Giản Vi ở bên ngoài chơi điên cuồng cả một ngày, vừa cưỡi ngựa vừa trượt tuyết, khi trở về phòng, liền ngã nhào xuống giường.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu xuống dưới, hai tay chống ở bên cạnh sườn cô, ánh mắt ái muội mà nhìn cô chăm chú:" Vợ à, trời tối rồi."
Giản Vi chớp chớp mắt:" A, vậy thì đi ngủ thôi, em đi tắm trước cái đã."
Cô nói xong, liền từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng mà còn chưa kịp đứng dậy đã bị Lâm Cẩn Ngôn bế lên.
Cô sợ tới mức ôm lấy cô anh, mặt đỏ hồng:" Thả em xuống."
"Bên ngoài có suối nước nóng, ra ngoài đó tắm một lát."
Trong phòng của Lâm Cẩn Ngôn ở hoa viên có một suối nước nóng tư nhân do anh sử dụng, liền bế Giản Vi tới đó.
Suối nước nóng bốn phía được canh phòng nghiêm ngặt, khó mà ẩn nấp.
Giản Vi đôi mắt mơ màng, cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn rất có khả năng sẽ làm chuyện xấu.
"Em không nghĩ sẽ tắm hôm nay!" Cô theo bản năng liền chạy vào bên trong, bị Lâm Cẩn Ngôn bắt lấy tay chỉ một động tác đã đem cô kéo trở về, nghiêng đầu dán môi bên tai cô:" Chạy cái gì? Mấy ngày nữa là về rồi, hôm nay không tắm khi nào tắm?"
"Em....Em còn chưa thay quần áo."
Lâm Cẩn Ngôn cười:"Không việc gì, đi vào bên trong thay."
Đem Giản Vi bế vào bên trong, đứng ở bên trong giúp cô thay quần áo.
Giản Vi thấy bản thân không thể trốn thoát, không hề rối rắm, nói:" Em tự mình cởi."
Vừa vặn, điện thoại của Lâm Cẩn Ngôn vang lên, anh cúi đầu nhìn, mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nói:" Anh ra bên ngoài nghe điện thoại."
Giản Vi không ngừng gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đi ra ngoài, Giản Vi ở sau bình phong, thành thạo cởi quần áo, sau đó để áo trên giá lấy khăn tắm bọc quanh người, nhảy xuống nước.
Sau đó ngồi xuống, nước ấm bao quanh da, cực kỳ thoải mái.
Thân thể dựa vào thành, nhắm mắt lại, thầm thở dài một tiếng, thừa dịp con sói đói Lâm Cẩn Ngôn chưa trở về, hưởng thụ một lát.
Lâm Cẩn Ngôn cầm điện thoại đến nơi xa, mới bắt máy:" Làm sao vậy?"
Đầu kia truyền đến một giọng nói vô cùng vội vàng:" Giản Đại Phú bỏ chạy rồi."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" Chạy đến chỗ nào?"
"Mua vé máy về nước đã trở về rồi."
Lần trước ông ta náo loạn ở bệnh viện, Lâm Cẩn Ngôn đã cho người đưa ông ta xuất ngoại, hơn nữa còn cho người trông coi, khiến ông ta không thể trốn về, chính là sợ ông ta về sẽ tiếp tục quấn lấy Giản Vi.
Không nghĩ tới ông ta có thể trốn thoát trở về.
"Phái người đi tìm, tìm được lập tức mang đến trước mặt tôi." Trở lại cũng tốt, đang muốn tìm ông ta tính sổ.
"Được."
Lâm Cẩn Ngôn cúp điện thoại, đi đến suối nước nóng.
Anh từ từ đi vào, hơi nước bốc lên khiến mặt Giản Vi đỏ rực như say.
Giản Vi khép hờ đôi mắt, thấy thanh âm Lâm Cẩn Ngôn tiến vào, quay đầu lại, quả nhiên đã thấy anh đứng ở trên bờ, đôi mắt mỉm cười, chính là đang nhìn cô.
Giản Vi theo bản năng hơi rụt người lại, nhưng nước vẫn không cao quá ngực.
Lâm Cẩn Ngôn cười:" Không phải tối qua anh đã nhìn thấy hết rồi sao, còn trốn?"
Giản Vi đỏ mặt, té nước vào người Lâm Cẩn Ngôn:" Anh đúng là phiền đó Lâm Cẩn Ngôn!"
Lâm Cẩn Ngôn cười, tiếp theo đó là ngồi xổm xuống phía sau Giản Vi, quay mặt cô lại, cúi đầu xuống hôn.
Hai người, một người ở dưới nước một người ở trên bờ, môi dán môi, trằn trọc tiền miên.
Đầu lưỡi Lâm Cẩn Ngôn cạy mở hàm răng cô, Giản Vi theo bản năng hơi hé miệng, nghênh đón anh tiến vào.
Lâm Cẩn Ngôn hơi lùi lại phía sau, khóe miệng câu lấy một nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày cũng đều là ý cười.
Độ ấm trên môi đột nhiên biến mất,Giản Vi sửng sốt, theo bản năng mở mắt.
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn ý cười tràn ra ngoài:" Há miệng làm gì?"
Giản Vi:"......."
"Muốn môi lưỡi dây dưa?"
"Ai... Ai muốn!" " Oanh" một tiếng, chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn bộ đều dồn lên mặt, Giản Vi khuôn mặt đỏ hồng, dùng sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn một chút, cô quay đầu, nắm lấy khăn tắm đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn một tay đem cô kéo trở về, hướng vào trong ngực, ngồi trên đùi anh.
Giản Vi dùng sức đẩy anh:" Anh buông em ra, Lâm Cẩn Ngôn, anh xấu lắm!"
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không dừng được:" Anh sai rồi vợ ơi, anh sai rồi..." Anh lại một lần nữa hôn lấy, đầu lưỡi tiến vào, cùng cô dùng sức dây dưa.
Giản Vi liều mạng dùng sức đẩy anh ra, anh lại càng hôn cô mãnh liệt hơn, ra sức cắn mút.
Giản Vi vừa cảm thấy vô cùng mất mặt, không chịu phối hợp cùng anh. Đến khi đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng, cô dùng sức cắn.
Lâm Cẩn Ngôn bị đau kêu lên một tiếng, lập tức thối lui:" Em định mưu sát chồng mình à!"
Đầu lưỡi đau đến tê dại, có thể nếm được vị tanh của máu.
Giản Vi khẽ hừ một tiếng, ai bảo anh dám giễu cợt cô.
Vốn dĩ muốn đứng lên nhưng Lâm Cẩn Ngôn nào chịu thả người, phát vào mông cô một cái, trực tiếp nâng mông cô đem người bế lên, đi nhanh vào trong phòng.
Đi vào trong phòng, liền nhấn điều khiển kéo rèm xuống, nháy mắt đóng lại.
Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi một cái xoay người, đem cô đè lên tường.
Giản Vi lưng dán vào tường, thân thể ở trên không, mông bị Lâm Cẩn Ngôn nâng.
Lâm Cẩn Ngôn dính sát vào cô, không khí thập phần nguy hiểm.
"Anh....Anh mau buông em xuống...." Giản Vi mặt đỏ lên, tư thế này quá là....
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, đè nén nói:" Vừa rồi không phải rất lợi hại sao?"
"Lúc nãy là anh khi dễ em!"
"Em liền cắn người?" Lâm Cẩn Ngôn nảy sinh ác độc ở trên mông cô đánh một cái.
"Anh đánh em!" Giản Vi trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin được.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên bật cười,:"Ừ, anh đánh em đó."
Giản Vi:"...."
"Em thích."
- ----------
Sau này mới biết được bộ mặt đàn ông, đặc biệt là đàn ông như Lâm Cẩn Ngôn đã cấm dục hai mươi mấy năm, một khi khai trai sẽ vô cùng tàn nhẫn, quả thực giống như một con sói đã lâu chưa được ăn thịt, một con sói đói.
Giản Vi bị anh lăn lộn giày vò đến khi giơ tay xin hàng, nghĩ thầm tất cả những ôn nhu tối qua đều là giả, bây giờ mới là thật!
Lăn lộn đến hơn nửa đêm,đến lần thứ ba Lâm Cẩn Ngôn sắp nhào tới, Giản Vi dùng một chân đạp anh xuống giường.
Lâm Cẩn Ngôn không kịp tránh, ngã một cái:" Vợ...."
Giản Vi đỡ eo từ trên giường ngồi dậy, ném gối lên đầu anh:" Tự mình ra ghế sô pha ngủ đi."
Lâm Cẩn Ngôn mặt dày lại bò lên:" Đừng như vậy mà, sô pha lạnh lắm."
"Anh hôm nay còn dám xằng bậy, về sau đừng có đụng vào em."
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Giản Vi, ánh mắt có vài phần u oán.
Giản Vi đem gối ném cho anh, trở mình, ôm chăn ngủ.
Lâm Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn là không đi đến sôpha, lẳng lặng bò lên giường, thật cẩn thận từ sau lưng ôm lấy Giản Vi, đem cô ôm vào trong ngực, nhưng vẫn lần mò xuống dưới, cằm gác ở trên vai cô, nhắm mắt lại, ôm nhau ngủ.
Giản Vi buồn ngủ thật sự, cũng không có tinh thần cùng anh lăn lộn, đôi mắt nhắm lại, một lát liền chìm vào giấc ngủ.
- -----------
Hai người ở trên núi chơi bốn ngày, lễ mừng của công ty sắp tới, cần thiết về chuẩn bị.
Lâm Cẩn Ngôn mấy ngày nay bận rộn trong ngoài, rất nhiều chuyện phải xử lý. Giản Vi cũng không muốn quấy rầy anh.
Buổi tối ngày đó, đang nằm ở trên sô pha chơi điện thoại, đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn nói trong lễ mừng của công ty muốn cùng cô nhày mở màn.
Cô ngồi dậy, hỏi ông anh trai đang ngồi ở một đầu ôm máy tính xử lý công việc:" Anh có biết khiêu vũ không?"
Chu Lâm Duyên không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi:" Nhảy như thế nào?"
"Chính là nam nữ nhảy cùng nhau."
Chu Lâm Duyên ngước mắt lên nhìn cô, cô giải thích:" Lễ mừng đầy năm của Lâm thị, không phải em sẽ cùng Lâm Cẩn Ngôn khiêu vũ sao?"
"Nga, phải không." Chu Lâm Duyên nhàn nhạt đáp một câu:" Vậy em đi tìm Lâm Cẩn Ngôn dạy cho em."
Giản Vi sửng sốt, nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên trong chốc lát, đôi mắt chớp chớp, lặng lẽ lại gần:" Anh, dạo này anh cứ kỳ kỳ sao ấy, có chỗ nào khó chịu sao?"
Chu Lâm Duyên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô em gái gian xảo của mình trong chốc lát, giơ tay xoa đầu cô, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ:" Nhờ phúc của em, Chu nữ sĩ giao phó cho anh trước tết phải dẫn bạn gái về nhà, bằng không liền không cho anh trở về nhà."
Giản Vi ngẩn ra, ngay sau đó ha ha cười rộ lên:" Đó không phải là chuyện tốt sao, anh cũng nên tìm bạn gái đi thôi,"
"Nhưng anh con không ai thèm." Mẹ Chu bưng trái cây từ trong bếp ra tới, dỗi con trai nói một câu.
Chu Lâm Duyên day day trán, ôm máy tính đứng lên:" Con sợ rồi."
Nói xong liền đi lên trên lầu.
"Ai, con làm gì đấy?" Bà Chu vội gọi anh ấy.
"Làm việc."
" Con liền biết đi làm việc, con dâu của mẹ tìm đến như thế nào đây?"
"......"
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu xuống dưới, hai tay chống ở bên cạnh sườn cô, ánh mắt ái muội mà nhìn cô chăm chú:" Vợ à, trời tối rồi."
Giản Vi chớp chớp mắt:" A, vậy thì đi ngủ thôi, em đi tắm trước cái đã."
Cô nói xong, liền từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng mà còn chưa kịp đứng dậy đã bị Lâm Cẩn Ngôn bế lên.
Cô sợ tới mức ôm lấy cô anh, mặt đỏ hồng:" Thả em xuống."
"Bên ngoài có suối nước nóng, ra ngoài đó tắm một lát."
Trong phòng của Lâm Cẩn Ngôn ở hoa viên có một suối nước nóng tư nhân do anh sử dụng, liền bế Giản Vi tới đó.
Suối nước nóng bốn phía được canh phòng nghiêm ngặt, khó mà ẩn nấp.
Giản Vi đôi mắt mơ màng, cảm thấy Lâm Cẩn Ngôn rất có khả năng sẽ làm chuyện xấu.
"Em không nghĩ sẽ tắm hôm nay!" Cô theo bản năng liền chạy vào bên trong, bị Lâm Cẩn Ngôn bắt lấy tay chỉ một động tác đã đem cô kéo trở về, nghiêng đầu dán môi bên tai cô:" Chạy cái gì? Mấy ngày nữa là về rồi, hôm nay không tắm khi nào tắm?"
"Em....Em còn chưa thay quần áo."
Lâm Cẩn Ngôn cười:"Không việc gì, đi vào bên trong thay."
Đem Giản Vi bế vào bên trong, đứng ở bên trong giúp cô thay quần áo.
Giản Vi thấy bản thân không thể trốn thoát, không hề rối rắm, nói:" Em tự mình cởi."
Vừa vặn, điện thoại của Lâm Cẩn Ngôn vang lên, anh cúi đầu nhìn, mày hơi nhíu lại, ngẩng đầu nói:" Anh ra bên ngoài nghe điện thoại."
Giản Vi không ngừng gật đầu.
Lâm Cẩn Ngôn đi ra ngoài, Giản Vi ở sau bình phong, thành thạo cởi quần áo, sau đó để áo trên giá lấy khăn tắm bọc quanh người, nhảy xuống nước.
Sau đó ngồi xuống, nước ấm bao quanh da, cực kỳ thoải mái.
Thân thể dựa vào thành, nhắm mắt lại, thầm thở dài một tiếng, thừa dịp con sói đói Lâm Cẩn Ngôn chưa trở về, hưởng thụ một lát.
Lâm Cẩn Ngôn cầm điện thoại đến nơi xa, mới bắt máy:" Làm sao vậy?"
Đầu kia truyền đến một giọng nói vô cùng vội vàng:" Giản Đại Phú bỏ chạy rồi."
Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" Chạy đến chỗ nào?"
"Mua vé máy về nước đã trở về rồi."
Lần trước ông ta náo loạn ở bệnh viện, Lâm Cẩn Ngôn đã cho người đưa ông ta xuất ngoại, hơn nữa còn cho người trông coi, khiến ông ta không thể trốn về, chính là sợ ông ta về sẽ tiếp tục quấn lấy Giản Vi.
Không nghĩ tới ông ta có thể trốn thoát trở về.
"Phái người đi tìm, tìm được lập tức mang đến trước mặt tôi." Trở lại cũng tốt, đang muốn tìm ông ta tính sổ.
"Được."
Lâm Cẩn Ngôn cúp điện thoại, đi đến suối nước nóng.
Anh từ từ đi vào, hơi nước bốc lên khiến mặt Giản Vi đỏ rực như say.
Giản Vi khép hờ đôi mắt, thấy thanh âm Lâm Cẩn Ngôn tiến vào, quay đầu lại, quả nhiên đã thấy anh đứng ở trên bờ, đôi mắt mỉm cười, chính là đang nhìn cô.
Giản Vi theo bản năng hơi rụt người lại, nhưng nước vẫn không cao quá ngực.
Lâm Cẩn Ngôn cười:" Không phải tối qua anh đã nhìn thấy hết rồi sao, còn trốn?"
Giản Vi đỏ mặt, té nước vào người Lâm Cẩn Ngôn:" Anh đúng là phiền đó Lâm Cẩn Ngôn!"
Lâm Cẩn Ngôn cười, tiếp theo đó là ngồi xổm xuống phía sau Giản Vi, quay mặt cô lại, cúi đầu xuống hôn.
Hai người, một người ở dưới nước một người ở trên bờ, môi dán môi, trằn trọc tiền miên.
Đầu lưỡi Lâm Cẩn Ngôn cạy mở hàm răng cô, Giản Vi theo bản năng hơi hé miệng, nghênh đón anh tiến vào.
Lâm Cẩn Ngôn hơi lùi lại phía sau, khóe miệng câu lấy một nụ cười, khóe mắt đuôi lông mày cũng đều là ý cười.
Độ ấm trên môi đột nhiên biến mất,Giản Vi sửng sốt, theo bản năng mở mắt.
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn ý cười tràn ra ngoài:" Há miệng làm gì?"
Giản Vi:"......."
"Muốn môi lưỡi dây dưa?"
"Ai... Ai muốn!" " Oanh" một tiếng, chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn bộ đều dồn lên mặt, Giản Vi khuôn mặt đỏ hồng, dùng sức đẩy Lâm Cẩn Ngôn một chút, cô quay đầu, nắm lấy khăn tắm đứng lên.
Lâm Cẩn Ngôn một tay đem cô kéo trở về, hướng vào trong ngực, ngồi trên đùi anh.
Giản Vi dùng sức đẩy anh:" Anh buông em ra, Lâm Cẩn Ngôn, anh xấu lắm!"
Lâm Cẩn Ngôn cười đến không dừng được:" Anh sai rồi vợ ơi, anh sai rồi..." Anh lại một lần nữa hôn lấy, đầu lưỡi tiến vào, cùng cô dùng sức dây dưa.
Giản Vi liều mạng dùng sức đẩy anh ra, anh lại càng hôn cô mãnh liệt hơn, ra sức cắn mút.
Giản Vi vừa cảm thấy vô cùng mất mặt, không chịu phối hợp cùng anh. Đến khi đầu lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng, cô dùng sức cắn.
Lâm Cẩn Ngôn bị đau kêu lên một tiếng, lập tức thối lui:" Em định mưu sát chồng mình à!"
Đầu lưỡi đau đến tê dại, có thể nếm được vị tanh của máu.
Giản Vi khẽ hừ một tiếng, ai bảo anh dám giễu cợt cô.
Vốn dĩ muốn đứng lên nhưng Lâm Cẩn Ngôn nào chịu thả người, phát vào mông cô một cái, trực tiếp nâng mông cô đem người bế lên, đi nhanh vào trong phòng.
Đi vào trong phòng, liền nhấn điều khiển kéo rèm xuống, nháy mắt đóng lại.
Lâm Cẩn Ngôn ôm Giản Vi một cái xoay người, đem cô đè lên tường.
Giản Vi lưng dán vào tường, thân thể ở trên không, mông bị Lâm Cẩn Ngôn nâng.
Lâm Cẩn Ngôn dính sát vào cô, không khí thập phần nguy hiểm.
"Anh....Anh mau buông em xuống...." Giản Vi mặt đỏ lên, tư thế này quá là....
Lâm Cẩn Ngôn ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cô, đè nén nói:" Vừa rồi không phải rất lợi hại sao?"
"Lúc nãy là anh khi dễ em!"
"Em liền cắn người?" Lâm Cẩn Ngôn nảy sinh ác độc ở trên mông cô đánh một cái.
"Anh đánh em!" Giản Vi trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin được.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, đột nhiên bật cười,:"Ừ, anh đánh em đó."
Giản Vi:"...."
"Em thích."
- ----------
Sau này mới biết được bộ mặt đàn ông, đặc biệt là đàn ông như Lâm Cẩn Ngôn đã cấm dục hai mươi mấy năm, một khi khai trai sẽ vô cùng tàn nhẫn, quả thực giống như một con sói đã lâu chưa được ăn thịt, một con sói đói.
Giản Vi bị anh lăn lộn giày vò đến khi giơ tay xin hàng, nghĩ thầm tất cả những ôn nhu tối qua đều là giả, bây giờ mới là thật!
Lăn lộn đến hơn nửa đêm,đến lần thứ ba Lâm Cẩn Ngôn sắp nhào tới, Giản Vi dùng một chân đạp anh xuống giường.
Lâm Cẩn Ngôn không kịp tránh, ngã một cái:" Vợ...."
Giản Vi đỡ eo từ trên giường ngồi dậy, ném gối lên đầu anh:" Tự mình ra ghế sô pha ngủ đi."
Lâm Cẩn Ngôn mặt dày lại bò lên:" Đừng như vậy mà, sô pha lạnh lắm."
"Anh hôm nay còn dám xằng bậy, về sau đừng có đụng vào em."
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Cẩn Ngôn lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Giản Vi, ánh mắt có vài phần u oán.
Giản Vi đem gối ném cho anh, trở mình, ôm chăn ngủ.
Lâm Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn là không đi đến sôpha, lẳng lặng bò lên giường, thật cẩn thận từ sau lưng ôm lấy Giản Vi, đem cô ôm vào trong ngực, nhưng vẫn lần mò xuống dưới, cằm gác ở trên vai cô, nhắm mắt lại, ôm nhau ngủ.
Giản Vi buồn ngủ thật sự, cũng không có tinh thần cùng anh lăn lộn, đôi mắt nhắm lại, một lát liền chìm vào giấc ngủ.
- -----------
Hai người ở trên núi chơi bốn ngày, lễ mừng của công ty sắp tới, cần thiết về chuẩn bị.
Lâm Cẩn Ngôn mấy ngày nay bận rộn trong ngoài, rất nhiều chuyện phải xử lý. Giản Vi cũng không muốn quấy rầy anh.
Buổi tối ngày đó, đang nằm ở trên sô pha chơi điện thoại, đột nhiên nhớ tới Lâm Cẩn Ngôn nói trong lễ mừng của công ty muốn cùng cô nhày mở màn.
Cô ngồi dậy, hỏi ông anh trai đang ngồi ở một đầu ôm máy tính xử lý công việc:" Anh có biết khiêu vũ không?"
Chu Lâm Duyên không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi:" Nhảy như thế nào?"
"Chính là nam nữ nhảy cùng nhau."
Chu Lâm Duyên ngước mắt lên nhìn cô, cô giải thích:" Lễ mừng đầy năm của Lâm thị, không phải em sẽ cùng Lâm Cẩn Ngôn khiêu vũ sao?"
"Nga, phải không." Chu Lâm Duyên nhàn nhạt đáp một câu:" Vậy em đi tìm Lâm Cẩn Ngôn dạy cho em."
Giản Vi sửng sốt, nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên trong chốc lát, đôi mắt chớp chớp, lặng lẽ lại gần:" Anh, dạo này anh cứ kỳ kỳ sao ấy, có chỗ nào khó chịu sao?"
Chu Lâm Duyên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô em gái gian xảo của mình trong chốc lát, giơ tay xoa đầu cô, từ kẽ răng nhả ra mấy chữ:" Nhờ phúc của em, Chu nữ sĩ giao phó cho anh trước tết phải dẫn bạn gái về nhà, bằng không liền không cho anh trở về nhà."
Giản Vi ngẩn ra, ngay sau đó ha ha cười rộ lên:" Đó không phải là chuyện tốt sao, anh cũng nên tìm bạn gái đi thôi,"
"Nhưng anh con không ai thèm." Mẹ Chu bưng trái cây từ trong bếp ra tới, dỗi con trai nói một câu.
Chu Lâm Duyên day day trán, ôm máy tính đứng lên:" Con sợ rồi."
Nói xong liền đi lên trên lầu.
"Ai, con làm gì đấy?" Bà Chu vội gọi anh ấy.
"Làm việc."
" Con liền biết đi làm việc, con dâu của mẹ tìm đến như thế nào đây?"
"......"
Danh sách chương