Biên tập: Thiên Duyên
_____
Sau khi Vệ Lăng Dương thốt xong câu này, phòng bệnh lập tức yên tĩnh một cách đáng sợ, hai người nhìn nhau, Từ Gia không tiếp lời, Vệ Lăng Dương cũng không mở miệng, dường như đang đợi câu tiếp theo của đối phương.
“Nói nhăng nói cuội gì đó.” Từ Gia phá vỡ im lặng trước tiên, thu khăn về bỏ vào chậu rửa mặt, khom lưng toan bưng chậu rửa mặt rời đi, Vệ Lăng Dương vội vàng nắm tay cậu: “Tớ không có nói quàng.”
Động tác Từ Gia ngừng lại, giữ nguyên tư thế cầm mép chậu rửa tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Tớ không có nói quàng.” Vệ Lăng Dương lại nhấn mạnh lần nữa, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn cậu, “Tớ nghiêm túc, thật đó, không đùa đâu.”
“Nghiêm túc?” Từ Gia lặp lại lời hắn, “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên tớ biết chứ.”
“Đừng đùa nữa, không buồn cười chút nào.”
“Tớ không đùa, tớ đã nghĩ rất lâu rồi, tớ …”
“Cốc cốc —— “
Tiếng gõ cửa chặn ngang lời hắn, y tá vào kiểm tra phòng, Vệ Lăng Dương đành phải buông tay Từ Gia ra, nhỏ giọng bảo:
“Lát nữa tớ sẽ nói với cậu.”
Từ Gia chẳng ừ hử gì cả, bưng chậu rửa mặt vào phòng vệ sinh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Y tá kiểm tra xong liền nhanh rời đi, Vệ Lăng Dương vẫn còn nhớ đề tài vừa rồi chưa bàn xong, thế là dò đầu dòm vào trong nhà vệ sinh, khó hiểu sao Từ Gia đi lâu vậy kìa, sau đó thì nghe tiếng nước truyền từ trong đấy.
Vệ Lăng Dương: “…” Tớ đang chờ cậu ra để tỏ tình, vậy mà cậu đi tắm trước hả? Từ Gia tắm hơi lâu, đã vào nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra, Vệ Lăng Dương chờ đến độ sốt ruột nóng nảy, bèn xuống giường gõ cửa phòng vệ sinh:
“Gia Gia? Cậu rớt vô cống thoát nước rồi à?”
“…” Từ Gia tắm xong nhưng không lập tức ra ngoài, nghe xong câu này hết biết nói gì, đồng thời thấy hơi buồn cười, không trả lời hắn.
“Gia gia?” Vệ Lăng Dương lại gõ cửa, “Cậu trốn ở trỏng làm gì đó? Chị y tá đi rồi.”
“… Không có trốn.” Từ Gia đáp, lo mình không lên tiếng hắn sẽ gõ mãi, “Sắp xong ngay đây, cậu ngủ trước đi.”
“Nhưng tớ vẫn chưa đánh răng, cậu trốn bên trong tớ không đánh được.” Vệ Lăng Dương chưa từ bỏ ý định lại gõ cửa thêm mấy cái, “Còn nữa, cậu quên lấy dép lê.”
“…” Từ Gia đau đầu xoa mi tâm, cầm áo khoác mắc trên giá của mình mặc vào, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Vệ Lăng Dương thấy cậu ra, thế là cười híp mắt giơ dép lê nhìn cậu:
“Tớ còn tưởng phải vào vớt cậu ra nữa chứ.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Từ Gia nhận dép lê mang vào, đi sượt qua hắn, cất áo khoác trên giường, rồi lấy bàn chải mới trong cái túi để trên bàn.
Vệ Lăng Dương tò tò theo sau cậu:
“Cậu khoan hẵng vội, tớ có lời muốn nói với cậu.”
“Đừng đi tới đi lui, qua kia chờ đi.” Từ Gia chỉ cửa phòng vệ sinh, đầu tiên nhúng bàn chải mới vào nước, sau đó bôi kem đánh răng rồi đưa hắn.
Vệ Lăng Dương đánh răng đi WC xong, khi về phòng thì đèn lớn đã tắt, chỉ chừa lại đèn nhỏ chiếu sáng đầu giường, Từ Gia đã lên giường rồi, cậu đang cầm đọc một quyển tạp chí, thấy hắn ra thì ngẩng đầu nhìn sang:
“Bác sĩ bảo cậu chấn động não nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đã mười một giờ rồi, ngủ sớm chút đi.”
“Bây giờ tớ chưa buồn ngủ, tớ có lời muốn nói với cậu.” Vệ Lăng Dương vừa nói vừa đi tới chỗ cậu.
“Nhưng tớ buồn ngủ.” Từ Gia nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, “Muốn đi ngủ.”
Vệ Lăng Dương đứng trước mặt cậu, muốn tiếp tục đề tài trước đó:
“Gia Gia, cậu hãy nghe tớ nói, vừa nãy tớ …”
“Quay về giường cậu đi.” Từ Gia ngắt lời hắn, ngữ điệu bắt đầu cứng rắn, “Cậu cần nghỉ ngơi, ngay bây giờ.”
Mỗi lần Từ Gia dùng giọng điệu này nói chuyện, đồng nghĩa thái độ cậu đã quyết không muốn thay đổi, Vệ Lăng Dương khẽ cắn môi, không muốn chọc cậu giận, thế là không tình nguyện về giường, như thể đang hờn giận mà kéo chăn bịt kín đầu.
Hành động này của hắn làm Từ Gia nhớ tới lúc học tiểu học, có lần hai người ngủ trưa, Vệ Lăng Dương nói với cậu chiều hắn không muốn đi học, muốn cùng bọn Chu Tử Dao đào tổ chim chơi, nhờ cậu bao che hắn trước mặt Hà Mẫn Ngọc.
Từ Gia đương nhiên không đồng ý, còn nghiêm túc giáo dục hắn làm vậy là sai, thành thử hai người ầm ĩ một trận, Vệ Lăng Dương xoay người kéo chăn che đầu, bày tỏ mình không vui, tuy vẫn lên lớp nhưng giận dỗi suốt buổi chiều không nói chuyện với Từ Gia.
Từ Gia lật vài trang tạp chí trong tay, song không cách nào tập trung xem nội dung trên đó, cậu đóng lại, đặt lên ngăn tủ cạnh giường, rồi duỗi tay tắt đèn đầu giường, sau đó nằm xuống.
Căn phòng lập tức tối đen, chỉ còn sót lại ánh đèn ngoài hành lang cùng ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Sau khi tắt đèn, Từ Gia không ngủ ngay, trên thực tế cậu không sao ngủ được, mở to mắt trong bóng tối, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn hết mức, toàn bộ đều là lời vừa rồi Vệ Lăng Dương nói với cậu.
Nếu vừa rồi y tá không đột nhiên tiến vào cắt ngang lời Vệ Lăng Dương, cậu sợ mình sẽ không kìm lòng được mà thốt ra hai chữ “Đồng ý”, từ đó biến mối quan hệ hiện tại giữa hai người sang tình huống khác, cũng sợ sau khi mình gật đầu Vệ Lăng Dương lại bảo “Đùa cậu thôi.”
Khi còn bé, trưởng bối trong khu nhà ở thấy bọn họ chơi thân với nhau, thế nên đùa: “Dương Dương tốt với Từ Gia như thế, sau này lớn không cưới được vợ thì phải làm sao đây”, lúc ấy Vệ Lăng Dương đắc ý tràn trề mà bảo: “Vậy con sẽ cưới Từ Gia làm vợ.”, lời trẻ con không hề e ngại của hắn khiến mọi người cười ha ha, không quá để tâm, ngay cả Từ Gia khi đó cũng không để trong lòng, chỉ xem như chuyện cười rồi cho qua.
Thế nhưng không biết bắt đầu tự khi nào, Từ Gia nhận ra tình cảm mình thay đổi, không chỉ không ngừng ỷ lại vào Vệ Lăng Dương, mà đồng thời có thêm gì đó khác biệt, cậu bỏ ra một thời gian dài để tìm hiểu, mới biết đó gọi là thích.
Ngoài ông bà ngoại ra, không nghi ngờ gì Vệ Lăng Dương là người tốt với cậu nhất, rõ ràng là một người tùy tiện cẩu thả, không tim không phổi, nhưng lại đặt cậu lên đầu quả tim mà cưng chiều, bản thân gãy xương lại không buồn để ý, nhưng khi cậu bị một vết thương cực nhỏ thì đã đau lòng thật lâu.
Thích một người có khó không, Từ Gia không biết, bởi vì cậu chưa từng thích người khác, song cậu biết mình thích Vệ Lăng Dương rất dễ, Vệ Lăng Dương quá tốt với cậu, tốt đến mức mỗi một chuyện Vệ Lăng Dương làm vì cậu, đều có thể làm sâu thêm nỗi lòng thích hắn.
Từ trước tới giờ Từ Gia luôn không thích biệt danh công chúa nhỏ, nhưng Vệ Lăng Dương lại thực sự đối xử với cậu tốt như với một công chúa, bất kể là trước đây hay hiện tại.
Cậu nói với mẹ không muốn tới B thành sống là vì ông bà ngoại, nhưng thực ra đó không phải nguyên nhân, còn một nguyên nhân quan trọng khác đó là Vệ Lăng Dương, cậu không muốn trải qua tháng ngày không có Vệ Lăng Dương bên cạnh.
Miên man suy nghĩ trong đêm thật lâu, Từ Gia nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã sắp nửa đêm hai giờ, cậu quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương nằm giường bệnh bên kia, đối phương đã ló đầu ra khỏi chăn ngủ từ đời nào.
Hôm nay Vệ Lăng Dương bị gãy xương vai còn đập trúng đầu, nhất định đã mệt lắm rồi, ngủ cũng là chuyện bình thường, còn mình lại vì một câu nói của hắn mà trằn trọc trở mình khó ngủ.
Từ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, cuối cùng vẫn xốc chăn đứng dậy, mang dép tới bên giường Vệ Lăng Dương, cúi đầu nhìn hắn một hồi, sau khi xác nhận hắn đã ngủ hoàn toàn, cậu mới chầm chậm cúi người, khẽ khàng vô cùng mà hôn một cái lên môi hắn.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Từ Gia nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng nhảy nhót của mình, cậu không dám nán lại lâu, hôn nhẹ một cái liền thẳng người, lặng lẽ nói “ngủ ngon”, sau đó trở lại giường mình.
……
Hôm sau, mới sớm tinh mơ mà Hà Mẫn Ngọc đã tới, mang theo điểm tâm cho Từ Gia và Vệ Lăng Dương, đi cùng cô còn có ông bà Khương.
Hôm qua Từ Gia gọi điện về nhà nói với hai ông bà chuyện Vệ Lăng Dương, bảo muốn ở bệnh viện chăm sóc hắn nên không về, hai ông bà nghe xong đều lo lắng hết sức, sáng sớm đã lập tức theo Hà Mẫn Ngọc tới đây.
“Sao bị thương nghiêm trọng thế này!” Bà Khương ngồi cạnh giường bệnh, kéo tay Vệ Lăng Dương, đau lòng nhìn vết thương trên trán hắn, rồi xoa vai hắn, “Có đau không con?”
“Nhẹ chút đi bà, coi chừng sờ đau thằng bé.” Ông Khương đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Không đau không đau đâu ạ, bậc thềm ven đường có cản giúp con một phần, không có đập hoàn toàn lên người con, ông bà ngoại đừng lo, nghỉ ngơi vài ngày là xuất viện.” Vệ Lăng Dương thấy hai người họ lo lắng, vội vàng an ủi, hôm qua biển quảng cáo thực sự không đập hoàn toàn lên người hắn.
“Thật sao?” Bà Khương không tin lắm.
“Thật mà, bà xem tinh thần con tốt chưa này.” Vệ Lăng Dương cười nói, ngủ một buổi tối, tinh thần hắn quả nhiên khá hơn nhiều, đầu không còn choáng nữa.
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.” Bà Khương thì thầm vài câu, lại bảo, “Con ngoan, may mà có con, nếu không nhờ con thì Gia Gia đã bị thương rồi, bà ngoại không biết nên cảm ơn con sao nữa.”
“Cảm ơn gì bà ơi, Gia Gia không bị thương mới tốt.” Vệ Lăng Dương không để tâm mà nói, đây là lời trong lòng hắn, thấy bà cụ đỏ vành mắt không ngừng nói cảm ơn, Vệ Lăng Dương vội vàng nháy mắt với Từ Gia, bảo cậu vào an ủi giúp.
Từ Gia hiểu ý, nhắc nhở họ nên để Vệ Lăng Dương ăn cơm trước, lúc này hai ông bà mới phục hồi tinh thần, tránh ra nhường chỗ cho Hà Mẫn Ngọc bưng thức ăn sang đây giúp Vệ Lăng Dương.
Sau khi biết Vệ Lăng Dương còn bị chấn động não nhẹ, ông bà Khương sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi, nên không ở lâu thêm mà rời đi trước, khi đi không quên dặn Từ Gia chăm sóc tốt cho Vệ Lăng Dương.
Bọn họ đi không bao lâu, Vệ Trọng Tề đã chạy tới, Vệ Lăng Dương hơi bất ngờ khi thấy y:
“Ba? Sao ba quay về?”
“Mẹ con đã nói chuyện hôm qua cho ba biết.” Vệ Trọng Tề đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn vết thương, “Sao rồi?”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đâu cần ba về gấp vậy đâu.” Vệ Lăng Dương giật bên vai còn lại không bị thương, “Đàn ông Vệ gia chúng ta cứng lắm á.”
“Phải rồi, cứng lắm.” Hà Mẫn Ngọc ở bên cạnh cười trêu, “Không biết hôm qua ai đó vừa tỉnh dậy đã kêu ỉ ôi.”
“Mẹ à, mẹ đừng có sỉ nhục con.”
“Tiểu tử thúi!”
Từ Gia đứng một bên nhìn bầu không khí một nhà ba người ấm hòa thuận, người ngoài không thể xen vào, cậu lui về sau mấy bước, cầm phích nước nóng trên bàn ra phòng bệnh.
Rót nước từ phòng nước nóng trở về, Từ Gia gặp Vệ Trọng Tề trên hành lang, đối phương đang gọi điện thoại, dường như đang sắp xếp chuyện công tác, Từ Gia không rời đi mà đứng cách một khoảng chờ y nói chuyện điện thoại xong, sau đó đi tới nói rõ với y nguyên nhân Vệ Lăng Dương bị thương.
Nghe cậu nói xong, Vệ Trọng Tề hơi ngạc nhiên, hôm qua vợ y chưa nói y biết Vệ Lăng Dương bị thương vì cứu Từ Gia, chỉ bảo con trai bị thương nằm viện, nếu y có thời gian thì về thăm con, nên y trở về ngay.
Từ nét mặt của y, Từ Gia đoán ra ngay y không biết tình hình thực tế, cũng biết Hà Mẫn Ngọc sợ mình áy náy nên không nói, song cậu không cách nào xem đó là đương nhiên, thành thử lần thứ hai nói xin lỗi với Vệ Trọng Tề.
Vệ Trọng Tề nghe xong thì mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu rồi ôn hòa bảo:
“Đứa nhỏ ngốc này, con không cần xin lỗi. Khi còn bé Dương Dương đã nói muốn bảo vệ con, vậy nó nên có trách nhiệm với lời hứa của mình. Nếu con vẫn còn băn khoăn, vậy giúp chú chăm sóc nó thật tốt nhé.”
Bàn tay ấm áp dày rộng đặt trên đầu mình một lúc rồi thu về, thế nhưng thấu hiểu cùng khoan dung ấm áp của trưởng bối lại sưởi ấm đáy lòng Từ Gia.
Vệ Trọng Tề còn phải về xử lý công việc, thăm Vệ Lăng Dương xong liền rời khỏi bệnh viện, Hà Mẫn Ngọc ở đó tới chiều, về nhà nấu cơm rồi tối lại đến, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Từ Gia và Vệ Lăng Dương.
Cả ngày hôm nay Vệ Lăng Dương chẳng tìm được thời gian nói chuyện riêng với Từ Gia, mãi mới đợi được lúc mọi người đều đi cả rồi, hắn rốt cục nhịn hết nổi, có cơ hội thì lập tức tiếp tục đề tài hôm qua, vừa mới nhom nhem, bên ngoài đã có một người chạy vào, vọt thẳng tới trước giường chộp lấy tay hắn, dùng giọng điệu hốt hoảng hỏi:
“Dương Dương! Cậu không sao chứ?!”
“…” Muốn tiếp tục tỏ tình đột nhiên bị cắt ngang, Vệ Lăng Dương thối mặt nhìn người mới tới, “Chu Tử Dao, cậu đến làm gì?”
“Tới thăm cậu chứ gì! Tới nhà cậu tìm chẳng thấy ai, tớ liền đi tìm Gia Gia, Khương gia gia nói tớ biết cậu bị thương nằm viện, thế là tớ chạy tới ngay, cậu không sao chứ?!” Chu Tử Dao lo lắng đầy mặt mà hỏi.
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì? Cậu dậy coi, đừng đè lên chân của ông.” Vệ Lăng Dương xạm mặt, nếu chân mình bị nện trúng, không bị cậu ta đè trọng thương mới là lạ.
“Ồ ố ồ.” Chu Tử Dao vội vàng đứng dậy, “Bị thương nghiêm trọng không?!”
“Không nghiêm trọng, cậu về mau coi.” Vệ Lăng Dương vung tay, giục cậu mau chóng rời đi, đừng cản trở chuyện trọng đại của mình.
“Tớ về làm gì? Tớ ở đây với cậu và Gia Gia là được rồi, nhiều người nói chuyện phiếm với nhau.” Chu Tử Dao ngẩng đầu hỏi Từ Gia bên cạnh, “Đúng không Gia Gia? Có mỗi hai đứa cậu chán thấy mồ.”
“Ừa, đúng rồi.” Từ Gia không nhìn ánh mắt của Vệ Lăng Dương, nín cười nghiêm nghị gật đầu.
“…” Vệ Lăng Dương không nói gì lườm cậu một cái, ông đây không sợ chán đâu nhá, chỉ sợ cậu phá thôi.
Cuối cùng Chu Tử Dao vẫn bị khuyên quay về, cậu lưu luyến bảo mai sẽ trở lại, rồi dè dặt từng bước mà rời khỏi.
Cậu đi rồi, cuối cùng Vệ Lăng Dương cũng được thở phào nhẹ nhõm, sợ còn xảy ra biến số, bèn cầm tay, vừa dợm gọi Từ Gia một tiếng “Gia Gia”, phòng bệnh đột nhiên có thêm mấy người ùa vào, dẫn đầu là Chu Vu, theo sau hắn là Lương Tú Tú, Lục Đình Xuyên và Cận Hạo, tay Cận Hạo còn dắt theo một bé gái.
Vệ Lăng Dương: “…” Mẹ nó còn chưa xong nữa hả!
……
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lăng Dương: Đến cùng có xong chưa, xiên chết chúng nó ra ngoài hết cho ông coi!
_____
Sau khi Vệ Lăng Dương thốt xong câu này, phòng bệnh lập tức yên tĩnh một cách đáng sợ, hai người nhìn nhau, Từ Gia không tiếp lời, Vệ Lăng Dương cũng không mở miệng, dường như đang đợi câu tiếp theo của đối phương.
“Nói nhăng nói cuội gì đó.” Từ Gia phá vỡ im lặng trước tiên, thu khăn về bỏ vào chậu rửa mặt, khom lưng toan bưng chậu rửa mặt rời đi, Vệ Lăng Dương vội vàng nắm tay cậu: “Tớ không có nói quàng.”
Động tác Từ Gia ngừng lại, giữ nguyên tư thế cầm mép chậu rửa tay, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
“Tớ không có nói quàng.” Vệ Lăng Dương lại nhấn mạnh lần nữa, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn cậu, “Tớ nghiêm túc, thật đó, không đùa đâu.”
“Nghiêm túc?” Từ Gia lặp lại lời hắn, “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Đương nhiên tớ biết chứ.”
“Đừng đùa nữa, không buồn cười chút nào.”
“Tớ không đùa, tớ đã nghĩ rất lâu rồi, tớ …”
“Cốc cốc —— “
Tiếng gõ cửa chặn ngang lời hắn, y tá vào kiểm tra phòng, Vệ Lăng Dương đành phải buông tay Từ Gia ra, nhỏ giọng bảo:
“Lát nữa tớ sẽ nói với cậu.”
Từ Gia chẳng ừ hử gì cả, bưng chậu rửa mặt vào phòng vệ sinh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Y tá kiểm tra xong liền nhanh rời đi, Vệ Lăng Dương vẫn còn nhớ đề tài vừa rồi chưa bàn xong, thế là dò đầu dòm vào trong nhà vệ sinh, khó hiểu sao Từ Gia đi lâu vậy kìa, sau đó thì nghe tiếng nước truyền từ trong đấy.
Vệ Lăng Dương: “…” Tớ đang chờ cậu ra để tỏ tình, vậy mà cậu đi tắm trước hả? Từ Gia tắm hơi lâu, đã vào nửa tiếng rồi mà vẫn chưa ra, Vệ Lăng Dương chờ đến độ sốt ruột nóng nảy, bèn xuống giường gõ cửa phòng vệ sinh:
“Gia Gia? Cậu rớt vô cống thoát nước rồi à?”
“…” Từ Gia tắm xong nhưng không lập tức ra ngoài, nghe xong câu này hết biết nói gì, đồng thời thấy hơi buồn cười, không trả lời hắn.
“Gia gia?” Vệ Lăng Dương lại gõ cửa, “Cậu trốn ở trỏng làm gì đó? Chị y tá đi rồi.”
“… Không có trốn.” Từ Gia đáp, lo mình không lên tiếng hắn sẽ gõ mãi, “Sắp xong ngay đây, cậu ngủ trước đi.”
“Nhưng tớ vẫn chưa đánh răng, cậu trốn bên trong tớ không đánh được.” Vệ Lăng Dương chưa từ bỏ ý định lại gõ cửa thêm mấy cái, “Còn nữa, cậu quên lấy dép lê.”
“…” Từ Gia đau đầu xoa mi tâm, cầm áo khoác mắc trên giá của mình mặc vào, rồi đẩy cửa ra ngoài.
Vệ Lăng Dương thấy cậu ra, thế là cười híp mắt giơ dép lê nhìn cậu:
“Tớ còn tưởng phải vào vớt cậu ra nữa chứ.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Từ Gia nhận dép lê mang vào, đi sượt qua hắn, cất áo khoác trên giường, rồi lấy bàn chải mới trong cái túi để trên bàn.
Vệ Lăng Dương tò tò theo sau cậu:
“Cậu khoan hẵng vội, tớ có lời muốn nói với cậu.”
“Đừng đi tới đi lui, qua kia chờ đi.” Từ Gia chỉ cửa phòng vệ sinh, đầu tiên nhúng bàn chải mới vào nước, sau đó bôi kem đánh răng rồi đưa hắn.
Vệ Lăng Dương đánh răng đi WC xong, khi về phòng thì đèn lớn đã tắt, chỉ chừa lại đèn nhỏ chiếu sáng đầu giường, Từ Gia đã lên giường rồi, cậu đang cầm đọc một quyển tạp chí, thấy hắn ra thì ngẩng đầu nhìn sang:
“Bác sĩ bảo cậu chấn động não nhẹ, tuy không nghiêm trọng nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đã mười một giờ rồi, ngủ sớm chút đi.”
“Bây giờ tớ chưa buồn ngủ, tớ có lời muốn nói với cậu.” Vệ Lăng Dương vừa nói vừa đi tới chỗ cậu.
“Nhưng tớ buồn ngủ.” Từ Gia nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, “Muốn đi ngủ.”
Vệ Lăng Dương đứng trước mặt cậu, muốn tiếp tục đề tài trước đó:
“Gia Gia, cậu hãy nghe tớ nói, vừa nãy tớ …”
“Quay về giường cậu đi.” Từ Gia ngắt lời hắn, ngữ điệu bắt đầu cứng rắn, “Cậu cần nghỉ ngơi, ngay bây giờ.”
Mỗi lần Từ Gia dùng giọng điệu này nói chuyện, đồng nghĩa thái độ cậu đã quyết không muốn thay đổi, Vệ Lăng Dương khẽ cắn môi, không muốn chọc cậu giận, thế là không tình nguyện về giường, như thể đang hờn giận mà kéo chăn bịt kín đầu.
Hành động này của hắn làm Từ Gia nhớ tới lúc học tiểu học, có lần hai người ngủ trưa, Vệ Lăng Dương nói với cậu chiều hắn không muốn đi học, muốn cùng bọn Chu Tử Dao đào tổ chim chơi, nhờ cậu bao che hắn trước mặt Hà Mẫn Ngọc.
Từ Gia đương nhiên không đồng ý, còn nghiêm túc giáo dục hắn làm vậy là sai, thành thử hai người ầm ĩ một trận, Vệ Lăng Dương xoay người kéo chăn che đầu, bày tỏ mình không vui, tuy vẫn lên lớp nhưng giận dỗi suốt buổi chiều không nói chuyện với Từ Gia.
Từ Gia lật vài trang tạp chí trong tay, song không cách nào tập trung xem nội dung trên đó, cậu đóng lại, đặt lên ngăn tủ cạnh giường, rồi duỗi tay tắt đèn đầu giường, sau đó nằm xuống.
Căn phòng lập tức tối đen, chỉ còn sót lại ánh đèn ngoài hành lang cùng ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Sau khi tắt đèn, Từ Gia không ngủ ngay, trên thực tế cậu không sao ngủ được, mở to mắt trong bóng tối, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn hết mức, toàn bộ đều là lời vừa rồi Vệ Lăng Dương nói với cậu.
Nếu vừa rồi y tá không đột nhiên tiến vào cắt ngang lời Vệ Lăng Dương, cậu sợ mình sẽ không kìm lòng được mà thốt ra hai chữ “Đồng ý”, từ đó biến mối quan hệ hiện tại giữa hai người sang tình huống khác, cũng sợ sau khi mình gật đầu Vệ Lăng Dương lại bảo “Đùa cậu thôi.”
Khi còn bé, trưởng bối trong khu nhà ở thấy bọn họ chơi thân với nhau, thế nên đùa: “Dương Dương tốt với Từ Gia như thế, sau này lớn không cưới được vợ thì phải làm sao đây”, lúc ấy Vệ Lăng Dương đắc ý tràn trề mà bảo: “Vậy con sẽ cưới Từ Gia làm vợ.”, lời trẻ con không hề e ngại của hắn khiến mọi người cười ha ha, không quá để tâm, ngay cả Từ Gia khi đó cũng không để trong lòng, chỉ xem như chuyện cười rồi cho qua.
Thế nhưng không biết bắt đầu tự khi nào, Từ Gia nhận ra tình cảm mình thay đổi, không chỉ không ngừng ỷ lại vào Vệ Lăng Dương, mà đồng thời có thêm gì đó khác biệt, cậu bỏ ra một thời gian dài để tìm hiểu, mới biết đó gọi là thích.
Ngoài ông bà ngoại ra, không nghi ngờ gì Vệ Lăng Dương là người tốt với cậu nhất, rõ ràng là một người tùy tiện cẩu thả, không tim không phổi, nhưng lại đặt cậu lên đầu quả tim mà cưng chiều, bản thân gãy xương lại không buồn để ý, nhưng khi cậu bị một vết thương cực nhỏ thì đã đau lòng thật lâu.
Thích một người có khó không, Từ Gia không biết, bởi vì cậu chưa từng thích người khác, song cậu biết mình thích Vệ Lăng Dương rất dễ, Vệ Lăng Dương quá tốt với cậu, tốt đến mức mỗi một chuyện Vệ Lăng Dương làm vì cậu, đều có thể làm sâu thêm nỗi lòng thích hắn.
Từ trước tới giờ Từ Gia luôn không thích biệt danh công chúa nhỏ, nhưng Vệ Lăng Dương lại thực sự đối xử với cậu tốt như với một công chúa, bất kể là trước đây hay hiện tại.
Cậu nói với mẹ không muốn tới B thành sống là vì ông bà ngoại, nhưng thực ra đó không phải nguyên nhân, còn một nguyên nhân quan trọng khác đó là Vệ Lăng Dương, cậu không muốn trải qua tháng ngày không có Vệ Lăng Dương bên cạnh.
Miên man suy nghĩ trong đêm thật lâu, Từ Gia nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn đồng hồ đeo tay, phát hiện đã sắp nửa đêm hai giờ, cậu quay đầu nhìn Vệ Lăng Dương nằm giường bệnh bên kia, đối phương đã ló đầu ra khỏi chăn ngủ từ đời nào.
Hôm nay Vệ Lăng Dương bị gãy xương vai còn đập trúng đầu, nhất định đã mệt lắm rồi, ngủ cũng là chuyện bình thường, còn mình lại vì một câu nói của hắn mà trằn trọc trở mình khó ngủ.
Từ Gia bất đắc dĩ mỉm cười, cuối cùng vẫn xốc chăn đứng dậy, mang dép tới bên giường Vệ Lăng Dương, cúi đầu nhìn hắn một hồi, sau khi xác nhận hắn đã ngủ hoàn toàn, cậu mới chầm chậm cúi người, khẽ khàng vô cùng mà hôn một cái lên môi hắn.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Từ Gia nghe thấy tiếng tim đập căng thẳng nhảy nhót của mình, cậu không dám nán lại lâu, hôn nhẹ một cái liền thẳng người, lặng lẽ nói “ngủ ngon”, sau đó trở lại giường mình.
……
Hôm sau, mới sớm tinh mơ mà Hà Mẫn Ngọc đã tới, mang theo điểm tâm cho Từ Gia và Vệ Lăng Dương, đi cùng cô còn có ông bà Khương.
Hôm qua Từ Gia gọi điện về nhà nói với hai ông bà chuyện Vệ Lăng Dương, bảo muốn ở bệnh viện chăm sóc hắn nên không về, hai ông bà nghe xong đều lo lắng hết sức, sáng sớm đã lập tức theo Hà Mẫn Ngọc tới đây.
“Sao bị thương nghiêm trọng thế này!” Bà Khương ngồi cạnh giường bệnh, kéo tay Vệ Lăng Dương, đau lòng nhìn vết thương trên trán hắn, rồi xoa vai hắn, “Có đau không con?”
“Nhẹ chút đi bà, coi chừng sờ đau thằng bé.” Ông Khương đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Không đau không đau đâu ạ, bậc thềm ven đường có cản giúp con một phần, không có đập hoàn toàn lên người con, ông bà ngoại đừng lo, nghỉ ngơi vài ngày là xuất viện.” Vệ Lăng Dương thấy hai người họ lo lắng, vội vàng an ủi, hôm qua biển quảng cáo thực sự không đập hoàn toàn lên người hắn.
“Thật sao?” Bà Khương không tin lắm.
“Thật mà, bà xem tinh thần con tốt chưa này.” Vệ Lăng Dương cười nói, ngủ một buổi tối, tinh thần hắn quả nhiên khá hơn nhiều, đầu không còn choáng nữa.
“Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.” Bà Khương thì thầm vài câu, lại bảo, “Con ngoan, may mà có con, nếu không nhờ con thì Gia Gia đã bị thương rồi, bà ngoại không biết nên cảm ơn con sao nữa.”
“Cảm ơn gì bà ơi, Gia Gia không bị thương mới tốt.” Vệ Lăng Dương không để tâm mà nói, đây là lời trong lòng hắn, thấy bà cụ đỏ vành mắt không ngừng nói cảm ơn, Vệ Lăng Dương vội vàng nháy mắt với Từ Gia, bảo cậu vào an ủi giúp.
Từ Gia hiểu ý, nhắc nhở họ nên để Vệ Lăng Dương ăn cơm trước, lúc này hai ông bà mới phục hồi tinh thần, tránh ra nhường chỗ cho Hà Mẫn Ngọc bưng thức ăn sang đây giúp Vệ Lăng Dương.
Sau khi biết Vệ Lăng Dương còn bị chấn động não nhẹ, ông bà Khương sợ ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi, nên không ở lâu thêm mà rời đi trước, khi đi không quên dặn Từ Gia chăm sóc tốt cho Vệ Lăng Dương.
Bọn họ đi không bao lâu, Vệ Trọng Tề đã chạy tới, Vệ Lăng Dương hơi bất ngờ khi thấy y:
“Ba? Sao ba quay về?”
“Mẹ con đã nói chuyện hôm qua cho ba biết.” Vệ Trọng Tề đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn vết thương, “Sao rồi?”
“Chuyện nhỏ thôi mà, đâu cần ba về gấp vậy đâu.” Vệ Lăng Dương giật bên vai còn lại không bị thương, “Đàn ông Vệ gia chúng ta cứng lắm á.”
“Phải rồi, cứng lắm.” Hà Mẫn Ngọc ở bên cạnh cười trêu, “Không biết hôm qua ai đó vừa tỉnh dậy đã kêu ỉ ôi.”
“Mẹ à, mẹ đừng có sỉ nhục con.”
“Tiểu tử thúi!”
Từ Gia đứng một bên nhìn bầu không khí một nhà ba người ấm hòa thuận, người ngoài không thể xen vào, cậu lui về sau mấy bước, cầm phích nước nóng trên bàn ra phòng bệnh.
Rót nước từ phòng nước nóng trở về, Từ Gia gặp Vệ Trọng Tề trên hành lang, đối phương đang gọi điện thoại, dường như đang sắp xếp chuyện công tác, Từ Gia không rời đi mà đứng cách một khoảng chờ y nói chuyện điện thoại xong, sau đó đi tới nói rõ với y nguyên nhân Vệ Lăng Dương bị thương.
Nghe cậu nói xong, Vệ Trọng Tề hơi ngạc nhiên, hôm qua vợ y chưa nói y biết Vệ Lăng Dương bị thương vì cứu Từ Gia, chỉ bảo con trai bị thương nằm viện, nếu y có thời gian thì về thăm con, nên y trở về ngay.
Từ nét mặt của y, Từ Gia đoán ra ngay y không biết tình hình thực tế, cũng biết Hà Mẫn Ngọc sợ mình áy náy nên không nói, song cậu không cách nào xem đó là đương nhiên, thành thử lần thứ hai nói xin lỗi với Vệ Trọng Tề.
Vệ Trọng Tề nghe xong thì mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu rồi ôn hòa bảo:
“Đứa nhỏ ngốc này, con không cần xin lỗi. Khi còn bé Dương Dương đã nói muốn bảo vệ con, vậy nó nên có trách nhiệm với lời hứa của mình. Nếu con vẫn còn băn khoăn, vậy giúp chú chăm sóc nó thật tốt nhé.”
Bàn tay ấm áp dày rộng đặt trên đầu mình một lúc rồi thu về, thế nhưng thấu hiểu cùng khoan dung ấm áp của trưởng bối lại sưởi ấm đáy lòng Từ Gia.
Vệ Trọng Tề còn phải về xử lý công việc, thăm Vệ Lăng Dương xong liền rời khỏi bệnh viện, Hà Mẫn Ngọc ở đó tới chiều, về nhà nấu cơm rồi tối lại đến, phòng bệnh chỉ còn lại hai người Từ Gia và Vệ Lăng Dương.
Cả ngày hôm nay Vệ Lăng Dương chẳng tìm được thời gian nói chuyện riêng với Từ Gia, mãi mới đợi được lúc mọi người đều đi cả rồi, hắn rốt cục nhịn hết nổi, có cơ hội thì lập tức tiếp tục đề tài hôm qua, vừa mới nhom nhem, bên ngoài đã có một người chạy vào, vọt thẳng tới trước giường chộp lấy tay hắn, dùng giọng điệu hốt hoảng hỏi:
“Dương Dương! Cậu không sao chứ?!”
“…” Muốn tiếp tục tỏ tình đột nhiên bị cắt ngang, Vệ Lăng Dương thối mặt nhìn người mới tới, “Chu Tử Dao, cậu đến làm gì?”
“Tới thăm cậu chứ gì! Tới nhà cậu tìm chẳng thấy ai, tớ liền đi tìm Gia Gia, Khương gia gia nói tớ biết cậu bị thương nằm viện, thế là tớ chạy tới ngay, cậu không sao chứ?!” Chu Tử Dao lo lắng đầy mặt mà hỏi.
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì? Cậu dậy coi, đừng đè lên chân của ông.” Vệ Lăng Dương xạm mặt, nếu chân mình bị nện trúng, không bị cậu ta đè trọng thương mới là lạ.
“Ồ ố ồ.” Chu Tử Dao vội vàng đứng dậy, “Bị thương nghiêm trọng không?!”
“Không nghiêm trọng, cậu về mau coi.” Vệ Lăng Dương vung tay, giục cậu mau chóng rời đi, đừng cản trở chuyện trọng đại của mình.
“Tớ về làm gì? Tớ ở đây với cậu và Gia Gia là được rồi, nhiều người nói chuyện phiếm với nhau.” Chu Tử Dao ngẩng đầu hỏi Từ Gia bên cạnh, “Đúng không Gia Gia? Có mỗi hai đứa cậu chán thấy mồ.”
“Ừa, đúng rồi.” Từ Gia không nhìn ánh mắt của Vệ Lăng Dương, nín cười nghiêm nghị gật đầu.
“…” Vệ Lăng Dương không nói gì lườm cậu một cái, ông đây không sợ chán đâu nhá, chỉ sợ cậu phá thôi.
Cuối cùng Chu Tử Dao vẫn bị khuyên quay về, cậu lưu luyến bảo mai sẽ trở lại, rồi dè dặt từng bước mà rời khỏi.
Cậu đi rồi, cuối cùng Vệ Lăng Dương cũng được thở phào nhẹ nhõm, sợ còn xảy ra biến số, bèn cầm tay, vừa dợm gọi Từ Gia một tiếng “Gia Gia”, phòng bệnh đột nhiên có thêm mấy người ùa vào, dẫn đầu là Chu Vu, theo sau hắn là Lương Tú Tú, Lục Đình Xuyên và Cận Hạo, tay Cận Hạo còn dắt theo một bé gái.
Vệ Lăng Dương: “…” Mẹ nó còn chưa xong nữa hả!
……
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Lăng Dương: Đến cùng có xong chưa, xiên chết chúng nó ra ngoài hết cho ông coi!
Danh sách chương