Sinh nhật lần thứ 70 của Thịnh lão phu nhân được tổ chức ở khách sạn 5 sao, dàn khách mời toàn nhân vật khủng trong thương trường và toàn thể gia đình, bạn bè thân thuộc của các thành viên trong gia đình.
Lý Huệ Nhi vào phòng thay đồ thấy mẹ chồng mặc một chiếc đầm dài bằng nhung màu đỏ sậm có kết đá lấp lánh nhìn rất bắt mắt liền nói: “Mẹ à cái áo này đúng là rất hợp với mẹ đó nha”.
Lão phu nhân mỉm cười vui vẻ rồi bảo: “Là Hạ Lam đặt may cho mẹ đó nó còn tặng cho mẹ một cái khăn choàng bằng lụa này nữa con xem có đẹp không?”.
Lão phu nhân đưa cho Lý Huệ Nhi một cái khăn choàng bằng lụa màu kem có tua rua hai đầu, Lý Huệ Nhi xem rồi nói: “Chất liệu rất tốt màu sắc hài hòa rất phù hợp với y phục hiện tại của mẹ đó, Hạ Lam đúng là khéo chọn mà”.
Trong phòng riêng của Diệp Hạ Lam cô đang ngồi trang điểm thì Thịnh Khải Luân bước vào, anh đi đến bên bàn trang điểm rồi đưa cho cô một cái túi lớn: “Của em đây”.
Diệp Hạ Lam cần lấy cái túi rồi nghi hoặc hỏi:“Là gì vậy???”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ thần thần bí bí rồi nói “Em mở ra xem thì sẽ biết??”.
Diệp Hạ Lam cúi đầu quay người đi rồi lấy cái hộp trong cái túi ra để lên bàn, cô cẩn thận mở nắp hộp ra lấy đồ vật bên trong ra xem thì thấy một chiếc đầm dự tiệc mullet màu trắng nhìn rất tinh tế đẹp mắt, cô có chút ngạc nhiên nhìn về phía của Thịnh Khải Luân: "Cái này…là…sao???”.
“Hỏi lạ đưa y phục cho em thì là để em mặc chứ để làm gì…mau đi thay đồ đi tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: "Dạ đước” rồi cầm bộ váy đi vào vào nhà vệ sinh thay đồ, Thịnh Khải Luân đứng nhìn theo khóe môi khẽ mỉm cười một cái thầm nghĩ “ Đúng là một cô gái ngốc nghếch mà…có lẽ cô ấy sẽ vui với món quà này”.
Lúc Diệp Hạ Lam thay đồ xong bước ra ngoài đã thấy Thịnh Khải Luân ngồi ở ghế sofa chờ cô, anh nâng khóe môi lên mỉm cười: “Anh biết ngay là rất hợp với em mà”.
Sau đó Thịnh Khải Luân bước qua chỗ Diệp Hạ Lam đứng, trên tay anh cầm một dây chuyền có mặt hình cỏ ba lá đem vào cổ của cô: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Diệp Hạ Lam lấy cái bóp đầm được kết bằng hạt pha lê trên bàn trang điểm rồi khoác tay cuả Thịnh Khải Luân.
Đột nhiên Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam từ trên xuống dưới rồi bảo: “Em bị sao vậy mặc đầm dự tiệc mà đi giày đế bằng thì đâu có đẹp mau đổi giày đi không lẽ tam thiếu phu nhân của Thịnh gia lại không có được một đôi giày đẹp hay sao?!”.
Diệp Hạ Lam chợt nghĩ tới mình đang mang thai không thích đi giày cao gót nên liền nói dối: “Sang nay em không cẩn thận bị trật chân nên không mang giày cao gót được”.
Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân có chút lo lắng: “Thế rồi có sao không đã đi bác sĩ chưa?”.
“Cũng không nghiêm trọng lắm vài hôm thì sẽ hết thôi”.
“Em đúng là không làm cái gì nên thân cả…thôi mang giày đế bằng cũng được rồi, mau đi thôi chắc giờ này khách khứa đã đến cả rồi”.
Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam xuống sảnh đón khách cùng các thành viên khác trong gia đình, Thịnh lão gia và Thịnh lão phu nhân cảm thấy rất nở mày nở mặt nên cười suốt cả buổi.
Đến lúc khách vào gần hết thì đột nhiên Hạ Mạt xuất hiện cô cũng mặc một bộ đầm dự tiệc mullet màu trắng giống y hệt như cái đầm mà Diệp Hạ Lam đang mặc, mọi ánh mắt trong nhà đều đổ dồn về phía của Thịnh Khải Luân có ý hỏi anh chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Thịnh Khải Luân cũng rất bất ngờ khi thấy Hạ Mạt ăn mặc như vậy.
Lâm Tuệ Nghi liền thì thầm với Thịnh Khải Luân: “Chẳng phải con nói mua bộ đầm đó cho Hạ Lam hay sao…vậy tại sao cô gái đó cũng có chứ”.
“Chuyện này con cũng không rõ con thật sự là chỉ mua có một bộ cho Hạ Lam thôi mà”.
Hạ Mạt bước đến tươi cười mở miệng: “Con chào ông bà nội, bác hai, bác tư,..” rồi bước đến gần ba mẹ của Thịnh Khải Luân “Con chào hai bác”.
Thịnh lão gia tỏ vẻ tức giận giọng cáu gắt: “Ai là ông bà nội của cô mà chào chứ…đồ vô liêm sĩ”.
Lão phu nhân cũng không vui liền hỏi: “Là ai mời cô ta tới đây vậy hả???Loại phụ nữ như vậy không xứng đáng tham dự tiệc của Thịnh gia ta”.
Thịnh Khải Luân thấy Hạ Mạt có vẻ ủy khúc liền nhíu mày khó chịu, Diệp Hạ Lam sợ Thịnh Khải Luân khó mà ăn nói với ông bà nội và gia đình hơn nữa khách khứa đang đông đúc mà có chuyện thì cũng không ổn nên liền lên tiếng: “Là con mời đó bà nội Hạ Mạt là bạn thân của Khải Luân cho nên con thấy mời cô ấy đến cũng không có gì là lạ…con xin lỗi vì tự làm theo ý mình mà không hỏi bà nội trước”.
Mọi người vốn biết Diệp Hạ Lam là đang nói dối để bảo vệ cho Thịnh Khải Luân nhưng vì cô đã nói vậy nên ông bà nội cũng rộng lượng bỏ qua: “Thôi không tính toán chuyện này nữa đã đến thì là khách mời cô vào trong”.
Lão phu nhân nắm tay Diệp Hạ Lam đi trước và thì thầm với cô: “Tại sao con ngốc vậy cứ bao che cho thằng nhóc đó làm sai?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật của nội chúng ta đuổi khách đi thì cũng kỳ với lại con thấy Hạ Mạt cũng tốt mà nội…cũng tại con nên cô ấy với Khải Luân mới không đến được với nhau cho nên…”.
“Đó là do cô ta không có phước phần thôi không thể trách con được”
Lý Huệ Nhi vào phòng thay đồ thấy mẹ chồng mặc một chiếc đầm dài bằng nhung màu đỏ sậm có kết đá lấp lánh nhìn rất bắt mắt liền nói: “Mẹ à cái áo này đúng là rất hợp với mẹ đó nha”.
Lão phu nhân mỉm cười vui vẻ rồi bảo: “Là Hạ Lam đặt may cho mẹ đó nó còn tặng cho mẹ một cái khăn choàng bằng lụa này nữa con xem có đẹp không?”.
Lão phu nhân đưa cho Lý Huệ Nhi một cái khăn choàng bằng lụa màu kem có tua rua hai đầu, Lý Huệ Nhi xem rồi nói: “Chất liệu rất tốt màu sắc hài hòa rất phù hợp với y phục hiện tại của mẹ đó, Hạ Lam đúng là khéo chọn mà”.
Trong phòng riêng của Diệp Hạ Lam cô đang ngồi trang điểm thì Thịnh Khải Luân bước vào, anh đi đến bên bàn trang điểm rồi đưa cho cô một cái túi lớn: “Của em đây”.
Diệp Hạ Lam cần lấy cái túi rồi nghi hoặc hỏi:“Là gì vậy???”.
Thịnh Khải Luân tỏ vẻ thần thần bí bí rồi nói “Em mở ra xem thì sẽ biết??”.
Diệp Hạ Lam cúi đầu quay người đi rồi lấy cái hộp trong cái túi ra để lên bàn, cô cẩn thận mở nắp hộp ra lấy đồ vật bên trong ra xem thì thấy một chiếc đầm dự tiệc mullet màu trắng nhìn rất tinh tế đẹp mắt, cô có chút ngạc nhiên nhìn về phía của Thịnh Khải Luân: "Cái này…là…sao???”.
“Hỏi lạ đưa y phục cho em thì là để em mặc chứ để làm gì…mau đi thay đồ đi tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: "Dạ đước” rồi cầm bộ váy đi vào vào nhà vệ sinh thay đồ, Thịnh Khải Luân đứng nhìn theo khóe môi khẽ mỉm cười một cái thầm nghĩ “ Đúng là một cô gái ngốc nghếch mà…có lẽ cô ấy sẽ vui với món quà này”.
Lúc Diệp Hạ Lam thay đồ xong bước ra ngoài đã thấy Thịnh Khải Luân ngồi ở ghế sofa chờ cô, anh nâng khóe môi lên mỉm cười: “Anh biết ngay là rất hợp với em mà”.
Sau đó Thịnh Khải Luân bước qua chỗ Diệp Hạ Lam đứng, trên tay anh cầm một dây chuyền có mặt hình cỏ ba lá đem vào cổ của cô: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Diệp Hạ Lam lấy cái bóp đầm được kết bằng hạt pha lê trên bàn trang điểm rồi khoác tay cuả Thịnh Khải Luân.
Đột nhiên Thịnh Khải Luân nhìn Diệp Hạ Lam từ trên xuống dưới rồi bảo: “Em bị sao vậy mặc đầm dự tiệc mà đi giày đế bằng thì đâu có đẹp mau đổi giày đi không lẽ tam thiếu phu nhân của Thịnh gia lại không có được một đôi giày đẹp hay sao?!”.
Diệp Hạ Lam chợt nghĩ tới mình đang mang thai không thích đi giày cao gót nên liền nói dối: “Sang nay em không cẩn thận bị trật chân nên không mang giày cao gót được”.
Vẻ mặt của Thịnh Khải Luân có chút lo lắng: “Thế rồi có sao không đã đi bác sĩ chưa?”.
“Cũng không nghiêm trọng lắm vài hôm thì sẽ hết thôi”.
“Em đúng là không làm cái gì nên thân cả…thôi mang giày đế bằng cũng được rồi, mau đi thôi chắc giờ này khách khứa đã đến cả rồi”.
Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam xuống sảnh đón khách cùng các thành viên khác trong gia đình, Thịnh lão gia và Thịnh lão phu nhân cảm thấy rất nở mày nở mặt nên cười suốt cả buổi.
Đến lúc khách vào gần hết thì đột nhiên Hạ Mạt xuất hiện cô cũng mặc một bộ đầm dự tiệc mullet màu trắng giống y hệt như cái đầm mà Diệp Hạ Lam đang mặc, mọi ánh mắt trong nhà đều đổ dồn về phía của Thịnh Khải Luân có ý hỏi anh chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Thịnh Khải Luân cũng rất bất ngờ khi thấy Hạ Mạt ăn mặc như vậy.
Lâm Tuệ Nghi liền thì thầm với Thịnh Khải Luân: “Chẳng phải con nói mua bộ đầm đó cho Hạ Lam hay sao…vậy tại sao cô gái đó cũng có chứ”.
“Chuyện này con cũng không rõ con thật sự là chỉ mua có một bộ cho Hạ Lam thôi mà”.
Hạ Mạt bước đến tươi cười mở miệng: “Con chào ông bà nội, bác hai, bác tư,..” rồi bước đến gần ba mẹ của Thịnh Khải Luân “Con chào hai bác”.
Thịnh lão gia tỏ vẻ tức giận giọng cáu gắt: “Ai là ông bà nội của cô mà chào chứ…đồ vô liêm sĩ”.
Lão phu nhân cũng không vui liền hỏi: “Là ai mời cô ta tới đây vậy hả???Loại phụ nữ như vậy không xứng đáng tham dự tiệc của Thịnh gia ta”.
Thịnh Khải Luân thấy Hạ Mạt có vẻ ủy khúc liền nhíu mày khó chịu, Diệp Hạ Lam sợ Thịnh Khải Luân khó mà ăn nói với ông bà nội và gia đình hơn nữa khách khứa đang đông đúc mà có chuyện thì cũng không ổn nên liền lên tiếng: “Là con mời đó bà nội Hạ Mạt là bạn thân của Khải Luân cho nên con thấy mời cô ấy đến cũng không có gì là lạ…con xin lỗi vì tự làm theo ý mình mà không hỏi bà nội trước”.
Mọi người vốn biết Diệp Hạ Lam là đang nói dối để bảo vệ cho Thịnh Khải Luân nhưng vì cô đã nói vậy nên ông bà nội cũng rộng lượng bỏ qua: “Thôi không tính toán chuyện này nữa đã đến thì là khách mời cô vào trong”.
Lão phu nhân nắm tay Diệp Hạ Lam đi trước và thì thầm với cô: “Tại sao con ngốc vậy cứ bao che cho thằng nhóc đó làm sai?”.
Diệp Hạ Lam mỉm cười: “Hôm nay là sinh nhật của nội chúng ta đuổi khách đi thì cũng kỳ với lại con thấy Hạ Mạt cũng tốt mà nội…cũng tại con nên cô ấy với Khải Luân mới không đến được với nhau cho nên…”.
“Đó là do cô ta không có phước phần thôi không thể trách con được”
Danh sách chương