Ta nhìn Thái tử bằng ánh mắt vừa hờn dỗi vừa mong chờ, khẽ giọng nói: “Điện hạ đã lỗi hẹn với thần thiếp một đêm hợp cẩn, đêm nay Người nhất định không được từ chối thần thiếp nữa đâu.”
Thái tử khẽ mỉm cười, giọng đầy ẩn ý: “Đâu cần đợi đến tối, ngay lúc này cũng là thời điểm thích hợp.” Dứt lời, hắn bế bổng ta lên, sải bước về phía nội điện. Nhưng vừa đặt ta xuống long sàng, hắn đột nhiên lảo đảo rồi đổ gục xuống.
Ngay lúc đó, từ sau tấm bình phong, một nữ tử có dung mạo vài phần tương tự ta bước ra, cúi đầu hành lễ: “Thiếu chủ, thuộc hạ nhất định sẽ chu toàn mọi việc.”
Ta gật đầu, khẽ chỉnh lại y phục, rồi từ trên giường bước xuống, nhanh chóng rời khỏi nội điện. Bên ngoài, một nam tử hắc y đã đứng chờ sẵn.
Thấy ta, hắn lập tức cung kính bẩm báo: “Thiếu chủ, lang quân mà thuộc hạ chuẩn bị cho Người đã ở sẵn phòng kế bên. Đúng như yêu cầu của Người, hắn có dung mạo tuấn tú, thân phận trong sạch và cũng đã được dặn dò kỹ càng.”
Ta ném cho hắn một ánh nhìn tán thưởng rồi không chút do dự đẩy cửa bước vào căn phòng kế bên. Vừa vào trong, đập vào mắt ta là một nam tử trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên giường, dáng vẻ thư sinh nho nhã, đôi mắt được che bởi một dải lụa trắng. Nghe tiếng động, hắn khẽ cất giọng, thanh âm ôn hòa: “Tiểu thư vạn an, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư chu đáo.”
Ta thoáng chút ngạc nhiên. Nam tử này toàn thân toát lên một khí chất thanh tao thoát tục, ta vốn ngỡ hắn sẽ cương liệt phản kháng, nào ngờ lại là người biết thức thời đến vậy.
Ngay lập tức, thái độ của ta cũng hòa hoãn hơn đôi chút. Ta ung dung bước đến, khẽ nâng cằm hắn, thầm tán thưởng: “Dung mạo quả thực không tồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng ngươi phải biết phận, làm sao để bổn tiểu thư có thể thuận lợi hoài thai,” ta buông một câu nhẹ bẫng.
Sáng hôm sau, ta tỉnh giấc trong tẩm cung của chính mình. Thật hiếm thấy khi Thái tử không phải lâm triều sớm, mà ở lại dùng bữa sáng cùng ta. Suốt buổi điểm tâm, hắn ân cần gắp thức ăn cho ta không ngớt, nhưng ta chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, tựa như vừa bị xe ngựa nghiền qua, mệt mỏi đến không muốn nhấc nổi đầu ngón tay.
Khó khăn lắm mới tiễn được Thái tử rời đi, ta định bụng chợp mắt nghỉ ngơi thêm một lát thì lại nghe thấy tiếng gào thét chói tai quen thuộc của Như Đào.
Lần này, giọng điệu của nàng ta tràn ngập phẫn uất, lẩm bẩm không ngớt: “Tra nam! Tra nam! Tên nam chính này đúng là một tên tra nam chính hiệu! Đã ở bên nữ chính rồi sao còn có thể động vào nữ phụ chứ? Đã nói là nhất sinh nhất thế nhất song nhân cơ mà!”
Tiếng lòng nàng ta nghe đầy căm phẫn, còn ta, hiếm hoi lắm mới có một thoáng thất thần. Từ thuở ấu thơ, phụ mẫu ta từng là một cặp phu thê tình sâu nghĩa nặng, khiến bao người ngưỡng vọng…
“Nhất sinh nhất thế, nhất song nhân.”
Ngày ấy, mẫu thân ta lúc nào cũng tươi tắn rạng ngời, ánh mắt luôn lấp lánh niềm hạnh phúc. Mỗi khi nhìn về phía phụ thân, tình yêu nồng đượm trong mắt Người gần như muốn trào ra. Nhưng tiếc thay, tất cả đã đổi thay kể từ năm ta lên bảy tuổi.
Năm đó, tổ mẫu lâm bệnh nặng, tâm nguyện cuối đời của bà là mong phụ thân có thể nối dõi tông đường, sinh hạ một đứa con trai. Chẳng may, mẫu thân ta lại sảy chân ngã xuống hồ, từ đó thân thể suy nhược, không thể mang thai được nữa. Phụ thân, dưới sức ép của gia tộc, đành lòng nạp thêm thiếp thất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện