Buổi tối hôm đó, Hạ Hoài Chương đi ra ngoài một chuyến, sau đó Kỷ Xuyên lại gọi cho Hạ Đình một cuộc điện thoại, không ai nhận, gởi tin nhắn cũng không ai trả lời, không biết Hạ Đình có về nhà chưa, đang làm gì.
Kỷ Xuyên đầu đau, trên người cũng đau, quản gia đưa canh giải rượu tới, lúc đó cậu cảm nhận được vẻ lúng túng, cậu nói không cần, không uống, không để quản gia vào cửa.
Đã sắp mười hai giờ rồi, cậu nằm ở trên giường ngẫn người, đem chuyện phát sinh hôm nay từ đầu đến cuối nghĩ qua một lần, dĩ nhiên là cậu không nhớ nổi chính mình làm sao cùng Hạ Đình hôn nhau, ba cậu như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đó.
Đầu óc rất loạn không nghĩ ra, hiện tại cậu cùng Hạ Đình là xem như chia tay đi? Hạ Hoài Chương không cho phép bọn họ lại tiếp tục hẹn hò, tuy rằng cũng không tính là chính thức “hẹn hò", nếu như Hạ Đình vì vậy mà chịu đựng khổ sở cái gì, cậu sẽ rất hổ thẹn.
Sẽ không có chuyện gì đi, lại nói Hạ Đình là cháu ngoại ruột của Hạ Hoài Chương, trưởng bối cùng tiểu bối sẽ không chuyện gì đúng không, nhiều nhất chỉ là nói nói hai câu. Mà cậu và Hạ Đình quan hệ chỉ do hồ đồ, chắc chắn trong lòng Hạ Đình cũng không thèm để ý, sự tình sẽ không khó giải quyết.
Nói đi nói lại, giải quyết như thế nào đều là do ba cậu định đoạt, nói không chừng hiện tại ba cậu chính là đi tìm Hạ Đình nói chuyện rồi.
Càng nghĩ Kỷ Xuyên càng cảm thấy mình đoán trúng, trong lòng cậu sầu khổ, cậu lại lấy điện thoại gọi cho Tôn Triệt. Rất nhanh điện thoại liền kết nối, bối cảnh âm thanh bên kia rất ồn ào, tụ hội dường như còn chưa có kết thúc, Kỷ Xuyên vừa muốn mở miệng, Tôn Triệt trước tiên hướng cậu gào một tiếng: “Nha Kỷ thiếu gia! Ngài còn sống không?”.
“…” Kỷ Xuyên xì một tiếng, “Không sống lẽ nào đi chết?”
Tôn Triệt nở nụ cười: “Xem ra tình huống vẫn ok, không bị chặt đứt chân hả, chúng tôi sẽ giúp cậu liên hệ ổn thỏa khoa xương bên nước Đức”.
“Cho nhà ngươi” Kỷ Xuyên nói, “Tôi hỏi cậu một việc, Hạ Đình đâu? Y còn ở chỗ bên kia của cậu đi?”
“Không ở, cậu vừa mới đi y cũng đi, không cùng cậu đồng thời trở về?”
“Không có, tôi không biết”.
Kỷ Xuyên muốn cúp điện thoại, Tôn Triệt lại ngăn cản cậu: “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì, làm sao cùng nhau đến? Cậu không biết tình cảnh vừa xảy ra kia, một phòng người chúng tôi đều sắp bị ba cậu hù chết, tôi quả thực rất sợ một giây sau ba cậu liền móc kiếm ra, đem từng người chúng tôi lần lượt diệt khẩu"
“Muốn giết cũng là giết tôi trước tiên” Kỷ Xuyên thở dài, nghĩ tới cần phải giúp Hạ Đình giải thích, không thể phá hủy danh dự thuần khiết của bác sĩ Hạ, vì vậy cậu nói: “Không cùng nhau, chỉ đùa một chút mà thôi, chính là xui xẻo mới bị ba tôi bắt gặp. Thôi không nói nữa, cậu tiếp tục chơi đi, tôi buồn ngủ”.
Cúp điện thoại rồi, vẫn là ngủ không được.
Kỷ Xuyên chăm chú nhìn điện thoại di động ngẫn người một hồi, mở ra trò chơi vẽ hình, trò chơi này là cậu mới download về sau khi tay phải gãy xương, từ cấp độ nhà trẻ đánh đến tiểu học, hiện tại rốt cuộc cũng lên sơ trung, sau đó còn có đại học a...
Chơi một hồi, trò chơi khô khan vô cùng thôi miên, mới vừa hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc liền không mở mắt ra được, Kỷ Xuyên không biết mình thiếp đi lúc nào, điện thoại di động rơi xuống đầu giường, ngày thứ hai thời điểm tỉnh lại thì lại được đặt ở trên bàn, cậu duỗi tay lần mò, mở đôi mắt mờ mịt, trong ánh nắng sáng sớm chiếu vào mà trở mình…
“Tỉnh rồi?” phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, Kỷ Xuyên giật mình, phát hiện Hạ Hoài Chương trên người khỏa thân nằm ở phía sau cậu, cậu nghiêng người, trực tiếp đem mình đưa vào lồng ngực của đối phương.
Hạ Hoài Chương thuận thế ôm cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Tối hôm qua ngủ ngon?”.
“…” không ngon, trước khi ngủ bị dằn vặt, sau khi ngủ liền mơ tới những chuyện đó, trong mộng cũng không được rỗi rãnh, đau thắt lưng. Mà Kỷ Xuyên không dám nói thẳng ra, cậu cẩn thận giấu đi sự căng thẳng của chính mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tránh ra tay của Hạ Hoài Chương, “Vẫn được, ba ba mấy giờ thì trở về? Con đi rửa mặt trước…”
Cậu định xuống giường, Hạ Hoài Chương liền giữ cậu lại, đem cậu một lần nữa ôm vào trong lồng ngực.
“Con sợ ba?”
“…”
“Kỷ Xuyên, con sợ ba?”
Cậu bị ép nằm nhoài trên bả vai Hạ Hoài Chương, bên hông bị sức mạnh siết chặt làm cậu cơ hồ muốn ngẹt thở. Trải qua chuyện tối hôm qua, Hạ Hoài Chương thật giống như đã thay đổi, không còn là ba ba kiên trì lại ôn nhu giống như trước đây, cảm giác càng trở nên ngột ngạt, càng có tính xâm lược. Kỷ Xuyên liền vội vàng nói không có: “Con không sợ ba, ba ba…”
“Ừm” Hạ Hoài Chương dùng râu trên cằm cà cà mặt cậu, ngứa, “Để ba ôm một lát, muộn giờ rời giường rồi, không vội”.
“…”
Kỷ Xuyên không có cách nào, liền coi bản thân mình thành một cái gối ôm, tùy ý Hạ Hoài chương ôm ấp.
Cậu muốn hỏi hắn còn muốn ôm bao lâu đây? Như vậy không có thoải mái chút nào, nhưng mà Hạ Hoài Chương lại thích làm như vậy, vẫn không có dấu hiệu muốn buông tay, thậm chí còn chậm rãi nhắm hai mắt lại, như muốn ngủ.
Có thể là hôm qua trở về quá muộn, không ngủ đủ giấc.
Kỷ Xuyên nhẹ nhàng giật giật, điều chỉnh vị trí một chút, cách ra một chút khoảng cách, chính diện nhìn Hạ Hoài Chương.
Cậu bắt gặp bộ dáng khi ngủ của Hạ Hoài Chương, trước đây không chỉ một lần. Trước đây có một năm, chính là năm cậu thường hay sinh bệnh ấy, trận ốm đó lưu lại cho cậu ký ức rất nghiêm trọng, cơ hồ những đứa nhỏ trong trường đều bị cảm, một người truyền nhiễm một người, lúc thường cậu thích ăn đồ ăn vặt linh tinh không thích ăn cơm, sức đề kháng của cơ thể rất kém, mỗi lần bị cảm đều rất lâu mới khỏi. Thời điểm nghiêm trọng nhất, còn bị viêm phổi, sốt cao không lui, bác sĩ gia đình mỗi ngày đều theo dõi cậu, buổi tối cũng không dám thả lỏng, sợ lơi lỏng cậu một chút, ban đêm cậu lại nóng đến cháy hỏng đầu.
Khi đó Hạ Hoài Chương rất bận, không yên lòng cậu, ban ngày ở bên ngoài bận rộn một ngày, buổi tối trở về tự mình lấy nhiệt kế đo nhiệt độ canh giữ ở bên giường cậu, cách mỗi giờ kiểm tra cho cậu một lần. Cậu ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại không buồn ngủ. Hạ Hoài Chương thì ngược lại rất muốn ngủ, để đồng hồ báo thức rồi ngủ một chút.
Đèn phòng ngủ trên tường còn mở, mờ nhạt một mảnh, cậu không ngủ được, liên tục mà nhìn chằm chằm Hạ Hoài Chương.
Đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Hoài Chương mỏi mệt mà mở mắt ra, đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, hỏi cậu nhìn cái gì? Cậu ôm Hạ Hoài Chương, nhu nhu mà nói: “Ba ba, người thật là đẹp a~”
Hạ Hoài Chương nở nụ cười.
Hắn còn nói: “Sau này ba muốn cưới một người vợ, nhìn đẹp mắt giống như ba”
Lúc đó Hạ Hoài Chương nói cái gì, Kỷ Xuyên đã sớm không còn nhớ rõ, không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, quan hệ của bọn lại biến thành như bây giờ.
…Là bắt đầu từ khi nào? Hạ Hoài Chương là từ lúc nào bắt đầu yêu thích cậu, đối với cậu có tâm tư không giống? Cậu không biết, cũng không nghĩ ra được. E rằng đã rất lâu, dù sao cũng không quan trọng lắm, sự tình khẩn khiết là phải làm sao bây giờ, trong lòng cậu mờ mịt, thậm chí không muốn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng có cảm giác bị hãm sâu trong sương mù, cảm giác khủng hoảng không thể chạy thoát.
Lẽ nào thật sự cùng ba ba sống hết đời sao?
Cho tới nay đây là ước mơ tha thiết của cậu, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ dùng phương thức này để đạt thành mục đích…
“Ba ba” Kỷ Xuyên liếc nhìn thời gian, không nhịn được đẩy đẩy Hạ Hoài Chương, “Để con rời giường, con muốn đi trường học”.
Hạ Hoài Chương tựa vào trán cậu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thứ bảy”.
“…”
Kỷ Xuyên nói: “Thứ bảy cũng muốn rời giường, con đói”.
“Được, con đi, ba lại ngủ tiếp” Hạ Hoài Chương bỏ ra ôm ấp, để cho cậu đi ra ngoài.
Kỳ thực thời gian còn sớm, sau khi tỉnh thực sự Kỷ Xuyên nằm nướng không được, cậu về phòng mình rửa mặt thay quần áo, mới vừa thay xong đi ra, lúc xuống lầu, tại cầu thang gặp được Hạ Đình.
Đúng lúc, cậu đang muốn tìm Hạ Đình, có thể Hạ Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy cậu cũng làm như không nhìn thấy, nhẹ nhàng mà đi tới, nửa cái ánh mắt cũng không quăng lại đây cho cậu. Kỷ Xuyên ngơ ngác, hoài nghi người này tối hôm qua bị mắng, nên đối với mình có oán niệm.
Cậu chủ động đuổi tới, kéo lấy quần áo Hạ Đình, lặng lẽ kêu một tiếng: “Này”.
Kỷ Xuyên đầu đau, trên người cũng đau, quản gia đưa canh giải rượu tới, lúc đó cậu cảm nhận được vẻ lúng túng, cậu nói không cần, không uống, không để quản gia vào cửa.
Đã sắp mười hai giờ rồi, cậu nằm ở trên giường ngẫn người, đem chuyện phát sinh hôm nay từ đầu đến cuối nghĩ qua một lần, dĩ nhiên là cậu không nhớ nổi chính mình làm sao cùng Hạ Đình hôn nhau, ba cậu như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đó.
Đầu óc rất loạn không nghĩ ra, hiện tại cậu cùng Hạ Đình là xem như chia tay đi? Hạ Hoài Chương không cho phép bọn họ lại tiếp tục hẹn hò, tuy rằng cũng không tính là chính thức “hẹn hò", nếu như Hạ Đình vì vậy mà chịu đựng khổ sở cái gì, cậu sẽ rất hổ thẹn.
Sẽ không có chuyện gì đi, lại nói Hạ Đình là cháu ngoại ruột của Hạ Hoài Chương, trưởng bối cùng tiểu bối sẽ không chuyện gì đúng không, nhiều nhất chỉ là nói nói hai câu. Mà cậu và Hạ Đình quan hệ chỉ do hồ đồ, chắc chắn trong lòng Hạ Đình cũng không thèm để ý, sự tình sẽ không khó giải quyết.
Nói đi nói lại, giải quyết như thế nào đều là do ba cậu định đoạt, nói không chừng hiện tại ba cậu chính là đi tìm Hạ Đình nói chuyện rồi.
Càng nghĩ Kỷ Xuyên càng cảm thấy mình đoán trúng, trong lòng cậu sầu khổ, cậu lại lấy điện thoại gọi cho Tôn Triệt. Rất nhanh điện thoại liền kết nối, bối cảnh âm thanh bên kia rất ồn ào, tụ hội dường như còn chưa có kết thúc, Kỷ Xuyên vừa muốn mở miệng, Tôn Triệt trước tiên hướng cậu gào một tiếng: “Nha Kỷ thiếu gia! Ngài còn sống không?”.
“…” Kỷ Xuyên xì một tiếng, “Không sống lẽ nào đi chết?”
Tôn Triệt nở nụ cười: “Xem ra tình huống vẫn ok, không bị chặt đứt chân hả, chúng tôi sẽ giúp cậu liên hệ ổn thỏa khoa xương bên nước Đức”.
“Cho nhà ngươi” Kỷ Xuyên nói, “Tôi hỏi cậu một việc, Hạ Đình đâu? Y còn ở chỗ bên kia của cậu đi?”
“Không ở, cậu vừa mới đi y cũng đi, không cùng cậu đồng thời trở về?”
“Không có, tôi không biết”.
Kỷ Xuyên muốn cúp điện thoại, Tôn Triệt lại ngăn cản cậu: “Hai người các cậu xảy ra chuyện gì, làm sao cùng nhau đến? Cậu không biết tình cảnh vừa xảy ra kia, một phòng người chúng tôi đều sắp bị ba cậu hù chết, tôi quả thực rất sợ một giây sau ba cậu liền móc kiếm ra, đem từng người chúng tôi lần lượt diệt khẩu"
“Muốn giết cũng là giết tôi trước tiên” Kỷ Xuyên thở dài, nghĩ tới cần phải giúp Hạ Đình giải thích, không thể phá hủy danh dự thuần khiết của bác sĩ Hạ, vì vậy cậu nói: “Không cùng nhau, chỉ đùa một chút mà thôi, chính là xui xẻo mới bị ba tôi bắt gặp. Thôi không nói nữa, cậu tiếp tục chơi đi, tôi buồn ngủ”.
Cúp điện thoại rồi, vẫn là ngủ không được.
Kỷ Xuyên chăm chú nhìn điện thoại di động ngẫn người một hồi, mở ra trò chơi vẽ hình, trò chơi này là cậu mới download về sau khi tay phải gãy xương, từ cấp độ nhà trẻ đánh đến tiểu học, hiện tại rốt cuộc cũng lên sơ trung, sau đó còn có đại học a...
Chơi một hồi, trò chơi khô khan vô cùng thôi miên, mới vừa hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc liền không mở mắt ra được, Kỷ Xuyên không biết mình thiếp đi lúc nào, điện thoại di động rơi xuống đầu giường, ngày thứ hai thời điểm tỉnh lại thì lại được đặt ở trên bàn, cậu duỗi tay lần mò, mở đôi mắt mờ mịt, trong ánh nắng sáng sớm chiếu vào mà trở mình…
“Tỉnh rồi?” phía sau truyền đến một thanh âm quen thuộc, Kỷ Xuyên giật mình, phát hiện Hạ Hoài Chương trên người khỏa thân nằm ở phía sau cậu, cậu nghiêng người, trực tiếp đem mình đưa vào lồng ngực của đối phương.
Hạ Hoài Chương thuận thế ôm cậu, hôn lên đỉnh đầu cậu: “Tối hôm qua ngủ ngon?”.
“…” không ngon, trước khi ngủ bị dằn vặt, sau khi ngủ liền mơ tới những chuyện đó, trong mộng cũng không được rỗi rãnh, đau thắt lưng. Mà Kỷ Xuyên không dám nói thẳng ra, cậu cẩn thận giấu đi sự căng thẳng của chính mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tránh ra tay của Hạ Hoài Chương, “Vẫn được, ba ba mấy giờ thì trở về? Con đi rửa mặt trước…”
Cậu định xuống giường, Hạ Hoài Chương liền giữ cậu lại, đem cậu một lần nữa ôm vào trong lồng ngực.
“Con sợ ba?”
“…”
“Kỷ Xuyên, con sợ ba?”
Cậu bị ép nằm nhoài trên bả vai Hạ Hoài Chương, bên hông bị sức mạnh siết chặt làm cậu cơ hồ muốn ngẹt thở. Trải qua chuyện tối hôm qua, Hạ Hoài Chương thật giống như đã thay đổi, không còn là ba ba kiên trì lại ôn nhu giống như trước đây, cảm giác càng trở nên ngột ngạt, càng có tính xâm lược. Kỷ Xuyên liền vội vàng nói không có: “Con không sợ ba, ba ba…”
“Ừm” Hạ Hoài Chương dùng râu trên cằm cà cà mặt cậu, ngứa, “Để ba ôm một lát, muộn giờ rời giường rồi, không vội”.
“…”
Kỷ Xuyên không có cách nào, liền coi bản thân mình thành một cái gối ôm, tùy ý Hạ Hoài chương ôm ấp.
Cậu muốn hỏi hắn còn muốn ôm bao lâu đây? Như vậy không có thoải mái chút nào, nhưng mà Hạ Hoài Chương lại thích làm như vậy, vẫn không có dấu hiệu muốn buông tay, thậm chí còn chậm rãi nhắm hai mắt lại, như muốn ngủ.
Có thể là hôm qua trở về quá muộn, không ngủ đủ giấc.
Kỷ Xuyên nhẹ nhàng giật giật, điều chỉnh vị trí một chút, cách ra một chút khoảng cách, chính diện nhìn Hạ Hoài Chương.
Cậu bắt gặp bộ dáng khi ngủ của Hạ Hoài Chương, trước đây không chỉ một lần. Trước đây có một năm, chính là năm cậu thường hay sinh bệnh ấy, trận ốm đó lưu lại cho cậu ký ức rất nghiêm trọng, cơ hồ những đứa nhỏ trong trường đều bị cảm, một người truyền nhiễm một người, lúc thường cậu thích ăn đồ ăn vặt linh tinh không thích ăn cơm, sức đề kháng của cơ thể rất kém, mỗi lần bị cảm đều rất lâu mới khỏi. Thời điểm nghiêm trọng nhất, còn bị viêm phổi, sốt cao không lui, bác sĩ gia đình mỗi ngày đều theo dõi cậu, buổi tối cũng không dám thả lỏng, sợ lơi lỏng cậu một chút, ban đêm cậu lại nóng đến cháy hỏng đầu.
Khi đó Hạ Hoài Chương rất bận, không yên lòng cậu, ban ngày ở bên ngoài bận rộn một ngày, buổi tối trở về tự mình lấy nhiệt kế đo nhiệt độ canh giữ ở bên giường cậu, cách mỗi giờ kiểm tra cho cậu một lần. Cậu ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại không buồn ngủ. Hạ Hoài Chương thì ngược lại rất muốn ngủ, để đồng hồ báo thức rồi ngủ một chút.
Đèn phòng ngủ trên tường còn mở, mờ nhạt một mảnh, cậu không ngủ được, liên tục mà nhìn chằm chằm Hạ Hoài Chương.
Đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Hoài Chương mỏi mệt mà mở mắt ra, đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, hỏi cậu nhìn cái gì? Cậu ôm Hạ Hoài Chương, nhu nhu mà nói: “Ba ba, người thật là đẹp a~”
Hạ Hoài Chương nở nụ cười.
Hắn còn nói: “Sau này ba muốn cưới một người vợ, nhìn đẹp mắt giống như ba”
Lúc đó Hạ Hoài Chương nói cái gì, Kỷ Xuyên đã sớm không còn nhớ rõ, không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, quan hệ của bọn lại biến thành như bây giờ.
…Là bắt đầu từ khi nào? Hạ Hoài Chương là từ lúc nào bắt đầu yêu thích cậu, đối với cậu có tâm tư không giống? Cậu không biết, cũng không nghĩ ra được. E rằng đã rất lâu, dù sao cũng không quan trọng lắm, sự tình khẩn khiết là phải làm sao bây giờ, trong lòng cậu mờ mịt, thậm chí không muốn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng có cảm giác bị hãm sâu trong sương mù, cảm giác khủng hoảng không thể chạy thoát.
Lẽ nào thật sự cùng ba ba sống hết đời sao?
Cho tới nay đây là ước mơ tha thiết của cậu, nhưng cậu không nghĩ tới sẽ dùng phương thức này để đạt thành mục đích…
“Ba ba” Kỷ Xuyên liếc nhìn thời gian, không nhịn được đẩy đẩy Hạ Hoài Chương, “Để con rời giường, con muốn đi trường học”.
Hạ Hoài Chương tựa vào trán cậu, nhẹ giọng nói: “Hôm nay thứ bảy”.
“…”
Kỷ Xuyên nói: “Thứ bảy cũng muốn rời giường, con đói”.
“Được, con đi, ba lại ngủ tiếp” Hạ Hoài Chương bỏ ra ôm ấp, để cho cậu đi ra ngoài.
Kỳ thực thời gian còn sớm, sau khi tỉnh thực sự Kỷ Xuyên nằm nướng không được, cậu về phòng mình rửa mặt thay quần áo, mới vừa thay xong đi ra, lúc xuống lầu, tại cầu thang gặp được Hạ Đình.
Đúng lúc, cậu đang muốn tìm Hạ Đình, có thể Hạ Đình không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy cậu cũng làm như không nhìn thấy, nhẹ nhàng mà đi tới, nửa cái ánh mắt cũng không quăng lại đây cho cậu. Kỷ Xuyên ngơ ngác, hoài nghi người này tối hôm qua bị mắng, nên đối với mình có oán niệm.
Cậu chủ động đuổi tới, kéo lấy quần áo Hạ Đình, lặng lẽ kêu một tiếng: “Này”.
Danh sách chương