Vệ Lăng Dương không nghe trả lời, bèn cao giọng hỏi lại:

“Chị Ngô?”

Từ Gia giật môi, muốn đáp lại hắn, song yết hầu khó chịu như bị nghẽn lại.

“Đây.” Lúc này, một người phụ nữ trung niên hơi béo vào phòng, eo mang tạp dề, “Dương Dương, em gọi chị … Ơ, cậu nhóc này tìm ai thế?”

Câu sau là dành cho Từ Gia đang đứng một bên, không dễ dàng gì Từ Gia mới phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, nghe cô hỏi, cậu mới tìm lại giọng nói của mình: “Em …”

“Ơ, chẳng phải em là cậu nhóc trong màn hình máy tính của Dương Dương sao??!” Chị Ngô đột nhiên vỗ tay vì nhận ra Từ Gia, “Năm ấy chúng ta có gặp mặt một lần trong bệnh viện bên Mỹ, là cái lần em đến thăm bà chủ với tiên sinh đó, em còn nhớ không?”

Từ Gia nghe thế bèn sửng sốt một lúc, sau đó kịp thời nhận ra cô là người chăm sóc Hà Mẫn Ngọc năm đó ở Mỹ, còn chưa kịp trả lời, Vệ Lăng Dương phản ứng còn nhanh hơn cậu một bước, bật thốt “Gia Gia”, rồi đứng phắt dậy khỏi ghế, tay vô tình đụng ngã ly nước trên bàn làm nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.

Thế nhưng hắn chẳng bận tâm, tay quơ quào về phía Từ Gia đang đứng ngay cửa, bước được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, mang theo vui mừng và ngập ngừng mà hỏi:

“Gia Gia, là em sao?”

Gia Gia.

Những năm qua, Từ Gia từng vô số lần mơ về cái ngày Vệ Lăng Dương ôm mình gọi một tiếng “Gia Gia” này, mà Vệ Lăng Dương thời niên thiếu với vẻ mặt đường hoàng, chỉ một cái tên giản đơn cũng có thể được hắn gọi như được ngâm mật.

Vậy mà hiện giờ hắn đứng trước mặt mình, song lại không thấy mình.

Không thể nói rõ trong lòng kinh hoàng và đau lòng đến nhường nào, Từ Gia vội bước đến trước mặt hắn, không còn lòng dạ nào để ý chị Ngô còn đứng bên cạnh, cậu vươn tay ôm người mà mình tâm tâm niệm niệm nhiều năm, vùi đầu chôn vào hõm vai hắn, nghẹn ngào nói:

“Là em.”

Là em, lần này đến lượt em đến tìm anh.

Xin lỗi vì đã để anh đợi em lâu đến vậy.

……

Bắt đầu từ lúc Lục Chiêu Dương đến tìm Từ Gia, Vệ Lăng Dương vẫn luôn không yên lòng, không kiềm được muốn biết tình cảnh sau khi họ gặp mặt nhau là như thế nào, muốn biết Từ Gia có thật sự phân biệt được giọng mình và Lục Chiêu Dương hay không, mà hôm nay, sự xuất hiện của Từ Gia chính là câu trả lời chắc chắn dành cho hắn.

Ôm chặt người trong ngực, Vệ Lăng Dương cảm nhận được cảm xúc ướt át rất nhỏ từ cần cổ, thoạt tiên là sửng sốt, sau đó kịp thời nhận ra vì cớ gì cậu lại như thế, hắn khẽ cười, vươn tay vỗ lên gáy cậu:

“Khóc gì mà khóc, không phải anh đã về rồi sao? Đừng lo, anh vẫn ổn mà. “

Lời hắn nói càng làm cho mũi Từ Gia cay hơn, cái năm Vệ Lăng Dương vì đẩy mình mà bị biển quảng cáo đè, hắn cũng an ủi mình như thế, Vệ Lăng Dương nói phải bảo vệ mình, hắn chưa từng nuốt lời, vậy mà lúc hắn không thấy được gì mình lại chẳng ở bên cạnh hắn.

Từ Gia dùng sức nhắm nghiền mắt, dằn nén cảm giác nghẹn ngào kia, thấp giọng bảo:

“Anh về là tốt rồi.”

“Ừ.” Vệ Lăng Dương khẽ đáp, nghiêng đầu hôn lên tóc cậu, “Anh về rồi.”

Về bên cạnh em, cho nên em đừng khóc.

Hai người ôm nhau thật lâu, đến khi Từ Gia sực nhớ bên cạnh còn có người khác, cậu mới buông Vệ Lăng Dương ra, sau đó nhận ra chị Ngô đang cười tủm tỉm nhìn hai người họ.

Nhớ tới hành động ôm nhau quên mình của hai người, Từ Gia không khỏi lúng túng, bèn lên tiếng chào hỏi:

“Chào chị Ngô, em là Từ Gia, quẩy rầy rồi ạ.”

“Ừa, chào em chào em, tuyệt đối không quấy rầy đâu.” Chị Ngô cười đáp, cầm chổi và đồ hốt rác trên tay, “Em và Dương Dương tạm thời vào phòng đi, để chị quét mảnh vỡ thủy tinh.”

“Vâng ạ, làm phiền chị rồi.” Từ Gia đáp, đi qua cầm di động trên bàn giúp Vệ Lăng Dương, sau đó dẫn Vệ Lăng Dương vào phòng.

Vào phòng rồi, Từ Gia không nhịn được hỏi Vệ Lăng Dương:

“Mắt anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì quan trọng, do không cẩn thận bị thương mà thôi.” Vệ Lăng Dương không muốn nói thêm, hỏi ngược lại cậu, “Sao đột nhiên tới đây mà không nói anh biết, anh bị em làm giật mình đấy.”

“Muốn cho anh kinh hỉ mà.” Từ Gia nói, lại không ngờ Vệ Lăng Dương khiến cậu kinh hách trước.

Vệ Lăng Dương mở to mắt, nhìn sơ thì không có vấn đề gì, nhưng nhìn kĩ có thể phát hiện ánh mắt hắn không có tiêu cự.

Từ Gia quơ tay trước mặt hắn, ngay sau đó liền bị hắn nắm chặt cổ tay.

“Anh thấy được mà đúng không?!” Từ Gia vui mừng, dùng tay còn lại quơ quơ trước mặt hắn.

“Chỉ là cái bóng mơ hồ thôi.” Vệ Lăng Dương cầm cả hai tay cậu, “Đừng quơ nữa.”

Từ Gia mím môi, hít một hơi thật sâu rồi đổi đề tài, “Dì Mẫn và chú Tề đâu rồi?”

“Hồi sáng chú có tới đón họ đến bệnh viện kiểm tra định kỳ.” Vệ Lăng Dương nói.

Năm trước Vệ Trọng Tề đã tỉnh lại, nhưng do hôn mê quá lâu nên vài khí quan trên cơ thể bị suy nhược, quanh năm suốt tháng nằm trên giường cũng khiến hai chân y héo rút, sau khi chức năng cơ thể phục hồi dần dần mới bắt đầu làm vật lý trị liệu.

Lúc hai người nói chuyện, chị Ngô đã dọn xong sàn nhà, chị vào phòng bếp rửa tay, lại rót cho Từ Gia và Vệ Lăng Dương ly nước mới đi ra, đoạn hỏi Từ Gia:

“Sắp trưa rồi, Từ Gia ở lại ăn cơm luôn nhé?”

“Em …”

“Về sau em ấy sẽ ở nơi này.” Vệ Lăng Dương thay cậu trả lời, “Phiền chị Ngô làm nhiều món, tối thêm mực xào tương với cánh gà hoa tiêu nữa ạ.”

Mực xào tương và cánh gà hoa tiêu là hai món Từ Gia thích, Từ Gia nghe Vệ Lăng Dương cẩn thận nhắn nhủ sở thích của mình với chị Ngô mà Từ Gia thấy trong lòng vừa xót vừa ấm.

