Nhân sinh của Vệ Thư Tuân không biết nên nói thành công hay thất bại nữa. Hồi đó y có một đám bạn tốt hợp tính mà nghĩa khí, mỗi ngày mười mấy người cùng uống rượu đánh lộn, không sợ phiền phức, chưa từng bị người ta ức hiếp, bất kể làm chuyện tốt chuyện xấu gì cũng luôn bên nhau, không có một người bạn nào tốt hơn thế nữa.

Sau đó, lúc y đoạn tuyệt quan hệ với đám bạn kia, y tịch mịch phát hiện mình cả một thằng bạn cũng không có!

Cũng không thể nói hoàn toàn không có, tụi Hàn Chi Tân, Trương Linh vẫn còn, nhưng mà, y tìm không thấy bạn cùng nhau chơi đùa! Hàn Chi Tân sẽ không chơi với y, Trương Linh càng không thể, trong khoảng khắc đó, thậm chí y ra ngoài để làm gì cũng không biết.

Nhàm chán ở nhà chơi game, lại vì không có ăn ý với tổ đội lâm thời mà từ bỏ. Vệ Thư Tuân thoát ra, ngửa đầu ngã phịch lên ghế rồi hỏi máy học tập: “Máy học tập, mày cảm thấy tao nên chơi gì đây?” Đột nhiên cảm thấy sinh hoạt thật nhàm chán, rõ ràng nghỉ tết ở nhà lại không biết nên làm cái quái gì.

Chuyện của loài người, tôi không biết.” Máy học tập đáp.

“Thôi bỏ đi.” Vệ Thư Tuân đứng lên, lấy cái USB đánh số 1 từ ba lô ra, tiếp tục học tư liệu trong đó. Nếu không có việc gì làm, đi học mấy kỹ thuật này đi, hy vọng về sau có thể như giáo sư Triệu vậy, có thể tùy ý gỡ bỏ tất cả linh kiện sau đó gắn lại, ngẫm lại là thấy thích rồi.

Hiện tại đã học đến tác dụng hệ thống tuyến tính mặt phẳng, ví dụ mà giáo sư Triệu cung cấp rất thú vị, chính là mã 2D nguyên lý lưu hành đương thời và cách chế tạo nó, trung gian xen kẽ các nguyên lý nối tiếp, hệ thống tuyến tính, hàm riêng, Vệ Thư Tuân coi đến mức mê mẩn, không có chút cảm giác buồn tẻ khi đọc sách học, càng không phát hiện mình bất tri bất giác học được bao nhiêu kiến thức về hàm số rồi.

“Thư Tuân?” Đang coi mê mẩn, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Mẹ Vệ đẩy cửa đi tới, nhìn thấy nội dung trên máy tính, bà ngẩn người rồi cười rộ lên.”Mẹ mua vịt nướng về rồi này, chuẩn bị ăn cơm chiều đi con.”

“Dạ, con tới liền.” Vệ Thư Tuân quay đầu lại.

“Thư Tuân, nghỉ tết rồi, không cần vội học như vậy đâu.” Mẹ Vệ khuyên nhủ.

Vệ Thư Tuân ngẩn người, y cảm thấy mình đang chơi mà, đây là học á? … Hình như là?

Kỳ thật Vệ Thư Tuân vẫn rất chán học, trước thi cuối kì cũng nước tới chân mới nhảy chỉ cầu điểm vớt qua môn, vẫn phản cảm xưng hô mọt sách, học sinh ngoan như cũ. Nhưng giáo trình của giáo sư Triệu quá thú vị a!

Vệ Thư Tuân rối rắm một hồi, cũng vứt qua, dù sao y thấy thú vị, coi như là chơi đi.

Bởi vì nhìn ra con trai ở nhà thực nhàm chán, trước năm mới một tuần, ba Vệ mẹ Vệ mang theo bao lớn bao nhỏ dẫn con về quê mừng năm mới. Trước khi đi, Vệ Thư Tuân tìm cái hộp quà tặng màu hồng, đem pin dự phòng, thiết bị tăng cường tín hiệu, khóa mắt mình chế tác ở trường, cùng bỏ vào hộp, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm vài cái vặn vít, cờ lê linh tinh.

Vệ Thư Tuân dùng băng keo dán chặt miệng hộp, dùng bút lông tại hòm thượng viết xuống bốn chữ to: Chúc mừng năm mới!

Đồ ăn thì không thể để đến một trăm năm sau, hy vọng thiết bị điện tử thì được! Đương nhiên nếu Vệ Thừa không hài lòng quà năm mới này y cũng lười quản, làm một sinh viên bình thường, y cũng chỉ đưa nổi mấy thứ linh tinh mình làm được thôi.

Đặt hộp vào tầng hầm, Vệ Thư Tuân nhìn về phía thùng giấy bên cạnh. Trong thùng còn chứa cả đống băng vải y gói lại. Giờ băng vải vẫn còn mới, tương lai Vệ Thừa cũng đã dùng xong. Ngẫm lại món quà giờ y đưa tặng Vệ Thừa có lẽ đã sớm nhận được —— có xúc động muốn đi hỏi hắn rốt cục mình đã đưa nhiều ít thứ để chuẩn bị tâm lý sẵn a.

“Thư Tuân, mau lên con!” Bên ngoài ba Vệ thúc giục.

“Dạ.” Vệ Thư Tuân chạy ra khỏi tầng hầm, giúp mẹ Vệ nhét thùng vào rương sau xe.

Mấy năm trước lúc Vệ Thư Tuân còn là lưu manh, mẹ Vệ – Lâm Song Bình rất ít về nhà mẹ đẻ, nguyên nhân rất đơn giản, người ở tuổi này đều thích phân đua con mình, tỷ như thi nhiêu điểm, giành được giải gì, làm ban cán sự gì —— con bà thi đạt tiêu chuẩn là cám ơn trời đất rồi, cái khác căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ. Cho nên mỗi lần thân thích hàng xóm nói tới chuyện học tập của con, Lâm Song Bình đều chỉ có thể tìm cớ rời đi.

Ai biết chỉ chớp mắt, con nên thân nên người, đột nhiên thích học, hơn nữa còn thi đậu  Đại học A, quả thực cứ y như nằm mơ vậy!

Cho nên lần này về nhà mẹ đẻ, Lâm Song Bình nhiều ít cũng mang chút cảm giác áo gấm về làng.

Biết mấy người sau lưng nói con tui là lưu manh mà, xem đi, nó chính là người thi đậu  Đại học A đó, giờ ai còn dám nói nó lưu manh không?

Lâm Song Bình có một anh, một chị, hai người đều ở trấn An Lý cách Du thành không xa. Trấn An Lý cũng không thể tính là nông thôn hoàn toàn, tuy vị trí hơi xa xôi, nhưng các phương diện giao thông đều rất tốt. Nhà anh hai giờ đang ở là nhà tổ, tuy hơi cũ kĩ, nhưng được cái là có rất nhiều phòng, một nhà ba người Vệ Thư Tuân đến ở cũng rộng rinh.

Tuy đã mấy năm không tới nhà bà ngoại, nhưng Vệ Thư Tuân nhân duyên tốt không phải dạng vừa, mới buông hành lý xuống, mấy cậu anh em họ đã chạy đến kêu to: “Thư Tuân, đi ra chơi đi!”

“Ai, đến!” Vệ Thư Tuân buông notebook  xuống chạy ra ngoài.

Sau khi Vệ Thư Tuân rời đi, ba Vệ Vệ Hoành Thành bởi vì lái xe quá mệt mỏi mà về phòng nghỉ, Lâm Song Bình chạy tới nhà chị thăm. Ngồi xuống chưa bao lâu lại có mấy hàng xóm tới, mọi người trò chuyện, quả nhiên lại nói tới con cái.

“Mà nè, Thư Tuân đã tốt nghiệp cấp 3 rồi đúng không, thi đậu trường nào đấy?” Có người hỏi.

“Đại học A.” Lâm Song Bình cười đáp.

“Đại học A? Đại học thành phố A?”

“Chính là đại học A.”

“Thiệt hả bà?” Mấy vị thân thích liếc nhìn một cái, tò mò hỏi: “Được nhận vô tốn tiền lắm không?”

“Không phải được nhận, là tự thi đậu!” Lâm Song Bình hơi phát hỏa, hồi con bà mới vừa thi đậu đại học A, bà cũng gọi về nói rồi, lúc ấy anh hai chị ba cũng mang giọng điệu không tin được —— không thể trách họ không tin, thành tích của Vệ Thư Tuân bọn họ cũng biết đại khái, dựa vào điểm số như vậy làm sao có thể thi đậu Đại học A đệ nhất danh giáo toàn quốc chứ.

“Phải không? Thật là tự thi vào?” Cô hai cách vách vẻ mặt kinh ngạc: “Ghê vậy, nó thi được nhiêu điểm vậy bà?”

“…!” Lâm Song Bình rũ rượi, điểm thi đại học của Vệ Thư Tuân kỳ thật nát bét, là y dựa vào chuyện cứu người kia để được nhận, nhưng chuyện này cũng không lên báo, coi như là bảo vệ riêng tư của Vệ Thư Tuân, người trấn trên biết Vệ Thư Tuân đã cứu người, nhưng lại không biết y bởi vậy được chiêu vào Đại học A. Lâm Song Bình là người phúc hậu, không làm được chuyện lấy tai nạn ra mà khoe khoang, sự cố kia dù sao cũng chết vài người. Hơn nữa bà cũng không tán thành con mình chạy vào cứu người, hồi đó hên, tay phải cư nhiên tự bình phục, ai biết lần tới còn hên được vậy không?! Cho nên bà cũng không vì việc này coi con thành anh hùng, không khích lệ mà cũng không nhắc tới, cái gì cũng không bằng con nó sống tốt sống vui vẻ cả.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” buổi tối lúc Vệ Thư Tuân trở về, liền nhìn thấy bộ dáng bơ phờ của mẹ, nghi hoặc hỏi.

“Lại đây, Thư Tuân.” Ba Vệ gọi Vệ Thư Tuân đến một bên, kể cho y chuyện hôm nay: “Mẹ con muốn khoe con mà thất bại, mọi người đều biết con học không giỏi, nói con thi đậu Đại học A là nhà mình dùng tiền mua, làm mẹ giận. Con ngoan chút đừng chọc mẹ đó.”

Vệ Thư Tuân vừa cảm động lại buồn cười, bản tính y dạng gì người quen ai cũng biết, không nói các thân thích trấn trên, bản thân y cũng hiểu rõ, nếu không phải nhờ cứu người, lấy điểm số tệ hại kia của y căn bản không có khả năng thi đậu Đại học A. Nhưng y cũng muốn mẹ vui vẻ một chút.

Uhm, không bằng thay đổi ấn tượng  của các thân thích với y một chút, làm họ cảm thấy y thực thông minh, thích học hỏi. Vệ Thư Tuân lấy ra một cái hộp nhỏ từ hành lý của ba, bên trong chính là một cặp kính đen.

Vệ Thư Tuân đeo kính lên, soi soi trước gương, cảm giác hình tượng này hơi hơi ngốc. Nhưng nhìn thiệt rất giống mọt sách trò ngoan nha.

Đột nhiên di động vang lên, truyền đến tin xin nối video, Vệ Thư Tuân bắt máy, trên điện thoại hiện ra bóng dáng của Chu Tuyền: ” Thư Tuân, cậu… Hả!!”

Trong video, Vệ Thư Tuân đeo một cặp kính đen tròn tròn, nghiêng đầu nhìn vào video. Bởi vì ban ngày chơi quá dữ dội, mấy sợi tóc cứ xù lên, bộ dáng nhìn ngơ ngác, cùng thiếu niên cường thế trong hiện thực hình thành…. Hiệu ứng tương phản manh làm tim Chu Tuyền đập liên hồi.

“Làm sao vậy, Chu Tuyền?” Vệ Thư Tuân nghi hoặc hỏi.

“Sao cậu lại đeo kính?” Chu Tuyền nghi hoặc.

“Đừng nói nữa.” Vệ Thư Tuân đẩy đẩy kính, kính của ba số đo cũng không cao, miễn cưỡng còn chịu được: “Em như bây giờ, thoạt nhìn giống con ngoan trò giỏi không?”

“… Giống.” Chu Tuyền nghiêm túc gật đầu, thoạt nhìn như ngốc manh của ngốc manh ấy.

“Vậy thì tốt rồi, trong thời gian năm mới em cứ đeo vậy đi.” Vệ Thư Tuân soi soi gương, xoay mặt, vẫn cảm thấy ngố quá xá.

Chu Tuyền không phải người thích nói chuyện, tuy hắn rất nhớ Vệ Thư Tuân, nhưng lại hoàn toàn không biết nên mở đề tài thế nào, đều là Vệ Thư Tuân cứ nói, tán gẫu hôm nay cùng đám anh em họ chơi những gì, Chu Tuyền đứng đắn ngồi thẳng nghiêm túc lắng nghe.

Sáng hôm sau Lâm Song Bình đột nhiên thấy con trai mang mắt kính, hoảng sợ: “Thư Tuân, sao con đeo kính vậy, cận thị hả?”

“Dạ, hơi hơi.” Vệ Thư Tuân gật đầu.

“Nhưng đừng lấy kính của ba chứ, số ghi không thích hợp.” Vệ Hoành Thành tiếp lời: “Lát nữa ba đưa con đi cắt kính mới.”

“Không cần, được rồi ba.” Vệ Thư Tuân xua tay: “Về nhà rồi đi cắt, con đeo cái này trước là được rồi.”

Y nói được, ba Vệ mẹ Vệ cũng không thấy gì. Hôm qua vừa đến liền chạy ra ngoài chơi điên cuồng, hôm nay phải thành thành thật thật đến chúc tết từng nhà từng nhà. Quả nhiên mắt kính rất hữu dụng, ít nhất đối với người của thế hệ trước mà nói, lúc thấy Vệ Thư Tuân đeo kính đen, mọi người ban đầu còn không nhận ra, một lát sau mới nghi ngờ hỏi: “Đây là Thư Tuân hả, con cận thị à?”

“Dạ, đọc sách nhiều quá, cận thị.” Vệ Thư Tuân đúng lúc lộ ra nụ cười ngại ngùng hàm hậu.

Trước đó các thân thích hoài nghi Vệ Thư Tuân, cũng không phải muốn y không tốt gì. Hiện giờ thấy Vệ Thư Tuân không trương dương càn quấy như hồi đó, ngược lại còn ổn trọng khiêm tốn lễ phép, an tĩnh đi theo sau ba mẹ chúc tết từng nhà cũng không chê phiền, hơn nữa y còn đọc sách đến cận thị, mọi người liền tin tưởng y đã thay đổi thật, cố gắng học tập. Không còn ai hoài nghi y lên đại đọc A là vì đút lót cả.

Vệ Thư Tuân đẩy kính, đột nhiên phát hiện mắt kính ở phương diện giả ngoan hình như hữu dụng đến khó tin a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện