Lần này Hà Mẫn Ngọc dẫn Vệ Lăng Dương sang chủ yếu là để xin lỗi, giải quyết xong, cô không quấy rầy thêm nữa, liền mang Vệ Lăng Dương rời Khương gia.
Trên đường về, Hà Mẫn Ngọc nhìn con trai đằng trước hai bước nhảy nhỏ ba bước nhảy lớn, không khỏi đau đầu càm ràm mấy câu, bảo hắn đừng tùy tiện giỡn hớt cả ngày, rảnh thì ở nhà đọc sách luyện chữ nhiều thêm.
“Con làm xong bài tập rồi mà, hôm nay con còn viết một quyển chữ mẫu nữa ấy. Mẹ xem, ngón tay con viết muốn cong luôn rồi này.” Vệ Lăng Dương ngừng bước, xoay người đưa tay cho cô xem, nghiêm túc tỏ vẻ không phục với lời mẹ mình, hôm nay người ta làm hết bài tập mới ra ngoài chơi mà.
“Ngón tay kia của con bị cong là do trước đây con té, còn có mặt mũi lấy ra khoe nữa à, không biết xấu hổ ư.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nhìn hắn, “Còn nữa đây là tay trái, con dùng tay trái viết chữ?”
“Hai tay con đều viết được, hôm nay dùng tay trái, ngày mai lại dùng tay phải, mỗi ngày một tay.” Vệ Lăng Dương mặt dày bịa chuyện, “Con lợi hại không?”
“Rồi rồi rồi, con lợi hại nhất.” Hà Mẫn Ngọc buồn cười dùng ngón tay xỉa đầu hắn, không biết tính hắn giống ai mà mặt dày không giới hạn.
“Hì hì.” Vệ Lăng Dương cợt nhả ôm tay cô, cò kè mặc cả: “Ngày mai con cùng bọn Chu Tử Dao ra bờ sông chơi được không? Con nghe nói sông ấy có thể bắt được cá chạch, con bắt về cho mẹ hai con để nấu nhé!”
“Còn bắt cá chạch, con đừng để bị nước cuốn trôi là đội ơn rồi, ngày ngày không lo học mà cứ muốn chạy ra ngoài.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nói, nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi của Từ Gia, lại nhìn con mình ngày nào cũng lo chơi, phơi nắng đến độ da đen như khỉ, nhịn không được cảm thán một câu, “Con xem Từ Gia nhà bà Khương nghe lời biết bao, trông trắng trẻo mịn màng, còn con phơi nắng thành dạng gì, nhà ta chưa có ai đen bằng con đâu.”
Thật ra Vệ Lăng Dương không quá đen, nhưng nếu đem ra so sánh thì Từ Gia trắng hơn nhiều lắm, mà trẻ con ghét nhất nghe ba mẹ dùng con nhà người ta dạy dỗ mình, Vệ Lăng Dương cũng không ngoại lệ, dù Từ Gia có trắng cỡ nào cũng không trở thành ngoại lệ.
Đúng lúc đi lên lầu ba, lão đại hắn bèn không vui hừ một tiếng, nói: “Con qua chơi với Chu Tử Dao”, liền nhanh chân chạy sang nhà Chu Tử Dao.
Vệ gia ở lầu bốn, nằm trên Chu gia một chút. Trước đây khi ba Vệ còn chưa ra khơi làm ăn thì ở cùng một đơn vị với ba Chu, quan hệ hai nhà không tệ, sau khi Vệ gia chuyển sang đây, hai nhà lại càng thân hơn, mà Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao còn học cùng lớp, hai đứa chơi cùng nhau, thường xuyên chạy lên chạy xuống rủ nhau đi chơi, thỉnh thoảng mệt mỏi ngủ tại nhà đối phương cũng là chuyện thường.
Nhìn hắn chạy đi, Hà Mẫn Ngọc không đuổi theo, một mình lên lầu.
Vệ Lăng Dương vừa vào Chu gia đã được mẹ Chu tiếp đón nhiệt tình, quà ăn vặt như kẹo, bánh bích quy đầy ắp túi nhỏ, chào hỏi ba mẹ Chu xong, hắn không nói hai lời liền đi thẳng vào phòng Chu Tử Dao.
Chu Tử Dao vừa nghe tiếng Vệ Lăng Dương ngoài hành lang đã nhanh trốn về phòng, bởi vì hồi chiều ăn cơm ở Vệ gia, nó miệng rộng không cẩn thận làm lộ chuyện Vệ Lăng Dương đụng ngã người ta, hiện giờ Vệ Lăng Dương nhất định đến tìm nó tính sổ.
Hai người từ lớp một đã cùng lớp với nhau, thân thuộc nhau cỡ nào, Chu Tử Dao núp chỗ nào Vệ Lăng Dương đều biết, vừa khóa cửa liền kéo lê người đang trốn dưới gầm giường ra.
“Ây ây! Mông vỡ thành bốn cánh hoa luôn rồi!” Chu Tử Dao kêu khóc.
“Ai bảo cậu miệng rộng!” Vệ Lăng Dương mắng.
“Anh ơi em sai rồi!”
Vệ Lăng Dương xử lý Chu Tử Dao xong, tâm trạng tốt hơn nhiều, sau đó móc toàn bộ đồ ăn vặt ban nãy mẹ Chu nhét vào túi mình đưa nó, hắn không thích quà vặt, càng không thích ăn đồ ngọt, mỗi lần mẹ Chu cho phần lớn đều vào bụng Chu Tử Dao.
Chu Tử Dao đang độ thay răng, vì để đứa con thay răng cho tốt, mẹ Chu nghiêm cấm nó ăn đồ ngọt, thỉnh thoảng nó muốn ăn kẹo đều phải báo cáo, đột nhiên giờ được nhiều đồ ngon, nó liền mặc kệ Vệ Lăng Dương có đánh mông trứng mình thành bốn cánh hoa hay không, vừa xé bịch bánh bích quy liền ăn, vừa ăn vừa hỏi:
“Dương Dương, ban nãy có bị dì Mẫn đánh không?”
“Không có.” Tuy Vệ Lăng Dương bị dạy dỗ mấy câu, lại bị ép đến Khương gia xin lỗi, thế nhưng Hà Mẫn Ngọc thực sự không đánh hắn.
“Không đánh?” Chu Tử Dao ngừng ăn bánh, quay đầu xác nhận, “Dì Mẫn không đánh cậu thiệt ư?”
“Không đánh mà.”
“Không đánh vậy cậu đánh tớ làm gì hả?!”
Chu Tử Dao nghe xong liền giận, quẳng bánh đi đã muốn động thủ, còn chưa đụng tới Vệ Lăng Dương đã bị Vệ Lăng Dương đè xuống đánh một phát.
Mông trứng vinh quang nứt ra thành năm cánh hoa.
“……” Chu Tử Dao nhặt bánh bích quy về, rưng rưng nhét vào miệng, ăn xong mới tiếp tục hỏi, “Người hôm nay cậu đụng là ai vậy?”
“Đứa bé nhà Khương gia gia.” Vệ Lăng Dương dùng máy chơi game của Chu Tử Dao chơi trò rắn tham ăn, nghe nó hỏi thế bèn thuận miệng đáp.
“Cháu trai của Khương gia gia sao? Trông thế nào?” Chu Tử Dao hỏi, hôm nay lúc Vệ Lăng Dương đụng vào người ta, nó đã hoảng sợ ôm mông chạy, ngoài ông Khương, những thứ khác kể cả con người nó cũng không thấy rõ.
Đuôi rắn thật dài cuốn lại một chỗ, đầu rắn đụng vào vách tường, trên màn hình trò chơi hiện chữ game over.
Vệ Lăng Dương buông máy chơi game, hồi tưởng lại dáng vẻ áo sơ mi và quần yếm được mặc gọn gàng cùng làn da trắng nõn không giống con trai của Từ Gia.
“Trắng.”
Nghĩ một lúc, hắn gật đầu nói như thế.
“Trắng?” Chu Tử Dao lặp lại một lần.
“Ừ!” Vệ Lăng Dương gật đầu, “Còn trắng hơn mông cậu.”
“Hở? Mông tớ đâu trắng.” Chu Tử Dao sờ mông mình, nó đen, mông cũng đen nốt.
Vệ Lăng Dương không để ý lời nó, tiếp tục nói:
“Trắng nõn, y như công chúa nhỏ.”
“Công chúa nhỏ? Giống công chúa trong TV ư?”
“Bé trai, lần sau tớ chỉ cậu xem rồi biết.” Vệ Lăng Dương nói xong lại bắt đầu chơi game, lần này hắn đổi thành trò tetris (game xếp hình).
“… À?”
Chu Tử Dao còn nhỏ không hiểu vì sao công chúa nhỏ lại là bé trai, tưởng tượng cảnh nam sinh mặc váy công chúa đứng tiểu, cảm thấy hơi sai sai, thế nhưng sai làm sao thì nó lại nói không được.
Cuối cùng nó lười nghĩ, chuyên tâm ăn bánh bích quy của mình.
Mà Từ Gia không hề biết ngày đầu mình đến H thị, đã bị nhóc lưu manh Vệ Lăng Dương tự ý đặt biệt danh công chú nhỏ.
Sau khi Hà Mẫn Ngọc rời Khương gia, Khương Yến liền đi thu dọn hành lý mang đến. Cuối tuần cô sẽ đi công tác vùng khác, đồ đạc mang theo chuyến này ngoài hai túi bột giặt của mình, còn lại đều là của Từ Gia.
Căn nhà dạng hai phòng một sảnh, ông Khương bà Khương một gian, gian còn lại trước đây là phòng Khương Yến, mỗi lần sang bên này, Từ Gia đều ngủ cùng ông Khương, bà Khương và Khương Yến một phòng.
Mở rương hành lý, Khương Yến định lấy quần áo Từ Gia, tầm mắt không tránh khỏi nhìn thấy xe ô tô điều khiển Từ Gia nhét vào hành lý, im lặng nằm trên đống quần áo.
Mắt dừng trên đó thật lâu, cuối cùng Khương Yến vẫn đưa tay sang, đầu ngón tay dừng trên thân xe.
Thân xe vốn làm bằng chất gỗ bóng loáng, thời gian lâu trở nên thô ráp, sau khi tróc sơn, lộ ra những mảng màu đen.
Có lẽ do đã nói nguyên nhân với ông Khương, tâm trạng Khương Yến bình thản rất nhiều, không như trước vừa nhìn thấy thứ gì liên quan đến Từ Chính Lâm đã ấm ức tức giận.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường cong xe vài cái, một vài hình ảnh thoáng hiện qua mắt, mắt Khương Yến trở nên khinh thường.
“Mẹ?”
Giọng Từ Gia cắt ngang suy nghĩ Khương Yến, cô ngẩng đầu nhìn sang, thấy Từ Gia đang đứng ngoài cửa, mắt dừng ngay ngón tay cô đặt trên chiếc xe, mang theo căng thẳng cùng phòng bị mờ nhạt trên mặt.
Khương Yến đoán cậu đang sợ mình lại vứt ô tô của cậu, con trai lộ vẻ mặt như thế với mình, không thể không nói là một loại châm chọc, đây là điều trước kia Khương Yến chưa từng nghĩ, nhưng cô không cách nào trách ai, tất cả đều do cô tạo thành.
Hàng năm Từ Chính Lâm không ở nhà, oán khí tích lũy tháng ngày không chỗ để nói, vậy nên cô ngày càng hà khắc với Từ Gia, mặc kệ là học hành hay trong cuộc sống, nuôi đứa con tràn đầy tin tưởng với cô khi xưa thành dáng vẻ phòng bị hiện giờ.
Khương Yến thầm cười nhạo trong lòng, cầm ô tô nhỏ lên, thuận tay đặt trên băng ghế bên cạnh, sau đó đóng hành lý lại, nhét vào dưới sàng, đứng lên hỏi Từ Gia.
“Sao thế?”
Từ Gia thấy cô không nổi giận, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đi tới nói:
“Bà ngoại tìm mẹ.”
Khương Yến gật đầu, lướt qua cậu ra cửa, đi vài bước. Đột nhiên cô quay người lại:
“Gia Gia.”
“Dạ?” Từ Gia rút tay định lấy ô tô.
Hành động của cậu Khương Yến thu vào trong mắt, lòng cô đột nhiên hiện lên chút chua xót, và rồi vô lực bội phần, nhưng không biết nên làm sao. Cô do dự hỏi:
“Con nhớ ba không?”
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Từ Gia lộ rõ ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại, cậu theo bản năng muốn nói “Dạ nhớ”, nhưng há miệng thở dốc rồi, cuối cùng vẫn im lặng.
Cậu nhớ, rất là nhớ.
Trước kia lúc ba không ở nhà, cậu cũng từng hỏi mẹ ba đi đâu rồi, vì sao không về nhà, ban đầu mẹ bảo ba công tác bận rộn, về sau mẹ không muốn trả lời nữa, thậm chí cậu hỏi thêm câu nào, mẹ sẽ giận.
Ngày tháng trôi qua, cậu dần học được cách im lặng, học được cách đem nỗi nhớ ba giấu trong lòng.
Sự im lặng của cậu nằm trong dự kiến của Khương Yến, con mình sinh ra, trong lòng nghĩ gì cô đương nhiên biết, nỗi thất bại cùng tự trách khôn xiết tràn lan đáy lòng, cô thở dài, đi tới trước mặt Từ Gia, vươn tay đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái, hỏi:
“Có muốn gọi điện cho ba không?”
Từ Gia không ngờ cô sẽ nói thế, ngẩng phắt đầu:
“Có thể ạ?”
Bắt đầu từ khi nào, con mình ngay cả gọi điện cho ba nó cũng phải dè dặt hỏi dò mình như thế? Khương Yến cười tự giễu, trong ánh mắt chờ mong của cậu, cô nhẹ gật đầu: “Được chứ.”
Vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này nói cho Từ Chính Lâm chuyện mình đưa Từ Gia về nhà mẹ đẻ.
Khương Yến lấy túi mình sang đây, móc điện thoại ra, tìm số Từ Chính Lâm trong danh bạ, trước một giây bấm gọi, tay cô ngừng lại.
Cuộc trò chuyện khắc khẩu lần trước vẫn còn hiện rõ trong tai, Từ Chính Lâm trách cô không hiểu tính chất công việc của hắn, còn cô thì oán gận Từ Chính Lâm không quan tâm cuộc sống gia đình, hai bên đều là người cố chấp, cứ giữ vững quan điểm của mình, không ai chịu nhượng bộ, mặc kệ ai mở miệng trước, cuối cùng đều kết thúc trò chuyện trong tan rã không vui.
“Mẹ ơi?” Từ Gia thấy cô ngừng lại, bèn vươn tay kéo, “Mẹ sao vậy?”
“Không sao.” Khương Yến mỉm cười trấn an cậu, nhấn số điện thoại, màn hình hiển thị đang chuyển tiếp cuộc gọi.
“Tút … tút …”
Di động truyền tới tiếng tút tút liên tiếp, cuối cùng ngắt kết nối khi không có ai nghe máy.
Không biết tình trạng này đã bao nhiêu lần, Khương Yến ngạc nhiên nhận ra lần này mình không tức giận bao nhiêu, bình tĩnh buông di động, định bụng nếu đối phương không nhận máy thì bỏ, nhưng khi chạm phải ánh mắt chờ mong không chút nào che giấu của Từ Gia, cô ngừng mấy giây, lại gọi lần hai.
Kết quả lần hai vẫn vậy, Khương Yến không có kiên nhẫn để gọi lần ba, liền nhét điện thoại vào túi, chưa kịp nói gì đã nghe Từ Gia bảo:
“Ba đang bận phải không ạ?”
“Ừa.” Khương Yến gật đầu, “Không nghe máy.”
“Ồ.” Từ Gia mất mác gật đầu.
Khương Yến thấy thế, định an ủi cậu đôi câu, chưa mở miệng đã nghe cậu nói:
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nhé.”
Khương Yến sửng sốt, Từ Gia lại nói:
“Mẹ đừng đau lòng.”
Từ Gia vụng về dùng tay xoa mu bàn tay Khương Yến, muốn thử an ủi cô, cậu biết mỗi lần cô nói chuyện điện thoại với ba xong, Khương Yến đều không vui.
Nhưng một hai năm nay cậu và Khương Yến hờ hững với nhau nhiều lắm, tính tình cũng trở nên quái gở, không còn là đứa trẻ ôm Khương Yến làm nũng, cũng không biết nên nói gì để dỗ cô.
Thật ra Khương Yến không giận bao nhiêu, trước khi gọi điện cũng đã đoán được kết quả, cô đã mệt mỏi tột độ từ lâu, nhưng nghe Từ Gia vụng về an ủi mình, nỗi lạnh giá trong lòng như được bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy che kín, làm cô nhịn không được bật cười, ánh mắt chua xót vươn tay xoa đầu Từ Gia, nhẹ giọng nói:
“Mẹ không giận, ba đang bận, lần sau lại gọi.”
Từ Gia gật đầu, trong lòng lại nghĩ lần sau đó, không biết là phải đợi bao lâu.
==================
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Nghe nói mấy người đều muốn sờ chân vợ tui hả?
Lảm nhảm: Nhiều khi cũng không hiểu bản thân mình như nào, thường thì đọc truyện không thích xem vườn trường kiểu chậm nhiệt cho lắm, mà chọn truyện edit thì cái nào cũng như nhau, đều vườn trường, đều chậm nhiệt:))))) thôi lỡ rồi biết sao, chắc tại thích cảm giác yên bình khi edit từng câu chữ _(:3JZ)_
Trên đường về, Hà Mẫn Ngọc nhìn con trai đằng trước hai bước nhảy nhỏ ba bước nhảy lớn, không khỏi đau đầu càm ràm mấy câu, bảo hắn đừng tùy tiện giỡn hớt cả ngày, rảnh thì ở nhà đọc sách luyện chữ nhiều thêm.
“Con làm xong bài tập rồi mà, hôm nay con còn viết một quyển chữ mẫu nữa ấy. Mẹ xem, ngón tay con viết muốn cong luôn rồi này.” Vệ Lăng Dương ngừng bước, xoay người đưa tay cho cô xem, nghiêm túc tỏ vẻ không phục với lời mẹ mình, hôm nay người ta làm hết bài tập mới ra ngoài chơi mà.
“Ngón tay kia của con bị cong là do trước đây con té, còn có mặt mũi lấy ra khoe nữa à, không biết xấu hổ ư.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nhìn hắn, “Còn nữa đây là tay trái, con dùng tay trái viết chữ?”
“Hai tay con đều viết được, hôm nay dùng tay trái, ngày mai lại dùng tay phải, mỗi ngày một tay.” Vệ Lăng Dương mặt dày bịa chuyện, “Con lợi hại không?”
“Rồi rồi rồi, con lợi hại nhất.” Hà Mẫn Ngọc buồn cười dùng ngón tay xỉa đầu hắn, không biết tính hắn giống ai mà mặt dày không giới hạn.
“Hì hì.” Vệ Lăng Dương cợt nhả ôm tay cô, cò kè mặc cả: “Ngày mai con cùng bọn Chu Tử Dao ra bờ sông chơi được không? Con nghe nói sông ấy có thể bắt được cá chạch, con bắt về cho mẹ hai con để nấu nhé!”
“Còn bắt cá chạch, con đừng để bị nước cuốn trôi là đội ơn rồi, ngày ngày không lo học mà cứ muốn chạy ra ngoài.” Hà Mẫn Ngọc tức giận nói, nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi của Từ Gia, lại nhìn con mình ngày nào cũng lo chơi, phơi nắng đến độ da đen như khỉ, nhịn không được cảm thán một câu, “Con xem Từ Gia nhà bà Khương nghe lời biết bao, trông trắng trẻo mịn màng, còn con phơi nắng thành dạng gì, nhà ta chưa có ai đen bằng con đâu.”
Thật ra Vệ Lăng Dương không quá đen, nhưng nếu đem ra so sánh thì Từ Gia trắng hơn nhiều lắm, mà trẻ con ghét nhất nghe ba mẹ dùng con nhà người ta dạy dỗ mình, Vệ Lăng Dương cũng không ngoại lệ, dù Từ Gia có trắng cỡ nào cũng không trở thành ngoại lệ.
Đúng lúc đi lên lầu ba, lão đại hắn bèn không vui hừ một tiếng, nói: “Con qua chơi với Chu Tử Dao”, liền nhanh chân chạy sang nhà Chu Tử Dao.
Vệ gia ở lầu bốn, nằm trên Chu gia một chút. Trước đây khi ba Vệ còn chưa ra khơi làm ăn thì ở cùng một đơn vị với ba Chu, quan hệ hai nhà không tệ, sau khi Vệ gia chuyển sang đây, hai nhà lại càng thân hơn, mà Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao còn học cùng lớp, hai đứa chơi cùng nhau, thường xuyên chạy lên chạy xuống rủ nhau đi chơi, thỉnh thoảng mệt mỏi ngủ tại nhà đối phương cũng là chuyện thường.
Nhìn hắn chạy đi, Hà Mẫn Ngọc không đuổi theo, một mình lên lầu.
Vệ Lăng Dương vừa vào Chu gia đã được mẹ Chu tiếp đón nhiệt tình, quà ăn vặt như kẹo, bánh bích quy đầy ắp túi nhỏ, chào hỏi ba mẹ Chu xong, hắn không nói hai lời liền đi thẳng vào phòng Chu Tử Dao.
Chu Tử Dao vừa nghe tiếng Vệ Lăng Dương ngoài hành lang đã nhanh trốn về phòng, bởi vì hồi chiều ăn cơm ở Vệ gia, nó miệng rộng không cẩn thận làm lộ chuyện Vệ Lăng Dương đụng ngã người ta, hiện giờ Vệ Lăng Dương nhất định đến tìm nó tính sổ.
Hai người từ lớp một đã cùng lớp với nhau, thân thuộc nhau cỡ nào, Chu Tử Dao núp chỗ nào Vệ Lăng Dương đều biết, vừa khóa cửa liền kéo lê người đang trốn dưới gầm giường ra.
“Ây ây! Mông vỡ thành bốn cánh hoa luôn rồi!” Chu Tử Dao kêu khóc.
“Ai bảo cậu miệng rộng!” Vệ Lăng Dương mắng.
“Anh ơi em sai rồi!”
Vệ Lăng Dương xử lý Chu Tử Dao xong, tâm trạng tốt hơn nhiều, sau đó móc toàn bộ đồ ăn vặt ban nãy mẹ Chu nhét vào túi mình đưa nó, hắn không thích quà vặt, càng không thích ăn đồ ngọt, mỗi lần mẹ Chu cho phần lớn đều vào bụng Chu Tử Dao.
Chu Tử Dao đang độ thay răng, vì để đứa con thay răng cho tốt, mẹ Chu nghiêm cấm nó ăn đồ ngọt, thỉnh thoảng nó muốn ăn kẹo đều phải báo cáo, đột nhiên giờ được nhiều đồ ngon, nó liền mặc kệ Vệ Lăng Dương có đánh mông trứng mình thành bốn cánh hoa hay không, vừa xé bịch bánh bích quy liền ăn, vừa ăn vừa hỏi:
“Dương Dương, ban nãy có bị dì Mẫn đánh không?”
“Không có.” Tuy Vệ Lăng Dương bị dạy dỗ mấy câu, lại bị ép đến Khương gia xin lỗi, thế nhưng Hà Mẫn Ngọc thực sự không đánh hắn.
“Không đánh?” Chu Tử Dao ngừng ăn bánh, quay đầu xác nhận, “Dì Mẫn không đánh cậu thiệt ư?”
“Không đánh mà.”
“Không đánh vậy cậu đánh tớ làm gì hả?!”
Chu Tử Dao nghe xong liền giận, quẳng bánh đi đã muốn động thủ, còn chưa đụng tới Vệ Lăng Dương đã bị Vệ Lăng Dương đè xuống đánh một phát.
Mông trứng vinh quang nứt ra thành năm cánh hoa.
“……” Chu Tử Dao nhặt bánh bích quy về, rưng rưng nhét vào miệng, ăn xong mới tiếp tục hỏi, “Người hôm nay cậu đụng là ai vậy?”
“Đứa bé nhà Khương gia gia.” Vệ Lăng Dương dùng máy chơi game của Chu Tử Dao chơi trò rắn tham ăn, nghe nó hỏi thế bèn thuận miệng đáp.
“Cháu trai của Khương gia gia sao? Trông thế nào?” Chu Tử Dao hỏi, hôm nay lúc Vệ Lăng Dương đụng vào người ta, nó đã hoảng sợ ôm mông chạy, ngoài ông Khương, những thứ khác kể cả con người nó cũng không thấy rõ.
Đuôi rắn thật dài cuốn lại một chỗ, đầu rắn đụng vào vách tường, trên màn hình trò chơi hiện chữ game over.
Vệ Lăng Dương buông máy chơi game, hồi tưởng lại dáng vẻ áo sơ mi và quần yếm được mặc gọn gàng cùng làn da trắng nõn không giống con trai của Từ Gia.
“Trắng.”
Nghĩ một lúc, hắn gật đầu nói như thế.
“Trắng?” Chu Tử Dao lặp lại một lần.
“Ừ!” Vệ Lăng Dương gật đầu, “Còn trắng hơn mông cậu.”
“Hở? Mông tớ đâu trắng.” Chu Tử Dao sờ mông mình, nó đen, mông cũng đen nốt.
Vệ Lăng Dương không để ý lời nó, tiếp tục nói:
“Trắng nõn, y như công chúa nhỏ.”
“Công chúa nhỏ? Giống công chúa trong TV ư?”
“Bé trai, lần sau tớ chỉ cậu xem rồi biết.” Vệ Lăng Dương nói xong lại bắt đầu chơi game, lần này hắn đổi thành trò tetris (game xếp hình).
“… À?”
Chu Tử Dao còn nhỏ không hiểu vì sao công chúa nhỏ lại là bé trai, tưởng tượng cảnh nam sinh mặc váy công chúa đứng tiểu, cảm thấy hơi sai sai, thế nhưng sai làm sao thì nó lại nói không được.
Cuối cùng nó lười nghĩ, chuyên tâm ăn bánh bích quy của mình.
Mà Từ Gia không hề biết ngày đầu mình đến H thị, đã bị nhóc lưu manh Vệ Lăng Dương tự ý đặt biệt danh công chú nhỏ.
Sau khi Hà Mẫn Ngọc rời Khương gia, Khương Yến liền đi thu dọn hành lý mang đến. Cuối tuần cô sẽ đi công tác vùng khác, đồ đạc mang theo chuyến này ngoài hai túi bột giặt của mình, còn lại đều là của Từ Gia.
Căn nhà dạng hai phòng một sảnh, ông Khương bà Khương một gian, gian còn lại trước đây là phòng Khương Yến, mỗi lần sang bên này, Từ Gia đều ngủ cùng ông Khương, bà Khương và Khương Yến một phòng.
Mở rương hành lý, Khương Yến định lấy quần áo Từ Gia, tầm mắt không tránh khỏi nhìn thấy xe ô tô điều khiển Từ Gia nhét vào hành lý, im lặng nằm trên đống quần áo.
Mắt dừng trên đó thật lâu, cuối cùng Khương Yến vẫn đưa tay sang, đầu ngón tay dừng trên thân xe.
Thân xe vốn làm bằng chất gỗ bóng loáng, thời gian lâu trở nên thô ráp, sau khi tróc sơn, lộ ra những mảng màu đen.
Có lẽ do đã nói nguyên nhân với ông Khương, tâm trạng Khương Yến bình thản rất nhiều, không như trước vừa nhìn thấy thứ gì liên quan đến Từ Chính Lâm đã ấm ức tức giận.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường cong xe vài cái, một vài hình ảnh thoáng hiện qua mắt, mắt Khương Yến trở nên khinh thường.
“Mẹ?”
Giọng Từ Gia cắt ngang suy nghĩ Khương Yến, cô ngẩng đầu nhìn sang, thấy Từ Gia đang đứng ngoài cửa, mắt dừng ngay ngón tay cô đặt trên chiếc xe, mang theo căng thẳng cùng phòng bị mờ nhạt trên mặt.
Khương Yến đoán cậu đang sợ mình lại vứt ô tô của cậu, con trai lộ vẻ mặt như thế với mình, không thể không nói là một loại châm chọc, đây là điều trước kia Khương Yến chưa từng nghĩ, nhưng cô không cách nào trách ai, tất cả đều do cô tạo thành.
Hàng năm Từ Chính Lâm không ở nhà, oán khí tích lũy tháng ngày không chỗ để nói, vậy nên cô ngày càng hà khắc với Từ Gia, mặc kệ là học hành hay trong cuộc sống, nuôi đứa con tràn đầy tin tưởng với cô khi xưa thành dáng vẻ phòng bị hiện giờ.
Khương Yến thầm cười nhạo trong lòng, cầm ô tô nhỏ lên, thuận tay đặt trên băng ghế bên cạnh, sau đó đóng hành lý lại, nhét vào dưới sàng, đứng lên hỏi Từ Gia.
“Sao thế?”
Từ Gia thấy cô không nổi giận, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đi tới nói:
“Bà ngoại tìm mẹ.”
Khương Yến gật đầu, lướt qua cậu ra cửa, đi vài bước. Đột nhiên cô quay người lại:
“Gia Gia.”
“Dạ?” Từ Gia rút tay định lấy ô tô.
Hành động của cậu Khương Yến thu vào trong mắt, lòng cô đột nhiên hiện lên chút chua xót, và rồi vô lực bội phần, nhưng không biết nên làm sao. Cô do dự hỏi:
“Con nhớ ba không?”
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Từ Gia lộ rõ ngơ ngẩn, sau khi phản ứng lại, cậu theo bản năng muốn nói “Dạ nhớ”, nhưng há miệng thở dốc rồi, cuối cùng vẫn im lặng.
Cậu nhớ, rất là nhớ.
Trước kia lúc ba không ở nhà, cậu cũng từng hỏi mẹ ba đi đâu rồi, vì sao không về nhà, ban đầu mẹ bảo ba công tác bận rộn, về sau mẹ không muốn trả lời nữa, thậm chí cậu hỏi thêm câu nào, mẹ sẽ giận.
Ngày tháng trôi qua, cậu dần học được cách im lặng, học được cách đem nỗi nhớ ba giấu trong lòng.
Sự im lặng của cậu nằm trong dự kiến của Khương Yến, con mình sinh ra, trong lòng nghĩ gì cô đương nhiên biết, nỗi thất bại cùng tự trách khôn xiết tràn lan đáy lòng, cô thở dài, đi tới trước mặt Từ Gia, vươn tay đặt trên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái, hỏi:
“Có muốn gọi điện cho ba không?”
Từ Gia không ngờ cô sẽ nói thế, ngẩng phắt đầu:
“Có thể ạ?”
Bắt đầu từ khi nào, con mình ngay cả gọi điện cho ba nó cũng phải dè dặt hỏi dò mình như thế? Khương Yến cười tự giễu, trong ánh mắt chờ mong của cậu, cô nhẹ gật đầu: “Được chứ.”
Vừa lúc cô có thể mượn cơ hội này nói cho Từ Chính Lâm chuyện mình đưa Từ Gia về nhà mẹ đẻ.
Khương Yến lấy túi mình sang đây, móc điện thoại ra, tìm số Từ Chính Lâm trong danh bạ, trước một giây bấm gọi, tay cô ngừng lại.
Cuộc trò chuyện khắc khẩu lần trước vẫn còn hiện rõ trong tai, Từ Chính Lâm trách cô không hiểu tính chất công việc của hắn, còn cô thì oán gận Từ Chính Lâm không quan tâm cuộc sống gia đình, hai bên đều là người cố chấp, cứ giữ vững quan điểm của mình, không ai chịu nhượng bộ, mặc kệ ai mở miệng trước, cuối cùng đều kết thúc trò chuyện trong tan rã không vui.
“Mẹ ơi?” Từ Gia thấy cô ngừng lại, bèn vươn tay kéo, “Mẹ sao vậy?”
“Không sao.” Khương Yến mỉm cười trấn an cậu, nhấn số điện thoại, màn hình hiển thị đang chuyển tiếp cuộc gọi.
“Tút … tút …”
Di động truyền tới tiếng tút tút liên tiếp, cuối cùng ngắt kết nối khi không có ai nghe máy.
Không biết tình trạng này đã bao nhiêu lần, Khương Yến ngạc nhiên nhận ra lần này mình không tức giận bao nhiêu, bình tĩnh buông di động, định bụng nếu đối phương không nhận máy thì bỏ, nhưng khi chạm phải ánh mắt chờ mong không chút nào che giấu của Từ Gia, cô ngừng mấy giây, lại gọi lần hai.
Kết quả lần hai vẫn vậy, Khương Yến không có kiên nhẫn để gọi lần ba, liền nhét điện thoại vào túi, chưa kịp nói gì đã nghe Từ Gia bảo:
“Ba đang bận phải không ạ?”
“Ừa.” Khương Yến gật đầu, “Không nghe máy.”
“Ồ.” Từ Gia mất mác gật đầu.
Khương Yến thấy thế, định an ủi cậu đôi câu, chưa mở miệng đã nghe cậu nói:
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nhé.”
Khương Yến sửng sốt, Từ Gia lại nói:
“Mẹ đừng đau lòng.”
Từ Gia vụng về dùng tay xoa mu bàn tay Khương Yến, muốn thử an ủi cô, cậu biết mỗi lần cô nói chuyện điện thoại với ba xong, Khương Yến đều không vui.
Nhưng một hai năm nay cậu và Khương Yến hờ hững với nhau nhiều lắm, tính tình cũng trở nên quái gở, không còn là đứa trẻ ôm Khương Yến làm nũng, cũng không biết nên nói gì để dỗ cô.
Thật ra Khương Yến không giận bao nhiêu, trước khi gọi điện cũng đã đoán được kết quả, cô đã mệt mỏi tột độ từ lâu, nhưng nghe Từ Gia vụng về an ủi mình, nỗi lạnh giá trong lòng như được bàn tay nhỏ bé mềm mại ấy che kín, làm cô nhịn không được bật cười, ánh mắt chua xót vươn tay xoa đầu Từ Gia, nhẹ giọng nói:
“Mẹ không giận, ba đang bận, lần sau lại gọi.”
Từ Gia gật đầu, trong lòng lại nghĩ lần sau đó, không biết là phải đợi bao lâu.
==================
Suy nghĩ của tác giả:
Vệ Lăng Dương: Nghe nói mấy người đều muốn sờ chân vợ tui hả?
Lảm nhảm: Nhiều khi cũng không hiểu bản thân mình như nào, thường thì đọc truyện không thích xem vườn trường kiểu chậm nhiệt cho lắm, mà chọn truyện edit thì cái nào cũng như nhau, đều vườn trường, đều chậm nhiệt:))))) thôi lỡ rồi biết sao, chắc tại thích cảm giác yên bình khi edit từng câu chữ _(:3JZ)_
Danh sách chương