“Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin…”
Bên tai truyền tới tiếng nói máy móc của tổng đài, La Thiếu Hằng đoán Thẩm Mạc Thành vẫn còn đang bận, cúp điện thoại để sang một bên, nói với dì Vương đang thu dọn ở trong bếp: “Dì Vương, chắc Thẩm Mạc Thành không về đâu, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Dì Vương rửa sạch sẽ dao và thớt xong cất đi, lau lau tay nói với anh: “Cậu ăn một mình đi, giờ tôi phải về chơi với cháu.”
“Để cháu tiễn dì.” La Thiếu Hằng nói xong cầm áo khoác mặc vào.
“Khỏi cần, con tôi tan tầm thuận đường qua đón tôi luôn, cậu mau ăn đi cho nóng, để lâu đồ ăn sẽ nguội mất.” Dì Vương xua tay khuyên La Thiếu Hằng mau đi ăn cơm, còn mình xách túi đi xuống lầu.
Dì Vương về rồi, La Thiếu Hằng nhìn một bàn đồ ăn, lại gọi điện cho Thẩm Mạc Thành, vẫn không liên lạc được đành nhắn cho hắn một tin, đợi sau khi Thẩm Mạc Thành mở máy sẽ đọc được.
Sau khi ăn xong, La Thiếu Hằng đơn giản thu dọn bàn ăn, bưng bát đĩa đã dùng qua ném vào trong bồn rửa, lên phòng khách xem TV. Mãi cũng không thấy Thẩm Mạc Thành gọi điện hay nhắn tin lại, bây giờ cách lúc cuối cùng anh gọi điện cho Thẩm Mạc Thành cũng đã hai tiếng.
“Thật bận rộn, đúng là ông chủ lớn không dễ làm.” La Thiếu Hằng cảm thán một câu, đứng dậy tới tủ lạnh nhìn những chiếc bánh ngọt mình đã làm ban chiều.
Trong tủ lạnh có một tầng bánh rượu sữa dừa đông, tính ra cũng có hơn mười phần, đều được anh làm vào chiều nay. Đã lâu không làm nên vẫn có chút gượng tay, phải tốn một chút công phu mới có thể làm ra được hương vị giống như trước kia.
Bánh rượu sữa dừa nhìn qua vô cùng xinh đẹp, để thêm hấp dẫn, anh còn bỏ thêm một bông hoa nhỏ trang trí ở bên cạnh.
Lấy một chiếc ra nếm thử, La Thiếu Hằng phi thường vừa lòng với hương vị này, có chút chờ mong tối nay khi Thẩm Mạc Thành trở về nhìn thấy những thứ này.
Không biết khi anh ấy biết những thứ này đều do mình làm sẽ có biểu tình như thế nào? Liệu có chợt nhớ ra những chuyện trước đây giữa bọn họ hay không? La Thiếu Hằng đứng cạnh tủ lạnh một lúc, mỉm cười vì suy nghĩ kỳ lạ của mình, một phần đồ ngọt thôi mà, nào có ma lực lớn như vậy.
Không xác định Thẩm Mạc Thành sẽ trở về vào lúc nào, La Thiếu Hằng ngồi chơi game một lúc rồi lên lầu tắm rửa, chờ khi anh tắm xong đi ra cũng đã hơn 11 giờ tối. Di động không có bất kì cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, Thẩm Mạc Thành tựa như đã mất tích, hoàn toàn không có bất cứ hồi âm nào.
Trước kia khi Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện cũng từng như vậy, làm thế nào cũng không thể liên lạc được với hắn, cuối cùng chính là bệnh viện gọi điện về thông báo anh tới bệnh viện nhận xác.
Tuy rằng đã biết người kia không phải Thẩm Mạc Thành, nhưng ám ảnh tâm lý lưu lại vẫn rất nghiêm trọng, thế cho nên hiện tại làm thế nào cũng không thể quên đi được. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một trận hoảng hốt, La Thiếu Hằng vội vàng gọi điện cho Thẩm Mạc Thành mấy lần, vẫn không có người nghe máy.
Ngồi trong phòng khách chờ đợi, cả căn phòng rộng lớn trống trải chỉ có mình anh, khiến La Thiếu Hằng có cảm giác như quay lại thời điểm năm Thẩm Mạc Thành xảy ra tai nạn, cảm giác cô độc tựa như chỉ còn một mình mình trên cõi đời.
Sự khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, ngón tay bất giác khẽ run rẩy, anh bức ép bản thân trấn định, chợt nhớ ra mà gọi điện thoại cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân nhận được điện thoại khi vẫn còn đang ở trong bệnh viện, cậu ta cầm di động đi tới bên cạnh Thẩm Mạc Thành đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Boss, là La thiếu gọi điện tới.”
Thẩm Mạc Thành không nghe, sắc mặt tĩnh lặng như nước, làm như không nghe thấy lời Thẩm Vân nói.
Kỳ thật, di động của Thẩm Mạc Thành để bên cạnh, mấy lần La Thiếu Hằng gọi tới hắn đều cố tình không nghe, việc này Thẩm Vân đều nhìn thấy, cậu do dự một chút, rồi đi ra ngoài cửa phòng bệnh nhận điện: “La thiếu.”
“Thẩm Vân phải không?” La Thiếu Hằng hỏi: “Xin lỗi, đã trễ thế này còn quấy rầy cậu.”
“Không sao, ngài cứ nói.”
“Thẩm Mạc Thành có ở cùng cậu không? Tôi gọi điện anh ấy đều không nghe máy, các cậu vẫn còn đang bận việc sao?” La Thiếu Hằng trực tiếp hỏi, hiện tại nhu cầu bức thiết nhất của anh chính là biết được Thẩm Mạc Thành có được bình an hay không.
Thẩm Vân liếc mắt nhìn Thẩm Mạc Thành đang ngồi trong phòng bệnh, thấp giọng nói: “Boss vẫn đang bận việc, ngài tìm ngài ấy có việc gì không?”
La Thiếu Hằng nghe cậu ta nói như vậy mới yên lòng: “Không có việc gì, tôi chỉ hỏi chút thôi, các cậu cứ làm việc đi.”
“Vâng.”
Biết Thẩm Mạc Thành không xảy ra chuyện gì, La Thiếu Hằng khẽ thở phào một hơi, cả người tựa vào thành ghé, ngoài trời lạnh như vậy, nhưng sống lưng anh vẫn toát mồ hôi hột.
Thẩm Vân cúp điện thoại, trở vào trong phòng bệnh, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Thẩm Mạc Thành lên tiếng hỏi: “Cậu ta nói gì?”
“La thiếu hỏi ngài có phải đang bận việc không?” Thẩm Vân đáp.
“Còn gì không?”
“Hết rồi.”
“…” khóe miệng Thẩm Mạc Thành hơi rũ xuống, khí tức quanh thân khiến ai cũng có thể nhìn ra hắn đang không vui.
Là người chịu trận duy nhất lúc này, Thẩm Vân thiếu chút nữa bị áp suất thấp của Boss nhà mình bắn ra làm cho khóc thét, Boss à, anh tự mình không chịu nhận điện thoại của người ta, giờ lại lộ ra cái bản mặt không vui như thế là thế nào? Nếu khó chịu thì anh về nhà đi! Thế thân thì làm sao? Thế thân cũng có thể trở thành chính thức, dù sao người yêu của La Thiếu Hằng cũng đã chết rồi, kiên trì tấn công làm siêu lòng người ta về sau anh chính là nhân sinh người thắng thôi!
Đương nhiên những lời này Thẩm Vân chỉ dám phun tào ở trong lòng, nếu thật sự dám nói ra miệng cậu thật sự có thể lên nóc tủ ngồi.
Chú Triệu ngồi một bên không biết bọn họ đang nói về ai nhưng biết chuông di động của Thẩm Mạc Thành đã vang lên mấy lần, liền nói: “Thiếu gia có việc thì về nhà trước đi, dù sao lão gia tử đã thoát khỏi nguy hiểm, có tôi ở đây trông chừng là đủ rồi.”
“Không sao.” Thẩm Mạc Thành nói.
“Thật chứ?” chú Triệu cũng coi như nhìn hắn lớn lên, rõ ràng rất hoài nghi câu nói của hắn.
“Thật.” Thẩm Mạc Thành phun ra một tiếng, ngữ khí cứng rắn.
Chú Triệu quay đầu nhìn Thẩm Vân một cái, Thẩm Vân trả lại một ánh mắt ý nói ‘Tự mình lĩnh hội’.
Thẩm Mạc Thành kiên trì lưu lại, chú Triệu tự nhiên cũng không nói thêm cái gì, ba người đồng thời ngồi chờ Thẩm lão gia tử tỉnh lại.
Trong khi bọn họ ngồi chờ Thẩm lão tỉnh lại thì bên kia, La Thiếu Hằng cũng đang ngồi chờ Thẩm Mạc Thành trở về, cho dù biết đối phương không có việc gì thì tới khi nhìn thấy người thật trước mắt, anh mới có thể thật sự an tâm.
Đến khoảng nửa đêm, Thẩm lão gia tử tỉnh lại, bác sĩ tới kiểm tra nói đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe hẳn. Chờ tới khi lão gia tử ngủ lại lần nữa, Thẩm Mạc Thành cũng rời khỏi bệnh viện, để Thẩm Vân lưu lại hỗ trợ chăm sóc ông.
Trên con đường từ bệnh viện trở về nhà, tốc độ lái xe của Thẩm Mạc Thành rất nhanh, chiếc xe màu đen tạo thành một dải màu đen sắc bén chìm trong màn đêm hoa lệ.
Về tới nơi, lúc ở trong thang máy, tâm tình Thẩm Mạc Thành phi thường phức tạp, hắn không biểu vì sao đã trễ thế này rồi mà hắn lại phải gấp gáp trở về như vậy, là muốn chứng thật mục đích tìm tới của La Thiếu Hằng hay là vì chiều nay đã đáp ứng La Thiếu Hằng sẽ về nhà.
Nếu đúng như thế thì hắn nên làm thế nào?
Mở cửa đi vào nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng, Thẩm Mạc Thành đi vào trong thấy La Thiếu Hằng đang cuộn tròn người ngủ say trên ghế sa lông.
La Thiếu Hằng ôm chặt chiếc gối ôm sô pha trong lòng, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, cuộn tròn người ngủ gục. Tư thế đó giống hệt như khi cậu ta bị bệnh, tư thế gắt gao tự bảo hộ mình.
Thẩm Mạc Thành không thích có người lạ ở trong nhà mình, cho nên đây là lần đầu tiên có người ở trong nhà sáng đèn chờ hắn về, trong nháy mắt nhìn thấy La Thiếu Hằng, hắn thực sự đã lại bị mê hoặc, cước bộ bất giác chậm rãi thả nhẹ, đi tới gần sô pha.
La Thiếu Hằng ngủ không an ổn, ấn đường vẫn luôn nhíu chặt lại, nơi đó có một nếp nhăn mờ nhạt, chứng tỏ anh thường xuyên nhíu mày.
— Cậu ta không nên thương tâm, không nên cau mày.
Trong lòng Thẩm Mạc Thành nghĩ vậy, hơi cúi người xuống, vươn tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn kia ra, ngón tay vừa đụng tới La Thiếu Hằng liền dừng lại, mí mắt La Thiếu Hằng khẽ chớp chớp rồi chậm rãi mở mắt ra.
Thẩm Mạc Thành thu hồi tay, đồng thời cũng thu liễm nét ôn nhu trên mặt, đứng thẳng thắt lưng nhìn xuống La Thiếu Hằng.
Giống như lần trước ở Thụy Sĩ, khi nhìn thấy Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng nhất thời có chút ngốc lăng, đáy mắt có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bên môi lộ ra nụ cười vui sướng: “Anh đã về?”
— Thẩm Mạc Thành, anh đã về?
— Lần này anh còn đi nữa không? Có thể mang em theo không?
Hai câu nói trước đây của La Thiếu Hằng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Mạc Thành nhắc nhở hắn người La Thiếu Hằng chờ không phải hắn, mà là một người khác trùng tên trùng họ với hắn.
Vừa nghĩ tới mọi ôn nhu cùng yêu thương của La Thiếu Hằng từ trước tới giờ không phải dành cho mình, mà thông qua mình nhìn một người đã không còn tồn tại, cơn tức giận vốn đã chìm xuống, bống chốc lại trỗi dậy mạnh mẽ, tự như một bàn tay vô hình khống chế toàn bộ lí trí của hắn.
La Thiếu Hằng không chú ý tới tâm tình hắn lúc này, xốc chăn ra ngồi dậy: “Sao anh về muộn vậy? bận lắm sao? Anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Mạc Thành không nói một câu, chỉ thần sắc lạnh lùng nhìn anh, dần dần La Thiếu Hằng cũng nhận ra sự khác thường: “Anh làm sao vậy?”
“Sao cậu không lên phòng mà ngủ?” Thẩm Mạc Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Vốn muốn chờ anh, không ngờ lại ngủ quên mất.” La Thiếu Hằng xấu hổ sờ sờ mũi.
La Thiếu Hằng càng thuận theo như vậy, trong lòng Thẩm Mạc Thành càng khó chịu, hắn yên lặng nhìn La Thiếu Hằng: “Trước kia cậu cũng chờ tôi trong phòng khách như vậy sao?”
“Sao cơ?” La Thiếu Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau khi đã nghe rõ lời hắn nói, hai mắt mở lớn ngỡ ngàng: “Anh…”
La Thiếu Hằng còn chưa nói hết câu, cằm đột nhiên truyền tới một cơn đau đớn, Thẩm Mạc Thành nắm chặt cằm khiến anh ngửa mặt lên đối diện hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hàn ý nơi đáy mắt Thẩm Mạc Thành hiện rõ không chút che giấu.
“La Thiếu Hằng!” Thẩm Mạc Thành nắm chặt cằm La Thiếu Hằng không chút nương tay hỏi: “Tôi và hắn ta thật sự giống nhau đến vậy sao? Khiến cậu cam tâm tình nguyện dâng tới tận cửa?”
Câu ‘anh nhớ ra rồi sao?’ bỗng tắc nghẹn trong cổ họng, tâm tình vốn vui sướng vì tưởng Thẩm Mạc Thành đã nhớ lại cũng theo đó mà rớt xuống tận đáy cốc.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại cho tới nay Thẩm Mạc Thành mới gọi tên anh, nhưng ngược hẳn với nhu tình mật ngữ trước kia, hắn gọi cả họ cả tên còn mang theo ngữ khí buốt lạnh thấu xương.
Hết chương 22
Bên tai truyền tới tiếng nói máy móc của tổng đài, La Thiếu Hằng đoán Thẩm Mạc Thành vẫn còn đang bận, cúp điện thoại để sang một bên, nói với dì Vương đang thu dọn ở trong bếp: “Dì Vương, chắc Thẩm Mạc Thành không về đâu, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Dì Vương rửa sạch sẽ dao và thớt xong cất đi, lau lau tay nói với anh: “Cậu ăn một mình đi, giờ tôi phải về chơi với cháu.”
“Để cháu tiễn dì.” La Thiếu Hằng nói xong cầm áo khoác mặc vào.
“Khỏi cần, con tôi tan tầm thuận đường qua đón tôi luôn, cậu mau ăn đi cho nóng, để lâu đồ ăn sẽ nguội mất.” Dì Vương xua tay khuyên La Thiếu Hằng mau đi ăn cơm, còn mình xách túi đi xuống lầu.
Dì Vương về rồi, La Thiếu Hằng nhìn một bàn đồ ăn, lại gọi điện cho Thẩm Mạc Thành, vẫn không liên lạc được đành nhắn cho hắn một tin, đợi sau khi Thẩm Mạc Thành mở máy sẽ đọc được.
Sau khi ăn xong, La Thiếu Hằng đơn giản thu dọn bàn ăn, bưng bát đĩa đã dùng qua ném vào trong bồn rửa, lên phòng khách xem TV. Mãi cũng không thấy Thẩm Mạc Thành gọi điện hay nhắn tin lại, bây giờ cách lúc cuối cùng anh gọi điện cho Thẩm Mạc Thành cũng đã hai tiếng.
“Thật bận rộn, đúng là ông chủ lớn không dễ làm.” La Thiếu Hằng cảm thán một câu, đứng dậy tới tủ lạnh nhìn những chiếc bánh ngọt mình đã làm ban chiều.
Trong tủ lạnh có một tầng bánh rượu sữa dừa đông, tính ra cũng có hơn mười phần, đều được anh làm vào chiều nay. Đã lâu không làm nên vẫn có chút gượng tay, phải tốn một chút công phu mới có thể làm ra được hương vị giống như trước kia.
Bánh rượu sữa dừa nhìn qua vô cùng xinh đẹp, để thêm hấp dẫn, anh còn bỏ thêm một bông hoa nhỏ trang trí ở bên cạnh.
Lấy một chiếc ra nếm thử, La Thiếu Hằng phi thường vừa lòng với hương vị này, có chút chờ mong tối nay khi Thẩm Mạc Thành trở về nhìn thấy những thứ này.
Không biết khi anh ấy biết những thứ này đều do mình làm sẽ có biểu tình như thế nào? Liệu có chợt nhớ ra những chuyện trước đây giữa bọn họ hay không? La Thiếu Hằng đứng cạnh tủ lạnh một lúc, mỉm cười vì suy nghĩ kỳ lạ của mình, một phần đồ ngọt thôi mà, nào có ma lực lớn như vậy.
Không xác định Thẩm Mạc Thành sẽ trở về vào lúc nào, La Thiếu Hằng ngồi chơi game một lúc rồi lên lầu tắm rửa, chờ khi anh tắm xong đi ra cũng đã hơn 11 giờ tối. Di động không có bất kì cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, Thẩm Mạc Thành tựa như đã mất tích, hoàn toàn không có bất cứ hồi âm nào.
Trước kia khi Thẩm Mạc Thành xảy ra chuyện cũng từng như vậy, làm thế nào cũng không thể liên lạc được với hắn, cuối cùng chính là bệnh viện gọi điện về thông báo anh tới bệnh viện nhận xác.
Tuy rằng đã biết người kia không phải Thẩm Mạc Thành, nhưng ám ảnh tâm lý lưu lại vẫn rất nghiêm trọng, thế cho nên hiện tại làm thế nào cũng không thể quên đi được. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một trận hoảng hốt, La Thiếu Hằng vội vàng gọi điện cho Thẩm Mạc Thành mấy lần, vẫn không có người nghe máy.
Ngồi trong phòng khách chờ đợi, cả căn phòng rộng lớn trống trải chỉ có mình anh, khiến La Thiếu Hằng có cảm giác như quay lại thời điểm năm Thẩm Mạc Thành xảy ra tai nạn, cảm giác cô độc tựa như chỉ còn một mình mình trên cõi đời.
Sự khủng hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, ngón tay bất giác khẽ run rẩy, anh bức ép bản thân trấn định, chợt nhớ ra mà gọi điện thoại cho Thẩm Vân.
Thẩm Vân nhận được điện thoại khi vẫn còn đang ở trong bệnh viện, cậu ta cầm di động đi tới bên cạnh Thẩm Mạc Thành đưa cho hắn, thấp giọng nói: “Boss, là La thiếu gọi điện tới.”
Thẩm Mạc Thành không nghe, sắc mặt tĩnh lặng như nước, làm như không nghe thấy lời Thẩm Vân nói.
Kỳ thật, di động của Thẩm Mạc Thành để bên cạnh, mấy lần La Thiếu Hằng gọi tới hắn đều cố tình không nghe, việc này Thẩm Vân đều nhìn thấy, cậu do dự một chút, rồi đi ra ngoài cửa phòng bệnh nhận điện: “La thiếu.”
“Thẩm Vân phải không?” La Thiếu Hằng hỏi: “Xin lỗi, đã trễ thế này còn quấy rầy cậu.”
“Không sao, ngài cứ nói.”
“Thẩm Mạc Thành có ở cùng cậu không? Tôi gọi điện anh ấy đều không nghe máy, các cậu vẫn còn đang bận việc sao?” La Thiếu Hằng trực tiếp hỏi, hiện tại nhu cầu bức thiết nhất của anh chính là biết được Thẩm Mạc Thành có được bình an hay không.
Thẩm Vân liếc mắt nhìn Thẩm Mạc Thành đang ngồi trong phòng bệnh, thấp giọng nói: “Boss vẫn đang bận việc, ngài tìm ngài ấy có việc gì không?”
La Thiếu Hằng nghe cậu ta nói như vậy mới yên lòng: “Không có việc gì, tôi chỉ hỏi chút thôi, các cậu cứ làm việc đi.”
“Vâng.”
Biết Thẩm Mạc Thành không xảy ra chuyện gì, La Thiếu Hằng khẽ thở phào một hơi, cả người tựa vào thành ghé, ngoài trời lạnh như vậy, nhưng sống lưng anh vẫn toát mồ hôi hột.
Thẩm Vân cúp điện thoại, trở vào trong phòng bệnh, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Thẩm Mạc Thành lên tiếng hỏi: “Cậu ta nói gì?”
“La thiếu hỏi ngài có phải đang bận việc không?” Thẩm Vân đáp.
“Còn gì không?”
“Hết rồi.”
“…” khóe miệng Thẩm Mạc Thành hơi rũ xuống, khí tức quanh thân khiến ai cũng có thể nhìn ra hắn đang không vui.
Là người chịu trận duy nhất lúc này, Thẩm Vân thiếu chút nữa bị áp suất thấp của Boss nhà mình bắn ra làm cho khóc thét, Boss à, anh tự mình không chịu nhận điện thoại của người ta, giờ lại lộ ra cái bản mặt không vui như thế là thế nào? Nếu khó chịu thì anh về nhà đi! Thế thân thì làm sao? Thế thân cũng có thể trở thành chính thức, dù sao người yêu của La Thiếu Hằng cũng đã chết rồi, kiên trì tấn công làm siêu lòng người ta về sau anh chính là nhân sinh người thắng thôi!
Đương nhiên những lời này Thẩm Vân chỉ dám phun tào ở trong lòng, nếu thật sự dám nói ra miệng cậu thật sự có thể lên nóc tủ ngồi.
Chú Triệu ngồi một bên không biết bọn họ đang nói về ai nhưng biết chuông di động của Thẩm Mạc Thành đã vang lên mấy lần, liền nói: “Thiếu gia có việc thì về nhà trước đi, dù sao lão gia tử đã thoát khỏi nguy hiểm, có tôi ở đây trông chừng là đủ rồi.”
“Không sao.” Thẩm Mạc Thành nói.
“Thật chứ?” chú Triệu cũng coi như nhìn hắn lớn lên, rõ ràng rất hoài nghi câu nói của hắn.
“Thật.” Thẩm Mạc Thành phun ra một tiếng, ngữ khí cứng rắn.
Chú Triệu quay đầu nhìn Thẩm Vân một cái, Thẩm Vân trả lại một ánh mắt ý nói ‘Tự mình lĩnh hội’.
Thẩm Mạc Thành kiên trì lưu lại, chú Triệu tự nhiên cũng không nói thêm cái gì, ba người đồng thời ngồi chờ Thẩm lão gia tử tỉnh lại.
Trong khi bọn họ ngồi chờ Thẩm lão tỉnh lại thì bên kia, La Thiếu Hằng cũng đang ngồi chờ Thẩm Mạc Thành trở về, cho dù biết đối phương không có việc gì thì tới khi nhìn thấy người thật trước mắt, anh mới có thể thật sự an tâm.
Đến khoảng nửa đêm, Thẩm lão gia tử tỉnh lại, bác sĩ tới kiểm tra nói đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏe hẳn. Chờ tới khi lão gia tử ngủ lại lần nữa, Thẩm Mạc Thành cũng rời khỏi bệnh viện, để Thẩm Vân lưu lại hỗ trợ chăm sóc ông.
Trên con đường từ bệnh viện trở về nhà, tốc độ lái xe của Thẩm Mạc Thành rất nhanh, chiếc xe màu đen tạo thành một dải màu đen sắc bén chìm trong màn đêm hoa lệ.
Về tới nơi, lúc ở trong thang máy, tâm tình Thẩm Mạc Thành phi thường phức tạp, hắn không biểu vì sao đã trễ thế này rồi mà hắn lại phải gấp gáp trở về như vậy, là muốn chứng thật mục đích tìm tới của La Thiếu Hằng hay là vì chiều nay đã đáp ứng La Thiếu Hằng sẽ về nhà.
Nếu đúng như thế thì hắn nên làm thế nào?
Mở cửa đi vào nhà, đèn phòng khách vẫn còn sáng trưng, Thẩm Mạc Thành đi vào trong thấy La Thiếu Hằng đang cuộn tròn người ngủ say trên ghế sa lông.
La Thiếu Hằng ôm chặt chiếc gối ôm sô pha trong lòng, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, cuộn tròn người ngủ gục. Tư thế đó giống hệt như khi cậu ta bị bệnh, tư thế gắt gao tự bảo hộ mình.
Thẩm Mạc Thành không thích có người lạ ở trong nhà mình, cho nên đây là lần đầu tiên có người ở trong nhà sáng đèn chờ hắn về, trong nháy mắt nhìn thấy La Thiếu Hằng, hắn thực sự đã lại bị mê hoặc, cước bộ bất giác chậm rãi thả nhẹ, đi tới gần sô pha.
La Thiếu Hằng ngủ không an ổn, ấn đường vẫn luôn nhíu chặt lại, nơi đó có một nếp nhăn mờ nhạt, chứng tỏ anh thường xuyên nhíu mày.
— Cậu ta không nên thương tâm, không nên cau mày.
Trong lòng Thẩm Mạc Thành nghĩ vậy, hơi cúi người xuống, vươn tay muốn vuốt phẳng nếp nhăn kia ra, ngón tay vừa đụng tới La Thiếu Hằng liền dừng lại, mí mắt La Thiếu Hằng khẽ chớp chớp rồi chậm rãi mở mắt ra.
Thẩm Mạc Thành thu hồi tay, đồng thời cũng thu liễm nét ôn nhu trên mặt, đứng thẳng thắt lưng nhìn xuống La Thiếu Hằng.
Giống như lần trước ở Thụy Sĩ, khi nhìn thấy Thẩm Mạc Thành, La Thiếu Hằng nhất thời có chút ngốc lăng, đáy mắt có chút mờ mịt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, bên môi lộ ra nụ cười vui sướng: “Anh đã về?”
— Thẩm Mạc Thành, anh đã về?
— Lần này anh còn đi nữa không? Có thể mang em theo không?
Hai câu nói trước đây của La Thiếu Hằng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Mạc Thành nhắc nhở hắn người La Thiếu Hằng chờ không phải hắn, mà là một người khác trùng tên trùng họ với hắn.
Vừa nghĩ tới mọi ôn nhu cùng yêu thương của La Thiếu Hằng từ trước tới giờ không phải dành cho mình, mà thông qua mình nhìn một người đã không còn tồn tại, cơn tức giận vốn đã chìm xuống, bống chốc lại trỗi dậy mạnh mẽ, tự như một bàn tay vô hình khống chế toàn bộ lí trí của hắn.
La Thiếu Hằng không chú ý tới tâm tình hắn lúc này, xốc chăn ra ngồi dậy: “Sao anh về muộn vậy? bận lắm sao? Anh ăn cơm chưa?”
Thẩm Mạc Thành không nói một câu, chỉ thần sắc lạnh lùng nhìn anh, dần dần La Thiếu Hằng cũng nhận ra sự khác thường: “Anh làm sao vậy?”
“Sao cậu không lên phòng mà ngủ?” Thẩm Mạc Thành hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Vốn muốn chờ anh, không ngờ lại ngủ quên mất.” La Thiếu Hằng xấu hổ sờ sờ mũi.
La Thiếu Hằng càng thuận theo như vậy, trong lòng Thẩm Mạc Thành càng khó chịu, hắn yên lặng nhìn La Thiếu Hằng: “Trước kia cậu cũng chờ tôi trong phòng khách như vậy sao?”
“Sao cơ?” La Thiếu Hằng đầu tiên là sửng sốt, sau khi đã nghe rõ lời hắn nói, hai mắt mở lớn ngỡ ngàng: “Anh…”
La Thiếu Hằng còn chưa nói hết câu, cằm đột nhiên truyền tới một cơn đau đớn, Thẩm Mạc Thành nắm chặt cằm khiến anh ngửa mặt lên đối diện hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, hàn ý nơi đáy mắt Thẩm Mạc Thành hiện rõ không chút che giấu.
“La Thiếu Hằng!” Thẩm Mạc Thành nắm chặt cằm La Thiếu Hằng không chút nương tay hỏi: “Tôi và hắn ta thật sự giống nhau đến vậy sao? Khiến cậu cam tâm tình nguyện dâng tới tận cửa?”
Câu ‘anh nhớ ra rồi sao?’ bỗng tắc nghẹn trong cổ họng, tâm tình vốn vui sướng vì tưởng Thẩm Mạc Thành đã nhớ lại cũng theo đó mà rớt xuống tận đáy cốc.
Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại cho tới nay Thẩm Mạc Thành mới gọi tên anh, nhưng ngược hẳn với nhu tình mật ngữ trước kia, hắn gọi cả họ cả tên còn mang theo ngữ khí buốt lạnh thấu xương.
Hết chương 22
Danh sách chương