"Hắc Hổ, ta đếm đến ba cả hai cùng lập tức xông vào."
A Ngưu lên tiếng nhắc nhở, đầu cũng không có quay lại mà tập trung toàn lực nhìn lên đại môn, hai tay sẵn sàng thủ thế làm ra cái động tác phá cửa.
Tuy nhiên để A Ngưu thật sâu nhíu mày là đồng bọn đằng sau một câu cũng không đáp lại.
Cứ đành rằng Hắc Hổ trầm tính ít nói nhưng tình cảnh bây giờ bắt buộc phải nói, vậy mà lại im ắng đến dị thường.
"Hắc Hổ..."
Cát lạp! Cát lạp! Đằng sau truyền đến từng trận chà xát thanh âm, hơn thế nữa rõ ràng, phi thường rõ ràng.
A Ngưu trên trán là chảy xuống mồ hôi ròng ròng, trong lòng tim đập loạn nhịp ầm âm như muốn nổ tung lồng ngực, đầu âm thầm cầu nguyện may mắn mà quay lại nhìn.
Chỉ thấy tình cảnh trước mặt khiến cho hắn lông tóc dựng đứng, đồng tử co rụt lại, không tử chủ đại não một trận mê muội.
Một đầu khủng bố hắc khuyển cao đến ba mét, toàn thân tràn ngập khí tức hoang dã đang tại sát với A Ngưu vị trí khoảng chừng hai mét.
Miệng lộ ra khủng bố răng nanh ngậm lấy đầu một người, máu là không ngừng theo đó chảy ra hòa với nước dãi mà nhỏ ròng ròng xuống mặt đất.
Đầu người không ai khắc chính là Hắc Hổ, có điều giờ đây cùng người chết không khác nhau chỗ nào.
Rắc! Hắc khuyển miệng dùng một chút lực mà hạ xuống, ngay lập tức đầu người như dưa hấu một dạng nát vụn, đại lượng máu cùng não trôi dạt theo yết hầu xuống vùng bụng, mà thi thể không đầu mất đi điểm tựa vô lực ngã xuống mặt đất.
Theo lấy tiếng thi thể không đầu va chạm với mặt đất phát ra kêu lên, A Ngưu mới giật mình từ trong ngơ ngác lấy lại tỉnh táo, toàn bộ ý niệm trong đầu cấp tốc làm ra cái chuẩn bị.
"Chết tiệt, từ khi nào mà bị phát hiện..."
Hắn không hiểu mình hành động cẩn thận như vậy rồi mà làm sao vẫn để cho biến dị thú hoang chú ý, nói đúng hơn là biến dị thú hoang này từ đâu đi ra.
Có điều bây giờ không có nhiều thời gian dư dả để nghĩ tiếp.
Quân nhân tác phong rất lớn được khắc sâu vào trong xương cốt, giờ phút này không chút nào giấu diếm hoàn toàn bộc phát đi ra.
Chỉ thấy A Ngưu hai mắt lóe lên vài tia điên cuồng, không nghĩ ngợi nâng lên họng súng nhằm đúng hướng phía trước hắc khuyển mà bắn, không khí bên trong nhất thời phát sinh phạch phạch súng ống âm thanh.
Khói bụi đất đá rơi lả tả, súng cũng ngừng bắn, mà A Ngưu đứng một bên miệng điên cuồng thở dốc, toàn thân trên dưới phủ lên một lớp mồ hôi nhễ nhại.
Tình huống thế nào, biến dị khuyển còn sống...
A Ngưu mi mắt như muốn rách ra nhìn xuyên thấu tầng tầng khói bụi dày đặc, tuy nhiên để hắn thất vọng là bên kia không có động tĩnh đáp lại.
Yên ắng, một mảnh yên ắng.
Biến dị thú chết, không thể nào A Ngưu hắn biết rõ khủng bố của biến dị thú, súng ống là không thể nào giết được chúng nó, chỉ có thể ngăn lại được một lúc thời gian.
"Chậc, lần này đen đủi."
Vất đi súng trường trên tay, A Ngưu lực lưỡng thân hình điên cuồng bỏ chạy lên phía trước, hắn lúc này chỉ hận không có nhiều chân hơn để chạy.
Hắn chạy thoát được.
Hai khỏa hình cầu đỏ đậm tại khói trắng bức màn lóe lên, sát khí tỏa ra khiến cho người ta không rét mà run
Hưu một tiếng vang lên, bóng đen thân hình to lớn từ khói bụi bên trong vụt ra lao như tên bắn đến A Ngưu vị trí, chẳng mấy chốc đã tiếp cận sát mục tiêu.
Vuốt sắc chém lên không khí, nhanh như thiểm điện lóe lên ánh quang rồi biến mất, kéo theo đó chính là một tiếng hét thảm vang lên.
A Ngưu tay phải bị chia thành ba đoạn, hông cực lớn bị đào sâu xuống lộ ra nội tạng mập mờ bên trong.
Hắn thân hình run lên bần bật, tuy nhiên hai mắt điên cuồng chi sắc vẫn còn, tay trái rút ra đoản đao hóa thành một đạo cầu vồng nhằm hướng chân hắc khuyển mà chém.
Nhưng rất nhanh để A Ngưu một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, lưỡi dao chính là bị ngăn tại bên ngoài, không thể tiến sâu hơn dù chỉ một xăng ti mét.
Hắc khuyển nhìn một màn này lộ tiếu dung, thân thể di chuyển vờn quanh như trêu tức con mồi, miệng như muốn phát ra một trận cười nhạo thanh âm.
A Ngưu bất lực, hắn hoàn toàn bất lực, đối diện với như thế kinh khủng biến dị thú, hắn một chút phản kháng cũng không có, giống như miếng mồi ngon nằm trên đĩa một dạng.
"Ta không cam lòng, ta sắp lấy được đại lượng súng đạn, ta tương lai con đường là đang mở ra cánh cửa mới."
A Ngưu vẻ mặt nhắn nhó như muốn khóc, máu bên hông không ngừng trào ra kéo theo đó là ý thức dần mờ đi, vết thương quá nặng nếu không có gì lạ xảy ra thì hắn vài phút nữa sẽ chết là điều không tránh khỏi.
Hắc khuyển to lớn chân trước nâng lên nhẹ đặt tại A Ngưu đầu vị trí, dùng một chút lực hạ xuống.
Nhỏ nhẹ một tiếng như xương sọ vỡ vụn thanh âm vang lên, A Ngưu đầu lâu nát bét, toàn thân khí lực tiêu thất cùng sinh cơ vụt tắt.
Cứ như vậy hắn chết rồi.
"Ngao ô, ngao ô..." Hắc Khuyển ngẩng đầu rú lên một kinh người tiếng kêu, phía dưới chân máu không ngừng tràn lan thấm đẫm cả một vùng, tanh tưởi tư vị theo đó lan tỏa.
"Ồ, không nghĩ tới ở đây lại tồn tại lấy một đầu biến dị thú, hơn nữa cấp bậc là tiếp cận sát E cấp."
Từ xa xa vọng lại một rắn ngữ âm thanh, dù chỉ là tê tê minh nhưng dưới im ắng hoàn cảnh lại phi thường lan xa, thu hút đến chú ý của hắc khuyển.
Lí Việt to lớn đầu lâu nâng lên cao bốn mét, trên đó hai con mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống, một cỗ ngạo khí không kém phần tỏa ra, như vương giả ngồi trên vương tọa cao lãnh nhìn xuống chúng sinh.
Mà đầu hắc khuyển này dưới ánh mắt như vậy phi thường khó chịu, toàn thân sát cơ ngập tràn, nếu không phải nó trí tuệ cực cao nhìn ra Lí Việt nguy hiểm thì không cũng nhảy lên làm ra một trận chiến.
"Đầu hắc khuyển này không nhanh chóng đem đi xử lí ta tiến hóa quá trình có thể to lớn kéo chậm lại, hay thậm trí chính là bị gián đoạn."
Lí Việt miệng nhếch lên tàn độc nói, đối với hắc khuyển hiện diện là một cái sự cố ngoài ý muốn, hắn cũng không ngờ rằng dưới rắn nhỏ ra đa dò xét mà có thể ẩn hình được.
Hiển nhiên đầu này biến dị thú không đơn giản, là có thực lực.
Song phương bây giờ cách nhau một trăm mét, Lí Việt muốn tới hắc khuyển vị trí nhất định tốn tối thiểu mười giây thời gian, tuy nhiên trong mười giây này hắc khuyển rất có thể chạy mất, đến lúc đó mọi thứ hóa hư vô.
Nhất thời không trí phá lệ ngưng kết, hình thể Lí Việt to lớn khiến cho hắc khuyển trong con mắt chính là hiện ra vài tia kiêng kị, không những thế từng luồng nguy hiểm của rắn đàn đằng sau cũng hấp dẫn nó chú ý.
Đạt tới cái bước này cấp độ, ít nhất hắc khuyển trí khôn là không tồi, chỉ cần nhìn qua một lượt cũng đủ hiểu đâu là lợi đâu là hại, nhất là lúc này đánh nhau khổ chiến không có tác dụng gì, rất có thể còn mang họa vào thân.
"Ngao ôoooooo!"
Hắc khuyển miệng rú lên một tiếng rống dài rồi cơ thể bốn chân nhanh thoăn thoắt theo lối mòn li khai chỗ này, mà rất nhanh ba mét thân thể đã mất hút.
Dưới đất hai bộ thi thể một cái, biến dị thú cũng không nghĩ mang theo, tùy ý vất xó một chỗ để bốc lên hôi thối mùi vị.
"Thật không ngờ khuyển trí tuệ sau mạt thế lại tăng trưởng đến này trình độ, xem ra không cần thiết đánh nhau." Lí Việt miệng rắn cảm khái, to lớn thân thể nhanh chóng di chuyển tới khổng lồ công xưởng trước mặt.
Dù hắc khuyển chạy mất nhưng không có gì đảm bảo nó nhân lúc Lí Việt tiến hóa thời điểm quay lại tấn công, đừng quên nó trí tuệ không thấp, vẫn là phòng thủ đề phòng nhiều một tầng ở sau vẫn tốt hơn.
Lí Việt rất nhanh tiếp cận công xưởng đại môn, phía trước chính là cao đến ba mét làm từ tinh thiết cứng rắn cánh cửa, đương nhiên cửa không khóa, mặc dù vậy Lí Việt mắt rắn nhìn lướt qua một lượt rồi nhếch miệng cười lạnh.
Đuôi rắn đằng sau chậm rãi nâng lên, cuộn như sóng biển lực đạo ầm ầm truyền vào, lấy một cái độ cong dáng hình đánh thẳng vào đại môn chính giữa.
Đuôi rắn một chiêu này như trọng kích nặng đến vài tấn đánh ra một tiếng rầm trầm đục âm không ngừng lan rộng ra xung quanh, đại môn gặp khủng bố như thế một chiêu không chịu được đến quá ba giây hoàn toàn bị phá mở, khí lãng bên trong theo đó chính là mát lạnh tràn ra quyện từng đợt khói bụi quẩn quanh.
A Ngưu lên tiếng nhắc nhở, đầu cũng không có quay lại mà tập trung toàn lực nhìn lên đại môn, hai tay sẵn sàng thủ thế làm ra cái động tác phá cửa.
Tuy nhiên để A Ngưu thật sâu nhíu mày là đồng bọn đằng sau một câu cũng không đáp lại.
Cứ đành rằng Hắc Hổ trầm tính ít nói nhưng tình cảnh bây giờ bắt buộc phải nói, vậy mà lại im ắng đến dị thường.
"Hắc Hổ..."
Cát lạp! Cát lạp! Đằng sau truyền đến từng trận chà xát thanh âm, hơn thế nữa rõ ràng, phi thường rõ ràng.
A Ngưu trên trán là chảy xuống mồ hôi ròng ròng, trong lòng tim đập loạn nhịp ầm âm như muốn nổ tung lồng ngực, đầu âm thầm cầu nguyện may mắn mà quay lại nhìn.
Chỉ thấy tình cảnh trước mặt khiến cho hắn lông tóc dựng đứng, đồng tử co rụt lại, không tử chủ đại não một trận mê muội.
Một đầu khủng bố hắc khuyển cao đến ba mét, toàn thân tràn ngập khí tức hoang dã đang tại sát với A Ngưu vị trí khoảng chừng hai mét.
Miệng lộ ra khủng bố răng nanh ngậm lấy đầu một người, máu là không ngừng theo đó chảy ra hòa với nước dãi mà nhỏ ròng ròng xuống mặt đất.
Đầu người không ai khắc chính là Hắc Hổ, có điều giờ đây cùng người chết không khác nhau chỗ nào.
Rắc! Hắc khuyển miệng dùng một chút lực mà hạ xuống, ngay lập tức đầu người như dưa hấu một dạng nát vụn, đại lượng máu cùng não trôi dạt theo yết hầu xuống vùng bụng, mà thi thể không đầu mất đi điểm tựa vô lực ngã xuống mặt đất.
Theo lấy tiếng thi thể không đầu va chạm với mặt đất phát ra kêu lên, A Ngưu mới giật mình từ trong ngơ ngác lấy lại tỉnh táo, toàn bộ ý niệm trong đầu cấp tốc làm ra cái chuẩn bị.
"Chết tiệt, từ khi nào mà bị phát hiện..."
Hắn không hiểu mình hành động cẩn thận như vậy rồi mà làm sao vẫn để cho biến dị thú hoang chú ý, nói đúng hơn là biến dị thú hoang này từ đâu đi ra.
Có điều bây giờ không có nhiều thời gian dư dả để nghĩ tiếp.
Quân nhân tác phong rất lớn được khắc sâu vào trong xương cốt, giờ phút này không chút nào giấu diếm hoàn toàn bộc phát đi ra.
Chỉ thấy A Ngưu hai mắt lóe lên vài tia điên cuồng, không nghĩ ngợi nâng lên họng súng nhằm đúng hướng phía trước hắc khuyển mà bắn, không khí bên trong nhất thời phát sinh phạch phạch súng ống âm thanh.
Khói bụi đất đá rơi lả tả, súng cũng ngừng bắn, mà A Ngưu đứng một bên miệng điên cuồng thở dốc, toàn thân trên dưới phủ lên một lớp mồ hôi nhễ nhại.
Tình huống thế nào, biến dị khuyển còn sống...
A Ngưu mi mắt như muốn rách ra nhìn xuyên thấu tầng tầng khói bụi dày đặc, tuy nhiên để hắn thất vọng là bên kia không có động tĩnh đáp lại.
Yên ắng, một mảnh yên ắng.
Biến dị thú chết, không thể nào A Ngưu hắn biết rõ khủng bố của biến dị thú, súng ống là không thể nào giết được chúng nó, chỉ có thể ngăn lại được một lúc thời gian.
"Chậc, lần này đen đủi."
Vất đi súng trường trên tay, A Ngưu lực lưỡng thân hình điên cuồng bỏ chạy lên phía trước, hắn lúc này chỉ hận không có nhiều chân hơn để chạy.
Hắn chạy thoát được.
Hai khỏa hình cầu đỏ đậm tại khói trắng bức màn lóe lên, sát khí tỏa ra khiến cho người ta không rét mà run
Hưu một tiếng vang lên, bóng đen thân hình to lớn từ khói bụi bên trong vụt ra lao như tên bắn đến A Ngưu vị trí, chẳng mấy chốc đã tiếp cận sát mục tiêu.
Vuốt sắc chém lên không khí, nhanh như thiểm điện lóe lên ánh quang rồi biến mất, kéo theo đó chính là một tiếng hét thảm vang lên.
A Ngưu tay phải bị chia thành ba đoạn, hông cực lớn bị đào sâu xuống lộ ra nội tạng mập mờ bên trong.
Hắn thân hình run lên bần bật, tuy nhiên hai mắt điên cuồng chi sắc vẫn còn, tay trái rút ra đoản đao hóa thành một đạo cầu vồng nhằm hướng chân hắc khuyển mà chém.
Nhưng rất nhanh để A Ngưu một lần nữa rơi vào tuyệt vọng, lưỡi dao chính là bị ngăn tại bên ngoài, không thể tiến sâu hơn dù chỉ một xăng ti mét.
Hắc khuyển nhìn một màn này lộ tiếu dung, thân thể di chuyển vờn quanh như trêu tức con mồi, miệng như muốn phát ra một trận cười nhạo thanh âm.
A Ngưu bất lực, hắn hoàn toàn bất lực, đối diện với như thế kinh khủng biến dị thú, hắn một chút phản kháng cũng không có, giống như miếng mồi ngon nằm trên đĩa một dạng.
"Ta không cam lòng, ta sắp lấy được đại lượng súng đạn, ta tương lai con đường là đang mở ra cánh cửa mới."
A Ngưu vẻ mặt nhắn nhó như muốn khóc, máu bên hông không ngừng trào ra kéo theo đó là ý thức dần mờ đi, vết thương quá nặng nếu không có gì lạ xảy ra thì hắn vài phút nữa sẽ chết là điều không tránh khỏi.
Hắc khuyển to lớn chân trước nâng lên nhẹ đặt tại A Ngưu đầu vị trí, dùng một chút lực hạ xuống.
Nhỏ nhẹ một tiếng như xương sọ vỡ vụn thanh âm vang lên, A Ngưu đầu lâu nát bét, toàn thân khí lực tiêu thất cùng sinh cơ vụt tắt.
Cứ như vậy hắn chết rồi.
"Ngao ô, ngao ô..." Hắc Khuyển ngẩng đầu rú lên một kinh người tiếng kêu, phía dưới chân máu không ngừng tràn lan thấm đẫm cả một vùng, tanh tưởi tư vị theo đó lan tỏa.
"Ồ, không nghĩ tới ở đây lại tồn tại lấy một đầu biến dị thú, hơn nữa cấp bậc là tiếp cận sát E cấp."
Từ xa xa vọng lại một rắn ngữ âm thanh, dù chỉ là tê tê minh nhưng dưới im ắng hoàn cảnh lại phi thường lan xa, thu hút đến chú ý của hắc khuyển.
Lí Việt to lớn đầu lâu nâng lên cao bốn mét, trên đó hai con mắt sâu thăm thẳm nhìn xuống, một cỗ ngạo khí không kém phần tỏa ra, như vương giả ngồi trên vương tọa cao lãnh nhìn xuống chúng sinh.
Mà đầu hắc khuyển này dưới ánh mắt như vậy phi thường khó chịu, toàn thân sát cơ ngập tràn, nếu không phải nó trí tuệ cực cao nhìn ra Lí Việt nguy hiểm thì không cũng nhảy lên làm ra một trận chiến.
"Đầu hắc khuyển này không nhanh chóng đem đi xử lí ta tiến hóa quá trình có thể to lớn kéo chậm lại, hay thậm trí chính là bị gián đoạn."
Lí Việt miệng nhếch lên tàn độc nói, đối với hắc khuyển hiện diện là một cái sự cố ngoài ý muốn, hắn cũng không ngờ rằng dưới rắn nhỏ ra đa dò xét mà có thể ẩn hình được.
Hiển nhiên đầu này biến dị thú không đơn giản, là có thực lực.
Song phương bây giờ cách nhau một trăm mét, Lí Việt muốn tới hắc khuyển vị trí nhất định tốn tối thiểu mười giây thời gian, tuy nhiên trong mười giây này hắc khuyển rất có thể chạy mất, đến lúc đó mọi thứ hóa hư vô.
Nhất thời không trí phá lệ ngưng kết, hình thể Lí Việt to lớn khiến cho hắc khuyển trong con mắt chính là hiện ra vài tia kiêng kị, không những thế từng luồng nguy hiểm của rắn đàn đằng sau cũng hấp dẫn nó chú ý.
Đạt tới cái bước này cấp độ, ít nhất hắc khuyển trí khôn là không tồi, chỉ cần nhìn qua một lượt cũng đủ hiểu đâu là lợi đâu là hại, nhất là lúc này đánh nhau khổ chiến không có tác dụng gì, rất có thể còn mang họa vào thân.
"Ngao ôoooooo!"
Hắc khuyển miệng rú lên một tiếng rống dài rồi cơ thể bốn chân nhanh thoăn thoắt theo lối mòn li khai chỗ này, mà rất nhanh ba mét thân thể đã mất hút.
Dưới đất hai bộ thi thể một cái, biến dị thú cũng không nghĩ mang theo, tùy ý vất xó một chỗ để bốc lên hôi thối mùi vị.
"Thật không ngờ khuyển trí tuệ sau mạt thế lại tăng trưởng đến này trình độ, xem ra không cần thiết đánh nhau." Lí Việt miệng rắn cảm khái, to lớn thân thể nhanh chóng di chuyển tới khổng lồ công xưởng trước mặt.
Dù hắc khuyển chạy mất nhưng không có gì đảm bảo nó nhân lúc Lí Việt tiến hóa thời điểm quay lại tấn công, đừng quên nó trí tuệ không thấp, vẫn là phòng thủ đề phòng nhiều một tầng ở sau vẫn tốt hơn.
Lí Việt rất nhanh tiếp cận công xưởng đại môn, phía trước chính là cao đến ba mét làm từ tinh thiết cứng rắn cánh cửa, đương nhiên cửa không khóa, mặc dù vậy Lí Việt mắt rắn nhìn lướt qua một lượt rồi nhếch miệng cười lạnh.
Đuôi rắn đằng sau chậm rãi nâng lên, cuộn như sóng biển lực đạo ầm ầm truyền vào, lấy một cái độ cong dáng hình đánh thẳng vào đại môn chính giữa.
Đuôi rắn một chiêu này như trọng kích nặng đến vài tấn đánh ra một tiếng rầm trầm đục âm không ngừng lan rộng ra xung quanh, đại môn gặp khủng bố như thế một chiêu không chịu được đến quá ba giây hoàn toàn bị phá mở, khí lãng bên trong theo đó chính là mát lạnh tràn ra quyện từng đợt khói bụi quẩn quanh.
Danh sách chương