Thời điểm Tiểu Bạch  tròn ba tuổi,đã bắt đầu đi nhà trẻ.

Có ngày tan học,Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi cùng đi đón nhóc, tiểu gia hỏa ngồi vào ghế cho trẻ em ở phía sau, khuôn mặt nhỏ rầu rĩ không vui.

Tiểu Bạch kế thừa khuôn mặt lạnh băng cũng không thích nói cười của ba bé, khuôn mặt nhỏ đanh lại, nhìn  tổng thể không thể nào giống một đứa nhóc ba tuổi được.

Giản Vi có chút lo lắng, lôi kéo tay con, hỏi:"Bảo bối nhỏ, làm sao mà buồn vậy?"

Tiểu Bạch quay đầu sang một bên, nhất định không chịu nói ra.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn con trai qua kính chiếu hậu, thấp giọng răn dạy:"Mẹ hỏi con, con có nghe thấy không?"

Lâm Cẩn Ngôn trước mặt con trai vô cùng quyền uy, vừa mở miệng, nhóc con lập tức ngồi thẳng người, nghiêng đầu nói với Giản Vi:" Mẹ ơi,  con cũng muốn có em gái."

Giản Vi hơi ngẩn ra, sau  đó không nhịn được mà bật cười, sờ sờ đầu con trai hỏi nhóc:" Như thế nào đột nhiên lại muốn em gái?"

Tiểu Bạch lắc lư cái đầu nhỏ, sau đó nghiêm túc nói:" Đường Minh Trì có em gái, em gái của bạn ấy đặc biệt đáng yêu, con cũng muốn có."

Đường Minh Trì là bạn ngồi cùng bàn nhà trẻ với Tiểu Bạch, hôm nay em gái cũng khối với nhóc ấy cũng đi học, hai anh em ngồi cùng một lớp, em gái nhỏ ôm lấy cánh tay anh trai, nhút nhát sợ sệt mà nấp ở phía sau lưng. Mắt tròn xoe lấp lánh, giống hệt một ngôi sao nhỏ.

Bạn học Lâm Trạm ngồi bên cạnh cảm thấy thích vô cùng, lặng lẽ lại gần, cũng muốn ôm em gái nhỏ. Kết quả mới vừa lại gần, Đường Minh Trì liền cảnh giác mà nhìn nhóc, giống như cha mắng nhóc:" Không được chạm vào em gái của mình!"

Bạn học Lâm Trạm đương nhiên cảm thấy rất tổn thương, xị mặt trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó vẫn luôn rầu rĩ không vui tới bây giờ.

Giản Vi nghe xong chân tướng, dở khóc dở cười. Vốn dĩ gần đây cô cũng đang thương lượng với Lâm Cẩn Ngôn để sinh thêm đứa nữa, lần trước tới nhà anh cô, chị dâu lúc ấy chính là mang thai long phượng. hiện giờ hai đứa nhóc ngày ngày dắt tay nhau đi học, thật nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ rồi.

Về nhà liền thương lượng với Lâm Cẩn Ngôn muốn sinh con gái, nhưng thật ra Lâm Cẩn Ngôn vẫn có chút do dự, sợ cô mang thai chịu khổ, cho nên chậm chạp vẫn chưa chịu quyết định.

Buổi tối hôm nay, Giản Vi tắm rửa ra tới, Lâm Cẩn Ngôn vẫn còn đang làm việc. Cô đi qua, cúi người tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói:"Ông xã, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi, anh cũng thấy Tiểu Bạch có một mình rất buồn."

Lâm Cẩn Ngôn buông bút, duỗi tay kéo cô ngồi lên đùi mình, Giản Vi thuận thế ôm lấy cổ anh, lại nói:" Chính anh cũng không muốn có con gái sao?"

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô cười:"Kia nếu như không phải con gái thì sao?"

Giản Vi hơi ngừng lại, nói:"Ngô, vậy xem như chúng ta với con gái không có duyên đi. Nhưng mà em vẫn muốn có thêm một đứa nữa, anh xem nhà người khác đều có hai đứa nhỏ, có hai đứa trẻ cũng náo nhiệt hơn một chút. Anh xem Tiểu Bạch nhà chúng ta, kế thừa tính tình lạnh như băng của anh, luôn muốn có một người chơi cùng, có em trai em gái,  nhóc con cũng không có cảm thấy cô độc."

Giản Vi khuyên can mãi, khuyên hồi lâu, Lâm Cẩn Ngôn rốt cuộc mới chấp nhận.

Trước khi chuẩn bị mang thai, cô cùng Lâm Cẩn Ngôn đều đến bệnh viện kiểm tra một lượt, trạng thái thân thể của hai người đều rất tốt, tháng tám bắt đầu kế hoạch, hai người vô cùng tích cực tạo người.

Trung tuần tháng 11, Giản Vi đi kiểm tra, liền phát hiện mang thai, em bé vô cùng khỏe mạnh mà phát triển.

Tin tức mang thai lần nữa lại truyền khắp nhà, trưởng bối trong nhà đều vô cùng vui mừng. Đặc biệt là mẹ Lâm, phía trước lặng lẽ lén nói với Lâm Cẩn Ngôn nhiều lần,hy vọng lần tới có thể sinh thêm một đứa nhóc. Lâm Cẩn Ngôn đau lòng Giản Vi mang thai vất vả, vẫn luôn không đồng ý.

Hiện giờ Giản Vi mang thai lần thứ hai, bà vô cùng vui mừng mà trên cảm ơn các vị thần tiên trên trời, dưới cảm ơn các vị tổ tông đã phù hộ, ngày hôm sau còn muốn lên núi thắp hương tạ thần phật.

Trừ Giản Vi cùng Lâm Cẩn Ngôn, các trưởng bối, đối với chuyện Giản Vi mang thai lần này, vui mừng nhất có lẽ phải kể đến bạn học Lâm Trạm.

Từ khi Tiểu Bạch ba tuổi, Giản Vi chưa bao giờ thấy nhóc con đối với bất cứ chuyện gì mà quan tâm như vậy, mỗi ngày rời giường việc đầu tiên là sẽ chạy đến phòng của hai người, ghé vào bụng của Giản Vi để nghe một chút động tĩnh, còn ngây thơ hỏi:"Em gái ở bên trong sao?"

Giản Vi không đành lòng đả kích nhóc, nhưng vẫn nói:" Cũng không nhất định là em gái, cũng có thể là một em trai."

Tiểu Bạch không quá thích em trai, vì thế vô cùng kiên quyết nói:"Không, khẳng định là em gái!"

Bạn nhỏ Tiểu Bạch vẫn mỗi ngày sẽ chạy đến phòng hai người, thăm mẹ cùng em gái ở trong bụng. Có một buổi sáng sớm, Lâm Cẩn Ngôn cùng Giản Vi thân thiết, con trai đột nhiên mở cửa đi vào, Lâm Cẩn Ngôn tức giận vô cùng liền xuống giường, xách con trai ném ra ngoài, nghiêm túc cảnh cáo:"Về sau không cho phép thì không được vào phòng ba mẹ, nghe rõ chưa?"

Tiểu Bạch sợ nhất là Lâm Cẩn Ngôn, gật đầu như đảo tỏi:" Nghe rõ rồi ạ."

Lâm Cẩn Ngôn đóng  cửa "rầm" một tiếng, quay đầu lại, Giản Vi đã

từ trên giường ngồi dậy. Lâm Cẩn Ngôn vội lại gần, cúi đầu lại hôn lấy cô:" Còn chưa có xong đâu vợ à."

Giản Vi liếc mắt nhìn đũng quần của anh, bật cười:"Còn không bị dọa trở về?"

Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại, đột nhiên một tay đem cô ôm vào trong ngực:"Trận này mà không chạm vào em, liền quên mất chồng của em có bao nhiêu sức mạnh!"

Giản Vi cười cười:" Hiện tại có mạnh cũng vô dụng, cố  gắng chịu đựng thôi."

Lâm Cẩn Ngôn:"........."

- -------------------

Lần mang thai thứ hai của Giản Vi không quá dễ dàng, lại cảm thấy chính mình vừa béo lại vừa xấu, nôn nghén cũng vô cùng nghiêm  trọng, tính tình cũng thực táo bạo, không thể hiểu được liền muốn phát hỏa.

Có một tối, Lâm Cẩn Ngôn ra ngoài xã giao, đến  khuya mới về nhà.

Khi trở về, trên người toàn mùi rượu.

Lúc đó Giản Vi mang thai năm tháng, ngồi cả đêm trên phòng khách chờ Lâm Cẩn Ngôn trở về.

Vào nhà Lâm Cẩn Ngôn liền hô lên một tiếng "bà xã",  sau đó liền đi đến chỗ sô pha, cúi đầu muôn hôn cô.

Giản Vi lúc ấy cảm thấy vô cùng thương tâm, tức giận đẩy anh một cái:" Tiểu tử thối đừng chạm vào em!"

Cô đem anh đẩy ra, xoay người  đi lên lầu.

Thời điểm chuẩn bị đi lên lầu, hốc mắt hồng hồng, trong lòng ủy khuất vô cùng.

Giản Vi đang trong giai đoạn vô cùng mẫn cảm, thấy chồng nửa đêm chưa về, không tránh khỏi có chút miên man suy nghĩ. Đặc biệt còn là một ngườ đàn  ông vô cùng ưu tú, bên người không thiếu phụ nữ muốn tiếp cận, chỉ chờ  để lộ ra sơ hở.

Trở lại phòng, chui vào trong chăn, đem chăn che chặt đầu, trốn vào trong mà khóc.

Lâm Cẩn Ngôn lúc ấy bị Giản Vi đẩy, sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, cuống quýt chạy lên lầu.

Trong phòng ngủ,  Giản Vi cuộn tròn thân mình, đem chính mình giấu ở trong chăn.

Lâm Cẩn Ngôn vừa sốt ruột lại đau lòng phần nhiều là tự trách, bước đi qua, muốn đem chăn vạch ra.

Giản Vi ở bên trong túm chặt chăn không buông.

"Vi Vi, em đừng như vậy, là anh sai rồi, anh thật sai rồi, em đừng nóng giận, đừng khiến bản thân mình buồn." Anh hơi dùng lực, bỏ chăn ra khỏi cô.

Ở phía dưới chăn, Giản Vi đôi mắt hồng hồng, là đang khóc.

Đã lâu Lâm Cẩn Ngôn chưa có gặp Giản Vi khóc như vậy, đột nhiên nhìn thấy, vẫn là vì anh, tức khắc cả người tê rần.

Giản Vi từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường ném vào người anh:"Anh nhìn xem mới chỉ có vài giờ thôi! Anh hàng ngày đều bận, có bản lĩnh cũng đừng về nữa!"

Cô càng nói càng cảm thấy tủi thân, nước mắt thi nhau mà rơi xuống:"Hôm nay thiếu chút nữa là em bị ngã anh có biết không? Anh nửa đêm không về nhà cũng không biết gửi tin nhắn báo cho em, anh lúc đó đang làm gì vậy Lâm Cẩn Ngôn?"

Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy cô thiếu chút nữa bị ngã, mồ hôi lạnh đều tuôn ra.

Gần đây Lâm Cẩn Ngôn phát hiện ra một hạng mục trong tay anh có vấn đề, bận đến sứt đầu mẻ trán, buổi tối sốt ruột xử lý vấn đề, nhất thời quên mất phải gửi tin nhắn cho cô, anh không nghĩ tới cô sẽ ngồi suốt đêm mà chờ anh về,càng không dám nghĩ tới cô chút nữa thì bị ngã. Tức khắc cảm thấy vô cùng tự trách, liền giơ tay tát chính mình.

Giản Vi nước mắt khô lại,đau lòng mà nắm lấy tay anh:" Anh làm gì vậy?"

Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt lấy cô, thanh âm có chút nghẹn ngào:"Anh sai rồi Vi Vi, anh đảm bảo về sau sẽ không về nhà muộn như vậy nữa, anh đảm bảo."

Giản Vi bật khóc, nghẹn ngào nói:" Về sau anh có về nhà hay về nhà muộn cũng phải gửi tin nhắn cho em, nếu không em sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng."

"Là anh sai rồi, về sau sẽ không như vậy."

Từ đó về sau, Lâm Cẩn Ngôn hận một ngày 24 giờ có thể ở bên cạnh Giản Vi,trên cơ bản những việc có thể giải quyết việc trên máy tình liền giải quyết, thật sự giải quyết không được sẽ cho người đưa giấy tờ đến cho anh, tóm lại không rời Giản Vi nửa bước. Mặc dù có dì Lan ở nhà chăm sóc, cũng không bằng anh chăm sóc được.

Giản Vi mang thai những tháng cuối, mắt cá chân liền sưng lên,Lâm Cẩn Ngôn mỗi tối đều dùng nước ấm giúp cô ngâm chân, mát xa, nhiều lần thức dậy còn thấy Lâm Cẩn Ngôn đang xoa chân cho cô. Anh quả thực công việc vô cùng vất vả, mà vẫn cố gắng chăm sóc cho cô.

Khi đó Giản Vi liền cảm thấy chính mình có chút quá đáng, lần trước Lâm Cẩn Ngôn xã giao không về, cô cư nhiên lại hoài nghi anh.

Lúc sau Giản Vi có nhắc tới chuyện này với Lâm Cẩn Ngôn, anh ôn nhu mà ôm cô thấp giọng nói:" Nào có vợ chồng nào mà không cãi nhau, bình thường là anh làm không tốt, biết rõ em mang vất vả như  vậy còn không có quan tâm tới cảm xúc của em."

Giản Vi co rụt lại trong lòng anh, có chút buồn rầu mà nói:" Em không biết mình đang bị làm sao vậy, gần đây không thể kiềm chế được cảm xúc liền phát hỏa, lúc trước đâu có như vậy."

Lâm Cẩn Ngôn nhìn bụng Giản Vi chằm chằm trong chốc lát, có chút sầu lo:"Tiểu nha đầu, có thể đừng như vậy được không?"

Lâm Cẩn Ngôn không thể ngờ được, anh có thể nói ra những lời này.

Chín tháng mang thai, Giản Vi sinh ra một bé gái vô cùng xinh xắn.

Giản Vi lấy biệt danh cho con gái, gọi là Nồng Đậm.

Thời điểm Tiểu Bạch nghe thấy biệt danh của em gái, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực. Vì sao em gái có biệt danh hay còn nhóc lại gọi là Tiểu Bạch.

Lần đầu tiên cậu bé có chút ghét bỏ cái biệt danh này của mình.

Nồng Đậm lớn lên vô cùng xinh đẹp, cô bé là sự kết hợp hài hòa vẻ đẹp của hai người, chính là xinh đẹp từ trong trứng.

Mới đầu Tiểu Bạch đặc biệt thích em gái, đi đến chỗ nào cũng sẽ mang theo cô nhóc,gặp ai cũng đều sẽ ôm em gái ra khoe khoang.

Nhưng sau này khi  dần dần lớn lên,Lâm Trạm càng ngày càng cảm thấy, cô em gái quá xinh đẹp như vậy, sẽ gây rắc rối cho nhóc.

Em gái bốn tuổi, cậu nhóc đã bảy tuổi, học tiểu học rồi.

Tan học về nhà làm bài tập, chờ mẹ kiểm tra xong, liền đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng chính là mười phút công phu, thời điểm đi ra ngoài, tất cả đều bị em gái của nhóc xé nát.

"Lâm Ngữ!" Lâm Trạm không kiềm chế được mà rống to.

Lâm Ngữ bốn tuổi hồn nhiên không hề biết mình đã làm sai chuyện gì, trong miệng vẫn còn đang cắn sách bài tập, quay về phía anh trai nhếch miệng cười.

Lâm Trạm lúc ấy liền nghĩ, cậu nhóc đến cùng bắt mẹ sinh em gái vì cái gì? Lâm Ngữ tuổi càng lớn, bản lĩnh nghịch ngợm ngày càng lợi hại.

Ba năm sau, Lâm Trạm mười tuổi, Lâm Ngữ 7 tuổi.

Năm  đầu đi học Lâm Ngữ ghét nhất chính là làm bài tập ở nhà, mỗi lần ngồi vào bàn học có chút buồn ngủ, liền chạy đến trước mặt Lâm Trạm tỏ ra đáng thương, nước mắt lưng tròng:"Anh trai, cầu xin anh làm bài giúp em đi, xin anh đấy!"

Về điểm này, Lâm Trạm có nguyên tắc, lúc ấy liền chạy xuống mách mẹ.

Vì thế bạn nhỏ Lâm Ngữ bị mẹ mắng cho một trận, vừa khóc nhè vừa thức đêm làm bài tập....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện