Cuối tháng, Như Đào đến báo cáo tiến độ học tập của các nữ nô trong trang viên. Khi nghe chuyện về tam tiểu thư họ Vương bỏ đi, nàng cũng vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm kêu lên: “Trời ạ, tình tiết cẩu huyết này càng lúc càng điên rồ! Nữ chính lại chạy trốn rồi!”
Nhưng sau đó, Như Đào nhanh chóng nảy ra một ý tưởng khác: “Nàng ta đã bỏ đi thì tốt quá, giờ ta có thể áp dụng các phương thức kinh doanh hiện đại để kiếm tiền mà không lo bị ai phát hiện.”
Như Đào sau khi báo cáo xong, nhìn ta với ánh mắt đầy mong chờ, nói: “Thái tử phi, gần đây kinh thành đang thịnh hành các loại đồ ăn vặt. Nô tì chợt nhớ lại một cuốn sách thuở nhỏ từng đọc, trong đó có ghi chép tỉ mỉ về các cách làm nhiều loại món ăn này. Hay là để nô tì dạy các tỷ muội trong trang viên làm thử?”
Ta lập tức đồng ý với đề xuất của Như Đào, xem đây như một cách kinh doanh lâu dài nếu thành công.
Ba năm sau, cửa hàng Tiên Phẩm – chuyên bán các vật phẩm trang điểm cho nữ nhân – đã phủ kín kinh thành.
Đặc biệt, các loại son môi với nhiều màu sắc phong phú khi vừa ra mắt đã nhận được nhiều lời khen ngợi.
Như Đào còn sáng tạo ra hệ thống hội viên, chỉ những người tiêu đủ một mức chi phí mới có thể trở thành hội viên và nhận được đãi ngộ cao cấp từ cửa hàng. Chi tiêu càng lớn, cấp bậc càng cao, và quyền lợi càng đặc biệt.
Giờ đây, tại các buổi tụ họp của quý nữ kinh thành, họ không còn so kè về y phục hay trang sức, mà là về cấp độ hội viên của mình ở Tiên Phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với hội viên cấp cao, họ ngẩng cao đầu như vừa giành chiến thắng, rời đi đầy tự hào và không ngừng duy trì chi tiêu để giữ vững vị thế.
Còn những người có cấp hội viên thấp thì dốc sức mua sắm để cải thiện thứ hạng của mình. Nhờ đó, Tiên Phẩm đã thu về lợi nhuận dồi dào.
Tuy nhiên, Như Đào lại không hề khoe khoang thành tích. So với khi vừa mới đến, nàng giờ đây đã điềm tĩnh hơn nhiều, dồn tâm huyết vào sự nghiệp cứu giúp nữ nhân, điều hành Tiên Phẩm và hội cứu tế nữ nhân một cách hưng thịnh. Đến cuối năm, nàng còn đề xuất mở một học viện dành riêng cho nữ giới.
Như Đào đề xuất mở học đường cho nữ giới với chính sách không thu học phí, và chỉ cần là nữ nhân thì đều có thể ghi danh, không phân biệt tuổi tác hay quê quán.
Khi nàng nói, đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ, toàn thân như tỏa sáng, vô cùng nổi bật. Ta vui vẻ đồng ý và đích thân đến học phủ nhà họ Cư một chuyến để mượn một số sách khai mở trí tuệ.
Điều kỳ lạ là, ở đó, ta lại tình cờ gặp Thái tử. Lúc ấy, hắn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân đeo mặt nạ, vẻ mặt tràn đầy thiện ý.
Nhưng vừa nhìn thấy ta, sắc mặt hắn lập tức lạnh lùng, tỏ vẻ chán ghét, nói: “Đây là nơi của thánh hiền, Thái tử phi là nữ nhân, tốt nhất nên đến ít thôi.”
Ta cũng chẳng giữ thể diện cho hắn, lập tức mỉm cười châm chọc: “Đây là học phủ của nhà ta, ta muốn đến lúc nào thì đến.”
Nhưng sau đó, Như Đào nhanh chóng nảy ra một ý tưởng khác: “Nàng ta đã bỏ đi thì tốt quá, giờ ta có thể áp dụng các phương thức kinh doanh hiện đại để kiếm tiền mà không lo bị ai phát hiện.”
Như Đào sau khi báo cáo xong, nhìn ta với ánh mắt đầy mong chờ, nói: “Thái tử phi, gần đây kinh thành đang thịnh hành các loại đồ ăn vặt. Nô tì chợt nhớ lại một cuốn sách thuở nhỏ từng đọc, trong đó có ghi chép tỉ mỉ về các cách làm nhiều loại món ăn này. Hay là để nô tì dạy các tỷ muội trong trang viên làm thử?”
Ta lập tức đồng ý với đề xuất của Như Đào, xem đây như một cách kinh doanh lâu dài nếu thành công.
Ba năm sau, cửa hàng Tiên Phẩm – chuyên bán các vật phẩm trang điểm cho nữ nhân – đã phủ kín kinh thành.
Đặc biệt, các loại son môi với nhiều màu sắc phong phú khi vừa ra mắt đã nhận được nhiều lời khen ngợi.
Như Đào còn sáng tạo ra hệ thống hội viên, chỉ những người tiêu đủ một mức chi phí mới có thể trở thành hội viên và nhận được đãi ngộ cao cấp từ cửa hàng. Chi tiêu càng lớn, cấp bậc càng cao, và quyền lợi càng đặc biệt.
Giờ đây, tại các buổi tụ họp của quý nữ kinh thành, họ không còn so kè về y phục hay trang sức, mà là về cấp độ hội viên của mình ở Tiên Phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với hội viên cấp cao, họ ngẩng cao đầu như vừa giành chiến thắng, rời đi đầy tự hào và không ngừng duy trì chi tiêu để giữ vững vị thế.
Còn những người có cấp hội viên thấp thì dốc sức mua sắm để cải thiện thứ hạng của mình. Nhờ đó, Tiên Phẩm đã thu về lợi nhuận dồi dào.
Tuy nhiên, Như Đào lại không hề khoe khoang thành tích. So với khi vừa mới đến, nàng giờ đây đã điềm tĩnh hơn nhiều, dồn tâm huyết vào sự nghiệp cứu giúp nữ nhân, điều hành Tiên Phẩm và hội cứu tế nữ nhân một cách hưng thịnh. Đến cuối năm, nàng còn đề xuất mở một học viện dành riêng cho nữ giới.
Như Đào đề xuất mở học đường cho nữ giới với chính sách không thu học phí, và chỉ cần là nữ nhân thì đều có thể ghi danh, không phân biệt tuổi tác hay quê quán.
Khi nàng nói, đôi mắt ánh lên vẻ rực rỡ, toàn thân như tỏa sáng, vô cùng nổi bật. Ta vui vẻ đồng ý và đích thân đến học phủ nhà họ Cư một chuyến để mượn một số sách khai mở trí tuệ.
Điều kỳ lạ là, ở đó, ta lại tình cờ gặp Thái tử. Lúc ấy, hắn đang trò chuyện thân mật với một nam nhân đeo mặt nạ, vẻ mặt tràn đầy thiện ý.
Nhưng vừa nhìn thấy ta, sắc mặt hắn lập tức lạnh lùng, tỏ vẻ chán ghét, nói: “Đây là nơi của thánh hiền, Thái tử phi là nữ nhân, tốt nhất nên đến ít thôi.”
Ta cũng chẳng giữ thể diện cho hắn, lập tức mỉm cười châm chọc: “Đây là học phủ của nhà ta, ta muốn đến lúc nào thì đến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương