Hiện giờ Từ Gia đã là nghiên cứu sinh năm ba, sắp sửa tốt nghiệp, vì quá bận nên không còn thời gian bận tâm xem Tráng Chí Lăng Dương có phải Vệ Lăng Dương hay không, hôm đó sau khi logout, cậu bận suốt mấy ngày mới tìm được thời gian login vào hôm đoàn kịch hẹn PIA(1).

(1) Lúc tiến hành để sửa chữa phát thanh, ngữ điệu của CV cùng một số vấn đề liên quan khác

Từ Gia có hai tài khoản QQ, một cái do Vệ Lăng Dương đăng ký giùm trước khi lên cấp 3, vòng bạn bè đều là bạn thân và bạn cùng lớp, cái còn lại là [Mạc Vong Lưu Niên] dùng cho phối âm, danh sách bạn bè đều là người quen biết trong giới.

Cậu mở danh sách chat, chọn cuộc trò chuyện có tên [Gia Dương], bên trong chỉ có hai người là Vệ Lăng Dương và cậu.

Ảnh đại diện QQ của Vệ Lăng Dương vẫn là màu xám, Từ Gia mở ra, nhìn cuộc nói chuyện vào ba tháng trước, nội dung chỉ là những câu hỏi thăm ân cần, lướt lên trên nữa là nửa năm, thời gian mỗi lần cách nhau càng dài.

Theo lời Chu Tử Dao trước đó, hai năm nay quả thật Vệ Lăng Dương ít khi xuất hiện, không còn thường xuyên nhắn tin cho mình như trước nữa; cũng không gửi cho mình những ảnh chụp tùy tay của hắn, Từ Gia có thể cảm nhận rõ hắn cách mình ngày càng xa; có lẽ thời gian qua đi cùng với áp lực khoảng cách, và cả lựa chọn trước đó của mình đã đẩy họ lên con đường người xa lạ mà quen thuộc nhất này.

Từ Gia mở lịch sử trò chuyện của mình và Vệ Lăng Dương, lướt từng dòng về trước, đọc lại một lần lịch sử trò chuyện đã lưu lại nhiều năm, tưởng tượng xem lúc nói với mình những lời này hắn đã có tâm trạng thế nào, nhìn một chốc lại nhịn cười, cười cho đến khi lại trầm lặng như lần cuối đã lật xem.

Qua thật lâu sau, cậu tắt khung hội thoại với Vệ Lăng Dương đi, login vào tài khoản Mạc Vong Lưu Niên, mở đoàn kịch 《Bích lạc hoàng tuyền》, đúng lúc thấy Di Nhạc @mọi người lên YY tiến hành PIA kịch.

Ngoài việc làm cho CV đôi bên nhập diễn nhanh hơn khi vào kịch, PIA hiện trường còn giúp cho đạo diễn thuận lợi chỉ ra sự thiếu sót trong việc diễn giải nhân vật và tiết tấu của CV.

Xã đoàn Hội thanh chế tác dành rất nhiều thời gian cho CV, cũng cố gắng kéo dài PIA hiện trường, Từ Gia đã hợp tác với xã đoàn này mấy lần nên không xa lạ gì, rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc của mình.

Màn PIA đầu là cảnh Bách Lý Càn và Mộ Khinh Y gặp nhau lần đầu, Di Nhạc post nội dung kịch bản lên phần hiển thị của thông báo.

Bách Lý Càn và Mộ Khinh Y gặp nhau lần đầu tại đệ nhất tửu lâu của kinh đô Nguyên quốc – Bôi Mạc Đình. Lúc đó tiểu lâu nườm nượp khách, Mộ Khinh Y tựa vào một cái bàn cạnh cửa sổ, chủ động tiếp lời Bách Lý Càn, muốn mời đối phương dùng cơm uống rượu, Bách Lý Càn cũng vui lòng đồng ý.

Lần đầu gặp gỡ, không ai hỏi tính danh đối phương, lại ngồi trong tửu lâu một ngày, từ rượu ngon món ngon đến núi sông trải rộng khắp nơi, từ việc nhỏ thế gian đến việc lớn thiên hạ, mãi đến khi mặt trời sắp lặn cả hai mới ngừng.

Khi chia tay, Mộ Khinh Y nói muốn mời khách lại không sờ được một cắc bạc trên người, cuối cùng vẫn do Bách Lý Càn trả tiền, Mộ Khinh Y được ăn chùa cũng không khách khí, hẹn lần sau lại mời Bách Lý Càn uống rượu.

Từ khi cất tiếng, khí chất ôn hòa trong giọng Từ Gia lập tức thay đổi, cậu điều chỉnh âm điệu, giọng nói trong trẻo pha lẫn tính thẳng thắn và cởi mở chỉ thiếu niên mới có, đôi lúc lên cao, trong giọng sẽ mang theo chút ngạo khí tùy ý, dựa vào lối diễn của cậu, người ở đây như thấy được thiếu niên phiên nhược kinh hồng(2) bước ra từ trong sách.

(2) bay vụt qua làm chim nhạn hoảng sợ => miêu tả sự uyển chuyển của một người.

Mà Tiêu Thần lồng tiếng cho Bách Lý Càn cũng thế, dù là chất giọng hay diễn cảm đều nắm bắt đúng chỗ, sự bí hiểm của Bách Lý Càn từ trong sách được y thể hiện không sai đi đâu được.

Hai người đều đã đọc nguyên tác, cũng bỏ bao công sức để nghiên cứu tính cách cùng sự biến đổi tâm lý của hai nhân vật này, trong quá trình đối diễn phù hợp đến kinh người, không phân biệt được ai giỏi hơn ai.

Đối diễn hiện trường khác với thu âm ở chỗ, nếu trình độ CV đối diễn ngang nhau, vậy thì hiệu quả ở hiện trường sẽ phát huy nhuần nhuyễn hơn cả khi thu âm, mà Từ Gia và Tiêu Thần chính là như thế.

Từ mở đầu cho đến kết thúc, cả bọn Di Nhạc đều im thin thít, ngay cả Mộc Cát làm đạo diễn cũng không hé răng, đến khi hai người kết thúc mới đưa ra vài lời nhận xét.

Cảnh đầu tiên kết thúc, cảnh sau là nội dung Nguyên Chiêu quyết định rời Y cốc, đến tìm Chu Thạch Bích nói lời cáo biệt.

[Nội dung trong sách]

Trước đó đã đề cập, Nguyên Chiêu được đưa đến Y Cốc vào lúc chín tuổi, mười một năm sau yêu cầu cốc chủ được xuất cốc du lịch, nâng cao kiến thức của mình, Chu Thạch Bích nghe Nguyên Chiêu muốn đi, lạnh lùng nhìn hắn, rồi hừ lạnh một tiếng bỏ đi.

Ngày hôm đó, Nguyên Chiêu cáo biệt người trong cốc, đi tìm Chu Thạch Bích.

Trong phòng truyền ra ánh sáng màu vàng, với bản lĩnh của Chu Thạch Bích, không thể không biết hắn đang ở ngoài cửa, vậy mà trong phòng chẳng có động tĩnh gì.

Đứng đó một lúc, hắn giơ tay gõ cửa,

“Cốc cốc ——” Bên chỗ Tráng Chí Lăng Dương truyền đến hai tiếng gõ cửa, có vẻ vì phối hợp với nội dung trong truyện nên hắn gõ bàn, không thể không nói làm thế rất có ích cho việc nhập vai.

Tạm dừng vài giây, hắn lại gõ cửa lần nữa, đồng thời lên tiếng:

“A Bích, ta là Nguyên Chiêu. Đệ mở cửa đi, ta có lời muốn nói với đệ.”

Giọng Tráng Chí Lăng Dương nhẹ hơn so với mọi khi một ít. Thực ra chất giọng hắn vốn không mấy phù hợp với nhân vật Nguyên Chiêu, vì bản âm của hắn quá nặng, gây cho người ta cảm giác mạnh mẽ, mà trước đó tính Nguyên Chiêu thiên về ôn hòa nhún nhường hơn, cho nên ban đầu thử âm, hắn điều chỉnh giọng mình sao cho phù hợp với điều kiện của Nguyên Chiêu.

Chu Thạch Bích trong phòng vẫn không chịu mở cửa cho Nguyên Chiêu, đoạn này cơ bản đều do Nguyên Chiêu độc thoại.

Tạm ngừng thoáng chốc, Tráng Chí Lăng Dương tiếp tục mở miệng:

“Ta biết đệ không vui khi ta muốn rời đi, nhưng ta không có khả năng ở đây mãi, đệ hẳn biết nỗi khổ của ta.”

“Sáng mai ta phải rời cốc rồi, lần này đi không biết đến bao giờ về, thật sự ngay cả gặp mặt lần cuối đệ cũng không nguyện cho ta sao?” Giọng Tráng Chí Lăng Dương pha lẫn chút bất đắc dĩ, “Đệ giống hệt trước đây vậy, hễ giận là lại trốn không chịu gặp ta.”

“Không thương lượng với đệ là ta sai, đệ không chịu gặp ta âu cũng là bình thường.” Nói đến đây, Tráng Chí Lăng Dương thở dài như có như không, “Nhưng ta muốn gặp đệ. A Bích, mở cửa cho ta được không?”

“Ta biết đệ còn chưa …”

Ngay sau đó Mộc Cát gõ “1” lên màn hình chung, ý bảo Tráng Chí Lăng Dương ngừng lại, cô có chuyện muốn nói.

Tráng Chí Lăng Dương rất nhanh ngừng lại, giọng nói khôi phục lại vẻ trầm ổn vốn có:

“Xin lỗi, tôi phát huy không tốt sao?”

“Trước đó vẫn ổn, nhưng tốc độ nói chuyện về sau hơi nhanh, thả chậm lại một chút.” Mộc Cát phân tích, “Còn câu ‘Mở cửa cho ta được không?’ phải cường thế hơn nữa, không được quá rõ nhưng vẫn phải có cảm giác đó. Mặc dù Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích cùng nhau lớn lên, nhưng dù gì hắn cũng là hoàng tử, dù có gần gũi cỡ nào thì bản chất vẫn còn sự ngạo mạn.”

“Được.” Tráng Chí Lăng Dương nghe xong, bắt đầu tìm cảm giác rồi cất tiếng.

“…”

“…”

“Thôi, nếu đệ đã không muốn gặp ta, ta sẽ không gây phiền cho đệ nữa.”

“Nhưng khi không có ta, đệ phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng mải lo luyện công mà không ăn cơm.”

“Còn có, nhất định không được dùng bản thân làm thí nghiệm thuốc.”

“A Bích, bảo trọng.”

Tráng Chí Lăng Dương nói tới đây liền ngừng.

Theo kịch bản, Nguyên Chiêu nói xong câu đó liền xoay người đi, mà sau khi hắn rời đi không lâu, cửa phòng mở ra, Chu Thạch Bích chậm rãi từ trong bước ra, đứng ở nơi vừa rồi Nguyên Chiêu đứng, nhìn con đường mà Nguyên Chiêu đang đứng ở đằng kia.

“Đệ vẫn mở cửa.” Giọng Tráng Chí Lăng Dương lại vang lên, mang theo ý cười khẽ như đã sớm đoán được y sẽ mở cửa.

“Chẳng phải huynh đi rồi sao?” Giọng Yến Vô Thanh vang lên, giọng nói vốn dĩ yêu nghiệt giờ lại mang thêm vẻ lạnh lùng, nghe không rõ cảm xúc.

Tráng Chí Lăng Dương khẽ cười, mặc kệ sự lãnh đạm của y, giọng nói mang theo cưng chiều:

“Không gặp được đệ sao ta có thể đi? Hôm nay ta đã thưa với sư phó, xin cho đệ cùng ta xuất cốc, chúng ta cùng đi nhé?”

“Ơ, ai thèm cùng huynh xuất cốc, huynh cho huynh là ai?” Yến Vô Thanh cười lạnh.

“Trước mặt đệ, ta chỉ là Nguyên Chiêu của đệ mà thôi.”

……

Tráng Chí Lăng Dương và Yến Vô Thanh vẫn tiếp tục đối diễn, mọi người đều đang đắm chìm trong vở diễn, không ai biết Từ Gia dùng tâm trạng gì để nghe xong đoạn hội thoại này, cảnh tượng cùng đối thoại quen thuộc khiến cậu gần như luống cuống, cảm giác quá khứ bị tái diễn quá chân thực khiến cậu thiếu chút nữa không phân biệt rõ đối thoại là Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích, hay là cậu và Vệ Lăng Dương trong quá khứ.

Lúc trước Vệ Lăng Dương cũng đứng bên ngoài một đêm như thế, khẩn cầu cậu mở cửa, mà khi đó mình đã quyết tâm cỡ nào để không gặp hắn. Người ấy rõ ràng là người mình yêu nhất, rốt cuộc mình đã lấy dũng khí từ đâu để ngăn mình và hắn bên ngoài? Từ Gia nghĩ không ra, mà cũng chẳng dám nghĩ.

Sau khi phần diễn của Nguyên Chiêu và Chu Thạch Bích kết thúc, Mộc Cát nhận xét những chỗ Tráng Chí Lăng Dương diễn chưa tới, nhắc nhở những vẫn đề hắn cần lưu ý, sau đó mọi người lại trò chuyện đôi câu rồi giải tán.

Từ Gia đăng xuất khỏi YY, tháo tai nghe cất vào ngăn kéo, định đăng xuất cả QQ đi tắm rửa nghỉ ngơi, đột nhiên thấy tin nhắn mới, ảnh đại diện vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến đầu ngón tay cậu khựng lại.

Cậu nhớ đó là ảnh đại diện của Tráng Chí Lăng Dương.

Cậu nhấn hủy đăng xuất không một chút do dự, nhanh chóng mở tin nhắn ra.

Tráng Chí Lăng Dương: Gia Gia.

Tráng Chí Lăng Dương: Còn onl không? Có vài vấn đề liên quan đến kỹ xảo thu âm muốn thỉnh giáo cậu.

Chỉ hai chữ đơn giản mà Từ Gia phải nhìn hết mấy lần.

Không giống.

Ngay cả cách nói chuyện cùng thói quen dùng chấm câu cũng không giống.

Vệ Lăng Dương nhắn tin không thích dùng dấu ngắt câu, hầu như toàn thay bằng dấu cách, còn bảo đánh dấu cách thuận tay hơn.

Nếu nói Từ Gia chưa từng hy vọng Tráng Chí Lăng Dương và Vệ Lăng Dương là một thì đó là nói dối, dù bằng cách gì cậu vẫn luôn mong hắn sẽ xuất hiện bên cạnh mình, mặc kệ trước kia chính cậu lựa chọn đẩy hắn ra.

Từ Gia, mày đúng là tham lam mà.

Từ Gia tự giễu trong lòng một câu, chán ghét bản thân lòng tham không đáy như thế, song dù vậy, cậu vẫn không thể kiểm soát lối suy nghĩ này.

Vệ Lăng Dương là cọng rơm cuối cùng của Hà Mẫn Ngọc, nhưng đối với cậu chẳng phải cũng thế ư.

Tráng Chí Lăng Dương: Đã ngủ rồi sao? Ngủ ngon nhé.

Vào lúc cậu im lặng, đối phương lại tiếp tục gửi tin đến, Từ Gia bèn nhắn tin trả lời.

Mạc Vong Lưu Niên: Vẫn chưa. Đừng dùng chữ thỉnh giáo, nếu cậu không chê có thể cùng nhau thảo luận.

Tráng Chí Lăng Dương: Đương nhiên không rồi.

Đối phương trả lời rất nhanh, Từ Gia nhìn thời gian, phát hiện đã hơn 11 giờ, định hẹn thời gian với hắn, lại có thêm tin nhắn gửi đến.

Tráng Chí Lăng Dương: Vậy có thể voice chat với cậu không?

Voice chat …

Từ Gia nghĩ đến chuyện giọng hắn và Vệ Lăng Dương gần giống nhau như đúc, lời cự tuyệt không sao thốt ra, dù chỉ là người xa lạ có chút quen thuộc cũng tốt, ít nhất cũng có thể giúp cậu sống thoải mái hơn.

Sau khi cậu đồng ý, Tráng Chí Lăng Dương gửi voice chat sang, ngón tay Từ Gia chần chờ trên chuột máy tính một hồi mới quyết định click mở, giọng nói quen thuộc xuyên qua dòng điện truyền tới, khiến cậu cảm giác được trái tim mình đang run rẩy.

“Trễ thế này có quấy rầy cậu không?” Tráng Chí Lăng Dương hỏi, “Cậu buồn ngủ chưa?”

“…” Từ Gia há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, giọng nói thông qua âm hưởng vang vọng trong phòng, khiến cậu sinh ra lỗi giác như người này đang ở ngay bên cạnh.

“Sao không trả lời? Cậu còn onl không?” Tráng Chí Lăng Dương nghi hoặc hỏi, “Gia Gia?”

Hai chữ Gia Gia khiến hốc mắt Từ Gia bỗng nhiên ướt át.

Em ở đây.

Em vẫn luôn ở đây.

Như lời hẹn năm đó từng hứa với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện