- Bọn khốn kiếp, tao liều mạng với chúng mày. – Thái Bảo hét váng lên và choàng tỉnh lại, thấy xung quanh không phải căn phòng của nó trên Thông Thiên Hoàng Ma mà trông có vẻ là nơi ở của phụ nữ.

Mồ hôi đổ ra như tắm, nó òa khóc, mếu máo:

- Mẹ ơi! Cha ơi!

Cánh cửa phòng bật ra vội vàng, Lưu Ly đạo nhân chạy ùa vào, vẻ mặt hốt hoảng rồi ôm chầm lấy nó:

- Thái Bảo! Thái Bảo! Con đừng sợ, có mẹ đây rồi, không ai làm hại con đâu.

- Cha mẹ con bị người ta chém chết rồi. – Nó ôm chặt lấy mẹ nuôi, khóc rống lên.

Lưu Ly đạo nhân không nói gì, cứ để nó gào khóc. Được một lúc, Thái Bảo mệt lử, lại thiếp đi. Đặt nó nằm xuống, Lưu Ly đạo nhân nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thanh Ngọc đã đợi sẵn ở ngoài, nhìn sư phụ, ánh mắt như một câu hỏi.

- Chắc nó nhớ ra chuyện cha mẹ bị sát hại rồi, thật tội nghiệp. – Lưu Ly đạo nhân thở dài, hai mắt đỏ hoe.

- Giờ phải làm sao đây sư phụ. – Thanh Ngọc hỏi, ánh mắt tỏ ra đồng cảm.

- Còn biết làm sao, cứ để từ từ cho nó nguôi đi thôi. Nó ngất đi cũng năm ngày rồi, thật tội. – Lưu Ly đạo nhân nói.

Có tiếng gọi cửa, Thanh Ngọc vội vàng bước đến. Bạch Ưng chân nhân đi vội vào, khoát tay ra hiệu cho Thanh Ngọc không phải chào. Nhìn vẻ mặt của lão, hình như chân khí cũng chưa thể phục hồi hoàn toàn sau sự việc vừa rồi.

- Sao rồi! – Bạch Ưng chân nhân tỏ ra sốt ruột.

- Nó vừa tỉnh lại xong, hình như đã nhớ ra chuyện cha mẹ bị người ta sát hại. – Lưu Ly thông báo.

Bạch Ưng thở dài não nề, chầm chậm ngồi xuống.

- Mai Mai sao rồi sư huynh! – Lưu Ly đạo nhân hỏi.

- Nó cũng vừa tỉnh lại, Lưu Thủy đang đút cháo cho nó. – Bạch Ưng chân nhân liếc nhìn vào căn phòng rồi đáp.

- Sư huynh đã đỡ chưa? – Lưu Ly quan tâm.

- Ta không sao, chỉ là hao tổn chút nguyên khí, nghỉ ngơi thêm dăm bữa nữa là ổn thôi.

- Kẻ nào lại gan cùng mình mà lên tận Thông Thiên Hoàng Ma gây chuyện vậy nhỉ? – Lưu Ly đạo nhân nghi ngờ.

- À..ừm! Ta cũng không rõ, nhưng người này võ công quái dị, may có Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ đánh hắn trọng thương, phải trốn mất. – Bạch Ưng chân nhân có vẻ hơi lúng túng, tránh nhìn thẳng vào Lưu Ly.

- Khắp cõi Lạc Hồng này, ngoài Quỷ Đế đã mất tích ra thì chỉ còn Vô Tình Quỷ là có khả năng sống sót sau khi bị kiếm đồ công kích. Nhưng giờ hắn đang ở Hỏa ngục, lẽ nào…

- Hắn đã trốn thoát. – Bạch Ưng chân nhân dường như chỉ chờ đợi cái tên kia phát ra từ chính mồm sư muội, lão như vớ được phao cứu sinh, vội vàng nói.

- Huynh nói sao, hắn đã trốn khỏi Hỏa ngục sao? – Lưu Ly đạo nhân ngạc nhiên, khuôn mặt lập tức biến sắc.

- Phải! Mấy hôm nay bị thương, lại lo cho mấy đứa trẻ, ta quên mất không thông báo cho mọi người. Hôm rồi Phạm Mạnh Hổ có lên Vân Tiêu Kiếm nói cho ta về việc này. – Bạch Ưng chân nhân nói một hơi.

Thật là tiện lợi, lão vốn không biết sẽ phải giải thích thế nào về việc kiếm đồ tự động thi triển, tấn công hai đứa trẻ mang trong người tà khí cực thịnh, nay lại có tên Quỷ Vô Tình ở đâu đến nạp mạng, quả là ông trời vẫn muốn che dấu sự việc kia.

Một lý do không thể hợp lý hơn: “Quỷ Vô Tình phá ngục trốn thoát, định bụng chạy lên Vân Tiêu Kiếm gây sự, hắn giao đấu với Bạch Ưng đạo trưởng một trận long trời lở đất, hai đứa trẻ kia bị ảnh hưởng bởi phản chấn nên ngất đi rồi Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ thi triển, đánh hắn bị thương. Quá hợp lý.”

Nếu mọi người phát giác ra chuyện của Song Mai, cái ngôi trưởng môn lão cũng chẳng thèm nhưng quan trọng nhất là đứa cháu gái ruột thịt mà Bạch Ưng chân nhân coi như con đẻ thì không đời nào có thể động đến được. Nhưng, lão vẫn thắc mắc, tại sao kiếm trận không thể chém chết Song Mai và Thái Bảo mà lại hòa vào cơ thể chúng nó, có điều gì đó mờ ám ở đây.

Thực ra, lão không biết cũng phải thôi, bởi năm xưa, khi Quỷ Đế và Vân Tiêu chân nhân quyết đấu, hai người đều dùng hết sức mạnh kinh thiên động địa của mình mà vong mạng. Khi chết đi, đáng lẽ hồn phách phải siêu thoát thì đằng này lại bị hai luồng nội lực chí âm, chí dương hút vào rồi chia nhau bay đi về hai hướng, nhập vào thân thể Song Mai và Thái Bảo. Điều này, trên đời chẳng ai biết được.

Chợt, có tiếng nức nở nhè nhẹ bên trong, Lưu Ly đạo nhân toan chạy vào xem thì Bạch Ưng chân nhân đã cản lại:

- Muội ở ngoài, để ta vào với nó một chút.

Lão đi nhanh vào rồi khép chặt cửa lại. Thái Bảo nhìn thấy lão thì tủi thân, lại khóc rống lên.

- Sư phụ! Sư phụ! Cha mẹ con bị người ta chém chết rồi, sư phụ nói dối con.

- Thái Thái Bảo ngoan nào, nghe sư phụ nói này. – Bạch Ưng chân nhân dỗ dành.

Lão vốn đã có nhiều kinh nghiệm đối phó với đám trẻ con khóc nhè. Từ lúc Mai Mai còn nhỏ, lão đã phải liên tục dỗ dành nó rồi.

Thái Bảo sau mấy lần nghe lão vỗ về cũng thôi không gào khóc nữa nhưng thỉnh thoảng cứ nấc lên từng hồi.

- Thái Bảo nghe sư phụ nói này. – Lão bắt đầu bằng một giọng rất ngọt ngào.

- Vâng! Thưa sư phụ.- Nó vẫn mếu máo.

- Đàn ông không được khóc nghe chưa, phải cứng rắn lên, dù cho trời có sụp xuống. Con có phải đàn ông không. – Bạch Ưng chân nhân hỏi.

- Có ạ!

- Tốt, vậy nín đi, nghe sư phụ nói. – Lão lại dỗ dành.

- Con nín ạ.

- Con có biết mẹ con nói gì trước khi lâm trung không? – Bạch Ưng chân nhân hỏi.

- Dạ không ạ. – Thái Bảo lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, cố để không chảy ra nữa.

- Mẹ con dặn, con phải ngoan ngoãn, nghe lời sư phụ, cố gắng tu luyện đạt được thành tựu, sau này hành hiệp trượng nghĩa, trả thù cho cha mẹ. – Bạch Ưng chân nhân kể một tràng.

- Nhưng…- Nó toan khóc tiếp.

- Không nhưng gì cả, nếu con cứ khóc lóc như thế này thì đâu phải là nam nhi. Con có muốn học thành tài để về sau trả thù cho cha mẹ không? - Dạ có thưa sư phụ. – Nó mếu máo gật đầu.

- Tốt lắm! Vậy từ nay không được khóc nữa, cũng không được nhắc đến chuyện cha mẹ bị giết mà tập trung vào tu luyện có được không?

- Dạ được ạ. – Ánh mắt Thái Bảo giờ đã cứng rắn hơn.

- Còn nữa, chuyện hôm ở thác nước, con tuyệt đối không được kể với ai. Người nào hỏi, con phải nói là bị một ai đó đánh trọng thương nghe không? Còn nhớ chuyện sư phụ nói với con là trong người có một luồng tà khí không? Nếu con tiết lộ ra, người ta sẽ bắt con đi và con không có cơ hội để tu luyện thành tài, trả thù cho cha mẹ nữa. Con có biết không? – Bạch Ưng chân nhân thì thầm vào tai nó, không để cho ai nghe thấy.

- Dạ! Dạ! Con nhớ rồi thưa sư phụ. – Thái Bảo gật đầu lia lịa, lúc này tâm trạng đã chuyển sang sợ hãi việc người ta sẽ bắt mình nếu biết trong người có luồng tà khí.

- Tốt rồi! Giờ con cứ nghỉ ngơi tại Ly Kiếm Vân Tiêu cùng mẹ nuôi, khi nào khỏe thì trở về Thông Thiên Hoàng Ma cũng được. – Bạch Ưng chân nhân xoa đầu nó rồi đứng lên đi ra ngoài.

- Sư phụ! Con hứa với sư phụ sẽ chăm chỉ tu luyện để sau này thành tài, trả thù cho cha mẹ. – Nó ngước ánh mắt chứa đầy quyết tâm về phía Bạch Ưng chân nhân. Lão mỉm cười, gật đầu với nó rồi khép cửa lại.

Tiếng ấm ức vẫn vang lên cách đoạn. Lưu Ly đạo nhân nhận ra, trong những âm thanh ấy có một nguồn sức mạnh đang đè nén những cảm xúc bình thường xuống tận cùng của nỗi đau đớn. Điều đó, nàng đã từng trải qua. Lưu Ly dường như biết, sau đêm nay sẽ có một con người hoàn toàn khác ở Vân Tiêu Kiếm.

***

Sáng sớm tinh mơ, trời đất cứ ảm đạm một màu nhờ nhờ. Gió lúc thì rít lên từng cơn lành lạnh, lúc thì uể oải gẩy đám lá cây lên rồi lại hờ hững ném chúng ra không xa lắm. Mặt trời bị che khuất, tức giận mà tuyệt vọng phóng những tia nắng chói chang, mong chúng xuyên qua những đám mây mù, đến với nhân gian.

Lưu Ly đạo nhân choàng tỉnh, thấy trên mình khoác một tấm chăn mỏng. Nàng vội vàng bước vào phòng trong xem xét. Chiếc giường trống không, gối chăn được gập lại ngay ngắn. Nàng nhìn tấm chăn mỏng và hiểu ra, chính Thái Bảo đã đắp cho mình.

Thái Bảo dậy từ sớm, nó nhẹ nhàng khoác lên người mẹ nuôi một tấm chăn mỏng rồi nhanh chóng chạy về Thông Thiên Hoàng Ma. Từ Ly Kiếm Vân Tiêu đi về Thái Cực điện, bao nhiêu ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu nó, lúc thì rõ ràng, khúc triết; lúc lại mơ hồ, chớp tắt. Nó chỉ biết tự nhủ thầm, phải cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa. Nó biết, quãng đường phía trước còn dài lắm.

Thái Bảo đi qua Vân Tiêu Giám, thấy chúng bạn đang tập trung ngoài sân chính, Cẩm Y đạo nhân đang hướng dẫn sử dụng kiếm pháp. Cẩm Y đạo nhân là người đứng đầu Càn Kiếm Vân Tiêu, người này tiếp nhận ngôi vị của Bạch Ưng sau khi lão trở thành trưởng môn đời thứ hai.

Cẩm Y đạo nhân, tên tục là gì không ai nhớ, chỉ biết khi xưa, lão theo Vân Tiêu chân nhân tung hoành trong thiên hạ, kiếm pháp đã trở nên xuất quỷ nhập thần, một chiêu đoạt ngàn mạng cách xa hàng trăm dặm. Lão có bề ngoài giống hệt một kiếm khách giang hồ, đầy chất lãng tử phong lưu với đôi mắt lúc nào cũng đầy vẻ ưu tư. Lão thường mặc cẩm bào màu tím, bởi vậy người ta mới gọi là Cẩm Y đạo nhân.

Ngó thấy Thái Bảo, Ánh Nguyệt đưa cây kiếm bằng gỗ lên hua hua gọi:

- Sư huynh Thái Bảo! Mau lại tập kiếm nào.

Cẩm Y lão đạo thấy thế, ngoảnh ra nhìn, mỉm cười với Thái Bảo. Nó vội vàng cúi gập người chào rồi cứ nhắm hướng lên Thái Cực điện mà đi.

Thái Bảo đi nhanh qua các dãy hành lang, mắt đưa sang ngắm Âm Dương Song Kiếm đang nằm im lìm ngoài sân, hai viên châu vẫn tỏa sáng rực rỡ. Nó mơ hồ nghĩ đến ngày nào đó, mình sẽ có thể sở hữu hai món bảo khí cực phẩm của Lạc Hồng này. Lúc đó, đừng nói một kẻ thù, có hàng trăm, hàng vạn tên cũng sẽ bại dưới song kiếm này.

Gõ mấy tiếng vào cửa phòng lão đạo Bạch Ưng, nó đẩy nhẹ khiến cánh cửa hé ra. Thấy sư phụ đang tham thiền, Thái Bảo định khép lại, quay lưng trở ra thì giọng lão đã vang lên:

- Thái Bảo! Con mau vào đây.

Nó mở cửa bước vào, đến trước mặt lão cung kính:

- Bái kiến sư phụ!

- Tốt lắm! Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày hẵng trở về. Con thấy trong người thế nào? – Lão hỏi.

- Con thấy trong người hoàn toàn khỏe mạnh, có thể lập tức trở lại Vân Tiêu Giám được rồi ạ. – Thái Bảo nói, giọng chắc nịch.

Bạch Ưng đạo trưởng nhìn thẳng vào mắt đệ tử, lão thấy ánh mắt nó vô cùng khác lạ, chứa đầy háo hức và quyết tâm rèn luyện. Trong lòng lão đạo đột nhiên cảm thấy cực kỳ đắn đo. Suy nghĩ một chớp, lão mỉm cười:

- Con chắc đã khỏe chứ?

- Con chắc ạ. – Nó quả quyết.

- Được rồi, vậy con về phòng chuẩn bị đi, sau giờ cơm trưa cùng Song Mai đến gặp ta ở thác nước.

- Thưa sư phụ! Con còn một việc nữa muốn…- Nó ấp úng.

- Việc gì vậy? Con mau nói. – Bạch Ưng chân nhân giục.

- Thưa sư phụ! Cha mẹ con đã bị người ta sát hại, hiện giờ, ngoài Vân Tiêu Kiếm, con chẳng còn nơi nào nương tựa. Tại Thành Thần Long, con còn một người bạn thân, nó vốn rất muốn lên Hoàng Ma Sơn tu luyện ngặt nỗi… – Nó lại dừng lại, ánh mắt nhìn Bạch Ưng chân nhân chờ đợi.

- Con cứ nói. – Lão gật đầu.

- Gia cảnh nó rất đáng thương, nhà nghèo nên không có tiền để học đạo, không biết sư phụ có thể đặc cách… - Nó lại ngập ngừng.

- Con bảo sao? Lên Vân Tiêu Kiếm làm sao cần tiền? – Lão ngạc nhiên, khuôn mặt bất giác chuyển thành màu tái.

- Thưa sư phụ! Trước khi con lên đây, cha mẹ cũng đã tích góp một số tiền lớn, thấy bảo là để hối lộ cho người kiểm tra tư chất đệ tử. Nhà Văn Lộc không có tiền nên…- Thái Bảo hướng mắt về phía sư phụ, dò ý.

Lúc này, màu tái trên khuôn mặt lão đã chuyển thành một màu đỏ rực như cà chua, hai ống mũi phập phồng, hô hấp rất nhanh. Lão đập bàn đánh rầm một cái rồi đứng phắt dậy:

- Khốn kiếp thật! Lại còn chuyện này nữa. Chúng định biến Vân Tiêu Kiếm thành cái gì đây?

Nó thấy sư phụ tự nhiên đùng đùng nổi giận thì hốt hoảng quỳ xuống, lắp bắp:

- Thái Bảo biết lỗi! Đáng ra không nên xin cho Văn Lộc như thế, con biết lỗi rồi.

Bạch Ưng chân nhân hít một hơi rồi phẩy phẩy tay:

- Không phải lỗi của con, mau đứng lên. Chuyện của Văn Lộc ta sẽ xem xét. Còn chuyện kia là do lỗi của ta quản người không nghiêm. Con mau đứng dậy.

- Đa tạ sư phụ! Con xin phép về phòng. – Nó đứng lên, chắp tay thi lễ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

***

Ầm ầm ầm….cột nước đổ từ trên cao tung bọt trắng xóa, hơi nước bốc lên gặp nắng tạo thành một chiếc cầu vồng bé xíu vắt ngang qua hồ nước. Thái Bảo và Song Mai ngồi thiền dưới thác nước, quang ảnh xung quanh cơ thể tỏa ra một màu xanh biếc. Chúng đã học được cách tạo ra thủy nội khí và lưu chuyển khắp các kinh mạch.

Trên bờ, lão đạo Bạch Ưng gật gù nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt rất hài lòng.

- Thôi! Hai đứa tạm nghỉ đi. – Lão gọi lớn.

Thái Bảo và Song Mai đứng dậy, dường như thân thể chúng hòa vào dòng nước đang ầm ầm đổ xuống. Cả hai nhẹ nhàng di chuyển trên nước, tựa như chiếc lá lướt trên mặt hồ. Đã một tuần kể từ khi diễn ra sự kiện quái dị kia, lão đạo Bạch Ưng lo sợ chúng sẽ lại gặp chuyện nên đích thân truyền dạy cho cả hai, hạn chế chúng đến Vân Tiêu Giám.

- Tốt lắm! Hôm nay ta sẽ dạy hai con kiếm pháp của Vân Tiêu. – Lão nói rồi quẳng ra trước mặt chúng hai thanh kiếm bằng gỗ.

- Sư phụ! Con không hiểu, khi tiến vào cảnh giới Nhân Thánh, có thể tự xuất kiếm, phá không giết địch. Như vậy còn phải học kiếm pháp làm gì?

- Đệ ngốc! Nắm rõ kiếm pháp, chẳng phải sau này dùng ý niệm điều khiển sẽ dễ dàng hơn sao? – Song Mai bĩu môi chê khiến Thái Bảo mặt đỏ lựng, gãi đầu gãi tai cười xòa một tiếng.

Bạch Ưng chân nhân cười lớn rồi gật gù nói:

- Song Mai nói đúng, khi nắm rõ kiếm pháp rồi, trong đầu tự khắc xuất hiện những chiêu thức để liên kết với binh khí. Điều này sẽ trở nên lợi hại vô cùng bơi tốc độ và chiêu thức xuất ra sẽ nhanh gấp trăm lần so với sử dụng kiếm theo cách bình thường. Đây là lý do phải học kiếm pháp trước, con hiểu chưa?

- Dạ, con hiều rồi. – Nó gật đầu, ánh mắt muôn phần tập trung.

Hít một hơi, lão đạo bắt đầu giảng:

- Vì sao ta lại bắt các con tạo ra ngũ hành khí trong cơ thể? Bởi kiếm pháp của môn phái chúng ta thành tựu dựa trên quy luật bất biến của ngũ hành. Kiếm pháp của Vân Tiêu lấy năng lực chính của bản thân, sau đó tương sinh, tương khắc mà sản sinh ra những năng lực công kích đối thủ. Dựa trên sự dịch chuyển không ngừng của ngũ hành mà chính khí trong cơ thể được đẩy lên cao gấp ngàn vạn lần, sức công kích cũng vì thế mà tăng lên.

Dứt lời, lão hô lên một tiếng “Xuất”, bảo kiếm phóng vọt ra khỏi bao, lơ lửng trên không, tỏa ra ngũ sắc lung linh. Những ánh sáng này tỏa ra cực thịnh rồi từ từ nhập vào thanh kiếm, cuối cùng chỉ còn lam sắc phát quang chói lọi.

- Kiếm pháp của Vân Tiêu Kiếm nổi danh giang hồ bởi hai tuyệt chiêu. Đầu bảng là Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ, ngoài sư tổ của các con, không ai có thể thi triển được. Xếp hàng thứ hai là Ngũ Long Kiếm. XUẤT!

Lão hô lên một tiếng, từ trong thanh kiếm, phóng vọt ra năm đạo quang ảnh rực rỡ, kết thành hình những con mãnh long oai phong, bay lượn trên đầu, rống lên những tiếng đinh tai nhức óc.

- Luyện kiếm để không dụng kiếm, đến cảnh giới tối cao, kiếm lại hồi về. – Lão thong thả nói, thanh kiếm bay nhẹ xuống, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Lúc này, kiếm trong tay lão đã tỏa lam quang rực rỡ muôn phần, năm con mãnh long tượng trưng cho ngũ hành bay lượn ngạo nghễ trên không trung như sẵn sàng công kích bất cứ đối thủ nào tới gần, khí thế tỏa ra vô địch. Lão lầm rầm đọc khẩu quyết:

- Ngũ sắc linh nhân mục manh Ngũ âm linh nhân nhĩ tung Ngũ vị linh nhân khẩu sảng Trì sính điền liệp Linh nhân tâm phát cuồng Nan đắc chi hóa, Linh nhân hành phương

Vừa dứt lời, cả năm con mãnh long bay vọt lên cao hơn, quấn vào nhau tạo nên những tiếng rít ghê người. Oàng một tiếng, trên không trung bùng lên một luồng sáng, từ trong đó, bóng một con rồng tỏa lam quang rực rỡ phóng ra, cô ngạo bập bềnh trên không, trông dáng vẻ muôn phần hung hãn. Song Mai mắt tròn xoe chiêm ngưỡng còn Thái Bảo lặng lẽ quan sát nhưng không dấu được vẻ kích động. Cả hai đứa từ trước đến nay chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy nên toàn thân run lên nhè nhẹ.

Bạch Ưng chân nhân trỏ thanh kiếm xuống phía hồ nước, chậm rãi nói:

- Tầng cao nhất của Ngũ Long Kiếm chính là Độc Long Kiếm.

Nói xong, lão hô lên: “Công”. Một tiếng gầm vang khiến Thông Thiên Hoàng Ma rung lên dữ dội, phát ra thứ ánh sáng cực mạnh. Phàm nhân nghe thấy tiếng, nhìn thấy luồng sáng chắc hẳn không điếc thì cũng mù lòa. Con rồng màu xanh lao thẳng xuống hồ nước nhanh như điện xẹt. Một tiếng uỳnh vang lên, cột nước bắn cao đến hơn sáu trượng, tung bọt trắng xóa.

Thái Bảo và Song Mai bị nước dội xuống, ướt như chuột lột còn lão đạo trưởng thì không hề hấn gì, mỉm cười nhìn chúng.

Vuốt đám nước trên mặt, Song Mai ánh mắt vô cùng thích thú, reo lên:

- Sư phụ lợi hại thật.

- Sư phụ! Con muốn học chiêu này. – Thái Bảo nhìn thẳng vào mắt Bạch Ưng chân nhân, cứng rắn nói. Lão đạo thấy vẻ cứng rắn và lạnh lẽo tỏa ra từ ánh mắt nó nhưng thân thể thì không thể dấu được sự ham muốn tột cùng. Bạch Ưng chân nhân dường như cảm nhận được khí huyết trong cơ thể đồ đệ như muốn sôi lên.

- Được rồi! Từ từ ta sẽ truyền dạy cho các con. Giờ phải thuần thục kiếm pháp cơ bản, học cách lưu chuyển nhuần nhuyễn ngũ hành trong cơ thể đã. Nếu chưa thuần thục mà sử dụng Ngũ Long Kiếm, lập tức long khí công tâm mà vong mạng.

Lão đạo cười lớn, thả kiếm bay vọt vào vỏ.

- Chúng ta luyện kiếm nào sư tỷ – Thái Bảo vô thức nắm chặt lấy tay Song Mai, kéo ra bãi đất khiến cô bé ngỡ ngàng mà bị cuốn theo nó.

Từ trên không trung, một tràng cười vang lên khiến cả ba thầy trò cùng ngước mắt nhìn. Cẩm Y đạo nhân ngự trên mình linh thú Trào Phong, đạo bào và mấy lọn tóc tung bay trong gió, dáng vẻ oai vệ, cô ngạo nói vọng xuống:

- Bạch Ưng sư phụ dạy kiếm pháp thì bao giờ mới thành tài? Phải để ta ra tay thì các ngươi mới có tương lai được.

***

Thấm thoắt đã hơn một tháng Thái Bảo và Song Mai lên Hoàng Ma Sơn tu luyện. Buổi sáng chúng đến Vân Tiêu Giám học đạo thuật, kiếm thuật, kiến thức, buổi chiều lại kéo nhau ra thác nước để Bạch Ưng chân nhân kèm cặp.

Luồng chân khí tà ma trong người hai đứa cũng không thấy phát tác ra ngoài như trước nữa. Thay vào đó, dương khí cực thịnh luân chuyển như sóng cả, khiến cho tu vi của cả hai thăng tiến một cách phi mã. Các vị sư phụ trên Vân Tiêu Kiếm nhìn hai đứa vô cùng hài lòng.

Những lúc không phải học tập, tu luyện, hai đứa lại cưỡi chim Lạc bay khắp Hoàng Ma Sơn du ngoạn, nghịch ngợm những trò của trẻ con. Thái Bảo tự tay dựng một căn nhà bằng gỗ trên cây cổ thụ gần với thác nước sau Vân Tiêu Giám, những lúc rảnh rỗi lại rủ Song Mai và Ánh Nguyệt trèo lên đó chơi đùa nhưng nó luôn tỏ ra ít nói, cái vẻ lì lợm, lạnh lẽo đã trở thành người bạn của nó từ bao giờ. Tuy nhiên, sâu thẳm trong nó, tình cảm dành cho sư tỷ ngày một khăng khít hơn.

Sau một ngày luyện tập vất vả, Thái Bảo chui lên căn nhà gỗ của nó, nằm ngẫm nghĩ rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đang lơ mơ, nó đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, văng vẳng gọi tên mình. Nó thấy hai má nhói lên như bị ai đó tát bôm bốp vào mặt. Choàng tỉnh, Thái Bảo há hốc mồm khi nhìn thấy người vừa tát nó.

- Văn..Văn..Lộc! Là mi sao?

Thằng nhóc Văn Lộc nhe răng sún, cười toe toét

- Là ta đây, mi có phước ghê, được lên tận Vân Tiêu Kiếm tu luyện, đi mà cũng không báo cho ta một câu.

Nghe đến đây, bất giác Thái Bảo sắc mặt trùng xuống, hít một hơi rồi thở ra từ từ, nó buồn bã nói:

- Cha mẹ ta bị người ta sát hại hết rồi, ta được sư phụ đem về Vân Tiêu Kiếm dạy dỗ.

Văn Lộc đột nhiên tắt cười, nét mặt hoảng hốt, thốt lên:

- Mi nói sao? Cha mẹ mi bị giết rồi sao?

Thái Bảo buồn bã gật đầu, ánh mắt dường như không dấu được sự kích thích.

- Thảo nào ta không thấy ngươi quay trở lại Lâm Gia Tửu Lầu, mẹ ta bất đắc dĩ phải đứng lên gánh vác công việc. Ta lại tưởng cả nhà ngươi dọn lên đây ở. Sáng nay có vị đại ca đến thông báo lên Vân Tiêu Kiếm cùng nhà ngươi nên mẹ ta đồng ý luôn. Không ngờ… – Văn Lộc thở dài, nói một tràng rồi ngập ngừng.

- Thôi! Không nhắc việc đó nữa, ta phải tu luyện thành tài, sau này còn báo thù cho cha mẹ. – Thái Bảo gạt chuyện buồn sang một bên, trở lại với vẻ cô ngạo như trước.

- Vậy ai giết cha mẹ ngươi? – Văn Lộc hỏi.

- Ta không rõ, nghe nói là bọn ma giáo. Sư phụ bảo rằng khi nào ta có thành tựu mới kể rõ được chân tướng. – Thái Bảo lắc đầu.

- Nào, ngươi đi cùng ta gặp sư phụ, ta sẽ xin cho ngươi gia nhập Vân Tiêu Kiếm. – Thái Bảo đứng phắt dậy, đặt tay lên vai Văn Lộc.

- Ngươi muốn nói đến vị sư phụ đang đứng dưới kia à? – Văn Lộc chỉ tay ra ngoài.

Thái Bảo vội vàng bước ra, nhìn xuống thấy Bạch Ưng đạo trưởng cùng Song Mai đang đứng dưới. Cô bé nhìn thấy nó thì mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy. Thái Bảo vội vàng trèo xuống, đến trước mặt sư phụ, quỳ xuống khấu đầu:

- Đa tạ sư phụ đã hoàn thành tâm nguyện của con.

Lão đạo trưởng cười hiền, ra hiệu cho nó đứng lên:

- Coi nào, Văn Lộc cũng là một đứa trẻ có triển vọng, sao ta có thể không thu nạp vào Vân Tiêu Kiếm kia chứ?

Thì ra, sau khi Thái Bảo tiết lộ việc làm sai trái của các đệ tử dưới quyền, lão đạo đã bí mật điều tra và trừng phạt đám người tham lam kia rồi sai người đi tìm hiểu về thằng bé Văn Lộc này.

Lão thấy, nó cũng là một đứa có tiềm năng, cho dù không được đến mức như Thái Bảo, Song Mai nhưng nếu luyện tập chăm chỉ, chẳng mấy mà đạt thành tựu. Lão đến đề nghị với mẹ Văn Lộc, cho nó lên Vân Tiêu Kiếm tu luyện. Dĩ nhiên, mẹ Văn Lộc đời nào từ chối một việc quá tốt như vậy. Trong thiên hạ, khối kẻ lạy lục, van xin các nơi mà một bước chân cũng chưa được đặt lên cửa Vân Tiêu Kiếm. Đúng là nhất thân, nhì quen, cấm có sai bao giờ.

Vả lại, từ khi lên nắm chức trưởng môn, Bạch Ưng chân nhân luôn muốn thu hút hết nhân tài trong thiên hạ về dưới trướng. Lão quan niệm, trong một ngàn viên ngọc tốt sẽ chọn được ít nhất một viên cực phẩm. Nhưng rốt cục, bọn để tử dưới quyền lợi dụng chính sách này mà nhét cho đầy túi, khiến lão hết sức tức giận.

Mấy năm nay, ma giáo có dấu hiệu vùng lên, người của những môn phái khác như Nhất Thanh Môn, Mẫu Nghi Giáo, Vạn Phật Tông, nhân tài như lá rụng mùa thu, khắp Lạc Hồng đại lục đều nghe danh tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện