Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gọi của Uông Lệ Mẫn: "Dương Tịnh, Dương Tịnh."
Dương Tịnh vội vàng trong phòng đi ra, đứng ở lối đi nhìn xuống, hỏi: "Dì Uông, chuyện gì vậy ạ?"
"Giờ này rồi mà sao Trần Chính lại lái xe đi đâu?" Uông Lệ Mẫn hỏi: "Chẳng lẽ còn nhiệm vụ chưa hoàn thành?"
Dương Tịnh không biết phải đáp lại thế nào, mơ hồ trả lời.
"Cũng phải, gần cuối năm rồi nên chắc có nhiều việc phải giải quyết." Uông Lệ Mẫn thở dài một tiếng: "Dì vừa nãy còn tưởng nó với con cãi nhau, hồi trẻ cũng như vậy, hễ giận cái liền bỏ nhà đi."
Dương Tịnh đứng đó không lên tiếng.
Uông Lệ Mẫn oán trách Trần Chính vài câu, rồi hỏi: "Bọn nhỏ ngủ rồi sao?"
"Vâng, ngủ rồi ạ."
"Vậy được, thôi, không còn sớm nữa, con đi ngủ sớm đi, Trần Chính nó lớn rồi, tự biết chăm sóc cho mình, không cần phải lo." Uông Lệ Mẫn nói.
"Vâng, dì Uông, dì cũng vào nghỉ sớm đi ạ." Dương Tịnh nói.
"Dì biết rồi, con vào đi."
"Vâng." Dương Tịnh nhìn Uông Lệ Mẫn đi vào nhà chính, cô mới xoay người trở về phòng, đem cửa đóng lại, đi vào phòng ngủ nhỏ ngồi trên giường.

Suýt nữa thì quên mất mình và Trần Chính đã cãi nhau, tóm lại là rất giận cũng rất buồn, trong lòng cảm thấy khổ sở, nỗi buồn mà cô không cảm nhận được ở người khác nhưng lại cảm nhận được ở Trần Chính, đặc biệt là lúc anh lái xe đạp rời đi, biến mất trong đêm tối, cô cảm thấy đau lòng.
"Mẹ, mẹ ơi!" Lúc này, Đinh Đinh mơ màng gọi mẹ.
Dương Tịnh tưởng rằng Đinh Đinh muốn đi vệ sinh, cúi người ghé vào khuôn mặt nhỏ gọi vài tiếng, thấy cậu nhóc vẫn đang ngủ say thì mới biết là đang nói mớ, Dương Tịnh hôn lên má Đinh Đinh, trong lòng buồn rười rượi, cô đứng dậy đi đến nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu một lúc, rồi lại đứng trước cửa sổ nhìn qua phòng Trần Chính, chắc giờ này anh đã quay về rồi, cô xoay người đi vào phòng ngủ nhỏ, ôm Đang Đang chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Tịnh vừa mới tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Trong lòng Dương Tịnh vui mừng, lập tức chạy ra mở cửa, cứ nghĩ là Trần Chính nhưng người trước mặt lại là Uông Lệ Mẫn.
Uông Lệ Mẫn bưng cơm sáng lên, hỏi: "Bọn nhỏ tỉnh chưa?"
Dương Tịnh nói: "Vẫn chưa ạ, dì Uông vào trong đi."
"Trời lạnh, để bọn nhỏ ngủ thêm đi.

Nếu không kịp giờ làm của con thì để hai đứa ở nhà cho dì chăm."
"Hai đứa một lát nữa sẽ tỉnh thôi."
"À." Uông Lệ Mẫn đặt cơm sáng lên bàn.
Dương Tịnh chần chừ một lúc rồi hỏi: "Dì Uông, Trần Chính..

anh ấy về chưa?"
"Chưa, có lẽ vẫn còn ở đồn.


Chắc có việc bận."
Dương Tịnh hụt hẫng đáp một tiếng.
Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang ăn cơm sáng xong, khi ba mẹ con đi xuống lầu thì vừa lúc nhìn thấy Trần Chính đạp xe trở về.

Vẫn giống như trước đây, mặc cảnh phục chỉnh tề, dáng người cao ráo, vô cùng đẹp trai.
"Trần Chính." Dương Tịnh như ngày thường đi tới cười chào anh.
"Ừ." Trần Chính nhàn nhạt đáp lại, xuống xe, khom người khóa xe đạp.
"Chú ơi!" Đang Đang chạy tới.
Trần Chính ôm Đang Đang, hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô bé, ôn nhu nói: "Đang Đang hôm nay xinh quá."
"Là mẹ thắt tóc cho con đó." Đang Đang cười hì hì, sau đó hỏi: "Chú, tại sao chú khóa xe lại, không đưa Đang Đang đến trường ạ?"
Trần Chính cười: "Chú có chút việc, hai ngày nữa sẽ đưa Đang Đang đi học, chịu không?"
"Vâng ạ." Đang Đang xoay mặt về phía Dương Tịnh, duỗi tay giữ chặt Dương Tịnh nói: "Mẹ ơi, chú không đi, chúng ta đi thôi."
Dương Tịnh nhìn về phía Trần Chính.
Trần Chính khóa xe đạp, đi đến xoa xoa đầu nhỏ của Đinh Đinh, sau đó nhìn Dương Tịnh, ánh mắt xa cách, nói: "Hôm nay anh không tiễn được, ba mẹ con chú ý an toàn."
Dương Tịnh trong lòng rầu rĩ, gật gật đầu.
Trần Chính nâng bước đi lên lầu hai, cũng không cho Dương Tịnh một ánh nhìn nào, vừa vào phòng liền lập tức đóng cửa lại.
Trong lòng Dương Tịnh vô cùng mất mát.
Buổi tối, khi Dương Tịnh tan tầm, là Uông Lệ Mẫn tới đón, Uông Lệ Mẫn ôm hôn Đinh Đinh nhiệt tình.
Dương Tịnh ôm Đang Đang hỏi: "Dì Uông, Trần Chính đâu ạ?"
"Nó đang bận giúp bác Tưởng sửa cái radio nên dì đến đón các con."
"À." Dương Tịnh đáp lại.
Sau khi trở về nhà, Lý Vân chạy đến nói với Dương Tịnh rằng Phùng Vệ Cường đã đến lấy bắp bung, còn để lại lời nhắn là muốn lấy thêm 1000 cái nữa, khi nào đến lấy sẽ đưa tiền.
"Em hiểu rồi, lát nữa em sẽ làm." Dương Tịnh đáp.
Vừa mới ăn tối xong, Dương Tịnh đến căn phòng nhỏ làm bắp bung, Trần Chính đi tới hỏi: "Có cần khởi động bây giờ không?"
Dương Tịnh nhìn anh, hỏi: "Anh hết giận rồi?"
Trần Chính không lên tiếng.
"Đã bình tĩnh chưa?"
Trần Chính hơi hơi nhíu mày, không để ý Dương Tịnh, từ cửa sổ cầm lấy tay cầm dùng để khởi động máy, bắt đầu khởi động, nháy mắt cả căn phòng vang lên âm thanh thịch thịch.
Dương Tịnh mắng to một câu: "Tên khốn xấu xa!"
Trần Chính làm như không nghe thấy, tiếp tục làm việc.

Mấy ngày tiếp theo Trần Chính đều như thế, việc cần làm sẽ làm nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào.
Tỷ như khi Dương Tịnh đến phòng làm bắp bung thì anh sẽ đi theo hỗ trợ.
Hoặc khi Đinh Đinh ở trên lầu nói bếp lò không hoạt động, Trần Chính sẽ lập tức lên mang bếp lò đi dẫn lửa, sau đó mang lên đặt lại chỗ cũ.
Hay khi trời mưa, anh sẽ mang theo ô đến đón ba mẹ con về.
Sự khác biệt duy nhất so với trước đây chính là, hoàn toàn phớt lờ Dương Tịnh, không thèm nhìn cô.
Dương Tịnh thật sự không nhịn được nữa, khi thấy anh đứng chỗ bể nước trên lầu hai, cô liền đi đến chặn đường.
Anh đi sang trái, cô cũng đi sang trái.

Anh đi sang phải, cô cũng đi sang phải.

Tóm lại chính là không để anh đi.
"Chuyện gì?" Trần Chính nhíu mày hỏi.
Dương Tịnh tức giận nhìn anh chằm chằm.
Trần Chính dùng khăn lông lau tay, nhíu mày nhìn xung quanh, hỏi: "Em muốn cái gì?"
Dương Tịnh vẫn im lặng không hé răng, thẳng tắp nhìn vào anh.
Trần Chính tức giận cười, đem khăn lông vắt lên dây sắt, nhìn Dương Tịnh: "Nói đi."
Dương Tịnh nhìn thẳng vào mắt anh, mở miệng nói: "Đã bình tĩnh chưa?"
Trần Chính: "Rồi."
"Bây giờ có thể lắng nghe em nói rồi chứ?"
"Nói đi."
"Em chưa bao giờ viết thư cho anh ta." Dương Tịnh nói.
Trần Chính hỏi: "Thì sao?"
"Sở dĩ giữ lại thư là có lý do, thứ nhất em không có thói quen vứt thư, thứ hai em không hề giấu diếm anh cũng chưa từng làm gì có lỗi với anh hết, thứ ba em muốn xem xem, anh ta đang diễn trò hề gì, thứ tư anh ta viết không chỉ mười mấy lá thư, cứ cách hai ba hôm lại có một cái, ngày hôm qua giấy Đinh Đinh vẽ là mặt trái của mấy bức thư đó, hôm trước giấy anh dùng để dẫn bếp lò cũng là thư của anh ta." Dương Tịnh có vẻ như đã nói xong hết lời mình cần nói.
Sắc mặt căng chặt mấy ngày nay của Trần Chính dần dần buông lỏng, những ngột ngạt trong lồng ngực cũng dần tiêu tan, anh nhìn Dương Tịnh hỏi: "Cho nên là?"
"Cho nên là cái gì?" Dương Tịnh hỏi.
"Em thích anh.." từ không Trần Chính còn chưa kịp nói ra thì dưới lầu truyền đến giọng nói của người đưa thư: "Dương Tịnh! Dương Tịnh! Có thư!"
Dương Tịnh và Trần Chính đồng thời nhìn xuống lầu.
Đinh Đinh đang ngồi nghe đài radio cùng bác Tưởng lầu dưới thì nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng chạy ra, hỏi: "Ai tìm mẹ con?"
"Thư của Dương Tịnh." Người đưa thư nói.

"Dương Tịnh là tên mẹ con." Dáng người nho nhỏ của Đinh Đinh đứng ở cổng nói.
"Mau gọi mẹ đến nhận thư." Người đưa thư nói.
"Thế, thế, là ai gửi thư cho mẹ?" Đinh Đinh lo lắng hỏi.
Người đưa thư cười, thoáng nhìn phong thư rồi nói: "Tào Quân Lượng."
Trần Chính đứng trên lầu hai nghe xong thì mặt đen xì.
Dương Tịnh quả thực muốn đá chết cái tên Tào Quân Lượng này.
"Thư của em, đi lấy đi." Trần Chính đanh mặt nói.
Dương Tịnh cười hỏi: "Có muốn xem cùng không?"
"Không hứng thú." Trần Chính nói xong thì đi về hướng phòng mình.
Dương Tịnh đang định đi theo dỗ con người đang tức giận kia thì dưới lầu lại truyền đến giọng nói của người đưa thư: "Còn có thư của Dương Đông."
"Dương Đông là cậu của con."
Dương Đông? Dương Đông gửi thư?
Trong lòng Dương Tịnh vui mừng, nói vọng xuống: "Đồng chí Đinh Đinh, phiền con có thể dùng tay nhỏ của mình để đóng dấu tay, sau đó mang thư lên giúp mẹ không? Bác giao thư có thể châm chước để con trai tôi nhận thư không, nếu không tin thì tôi sẽ ký lại."
"Được." Người đưa thư đồng ý.
Dương Tịnh đi đến phòng Trần Chính, ngồi trên giường anh, nhìn anh chăm chú, Trần Chính vui trong lòng vì Dương Tịnh chủ động đi vào phòng anh, còn ngồi lên giường của anh, bởi vì Dương Tịnh rất hiếm khi đến phòng anh, tuy rằng mặt vẫn đanh lại, nhưng đã hết giận hơn phân nửa.
Chỉ một lát sau, Đinh Đinh đủng đỉnh cầm hai lá thư đi vào: "Mẹ ơi, thư!"
"Cảm ơn con, đồng chí Đinh Đinh." Dương Tịnh nói.
"Không có gì." Đinh Đinh hì hì cười.
"Đi xuống lầu chơi đi con."
"Vâng."
"Xuống cầu thang nhớ phải cẩn thận." Dương Tịnh dặn dò.
"Con biết rồi ạ."
Dương Tịnh từ trên giường đứng dậy, đi ra cửa nhìn Đinh Đinh an toàn xuống lầu thì mới cầm thư một lần nữa đi vào phòng Trần Chính.
Trần Chính đang ngồi trên giường, dựa vào gối đọc sách.
Dương Tịnh tiến lên phía trước, ngồi xuống giường, đưa thư của Tào Quân Lượng cho anh xem.
Trần Chính làm lơ quay mặt sang một bên, Dương Tịnh giật lấy sách trên tay anh, đặt nó lên bàn, rồi đưa thư của Tào Quân Lượng cho Trần Chính hỏi: "Anh không muốn đọc bên trong viết gì sao?"
"Không muốn." Trần Chính nói.
"Không đọc thì em xé!"
Trần Chính không để ý đến Dương Tịnh, Dương Tịnh cầm thư của Tào Quân Lượng không nói hai lời xé thành từng mảnh, sau đó ném vào thùng sơn cũ đặt bên ngoài cửa sổ phòng Trần Chính, hơn nữa còn lấy ly nước đổ vào, sau đó quay lại ngồi lên giường nói: "Em đọc thư của anh trai em."
Trần Chính lúc này mới liếc mắt nhìn thùng sơn, sau đó dời mắt nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh hoàn toàn đem Tào Quân Lượng vứt ra sau đầu, nghiêm túc ngồi đọc thư của Dương Đông, Dương Đông nói hơn một tháng nữa anh ấy sẽ trở về, đến lúc đó sẽ đến đây thăm cô và Đinh Đinh Đang Đang, còn nói thời tiết trở lạnh rồi, dặn cô và Đinh Đinh Đang Đang nhớ mặc nhiều đồ giữ ấm, hơn nữa trong thư còn kèm theo 60 đồng, nói là dùng để mua đồ đông.
Dương Tịnh cầm 60 đồng trên tay mà lòng nặng trĩu, nhưng nghĩ đến việc một tháng nữa thôi Dương Đông sẽ trở về thì trong lòng lại ngập tràn chờ mong, lần này anh ấy trở về cô nhất định sẽ không để anh đi nữa.
Dương Tịnh đọc xong thư quay đầu nhìn Trần Chính.
Trần Chính lập tức dời tầm mắt, tỏ vẻ không quan tâm Dương Tịnh, Dương Tịnh cười cười hỏi: "Chỉnh em như vậy có thấy vui không?"
Trần Chính không vui.

Dương Tịnh đứng dậy nói: "Những thứ cần giải thích em cũng đã giải thích, chúng ta đều là người lớn, trong lúc xúc động có thể sẽ nói ra những lời tiêu cực, nhưng khi bình tĩnh và suy nghĩ lại sẽ thấy có một số điều có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều, em không có thời gian nghĩ suy nghĩ nhiều, một tháng nữa là anh trai em sẽ trở lại, em phải nhanh chóng lót đường cho anh ấy." Dương Tịnh nói xong liền muốn rời đi.
Trần Chính vươn tay bắt lấy tay cô, đem cô ấn xuống giường, nói: "Dương Tịnh, em đối với anh quá chiếu lệ."
"Không có, nếu là người khác em sẽ không giải thích nhiều như vậy."
"Thật?"
"Phải." Dương Tịnh gật đầu, sau đó mang theo vài phần oán trách nói: "Hơn nữa, anh cũng không phải không sai, lúc trước em nói chuyện nhưng anh không chịu trả lời, còn không chịu nghe em giải thích gì đã đùng đùng tức giận, còn bỏ nhà đi, dì Uông nói hồi trẻ anh cũng hay như vậy, bây giờ thì em tin rồi.

Còn có, mấy ngày nay vẫn luôn xụ mặt, em nợ tiền anh chắc? Sao lại đối xử với em như vậy? Nếu em còn quan tâm đến Tào Quân Lượng thì đã sớm cùng anh ta bỏ trốn rồi? Tại sao anh thiếu tự tin thế, vừa đẹp trai lại còn hấp dẫn lắm có biết không? Hơn nữa còn là bố của con trai con gái em."
Trần Chính nghe Dương Tịnh oán trách mình, cô vừa xinh đẹp vừa quyến rũ mê hoặc lòng người, nhìn cô không chớp mắt, sau đó nói: "Dương Tịnh, em cướp trái tim anh đi mất rồi."
"Hả?"
"Ở đây mấy ngày nay nó rất đau."
Dương Tịnh sửng sốt nhìn Trần Chính, từ trong mắt anh thấy được tơ máu, trong lòng liền mềm nhũn, thấp giọng hỏi: "Mấy ngày nay anh ngủ không ngon sao?"
Trần Chính nói: "Ăn cũng không ngon."
Dương Tịnh nắm lấy tay anh, hơi hơi cúi đầu, cảm thấy áy náy, không biết phải nói gì cho tốt.
Trần Chính duỗi tay ôm Dương Tịnh vào lòng, Dương Tịnh vươn tay ôm chặt lấy eo anh thật lâu, sau đó hai người đồng thanh nói: "Sau này dù có chuyện gì chúng ta cũng phải từ từ nói chuyện."
Vừa dứt lời thì cả hai mới ý thức được mình và đối phương nói lời giống hệt nhau, vì thế cười rộ lên.

Ai cũng vậy, sinh hoạt cãi nhau những chuyện lông gà vỏ tỏi cũng là điều bình thường, miễn là cùng nhau vượt qua.
Dương Tịnh ngồi thẳng người dậy, trừng mắt nhìn anh một cái: "Tật xấu."
Trần Chính nghiêm túc nhìn Dương Tịnh, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt dán chặt trên người cô, sau đó dần dần tiến lại muốn hôn thì cô lại một lần nữa né tránh.
Sắc mặt Trần Chính trầm xuống.
Dương Tịnh quay đầu nhìn qua cửa sổ, xác định Đinh Đinh Đang Đang không nhìn thấy mới xoay người hôn lên môi anh.
Nụ hôn bất ngờ làm cho cả người Trần Chính tê rần, không kịp phản ứng.
"Trần Chính! Trần Chính!" Dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng của Uông Lệ Mẫn.
Dương Tịnh nhanh chóng cách xa ra.
Mặt Trần Chính đỏ lên, Dương Tịnh nhìn thấy thì bật cười ra tiếng.
"Em cười cái gì?" Trần Chính nghiêm mặt, kéo Dương Tịnh lại muốn hôn.
Giọng của Uông Lệ Mẫn lại một lần nữa vang lên: "Trần Chính, Trần Chính!" Hơn nữa âm thanh càng lúc càng gần, dường như đã có chuyện gì xảy ra.
Dương Tịnh và Trần Chính vội vàng đứng dậy.
Uông Lệ Mẫn sắc mặt nghiêm trọng đi đến.
"Mẹ, sao vậy?" Trần Chính hỏi.
Uông Lệ Mẫn nhìn thấy Dương Tịnh, sau đó nói: "Trần Chính, em rể con..

đi rồi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện