Cố Nhất Manh nhìn thấy Tiêu Tấn đến, lập tức nhảy dựng lên: "Tiêu Tấn, cậu mặc quân trang rất đẹp trai! Chụp hình nha? Tớ chụp cho cậu vài kiểu ảnh rồi gửi cho dì Phùng! Cậu đăng lên vòng bạn bè của mình."
Tiêu Tấn nhìn Cố Nhất Manh mặc trang phục ngụy trang nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế yếu ớt, lắc đầu, cậu đối với việc chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè không có hứng thú.
Nhưng mà Cố Nhất Manh khăng khăng muốn chụp, cũng cũng không có cách, đành phải tạo dáng để cô chụp.
Mấy nữ sinh bên cạnh thấy vậy, âm thầm chụp vài bức ảnh của Tiêu Tấn, thực sự quá đẹp trai!
Thật vất vả mới chụp xong, Tiêu Tấn từ trong bọc lấy ra một cái hộp giữ tươi: "Cho."
Cái hộp giữ tươi màu xanh lam, cái nắp trong suốt, có thể nhìn thấy những quả cherry đỏ tươi.
Cố Nhất Manh ánh mắt sáng lên: "Lại có cái này! Cậu lấy từ chỗ nào ra thế?"
Nhanh tay mở hộp ra, nhét vào bên trong miệng một quả, oa, ngọt, mọng nước, giải khát, ngon!
Bình thường rất thích ăn cái này, huấn luyện quân sự vừa khát vừa mệt mỏi lại phơi nắng, cherry quả thực là thú vui xa xỉ!
Trần Dật Vân từ bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, cúi đầu nhìn bình nước của mình, không nói.
Tiêu Tấn người ta cho Cố Nhất Manh cherry, mình lại chỉ có thể đưa nước, tự nhiên sinh ra loại tự ti đến cùng? Tiêu Tấn kéo Cố Nhất Manh qua, nhìn Trần Dật Vân bên kia, dặn dò nói: "Tránh cùng Trần Dật Vân qua lại."
Cố Nhất Manh không hiểu: "Vì sao? Người ta cũng không tệ lắm, còn đưa nước cho tớ!"
Nhìn qua rất thật lòng, cũng rất nhiệt tình, Cố Nhất Manh cảm thấy đây cũng là người tốt.
Tiêu Tấn nhíu mày: "Không phải sao? Sao tớ lại không cảm thấy."
Ngấp nghé Cố Nhất Manh, sợ không phải là loại người tốt lành gì —— Tiêu Tấn cảm thấy như vậy. Cố Nhất Manh nhìn sắc mặt của cậu, thực sự không dễ nhìn, không còn cách nào, đành phải gật đầu: "Được rồi, được rồi, tớ biết rồi, cậu ta không phải người tốt, tớ sẽ đề phòng cậu ấy!"
Tiêu Tấn gật đầu, trong lúc sắp xếp vẫn có người gọi cậu, cậu đơn giản dặn dò Cố Nhất Manh vài câu liền đi nhanh.
Sau khi Tiêu Tấn rời đi, Cố Nhất Manh mời mấy nữ sinh cùng lớp tới ăn cherry, mọi người lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng ngẫm lại Cố Nhất Manh bình thường rất hào phóng, còn nữa cherry thật sự quá mê người, cùng nhau mà nhào lên, chia ra ăn.
Lúc chiều tập quân sự, mỗi một lớp đi riêng lẻ, luyện tập nhiều lần, thân thể Cố Nhất Manh cao gầy, năng lực cân đối lại tốt, tập rất đúng tiêu chuẩn, giáo quan nhìn thấy liền cho cô đứng đầu trong lớp, để cô đi đầu.
Cố Nhất Manh bình thường là người chậm hiểu, ngoại trừ nói Tiếng Anh không tệ lắm, những cái khác không có xuất sắc, bây giờ lại trở thành phần tử tốt trong việc đi nghiêm, trong lòng đặc biệt vui mừng, nhanh chóng dẫn đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu, đặc biệt rất tích cực dẫn đội.
Dáng vẻ của cô trắng nõn đẹp mắt, bây giờ mặc quân trang, nhỏ nhắn mang theo chút khí khái hào hùng, bước ở hàng đầu của đội ngũ, bước đi lại rất đúng chuẩn mực, ngay cả đôi tay nhỏ trắng nõn cũng nắm chặt đầy căng thẳng, toàn bộ là dáng vẻ nghiêm túc của trẻ ngoan.
Cộng thêm cô vốn có sẵn vầng hào quang của thiên kim đại tiểu thư, bây giờ lại càng hấp dẫn, không ít người len lén nhìn qua, đặc biệt là nam sinh, liều mạng nhìn trộm về bên này.
Trong đó có môth nam sinh của ban ba, ban đầu khả năng phối hợp cơ thể của mình không tốt, lại nhìn lén Cố Nhất Manh một chút, đi đi nghiêm liền thành thuận ngoặt.
Huấn luyện viên thấy được, nghiêm nghị nhắc nhở, yêu cầu sửa lại, nhưng mà nam sinh này càng sửa càng không được, cuối cùng cả hai tay cùng nhau duỗi về phía trước, hai chân bước về phía trước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống tại chỗ, trêu đến bạn học xung quanh cười ha hả.
Huấn luyện viên nghiêm mặt giáo huấn: "Cậu nhìn cậu đi nghiêm nhăn nhăn nhó nhó giống như con gái vậy!"
Nói xong, chỉ Cố Nhất Manh cách đó không xa: "Cậu xem cô bé kia đi tốt bao nhiêu? Cậu cũng nên học tập người ta một chút!"
Ở đây tất cả mọi người nghe thế, sững sờ, sau đó đột nhiên phát ra một tràn cười vang.
Huấn luyện quân sự khô khan, quá mức vất vả, khó được nghe chuyện hài, tất cả mọi người đều cười lên, ngay cả người không thích cười như Tiêu Tấn trong mắt cũng có ý cười, nhìn Cố Nhất Manh cách đó không xa một mặt ngơ ngác.
Cố Nhất Manh nháy mắt mấy cái, thật sự không hiểu, làm sao mình lại trở thành nhân vật chính của câu chuyện cười kia?
Mọi người thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Cố Nhất Manh, càng cười lớn hơn.
Lời nói của huấn luyện viên rất nghiêm túc, bản thân mình cũng không ý thức được có cái gì không đúng, đợi đến lúc tất cả mọi người cười, mới hiểu được, sau đó cũng cười: "Dù sao cũng phải tập quân sự thật tốt. Không được lười biếng, không thể làm trái! Các cô cậu luyện thêm, luyện không tốt cấm đến nhà ăn!"
Không cho phép đến nhà ăn? Cái này giống như giữ lại số mệnh của mọi người, đám người không cười, tinh thần run lên, tiếp tục bắt đầu luyện tập.
Khó khăn nhịn nửa ngày, cuối cùng đã tới thời gian ăn cơm, sau khi toàn bộ nghỉ nghiêm giải tán, huấn luyện viên thổi còi ăn cơm, mọi người phần phật lập tức tản ra, chạy về phía nhà ăn.
Cố Nhất Manh bình thường chạy bộ cũng không nhanh, hiện tại là lại đói vừa nóng còn khó chịu, nhưng nghĩ đến mùi hương cơm trong căn tin, đột nhiên lòng cảm đảm và dũng khí của cô so với lúc thường nhiều gấp mười lần, cùng mọi người nhào về phía nhà ăn.
Hôm nay đội ngũ phòng ăn làm rất lâu, Cố Nhất Manh sốt ruột, hận không thể bay qua mua cơm.
A, thịt băm hương cá, a, sườn kho, còn có cái gà khối muối tiêu kia nhìn thôi cũng đủ làm người ta chảy nước miếng rồi, bình thường những món này Cố Nhất Manh cũng không thích ăn nhưng hiện tại lại khiến Cố Nhất Manh chảy nước bọt.
Cô cảm thấy mình có thể một ngụm nuốt cả một đầu voi!
Bên cạnh Tô Tiểu Nghiên, Lâm Phi Phi đều ngã trái ngã phải, vểnh đầu lên nhìn đội ngũ trước mặt, mở miệng hô đói một tiếng, thậm chí Hàn Nhược bình thường vẫn luôn bình tĩnh bây giờ có cũng chút không bình tĩnh nổi.
Lúc này, Tiêu Tấn đi tới, trong tay cậu bưng một cái mâm, bên trong mâm lớn là mấy khay nhỏ, đủ cơm và thức ăn, đủ cho ba bốn người!
Mấy nữ sinh trong mắt lập tức tỏa sáng!
Tô Tiểu Nghiên bình thường nhìn Tiêu Tấn đến chảy nước bọt, vừa nhìn thấy Tiêu Tấn cả con mắt đều không thể di chuyển đi chỗ khác, nhưng mà hôm nay, bình sinh lần thứ nhất, cô không nhìn Tiêu Tấn, cô lại đi nhìn thức ăn trong khay của Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn đem cái kia khay đưa cho Cố Nhất Manh, lại nói với mấy nữ sinh: "Các cậu đi tìm chỗ ngồi ăn trước đi, tôi xếp hàng ở đây mua thêm một chút đồ."
Mấy nữ sinh nghe nói như thế, cảm động đến mức ngay cả nước mắt cùng chảy ra, không thể tin nói: "Thật sao?"
Tiêu Tấn làm sao tốt như vậy!
Con mắt Tiêu Tấn nhìn Cố Nhất Manh: "Đi thôi, uống nhiều nước một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện."
Đồ đần cũng hiểu Tiêu Tấn người ta là đến giải cứu công chúa nhỏ Cố Nhất Manh của mình, thế là các cô cùng phòng liền được hưởng theo, tất nhiên mọi người cũng không khách khí, trên miệng liều mạng cảm tạ Tiêu Tấn, vội vàng giành lấy mấy cái khay nhanh chóng tìm chỗ ngồi, sau đó bốn nữ sinh mỗi người một phần, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Ngay cả Cố Nhất Manh bình thường ăn cơm ưu nhã biết bao, hôm nay cũng có chút cảm giác ăn như sói đói.
Hình tượng là dùng lúc ăn uống no đủ, nhưng hiện tại ném qua một bên.
Những thức ăn này ăn không khác biệt lắm, mọi người đều đã no đủ tám phần, cơm nước đã no nê các cô nhìn Cố Nhất Manh, thỏa mãn nói: "Cùng Manh Manh ở cùng phòng thật tốt! Hưởng phúc!"
Hiện tại các cô đã thám thính được từ miệng Cố Nhất Manh ra được quan hệ giữa Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn, biết mẹTiêu Tấn làm quản gia ở Cố gia, Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh là thanh mai trúc mã.
Hàn Nhược nhìn Cố Nhất Manh, cười một cái nói: "Tiêu Tấn đối với cậu thật tốt."
Cố Nhất Manh nâng cằm nhỏ, cười nói: "Cậu ấy từ nhỏ đã tốt với tớ, nếu như cậu ấy dám ăn hiếp tớ, dì Phùng nhất định đánh cậu ấy!"
Hàn Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn Tiêu Tấn cách đó không xa đang xếp hàng.
Một người con trai xuất sắc ưu tú như vậy, ăn nhờ ở đậu, hao tâm tổn trí phí sức chiếu cố một cô công chúa nhỏ.
Cô nghĩ, nếu như là cô, nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Lúc này Tiêu Tấn cuối cùng cũng xếp hàng xong, bưng một bàn lớn thức ăn đến, có cơm có thức ăn còn có hoa quả nước trái cây, mọi người chia nhau ra ăn.
Cố Nhất Manh biết Tiêu Tấn cũng đói bụng, nhìn thấy bên trong có tôm, liền dùng khăn ướt lần nữa lau lau tay, giúp cậu bóc vỏ tôm rồi để vào trong chén của cậu.
Động tác này có chút thân mật, nhưng mà Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh không nhìn ra có gì không được tự nhiên, Cố Nhất Manh bóc rất tự nhiên, Tiêu Tấn cũng ăn rất tự nhiên.
Bên cạnh Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên đưa mắt liếc ra ý qua một cái, mím môi cười như tên trộm.
Hàn Nhược cúi đầu xuống, nhìn đôi đũa trước mặt, một mực không lên tiếng.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Buổi chiều tiếp tục huấn luyện quân sự.
Buổi sáng còn có chút sức lực mới mẻ, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại tiếng than vãn.
Nhưng thở dài thì sao, huấn luyện quân sự vẫn là huấn luyện quân sự, ngồi xuống không cho đứng lên, nhấc chân không cho đổ xuống, nghiêm không được lộn xộn, từng mục này, trọn vẹn có thể đem người mệt mỏi thành một bãi muối.
Cánh tay và bắp chân nhỏ của Cố Nhất Manh tập đi nghiêm đến chuột rút, mắt long lanh đầy nước, còn có thể làm gì, kiên trì thôi!
Đúng vào lúc này, Tô Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Nhìn bên kia, nhìn bên kia, Tiêu Tấn."
Cố Nhất Manh thừa dịp huấn liện viên không chú ý, lặng lẽ quay đầu nhìn sang, gặp một vị giáo viên từ bãi tập đến tìm Tiêu Tấn, muốn Tiêu Tấn qua một chuyến.
Mọi người đều nhận ra vị giáo viên kia là chủ nhiệm văn phòng giáo dục, xem ra là xử lý chuyện Tiêu Tấn đánh nhau rồi?
Lúc đầu tất cả mọi người đều đang tập luyện, hiện tại có tình huống như vậy, có chút giải sầu, huấn luyện viên gặp tình huống này, trước tiên cho mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Lúc nghỉ ngơi cũng không thể nhàn rỗi, còn phải tập hát quân ca.
Cố Nhất Manh thừa dịp việc mọi người hát quân ca, khom người len lén từ sau lưng huấn luyện viên chạy ra ngoài.
Huấn luyện viên đưa lưng về phía Cố Nhất Manh, không thấy được, nhưng các bạn học khác đều thấy được.
"Làm sao lại không chú ý tập hát?" Nói đến đây, huấn luyện viên cảm giác được sau lưng giống như có động tĩnh, vô thức quay đầu nhìn.
"Giáo quan, em nghiêm túc, em nghiêm túc nhất!" Một nam sinh lớn tiếng hô hào, sau đó còn đứng lên bắt đầu, làm ra tư thế đại tướng phát biểu.
Nhìn thấy nam sinh này tự nguyện, huấn luyện viên cười cười, lực chú ý đặt trên người nam sinh, không quay đầu nhìn.
Những nam sinh nữ sinh khác thấy, cũng đều nhao nhao thực hiện mánh khóe, hấp dẫn sự chú ý của giáo quan.
Cố Nhất Manh trong lòng cảm kích muốn chết!Bạn học quá đáng yêu làm cho người ta cảm động!
Cô càng khom người, lặng lẽ không một tiếng động chạy ra ngoài trường. Cuối cùng chờ đến khi ra khỏi sân trường trường, vung chân chạy về phía tòa nhà văn phòng.
Cô không yên lòng việc của Tiêu Tấn.
Cũng không biết ba có cùng hiệu trưởng nói chuyện qua hay không? Dù sao đi nữa, cũng không được ghi lại hồ sơ xử phạt của Tiêu Tấn, nó sẽ được lưu cả đời đó!
Tiêu Tấn nhìn Cố Nhất Manh mặc trang phục ngụy trang nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế yếu ớt, lắc đầu, cậu đối với việc chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè không có hứng thú.
Nhưng mà Cố Nhất Manh khăng khăng muốn chụp, cũng cũng không có cách, đành phải tạo dáng để cô chụp.
Mấy nữ sinh bên cạnh thấy vậy, âm thầm chụp vài bức ảnh của Tiêu Tấn, thực sự quá đẹp trai!
Thật vất vả mới chụp xong, Tiêu Tấn từ trong bọc lấy ra một cái hộp giữ tươi: "Cho."
Cái hộp giữ tươi màu xanh lam, cái nắp trong suốt, có thể nhìn thấy những quả cherry đỏ tươi.
Cố Nhất Manh ánh mắt sáng lên: "Lại có cái này! Cậu lấy từ chỗ nào ra thế?"
Nhanh tay mở hộp ra, nhét vào bên trong miệng một quả, oa, ngọt, mọng nước, giải khát, ngon!
Bình thường rất thích ăn cái này, huấn luyện quân sự vừa khát vừa mệt mỏi lại phơi nắng, cherry quả thực là thú vui xa xỉ!
Trần Dật Vân từ bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, cúi đầu nhìn bình nước của mình, không nói.
Tiêu Tấn người ta cho Cố Nhất Manh cherry, mình lại chỉ có thể đưa nước, tự nhiên sinh ra loại tự ti đến cùng? Tiêu Tấn kéo Cố Nhất Manh qua, nhìn Trần Dật Vân bên kia, dặn dò nói: "Tránh cùng Trần Dật Vân qua lại."
Cố Nhất Manh không hiểu: "Vì sao? Người ta cũng không tệ lắm, còn đưa nước cho tớ!"
Nhìn qua rất thật lòng, cũng rất nhiệt tình, Cố Nhất Manh cảm thấy đây cũng là người tốt.
Tiêu Tấn nhíu mày: "Không phải sao? Sao tớ lại không cảm thấy."
Ngấp nghé Cố Nhất Manh, sợ không phải là loại người tốt lành gì —— Tiêu Tấn cảm thấy như vậy. Cố Nhất Manh nhìn sắc mặt của cậu, thực sự không dễ nhìn, không còn cách nào, đành phải gật đầu: "Được rồi, được rồi, tớ biết rồi, cậu ta không phải người tốt, tớ sẽ đề phòng cậu ấy!"
Tiêu Tấn gật đầu, trong lúc sắp xếp vẫn có người gọi cậu, cậu đơn giản dặn dò Cố Nhất Manh vài câu liền đi nhanh.
Sau khi Tiêu Tấn rời đi, Cố Nhất Manh mời mấy nữ sinh cùng lớp tới ăn cherry, mọi người lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng ngẫm lại Cố Nhất Manh bình thường rất hào phóng, còn nữa cherry thật sự quá mê người, cùng nhau mà nhào lên, chia ra ăn.
Lúc chiều tập quân sự, mỗi một lớp đi riêng lẻ, luyện tập nhiều lần, thân thể Cố Nhất Manh cao gầy, năng lực cân đối lại tốt, tập rất đúng tiêu chuẩn, giáo quan nhìn thấy liền cho cô đứng đầu trong lớp, để cô đi đầu.
Cố Nhất Manh bình thường là người chậm hiểu, ngoại trừ nói Tiếng Anh không tệ lắm, những cái khác không có xuất sắc, bây giờ lại trở thành phần tử tốt trong việc đi nghiêm, trong lòng đặc biệt vui mừng, nhanh chóng dẫn đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu, đặc biệt rất tích cực dẫn đội.
Dáng vẻ của cô trắng nõn đẹp mắt, bây giờ mặc quân trang, nhỏ nhắn mang theo chút khí khái hào hùng, bước ở hàng đầu của đội ngũ, bước đi lại rất đúng chuẩn mực, ngay cả đôi tay nhỏ trắng nõn cũng nắm chặt đầy căng thẳng, toàn bộ là dáng vẻ nghiêm túc của trẻ ngoan.
Cộng thêm cô vốn có sẵn vầng hào quang của thiên kim đại tiểu thư, bây giờ lại càng hấp dẫn, không ít người len lén nhìn qua, đặc biệt là nam sinh, liều mạng nhìn trộm về bên này.
Trong đó có môth nam sinh của ban ba, ban đầu khả năng phối hợp cơ thể của mình không tốt, lại nhìn lén Cố Nhất Manh một chút, đi đi nghiêm liền thành thuận ngoặt.
Huấn luyện viên thấy được, nghiêm nghị nhắc nhở, yêu cầu sửa lại, nhưng mà nam sinh này càng sửa càng không được, cuối cùng cả hai tay cùng nhau duỗi về phía trước, hai chân bước về phía trước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống tại chỗ, trêu đến bạn học xung quanh cười ha hả.
Huấn luyện viên nghiêm mặt giáo huấn: "Cậu nhìn cậu đi nghiêm nhăn nhăn nhó nhó giống như con gái vậy!"
Nói xong, chỉ Cố Nhất Manh cách đó không xa: "Cậu xem cô bé kia đi tốt bao nhiêu? Cậu cũng nên học tập người ta một chút!"
Ở đây tất cả mọi người nghe thế, sững sờ, sau đó đột nhiên phát ra một tràn cười vang.
Huấn luyện quân sự khô khan, quá mức vất vả, khó được nghe chuyện hài, tất cả mọi người đều cười lên, ngay cả người không thích cười như Tiêu Tấn trong mắt cũng có ý cười, nhìn Cố Nhất Manh cách đó không xa một mặt ngơ ngác.
Cố Nhất Manh nháy mắt mấy cái, thật sự không hiểu, làm sao mình lại trở thành nhân vật chính của câu chuyện cười kia?
Mọi người thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Cố Nhất Manh, càng cười lớn hơn.
Lời nói của huấn luyện viên rất nghiêm túc, bản thân mình cũng không ý thức được có cái gì không đúng, đợi đến lúc tất cả mọi người cười, mới hiểu được, sau đó cũng cười: "Dù sao cũng phải tập quân sự thật tốt. Không được lười biếng, không thể làm trái! Các cô cậu luyện thêm, luyện không tốt cấm đến nhà ăn!"
Không cho phép đến nhà ăn? Cái này giống như giữ lại số mệnh của mọi người, đám người không cười, tinh thần run lên, tiếp tục bắt đầu luyện tập.
Khó khăn nhịn nửa ngày, cuối cùng đã tới thời gian ăn cơm, sau khi toàn bộ nghỉ nghiêm giải tán, huấn luyện viên thổi còi ăn cơm, mọi người phần phật lập tức tản ra, chạy về phía nhà ăn.
Cố Nhất Manh bình thường chạy bộ cũng không nhanh, hiện tại là lại đói vừa nóng còn khó chịu, nhưng nghĩ đến mùi hương cơm trong căn tin, đột nhiên lòng cảm đảm và dũng khí của cô so với lúc thường nhiều gấp mười lần, cùng mọi người nhào về phía nhà ăn.
Hôm nay đội ngũ phòng ăn làm rất lâu, Cố Nhất Manh sốt ruột, hận không thể bay qua mua cơm.
A, thịt băm hương cá, a, sườn kho, còn có cái gà khối muối tiêu kia nhìn thôi cũng đủ làm người ta chảy nước miếng rồi, bình thường những món này Cố Nhất Manh cũng không thích ăn nhưng hiện tại lại khiến Cố Nhất Manh chảy nước bọt.
Cô cảm thấy mình có thể một ngụm nuốt cả một đầu voi!
Bên cạnh Tô Tiểu Nghiên, Lâm Phi Phi đều ngã trái ngã phải, vểnh đầu lên nhìn đội ngũ trước mặt, mở miệng hô đói một tiếng, thậm chí Hàn Nhược bình thường vẫn luôn bình tĩnh bây giờ có cũng chút không bình tĩnh nổi.
Lúc này, Tiêu Tấn đi tới, trong tay cậu bưng một cái mâm, bên trong mâm lớn là mấy khay nhỏ, đủ cơm và thức ăn, đủ cho ba bốn người!
Mấy nữ sinh trong mắt lập tức tỏa sáng!
Tô Tiểu Nghiên bình thường nhìn Tiêu Tấn đến chảy nước bọt, vừa nhìn thấy Tiêu Tấn cả con mắt đều không thể di chuyển đi chỗ khác, nhưng mà hôm nay, bình sinh lần thứ nhất, cô không nhìn Tiêu Tấn, cô lại đi nhìn thức ăn trong khay của Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn đem cái kia khay đưa cho Cố Nhất Manh, lại nói với mấy nữ sinh: "Các cậu đi tìm chỗ ngồi ăn trước đi, tôi xếp hàng ở đây mua thêm một chút đồ."
Mấy nữ sinh nghe nói như thế, cảm động đến mức ngay cả nước mắt cùng chảy ra, không thể tin nói: "Thật sao?"
Tiêu Tấn làm sao tốt như vậy!
Con mắt Tiêu Tấn nhìn Cố Nhất Manh: "Đi thôi, uống nhiều nước một chút, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện."
Đồ đần cũng hiểu Tiêu Tấn người ta là đến giải cứu công chúa nhỏ Cố Nhất Manh của mình, thế là các cô cùng phòng liền được hưởng theo, tất nhiên mọi người cũng không khách khí, trên miệng liều mạng cảm tạ Tiêu Tấn, vội vàng giành lấy mấy cái khay nhanh chóng tìm chỗ ngồi, sau đó bốn nữ sinh mỗi người một phần, từng ngụm từng ngụm bắt đầu ăn.
Ngay cả Cố Nhất Manh bình thường ăn cơm ưu nhã biết bao, hôm nay cũng có chút cảm giác ăn như sói đói.
Hình tượng là dùng lúc ăn uống no đủ, nhưng hiện tại ném qua một bên.
Những thức ăn này ăn không khác biệt lắm, mọi người đều đã no đủ tám phần, cơm nước đã no nê các cô nhìn Cố Nhất Manh, thỏa mãn nói: "Cùng Manh Manh ở cùng phòng thật tốt! Hưởng phúc!"
Hiện tại các cô đã thám thính được từ miệng Cố Nhất Manh ra được quan hệ giữa Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn, biết mẹTiêu Tấn làm quản gia ở Cố gia, Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh là thanh mai trúc mã.
Hàn Nhược nhìn Cố Nhất Manh, cười một cái nói: "Tiêu Tấn đối với cậu thật tốt."
Cố Nhất Manh nâng cằm nhỏ, cười nói: "Cậu ấy từ nhỏ đã tốt với tớ, nếu như cậu ấy dám ăn hiếp tớ, dì Phùng nhất định đánh cậu ấy!"
Hàn Nhược thu hồi ánh mắt, nhìn Tiêu Tấn cách đó không xa đang xếp hàng.
Một người con trai xuất sắc ưu tú như vậy, ăn nhờ ở đậu, hao tâm tổn trí phí sức chiếu cố một cô công chúa nhỏ.
Cô nghĩ, nếu như là cô, nhất định sẽ rất mệt mỏi.
Lúc này Tiêu Tấn cuối cùng cũng xếp hàng xong, bưng một bàn lớn thức ăn đến, có cơm có thức ăn còn có hoa quả nước trái cây, mọi người chia nhau ra ăn.
Cố Nhất Manh biết Tiêu Tấn cũng đói bụng, nhìn thấy bên trong có tôm, liền dùng khăn ướt lần nữa lau lau tay, giúp cậu bóc vỏ tôm rồi để vào trong chén của cậu.
Động tác này có chút thân mật, nhưng mà Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh không nhìn ra có gì không được tự nhiên, Cố Nhất Manh bóc rất tự nhiên, Tiêu Tấn cũng ăn rất tự nhiên.
Bên cạnh Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên đưa mắt liếc ra ý qua một cái, mím môi cười như tên trộm.
Hàn Nhược cúi đầu xuống, nhìn đôi đũa trước mặt, một mực không lên tiếng.
** ** ** ** ** ** ** ** ** ** ***
Buổi chiều tiếp tục huấn luyện quân sự.
Buổi sáng còn có chút sức lực mới mẻ, nhưng mà bây giờ chỉ còn lại tiếng than vãn.
Nhưng thở dài thì sao, huấn luyện quân sự vẫn là huấn luyện quân sự, ngồi xuống không cho đứng lên, nhấc chân không cho đổ xuống, nghiêm không được lộn xộn, từng mục này, trọn vẹn có thể đem người mệt mỏi thành một bãi muối.
Cánh tay và bắp chân nhỏ của Cố Nhất Manh tập đi nghiêm đến chuột rút, mắt long lanh đầy nước, còn có thể làm gì, kiên trì thôi!
Đúng vào lúc này, Tô Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Nhìn bên kia, nhìn bên kia, Tiêu Tấn."
Cố Nhất Manh thừa dịp huấn liện viên không chú ý, lặng lẽ quay đầu nhìn sang, gặp một vị giáo viên từ bãi tập đến tìm Tiêu Tấn, muốn Tiêu Tấn qua một chuyến.
Mọi người đều nhận ra vị giáo viên kia là chủ nhiệm văn phòng giáo dục, xem ra là xử lý chuyện Tiêu Tấn đánh nhau rồi?
Lúc đầu tất cả mọi người đều đang tập luyện, hiện tại có tình huống như vậy, có chút giải sầu, huấn luyện viên gặp tình huống này, trước tiên cho mọi người nghỉ ngơi mười phút.
Lúc nghỉ ngơi cũng không thể nhàn rỗi, còn phải tập hát quân ca.
Cố Nhất Manh thừa dịp việc mọi người hát quân ca, khom người len lén từ sau lưng huấn luyện viên chạy ra ngoài.
Huấn luyện viên đưa lưng về phía Cố Nhất Manh, không thấy được, nhưng các bạn học khác đều thấy được.
"Làm sao lại không chú ý tập hát?" Nói đến đây, huấn luyện viên cảm giác được sau lưng giống như có động tĩnh, vô thức quay đầu nhìn.
"Giáo quan, em nghiêm túc, em nghiêm túc nhất!" Một nam sinh lớn tiếng hô hào, sau đó còn đứng lên bắt đầu, làm ra tư thế đại tướng phát biểu.
Nhìn thấy nam sinh này tự nguyện, huấn luyện viên cười cười, lực chú ý đặt trên người nam sinh, không quay đầu nhìn.
Những nam sinh nữ sinh khác thấy, cũng đều nhao nhao thực hiện mánh khóe, hấp dẫn sự chú ý của giáo quan.
Cố Nhất Manh trong lòng cảm kích muốn chết!Bạn học quá đáng yêu làm cho người ta cảm động!
Cô càng khom người, lặng lẽ không một tiếng động chạy ra ngoài trường. Cuối cùng chờ đến khi ra khỏi sân trường trường, vung chân chạy về phía tòa nhà văn phòng.
Cô không yên lòng việc của Tiêu Tấn.
Cũng không biết ba có cùng hiệu trưởng nói chuyện qua hay không? Dù sao đi nữa, cũng không được ghi lại hồ sơ xử phạt của Tiêu Tấn, nó sẽ được lưu cả đời đó!
Danh sách chương