Ta nghe theo lời hắn. Thế nhưng, khi ta tắm gội xong xuôi trở ra, Thái tử đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Thị tỳ thân cận theo hầu ta từ tấm bé, gương mặt đẫm nước mắt, giọng nghẹn ngào uất nghẹn: “Tiểu thư, Thái tử… Thái tử điện hạ Người nói có việc gấp cần giải quyết, đêm nay sẽ không trở lại phòng chúng ta.”
Mấy ngày sau, ta – vị Thái tử phi tân nhiệm – trở thành trò cười lớn nhất chốn kinh thành. Chẳng những đêm hợp cẩn Thái tử không ở lại phòng ta, mà đến tận ngày ta làm lễ lại mặt sau ba hôm thành hôn, hắn cũng chẳng hề lộ diện.
Nhũ mẫu của ta, Vương ma ma, khóc nấc không thành tiếng trong phòng, thanh danh của ta giờ đây đã bị tổn hại nặng nề.
Vương ma ma gắng gượng lau vội dòng lệ, khuyên giải: “Thái tử phi, Người đừng đợi điện hạ nữa. Có lẽ Người đã bị công vụ níu chân rồi.”
Ta khẽ gật đầu, truyền lệnh cho gia nhân chuẩn bị khởi hành. Đúng lúc này, tiếng lòng Như Đào lại oang oang bên tai, giọng điệu vừa khẩn trương vừa phấn khích tột độ: “Bị công vụ níu chân ư? Nam chính đang cùng nữ chính nhà chúng ta bồi đắp tình cảm thì có! Nửa đêm canh ba, một nam tử mình đầy thương tích xông vào khuê phòng, chỉ có nữ chính xuyên không của chúng ta mới đủ can đảm che giấu rồi tận tình chăm sóc… Tính ra, quý tử của họ có lẽ cũng được ‘gieo mầm’ trong khoảng thời gian này đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe đến đó, một cơn buồn nôn cuộn lên từ đáy lòng khiến ta không sao kiềm chế nổi, phải cúi gập người nôn khan một trận. Mãi cho đến khi hồi phủ Cư gia, cảm giác ghê tởm ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Sắc mặt ta vẫn còn tái nhợt, vậy mà phụ thân, Cư đại nhân, chẳng hề đoái hoài xót thương, chỉ lạnh lùng nhìn ta rồi buông lời dặn dò: “Thái tử là bậc quân vương tương lai, quốc gia đại sự luôn canh cánh trong lòng, con chớ nên tỏ ra hẹp hòi ích kỷ, làm tổn hại đến thể diện Cư gia chúng ta.”
Ta khẽ gật đầu vâng dạ, nhưng vừa về đến gian phòng riêng thuở chưa xuất giá, ta liền khẽ búng tay. Ngay lập tức, một nam tử vận hắc y hiện ra trước mặt, khom người hành lễ: “Thiếu chủ có gì phân phó?”
Ta nhàn nhạt cất lời: “Tìm cho ta vài nam tử diện mạo khôi ngô, và một nữ tử có dáng người cùng gương mặt hao hao giống ta.”
Nửa tháng thấm thoắt trôi qua kể từ ngày ta hồi cung, Thái tử vẫn bặt vô âm tín. Còn Như Đào thì cứ lải nhải không ngừng về thiên tình sử của Thái tử và vị nữ chính kia, đến độ tai ta sắp đóng kén vì những lời nàng ta thao thao bất tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện