc biệt biến hóa mà đứng lên, treo mình ở trên cổ Hạ Hoài Chương, ôm rất chặt, chơi xấu nói: “Ba ba, người đã nói vĩnh viễn ở bên cạnh con, đúng hay không?”
Kỷ Xuyên nói: “Con muốn cùng nhau đối mặt, mà con không biết làm sao đối mặt, con…con ngày mai không ra khỏi cửa”
“…”
Hạ Hoài Chương cảm giác cái cổ nóng lên, có chất lỏng nóng bỏng đọng lại. Một bên vừa khóc vừa nói rất ấu trĩ, hắn dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Không ra khỏi cửa? Sau này đều không ra khỏi cửa? Sợ gặp người khác sao?”
Nhưng Kỷ Xuyên rất là nghiêm túc, nghe vậy khóc càng hung ác. Cậu khóc lên không có âm thanh, chỉ có nước mắt bùm bùm rớt xuống, yên tĩnh rơi vào trong cổ áo của Hạ Hoài Chương, đem vai hắn thấm ướt một mảnh.
Chắc là cảm thấy rất oan ức đi.
E rằng người khác xem là một việc nhỏ, nhưng mà cậu không thể tiếp thu, mệnh của cậu bị làm hư mất rồi, không chịu được dù một chút dầm mưa vải gió nào.
Đây có thể trách ai? Không phải lỗi của cậu mà.
Hạ Hoài Chương thở dài trong lòng, nói với Kỷ Xuyên: “Con vẫn nên ra cửa đi, ba nghe con được không, chúng ta chia tay”
“…” Kỷ Xuyên sững sờ, hoài nghi mình nghe lầm, “Con chưa nói muốn chia tay! Ba ba…” cậu vừa khóc, trong mắt chứa đầy nước mắt, hai mắt đều đỏ chót so với bất kỳ vũ khí nào là một kích trí mạng, không ai có thể chống lại.
Cậu dùng sức ôm Hạ Hoài Chương, nức nở nói: “Con nói muốn cùng ba đối mặt mà, con không muốn chia tay, chia xong ba cùng con liền xa lánh nhau…”
“Sẽ không” Hạ Hoài Chương nói, “Con muốn ba như thế nào ba sẽ làm như vậy, sẽ không cùng con xa lánh, được không? Con vui vẻ một chút”
Kỷ Xuyên đang khóc, nên nói không ra lời, Hạ Hoài Chương lau khô nước mắt của cậu: “Không cho khóc nữa, con làm sao giảo hoạt như vậy? Con là đang uy hiếp ba, có hiểu hay không?”
“Con không có” Kỷ Xuyên vô cùng oan ức.
Hạ Hoài Chương không nhịn được nắm nắm mặt cậu: “Được, đừng khóc nữa bảo bối, mất mặt”
“Vậy chúng ta…”
“Chúng ta chia tay”
“…”
“Đây có phải biện pháp giải quyết tốt nhất? người khác sẽ không có lý do hoài nghi chúng ta, con giống như bọn họ, con là người bình thường, tôi… tôi là b aba của em, giống như trước đây yêu thương em, mãi mãi cũng không rời đi, cũng sẽ không thích người khác, như vậy tốt không?”
Hạ Hoài Chương đem tay Kỷ Xuyên thả xuống, giúp cậu sửa sang lại quần áo: “Nếu như ngày nào đó con không sợ nữa, hi vọng con có thể trở lại lồng ngực ba ba”
“Ba ba…” Kỷ Xuyên khóc tới đau đầu, tầm mắt trước mắt mơ hồ.
Cậu có chút nhìn không rõ mặt Hạ Hoài Chương, trên khuôn mặt quen thuộc kia là biểu tình gì? Sẽ rất thương tâm sao? Hay là giống như bình thường, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, ba cậu cái gì cũng không hề lo lắng, ba ba không gì là không làm được…
Tim Kỷ Xuyên như bị đao cắt, cậu không biết mình tại sao khổ sở như vậy, vấn đề giống như không được giải quyết, cậu vẫn không thể vui nỗi.
… Đến cuối cùng cậu muốn một kết quả như thế nào?
Hạ Hoài Chương đi ra ngoài, đóng cửa lại, để lại một mình Kỷ Xuyên bình tĩnh.
Đáng tiếc Kỷ Xuyên bình tĩnh không được, tư tưởng chỉ có thống khổ bắt đầu, cậu nghĩ cần phải có một cây kéo, cắt đi đoạn thống khổ này.
Cậu không thể nhịn được nghĩ, hiên tại Hạ Hoài Chương đi đâu vậy? Hắn cũng không vui đúng không?
Kỷ Xuyên kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, nó không nhúc nhích, sẽ không biến rộng thêm, cũng sẽ không dài ra, nhưng mà tự nhiên cậu có cảm giác khoảng cách, giống như đây không phải là một cánh cửa bình thường, mà là một cửa ải quan trọng trong sinh mệnh của cậu…
Cậu nhìn chăm chú mấy phút, hâu tri hậu giác* mà nói: “Con chính mình vui vẻ có ích lợi gì, con muốn cùng ba ba vui vẻ mà”.
Hậu tri hậu giác: ở đây Kỷ Xuyên chậm chạp mà hiểu tình cảm của bản thân. Tri giác là biết, hiểu thuộc về lý tính là khách quan; giác là cảm giác, thuộc về cảm tính, là chủ quan.
Danh sách chương