Vốn dĩ ngày hôm sau Lâm Cẩn Ngôn muốn đi công tác, bởi vì Giản Vi mang thai, mà đem chuyến công tác không có thời gian cụ thể. Lúc đó liền gọi điện thoại hẹn trước với chuyên gia khoa sản, sáng sớm hôm sau sẽ đưa Giản Vi đi kiểm tra.

Kết quả là mang thai, làm một loạt các kiểm tra, em bé các phương diện đều bình thường,Lâm Cẩn Ngôn liền hỏi bác sĩ  những việc cần chú ý trong thời gian mang thai.

Từ trong bệnh viện đi ra, tới trước thang máy, Lâm Cẩn Ngôn cái gì cũng vô cùng khẩn trương, đem cả người Giản Vi mà bảo vệ,xem ai cũng giống như phần tử nguy hiểm, sợ sẽ có ai chạm vào vợ của mình.

Từ bệnh viện trở về, lại vô cùng khoa trương, lái xe vô cùng chậm.

Phía sau liền có một đống xe ấn còi thúc giục.

Giản Vi quả thực có chút đau đầu, xoa ấn đường, nhịn không được mà nói:" Lâm tiên sinh, em cảm thấy anh nên có một chút đạo đức công cộng đấy."

Sườn mặt Lâm Cẩn Ngôn cùng với bộ dạng không muốn giải thích.

Giản Vi khẽ nâng tay chỉ về phía sau một chút:" Phía sau anh có nhiều xe như vậy, anh không sợ cảnh sát giao thông sẽ tìm đến phạt tiền sao?"

Lâm Cẩn Ngôn:"Tùy ý phạt, anh đang bảo vệ bà xã cùng con gái."

Giản Vi bị sặc một chút, sau đó vô cùng buồn bực lại hỏi:" Sao anh biết là con gái?Sao không phải là con trai?"

"Anh thích con gái." Lâm Cẩn Ngôn bộ dáng "đó là lẽ đương nhiên".

Giản Vi cảm thấy những lời này vô cùng vô lý, khiến cho người khác không thể nào dùng lời lẽ của người bình thường mà phản bác lại anh. Nói:"Nhưng mà em thích con trai."

Lâm Cẩn Ngôn phía trước dừng đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên cười:" Hóa ra Vi Vi nhà chúng ta lại thích con trai."

"Đúng vậy, em thích con trai."

Lâm Cẩn Ngôn cười, thò tay qua giúp cô vén tóc, nói:" Em thích,anh cũng thích."

Giản Vi nhướng mày, hỏi anh:" Vậy anh không sợ con trai cùng anh tranh sủng?"

"Sợ chứ, nhưng mà nếu em vui vẻ, cái gì cũng được."

Giản Vi nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, ôm cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, dựa  đầu vào vai anh,thanh âm mềm mại nói:" Lâm Cẩn Ngôn, cho dù sau này có con, anh trong lòng em vẫn vô cùng quan trọng."

Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng cong lên cười, cúi đầu  ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn một chút:"Anh biết, anh cũng vậy."

- ------

Tin tức Giản Vi mang thai đã truyền ra cả gia đình, bà Lâm kích động tới nỗi trực tiếp chạy đến đón Giản Vi về nhà bà chăm sóc.

Vì chăm sóc cón dâu mang thai, bà Lâm mỗi sáng đều tự mình đi chợ  lựa chọn những loại đồ ăn tươi ngon mới nhất, ra một sạp bán cá, mỗi ngày đều giao một con cá đến.

Ông nội Lâm cũng đến, ông còn mang theo gà vịt do chính mình nuôi đến.

Mỗi ngày của Giản Vi không gà thì lại vịt,thịt cá cùng thịt bò, còn có cả trứng gà. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, cả người đã bị nuôi cho béo tròn.

Thời điểm mang thai bốn tháng, Giản Vi bị nuôi béo uyển chuyển biểu đạt ý không muốn ăn quá nhiều, hơn nữa dinh dưỡng thực sự cũng đã đầy đủ.

Kết quả ông nội vừa nghe xong, đương nhiên là trợn tròn mắt, nói:"Ai nói cháu béo?Có phải tên nhóc Lâm Cẩn Ngôn kia nói!Hắc! Tên nhóc thối còn dám ghét bỏ vợ mình! Chờ nó trở về, thế nào cũng phải giáo huấn nó một trận cho thật tốt!"

Lại nói:"Cháu dâu của ông có chỗ nào béo, con gái phải tròn trịa một chút mới là đẹp  nhất, mọi  người thấy có phải hay không?"

Cha mẹ chồng lập tức gật đầu phụ họa:" Chính là như bây giờ thật tốt, trước kia quá gầy!"

Giản Vi cắn môi, sờ sờ cằm. Đẹp sao? Buổi tối Lâm Cẩn Ngôn về nhà, vừa mới bước vào cửa đã bị ông nội mắng cho một trận:"Thằng nhóc thối này! Mau cút lại đây cho ta! Có phải nói Vi Vi béo hay  không?Cháu dâu của ta đẹp như vậy,có chỗ nào béo hở?"

Lâm Cẩn Ngôn vừa mới vào cửa, đứng ở đó, bị mắng đến có chút bực:" Ai nói Vi Vi béo?"

Theo bản năng nhìn về phía Giản Vi, Giản Vi co lại ở bên cạnh trên ghế, chắp tay hướng về phía anh đáng thương vô cùng.

Lâm Cẩn Ngôn:"......"

Anh không có ở nhà, bây giờ lại bị chính vợ mình lôi ra làm bia đỡ đạn???

Một lần nữa Lâm Cẩn Ngôn giải thích chính mình trước nay chưa từng cảm thấy bà xã quá béo, nhưng ông nội niềm tin lại quá vững chắc là anh đã nói gì đó không thích hợp, mới nói Vi Vi cảm thấy hơi béo, nên ra lệnh cho anh khắc sâu mà kiểm điểm.

Lâm Cẩn Ngôn gật đầu như đảo tỏi, được được, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.

Sau khi đợi ông nội mắng đến mệt, Giản Vi vội nắm lấy tay Lâm Cẩn Ngôn, nói bằng khẩu hình với anh:" Lên lầu đi."

Sau đó liền kéo Lâm Cẩn Ngôn lên lầu.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Cẩn Ngôn liền đem Giản Vi ấn ở trên vách tường, mày hơi nhíu:" Nói xem, em đã nói với ông nội những gì, hại chồng em bị mắng một trận."

Giản Vi nghiêm trang giải thích:" Lúc này thật không liên quan đến chuyện của em,em liền nói thấy bản thân mình quá béo muốn ăn ít đi một chút, sau đó ông nội liền hỏi có phải anh chê em mập lên hay không...."

Nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Cẩn Ngôn,vẻ mặt ủy khuất:"Ông xã, em thật sự không muốn ăn nhiều như vậy, anh xem em đã béo thế này rồi."

Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, nhịn không được cười, sau đó đem cô bế lên, vừa đi đến bên mép giường vừa nói:"Nơi nào béo, vẫn còn rất gầy."

Giản Vi bị ném xuống giường, bĩu môi:" Anh cứ nói dối em đi, chờ sau khi em sinh xong béo đến không thể nhìn, anh đến lúc đó đừng ngại mất mặt."

"Sao lại nói những lời ngốc như vậy." Lâm Cẩn Ngôn cúi người hôn một cái xuống môi cô, giơ tay gõ nhẹ vào mũi cô:"Dù em biến thành cái gì, anh cũng đều yêu em."

Tuy biết rằng lời nói của Lâm Cẩn Ngôn chỉ là những lời an ủi, nhưng nghe xong trong lòng vẫn thấy ấm áp.

Ngước mắt nhìn một cái, khóe miệng bất giác cong lên.

Lâm Cẩn Ngôn lại một lần nữa cúi đầu hôn cô, từ ôn nhu đến trằn trọc,sau đó là thâm nhập. Hai tay anh chống ở eo cô, thân thể dần dần đi xuống, Giản Vi bị bắt ngửa đầu, sau đó nằm ở trên giường.

Cả người Lâm Cẩn Ngôn phủ lên, thật sâu mà hôn cô.

Đôi môi dính sát lại nhau, môi lưỡi dây dưa.

Bàn tay nóng bỏng của anh từ vạt áo chui vào trong, chuẩn xác mà cầm lấy nơi mềm mại của cô. Tay anh vòng ra phía sau, đen nội y của cô cởi bỏ, dọc theo phía sau lưng một đường vuốt ve phía trước, bàn tay nóng bỏng kề trước ngực cô, nóng đến cả người cô phát run, trong miệng phát ra một tiếng nỉ non.

Lâm Cẩn Ngôn thuần thục mà chạm vào điểm mẫn cảm nơi ngực cô, ngón tay thon dài ở chỗ đó mà vuốt ve. Giản Vi bị anh lăn lộn đến cả người nhũn ra, theo bản năng cầm tay anh.

Tay anh hơi rời đi một chút, nhưng không đợi Giản Vi khẽ buông lỏng một hơi, anh lại đột nhiên cúi đầu, nụ hôn mơn man đi xuống.

Giản Vi " ưm" một tiếng, ôm lấy đầu anh. nói:"Đừng, đừng nháo..."

Lâm Cẩn Ngôn vùi đầu vào trước ngực cô, hôn đến thân thể cô vừa nóng vừa ngứa.

Thật lâu sau, anh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hàm chứa vài phần ý cười:" Vi Vi, em đã lớn hơn một chút."

Giản Vi xấu hổ đến đỏ mặt:"Anh đừng nói linh tinh."

"Thật sự." Cả người Lâm Cẩn Ngôn hướng lên trên lại gần, môi nhẹ nhàng dán ở trên môi Giản Vi, giọng nói có chút khàn khàn:" Vi Vi, khi nào anh mới có thể chạm vào em? Anh nhịn không nổi."

Mang theo tay Giản Vi đi xuống thân dưới của anh, vô cùng nóng bỏng, Giản Vi sợ tới mức lập tức rút tay về, mặt đỏ giống như một trái táo:"Anh, anh còn không mau tự giải quyết, trong chốc lát lại lăn lộn."

Lâm Cẩn Ngôn bất động,lại một lần nữa đem tay cô kéo về phía mình, anh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú, kiềm chế nói:"Vi Vi, giúp anh."

Một tay anh đem khóa kéo kéo ra, một tay khác đem tay Giản Vi phủ lên.

Giản Vi trong lòng không ngừng nhảy loạn, bản năng muốn tránh, lại bị Lâm Cẩn Ngôn gắt gao giam cầm, hai mắt anh đỏ bừng, gần như cầu xin:"Vi Vi, giúp anh, mau cầm lấy."

Anh mặc kệ Giản Vi có tình nguyện hay không, lôi kéo tay cô chậm rãi di động.

Lâm Cẩn Ngôn phải nhịn vài tháng, nửa đêm thường xuyên phải đi tắm nước lạnh, chuyện này Giản Vi không phải không biết. Đau lòng cho anh, cuối cùng vẫn là thẹn thùng giúp anh giải quyết một hồi.

Sau khi xong rồi, Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người ôm cô, tiếng nói vì kiềm chế quá mức mà có chút khác:" Vi Vi, em cũng muốn giống anh đúng không?"

Giản Vi đỏ mặt:"Em không nghĩ đến."

"Nói dối."

Giản Vi:"....."

"Anh đã hỏi bác sĩ, chờ năm sáu tháng về sau ổn định, vận động vừa phải, đối với con cũng có lợi."

Giản Vi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn anh:" Anh còn chạy tới hỏi những chuyện thế này?"

Lâm Cẩn Ngôn nghiêm trang:"Đây chính là chuyện đại sự."

Giản Vi nhìn anh khuôn mặt biểu hiện vô cùng nghiêm túc, quả thực có chút dở khóc dở cười, nhấc chân liếc mắt đá anh một cái:" Lưu manh chết đi, không thèm để ý tới anh."

Cô dịch người xuống người, đem chăn kéo lên che qua đầu. Lâm Cẩn Ngôn da mặt càng ngày càng dày, ôm chặt cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non:" Vi Vi, bà xã, anh yêu em."

Ở trong chăn, Giản Vi nghe thấy giọng anh, khóe miệng không khỏi cong một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, sau một lúc lâu, cũng nhẹ giọng nói một câu:"Em cũng yêu anh, cha của con chúng ta."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện