Lập tức liền đứng ra hơn ba mươi người, mọi người thay phiên muốn bật qua tường huấn luyện. Đáng tiếc trên tường không có bất kì nơi nào để đạp lên, thành tích tốt nhất chính là sờ lên đầu tường, bởi vì không còn dư lực phía sau liền không thể không rơi xuống.

“Trưởng ban, làm mẫu cho tụi em thêm lần nữa đi.” Có người hô to.

“Được, nhìn!”

Các trưởng ban lại bắt đầu biểu diễn vượt tường, chỉ thấy họ thoải mái đạp vài cái lên mặt tường bằng phẳng, tay móc lên đầu tường, vừa lật liền nhảy tới, lần thứ hai nghênh đón tràng vỗ tay.

“Cậu có thể tham gia.” Máy học tập nói.

Vệ Thư Tuân trừng mắt nhìn, gật đầu. Không biết vì cái gì, thấy các trưởng ban nhảy qua đầu tường, cứ làm y có loại cảm giác hoảng hốt quen thuộc. Vệ Thư Tuân nhấn nhấn ấn đường, cũng đi lên —— y cần xác định chút.

Sau khi các trưởng ban đã phóng qua đầu tường, trước khi các bạn khác chưa bắt đầu, Vệ Thư Tuân đi lên trước, chạy chậm vài bước, theo sát bước chân của một trưởng ban phía trước, nhảy lên, leo bám, tay trái móc lên đầu tường, thả người nhảy, đã lộn qua được.

Vị trưởng ban họ Trần rơi xuống đất cuối cùng, phủi phủi tay, đang chuẩn bị quay lại đầu kia nhìn các sinh viên biểu diễn, thình lình nghe phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ, đám trưởng ban đang cười khì khì đột nhiên sửng sốt.

Trưởng ban Trần cũng ngẩn người, quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc: “Vệ Thư Tuân?”

Phía sau ông là một sinh viên vừa từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ góc quần, mỉm cười: “Báo cáo trưởng ban, em lộn qua được rồi.”

Y hiện tại có thể xác nhận, y tuyệt đối vượt qua được chướng ngại như vậy. Không là tường huấn luyện, hẳn là cái gì đó…. càng cao, càng nguy hiểm hơn. Đáng tiếc ký ức mơ hồ, không nhớ ra, nhất định là máy học tập giở trò đây rồi.

Trưởng ban Trần kinh ngạc xong, lập tức vui vẻ vỗ vỗ vai y: “Được nha thằng nhóc, giỏi lắm, trước kia khẳng định có luyện qua hả?” Vệ Thư Tuân là đội viên của ông, biểu hiện xuất sắc ông tự nhiên vui rồi.

Vệ Thư Tuân mỉm cười, cùng nhóm trưởng ban vòng qua tường huấn luyện. sau bức tường là một mảnh an tĩnh, tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn sau cảnh tượng Vệ Thư Tuân đột nhiên trèo tường lộn qua, thấy y trở về mới ồn ào nhốn nháo lên.

“Vệ Thư Tuân, bật thêm lần nữa đi!” người réo là Ngũ Phong.

“Đúng rồi, Vệ Thư Tuân, tới thêm lần nữa đi!” Cùng đội cũng có người kêu lên.

Trưởng ban Trần đẩy Vệ Thư Tuân một cái: “Vệ Thư Tuân, tới thêm một lần, vừa rồi mấy thầy không có nhìn thấy.”

Vệ Thư Tuân gật đầu, lại vượt một lần nữa. Lúc này càng trôi chảy hơn, tuy tay phải “Bị thương”, nhưng chỉ là vượt qua bức tường 4 thước, một tay là đủ rồi. Dễ dàng nhảy xuống, nghênh đón một tràng vỗ tay nhiệt liệt của đám tân sinh. Các giáo quan thì im lặng không nói, hình như nhìn thấu có điều không ổn.

Chờ Vệ Thư Tuân chạy về, Liên Trưởng đột nhiên nói “Trưởng ban Trần, anh với em sinh viên này cùng lộn một lần đi.”

Trưởng ban Trần gật đầu, nói với Vệ Thư Tuân “Vệ Thư Tuân, đi theo thầy.”

Vệ Thư Tuân gật đầu, đi theo phía sau trưởng ban Trần, hai người lưu loát lộn qua bức tường. Các sinh viên không nhìn ra gì, chỉ cảm thấy phấn khích, lại là một mảnh trầm trồ khen ngợi. Theo đó các sinh viên khác cũng tốp năm tốp ba bắt đầu leo, Vệ Thư Tuân trở về dưới tàng cây nghỉ ngơi, đã thấy nhiệm vụ hoàn thành được 40%.

Không ngờ leo tường một cái cư nhiên tăng lên nhiều vậy a.

“Thấy không, động tác vừa rồi của cậu ta?” Liên Trưởng hỏi quan quân bên người.

“Thấy, động tác yểm hộ thời chiến hoàn mỹ.” quan quân kia nghi hoặc: “Chẳng lẽ cậu ta là con của gia đình quân nhân nào đó?”

“Không biết.” Liên Trưởng kéo kéo vành nón xuống: “Nhưng mà, là một hạt mầm tiềm năng.”

Huấn luyện quân tư cùng đi nghiêm đã qua, kế tiếp chính là bò trườn, vật lộn, múa dao găm. Bò trườn lấy mạng người nhất, nằm một cái là mười mấy phút đồng hồ, mặt đất nóng đến tay cũng muốn chín luôn. Đôi khi còn bị kéo đến sân huấn luyện dã ngoại bò trườn qua dây gai. Ở đây các nam sinh rốt cục may mắn gặp được đám nữ sinh, đáng tiếc lúc này ai cũng thảm thương mà luyện bò, mỹ nữ đẹp cỡ nào cũng bẩn thành con khỉ.

Bởi vì biểu hiện trèo tường lần trước, Vệ Thư Tuân bị các trưởng ban đặc biệt chú ý, phát hiện y quả nhiên rất quen thuộc, bò trườn là cái duy nhất chỉ đạt tiêu chuẩn, chờ đến luyện tập vật lộn và xài dao găm, còn trực tiếp gọi Vệ Thư Tuân đi lên đối luyện.

Cách đấu quyền và xài dao găm kỳ thật Vệ Thư Tuân cũng không biết, nhưng những động tác đó rất đơn giản, chỉ là căn bản mà thôi, quân thể quyền thật sự cao thâm thì các trưởng ban cũng không dạy cho sinh viên. Cho nên Vệ Thư Tuân vừa học là biết, bị trưởng ban Trần kêu lên đối luyện mấy lần, còn cư nhiên hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

“Vệ Thư Tuân, trước kia em có học rồi hả, ai dạy em vậy?” Trưởng ban Trần tò mò hỏi.

“Ây…” Mấy ngày nay bị hỏi rất nhiều lần, biết nhóm trưởng ban chỉ đơn thuần tò mò, Vệ Thư Tuân nghĩ nghĩ, ba phải cái nào cũng được mà đáp: “Em quen một người bạn thế gia quân nhân…”

“A, khó trách.” Tự cho là tìm được đáp án, Trưởng ban Trần rốt cục không hỏi nữa.

Nhưng huấn luyện sau đó, liền thích đặc biệt chú ý Vệ Thư Tuân, cũng thường xuyên gọi Vệ Thư Tuân ra làm mẫu.

Vệ Thư Tuân không phải dạng ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí có chút phản nghịch, không thích bị ai ra lệnh. Nhưng không biết vì cái gì, trong quân doanh này, y có cảm giác tự tại như cá gặp nước. Mỗi ngày không cần tự hỏi, đơn thuần huấn luyện, chấp hành mệnh lệnh, chẳng những không thấy chán ghét, ngược lại còn thật an tâm, cảm xúc sẽ theo khẩu hiệu của huấn luyện viên mà nóng lên, theo mệnh lệnh mà nguội lại.

Cho nên sau một buổi huấn luyện nọ, lúc Liên Trưởng đi qua bên cạnh, còn lên tiếng hỏi y: “Vệ Thư Tuân, em có từng nghĩ đến chuyện nhập ngũ chưa? Tôi cảm thấy em rất thích hợp.”

Quân huấn đã qua hơn phân nửa, nhiệm vụ của Vệ Thư Tuân đã đạt tới 80%. Tuy y thấy việc nghĩa mà làm đã cứu nhiều người, còn được lên thời sự, nhưng đã qua hơn ba tháng, ấn tượng của các sinh viên đối với chuyện này đã sớm phai nhạt, không ai nhìn y liền liên tưởng đến thiếu niên trong thời sự nữa. Ngược lại biểu hiện ưu dị trong quân huấn của y càng làm đám sinh viên khâm phục, đôi khi đi đường còn có không ít người chào hỏi y, cho dù là người chưa từng nói chuyện, ít nhất cũng đã nghe qua tên của y.

Theo quân huấn đến gần hồi kết, hạng mục huấn luyện cũng dần dần nhiều lên. Trừ quân tư, đi nghiêm thông thường ra, ngẫu nhiên còn nửa đêm tập hợp khẩn cấp, huấn luyện dã ngoại bên ngoài. Các giáo quan đã tận lực lơi lỏng cho đám sinh viên, không cần họ phụ trọng huấn luyện dã ngoại thật, nhưng chạy hơn mười km đối với sinh viên hiện tại mà nói cũng đủ chết rồi.

Hơn nữa thường xuyên tập hợp khẩn cấp nửa đêm, trực tiếp huấn luyện dã ngoại, chạy đến đích rồi chạy về cũng vừa đến hừng đông. Sau đó ăn điểm tâm, bắt đầu huấn luyện, các học sinh mệt đến cả sức để thở dốc cũng không có.

Vệ Thư Tuân không có gì cảm giác, theo hạng mục huấn luyện tăng nhiều, năng lực mà trí nhớ quên đi dựa vào bản năng thân thể cũng chậm rãi khôi phục, y ước gì huấn luyện nhiều thêm chút, lúc các sinh viên thở dốc nghỉ ngơi một bên, y còn tinh lực tìm huấn luyện viên học hỏi nữa. Vì thế Vệ Thư Tuân dưới ánh mắt bội phục của đám sinh viên, tiến độ nhiệm vụ tăng đến 80%.

Huấn luyện tới gần hồi kết, hạng mục giáo dục cuối cùng là bắn súng. Mục này rốt cục làm các sinh viên hồi phục tinh thần từ những đợt huấn luyện nặng nề, mọi người hưng phấn thảo luận đến 2h khuya, rốt cục bị các trưởng ban cảnh cáo mấy lần mới thành thành thật thật đi ngủ.

Sáng hôm sau, mọi người tuy vẫn là hơn 6h thức dậy, còn chạy một vòng, nhưng toàn thể tinh thần sáng láng. Lúc được đưa đến bãi bắn dã ngoại, nhìn thấy hai vị trí đặt súng song song, mắt các sinh viên đều sáng rực lên.

Bởi vì có vài lần tập bắn từng phát sinh sự cố, trường và quân sĩ đều rất coi trọng, lần này không chỉ Liên Trưởng, mấy thầy giáo mang đội vẫn chưa lộ diện nhiêu lần cũng có mặt đầy đủ hết.

Nhưng đám sinh viên không thèm để ý bọn họ, ánh mắt cứ tập trung cả vào một loạt vị trí bắn trên mặt đất kia.

“Các trò im lặng.” Một trưởng ban tiến lên nói: “Bởi vì đạn dược hữu hạn, cho nên huấn luyện chỉ có một lần, hai hạng mục. Một là tháo lắp súng, hai là bắn đạn thật, mỗi người 5 phát. Điểm số bắn ghi vào thành tích tổng thể của kì học quân sự này, xin nghiêm túc nghe thầy giảng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện