Lúc bà Khương và Hà Mẫn Ngọc chạy tới bệnh viện, ông Khương vẫn còn trong phòng cấp cứu, đứng giữ cửa là giáo viên nhà trường cùng một học sinh trong lớp ông Khương, thấy hai người đã đến liền vội vàng chào đón.

“Sao lại thế này? Hôm nay Lão Khương ra ngoài vẫn còn bình thường mà, sao đột nhiên ngất xỉu?” Bà Khương bắt lấy tay một trong hai người, lo lắng hỏi, “Tình hình sao rồi? Ông ấy không sao chứ?”

“Cô (sư mẫu) đừng gấp, người nghe con nói đã.” Học trò nghe bà run giọng, vội vàng cầm tay bà, đầu tiên là động viên bà, chờ bà bình tĩnh mới kể đầu đuôi sự tình.

Thì ra bà Từ và Từ Chính Quyên không chiếm được ích lợi gì từ Khương gia, lại không cam lòng về tay không, thế là đến trường ông Khương kiếm chuyện, ồn ào huyên náo chuyện Khương Yến và Từ Chính Lâm ly hôn, còn nói Khương gia không được hai người cho phép đã một mình mang Từ Gia đi.

Bà Từ ở trường vừa khóc lóc kể lể con mình cống hiến vì quốc gia, hàng năm ở sở nghiên cứu biên giới vất vả cỡ nào, vừa chỉ trích Khương Yến làm con dâu mà chưa từng chăm sóc bà già này, hiện giờ còn muốn ly hôn với con mình. Một bà lão như bà phải vượt xa ngàn dặm tới cửa thăm cháu nội, vậy mà Khương gia trốn tránh không gặp, còn nói năng lỗ mãng với bà, bảo nếu muốn quyền nuôi nấng thì nhà họ Từ bọn họ phải lấy mười vạn ra đổi.

Bà Khương nghe đầu đuôi câu chuyện phải nói tức đến độ muốn chửi ầm lên, bà có thể tưởng tượng bạn già mình khi ấy tức tới mức nào mới có thể ngất xỉu vào viện, sợ rằng đối phương còn nói thêm mấy lời khó nghe khác. Bà thực sự không ngờ người họ Từ lại có thể vô sỉ tới trình độ này, đã đòi tiền lại còn cắn ngược, giội một thùng nước bẩn lên người bọn họ, quả thực đột phá giới hạn của vô liêm sỉ.

Ba người ở đây thấy bà tức tới sắc mặt trắng bệch, sợ bà cũng xảy ra chuyện, vội vàng đỡ bà ngồi xuống ghế dài, lên tiếng trấn an bà, khuyên bà chờ ông Khương ra rồi tính sau.

Bốn người ở hành lang đợi mười mấy phút, cửa phòng cấp cứu mới mở ra từ bên trong, bác sĩ đi ra, bọn họ vội vã bước tới hỏi thăm tình huống.

“Yên tâm, tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định, tiếp theo sẽ chuyển đến phòng hồi sức, chờ bệnh nhân tỉnh sẽ tiếp tục kiểm tra.” Bác sĩ kéo khẩu trang xuống nói.

Bà Khương nghe thế cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, nói cảm ơn với bác sĩ, rồi theo y tá đến phòng hồi sức.

Tuy tình hình ông Khương đã ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh, bà Khương phải ở lại chăm sóc, Hà Mẫn Ngọc mua cơm trưa cho bà, tới giờ liền đến trường đón mấy đứa Từ Gia tan học, hai người khác cũng về trường.

…….

Vệ Lăng Dương phát hiện hai ngày nay Từ Gia có gì đó là lạ, người lúc nào đi học cũng nghiêm túc thế mà bắt đầu thất thần, giáo viên gọi cậu trả lời cũng phải kêu hai lần cậu mới lấy lại tinh thần, khiến hắn hết sức ngạc nhiên, vậy nên nhân lúc giáo viên không chú ý, hắn lén truyền một tờ giấy cho Từ Gia.

Truyền giấy qua, Từ Gia trả lời lại rất nhanh, Vệ Lăng Dương cúi đầu lặng lẽ mở ra, phát hiện trên đó chỉ có bốn chữ —— lo mà học đi.

“……” Vệ Lăng Dương không nói gì mà đảo mắt trắng dã, nghĩ bụng cậu cũng đã thất thần tới nơi xa tít mù, còn không biết xấu hổ kêu tôi lo học hả. Có điều hắn không tiếp tục truyền giấy nữa, đúng như Từ Gia nói, hắn phải lo học, kẻo lần sau lại thi hạng 37.

Giờ tan học, Vệ Lăng Dương cùng Từ Gia, cộng thêm Chu Tử Dao kết nhóm ra khỏi phòng, Vệ Lăng Dương hỏi Từ Gia:

“Thân thích nhà cậu còn ở đây không?”

“Không biết.” Từ Gia lắc đầu.

“Mẹ tôi nói mấy người đó tới đưa cậu đi đúng không?” Vệ Lăng Dương tò mò hỏi, không chờ Từ Gia trả lời đã nói tiếp, “Thân thích nhà cậu vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt, cậu đừng đi với họ đó nha.”

Hắn không biết bà nội và cô của Từ Gia, nhưng hôm qua lúc đối phương và bà Khương xảy ra xung đột ngay cổng trường, vừa lúc hắn cũng ở đó, trong đó có một người đàn bà dữ cực kỳ, hắn còn cãi mấy câu với người ta nữa kìa.

Từ Gia vốn không thích bà Từ và Từ Chính Quyên, hơn nữa đối phương còn ầm ĩ với với ông bà ngoại mà cậu yêu thương, khiến cậu càng nảy sinh mâu thuẫn. Câu “Không phải người tốt” của Vệ Lăng Dương vừa hay gãi trúng suy nghĩ trong lòng cậu, nhất thời cảm thấy Vệ Lăng Dương cùng phe với mình, bèn ngẩng đầu nhìn hắn:

“Cậu nói đúng lắm.”

“Tôi nói đúng quá mà?” Vệ Lăng Dương cười hề hề, vỗ vai cậu, “Có điều cậu không cần sợ, nếu mấy người đó quay lại bắt nạt cậu, tôi giúp cậu.”

“Được.”

“Các cậu đang nói gì dợ?” Chu Tử Dao nghe mà không hiểu, hôm qua nó xin nghỉ phép không đi học, căn bản không biết xảy ra chuyện gì.

“Có người ăn hiếp công chúa nhỏ, tôi nói muốn bảo vệ cậu ấy.” Vệ Lăng Dương buột miệng đáp, nói xong mới phát giác mình lại giẫm mìn, thầm nghĩ thôi toi rồi, lập tức quay đầu nhìn Từ Gia, chỉ thấy Từ Gia thu hồi sắc mặt tốt đẹp ban nãy, lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời mà bỏ đi.

“… Kêu công chúa thì có làm sao? Nghe không hay ư? Sao cứ giận hoài.” Vệ Lăng Dương buồn bực lầm bầm, thấy Từ Gia đã cách một khoảng lớn liền vội vàng bước nhanh theo.

“Còn chưa nói hết mà, sao đều đi hết rồi?!” Chu Tử Dao hô to, cũng đuổi theo.

Ba người tới cổng trường, Hà Mẫn Ngọc đã đứng chờ ở đó, đón người xong liền cùng về.

Từ Gia còn chưa biết chuyện ông Khương nằm viện, Hà Mẫn Ngọc sợ cậu lo nên gạt cậu không nói, chỉ nói bà Khương giữa trưa có việc ra ngoài, bảo cậu đến nhà mình ăn cơm.

Từ Gia biết Hà Mẫn Ngọc vì chăm sóc mình nên mới đặc biệt qua lại đưa đón mình đi học, không muốn cô thêm phiền nên không hỏi nhiều, nghiêm túc nói cảm ơn liền theo cô vào nhà.

Đây là lần thứ hai cậu đến Vệ gia ăn cơm, hiện giờ quan hệ cậu và Vệ Lăng Dương đã không còn cứng ngắc như trước, vừa vào nhà Vệ Lăng Dương đã dẫn cậu đến xem đám cá nhỏ hắn nuôi ngoài ban công.

Cá chạch và cá con ban đầu có khoảng mười mấy con, hiện giờ chỉ còn lại vài con, có điều Vệ Lăng Dương không thấy buồn lắm, cùng lắm thì lần sau bắt thêm.

Trước đây Từ Gia lo học hành để Khương Yến vui, chưa bao giờ nuôi những thứ này, thấy Vệ Lăng Dương thò tay bắt cả trong bể nước liền nhịn không được hỏi:

“Tôi có thể sờ xíu không?”

“Được chứ.” Vệ Lăng Dương bắt một con cá hồng đưa tới trước mặt cậu, “Đây, cho cậu mang về nuôi nè, chú tôi nuôi nhiều lắm, lần sau tôi dắt cậu đi bắt.”

Cá hồng chỉ lớn bằng ngón cái người mới thành niên, Vệ Lăng Dương túm đuôi nó, nó liền dùng sức quẩy.

“Cảm ơn.” Từ Gia chìa tay lấy cá, động tác không thành thạo, vừa bắt được tới tay, cá hồng nhỏ đã dùng sức uốn éo rơi bộp xuống đất.

“Đất nóng như thế, để một hồi coi chừng chiên chín nó luôn.” Vệ Lăng Dương thấy thế liền bắt nó lại, đến bên cạnh tìm một cái lọ thủy tinh rỗng bỏ vào, lại đổ thêm chút nước mới đưa lọ cho Từ Gia: “Cầm nè.”

Từ Gia nhận lọ, nhìn cá hồng vui vẻ bơi qua bơi lại bên trong, trong lòng cũng vui vẻ theo, nhoẻn miệng cười, đoạn thọt tay vào túi móc ra hai viên kẹo cho Vệ Lăng Dương: “Cho cậu ăn này.”

Vệ Lăng Dương nhìn kẹo trong lòng bàn tay cậu nhưng không lấy, Từ Gia nhớ hồi trước cậu cũng cho hắn kẹo mà hắn không muốn, thế là yên lặng thu kẹo về:

“Tôi quên cậu không thích ăn kẹo.”

“Ai nói tôi không thích ăn kẹo chớ!” Vệ Lăng Dương giữ chặt tay cậu, lấy kẹo trong tay nhét vào túi mình, “Tôi tặng cá cho cậu, cậu cho tôi kẹo, có qua có lại, vừa lúc.”

Từ Gia cảm thấy có lý, gật đầu, nắm chặt lọ thủy tinh trong tay.

Lúc này Hà Mẫn Ngọc đã làm xong cơm trưa, lên tiếng gọi hai người qua ăn.

Thời gian hơi gấp, cô không kịp làm nhiều món cho bọn nhỏ, chỉ làm một ít sủi cảo và mì, cho hai đứa ăn xong liền bảo chúng đi ngủ trưa, chiều còn phải đến trường.

Nhà họ Vệ có ba phòng một sảnh, một phòng của Hà Mẫn Ngọc, một phòng của Vệ Lăng Dương, phòng còn lại là thư phòng. Phòng Vệ Lăng Dương đặt một chiếc giường một mét tám, hắn và Từ Gia ngủ cùng giường không chật tý nào, mỗi người chiếm một bên.

Hai đứa trẻ nằm trên giường nói chuyện phiếm, phần lớn đều là Vệ Lăng Dương nói, Từ Gia nghe mà lòng không yên, cứ nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Thoạt nhìn trông Từ Gia bình tĩnh, nhưng trong lòng thật ra rất sợ, cậu sợ bà Từ và Từ Chính Quyên đưa cậu đi thật, cũng sợ sau này bị họ nhốt trong nhà, sợ ba mẹ ly hôn như lời họ nói.

Tuy tuổi cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết ly hôn là ý gì, không hiểu sao cậu có dự cảm rằng không lâu sau mình sẽ trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, dự cảm này mãnh liệt quá đỗi, làm cậu càng thêm sợ hãi, vậy nên ngay cả hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh cũng khiến nội tâm cậu thấp thỏm lo âu.

Vệ Lăng Dương nói mệt, đến giờ thường ngủ trưa liềm ôm gối ngủ, Từ Gia nhắm mắt thử ngủ mấy lần mà không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đỉnh giường, tiếng đồng hồ báo thức tích tắc trên bàn làm bạn cùng cậu qua một buổi trưa.

=========

Suy nghĩ của tác giả:

Chu Tử Dao: Dương Dương, cậu rõ ràng không ăn kẹo, cho tớ đi!

Vệ Lăng Dương: Cútttttttttttttttttttttttttttttttttt, cậu nói nhiều vừa thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện