Ngày hôm sau khi đám thiếu niên kia toàn bộ rời đi, Lạc Vân Thanh và Leonard hai người liền khởi hành tới Mang tinh.

"Nơi này thật là náo nhiệt." Đi vào khu đông, Lạc Vân Thanh nhịn không được kinh hô lên tiếng.

Tuy cậu biết người của một khu phố đổ thạch chắc chắn sẽ không ít, nhưng nhìn cảnh khu vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện ồn ào vẫn là có chút ngoài dự đoán.

"Nơi này đương nhiên náo nhiệt, phải biết rằng đây chính là nơi náo nhiệt nhất toàn bộ Mang tinh." Leonard xoa xoa đầu Lạc Vân Thanh.

"May mà chúng ta không phải người thích mạo hiểm." Hiểu được Leonard vì sao nói như vậy Lạc Vân Thanh cười nói.

Cậu và Leonard tới đây là mang theo mục đích rõ ràng - đổ thạch và hưởng thụ, hơn nữa hai người bọn họ không muốn tìm đường chết, cho nên sẽ không giống những người muốn nghĩ trăm phương ngàn kế tới cảnh khu để cảm thụ phong thái không bình thường của Mang tinh, nếu đổi lại là những thiếu niên trong lớp học hè mời,  Lạc Vân Thanh tình nguyện ru rú ở trong nhà làm thí nghiệm cũng không tới.

Vì Mang tinh là một tinh cầu dị dạng, ngoại trừ cảnh khu là địa phương hội tụ phần lớn du khách nên có chút phồn vinh hưng thịnh ra, những nơi khác, điều kiện sinh hoạt không tốt lắm, cũng không phải không có người muốn phát triển toàn bộ tinh cầu, chỉ là vì nguyên nhân chính sách nên bọn họ cũng không thể cưỡng ép thổ dân bản xứ ở đây, hơn nữa thổ dân bản xứ bên này cũng khác với thổ dân bản xứ những tinh cầu khác, bọn họ đối với người ngoài cũng không hữu hảo, thậm chí còn hơi mang theo địch ý, cho nên người tới Mang tinh du lịch có thể đến nơi này nghỉ phép, rời đi nơi này nếu gặp phải thổ dân bản xứ hơn nữa đắc tội bọn họ, chỉ cần 1 giây liền ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết, dù sao mang tinh có chứa rất nhiều rừng rậm nguyên thủy chưa khai phá, mà rừng rậm nguyên thủy lại có nhiều dã thú ăn thịt người.

......

Du khách tới Mang tinh không ngoài hai mục đích, một là đổ thạch, hai là hưởng thụ, cho nên Mang tinh quy hoạch cũng rất đơn giản thô bạo, chính là tại đây chọn một khu vực tâm điểm xây dựng đại lượng khách sạn, sau đó lấy khách sạn làm trung tâm đơn giản phân chia thành bốn phương hướng, trong đó khu đông là lớn nhất, cho nên là chuyên khu đổ thạch, khu nam nhỏ nhất là chuyên khu mỹ thực, khu tây và khu bắc thì diện tích gần bằng nhau, được xây dựng thành khu hưởng thụ và khu cảnh quan.

Hơn nữa nơi này giao thông tiện lợi không phải nói đùa, đi vào nơi này ngươi cơ hồ không cần phát sầu vì giao thông, vì cứ cách 10 phút sẽ có một đám xe buýt miễn phí từ khách sạn đi tới bốn khu vực, hoặc là từ bốn khu vực quay lại khách sạn, đương nhiên nếu ngươi chê đi xe buýt quá chậm không xứng với thân phận của ngươi, ngươi cũng có thể tự mình gửi vận chuyển siêu xe tới đây, chỉ là khi xe hạ xuống sẽ phải chịu một tuyệt bút "thuế siêu xe", cho nên trừ khi là bại gia tử tiền nhiều không có chỗ tiêu, nếu không cơ hồ sẽ không có ai đi làm loại chuyện coi tiền như rác này làm gì.

Lạc Vân Thanh và Leonard không phải bại gia tử nên đương nhiên hai người không có khả năng gửi vận chuyển siêu xe, cho nên bọn họ đi xe buýt miễn phí của khách sạn tới khu đông này.

Khu đông không hổ là khu vực náo nhiệt nhất ở Mang tinh, loại rộn ràng nhốn nháo chen chúc này rất giống với thế kỷ 21, nếu không phải biết bản thân còn ở thời đại tinh tế, Lạc Vân Thanh đều có một loại cảm giác trở lại thế kỷ 21.

Bên này tuy là khu đổ thạch, nhưng cũng không có khả năng tất cả cửa hàng đều bán thạch liêu, bên trong cũng có không ít cửa hàng bán đồ kỷ niệm, cửa hàng gia công ngọc thạch, thậm chí là khách sạn chủ đề,  đương nhiên phố quán ăn vặt cũng không thể thiếu. Đáng nhắc tới là toàn bộ khu đông ngoại trừ cửa hàng thạch liêu ra thì số lượng quán ăn vặt là nhiều nhất, người tới bên này du ngoạn cơ hồ đều sẽ mua đồ ăn từ quán ăn nhỏ, hoặc là một bên ăn một bên đi dạo, hay là tìm một cái ghế bên lề đường nào đó để ngồi xuống nghỉ chân hưởng thụ.

Lạc Vân Thanh và Leonard mua một phần đồ ăn đặc sản của Mang tinh, tìm một góc nhỏ không có ai quấy rầy hưởng thụ mỹ thực.

"Cái này thực đúng là không tồi." Hơn nữa thực rẻ, 10 đồng Liên bang một phần đầy ú ụ, hoàn toàn không nhìn ra hình ảnh chặt chém như trên Thiên Bác miêu tả! "Đúng là không tồi." Leonard hiếm khi gật đầu tán đồng.

Phần ăn vặt này kỳ thực chính là trái cây chỉ có ở Mang tinh được rửa sạch sẽ sau đó gọt sẵn rồi tưới một tầng nước sốt lên trên, lúc vừa mới ăn Leonard còn có chút khó tiếp thu, cảm thấy trái cây thêm nước sốt phi thường kỳ quái, nhưng sau khi ăn quen với cái mùi vị này lại cảm thấy thật ra cũng không tệ lắm.

Nghe được Leonard nói ăn ngon Lạc Vân Thanh cười vui vẻ, dùng xiên tre chọc một miếng trái cây đút cho Leonard sau đó ý cười tràn đầy ở kia tự khen bản thân: "Em đã nói cái này ăn ngon mà, bằng không sao có nhiều người đứng xếp hàng mua như vậy, may mà chúng ta đứng xếp sớm, nếu muộn hai ba phút thì phải đứng xếp tới phố bên cạnh cũng nên."

"Đúng rồi, hay là lát nữa chúng ta đi xem thạch liêu? Em còn chưa thấy qua thạch liêu ở đây đâu." Nói tới đây Lạc Vân Thanh liền tràn ngập động lực.

Dù sao cậu tới nơi này chính là để cảm thụ bầu không khí đổ thạch, bằng không cậu cũng không lựa chọn tới Mang tinh để du lịch.

"Ừ, anh biết bên này có mấy cửa hàng bán thạch liêu hơi tốt một chút, đợi lát nữa mang em đến đó." Leonard cười xoa xoa đầu Lạc Vân Thanh, sau đó nhân cơ hội cậu không chú ý sáp tới cúi người liếm liếm khóe miệng của cậu.

"Anh đừng xằng bậy." Lạc Vân Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái, muốn hôn thì về nhà hôn, hiện tại nhiều người như vậy, cậu sẽ ngượng ngùng.

Leonard sờ sờ mũi, giống như chơi xấu lại hôn một cái, cuối cùng khi Lạc Vân Thanh sắp tức giận liền dời đi đề tài, nói về thạch liêu.

Hiển nhiên hắn đã chuẩn bị sẵn, cho nên rất rõ ràng chỗ nào có thạch liêu tốt, nhưng cái tốt này cũng có giới hạn, dù sao nơi này nổi tiếng là —— giả.

Leonard: "Nếu ở chỗ này không mua được thạch liêu tốt em cũng đừng buồn, loại đồ vật này nhà chúng ta có rất nhiều, tới nơi này chỉ là để thể nghiệm bầu không khí đổ thạch."

Leonard vừa mới nói xong, Lạc Vân Thanh còn chưa kịp nói cái gì, đôi tình nhân ngồi bên cạnh liền nhịn không được bật cười.

Đôi tình nhân không quen biết Leonard và Lạc Vân Thanh, nghe thấy Leonard nói chỉ nghĩ là có nói khoác thì cũng phải có giới hạn!

Nếu trong nhà thực sự có nhiều thạch liêu phẩm chất tốt như vậy bọn họ còn tới nơi này làm gì? Đơn thuần thể nghiệm bầu không khí đổ thạch? Chuyện này là không có khả năng đi! Có công phu này còn không bằng ở trong nhà chơi, dù sao thạch liêu nhiều.

Cho nên nói nam nhân kia chắc chắn là khoác lác, dù sao hai người bọn họ trong nhà coi như có tiền, nhưng tới Mang tinh không thể tránh khỏi vẫn là mang theo một loại tâm thái nhặt của hời.

Tuy rất ít khi mở ra cục đá cực phẩm, nhưng không phải nói từ trước tới nay, thường thường còn có người có thể mở ra một ít phỉ thạch màu vàng, màu xanh lục, dù sao chỉ cần mở ra phỉ thạch liền tương đương với miễn phí du lịch, mở ra phỉ thạch phẩm chất tốt một chút liền kiếm bộn.

"Chào các vị." Thấy hai người Lạc Vân Thanh quay đầu khó hiểu nhìn mình, đôi tình nhân chê cười người bị bắt tại trận xấu hổ giơ tay lên, hơi chần chờ chào hỏi với hai người Lạc Vân Thanh.

"Chào các vị." Lạc Vân Thanh tốt tính, thấy bọn họ chê cười mình cũng không nói gì, ngược lại thực bình thường rộng lượng chào hỏi lại bọn họ.

Thái độ hữu hảo này khiến đôi tình nhân thả lỏng, dù sao Leonard vừa nhìn liền biết không dễ chọc, bởi vì miệng lưỡi phát sinh tranh chấp không nên quá nhiều, với sức chiến đấu hai cọng bún bọn họ chỉ bằng 5, đánh lên cũng chỉ là pháo hôi.

Cho nên Leonard không so đo là tốt nhất, nếu so đo thì hai người đều tính toán nhận lỗi.

"Vừa rồi thật sự ngại quá, đúng rồi hai vị cũng tới đổ thạch sao?"

Vương Tiêu không nhận ra Lạc Vân Thanh và Leonard ngụy trang, cho rằng hai người chỉ là tiểu tình lữ bình thường hắn mở miệng hỏi.

Khi có được câu trả lời chính xác, Vương Tiêu hoạt bát hướng ngoại bắt đầu tán gẫu về đề tài đổ thạch, đem hiểu biết của bản thân về tình hình bên này nói cho bọn họ.

"Cửa hàng thạch liêu mà các vị nói nếu có thể không đi thì vẫn nên không đi." Càng tán gẫu càng hợp ý Vương Tiêu nghe được bọn họ muốn đi tới cửa hàng ngọc thạch Diệu Thiên trực tiếp mở miệng ngăn cản.

Hả? Leonard cau mày nhìn về phía Vương Tiêu.

"Cửa hàng kia là cửa hàng chuyên bắt nạt khách, tuy thạch liêu tương đối chút một chút, nhưng cách làm của bọn họ thực khiến người cảm thấy ghê tởm." Nói tới đây đáy mắt Vương Tiêu hiện lên một tia chán ghét.

"Hai người các vị tới chậm nên không biết, hai ngày trước ở cửa hàng đó có một vị khách mở ra được một khối thanh phỉ to bằng bàn tay, rất may mắn, đó chính là thanh phỉ đấy! Hơn nữa thế nước rất tốt, kết quả bị cửa hàng kia nửa cưỡng ép dùng giá rẻ thu mua, thứ này nếu bán ở bên ngoài tùy tiện đều có thể bán trên triệu đồng Liên bang, nhưng bọn họ chỉ trả 300 nghìn đồng Liên bang." Dương Thành bạn lữ của Vương Tiêu nói tới đây liền nhịn không được lắc đầu.

"Không có ai đăng tin sao?" Lạc Vân Thanh khó hiểu, loại tin tức ép mua ép bán ghê tởm này vừa đăng liên Thiên Bác một giây sẽ lên hot search, sao hiện tại còn chưa thấy động tĩnh gì.

Đăng tin? Vương Tiêu nhịn không được trợn trắng mắt: "Đăng tin gì chứ, người phụ trách cửa hàng kia cũng không ngốc, thạch liêu vừa mở ra bọn họ lập tức cung kính đem người mời vào bên trong nhà nói có việc thương lượng, kết quả thương lượng một hồi liền đem đồ vật của người mua, người nọ sắc mặt xanh mét đi ra, tuy hắn không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt khó chịu của hắn, mọi người cũng đoán được chút tin tức, quả nhiên qua không bao lâu liền truyền ra tin tức của hằng ngọc thạch Diệu Thiên này ép mua ép bán."

Lạc Vân Thanh & Leonard: "......" Cho nên người phụ trách cửa hàng kia là kẻ ngốc sao? Vì chút lợi ích nhỏ bé này khiến cho tất cả mọi người không dám tới mua luôn.

"Các vị cũng đừng tới Diệu Thiên làm gì, đi cùng chúng tôi đến cửa hàng Đa Bảo Trai ở phía đối diện đi?" Vương Tiêu kiến nghị nói.

Lạc Vân Thanh và Leonard không thể không gật đầu đồng ý, sau đó đi theo đôi tình nhân một mạch gần 15 phút mới đến Đa Bảo Trai.

Mặc kệ là ở đâu, đổ thạch đều chủ yếu chia thành toàn đổ và bán đổ. Toàn đổ là dựa vào cảm giác và kinh nghiệm để đánh cuộc giá trị nguyên thạch, khả năng không biết lớn nhất, tính nguy hiểm cực cao, rất nhiều tay già đời đều bị té nhào, cho nên giá cả tương đối thấp hơn với những loại nguyên thạch khác một chút. Bán đổ là thạch liêu đã hiện ra trạng thái nửa cắt ra, hoặc à mở ra cửa sổ lớn, có thể thấy lục ở bên trong, bởi vì bán đổ thạch liêu xác định là trong nguyên thạch có lục, cho nên giá cả tương đối đắt hơn nhiều so với toàn đổ.

Mang tinh bên này tuy nói bầu không khí đổ thạch dày đặc, nhưng nó dù sao cũng không phải chân chính là đất đổ thạch, bởi vậy so với giá thạch liêu bán đổ cao chót vót, toàn đổ hoặc là thạch liêu phẩm chất bình thưởng ở nơi này càng có thị trường hơn.

Cho nên khu đô thạch của Đa Bảo Trai cũng chỉ có mấy viên thạch liêu bán đổ để trưng bày cho có, còn lại đại đa số đều là thạch liêu toàn đổ, những nguyên thạch xám xịt tầng tầng lớp lớp giống như cục đá bình thường chất đống ở trong góc.

"Chào các vị tiên sinh, các ngài muốn vào thử một chút vận khí không?" Bốn người vừa mới bước vào cửa Đa Bảo Trai, người phục vụ đứng ở cửa đã lập tức tiến lên, nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ đồ vật trong cửa tiệm.

"Các vị đến đúng chỗ rồi, Đa Bảo Trai của chúng tôi chính là đất đổ thạch công bằng nhất ở Mang tinh đấy, phàm là người khai ra ngọc thạch ở chỗ chúng tôi, chúng tôi đều sẽ trả giá công bằng hợp lý để mua lại, đương nhiên nếu ngài không muốn bán cho Đa Bảo Trai cũng có thể lựa chọn mang đi hoặc là bán cho những người khác." Khi người phục vụ nói những lời này còn cố ý kể về sự kiện xảy ra hai ngày trước ở cửa hàng Diệu Thiên phía đối diện, lấy cái này để biểu hiện cửa hàng nhà mình không lừa già dối trẻ.

"Các vị tiên sinh, hôm nay Đa Bảo Trai có hoạt động ưu đãi bán đại há giá, người mua một lần đủ 10 khối nguyên thạch có giá trị 100 nghìn đồng Liên bang là có thể hưởng chiết khấu 10%, mua một lần đủ 10 khối nguyên thạch có giá trị 200 nghìn đồng Liên bang là sẽ được tặng thêm một khối nguyên thạch toàn đổ ở khu bình thường."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện