….Giang lão gia tử? Đầu tiên Thẩm Mạc Thành ngẩn ra, rồi lập tức bước lên phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Từ Đức Châu: “Ông chắc chắn mình không nghe lầm chứ?!”
Thân hình cao lớn của hắn khiến Từ Đức Châu bất giác lùi về sau hai bước, gật đầu kiên định nói: “Tôi không nghe lầm.”
…Hóa ra, thật sự là ông ngoại sao? Thẩm Mạc Thành hốt hoảng nghĩ thầm.
Lúc trước khi cùng La Thiếu Hằng phân tích chuyện năm đó, hắn cũng từng nghĩ tới giữa La Thiếu Hằng và ông ngoại khẳng định có 1 bên nói dối.
Trải qua mấy ngày ở chung, cộng thêm những kí ức ngẫu nhiên nhớ ra trong đầu, hắn tin tưởng La Thiếu Hằng, cũng đoán được đại khái mọi chuyện, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn không dám tin chuyện này là do ông ngoại gây ra, dù sao từ nhỏ, ông ngoại đã rất thương yêu hắn, trước khi cha mẹ hắn qua đời và chưa gặp được La Thiếu Hằng, người thân nhất của hắn ngoài ông nội ra cũng chỉ còn ông ngoại.
Giờ khắc này, những suy đoán trong lòng được chứng thật, sự tình bị vạch trần hơn nửa nhưng hắn lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
“Anh sao vậy?” La Thiếu Hằng chú ý thấy hắn khác thường: “Anh biết Giang lão gia tử kia sao?”
Thẩm Mạc Thành thu liễm suy nghĩ bản thân, khẽ gật đầu với La Thiếu Hằng, lại hỏi thêm Từ Đức Châu: “Ông còn biết chuyện gì nữa không?”
Từ Đức Châu đáp: “Hết rồi, sau đó tôi liền đệ đơn xin từ chức, rời khỏi bệnh viện.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Mạc Thành gật đầu, hỏi La Thiếu Hằng: “Em còn muốn hỏi thêm gì không?”
“Không.” La Thiếu Hằng lắc đầu, rút danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Từ Đức Châu: “Đây là danh thiếp của tôi, sẽ có người liên lạc với ông về bệnh tình con gái ông.”
Từ Đức Châu tiếp nhận danh thiếp, ánh mắt dán trên đó một hồi, giọng nói khàn khàn nói với La Thiếu Hằng: “Cảm ơn…”
“Không cần, chỉ trao đổi với nhau thôi mà.” La Thiếu Hằng cười cười với ông, rồi cùng Thẩm Mạc Thành rời khỏi khu ruộng.
Bọn họ đi rồi, Từ Đức Châu vẫn nhìn theo hướng bọn họ rời đi tới thất thần, thẳng tới khi chuông di động để trong túi áo vang lên mới khiến ông phục hồi tinh thần.
Ông lấy di động ra, nhìn thấy màn hình hiện mấy chữ “Cô giáo Lâm” khiến ông cả kinh, còn cho rằng con gái ở trường xảy ra chuyện gì, vội vàng ấn nghe, sốt ruột hỏi: “Cô Lâm, chào cô, có phải Kiều Kiều…”
“Ba ba, là con!” đầu kia truyền tới một giọng nói nũng nịu.
“Kiều Kiều?” Từ Đức Châu sửng sốt một chút, thả lỏng tâm tình: “Sao đột nhiên lại gọi về?”
“Con muốn báo cho ba biết một tin tốt!” Từ Kiều Kiều hưng phấn nói: “Cô chủ nhiệm nói có nhà hảo tâm nguyện ý giúp đỡ con đi học, mà còn hỗ trợ con tới khi tốt nghiệp đại học mới thôi!”
“Cái gì?” Từ Đức Châu ngây ngẩn cả người.
“Có người nguyện ý giúp đỡ con đi học, về sau ba không cần phải khổ cực nữa rồi!” Từ Kiều Kiều vui vẻ nói: “Con còn phải lên lớp, không nói với ba nữa, ba nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Từ Kiều Kiều cúp điện thoại, Từ Đức Châu vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại đứng đờ đẫn hồi lâu, hoàn toàn không kịp phản ứng đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Từ sau khi hai người La Thiếu Hằng tìm tới, không chỉ bệnh tình của con gái có cơ hội chữa trị mà còn có người nguyện ý hỗ trợ con gái đi học, dường như mọi chuyện đều đã được an bài hết thảy khiến ông vô cùng bất ngờ.
Mấy năm qua, vì bệnh tình của con gái mà ông đã phải tất tả ngược xuôi, tiêu tốn hết mọi tích cóp trong đời, thiếu chút nữa còn nợ nần chồng chất, ngay cả việc sau này con gái có tái phát bệnh cũng không chắc còn tiền nằm viện, hiện giờ đột nhiên mọi khó khăn đều được giải quyết một cách đơn giản.
Gió thổi rét lạnh phả lên mặt ông, gương mặt đẫm lệ già nua tràn đầy vẻ áy náy, ông cầm chặt danh thiếp của La Thiếu Hằng, vùi mặt trong lòng bàn tay thô ráp chai sạn, nội tâm hối lỗi nói lời xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này nháy mắt bị gió thổi tan, bóng dáng lam lũ của ông đứng giữa dãy ruộng sườn núi trông có vẻ dị thường tiêu điều.
*
La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành rời khỏi thôn, tài xế chiếc xe Van nhìn thấy hai người đi ra liền lái xe tới đón, hai người mở cửa bước lên xe.
Trên đường trở về, Thẩm Mạc Thành một đường trầm mặc, đáy mắt nồng đậm cảm xúc mà người xem không hiểu.
La Thiếu Hằng cũng không vội hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nắm tay hắn thật chặt, không tiếng động an ủi người yêu.
Trở lại khách sạn, Thẩm Mạc Thành vào phòng liền ngồi xuống ghế, vươn tay đè lên ấn đường căng thẳng, chỉ cảm thấy toàn thân bị cảm giác vô lực bủa vây, có loại xúc động lập tức muốn trở về hỏi ông ngoại rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Vì sao ông lại làm như vậy…
Nhưng không được, mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, không có chứng cớ chứng minh chuyện năm đó là do ông ngoại bày ra.
La Thiếu Hằng rót cho hắn một cốc nước ấm, đặt vào tay người yêu: “Uống chút nước đi đã.”
Thẩm Mạc Thành để cốc nước sang một bên, vươn tay kéo La Thiếu Hằng ôm vào lòng, dùng má cọ cọ tóc người yêu: “Để anh ôm một chút.”
La Thiếu Hằng nghe ra sự mỏi mệt nồng đậm trong giọng nói người yêu, ngoan ngoãn ngồi im để hắn ôm, vươn tay vỗ vỗ lưng hắn trấn an.
Qua một lúc lâu, La Thiếu Hằng cảm thấy cảm xúc Thẩm Mạc Thành đã tốt hơn một chút mới hỏi: “Sau khi gặp Từ Đức Châu cảm xúc anh liền thay đổi, có muốn nói gì với em không?”
Thẩm Mạc Thành vuốt tóc người yêu, khẽ thở dài nói: “Giang lão gia tử mà ông ta nói, rất có thể là ông ngoại anh.”
“Cái gì?!” La Thiếu Hằng cả kinh, ngẩng đầu khỏi lòng Thẩm Mạc Thành: “Anh chắc chứ? Là ông ngoại anh thật à?”
“Khoảng 7, 8 phần.” Thẩm Mạc Thành nói: “Em còn nhớ anh từng nói với em, năm anh tỉnh lại được người ta nói đã hôn mê 9 năm.”
“Nhớ, thì sao?” La Thiếu Hằng hỏi.
“Anh tỉnh lại ở trong phòng khám của bác sĩ Trương.” Thẩm Mạc Thành dừng một chút, giải thích với La Thiếu Hằng: “Bác sĩ Trương là người của ông ngoại.”
La Thiếu Hằng liền hiểu ra: “Ý anh là, hết thảy mọi chuyện đều là do ông ngoại anh sắp xếp?”
“Vẫn chưa thể kết luận nhưng khả năng là rất lớn.” Thẩm Mạc Thành đáp, dù sao theo như bác sĩ Trương nói, năm đó là ông ngoại đưa anh từ A thị trở về, mà Từ Đức Châu cũng từng nghe viện trưởng gọi đối phương là Giang lão gia tử.
Họ Giang, đưa hắn từ A thị về B thị, rồi giao cho bác sĩ Trương chữa trị.
Trừ bỏ ông ngoại không nghĩ ra còn người nào khác, nhưng vì sao ông lại làm như vậy, vì sao lại muốn mình giả chết? vì sao ông lại giấu diếm chuyện hắn đã ở A thị hai năm? Và sau tất cả, sao mình lại vừa vặn quên sạch khoảng thời gian 2 năm ở cùng La Thiếu Hằng?
Mệt mỏi nhắm mắt lại, Thẩm Mạc Thành khoác tay lên lưng La Thiếu Hằng, tựa người lên thành ghế thật lâu không nói gì.
Phát hiện mọi chuyện có khả năng là do người thân mình làm ra, La Thiếu Hằng biết trong lòng Thẩm Mạc Thành khẳng định đang rất khổ sở, thấy hắn nhíu chặt chân mày, đau lòng vươn tay xoa xoa ấn đường cho hắn, thấp giọng nói: “Anh đừng nghĩ nữa, còn chưa chắc chắn mà, có lẽ chúng ta lầm cũng nên?!”
Lời này của La Thiếu Hằng thực sự không chút thuyết phục, hai người đều hiểu rõ trên cơ bản đã xác định rõ thân phận người đứng sau, anh nói như vậy chủ yếu chỉ là muốn Thẩm Mạc Thành cảm thấy dễ chịu hơn một chút thôi.
Thẩm Mạc Thành không nói gì, chỉ ôm chặt La Thiếu Hằng vào lòng, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể người yêu, muốn dùng sự ấm áp đó kéo bản thân thoát khỏi sự lạnh lẽo vì biết được chân tướng sự việc.
Lúc trước bọn họ tính sau khi làm rõ sự tình sẽ ở bên ngoài chơi hai ngày rồi mới về, một phần vì Đức Giang trấn tuy hơi xa nhưng quang cảnh tự nhiên phong thủy hữu tình, vừa lúc có thể giải khuây, nhưng hôm nay bọn họ không còn tâm tư dạo chơi nữa, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bọn họ liền mua vé tàu trở về.
Vẫn là chiếc tàu cũ kĩ xóc nảy kia, nhưng tốc độ di chuyển của chuyến ban ngày so với chuyến ban đêm chỉ chậm hơn chứ không kém, lần này giữa đường còn gặp phải một trận mưa to, tàu phải dừng tại ga hai giờ mới có thể chậm rì rì xuất phát.
Thẩm Mạc Thành vốn tâm tình đã không tốt, lại thêm chuyến tàu này hành hạ khiến tâm tình hắn càng thêm khó chịu, nằm mãi cũng không thể nào ngủ được, liền ngồi dựa lưng vào tường, may mắn lần này giường của bọn họ ở tầng dưới, cách tầng trên một khoảng nếu không đến ngồi cũng thấy khó chịu.
La Thiếu Hằng thấy hắn ngồi dậy, liền xoay người nằm nghiêng, dùng tay chống đầu nhìn hắn hỏi: “Có mệt không?”
Thẩm Mạc Thành lắc đầu: “Vẫn ổn, còn bao lâu nữa?”
La Thiếu Hằng nhìn thời gian: “Tính cả thời gian trễ giờ thì chắc hơn 4 tiếng nữa, khoảng 10h tối sẽ tới nơi.”
Còn phải bị hành hạ 4 tiếng nữa, Thẩm Mạc Thành giật giật thân mình chọn một tư thế để không bị mỏi vai, chân dài muốn duỗi ra lại không có chỗ, chỉ có thể tiếp tục co lại, nội tâm cảm thấy ấn tượng của mình đối với chuyến tàu tình nhân này thật sự rất rất không tốt.
La Thiếu Hằng nhìn dáng vẻ của hắn liền biết Thẩm Mạc Thành đang nghĩ gì, nhịn không được bật cười: “Chịu khó chút, khi nào về nhà em xoa bóp cho anh.”
Thẩm Mạc Thành đang xoa xoa bả vai liền dừng lại, ánh mắt dừng trên sườn mặt cong cong của La Thiếu Hằng, giật mình, có loại xúc động muốn ôm lấy em ấy. Nhưng lúc này đang ở trên tàu hỏa, xung quanh giường bọn họ đều có người, cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, dời sang đề tài khác: “Em đói không?”
“Có chút, xe bán đồ ăn chắc sắp tới rồi.” La Thiếu Hằng cũng ngồi dậy, ghé lên chiếc bàn nhỏ ở giữa hai giường nói: “Nhưng đồ ăn trên tàu thật sự quá khó nuốt.”
Anh vừa dứt lời, nhân viên tàu liền đẩy xe đồ ăn tới, mỗi người mua một phần thức ăn nhanh.
Đúng như La Thiếu Hằng nói, đồ ăn trên tàu thật sự rất chán, thịt ba chỉ trong xuất ăn thoạt nhìn chỉ có mỡ mà không có thịt, toàn mỡ là mỡ.
Thẩm Mạc Thành chọn mấy miếng có nhiều thịt gắp cho La Thiếu Hằng, còn mình tùy tiện ăn qua loa cho xong.
“Thật sự nhớ những món ăn trước kia anh làm, còn ngon hơn nhà hàng nữa.” La Thiếu Hằng chậm rãi nhai rau, thực sự anh không thích thú gì cái món rau luộc này, cố lấp đầy bụng cho xong bữa.
“Về nhà sẽ nấu cho em ăn.” Thẩm Mạc Thành vươn tay lau đi hạt cơm dính ở khóe miệng người yêu.
“Khỏi.” La Thiếu Hằng nhìn hắn cười cười: “Trước khi anh nhớ ra thì đừng nấu, em sợ đồ ăn anh nấu cũng lạnh lùng vô tình như mặt anh ấy.”
La Thiếu Hằng vừa nói xong câu này, Thẩm Mạc Thành đang ăn cơm liền ngừng tay.
— Thẩm Mạc Thành, hay anh đừng nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn có được không?
— Bên ngoài không hợp vệ sinh.
— … Nhưng mà đồ ăn anh nấu cũng lạnh lùng vô tình như mặt anh vậy.
Một đoạn đối thoại vừa xa lạ vừa quen thuộc chợt hiện lên trong đầu, Thẩm Mạc Thành nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Từ khuôn mặt khổ hề hề của La Thiếu Hằng khi lần đầu ăn đồ ăn mình nấu cho tới việc những lời nói này đã thúc đẩy mình chú tâm nghiên cứu học hỏi kỹ thuật nấu ăn một cách cẩn thận, hình ảnh cuối cùng dừng ở những món ăn thành công khi học nấu ăn xong, sau khi ăn xong hai mắt La Thiếu Hằng sáng rỡ, bộ dạng chân chó nịnh nọt khen ngợi món ăn mình nấu.
Những kí ức đó mặc dù vẫn còn khá mơ hồ nhưng cũng đủ để hắn nhớ ra đại khái.
Vừa nghĩ tới hồi đó La Thiếu Hằng thường xuyên quấn lấy mình yêu cầu món ăn, Thẩm Mạc Thành nhịn không được khẽ cười ra tiếng, cảm giác mệt nhọc trong người đã không còn rõ ràng như trước.
“Cười gì?” La Thiếu Hằng khó hiểu nhìn hắn.
“Đâu có.” Tâm tình Thẩm Mạc Thành tốt hơn nhiều, vươn tay nhéo nhéo mặt người yêu: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
10h20’ tối, rốt cuộc cũng tới nơi. Khi bước xuống tàu, hai người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ở L thị tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, hôm sau, sau khi ăn trưa xong hai người mới lên máy bay trở về nhà.
Trở lại làng du lịch đã là chiều tối, vừa về tới phòng, La Thiếu Hằng liền nằm dài lên ghế sô pha, nói với Thẩm Mạc Thành: “Mau xoa bóp cho em, xương cốt rệu rã sắp đứt tới nơi rồi.”
Thẩm Mạc Thành mở hệ thống sưởi lên, cởi áo khoác ném sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cởi áo khoác cho người yêu rồi bắt đầu đấm lưng xoa bóp cho La Thiếu Hằng.
La Thiếu Hằng nằm dài lên ghế, được Thẩm Mạc Thành hầu hạ toàn thân sảng khoái, sớm ném câu nói “Về nhà em sẽ xoa bóp cho anh” tới tít chân trời rồi.
Thẩm Mạc Thành ấn ấn vai cho La Thiếu Hằng, lại một đường đấm đấm lưng, vừa xoa bóp vừa hỏi: “Lực đạo này vừa chưa?”
“Vừa rồi… chỗ đó… dùng lực một chút… ưm…” La Thiếu Hằng được Thẩm Mạc Thành xoa bóp thoải mái rên hừ hừ, xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, cả người tựa như con cá muối.
Thẩm Mạc Thành nghe tiếng rên rỉ của La Thiếu Hằng liền ngừng lại, vỗ vỗ lên cái mông cong vểnh: “Yên tĩnh chút.”
La Thiếu Hằng quay đầu cười với hắn: “Thoải mái cũng không được rên à? Em cứ rên đấy, anh làm gì được em?”
Thẩm Mạc Thành bị bộ dáng “em thích thì em rên thôi” của La Thiếu Hằng khiến tâm can ngứa ngáy, bàn tay trượt xuống cạp quần vói vào trong, dán lên cái mông cong, dùng lực đạo không nhẹ bóp một cái, coi như trừng phạt.
La Thiếu Hằng rụt mông lại, kéo tay hắn đặt lại lên lưng mình: “Đừng ngừng… tiếp tục đi…”
Thẩm Mạc Thành chỉ có thể tiếp tục hầu hạ bảo bối nhà mình, mà La Thiếu Hằng vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm rên hừ hừ: “…Thật thoải mái, anh yêu dùng lực, anh giỏi quá…”
Thẩm Mạc Thành: “…” thật giày cmn vò.
Lúc này, ngoài cửa phòng có một người đang định gõ cửa thì chợt ngừng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, từ khe cửa đang khép nghe được đoạn đối thoại không nên nghe, chợt cảm thấy mình tới không đúng lúc.
Thân hình cao lớn của hắn khiến Từ Đức Châu bất giác lùi về sau hai bước, gật đầu kiên định nói: “Tôi không nghe lầm.”
…Hóa ra, thật sự là ông ngoại sao? Thẩm Mạc Thành hốt hoảng nghĩ thầm.
Lúc trước khi cùng La Thiếu Hằng phân tích chuyện năm đó, hắn cũng từng nghĩ tới giữa La Thiếu Hằng và ông ngoại khẳng định có 1 bên nói dối.
Trải qua mấy ngày ở chung, cộng thêm những kí ức ngẫu nhiên nhớ ra trong đầu, hắn tin tưởng La Thiếu Hằng, cũng đoán được đại khái mọi chuyện, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn không dám tin chuyện này là do ông ngoại gây ra, dù sao từ nhỏ, ông ngoại đã rất thương yêu hắn, trước khi cha mẹ hắn qua đời và chưa gặp được La Thiếu Hằng, người thân nhất của hắn ngoài ông nội ra cũng chỉ còn ông ngoại.
Giờ khắc này, những suy đoán trong lòng được chứng thật, sự tình bị vạch trần hơn nửa nhưng hắn lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
“Anh sao vậy?” La Thiếu Hằng chú ý thấy hắn khác thường: “Anh biết Giang lão gia tử kia sao?”
Thẩm Mạc Thành thu liễm suy nghĩ bản thân, khẽ gật đầu với La Thiếu Hằng, lại hỏi thêm Từ Đức Châu: “Ông còn biết chuyện gì nữa không?”
Từ Đức Châu đáp: “Hết rồi, sau đó tôi liền đệ đơn xin từ chức, rời khỏi bệnh viện.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Mạc Thành gật đầu, hỏi La Thiếu Hằng: “Em còn muốn hỏi thêm gì không?”
“Không.” La Thiếu Hằng lắc đầu, rút danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Từ Đức Châu: “Đây là danh thiếp của tôi, sẽ có người liên lạc với ông về bệnh tình con gái ông.”
Từ Đức Châu tiếp nhận danh thiếp, ánh mắt dán trên đó một hồi, giọng nói khàn khàn nói với La Thiếu Hằng: “Cảm ơn…”
“Không cần, chỉ trao đổi với nhau thôi mà.” La Thiếu Hằng cười cười với ông, rồi cùng Thẩm Mạc Thành rời khỏi khu ruộng.
Bọn họ đi rồi, Từ Đức Châu vẫn nhìn theo hướng bọn họ rời đi tới thất thần, thẳng tới khi chuông di động để trong túi áo vang lên mới khiến ông phục hồi tinh thần.
Ông lấy di động ra, nhìn thấy màn hình hiện mấy chữ “Cô giáo Lâm” khiến ông cả kinh, còn cho rằng con gái ở trường xảy ra chuyện gì, vội vàng ấn nghe, sốt ruột hỏi: “Cô Lâm, chào cô, có phải Kiều Kiều…”
“Ba ba, là con!” đầu kia truyền tới một giọng nói nũng nịu.
“Kiều Kiều?” Từ Đức Châu sửng sốt một chút, thả lỏng tâm tình: “Sao đột nhiên lại gọi về?”
“Con muốn báo cho ba biết một tin tốt!” Từ Kiều Kiều hưng phấn nói: “Cô chủ nhiệm nói có nhà hảo tâm nguyện ý giúp đỡ con đi học, mà còn hỗ trợ con tới khi tốt nghiệp đại học mới thôi!”
“Cái gì?” Từ Đức Châu ngây ngẩn cả người.
“Có người nguyện ý giúp đỡ con đi học, về sau ba không cần phải khổ cực nữa rồi!” Từ Kiều Kiều vui vẻ nói: “Con còn phải lên lớp, không nói với ba nữa, ba nhớ giữ gìn sức khỏe!”
Từ Kiều Kiều cúp điện thoại, Từ Đức Châu vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại đứng đờ đẫn hồi lâu, hoàn toàn không kịp phản ứng đối với những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Từ sau khi hai người La Thiếu Hằng tìm tới, không chỉ bệnh tình của con gái có cơ hội chữa trị mà còn có người nguyện ý hỗ trợ con gái đi học, dường như mọi chuyện đều đã được an bài hết thảy khiến ông vô cùng bất ngờ.
Mấy năm qua, vì bệnh tình của con gái mà ông đã phải tất tả ngược xuôi, tiêu tốn hết mọi tích cóp trong đời, thiếu chút nữa còn nợ nần chồng chất, ngay cả việc sau này con gái có tái phát bệnh cũng không chắc còn tiền nằm viện, hiện giờ đột nhiên mọi khó khăn đều được giải quyết một cách đơn giản.
Gió thổi rét lạnh phả lên mặt ông, gương mặt đẫm lệ già nua tràn đầy vẻ áy náy, ông cầm chặt danh thiếp của La Thiếu Hằng, vùi mặt trong lòng bàn tay thô ráp chai sạn, nội tâm hối lỗi nói lời xin lỗi.
Một tiếng xin lỗi này nháy mắt bị gió thổi tan, bóng dáng lam lũ của ông đứng giữa dãy ruộng sườn núi trông có vẻ dị thường tiêu điều.
*
La Thiếu Hằng và Thẩm Mạc Thành rời khỏi thôn, tài xế chiếc xe Van nhìn thấy hai người đi ra liền lái xe tới đón, hai người mở cửa bước lên xe.
Trên đường trở về, Thẩm Mạc Thành một đường trầm mặc, đáy mắt nồng đậm cảm xúc mà người xem không hiểu.
La Thiếu Hằng cũng không vội hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nắm tay hắn thật chặt, không tiếng động an ủi người yêu.
Trở lại khách sạn, Thẩm Mạc Thành vào phòng liền ngồi xuống ghế, vươn tay đè lên ấn đường căng thẳng, chỉ cảm thấy toàn thân bị cảm giác vô lực bủa vây, có loại xúc động lập tức muốn trở về hỏi ông ngoại rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Vì sao ông lại làm như vậy…
Nhưng không được, mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng, không có chứng cớ chứng minh chuyện năm đó là do ông ngoại bày ra.
La Thiếu Hằng rót cho hắn một cốc nước ấm, đặt vào tay người yêu: “Uống chút nước đi đã.”
Thẩm Mạc Thành để cốc nước sang một bên, vươn tay kéo La Thiếu Hằng ôm vào lòng, dùng má cọ cọ tóc người yêu: “Để anh ôm một chút.”
La Thiếu Hằng nghe ra sự mỏi mệt nồng đậm trong giọng nói người yêu, ngoan ngoãn ngồi im để hắn ôm, vươn tay vỗ vỗ lưng hắn trấn an.
Qua một lúc lâu, La Thiếu Hằng cảm thấy cảm xúc Thẩm Mạc Thành đã tốt hơn một chút mới hỏi: “Sau khi gặp Từ Đức Châu cảm xúc anh liền thay đổi, có muốn nói gì với em không?”
Thẩm Mạc Thành vuốt tóc người yêu, khẽ thở dài nói: “Giang lão gia tử mà ông ta nói, rất có thể là ông ngoại anh.”
“Cái gì?!” La Thiếu Hằng cả kinh, ngẩng đầu khỏi lòng Thẩm Mạc Thành: “Anh chắc chứ? Là ông ngoại anh thật à?”
“Khoảng 7, 8 phần.” Thẩm Mạc Thành nói: “Em còn nhớ anh từng nói với em, năm anh tỉnh lại được người ta nói đã hôn mê 9 năm.”
“Nhớ, thì sao?” La Thiếu Hằng hỏi.
“Anh tỉnh lại ở trong phòng khám của bác sĩ Trương.” Thẩm Mạc Thành dừng một chút, giải thích với La Thiếu Hằng: “Bác sĩ Trương là người của ông ngoại.”
La Thiếu Hằng liền hiểu ra: “Ý anh là, hết thảy mọi chuyện đều là do ông ngoại anh sắp xếp?”
“Vẫn chưa thể kết luận nhưng khả năng là rất lớn.” Thẩm Mạc Thành đáp, dù sao theo như bác sĩ Trương nói, năm đó là ông ngoại đưa anh từ A thị trở về, mà Từ Đức Châu cũng từng nghe viện trưởng gọi đối phương là Giang lão gia tử.
Họ Giang, đưa hắn từ A thị về B thị, rồi giao cho bác sĩ Trương chữa trị.
Trừ bỏ ông ngoại không nghĩ ra còn người nào khác, nhưng vì sao ông lại làm như vậy, vì sao lại muốn mình giả chết? vì sao ông lại giấu diếm chuyện hắn đã ở A thị hai năm? Và sau tất cả, sao mình lại vừa vặn quên sạch khoảng thời gian 2 năm ở cùng La Thiếu Hằng?
Mệt mỏi nhắm mắt lại, Thẩm Mạc Thành khoác tay lên lưng La Thiếu Hằng, tựa người lên thành ghế thật lâu không nói gì.
Phát hiện mọi chuyện có khả năng là do người thân mình làm ra, La Thiếu Hằng biết trong lòng Thẩm Mạc Thành khẳng định đang rất khổ sở, thấy hắn nhíu chặt chân mày, đau lòng vươn tay xoa xoa ấn đường cho hắn, thấp giọng nói: “Anh đừng nghĩ nữa, còn chưa chắc chắn mà, có lẽ chúng ta lầm cũng nên?!”
Lời này của La Thiếu Hằng thực sự không chút thuyết phục, hai người đều hiểu rõ trên cơ bản đã xác định rõ thân phận người đứng sau, anh nói như vậy chủ yếu chỉ là muốn Thẩm Mạc Thành cảm thấy dễ chịu hơn một chút thôi.
Thẩm Mạc Thành không nói gì, chỉ ôm chặt La Thiếu Hằng vào lòng, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể người yêu, muốn dùng sự ấm áp đó kéo bản thân thoát khỏi sự lạnh lẽo vì biết được chân tướng sự việc.
Lúc trước bọn họ tính sau khi làm rõ sự tình sẽ ở bên ngoài chơi hai ngày rồi mới về, một phần vì Đức Giang trấn tuy hơi xa nhưng quang cảnh tự nhiên phong thủy hữu tình, vừa lúc có thể giải khuây, nhưng hôm nay bọn họ không còn tâm tư dạo chơi nữa, nghỉ ngơi một đêm, hôm sau bọn họ liền mua vé tàu trở về.
Vẫn là chiếc tàu cũ kĩ xóc nảy kia, nhưng tốc độ di chuyển của chuyến ban ngày so với chuyến ban đêm chỉ chậm hơn chứ không kém, lần này giữa đường còn gặp phải một trận mưa to, tàu phải dừng tại ga hai giờ mới có thể chậm rì rì xuất phát.
Thẩm Mạc Thành vốn tâm tình đã không tốt, lại thêm chuyến tàu này hành hạ khiến tâm tình hắn càng thêm khó chịu, nằm mãi cũng không thể nào ngủ được, liền ngồi dựa lưng vào tường, may mắn lần này giường của bọn họ ở tầng dưới, cách tầng trên một khoảng nếu không đến ngồi cũng thấy khó chịu.
La Thiếu Hằng thấy hắn ngồi dậy, liền xoay người nằm nghiêng, dùng tay chống đầu nhìn hắn hỏi: “Có mệt không?”
Thẩm Mạc Thành lắc đầu: “Vẫn ổn, còn bao lâu nữa?”
La Thiếu Hằng nhìn thời gian: “Tính cả thời gian trễ giờ thì chắc hơn 4 tiếng nữa, khoảng 10h tối sẽ tới nơi.”
Còn phải bị hành hạ 4 tiếng nữa, Thẩm Mạc Thành giật giật thân mình chọn một tư thế để không bị mỏi vai, chân dài muốn duỗi ra lại không có chỗ, chỉ có thể tiếp tục co lại, nội tâm cảm thấy ấn tượng của mình đối với chuyến tàu tình nhân này thật sự rất rất không tốt.
La Thiếu Hằng nhìn dáng vẻ của hắn liền biết Thẩm Mạc Thành đang nghĩ gì, nhịn không được bật cười: “Chịu khó chút, khi nào về nhà em xoa bóp cho anh.”
Thẩm Mạc Thành đang xoa xoa bả vai liền dừng lại, ánh mắt dừng trên sườn mặt cong cong của La Thiếu Hằng, giật mình, có loại xúc động muốn ôm lấy em ấy. Nhưng lúc này đang ở trên tàu hỏa, xung quanh giường bọn họ đều có người, cố gắng áp chế rục rịch trong lòng, dời sang đề tài khác: “Em đói không?”
“Có chút, xe bán đồ ăn chắc sắp tới rồi.” La Thiếu Hằng cũng ngồi dậy, ghé lên chiếc bàn nhỏ ở giữa hai giường nói: “Nhưng đồ ăn trên tàu thật sự quá khó nuốt.”
Anh vừa dứt lời, nhân viên tàu liền đẩy xe đồ ăn tới, mỗi người mua một phần thức ăn nhanh.
Đúng như La Thiếu Hằng nói, đồ ăn trên tàu thật sự rất chán, thịt ba chỉ trong xuất ăn thoạt nhìn chỉ có mỡ mà không có thịt, toàn mỡ là mỡ.
Thẩm Mạc Thành chọn mấy miếng có nhiều thịt gắp cho La Thiếu Hằng, còn mình tùy tiện ăn qua loa cho xong.
“Thật sự nhớ những món ăn trước kia anh làm, còn ngon hơn nhà hàng nữa.” La Thiếu Hằng chậm rãi nhai rau, thực sự anh không thích thú gì cái món rau luộc này, cố lấp đầy bụng cho xong bữa.
“Về nhà sẽ nấu cho em ăn.” Thẩm Mạc Thành vươn tay lau đi hạt cơm dính ở khóe miệng người yêu.
“Khỏi.” La Thiếu Hằng nhìn hắn cười cười: “Trước khi anh nhớ ra thì đừng nấu, em sợ đồ ăn anh nấu cũng lạnh lùng vô tình như mặt anh ấy.”
La Thiếu Hằng vừa nói xong câu này, Thẩm Mạc Thành đang ăn cơm liền ngừng tay.
— Thẩm Mạc Thành, hay anh đừng nấu nữa, chúng ta ra ngoài ăn có được không?
— Bên ngoài không hợp vệ sinh.
— … Nhưng mà đồ ăn anh nấu cũng lạnh lùng vô tình như mặt anh vậy.
Một đoạn đối thoại vừa xa lạ vừa quen thuộc chợt hiện lên trong đầu, Thẩm Mạc Thành nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
Từ khuôn mặt khổ hề hề của La Thiếu Hằng khi lần đầu ăn đồ ăn mình nấu cho tới việc những lời nói này đã thúc đẩy mình chú tâm nghiên cứu học hỏi kỹ thuật nấu ăn một cách cẩn thận, hình ảnh cuối cùng dừng ở những món ăn thành công khi học nấu ăn xong, sau khi ăn xong hai mắt La Thiếu Hằng sáng rỡ, bộ dạng chân chó nịnh nọt khen ngợi món ăn mình nấu.
Những kí ức đó mặc dù vẫn còn khá mơ hồ nhưng cũng đủ để hắn nhớ ra đại khái.
Vừa nghĩ tới hồi đó La Thiếu Hằng thường xuyên quấn lấy mình yêu cầu món ăn, Thẩm Mạc Thành nhịn không được khẽ cười ra tiếng, cảm giác mệt nhọc trong người đã không còn rõ ràng như trước.
“Cười gì?” La Thiếu Hằng khó hiểu nhìn hắn.
“Đâu có.” Tâm tình Thẩm Mạc Thành tốt hơn nhiều, vươn tay nhéo nhéo mặt người yêu: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”
10h20’ tối, rốt cuộc cũng tới nơi. Khi bước xuống tàu, hai người đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ở L thị tìm một chỗ nghỉ ngơi qua đêm, hôm sau, sau khi ăn trưa xong hai người mới lên máy bay trở về nhà.
Trở lại làng du lịch đã là chiều tối, vừa về tới phòng, La Thiếu Hằng liền nằm dài lên ghế sô pha, nói với Thẩm Mạc Thành: “Mau xoa bóp cho em, xương cốt rệu rã sắp đứt tới nơi rồi.”
Thẩm Mạc Thành mở hệ thống sưởi lên, cởi áo khoác ném sang một bên, ngồi xuống bên cạnh cởi áo khoác cho người yêu rồi bắt đầu đấm lưng xoa bóp cho La Thiếu Hằng.
La Thiếu Hằng nằm dài lên ghế, được Thẩm Mạc Thành hầu hạ toàn thân sảng khoái, sớm ném câu nói “Về nhà em sẽ xoa bóp cho anh” tới tít chân trời rồi.
Thẩm Mạc Thành ấn ấn vai cho La Thiếu Hằng, lại một đường đấm đấm lưng, vừa xoa bóp vừa hỏi: “Lực đạo này vừa chưa?”
“Vừa rồi… chỗ đó… dùng lực một chút… ưm…” La Thiếu Hằng được Thẩm Mạc Thành xoa bóp thoải mái rên hừ hừ, xương cốt toàn thân đều mềm nhũn, cả người tựa như con cá muối.
Thẩm Mạc Thành nghe tiếng rên rỉ của La Thiếu Hằng liền ngừng lại, vỗ vỗ lên cái mông cong vểnh: “Yên tĩnh chút.”
La Thiếu Hằng quay đầu cười với hắn: “Thoải mái cũng không được rên à? Em cứ rên đấy, anh làm gì được em?”
Thẩm Mạc Thành bị bộ dáng “em thích thì em rên thôi” của La Thiếu Hằng khiến tâm can ngứa ngáy, bàn tay trượt xuống cạp quần vói vào trong, dán lên cái mông cong, dùng lực đạo không nhẹ bóp một cái, coi như trừng phạt.
La Thiếu Hằng rụt mông lại, kéo tay hắn đặt lại lên lưng mình: “Đừng ngừng… tiếp tục đi…”
Thẩm Mạc Thành chỉ có thể tiếp tục hầu hạ bảo bối nhà mình, mà La Thiếu Hằng vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm rên hừ hừ: “…Thật thoải mái, anh yêu dùng lực, anh giỏi quá…”
Thẩm Mạc Thành: “…” thật giày cmn vò.
Lúc này, ngoài cửa phòng có một người đang định gõ cửa thì chợt ngừng lại, liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, từ khe cửa đang khép nghe được đoạn đối thoại không nên nghe, chợt cảm thấy mình tới không đúng lúc.
Danh sách chương