Lạc Vân Thanh hoài nghi chỉ cần cho bọn hắn thêm một hai tuần nữa là tiết mục liền có thể bắt đầu quay!
Kỳ thật cái này thật sự không phải cậu ảo giác, mà là sự thật lại là như thế.
Dù sao chương trình này là chương trình đã tồn tại mười mấy năm, nhân viên làm việc trong chương trình cũng đi theo chương trình này mười mấy năm, trình độ quen thuộc với nó giống như với con cái nhà mình, mà hiện tại lại có đại lượng tài chính rót vào, cho nên cho dù tiết mục có thay đổi lớn, nhưng muốn lập tức khởi động máy cũng không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Hơn nữa chương trình là chương trình nhãn hiệu lâu đời, dân chúng Liên bang tuy rằng đa số không xem qua nhưng bọn họ cũng nghe qua tên, tên chương trình này thêm vào tên của Lạc Vân Thanh và Leonard là có thể tạo thành một tin tức bạo nổ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn muốn tuyên truyền cũng là một việc dễ dàng!
Sự tình của chương trình có người lo, cho nên Lạc Vân Thanh quan tâm vài ngày sau đó không còn để ý nữa, bởi vì đăng ký độc quyền của "nước thuốc hi vọng" toàn bộ đã xong.
Đăng ký độc quyền xong tiếp theo phải gửi luận văn, Lạc Vân Thanh đem luận văn lúc trước đã viết xong lấy ra dùng hai ngày để tiến hành sửa chữa, sau đó đem nó nộp nó lên tòa soạn báo y học đứng đầu của Liên bang hiện tại.
Gửi luận văn xong, Lạc Vân Thanh tự giác buông lỏng một chuyện lớn trong lòng, cậu cũng không biết bởi vì bài luận văn này của cậu, người của tòa soạn báo người ta cứ gọi là người ngã ngựa đổ.
Cầm bản luận văn cấp dưới đưa lên, chủ biên không dám tin đem luận văn trình bày về dược vật trị liệu bệnh gen của Lạc Vân Thanh đọc đi đọc lại vài lần, cuối cùng hắn mới tin tưởng Lạc Vân Thanh thật sự đem dược vật trị liệu bệnh gen làm ra rồi!
Một người trong giới thực vật học vượt giới tới lĩnh vực của giới y học còn thuận tay giải quyết nan đề của lịch sử nhân loại? Chủ biên không biết bản thân nên kích động hay nên hổ thẹn, cuối cùng chỉ có thể ôm mặt đem bản luận văn này chia sẻ cho tất cả biên tập bao gồm cả nhóm biên tập đặc biệt được mời.
Không ngoài sở liệu, người nhận được bản luận văn này đều bị dọa sợ rồi! Phản ứng đầu tiên của bọn họ khi nhìn bản luận văn này chính là đây là giả, sau đó trong thái độ hoài nghi bản thân cùng hoài nghi nhân sinh nghiêm túc tập trung đọc đi đọc lại vài lần, sau đó mọi người nhịn không được liền gửi cho chủ biên liên tiếp các loại dấu chấm than để biểu đạt tâm tình không biết nói gì của mình.
......
"Chủ biên, trang in của tạp san kỳ này của tòa soạn chúng ta đều đã kín, bản luận văn này của Lạc vân Thanh hay là để sang kỳ sau?" Phó chủ biên cầm bản in điện tử của tạp san cần thận từng chút một hỏi ý kiến chủ biên.
Không phải hắn không có mắt, củng không phải hắn không có đâu óc, chỉ là vì bản luận văn bị bản luận văn của Lạc vân Thanh chiếm chỗ là đơn vị liên quan, cho nên nêu hiện tại hắn không nói gì sỢ là sẽ bị người giận chó đánh mèo, dù sao hắn cũng không phải là chủ biên, không có tư cách hò hét như lãnh đạo, cho nên mặc kệ như thế nào hắn cũng phải làm ra vẻ một chút.
Nghe vậy, chủ biên liếc mắt nhìn hắn một cái, biết hắn cũng chính là làm bộ cho người khác xem, vì thê bỉu môi vẫn là như hắn mong muốn đem cái nồi này buộc chặt trên lưng mình nói: "Bản luận văn này của Lạc vân Thanh phi thường trọng yêu, quan trọng đến mức nhất định phải đăng lên kỳ này, còn bàn luận văn bị thay đối kia...kỳ sau cho lên trang tót một chút."
Nghe được kỳ sau có thể cho lên trang tốt một chút phó chủ biên cưòi cưòi lây lòng với chủ biên, phi thường hiểu chuyện không phản đối, sau đó ở chỗ chủ biên ngây người g'ân nửa tiếng mới rời đi.
Chờ hắn đi ra khỏi cửa phòng chủ biên mới lập tức thay đổi thành một khuôn mặt ủ ê, thở ngắn than dài đi tiếp.
Kết quả khi về tới văn phòng của mình đóng cửa lại một cái, sắc mặt lập tức trở nên bình thường, sau đó hắn căn cứ theo chỉ thị của chủ biên vừa rồi tiến hành sửa chữa sắp chữ sau đó mới tiến hành làm việc khác.
Chờ tới khi hắn dừng lại trời đã khuya, nhìn ánh đèn sáng ngời ở phía xa, phó chủ biên mệt mỏi dựa vào ghế dựa sau lưng, ngón tay chọc chọc vào ba chữ Lạc Vân Thanh trên màn hình điện tử trong lòng dâng lên một cỗ hâm mộ cùng ghen tị không nói nên lời.
Đứa nhỏ này hiện tại mới bao nhiêu tuổi mà đã có thành tựu như vậy, còn hắn thì sao? Sống uổng với số tuổi của mình, lớn hơn cậu nhiều như vậy lại chỉ có thể ở trong văn phòng 30 mét vuông này luôn cúi nóng vội.
Quả nhiên chênh lệch giữa thiên tài và người thường giống như hiện thực và lý tưởng, chỉ cần nghĩ tới thôi sẽ khiến người tâm mệt!
......
Lạc Vân Thanh gửi bài rất đúng thời điểm, vừa vặn đuổi kịp trước khi tạp san xuất bản một ngày, vì tầm quan trọng của luận văn này, không chút suy nghĩ ra roi thúc ngựa đăng bài lên luôn.
Chờ thu được kỳ mới nhất, xem bản luận văn mới được đăng lên này, giới học thuật lập tức tạo nên một chấn động cực đại.
Thuốc trị liệu bệnh gen được nghiên cứu chế tạo ra rồi? Thứ được gọi là này thật sự có thần kỳ như vậy sao?
Phải biết rằng Liên bang hiện tại còn có một loại bệnh nan y duy nhất chính là bệnh gen, cho nên Lạc Vân Thanh đây là đem bệnh nan y duy nhất tiêu diệt rồi? Cho nên từ giờ Liên bang sẽ không bao giờ còn bệnh nan y?
Nghĩ tới đây người trong giới học thuật vì điều này mà oanh động, thậm chí trong thời gian này trong giới học thuật nhấc lên một đợt sóng thảo luận y học cao trào.
Chậm rãi, theo các loại tin tức đưa tin, bản luận văn này của Lạc Vân Thanh đi ra khỏi giới học thuật, dự kiến tạo nên oanh động cho toàn bộ Liên bang!
Loại oanh động này cũng không phải là oanh động giữa các giới với nhau, mà là oanh động mang tính toàn dân!
Toàn bộ Liên bang từ lão nhân sắp đi đến cuối cuộc đời đến trẻ nhỏ vừa mới hiểu chuyện đều biết có người tên Lạc Vân Thanh này, biết người tên Lạc Vân Thanh đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc trị liệu bệnh gen!
Cho nên về sau không bao giờ còn có dân chúng bị bệnh gen cướp đi sinh mệnh nữa!
Đây là một sự kiện mang tính lịch sử nhất định phải ghi nhập vào sử sách của Liên bang!
Dù sao bệnh nan y bị tiêu diệt đại biểu cho điều gì chỉ cần là người có đầu có đều có thể biết, mà nguyên nhân chính là vì biết, cho nên chắc chắn toàn bộ người ở Liên bang đều cảm kích Lạc Vân Thanh!
......
"A a a, quá kích động, ta thật sự là quá kích động! Hiện tại bệnh gen đều được chữa khỏi!! Ha ha ha Lạc Vân Thanh quả nhiên đúng là bảo tàng nam hài, bộ dáng cái gì cũng biết quả thực không hổ là thần tượng của ta!"
"Thực cẩn thận mà đọc bản luận văn này mấy lần, tuy ta nhìn không hiểu, nhưng vẫn rất muốn chân thành cảm ơn Lạc Vân Thanh, cảm ơn cậu ấy tiêu diệt bệnh gen, để nhân loại từ giờ trở đi không còn bị bệnh gen uy hiếp nữa ~"
"Khó có thể miêu tả được tâm tình kích động, ta xuống dưới lầu chạy vài vòng mới trở về ~ trở lại chuyện chính, bệnh gen thật sự là đáng sợ o(╥﹏╥)o, trước kia chỉ cần bị bệnh gen cơ bản chỉ có thể chờ chết, hơn nữa ngay cả tình thân cũng không được hưởng thụ, dù sao bệnh gen có xác suất di truyền rất lớn cho con cái, người bị bệnh gen cũng không dám sinh con, có thai phụ phát hiện bệnh gen khi mang thai thậm chí còn bị coi là càng tạo nghiệt, không chỉ bản thân có vấn đề mà ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ có vấn đề, hiện tại giải quyết được nhiều sinh mệnh không phải mất sớm như vậy nữa."
"Aiz....cô của ta chính là trường hợp như vậy, lúc trước vì ngoài ý muốn, kết quả khi mang thai phát hiện ra bệnh gen, bản thân đau khổ sõng 15 năm rồi qua đời, em họ ta hiện tại cũng đang trong tình trạng nguy câp, bác sĩ nói nó cùng lắm chỉ có thể sống được 3-4 năm, người trong nhà đêu chuẩn bị tốt tiễn nó ròi đi, không nghĩ tới cư nhiên chò được thuỗc của Lạc vân Thanh! Điẽu này khiên người trong nhà vui sướng đến phát điên!"
"Tuy rất không muốn đả kích mọi người nhưng vẩn xin mọi người lý trí một chút, một loại thuốc mói xuất hiện là phải tiên hành thí nghiệm lâm sàng, mà thí nghiệm lâm sàng bình thường đêu yêu cầu từ 2-10 năm."
~_~ Lầu trên nói cũng như chưa nói, thuốc mới xuẳt hiện phải trải qua thí nghiệm lâm sàng là đièu không có gì phải tranh luận, nhưng có thuốc mới liẽn đã không tồi! Phải biết là trước kia bệnh gen chính là không có thuốc điêu trị! Mỗi năm người chết vì bệnh gen có bao nhiêu? Không biết có thể đảo lại đi điêu tra thống kê một phen, hiện tại có thuốc, người muốn tự nhiên sẽ báo danh thử nghiệm, dù sao có cơ hội đẻ’ sống ai còn quan tâm có phải là lây ngựa chết làm ngựa sống hay không chứ."
"......"
Bởi vì nghiên cứu chế tạo ra dược vật trị liệu bệnh gen, cho nên hiện tại trên mạng tất cả đều là lời tâng bốc Lạc Vân Thanh.
Tình cảm phong phú, dùng từ buồn nôn quả thực khiến người không biết nên nói cái gì mới được, người khác thấy thế nào không biết, dù sao Lạc Vân Thanh tự mình xem liền nổi hết cả da gà da vịt.
"Cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc....."
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đứng ở ngoài cửa nhìn cậu.
"Mời vào."
Trợ lý đi vào, đem tư liệu giao cho Lạc Vân Thanh, sau đó nói: "Lão bản, hiện tại nhóm dược vật đầu tiên đã chế tạo ra, chúng ta phải bắt đầu tuyển người bệnh tiến hành thí nghiệm lâm sàng sao?"
Ngồi trên ghế làm việc, nhìn trang web của công ty số lượng fan tăng lên nhanh chóng, Lạc Vân Thanh cảm thấy thời cơ tới rồi, vì thế gật gật đầu.
Thu được mệnh lệnh trợ lý lập tức tìm ban biên tập soạn thảo, sau đó post lên trang web của công ty tin tức tuyển chọn người thí nghiệm lâm sàng, phía sau tin tức còn có địa chỉ báo danh được cơ quan chính quy xét duyệt.
Mới vừa đăng lên trợ lý còn tưởng phải vài ngày mới tuyển đủ người, dù sao thử nghiệm lâm sàng thuốc mới có tác dụng phụ gì hiện tại mọi người cũng không rõ ràng lắm, cho nên vẫn có chút mạo hiểm, kết quả còn chưa tới nửa giờ, cư nhiên đã tuyển đủ người?
Sau đó còn một đống lớn người không báo danh thành công ở Thiên Bác quỳ xuống cầu xin tăng thêm danh ngạch?
Trợ lý hốt hoảng trở lại văn phòng, đem chuyện này nói cho Lạc Vân Thanh.
Kết quả hắn phát hiện vị lãnh đạo trực tiếp của mình cư nhiên không thấy kinh dị chút nào, ngược lại phi thường bình tĩnh cho bọn họ lại tăng thêm 1000 danh ngạch.
"Ách, thêm 1000 danh ngạch có thể có chút nhiều quá hay không?" Trợ lý cẩn thận lên tiếng hỏi.
Tuy những người bị bệnh gen này đều là người đang chờ chết, nhưng nhiều danh ngạch như vậy, đến lúc đó thí nghiệm ra vấn đề công ty phụ trách như thế nào đây?
Nghe vậy Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, liếc nhìn trợ lý một cái, hồi lâu sau mới vô ngữ nói: "Anh cho rằng báo danh là có thể đủ sao? Sau khi báo danh thành công phải được chúng ta xét duyệt, sau đó chọn lựa người thích hợp nhất."
Trợ lý: "......"
Ách...thì ra là như vậy sao?
Chưa từng làm việc trong giới y học trợ lý tỏ vẻ hắn thật sự không rõ còn có quy định như vậy nữa cho lắm.
"Sàng chọn người bệnh thích hợp tham gia thử nghiệm lâm sàng mới là việc khó nhất, đến lúc đó anh tìm nhiều người làm công việc này một chút."
Nói xong Lạc Vân Thanh thở dài một hơi, nói tiếp: "Tốt nhất tìm vài bác sĩ tới để sàng chọn."
"A? Còn phải tìm bác sĩ? Đây là có cái gì đặc biệt sao?" Trợ lý đầy đầu mờ mịt.
Lạc Vân Thanh: "Không có gì đặc biệt, chỉ là bọn họ nhìn quen sinh lão bệnh tử, trong lòng mạnh mẽ hơn các anh nhiều, có thể lý trí chọn ra người bệnh thích hợp hơn các anh mà thôi."
Bằng không để đám người thường các anh tới, nhìn thấy thảm trạng nhiễm bệnh của người ta có lẽ ngay cả cự tuyệt cũng không nói nên lời!
Người có thể báo danh đại đa số đều là người bị bệnh nặng, có thể lựa chọn đi thử nghiệm chứng tỏ họ còn có hi vọng muốn sống, không chọn lựa họ chính là bóp chết hi vọng của người ta, hiện tại không phải cậu không muốn cho càng nhiều người sử dụng thuốc mới, mà là Liên bang có văn bản quy định rõ ràng về nhân số cao nhất tham gia thử nghiệm lâm sàng. Chỉ cần cái quy định này một ngày còn chưa thay đổi, cậu cũng chỉ có thể chọn số lượng người dựa theo quy định thôi!
Đây là việc không có cách nào!