Từ bé Vệ Lăng Dương đã đặt cậu lên đầu quả tim mà cưng chiều rồi, bất kể xa nhau bao lâu, hắn vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Dặn dò chị Ngô xong, chị Ngô vào phòng bếp, Vệ Lăng Dương bèn duỗi tay về phía Từ Gia, Từ Gia vội vàng nắm tay hắn, hỏi:

“Sao thế?”

“Phòng anh ở trên lầu.” Vệ Lăng Dương nhích lại chỗ cậu, hạ giọng, “Anh muốn ở riêng với em một lúc.”

Từ Gia nhìn lướt qua phòng bếp, chị Ngô đã bắt đầu làm cơm trưa, không chú ý tới hai người. Cậu sờ mũi, cũng hạ giọng theo hắn:

“Vậy tụi mình đi thôi.”

Phòng Vệ Lăng Dương ở lầu hai, Từ Gia nắm chặt tay hắn dìu hắn lên, gần như đến mức mỗi bước đều nhắc nhở hắn cẩn thận dưới chân.

Cậu cẩn thận như thế làm Vệ Lăng Dương phì cười thành tiếng, chân vững vàng bước lên cầu thang, không để ý lắm mà nói:

“Em đừng căng thẳng, anh quen rồi, không ngã được đâu.”

Hắn nói quá nhẹ nhõm, nhưng Từ Gia lại thấy đau lòng. Hiện giờ cậu không biết Vệ Lăng Dương đã ở trong tình trạng này được bao lâu, song cậu biết lúc mới bị như thế, đảm bảo sẽ chẳng dễ dàng như hắn nói.

Hai người vào phòng Vệ Lăng Dương, Từ Gia vừa đóng cửa lại đã bị Vệ Lăng Dương ôm vào trong ngực.

Khác với cái ôm trong sân ban nãy, lần này hắn dùng sức cực lớn, siết lấy cơ thể Từ Gia, vòng tay sít sao ấy khiến Từ Gia ăn đau, nhưng cậu không giãy dụa.

“Nhiều năm qua, chưa lúc nào anh thôi nghĩ đến việc ôm em như thế này.” Vệ Lăng Dương thấp giọng bên tai Từ Gia, “Em cũng thật nhẫn tâm, nói chia tay liền chia tay, ngay cả lý do cũng không nói anh biết.”

“Em xin lỗi.” Từ Gia dùng hai tay ôm lưng hắn, thấp giọng nói xin lỗi.

“Không phải anh muốn em xin lỗi, vả lại đây không phải lỗi của em.” Vệ Lăng Dương dùng môi mơn trớn vành tai cậu, “Nói xin lỗi không bằng nói cảm ơn.”

Cuộc trò chuyện quá đỗi quen thuộc khiến Từ Gia phải bật cười, hiềm nỗi không sao kiềm được sự ẩm ướt nơi đáy mắt, cậu siết lấy lưng áo Vệ Lăng Dương, khàn giọng đáp:

“Cảm ơn anh đã trở lại.”

“Nói suông vậy coi sao được? Em muốn cảm ơn anh thế nào?”

“Vậy … lấy thân báo đáp nhé.”

Vệ Lăng Dương nghe xong bèn bật cười, tiếng cười sung sướng làm lồng ngực hắn khẽ run lên, hắn dùng sức ôm Từ Gia một cái, sau đó lui về, bàn tay phủ lên mặt Từ Gia, ngón tay dịu dàng vuốt ve mặt mày của cậu.

Từ Gia bị hắn xoa cho đâm ra ngứa, song lại không nỡ rời khỏi độ ấm đầu ngón tay của hắn, vì vậy cam chịu cơn ngứa ấy mà hỏi:

“Anh làm gì thế?”

Ngón tay Vệ Lăng Dương mơn từ mí mắt cậu cho đến môi, và rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt mấy cái lên môi dưới cậu, nói:

“Anh muốn hôn em.”

Dứt lời, hắn bèn nghiêng đầu, dịu dàng hôn lên môi Từ Gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện