*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc nhỏ, nhớ kỹ ba ba đã giảng dạy qua cố sự “ thủy tiên hoa”. Một thiếu niên dung mạo tuấn mỹ -Narcissus (1), bi ám ảnh bởi hình ảnh của chính mình trong nước, cuối cùng nhảy vào trong nước, muốn cùng bóng dáng của mình kết hợp, bởi vậy mà chết. Hắn chết sau hóa thân làm gốc hoa thủy tiên trong nước, ngày đêm cùng đảo ảnh (bóng) làm bạn. Người sau nghe không khỏi cười cợt, còn nói trên thế giới này sao có đứa ngốc như vậy. Tuy rằng ta cũng cười, nhưng kì thực ngực lại có một loại đau thương nói không nên lời, sau đó ta cho rằng đây là “đồng tình”. Sau khi lớn lên, ta biết ta sai rồi, kia không phải ” đồng tình” gì, đau đớn này khó có loại ngôn ngữ nào thuyết rõ vì ta yêu ngươi a, Thần! Ngươi là thế giới của ta…

──Kỳ Nghệ. Kiền Hi năm thứ hai mươi. Mùa xuân ──

“Tam điện hạ đã trở về! Tam điện hạ đã trở về!” Một lão thái giám hưng phấn trên hành lang hoàng cung vừa chạy vừa báo.

“Phong đã trở về?” Hồng Lẫm cùng Tấn Nhã ở tại thư phòng, nghe được tin tức này, hai người liền vội chạy xông ra ngoài

“Tam ca đã trở về…” Tiểu Tứ đang xem thư, cũng buông sách vở, không trì hoãn đi gặp ca ca bốn năm không gặp.

“Hắn đã trở về! Hắn đã trở về!”  Thần vứt lại Lâm Duẫn Phượng rồi tự mình tiến cung, nhất tâm đi gặp Phong.

“… Hắn cuối cùng trở về…” Bị lưu lại Lâm Duẫn Phượng cũng không hờn giận, dường như sớm biết sẽ như vậy, cũng sửa sang lại dung nhan theo sau Thần đi ra ngoài.

—Trên đại điện—

Tiểu bạch thỏ nhìn  chủ nhân, ngoan ngoãn đứng bên cạnh đánh nhẹ, mở rộng mắt nhìn chăm chú bốn phía.

“Cha… Ngươi gạt người!!” Tinh Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dạng rất không hài lòng.

Phong buồn cười mà xoa nhẹ tóc nhi tử, “Xảy ra chuyện gì, Tinh Nhi? Ngươi không phải vẫn nói rất muốn đến hoàng cung vui chơi, làm thế nào lại trở thành như vậy?”

Tinh Nhi bĩu môi, ” Cha, ngươi cố ý đùa cợt ta! Bản thân là một hoàng tử, còn không nói cho ta biết…” Ngẫm lại trước đây cùng cha nói “vô nghĩa”, Tinh Nhi bỗng nhiên rất muốn đào sâu một lỗ mà tiến vào.

“Phong” Thần là người đầu tiên chạy tới, y nhìn thấy Phong liền kiềm lòng không nổi tiến đến ôm ” Hoan nghênh trở về!”

Thời điểm được ôm trong nháy mắt Phong lộ ra biểu tình vui sướng, thế nhưng hắn rất nhanh chóng thu liễm, ” Thần, đã lâu không gặp! Ta đã trở về!”

“Ngươi…” Thần lúc này mới buông ra hắn, nghĩ hảo hảo nhìn Phong đã lâu không gặp, thế nhưng …”A!!!!! Phong, mặt của ngươi!!!”

” Thần, ngươi lại ồn ào gì thế?” Hồng Lẫm bọn họ vừa lúc bước vào cửa, chợt nghe Thần kêu to,” Phong, ngươi…Trên mặt là thế nào?” Hồng Lẫm cũng thấy trên khuôn mặt lộ ra một vết sẹo hung sắc.

“A…không có gì, giúp đại ca đối phó bọn người Thao Liễm  kia thì bị thương, không có việc gì! Đại nam nhân trên mặt một vết sẹo nhỏ có là gì!” Phong châm biếm nói.

” Nói thì đơn giản…” Hồng Lẫm không nghĩ thế, ” đến lúc ba ba cùng phụ thân thấy ngươi, nói không chừng ngày hôm sau liền đem Thao Liễm hủy.

“Ha hả… Được rồi! Đại ca, ba ba cùng phụ thân đâu?” Phong thấy kì quái, như vậy vẫn không gặp song thân? “Ba ba bọn họ xuất du (đi chơi)! Tam ca…” Tiểu Tứ nhìn Phong, vừa xem hài tử bên người hắn, “Chúc mừng ngươi”‘

“A” Tấn Nhã cũng thấy được Tinh Nhi,”Phong, hài tử của ngươi trông thật giống ngươi! Lại, cho ta ôm một cái, tên là gì?”

Tinh Nhi tuyệt không sợ người lạ, tùy Tấn Nhã ôm lấy, tỉ mỉ quan sát người lạ xung quanh, “Ta là Tinh Duy, cha gọi Tinh Nhi! Ca ca ngươi tên gì?”

“Tinh Nhi, ca ca cái gì…” Phong sửa lại,”Gọi Nhã thúc thúc! Đó là đại bá, tiểu thúc, còn có…Nhị bá!”

“…” Tinh Nhi chăm chú nhìn bọn họ một lát,”Cha a! Cũng không thể không được? Bọn họ cũng không có già như vậy…Gọi hảo kỳ quái nga!”

“Ha ha ha ha!” Hồng Lẫm đầu tiên nở nụ cười, ” Phong a, nhi tử ngươi thật có thể nói chuyện! Tuyệt không giống như ngươi…”

“A, tính tình Tinh Nhi tương đối giống mẹ nó…” Phong cười khổ nói.

” Cáp a…” Hồng Lẫm bỗng nhiên ý thức được mình nói sai! ” Thật có lỗi…”

Ba năm trước đây, vốn nói chờ nương tử sinh sản xong Phong sẽ trở về, sau khi hài tử sinh ra lại gửi lại một phong thư, nói nương tử vì khó sinh mà chết, chính là làm cho hài tử chịu tang nàng ba năm để giữ đạo hiếu! Chuyện này làm cho bọn họ toàn gia đều cảm thấy tiếc nuối…

“Không có việc gì! Đại ca đừng để ý!” Phong xua tay

Thần chưa từng nhìn đến Tinh Nhi, thủy chung mắt y vẫn rơi trên người Phong..

Bên cạnh, Tấn Nhã đang chơi đùa cùng Tinh Nhi, đùa đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ). Nhưng trên mặt Tinh nhi ánh mắt vẫn không ngừng giận dỗi,” Cái kia…Nhị bá cùng cha dường như….Các ngươi là song sinh?”

” Bọn họ đúng a!” Tấn Nhã trả lời, ” Sao vậy? Cha ngươi không có nói cho ngươi?”

“Không có!” Tinh Nhi cuối cùng cũng tìm được chỗ cho hắn phát tiết một chút,” Nhã thúc thúc, cha ta việc gì cũng không nói cho ta biết! Ngay cả danh tánh hắn là ai cũng không có nói cho ta! Ngươi nói có phải rất quá đáng hay không!”

” Tiểu quỷ, nếu như ngươi không tinh ranh như vậy! Hơi ngốc một chút, may ra ta sẽ nói cho ngươi” Phong đối nhi tử nói. Tiểu tử này rất khôn khéo, cái gì cũng giấu không được hắn, sớm nói cho hắn mình là hoàng tử, phỏng chừng ra ba ngày hắn sẽ tự mình đến hoàng thành ” Thăm người thân”!!!

Trong lúc bầu không khí rạng rỡ khi phụ tử bọn họ trở về thì, Lâm Duẫn Phượng uyển chuyển đoan trang tiến đến,” Thần, ngươi không giới thiệu đệ đệ chính mình cho ta nhận thức sao?

“Hống…” Tiểu bạch thỏ dường như rất không thích nữ nhân này, nàng vừa tiến đến, nó liền bày ra vẻ thị uy.

Lâm Duẫn Phượng hoàn toàn không nhìn đến tồn tại của nó, trực tiếp đi tới bên người Thần, cùng sóng vai đứng chung một chỗ.

“A! Xem ta đều đã quên!” Thần lúc này mới nhớ tới, ôn nhu nhìn Lâm Duẫn Phượng giới thiệu,” Phượng Nhi, đây là đệ đệ song sinh ta và ngươi vẫn thường nói đến, Tế Tường Phong! Chúng ta rất giống nhau đúng không? Hài tử kia là con hắn, Tễ Tinh Duy!” Trong giọng nói có phần kiêu hãnh.

“…” Lâm Duẫn Phượng nhìn phụ tử bọn họ, ” Thần a, ngươi nói sai rồi! Các ngươi là đã từng rất giống nhau chứ?”

” Phượng Nhi ngươi…” Thần rất không thích nàng nói như thế.

” Thần, nàng nói không sai a!” Phong thay Lâm Duẫn Phượng giải vây, ” Hiện tại…Chúng ta xác thực không giống nhau….”

Bầu không khí vốn náo nhiệt nhất thời bị quấy rối, hoàn toàn hạ xuống tới cực điểm! Thế nhưng không rõ có phải cố ý hay không, Lâm Duẫn Phượng vậy mà còn mang giọng điệu rất thản nhiên nói rằng:” Phong, người cùng Thần quan hệ rất không sai…Thế nhưng, theo lễ tiết mà nói, ngươi có đúng hay không nên xưng hắn là “nhị ca” sao?”

Phong nghe xong những lời này, chấn kinh ngẩng đầu nhìn Lâm Duẫn Phượng

Thần càng khó có thể tin mà nhìn Lâm Duẫn Phượng, đang muốn mở miệng vì Phong biện hộ…Nhưng Lâm Duẫn Phượng trước y nói: ” Không nên hiểu lầm ý tứ của ta! Ta chỉ là nói một chút mà thôi…”

Phong thở dài, cười cười trả lời: “Thị, xác thực thế này! Nhị ca, xin thứ lỗi trước đây ta vô ý! Ta sẽ đổi xưng hô!”

” Ta còn có chuyện quan trọng, thứ lỗi không phụng bồi các vị ” Lâm Duẫn Phượng không nói thêm gì nữa, lui người đi xuống.

“Ngươi chờ một chút!” Thần định đi tới để hỏi cho minh bạch, vừa rồi nàng nói là có ý tứ gì, ” Ta đuổi theo Phượng Nhi…” Nói xong liền đi ra ngoài.

“…” Phong không có trả lời y, chỉ là sững sờ đừng tại chỗ, bóng lưng thoạt nhìn giống một hài tử bị bỏ rơi.

“Phong…ngươi dẫn Tinh Nhi đi nghỉ ngơi đi” Hồng Lẫm vội vã mở lời.

” Ân, đại ca chúng ta đây đi trước! Tinh Nhi lại đây” Phong mỉm cười mang Tinh Nhi đi…

Lưu lại Hồng Lẫm, Tấn Nhã cùng Tiểu Tứ, ba người nhìn thấy cảnh vừa rồi liền không khỏi một phen cảm khái.

” Tiểu Nhã, ngươi xem Phong có khả năng buông Thần không?” Hồng Lẫm hỏi

Tấn Nhã lắc đầu, ” Ta không biết… E rằng trong tâm vẫn là không muốn…Dù sao vài chục năm cảm tình không thể nói buông liền buông xuống được…”

” Hy vọng…” Hồng Lẫm vỗ vỗ y phục, ” Hy vọng bọn họ đều có thể hạnh phúc!”

“Ân..”

Tiểu Tứ đứng một bên thủy chung không nói một lời, lẳng lặng nhắm mắt lại, trong miệng thầm niệm: “Gặp lại thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn. Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền.”(2)

___________________

Chú thích:

(1) Narcissus:

Chi Thủy tiên (danh pháp khoa học: Narcissus) là tên gọi để chỉ một nhóm cây dạng thân hành cứng, chủ yếu ra hoa về mùa xuân, trong tiếng Việt có tên gọi chung là thủy tiên. Có một vài loài thủy tiên ra hoa vào mùa thu. Các loài cây này chủ yếu có nguồn gốc ở khu vực Địa Trung Hải, nhưng một số loài được tìm thấy tại Trung Á và Trung Quốc. Các giống cây thủy tiên khá nhiều và nói chung chúng đã được biến đổi và mở rộng rất nhiều, với các giống mới được đưa ra từ các vườn ươm mỗi năm.

Tên gọi Narcissus có nguồn gốc từ tên gọi của một nhân vật thần thoại Hy Lạp chỉ yêu bản thân mình là Narcissus

Hoa thủy tiên đôi khi còn được gọi là hoa trường thọ, nhưng một cách chặt chẽ thì tên gọi này chỉ áp dụng cho một loài là Narcissus jonquilla và các giống trồng được tạo ra từ loài này.

Tất cả các loài thủy tiên có bao hoa hình loa kèn trompet ở trung tâm được bao quanh bằng một vòng các cánh hoa. Các loài hoa thủy tiên truyền thống có màu vàng kim, nhưng bao hoa thường có màu tương phản. Các nhà nhân giống đã tạo ra một số loại thủy tiên với 2 hoặc 3 hàng cánh hoa, làm cho chúng trông giống như một quả cầu nhỏ màu vàng. Các giống khác có các cánh hoa xếp nếp hoặc bao hoa trung tâm được kéo dài hay nén nhỏ.

Các loài thủy tiên chứa chất độc và có thể gây tử vong nếu ăn phải.

Hoa thủy tiên là quốc hoa của Wales. Một loài, “Narcissus obvallaris”, chỉ được trồng tại một khu vực nhỏ xung quanh Tenby. Tại Wales, theo truyền thống người ta đeo hoa thủy tiên vào ngày lễ Thánh David (1 tháng 3).

Hoa của thủy tiên là loại hoa trang trí phổ biến trong ngày Tết cổ truyền Trung Hoa.



Thủy tiên vua Alfred



Narcissus mê mẩn ngắm nhìn hình ảnh của mình trên mặt nước, cứ thế ngồi đó cho đến khi chết đi, hóa thành một bông hoa thủy tiên.

(2) “Gặp lại thì nan ….biệt diệc nan, đông phong …vô lực ….bách hoa tàn. Xuân tàm đến chết ….ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro… lệ thủy kiền” ~~> Đây là 2 trong 4 câu thơ trong bài Vô Đề của Vương Duy

Nguyên tác:

无题 (Vô Đề)

相见时难别亦难,东风无力百花残。

春蚕到死丝方尽,蜡炬成灰泪始干。

晓镜但愁云鬓改,夜吟应觉月光寒。

蓬山此去无多路,青鸟殷勤为探看。

Dịch nghĩa:

VÔ ĐỀ

Gặp lại thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn.

Xuân tàm đến chết ti phương tẫn, sáp bó đuốc thành tro lệ thủy kiền.

Hiểu kính nhưng mây đen tấn sửa, dạ ngâm ứng với giác ánh trăng hàn.

Bồng Sơn thử khứ vô đa lộ, chim xanh ân cần vi tham khán

Dịch thơ:

Gặp gỡ, chia tan thảy khó lòng

Hoa tàn khôn gượng với đông phong

Tằm xuân đến thác tơ vương mối

Ngọn nến thành tro lệ cạn dòng

Sớm ngắm gương buồn vầng tóc bạc

Đêm ngâm thơ gợi ánh trăng trong

Bồng Lai ít nẻo đường lui tới

Cậy nhờ chim xanh rẽ lối thông.

<< Bản dịch của Lê Nguyễn Lưu >>

Khó thay khi hợp khi tan,

Gió đông yếu ớt để tàn trăm hoa.

Con tầm đến chết hết tơ,

Sáp cây chảy cạn, lệ đà ráo ngay.

Sáng soi mái tóc đổi thay,

Đêm ngâm dưới nguyệt, mới hay lạnh lùng.

Một đường đi đến non Bồng,

Chim xanh đưa đón cậy lòng dò thăm

<< Bản dịch của Trần Trọng Kim >>

Khó gặp nhau, càng khó biệt nhau,

Gió Đông nỡ để cách hoa rầu.

Thân tằm đến thác thơ còn vướng,

Ngọn nến thành than lệ mới lau.

Đêm hứng thơ ngâm buồn nguyệt lạnh,

Ngày thương tóc úa tủi gương sầu.

Bồng Lai đường có xa chi mấy,

Thanh điểu nhờ thăm đã khẩn cầu.

<< Bản dịch của Đỗ Bằng Đoàn và Bùi Khánh Đản >>

Khó gặp nhau mà cũng khó xa,

Gió Đông đành để rụng muôn hoa.

Con tằm đến thác tơ còn vướng,

Chiếc nến chưa tàn lệ vẫn sa.

Sáng ngắm gương, buồn thay mái tuyết,

Đêm ngâm thơ, thấy lạnh trăng ngà.

Bồng Lai tới đó không xa mấy,

Mượn cánh chim xanh dẫn hộ ta.

<< Bản dịch của Khương Hữu Dụng và Tương Như >>

Gặp nhau khó, chia ly càng khó

Gió Đông chưa đủ đổ muôn hoa

Nến tàn là lúc lệ sa

Tầm kia đổi kiếp cũng vừa kén tan

Soi gương sớm, màu tang mái tóc

Ngâm thơ khuya, cảm lúc trăng hàn

Bồng Lai vốn ít nẻo sang

Chim xanh hãy giúp chỉ đàng ta đi.

<< Bản dịch của Huy Giang >>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện