"Vị trí là ở phía trước ngay gần đây." Lí Việt rất nhanh tìm ra đúng vị trí mà tiếp cận mục tiêu.

Rít! Trong đầu vang lên thê thảm tiếng đồng loại kêu rên khiến cho Lí Việt không khỏi không dừng lại, ánh mắt âm trầm như muốn nhìn xuyên qua từng tán lá cây.

"Rắn nhỏ bị giết, đối phương ra tay quá nhanh cùng dứt khoát, hoàn toàn không nhìn ra một tí khung cảnh nào." Lí Việt trong đầu hoàn toàn suy đoán đi ra, hắn cảm nhận được mọi chuyện đang dần thoát li khỏi lòng bàn tay của mình.

Phía trước khả năng rất lớn phong hiểm, nguy cơ trùng trùng, nếu không cẩn thận cũng khó mà thoải mái rời đi.

Tuy nhiên Lí Việt lặng lẽ cười lạnh lùng.

Hắn bây giờ mặc dù nội tâm xâm chiếm bành trướng nhưng nhân trí vẫn còn, núi này cao ắt có núi khác cao hơn, tầm này nhận biết cũng phải đủ hiểu.

Có điều cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ có chút bất lợi này mà đã chùn bước thì không phải tác phong của Lí Việt, với cả hắn không tin là mình đã đạt tới cỡ này là bị giết dễ dàng được, ít nhất cũng phải nhìn cho ra kì lạ đồ vật là gì rồi mới lui hay ở.

"Để xem là thần thánh phương nào." Lí Việt to lớn thân thể mạnh mẽ cuồng bạo tiến lên phía trước, một chút tầng do dự cũng không có.

Cứ như vậy đối với vị trí mục tiêu tiếp cận càng gần.

Oanh minh! Nương theo lấy một thân cây to lớn bị đụng gẫy, không lồ rắn thân hình dần hiện ra, lít nhít vẩy nhỏ bao phủ, u quang quanh thân chớp động, tại phía trên đầu hai con mắt phá lệ tràn đầy sát khí mà thu toàn bộ khung cảnh vào trong.

Bất chợt Lí Việt kinh ngạc mà nhìn tại chính giữa đó đồ vật.

Một tòa bia đá cao tới hai mét dựng đứng hướng thẳng thấu trời xanh, trên đó là loang lổ rêu xanh cùng rạn nứt khe hở, cổ lão khí tức như ẩn như hiện dưới nét chữ khắc trên mặt bia.

Thập nhị lệnh.

"Mười hai, con số..." Lí Việt cổ quái nhìn, hắn đúng là cảm nhận được cực lớn uy nghiêm do tòa bia đá kia phát ra nhưng uy nghiêm này vẫn chưa đủ để đè ép hắn.

Lí Việt ánh mắt hơi động, nhếch miệng lạnh lẽo cười.

Mặc dù là không biết vị trí nhưng hắn có thể cảm nhận được một cặp mắt đang tại trong bóng tối nhìn mình, cặp mắt này thu liễm hết sát khí khiến cho muốn tìm ra là cực khó.

Có thể lẩn trốn dưới tinh thần cảm ứng thì chỉ có thể đối phương vị trí cách hắn xa hơn mười mét.

Tuy nhiên cũng có khả năng đối phương là có kĩ năng tránh thoát tinh thần lực dò xét.

Hai cái này điều gì cũng có thể xảy ra, tốt nhất cẩn thận là vẫn hơn.

Cạch cạch! Lí Việt di chuyển nặng nề thân hình chậm rãi tiến lên phía tấm bia, không hề che giấu chút nào mục đích chiếm đoạt.

"Để xem ngươi ẩn được đến mức nào."

Khoảng cách theo thời gian chuyển rời kịch liệt rút ngắn, mà sắc mặt của Lí Việt cũng không khá hơn là bao. Gần như vậy mà cũng chưa lôi đối phương ra ánh sáng.

Vậy có lẽ vấn đề chính là nằm tại tấm bia trước mặt.

Bất chợt Lí Việt dừng lại di chuyển, tỉ mỉ quan quan sát đồ vật, đồng thời tinh thần lực nhanh chóng lan tỏa bao khỏa tấm bia.

Vào đúng giây phút tinh thần lực bao khỏa tấm bia, tầm mắt Lí Việt bất ngờ vặn vẹo biến đổi, như sét đánh qua tai khung cảnh trước mắt tối sầm lại.

Ý thức hoàn toàn li thể cuốn vào hắc ám vòng xoáy.

"Ngươi, tên sát nhân này, thượng thiên là không chiếu cố ngươi."

"Đúng là ta có mắt như mù năm xưa cưa mang ngươi."

Liên tục giận dữ giọng nói vang lên quanh quẩn bên tai khiến cho Lí Việt ý thức cùng nhận biết quay lại phun trào, nặng nề mở hai mắt ra nhìn bất chợt đồng tử co rụt lại.

Máu, đại lượng máu, trên tay hắn là đại lượng máu tươi, tang tưởi mùi vị có chút nồng đậm.

"Tay, ta khi nào có tay." Lí Việt không khỏi giật mình giơ lên hai tay nhìn kĩ.

"Ngươi tên sát nhân này còn nhìn đi đâu."

"Sát nhân!!!" Lí Việt mặc dù ngỡ ngàng là thế nhưng hắn tâm lí cùng trí tuệ không yếu, những chuyện thế này nên tạm gác lại, phía trước tình hình xem ra khá rắc rối.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt con ngươi hơi dịch chuyển nhìn, xuất hiện trước mặt hắn là một lão già gần đất xa trời, duy chỉ có điều là vẻ mặt lão nghiêm túc đến lạ lùng.

Nhận ra Lí Việt chú ý, lão nhân lạnh lùng phát ra trầm thấp giọng nói: "Lí Việt, ngươi đêm nay đừng hòng thoát khỏi đây, để lại mạng đi." Nói rồi lão nhân phất phất tay ra hiệu, cước bộ nhanh chóng lùi sâu vào bên trong.

Mà từ phía sau lão chính là đi lên hai cái tráng hán, ăn mặc để trần lộ ra lạnh người cơ bắp, mỗi tráng hán đều không hề dấu diếm sát khí lại gần.

"Chết đi."

Quyền đầu mãnh liệt nhanh xé gió gào thét mà tới, từng luồng nguy hiểm phả vào mặt khiến cho Lí Việt nhăn mày lại, cơ thể khắp các nơi cơ bắp căng cứng, hoàn toàn chịu chết một dạng.

Cứ như vậy Lí Việt bị quyền đến đánh bạo đầu, một chút phản kháng cũng không có, thê thảm chết đi.

"Lí Việt tên sát nhân này, thượng thiên là không chiếu cố ngươi."

"Đúng là ta có mắt như mù năm xưa cưu mang ngươi."

Lời nói như sấm truyền ngang tai, trong cái không khí tĩnh nặng này rõ mồn một, văng vẳng kéo dài không dứt âm.

"Hộc hộc hộc...cái này." Lí Việt nội tâm một trận hoang mang nhìn, cảm giác đánh bạo đầu khắc sâu như in sâu trong não khó thể nào quên.

Ta không phải đã chết.

"Máu, tay tràn đầy máu." Lí Việt giơ lên bàn tay nhìn, nội tâm bất ngờ ẩn ẩn suy đoán ra điều gì, tuy nhiên hoàn cảnh là không cho hắn dư dả thời gian.

Lão già phía trước giọng gằn từng chữ, lạnh lùng nói ra: "Ngươi tên sát nhân này còn nhìn đi đâu."

Bất chợt lão nhếch miệng lạnh lùng cười: "Lí Việt, ngươi đêm nay để lại mạng tại đây đi." Nói rồi lão giơ bàn tay lên phất phất ra hiệu, thân hình vì lẽ đó mà lùi sâu về phía sau.

Ngay sau đó hai cái tráng hán ở trần chậm rãi bước ra, mỗi người trên gương mặt đều là coi thường nhếch lên miệng.

"Chết đi."

Quyền ảnh lao xé gió mà tới, chỉ trong phút chốc đã tiếp cận sát mặt Lí Việt.

Nháy mắt thời gian, Lí Việt cắn chặt hai răng, mí mắt như muốn rách ra nhìn, trong đầu ý thức cùng ý niệm phản xạ điên cuồng tránh sang bên trái.

Nhưng tránh được sao.

Nương theo lấy vỡ vụn xương sọ kêu lên, Lí Việt thi thể không đầu vô lực ngã ra mặt đất, thảm trạng diễn ra cực rùng rợn.

"Lí Việt ngươi tên sát nhân này, thượng thiên là không chiếu cố ngươi."

"Đúng là ta có mắt như mù năm xưa cưa mang ngươi."

Phá lệ lành lùng giọng nói vang lên giữa đêm tối hiu quạnh mà vẩy lên không khí cao trào.

"Lại nữa, quỷ dị màn này." Lí Việt nộ hỏa trong lòng mãnh liệt đề thăng, hắn cảm nhận mình bây giờ không các con sâu cái kiến mặc cho người khác bài bố.

Là hắn sai lầm quá đề cao mình mà coi thường vạn vật xung quanh, nếu cẩn thận hơn không tiếp cận tấm bia chắc sẽ không bị kéo vào quỷ dị một màn này.

"Nếu như vậy ánh mắt theo dõi của tên đó, nếu như vậy hắn là đã tới đây và thoát ra được, hắn là đang dụ ta bị mắc bẫy." Lí Việt ý niệm cấp tốc vận chuyển mà suy đoán ra được động trời thông tin.

Bất chợt hắn hai mắt bắn ra từng đạo tinh quang sắc bén.

Đúng thế đối phương đã bị kéo vào đây mà lúc Lí Việt đến lại từ xa quan sát, nố như vậy đối phương là có cách thoát khỏi đây.

Có cách thoát khỏi đây.

"Lão già đó rất có thể chính là mấu chốt." Lí Việt ngẩng đầu lên nhìn, trong con mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu không dấu khỏi nồng đậm sát khí.

"Lí Việt, ngươi ánh mắt này là có ý gì. Đừng quên ai là người cưu mang ngươi từ nhỏ." Lão già gấp rút nói ra, vế sau trọng tâm nhấn mạnh, tuy nhiên đối với Lí Việt sát khí lão một chút lo lắng cũng không có.

"Nếu như ta chết đi lại trở về như ban đầu thì sợ gì không liều." Lí Việt phát ra tà ác tiếng cười, cả người chậm rãi đứng thẳng đồng thời nhanh chóng lấy lại khí thế hùng mạnh lúc trước, trong tay con dao nhỏ chẳng biết lúc nào đã giơ lên chỉ vào lão già.

"Ta là sát nhân, đúng thế là sát nhân."

Hưu một tiếng Lí Việt chạy cực nhanh lao đến chỗ lão già, dao trong tay vung lên một đạo ý đồ gọt xuống đầu đối phương.

Đúng lúc chỉ còn cách mục tiêu nửa mét, Lí Việt đồng tử co rụt lại nhìn, chẳng biết lúc nào trước mặt hắn đã xuất hiện một cái tráng hán, tránh hán toàn thân khí thế đều thu liễm, nhìn không ra thực hư.

Rít! Lí Việt dừng lại cước bộ nhanh chóng lùi sâu về phía sau, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, dao trên tay kịch liệt run rẩy.

Hai tên lúc trước so với tên tráng hán đứng trước mặt này không khác gì tiểu vu gặp đại vu.

Chỉ thấy trong một cái sát na thời gian, Lí Việt mi mắt vừa cụp xuống, khi mở ra một bàn tay to lớn từ đâu xuất hiện nắm lấy đầu hắn, năm đầu đầu ngón tay cường liệt mà bóp.

"Không thể nào, nhanh..."

Lí Việt chưa nói hết câu đầu đã như dưa hấu một dạng vỡ vụn ra, khí tuyệt bỏ mình.

Hắn đây chính là lần thứ ba chết đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện