Biên tập: Thiên Duyên
_____
Khương Yến xin lão Tào cho Từ Gia nghỉ mấy ngày, hôm sau Từ Gia truyền nước biển xong liền về nhà nghỉ ngơi.
Từ sớm bà Khương đã nấu cháo chờ cậu về ăn, tuy Từ Gia không ăn uống được gì, nhưng sợ bà cụ lo nên cố chịu đựng ăn một chén.
Trước khi hết mùng ba tháng giêng Khương Yến mới về B thành, lúc đó Từ Gia vẫn không có gì khác thường, không ngờ mới qua một thời gian ngắn ngủi, sức khỏe Từ Gia lại yếu tới mức này, người gầy mà hai má cũng hóp đi.
Mặc dù rất muốn tìm hiểu, song với tình trạng sức khỏe của Từ Gia hiện giờ, cô quyết định để cậu nghỉ ngơi vài ngày, đợi khỏe hơn rồi nói sau.
Ban ngày, Từ Gia nhờ thuốc của bệnh viện mà ngủ được một lúc, tối đến lại mất ngủ, nằm trằn trọc trên giường thật lâu mà vẫn không chợp mắt được.
Đồng hồ báo thức kêu tích tắc qua một giờ sáng, cậu mở to mắt nằm ngẩn người trong đêm tối, rồi dứt khoát xốc chăn xuống giường, lấy chìa khóa nhà Vệ Lăng Dương để trong ngăn kéo định ra ngoài, vừa đi vài bước, cậu bỗng nhớ lời dặn Vệ Lăng Dương, thành thử ngồi lại trên giường mang giày, sau đó ra khỏi phòng, trèo từ ban công nhà mình sang ban công nhà Vệ Lăng Dương.
Trước kia đều là Vệ Lăng Dương sang nhà cậu, đây là lần đầu tiên Từ Gia tới đây, khi đặt chân xuống đất, mũi chân bất cẩn đá trúng gì đó phát ra tiếng lộc xộc. Cậu cúi đầu dòm, lần theo đèn đường cùng ánh trăng, phát hiện đó là hộp nhựa mà Vệ Lăng Dương đựng đá.
Những hòn đá này do cậu và Vệ Lăng Dương nhặt về từ khe suối ở ngoại ô, bên Vệ Lăng Dương có một hộp, bên cậu cũng có một hộp.
Hồi mới lụm đá về, Vệ Lăng Dương mà nổi hứng thì sẽ ném đá sang ban công nhà cậu, chưa được mấy ngày đã ném hết một hộp, sau đó lại vác cái hộp rỗng sang tìm cậu, rồi lại vớt một nửa về.
Nhặt đá rải đầy đất cho vào hộp, đặt lại giá gỗ bên tường, Từ Gia móc chìa khóa mở cửa phòng Vệ Lăng Dương.
Cậu vào phòng hắn, đi sang bên kia quen thuộc như phòng mình trong không gian u tối, rồi duỗi tay nhấn công tắc đèn.
Ánh sáng không bật lên như dự kiến, thế mới biết đã cắt điện rồi. Dựa vào trí nhớ, cậu lấy đèn pin ở trong tủ đầu giường.
Vật dụng trong phòng đã dọn đi hết, không gian lớn hơn trước kia không ít, cậu lần theo ánh sáng đèn pin chậm rãi quan sát căn phòng.
Trên tường dán poster siêu sao bóng rổ của Vệ Lăng Dương, trên kệ đặt rất nhiều mô hình nhân vật hoạt hình Vệ Lăng Dương yêu thích, hiện giờ đã dọn hết toàn bộ; cạnh kệ là máy tính bàn, bình thường Vệ Lăng Dương hay ngồi xếp bằng trên ghế lên mạng, vậy mà giờ cả bàn lẫn ghế đều được phủ vải bố, bàn học và giường bên kia cũng thế.
Thiếu bóng dáng Vệ Lăng Dương, căn phòng trở nên quạnh quẽ trống trải vô cùng.
Từ Gia đến cạnh bàn học, vươn tay xốc vải bố lên, tro bụi theo động tác của cậu bay vào mặt, thế nhưng cậu chẳng quan tâm, xốc vải bố sang một bên.
Trên bàn vẫn còn vài thứ chưa dọn, nào là đồng hồ báo thức, ống đựng bút, sách giáo khoa, vân vân.
Từ Gia nhìn chồng sách luyện tập thật dày trên bàn, nhớ tới dáng vẻ trước kia Vệ Lăng Dương ngồi ở đây làm bài, bèn vươn tay mở quyển vở trên cùng.
Đây là quyển sách luyện tập Vệ Lăng Dương làm gần đây nhất, Từ Gia lật từng trang, khi lật đến một trang trong đó thì bỗng ngừng lại, phát hiện chỗ trống góc dưới viết không ít tên mình.
Hai chữ “Gia Gia” đều là nét bút của Vệ Lăng Dương, không giống nét chữ ‘rồng bay phượng múa’ mọi khi của hắn, mà là nét nào cũng ngay ngắn chỉnh tề, có thể thấy lúc viết hắn rất dụng tâm, Từ Gia thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ cong môi khi viết của hắn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt chữ viết, Từ Gia nhìn chăm chú vào nó, trong lòng như bị từng nét chữ này lấp đầy, mãi mà vẫn không lật tiếp.
Từ Gia nán lại trong phòng Vệ Lăng Dương thật lâu, nhiệt độ đêm tháng tư hơi thấp, cậu chỉ mặc áo ngủ ngắn tay hơi mỏng, rồi mặc áo khoác từ túi đồ Vệ Lăng Dương trong tủ quần áo, xốc vải bố phủ trên giường Vệ Lăng Dương rồi nằm lên đó.
Nệm cùng chăn bông trên giường đã sớm dọn đi, cậu cũng không quan tâm, cứ thế cuộn mình trên giường, bọc chặt áo khoác Vệ Lăng Dương, vùi nửa khuôn mặt mình vào cổ áo khoác, như thể Vệ Lăng Dương đang ôm mình, rồi nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Vệ Lăng Dương đi đến nay, lần đầu cậu ngủ trong phòng Vệ Lăng Dương mà không hề ngần ngại, không có bừng tỉnh nửa đêm, cũng chẳng có mở to mắt đến hừng đông, mà là yên bình đi vào giấc ngủ.
Tuy cơ thể vô cùng mỏi mệt, song đồng hồ sinh lý hình thành nhiều năm khiến Từ Gia sớm hôm sau đã tỉnh dậy.
Nhiệt độ sớm mai làm cậu hắt xì một cái, rụt người trên giường nằm một lúc mới lưu luyến ngồi dậy, phủ vải bố lại lên giường, trực tiếp mặc áo khoác của Vệ Lăng Dương trèo từ bên này về ban công nhà mình.
Trở về phòng mình, đèn sáng làm cậu sửng sốt, sau đó chợt nghe giọng bà Khương từ ngoài phòng khách truyền vào, mang theo nức nở rõ rệt:
“Con nói xem thằng bé có thể đi đâu? Ngôi nhà gần trường bên kia cũng không thấy, đã tìm hết gần đó, thằng bé đã đi đâu chứ?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, Gia Gia không còn là trẻ con, nhất định nó có việc gì gấp phải ra ngoài …” Giọng an ủi của Khương Yến vang lên.
“Học sinh như nó không ở nhà cũng không ở trường, sao mẹ có thể không lo, không được, mẹ phải ra ngoài tìm …”
“Tôi đi với bà.” Đây là giọng ông Khương.
Nghe đến đây, Từ Gia đại khái hiểu được tình hình trước mắt, cậu vội bước ra ngoài, nói với ba người sắp ra cửa:
“Con ở đây, mọi người không cần ra ngoài.”
Cậu đột nhiên xuất hiện làm ba người lòng nóng như lửa đốt sửng sốt, Khương Yến kịp phản ứng trước tiên, đi nhanh tới trước mặt cầm tay cậu hỏi:
“Con đi đâu vậy? Dọa chết mọi người có biết không?!”
“Con …”
“Gia Gia!” Bà Khương cũng xông tới, túm áo khoác trên người cậu nhìn khắp người một vòng, “Con đã đi đâu vậy? Có làm sao không?!”
“Con không sao ạ.” Từ Gia đỡ tay bà, thấy mắt bà đo đỏ, chắc do vừa mới khóc, “Bà đừng lo, con không sao, con không có đi đâu hết.”
“Cả đêm con đã đi đâu? Mọi người tìm quanh cả tiểu khu lẫn căn nhà gần trường cũng không thấy con đâu, còn tưởng con mất tích!” Khương Yến nói.
Từ Gia không ngờ mình chỉ qua phòng Vệ Lăng Dương ngủ một đêm lại gây ra hiểu lầm như vậy, nhìn ba vị trưởng bối lo lắng sốt ruột, trong lòng áy náy không thôi,
“Con xin lỗi, là con không đúng.”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Ông Khương vỗ vai cậu.
“Gia Gia, áo khoác trên người con …” Bà Khương không quá chắc chắn nhìn áo cậu mặc, “Là của Dương Dương đúng không? Sao con lại mặc áo Dương Dương?”
Vệ Lăng Dương cao hơn Từ Gia, áo khoác cậu mặc lớn hơn hai size, Vệ Lăng Dương thường mặc đến chơi nên bà Khương có chút ấn tượng.
Từ Gia cũng không giấu bà:
“Tối qua con qua phòng Dương Dương.”
Lời cậu nói khiến mọi người nhìn nhau, Khương Yến hỏi:
“Đêm hôm con qua đó làm gì? Con lấy chìa khóa đâu ra?”
“Trước đây Dương Dương cho con.” Từ Gia nói, Vệ Lăng Dương để chìa khóa phòng và ngăn kéo ở chỗ cậu, khi đi cũng không mang theo.
Quan hệ Vệ Lăng Dương và Từ Gia tốt ra sao mọi người đều biết, hai người cùng ăn cùng ngủ là chuyện bình thường, ông bà Khương nhìn hai người lớn lên từ bé, thấy cậu có chìa khóa phòng Vệ Lăng Dương cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng Khương Yến thì không, lo lắng ban đầu qua đi, cô mới thấy có gì đó là lạ.
Tối qua, bà Khương thức dậy phát hiện Từ Gia không có ở trong phòng là lúc hơn ba giờ sáng, nói cách khác khi đó Từ Gia đã qua phòng Vệ Lăng Dương, người nhà họ Vệ đã đi, Từ Gia lại ở phòng Vệ Lăng Dương cả một đêm, còn mặc áo khoác hắn về, việc này rõ là bất thường.
Trực giác nói cô biết Từ Gia có chuyện gạt mình, chờ Từ Gia an ủi ba mẹ xong mới nói với cậu:
“Gia Gia, mẹ có chút chuyện muốn tâm sự với con, con vào phòng đi.”
“Dạ?” Từ Gia quay đầu nhìn cô, “Hiện giờ sao?”
Khương Yến gật đầu với cậu, vào phòng trước, Từ Gia theo sau.
Trong phòng, Khương Yến ngồi trên ghế cạnh bàn học, Từ Gia ngồi trên giường, hai người đối mặt với nhau.
Khương Yến nói cậu nghe chuyện đêm qua bà Khương đi tiểu đêm, thuận đường vào phòng Từ Gia xem cậu đã hết sốt chưa, phát hiện cậu không ở trong phòng, mọi người lo lắng tìm cậu hơn nửa buổi tối.
“Con xin lỗi.” Từ Gia nghĩ tới nửa đêm mọi người tìm mình khắp nơi, nhất định sẽ lo lắng, thành thử cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, “Không phải con cố ý.”
“Không phải mẹ đang trách con, chỉ là muốn nói con biết mọi người đều rất lo cho con, lần sau nhớ đi đâu cũng phải báo một tiếng.” Khương Yến dịu dàng nói.
“Con biết rồi ạ.” Từ Gia đáp.
“Biết thì tốt.” Khương Yến tạm ngừng rồi hỏi, “Vậy giờ con có thể nói mẹ biết, vì sao tối qua con lại qua phòng Vệ Lăng Dương không?”
Từ Gia nghe thế, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, không trả lời.
Khương Yến không giục cậu, đem nghi ngờ của mình nói cậu nghe, trực giác của cô có liên quan đến thay đổi mấy ngày qua của Từ Gia, hỏi xong thì lẳng lặng đợi câu trả lời của cậu.
“Ngủ ạ.” Một lát sau, Từ Gia mới thấp giọng trả lời.
Đáp án này khiến Khương Yến ngây ra:
“Ngủ?”
“Dạ.” Từ Gia lên tiếng, “Con không ngủ ở đây được.”
“Ý con là qua kia con ngủ được?”
“Dạ.”
“Tại sao?”
Khương Yến bật thốt mà hỏi, Từ Gia lại rơi vào im lặng.
Cậu khẽ cúi đầu, làn da trắng nõn quá mức hình thành một màu trắng không khỏe mạnh dưới ánh đèn, mất ngủ lâu dài khiến đáy mắt cậu có quầng thâm nhợt nhạt, trạng thái tinh thần cả người đều không ổn.
Hai người im lặng, qua thật lâu Khương Yến đành bỏ cuộc:
“Thôi vậy, tạm thời không nhắc tới, sức khỏe con còn chưa khôi phục, phải nghỉ ngơi cho tốt, hiện giờ thời gian còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, cô đứng dậy định ra ngoài, vừa đi được mấy bước thì tiếng Từ Gia bỗng truyền từ đằng sau đến:
“Vì con nhớ anh ấy.”
—— Vì con nhớ anh ấy.
Năm chữ đơn giản khiến bước chân cô đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn, Từ Gia ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô chầm chậm nói:
“Con muốn sang Mỹ.”
“Cái gì?” Khương Yến cứ ngỡ mình nghe nhầm, xác nhận lại, “Con muốn đi đâu?”
“Con muốn đi Mỹ.” Từ Gia lặp lại lần nữa, “Con muốn đến gặp anh ấy, con muốn biết anh ấy sống tốt không.”
Kết hợp hành động khác thường lần này của Từ Gia với lời cậu nói, lại liên tưởng đến tình trạng gần đây của cậu, Khương Yến rốt cục nhận ra mọi chuyện đều biến đổi từ sau khi Vệ Lăng Dương đi, một suy đoán khó thể tin dâng lên trong lòng, cô đột nhiên ý thức được mình đã xem nhẹ chuyện gì, không dám tin nhìn Từ Gia:
“… Con biết mình đang nói gì không?”
“Con biết.” Từ Gia đón cái nhìn của cô, khẽ nói, “Hơn một tháng qua, con chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, con muốn gặp anh ấy.”
Cậu muốn gặp Vệ Lăng Dương, muốn đến sắp điên rồi.
_____
Khương Yến xin lão Tào cho Từ Gia nghỉ mấy ngày, hôm sau Từ Gia truyền nước biển xong liền về nhà nghỉ ngơi.
Từ sớm bà Khương đã nấu cháo chờ cậu về ăn, tuy Từ Gia không ăn uống được gì, nhưng sợ bà cụ lo nên cố chịu đựng ăn một chén.
Trước khi hết mùng ba tháng giêng Khương Yến mới về B thành, lúc đó Từ Gia vẫn không có gì khác thường, không ngờ mới qua một thời gian ngắn ngủi, sức khỏe Từ Gia lại yếu tới mức này, người gầy mà hai má cũng hóp đi.
Mặc dù rất muốn tìm hiểu, song với tình trạng sức khỏe của Từ Gia hiện giờ, cô quyết định để cậu nghỉ ngơi vài ngày, đợi khỏe hơn rồi nói sau.
Ban ngày, Từ Gia nhờ thuốc của bệnh viện mà ngủ được một lúc, tối đến lại mất ngủ, nằm trằn trọc trên giường thật lâu mà vẫn không chợp mắt được.
Đồng hồ báo thức kêu tích tắc qua một giờ sáng, cậu mở to mắt nằm ngẩn người trong đêm tối, rồi dứt khoát xốc chăn xuống giường, lấy chìa khóa nhà Vệ Lăng Dương để trong ngăn kéo định ra ngoài, vừa đi vài bước, cậu bỗng nhớ lời dặn Vệ Lăng Dương, thành thử ngồi lại trên giường mang giày, sau đó ra khỏi phòng, trèo từ ban công nhà mình sang ban công nhà Vệ Lăng Dương.
Trước kia đều là Vệ Lăng Dương sang nhà cậu, đây là lần đầu tiên Từ Gia tới đây, khi đặt chân xuống đất, mũi chân bất cẩn đá trúng gì đó phát ra tiếng lộc xộc. Cậu cúi đầu dòm, lần theo đèn đường cùng ánh trăng, phát hiện đó là hộp nhựa mà Vệ Lăng Dương đựng đá.
Những hòn đá này do cậu và Vệ Lăng Dương nhặt về từ khe suối ở ngoại ô, bên Vệ Lăng Dương có một hộp, bên cậu cũng có một hộp.
Hồi mới lụm đá về, Vệ Lăng Dương mà nổi hứng thì sẽ ném đá sang ban công nhà cậu, chưa được mấy ngày đã ném hết một hộp, sau đó lại vác cái hộp rỗng sang tìm cậu, rồi lại vớt một nửa về.
Nhặt đá rải đầy đất cho vào hộp, đặt lại giá gỗ bên tường, Từ Gia móc chìa khóa mở cửa phòng Vệ Lăng Dương.
Cậu vào phòng hắn, đi sang bên kia quen thuộc như phòng mình trong không gian u tối, rồi duỗi tay nhấn công tắc đèn.
Ánh sáng không bật lên như dự kiến, thế mới biết đã cắt điện rồi. Dựa vào trí nhớ, cậu lấy đèn pin ở trong tủ đầu giường.
Vật dụng trong phòng đã dọn đi hết, không gian lớn hơn trước kia không ít, cậu lần theo ánh sáng đèn pin chậm rãi quan sát căn phòng.
Trên tường dán poster siêu sao bóng rổ của Vệ Lăng Dương, trên kệ đặt rất nhiều mô hình nhân vật hoạt hình Vệ Lăng Dương yêu thích, hiện giờ đã dọn hết toàn bộ; cạnh kệ là máy tính bàn, bình thường Vệ Lăng Dương hay ngồi xếp bằng trên ghế lên mạng, vậy mà giờ cả bàn lẫn ghế đều được phủ vải bố, bàn học và giường bên kia cũng thế.
Thiếu bóng dáng Vệ Lăng Dương, căn phòng trở nên quạnh quẽ trống trải vô cùng.
Từ Gia đến cạnh bàn học, vươn tay xốc vải bố lên, tro bụi theo động tác của cậu bay vào mặt, thế nhưng cậu chẳng quan tâm, xốc vải bố sang một bên.
Trên bàn vẫn còn vài thứ chưa dọn, nào là đồng hồ báo thức, ống đựng bút, sách giáo khoa, vân vân.
Từ Gia nhìn chồng sách luyện tập thật dày trên bàn, nhớ tới dáng vẻ trước kia Vệ Lăng Dương ngồi ở đây làm bài, bèn vươn tay mở quyển vở trên cùng.
Đây là quyển sách luyện tập Vệ Lăng Dương làm gần đây nhất, Từ Gia lật từng trang, khi lật đến một trang trong đó thì bỗng ngừng lại, phát hiện chỗ trống góc dưới viết không ít tên mình.
Hai chữ “Gia Gia” đều là nét bút của Vệ Lăng Dương, không giống nét chữ ‘rồng bay phượng múa’ mọi khi của hắn, mà là nét nào cũng ngay ngắn chỉnh tề, có thể thấy lúc viết hắn rất dụng tâm, Từ Gia thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ cong môi khi viết của hắn.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt chữ viết, Từ Gia nhìn chăm chú vào nó, trong lòng như bị từng nét chữ này lấp đầy, mãi mà vẫn không lật tiếp.
Từ Gia nán lại trong phòng Vệ Lăng Dương thật lâu, nhiệt độ đêm tháng tư hơi thấp, cậu chỉ mặc áo ngủ ngắn tay hơi mỏng, rồi mặc áo khoác từ túi đồ Vệ Lăng Dương trong tủ quần áo, xốc vải bố phủ trên giường Vệ Lăng Dương rồi nằm lên đó.
Nệm cùng chăn bông trên giường đã sớm dọn đi, cậu cũng không quan tâm, cứ thế cuộn mình trên giường, bọc chặt áo khoác Vệ Lăng Dương, vùi nửa khuôn mặt mình vào cổ áo khoác, như thể Vệ Lăng Dương đang ôm mình, rồi nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Vệ Lăng Dương đi đến nay, lần đầu cậu ngủ trong phòng Vệ Lăng Dương mà không hề ngần ngại, không có bừng tỉnh nửa đêm, cũng chẳng có mở to mắt đến hừng đông, mà là yên bình đi vào giấc ngủ.
Tuy cơ thể vô cùng mỏi mệt, song đồng hồ sinh lý hình thành nhiều năm khiến Từ Gia sớm hôm sau đã tỉnh dậy.
Nhiệt độ sớm mai làm cậu hắt xì một cái, rụt người trên giường nằm một lúc mới lưu luyến ngồi dậy, phủ vải bố lại lên giường, trực tiếp mặc áo khoác của Vệ Lăng Dương trèo từ bên này về ban công nhà mình.
Trở về phòng mình, đèn sáng làm cậu sửng sốt, sau đó chợt nghe giọng bà Khương từ ngoài phòng khách truyền vào, mang theo nức nở rõ rệt:
“Con nói xem thằng bé có thể đi đâu? Ngôi nhà gần trường bên kia cũng không thấy, đã tìm hết gần đó, thằng bé đã đi đâu chứ?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, Gia Gia không còn là trẻ con, nhất định nó có việc gì gấp phải ra ngoài …” Giọng an ủi của Khương Yến vang lên.
“Học sinh như nó không ở nhà cũng không ở trường, sao mẹ có thể không lo, không được, mẹ phải ra ngoài tìm …”
“Tôi đi với bà.” Đây là giọng ông Khương.
Nghe đến đây, Từ Gia đại khái hiểu được tình hình trước mắt, cậu vội bước ra ngoài, nói với ba người sắp ra cửa:
“Con ở đây, mọi người không cần ra ngoài.”
Cậu đột nhiên xuất hiện làm ba người lòng nóng như lửa đốt sửng sốt, Khương Yến kịp phản ứng trước tiên, đi nhanh tới trước mặt cầm tay cậu hỏi:
“Con đi đâu vậy? Dọa chết mọi người có biết không?!”
“Con …”
“Gia Gia!” Bà Khương cũng xông tới, túm áo khoác trên người cậu nhìn khắp người một vòng, “Con đã đi đâu vậy? Có làm sao không?!”
“Con không sao ạ.” Từ Gia đỡ tay bà, thấy mắt bà đo đỏ, chắc do vừa mới khóc, “Bà đừng lo, con không sao, con không có đi đâu hết.”
“Cả đêm con đã đi đâu? Mọi người tìm quanh cả tiểu khu lẫn căn nhà gần trường cũng không thấy con đâu, còn tưởng con mất tích!” Khương Yến nói.
Từ Gia không ngờ mình chỉ qua phòng Vệ Lăng Dương ngủ một đêm lại gây ra hiểu lầm như vậy, nhìn ba vị trưởng bối lo lắng sốt ruột, trong lòng áy náy không thôi,
“Con xin lỗi, là con không đúng.”
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Ông Khương vỗ vai cậu.
“Gia Gia, áo khoác trên người con …” Bà Khương không quá chắc chắn nhìn áo cậu mặc, “Là của Dương Dương đúng không? Sao con lại mặc áo Dương Dương?”
Vệ Lăng Dương cao hơn Từ Gia, áo khoác cậu mặc lớn hơn hai size, Vệ Lăng Dương thường mặc đến chơi nên bà Khương có chút ấn tượng.
Từ Gia cũng không giấu bà:
“Tối qua con qua phòng Dương Dương.”
Lời cậu nói khiến mọi người nhìn nhau, Khương Yến hỏi:
“Đêm hôm con qua đó làm gì? Con lấy chìa khóa đâu ra?”
“Trước đây Dương Dương cho con.” Từ Gia nói, Vệ Lăng Dương để chìa khóa phòng và ngăn kéo ở chỗ cậu, khi đi cũng không mang theo.
Quan hệ Vệ Lăng Dương và Từ Gia tốt ra sao mọi người đều biết, hai người cùng ăn cùng ngủ là chuyện bình thường, ông bà Khương nhìn hai người lớn lên từ bé, thấy cậu có chìa khóa phòng Vệ Lăng Dương cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Nhưng Khương Yến thì không, lo lắng ban đầu qua đi, cô mới thấy có gì đó là lạ.
Tối qua, bà Khương thức dậy phát hiện Từ Gia không có ở trong phòng là lúc hơn ba giờ sáng, nói cách khác khi đó Từ Gia đã qua phòng Vệ Lăng Dương, người nhà họ Vệ đã đi, Từ Gia lại ở phòng Vệ Lăng Dương cả một đêm, còn mặc áo khoác hắn về, việc này rõ là bất thường.
Trực giác nói cô biết Từ Gia có chuyện gạt mình, chờ Từ Gia an ủi ba mẹ xong mới nói với cậu:
“Gia Gia, mẹ có chút chuyện muốn tâm sự với con, con vào phòng đi.”
“Dạ?” Từ Gia quay đầu nhìn cô, “Hiện giờ sao?”
Khương Yến gật đầu với cậu, vào phòng trước, Từ Gia theo sau.
Trong phòng, Khương Yến ngồi trên ghế cạnh bàn học, Từ Gia ngồi trên giường, hai người đối mặt với nhau.
Khương Yến nói cậu nghe chuyện đêm qua bà Khương đi tiểu đêm, thuận đường vào phòng Từ Gia xem cậu đã hết sốt chưa, phát hiện cậu không ở trong phòng, mọi người lo lắng tìm cậu hơn nửa buổi tối.
“Con xin lỗi.” Từ Gia nghĩ tới nửa đêm mọi người tìm mình khắp nơi, nhất định sẽ lo lắng, thành thử cúi đầu như đứa trẻ phạm lỗi, “Không phải con cố ý.”
“Không phải mẹ đang trách con, chỉ là muốn nói con biết mọi người đều rất lo cho con, lần sau nhớ đi đâu cũng phải báo một tiếng.” Khương Yến dịu dàng nói.
“Con biết rồi ạ.” Từ Gia đáp.
“Biết thì tốt.” Khương Yến tạm ngừng rồi hỏi, “Vậy giờ con có thể nói mẹ biết, vì sao tối qua con lại qua phòng Vệ Lăng Dương không?”
Từ Gia nghe thế, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, không trả lời.
Khương Yến không giục cậu, đem nghi ngờ của mình nói cậu nghe, trực giác của cô có liên quan đến thay đổi mấy ngày qua của Từ Gia, hỏi xong thì lẳng lặng đợi câu trả lời của cậu.
“Ngủ ạ.” Một lát sau, Từ Gia mới thấp giọng trả lời.
Đáp án này khiến Khương Yến ngây ra:
“Ngủ?”
“Dạ.” Từ Gia lên tiếng, “Con không ngủ ở đây được.”
“Ý con là qua kia con ngủ được?”
“Dạ.”
“Tại sao?”
Khương Yến bật thốt mà hỏi, Từ Gia lại rơi vào im lặng.
Cậu khẽ cúi đầu, làn da trắng nõn quá mức hình thành một màu trắng không khỏe mạnh dưới ánh đèn, mất ngủ lâu dài khiến đáy mắt cậu có quầng thâm nhợt nhạt, trạng thái tinh thần cả người đều không ổn.
Hai người im lặng, qua thật lâu Khương Yến đành bỏ cuộc:
“Thôi vậy, tạm thời không nhắc tới, sức khỏe con còn chưa khôi phục, phải nghỉ ngơi cho tốt, hiện giờ thời gian còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, cô đứng dậy định ra ngoài, vừa đi được mấy bước thì tiếng Từ Gia bỗng truyền từ đằng sau đến:
“Vì con nhớ anh ấy.”
—— Vì con nhớ anh ấy.
Năm chữ đơn giản khiến bước chân cô đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn, Từ Gia ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô chầm chậm nói:
“Con muốn sang Mỹ.”
“Cái gì?” Khương Yến cứ ngỡ mình nghe nhầm, xác nhận lại, “Con muốn đi đâu?”
“Con muốn đi Mỹ.” Từ Gia lặp lại lần nữa, “Con muốn đến gặp anh ấy, con muốn biết anh ấy sống tốt không.”
Kết hợp hành động khác thường lần này của Từ Gia với lời cậu nói, lại liên tưởng đến tình trạng gần đây của cậu, Khương Yến rốt cục nhận ra mọi chuyện đều biến đổi từ sau khi Vệ Lăng Dương đi, một suy đoán khó thể tin dâng lên trong lòng, cô đột nhiên ý thức được mình đã xem nhẹ chuyện gì, không dám tin nhìn Từ Gia:
“… Con biết mình đang nói gì không?”
“Con biết.” Từ Gia đón cái nhìn của cô, khẽ nói, “Hơn một tháng qua, con chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy, con muốn gặp anh ấy.”
Cậu muốn gặp Vệ Lăng Dương, muốn đến sắp điên rồi.
Danh sách chương