Lục Hành Chi vừa định bước đi thì ta ngăn lại: “Bổn cung đâu phải người hành sự thiếu suy tính.” Ta ném về phía hắn một cuộn chỉ dụ.
Hắn mở ra xem, cả người khựng lại rồi phá lên cười: “Truyền ngôi thánh chỉ… mang ngọc tỷ truyền ngôi cho tiểu Quận chúa. Nương nương lại có được thánh chỉ này!”
Ta phớt lờ vẻ vui mừng của hắn. Đợi hắn bình tĩnh lại, ta tiếp tục dặn dò: “Chốc nữa sẽ có loạn quân tấn công đại điện. Đó là người của ta. Nhưng ngươi nhớ kỹ: Hoàng thượng đã bị loạn quân g.i.ế.c hại. Trước khi băng hà, người đã viết ra chiếu chỉ này và giao phó cho ngươi, còn ngươi liều c.h.ế.t bảo vệ nó.”
Bên ngoài, tiếng vũ khí va chạm vang lên, cùng với đó là tiếng hét thảm của thái giám: “Không xong rồi, Tĩnh Vương tạo phản rồi!”
Ta và Lục Hành Chi nhìn nhau, ta xé rách vạt áo mình, còn hắn thì đ.â.m một nhát vào bụng mình để tạo thương tích.
Một tháng sau, Gia Mẫn đăng cơ, trở thành nữ hoàng đầu tiên của Đại Ngụy, lấy niên hiệu là Thiên Nguyên.
Trong lễ đăng cơ, tổ phụ ta nắm chặt tay, vô cùng mãn nguyện, xúc động nói: “Lão phu đã nói rồi, chỉ có con mới là người có thể bảo toàn danh vọng cho nhà họ Cư.”
Tổ phụ nhìn ta đầy tự hào: “Sáu năm trước, khi còn là một đứa bé, con đã dám đột nhập hoàng cung để mượn ngọc tỷ. Những thành tựu ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng với con.”
Ta mỉm cười, không đáp lời. Đúng, đây là những gì ta đáng nhận, nhưng tham vọng của ta không chỉ dừng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau lễ đăng cơ, vì tiểu công chúa Gia Mẫn còn quá nhỏ, các đại thần đồng loạt thỉnh cầu ta ra mặt chấp chính.
Sau ba lần từ chối, không đành lòng trước sự trung thành của họ, ta đồng ý bước vào triều chính, bắt đầu con đường nhiếp chính kéo dài hàng chục năm.
Năm đầu tiên, ta tập trung phát triển thương mại, khuyến khích giao thương trên biển, khiến kinh tế Đại Ngụy phồn thịnh gấp bội.
Ta đã thành lập các học đường dành cho nữ nhân ở khắp các quận huyện, cho phép họ vào triều đình quan sát, đặt nền móng vững chắc cho nền văn hóa thịnh vượng và tư tưởng mở của Đại Ngụy.
Đến năm thứ năm, cùng với sự giúp đỡ của Như Đào và Vương Ỷ Vân, ta ban hành bộ luật đầu tiên của Đại Ngụy, đánh dấu bước chuyển mình sang một xã hội pháp trị.
Tới năm thứ mười nhiếp chính, Đại Ngụy đạt được những thay đổi đáng kể: nam nữ đi bên nhau, nữ tử tham gia chiến trường, và người dân sống trong an bình đến mức đêm không cần khóa cửa.
Khi Gia Mẫn trưởng thành, ta quyết định truyền ngôi cho nàng, bất chấp sự phản đối của bá quan. Nắm tay Gia Mẫn, ta dặn dò: “Mẫu thân không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng rằng hoàng đế kế tiếp cũng sẽ là nữ nhi.”
Gia Mẫn gật đầu đồng ý, và ta cuối cùng cũng toại nguyện. Ngay trong ngày ấy, ta cùng Như Đào và Vương Ỷ Vân lên thuyền, bắt đầu chuyến hành trình vượt biển. Ta muốn xem liệu có thể tìm thấy “thế giới mới” như mẫu thân từng kể, và cũng muốn chứng kiến thêm nhiều câu chuyện về cuộc đời của những nữ nhân khác.
End
Hắn mở ra xem, cả người khựng lại rồi phá lên cười: “Truyền ngôi thánh chỉ… mang ngọc tỷ truyền ngôi cho tiểu Quận chúa. Nương nương lại có được thánh chỉ này!”
Ta phớt lờ vẻ vui mừng của hắn. Đợi hắn bình tĩnh lại, ta tiếp tục dặn dò: “Chốc nữa sẽ có loạn quân tấn công đại điện. Đó là người của ta. Nhưng ngươi nhớ kỹ: Hoàng thượng đã bị loạn quân g.i.ế.c hại. Trước khi băng hà, người đã viết ra chiếu chỉ này và giao phó cho ngươi, còn ngươi liều c.h.ế.t bảo vệ nó.”
Bên ngoài, tiếng vũ khí va chạm vang lên, cùng với đó là tiếng hét thảm của thái giám: “Không xong rồi, Tĩnh Vương tạo phản rồi!”
Ta và Lục Hành Chi nhìn nhau, ta xé rách vạt áo mình, còn hắn thì đ.â.m một nhát vào bụng mình để tạo thương tích.
Một tháng sau, Gia Mẫn đăng cơ, trở thành nữ hoàng đầu tiên của Đại Ngụy, lấy niên hiệu là Thiên Nguyên.
Trong lễ đăng cơ, tổ phụ ta nắm chặt tay, vô cùng mãn nguyện, xúc động nói: “Lão phu đã nói rồi, chỉ có con mới là người có thể bảo toàn danh vọng cho nhà họ Cư.”
Tổ phụ nhìn ta đầy tự hào: “Sáu năm trước, khi còn là một đứa bé, con đã dám đột nhập hoàng cung để mượn ngọc tỷ. Những thành tựu ngày hôm nay hoàn toàn xứng đáng với con.”
Ta mỉm cười, không đáp lời. Đúng, đây là những gì ta đáng nhận, nhưng tham vọng của ta không chỉ dừng ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau lễ đăng cơ, vì tiểu công chúa Gia Mẫn còn quá nhỏ, các đại thần đồng loạt thỉnh cầu ta ra mặt chấp chính.
Sau ba lần từ chối, không đành lòng trước sự trung thành của họ, ta đồng ý bước vào triều chính, bắt đầu con đường nhiếp chính kéo dài hàng chục năm.
Năm đầu tiên, ta tập trung phát triển thương mại, khuyến khích giao thương trên biển, khiến kinh tế Đại Ngụy phồn thịnh gấp bội.
Ta đã thành lập các học đường dành cho nữ nhân ở khắp các quận huyện, cho phép họ vào triều đình quan sát, đặt nền móng vững chắc cho nền văn hóa thịnh vượng và tư tưởng mở của Đại Ngụy.
Đến năm thứ năm, cùng với sự giúp đỡ của Như Đào và Vương Ỷ Vân, ta ban hành bộ luật đầu tiên của Đại Ngụy, đánh dấu bước chuyển mình sang một xã hội pháp trị.
Tới năm thứ mười nhiếp chính, Đại Ngụy đạt được những thay đổi đáng kể: nam nữ đi bên nhau, nữ tử tham gia chiến trường, và người dân sống trong an bình đến mức đêm không cần khóa cửa.
Khi Gia Mẫn trưởng thành, ta quyết định truyền ngôi cho nàng, bất chấp sự phản đối của bá quan. Nắm tay Gia Mẫn, ta dặn dò: “Mẫu thân không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng rằng hoàng đế kế tiếp cũng sẽ là nữ nhi.”
Gia Mẫn gật đầu đồng ý, và ta cuối cùng cũng toại nguyện. Ngay trong ngày ấy, ta cùng Như Đào và Vương Ỷ Vân lên thuyền, bắt đầu chuyến hành trình vượt biển. Ta muốn xem liệu có thể tìm thấy “thế giới mới” như mẫu thân từng kể, và cũng muốn chứng kiến thêm nhiều câu chuyện về cuộc đời của những nữ nhân khác.
End
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương