Trần Phong bỗng dưng cảm thấy lạnh toát, lông tơ trên cơ thể dựng đứng. Hắn hiểu được tình hình đang nguy hiểm như thế nào.
Một trong ba con quái vật kia là con quái vật nhiều mắt hôm qua đã đuổi giết hắn. Vị trí của nó đang ở trên sân thượng. Sinh vật thứ hai nhìn qua giống như con thằn lằn cỡ lớn, làn da bao phủ vảy cứng đen xì. Chaỵ dọc sống lưng nó là một hàng gai nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời. Lúc này nó đang bám trên tường ở một mặt của tòa nhà, cố gắng phá cửa sổ chui vào.
Con quái vật cuối cùng là một sinh vật giống như muỗi khổng lồ. Nó đang bay xung quanh khu nhà tạo ra tiếng phành phạch như tiếng máy bay trực thăng. Miệng con quái này chĩa ra một cái vòi nhọn hoắt không ngừng đong đưa, từ đó rỉ ra từng dòng máu đỏ. Đôi mắt kép của nó giống như có trăm ngàn lỗ nhỏ không ngừng di chuyển, nhìn vào dễ làm cho người khác sởn gai ốc.
Trần Phong không ngừng tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại. Hắn vội vã tập trung tinh thần cảm nhận tình huống của những người quen thuộc. Với tình trạng cơ thể hắn hiện giờ đừng nói chiến đấu, đến di chuyển còn gặp khó khăn không nhỏ. Muốn sống sót chỉ có đoàn kết mọi người lại với nhau.
Bác Trung và Lê Thành đang ở cùng nhau. Họ và vài người nữa đều tập trung ở căn phòng nơi con quái vật thằn lằn đang cố gắng phá cửa xông vào. Trần Phong nén đau, chống gậy hướng tới căn phòng đó mà đi.
Bên tai Trần Phong truyền đến tiếng động ầm ầm liên tiếp, xen lẫn tiếng người chửi bới. Hắn càng nóng lòng muốn bước đi nhanh hơn nhưng với thương thế của hắn thật sự không được.
Mỗi một bước chân của Trần Phong bước ra, đau đớn lại xộc vào trong não. Cơn đau âm ỉ không ngừng, giống như dòi bọ trong xương không ngừng cắn xé. Chỉ là một quãng đường ngắn, thế nhưng hắn phải dừng lại đến hai lần.
Trần Phong cố nhịn đau nhanh chóng bước đi, không biết làm cách nào mà hắn cuối cùng cũng đến được đích. Lê Thành là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội vã quay người đỡ Trần Phong đang nhăn nhó đi tới.
_Tình trạng cơ thể thế nào? Có thể chiến đấu được không? Trần Phong trầm ngâm, do dự một chút rồi lắc đầu.
_Còn đủ sức để ra tay ba lần. Mỗi lần đủ để đánh trọng thương quái vật.
Trần Phong suy nghĩ một lúc, sau đó thì thầm vào tai Lê Thành, tránh cho người khác nghe được.
_Điều này đừng nói cho người thứ ba biết!
Lê Thành thở dài, nói nhỏ vào tai Trần Phong. Sau đó hắn đưa tay xoa thái dương, lông mày không ngừng nheo lại. Ba lần ra tay, phải cố gắng sử dụng sao cho hợp lý nhất.
_Tình huống thế nào?
Trần Phong vội hỏi.
_Hiện tại con quái vật này vẫn chưa thể tiến vào, cửa sổ khá nhỏ, chúng ta lại cho người thay phiên gây rối ngăn chặn nó, cũng may có vài món đồ hữu dụng, thế nhưng tôi nghĩ không thể kéo dài được lâu.
Trần Phong báo cho Lê Thành một tin xấu hơn nữa, đó là không chỉ có một mà là ba con quái vật tất cả đang tấn công tòa nhà.
_Cậu nói thật?
Sắc mặt Lê Thành trở nên cực kì khó coi. Hắn đi lại trong phòng liên tục, hai tay không ngừng xoa mạnh thái dương.
Trong lúc chờ Lê Thành nghĩ cách, Trần Phong đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra có thêm gần chục người gia nhập nhóm của bác Trung, đây quả thực là dấu hiệu tốt.
_Miêu tả qua ba con quái vật cho tôi.
Lê Thành dừng bước, nắm lấy vai Trần Phong vội vã hỏi. Trần Phong gật đầu, nhanh chóng miêu tả ba con quái vật cho Lê Thành, cũng như vài đặc điểm về chúng mà hắn biết. Sau khi tiết lộ điều này, ánh mắt Lê Thành nhìn về phía hắn lộ ra vẻ nghi ngờ nồng đậm, dường như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi.
_Trước khi tòa nhà bị ba con quái vật công phá cùng lúc, chúng ta phải tiêu diệt được ít nhất một con.
Lê Thành cắn răng nói ra ý nghĩ của mình. Mọi người xung quanh nghe vậy liền tỏ thái độ khác nhau. Một số lộ vẻ sợ hãi, một số lại nắm chặt vũ khí trong tay, một số khác lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong không dám nói ra tình trạng cơ thể của mình, chỉ giữ im lặng nhìn về phía Lê Thành. Tên này đã nói sẽ nghĩ cách, hơn nữa lại đưa ra đề xuất này, không chừng đã có đối sách.
_Tôi có một kế hoạch thế này, nhưng cần những người khác hỗ trợ.
Giọng Lê Thành nhỏ dần, bàn tay phải bắt lấy một cây bút, không ngừng vẽ ra thứ gì đó xuống giấy. Ánh mắt mọi người chăm chút nhìn theo, có vài người gật đầu, lại có vài người khác lắc đầu.
_Thế này quá nguy hiểm, khác gì mở cửa cho bọn quái vật đi vào.
Một người trong nhóm lên tiếng phản đối.
_Chỉ cần tiêu diệt được ba con quái vật này, theo suy đoán của tôi chúng ta ít nhất sẽ được an toàn trong hai, ba ngày, đủ để bố trí lại phòng thủ. Nếu không làm, có lẽ chỉ trong vài giờ nữa bọn quái vật sẽ phá cửa xông vào đây, lúc đó chúng ta sẽ như cá nằm trên thớt mặc cho chúng xử lý.
Lê Thành cắn răng nói, ánh mắt lướt qua mọi người nơi đây. Trần Phong trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu nói:
_Lời của Lê Thành không sai. Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, tiến hành theo kế hoạch hoặc ngồi im chờ chết. Tôi sẽ theo anh ta, còn ai nữa không?
Rất nhiều người ủng hộ theo kế hoạch được đưa ra, vài người chỉ giữ im lặng không nói gì nhưng thiểu số không thể thắng đa số. Cả nhóm lập tức tản ra thực hiện kế hoạch, chỉ để lại một nhóm người quấy nhiều con quái vật bò sát tránh cho nó tiến vào.
Tòa nhà của Trần Phong có tổng cộng ba tầng, con quái vật bò sát chính là đang ở ngoài bờ tường của tầng thứ hai. Bước đầu của kế hoạch chính là dụ nó tiến vào để tiêu diệt.
Các hộ gia đình của tầng hai đã di chuyển hết xuống tầng triệt. Rất nhiều người ban đầu vốn không chịu, thế nhưng không biết Lê Thành đã dùng cách gì thuyết phục được họ.
Đám người bác Trung tản đi rồi trở lại rất nhanh, mang theo vài bình ga lớn chục cân. Bốn bình ga được để vào trong căn phòng nơi con quái vật sẽ tiến vào. Van ga được mở, từ đó phát ra tiếng xì xì không ngừng.
Các kẽ của cánh cửa đều đã được bịt chặt bằng khăn. Một vài người trong đó có Lê Thành cuốn chặt mũi miệng bằng vải ướt, nấp ngoài cửa phòng chờ đợi.
Từng tiếng rầm rầm nối tiếp nhau vang lên, không còn ai quấy nhiễu con quái vật phá cửa tiến vào vì vậy nó càng ngày càng ra tay mạnh bạo. Đám người Lê Thành lo lắng chờ đợi, hai tay lăm lăm vũ khí, ai nấy đều cẩn thận không dám phát ra tiếng động nào sợ làm hỏng việc. Cả tầng hai trong chốc lát chỉ còn lại tiếng con quái vật đập "thình thình" vào tường.
“Rắc…”
Một âm thanh giống tiếng bánh đa gãy vang lên, bức tường ngăn cản con quái vật xuất hiện vết nứt. Vết nứt nhanh chóng lan nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lan thẳng từ đầu tường đến cuối tường thành một đường dọc.
Lê Thành nín thở nhìn qua khe hở nhỏ. Sau tiếng “rắc” kia, âm thanh đập phá bỗng dưng dừng lại, người ai cũng cảm thấy khẩn trương. Có vài người không kìm chế nổi đã bắt đầu run bần bật. Riêng Lê Thành có cảm giác như đang bị một đôi mắt của thú săn mồi khát máu xuyên qua bức tường nhìn chằm chằm vào mình.
“Đùng…”
Bức tường vỡ ra một lỗ thủng lớn, một đầu lưỡi đỏ lòm, dài ngoằng từ ngoài chui vào. Tiếng rít đặc trưng của loài bò sát từ đâu đó phát ra, lộ rõ vẻ nguy hiểm của thú săn mồi. Cái lưỡi đỏ của quái vật quất tung mọi đồ đạc trong căn phòng. Giây lát sau, một sinh vật giống như thằn lằn khổng lồ lấy một tốc độ cực nhanh lao vào.
“Bang… bang…”
Con quái vật này dài đến ba, bốn mét, toàn thân đen xì, hai mắt đỏ quạch như lửa. Nó tiến vào như một cơn gió. hất đổ mấy bình ga và một cái bàn nhỏ, đâm mạnh tới cửa gỗ mà đám người Lê Thành đang núp phía sau.
Trần Phong đứng chờ ngay trong hành lang, xung quanh hắn có vài cây tuýp sắt dài hơn cả sải tay. Đầu mỗi tuýp sắt được gắn theo dao lớn sắc nhọn, nhìn qua giống như một mũi lao của ngư dân miền biển.
Trần Phong nắm chặt lấy một cây lao tự chế trên tay, tập trung chờ đợi. Lê Thành đã phân công hắn ở đây, nhiệm vụ là đánh ra một đòn kết liễu trong trường hợp kế hoạch không thành.
Hai mắt hắn tập trung nhìn vào cửa căn phòng nơi đám người Lê Thành đang ẩn nấp. Mồ hôi từng giọt chảy như mưa trên trán của hắn. Khả năng cảm nhận được mở ra, hắn có thể cảm giác được rõ ràng mọi việc đang diễn ra trong căn phòng kia.
Con quái vật bò sát đâm sầm vào cánh cửa. Mọi người cố gắng chống đỡ, thế nhưng sức mạnh của con quái vật cực lớn, sau vài lần húc như vậy dư chấn mạnh mẽ liền hất ngã vài người ở phía sau trong đó có Lê Thành. Hắn lăn trên mặt đất một vòng, sau đó nhanh chóng bật dậy, tay phải cầm chặt một chiếc bật lửa, nhắm vào miếng vải dưới đất mà đốt cháy.
Miếng vải dài được luồn qua khe cửa vào đến tận phòng trong. Nó cũng đã được thấm ướt bằng dầu hỏa để bắt lửa nhanh hơn. “Phừng” một tiếng, tốc độ cháy của lửa chỉ mất mấy giây đã đốt miếng vải đến gần điểm cuối.
Con quái vật dường như không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nó lùi lại vài bước, chuẩn bị đâm tiếp vào cánh cửa. Theo cảm nhận của nó, phía sau cánh cửa này chính là khí tức sinh mạng mà nó thèm khát.
Căn phòng tràn ngập khí gas, một đốm lửa nhỏ giống như mồi dẫn cho đạn pháo. Lưỡi lửa liếm vào không khí, lập tức làm cho không khí rung động, một màu đỏ lóe lên, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn. Đám người Lê Thành sau khi châm lửa cũng lập tức rút lui sang hai bên.
“Đoàng…”, âm thanh nổ vang như tiếng bom, cả căn phòng chìm trong biển lửa, vụ nổ cực lớn đánh sụp cả căn phòng, thậm chí mấy căn phòng xung quanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Đất đá thi nhau đổ sụp xuống, tạo thành một lỗ hổng to tướng mở ra ngoài.
Đám người Lê Thành chật vật đứng dậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào căn phòng đang cháy rực, thầm cầu nguyện kế hoạch đã thành công.
Một trong ba con quái vật kia là con quái vật nhiều mắt hôm qua đã đuổi giết hắn. Vị trí của nó đang ở trên sân thượng. Sinh vật thứ hai nhìn qua giống như con thằn lằn cỡ lớn, làn da bao phủ vảy cứng đen xì. Chaỵ dọc sống lưng nó là một hàng gai nhọn hoắt chĩa thẳng lên trời. Lúc này nó đang bám trên tường ở một mặt của tòa nhà, cố gắng phá cửa sổ chui vào.
Con quái vật cuối cùng là một sinh vật giống như muỗi khổng lồ. Nó đang bay xung quanh khu nhà tạo ra tiếng phành phạch như tiếng máy bay trực thăng. Miệng con quái này chĩa ra một cái vòi nhọn hoắt không ngừng đong đưa, từ đó rỉ ra từng dòng máu đỏ. Đôi mắt kép của nó giống như có trăm ngàn lỗ nhỏ không ngừng di chuyển, nhìn vào dễ làm cho người khác sởn gai ốc.
Trần Phong không ngừng tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại. Hắn vội vã tập trung tinh thần cảm nhận tình huống của những người quen thuộc. Với tình trạng cơ thể hắn hiện giờ đừng nói chiến đấu, đến di chuyển còn gặp khó khăn không nhỏ. Muốn sống sót chỉ có đoàn kết mọi người lại với nhau.
Bác Trung và Lê Thành đang ở cùng nhau. Họ và vài người nữa đều tập trung ở căn phòng nơi con quái vật thằn lằn đang cố gắng phá cửa xông vào. Trần Phong nén đau, chống gậy hướng tới căn phòng đó mà đi.
Bên tai Trần Phong truyền đến tiếng động ầm ầm liên tiếp, xen lẫn tiếng người chửi bới. Hắn càng nóng lòng muốn bước đi nhanh hơn nhưng với thương thế của hắn thật sự không được.
Mỗi một bước chân của Trần Phong bước ra, đau đớn lại xộc vào trong não. Cơn đau âm ỉ không ngừng, giống như dòi bọ trong xương không ngừng cắn xé. Chỉ là một quãng đường ngắn, thế nhưng hắn phải dừng lại đến hai lần.
Trần Phong cố nhịn đau nhanh chóng bước đi, không biết làm cách nào mà hắn cuối cùng cũng đến được đích. Lê Thành là người đầu tiên phát hiện ra hắn, vội vã quay người đỡ Trần Phong đang nhăn nhó đi tới.
_Tình trạng cơ thể thế nào? Có thể chiến đấu được không? Trần Phong trầm ngâm, do dự một chút rồi lắc đầu.
_Còn đủ sức để ra tay ba lần. Mỗi lần đủ để đánh trọng thương quái vật.
Trần Phong suy nghĩ một lúc, sau đó thì thầm vào tai Lê Thành, tránh cho người khác nghe được.
_Điều này đừng nói cho người thứ ba biết!
Lê Thành thở dài, nói nhỏ vào tai Trần Phong. Sau đó hắn đưa tay xoa thái dương, lông mày không ngừng nheo lại. Ba lần ra tay, phải cố gắng sử dụng sao cho hợp lý nhất.
_Tình huống thế nào?
Trần Phong vội hỏi.
_Hiện tại con quái vật này vẫn chưa thể tiến vào, cửa sổ khá nhỏ, chúng ta lại cho người thay phiên gây rối ngăn chặn nó, cũng may có vài món đồ hữu dụng, thế nhưng tôi nghĩ không thể kéo dài được lâu.
Trần Phong báo cho Lê Thành một tin xấu hơn nữa, đó là không chỉ có một mà là ba con quái vật tất cả đang tấn công tòa nhà.
_Cậu nói thật?
Sắc mặt Lê Thành trở nên cực kì khó coi. Hắn đi lại trong phòng liên tục, hai tay không ngừng xoa mạnh thái dương.
Trong lúc chờ Lê Thành nghĩ cách, Trần Phong đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn phát hiện ra có thêm gần chục người gia nhập nhóm của bác Trung, đây quả thực là dấu hiệu tốt.
_Miêu tả qua ba con quái vật cho tôi.
Lê Thành dừng bước, nắm lấy vai Trần Phong vội vã hỏi. Trần Phong gật đầu, nhanh chóng miêu tả ba con quái vật cho Lê Thành, cũng như vài đặc điểm về chúng mà hắn biết. Sau khi tiết lộ điều này, ánh mắt Lê Thành nhìn về phía hắn lộ ra vẻ nghi ngờ nồng đậm, dường như muốn hỏi gì đó rồi lại thôi.
_Trước khi tòa nhà bị ba con quái vật công phá cùng lúc, chúng ta phải tiêu diệt được ít nhất một con.
Lê Thành cắn răng nói ra ý nghĩ của mình. Mọi người xung quanh nghe vậy liền tỏ thái độ khác nhau. Một số lộ vẻ sợ hãi, một số lại nắm chặt vũ khí trong tay, một số khác lại đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Phong.
Trần Phong không dám nói ra tình trạng cơ thể của mình, chỉ giữ im lặng nhìn về phía Lê Thành. Tên này đã nói sẽ nghĩ cách, hơn nữa lại đưa ra đề xuất này, không chừng đã có đối sách.
_Tôi có một kế hoạch thế này, nhưng cần những người khác hỗ trợ.
Giọng Lê Thành nhỏ dần, bàn tay phải bắt lấy một cây bút, không ngừng vẽ ra thứ gì đó xuống giấy. Ánh mắt mọi người chăm chút nhìn theo, có vài người gật đầu, lại có vài người khác lắc đầu.
_Thế này quá nguy hiểm, khác gì mở cửa cho bọn quái vật đi vào.
Một người trong nhóm lên tiếng phản đối.
_Chỉ cần tiêu diệt được ba con quái vật này, theo suy đoán của tôi chúng ta ít nhất sẽ được an toàn trong hai, ba ngày, đủ để bố trí lại phòng thủ. Nếu không làm, có lẽ chỉ trong vài giờ nữa bọn quái vật sẽ phá cửa xông vào đây, lúc đó chúng ta sẽ như cá nằm trên thớt mặc cho chúng xử lý.
Lê Thành cắn răng nói, ánh mắt lướt qua mọi người nơi đây. Trần Phong trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu nói:
_Lời của Lê Thành không sai. Chúng ta chỉ có hai lựa chọn, tiến hành theo kế hoạch hoặc ngồi im chờ chết. Tôi sẽ theo anh ta, còn ai nữa không?
Rất nhiều người ủng hộ theo kế hoạch được đưa ra, vài người chỉ giữ im lặng không nói gì nhưng thiểu số không thể thắng đa số. Cả nhóm lập tức tản ra thực hiện kế hoạch, chỉ để lại một nhóm người quấy nhiều con quái vật bò sát tránh cho nó tiến vào.
Tòa nhà của Trần Phong có tổng cộng ba tầng, con quái vật bò sát chính là đang ở ngoài bờ tường của tầng thứ hai. Bước đầu của kế hoạch chính là dụ nó tiến vào để tiêu diệt.
Các hộ gia đình của tầng hai đã di chuyển hết xuống tầng triệt. Rất nhiều người ban đầu vốn không chịu, thế nhưng không biết Lê Thành đã dùng cách gì thuyết phục được họ.
Đám người bác Trung tản đi rồi trở lại rất nhanh, mang theo vài bình ga lớn chục cân. Bốn bình ga được để vào trong căn phòng nơi con quái vật sẽ tiến vào. Van ga được mở, từ đó phát ra tiếng xì xì không ngừng.
Các kẽ của cánh cửa đều đã được bịt chặt bằng khăn. Một vài người trong đó có Lê Thành cuốn chặt mũi miệng bằng vải ướt, nấp ngoài cửa phòng chờ đợi.
Từng tiếng rầm rầm nối tiếp nhau vang lên, không còn ai quấy nhiễu con quái vật phá cửa tiến vào vì vậy nó càng ngày càng ra tay mạnh bạo. Đám người Lê Thành lo lắng chờ đợi, hai tay lăm lăm vũ khí, ai nấy đều cẩn thận không dám phát ra tiếng động nào sợ làm hỏng việc. Cả tầng hai trong chốc lát chỉ còn lại tiếng con quái vật đập "thình thình" vào tường.
“Rắc…”
Một âm thanh giống tiếng bánh đa gãy vang lên, bức tường ngăn cản con quái vật xuất hiện vết nứt. Vết nứt nhanh chóng lan nhanh, chỉ trong nháy mắt đã lan thẳng từ đầu tường đến cuối tường thành một đường dọc.
Lê Thành nín thở nhìn qua khe hở nhỏ. Sau tiếng “rắc” kia, âm thanh đập phá bỗng dưng dừng lại, người ai cũng cảm thấy khẩn trương. Có vài người không kìm chế nổi đã bắt đầu run bần bật. Riêng Lê Thành có cảm giác như đang bị một đôi mắt của thú săn mồi khát máu xuyên qua bức tường nhìn chằm chằm vào mình.
“Đùng…”
Bức tường vỡ ra một lỗ thủng lớn, một đầu lưỡi đỏ lòm, dài ngoằng từ ngoài chui vào. Tiếng rít đặc trưng của loài bò sát từ đâu đó phát ra, lộ rõ vẻ nguy hiểm của thú săn mồi. Cái lưỡi đỏ của quái vật quất tung mọi đồ đạc trong căn phòng. Giây lát sau, một sinh vật giống như thằn lằn khổng lồ lấy một tốc độ cực nhanh lao vào.
“Bang… bang…”
Con quái vật này dài đến ba, bốn mét, toàn thân đen xì, hai mắt đỏ quạch như lửa. Nó tiến vào như một cơn gió. hất đổ mấy bình ga và một cái bàn nhỏ, đâm mạnh tới cửa gỗ mà đám người Lê Thành đang núp phía sau.
Trần Phong đứng chờ ngay trong hành lang, xung quanh hắn có vài cây tuýp sắt dài hơn cả sải tay. Đầu mỗi tuýp sắt được gắn theo dao lớn sắc nhọn, nhìn qua giống như một mũi lao của ngư dân miền biển.
Trần Phong nắm chặt lấy một cây lao tự chế trên tay, tập trung chờ đợi. Lê Thành đã phân công hắn ở đây, nhiệm vụ là đánh ra một đòn kết liễu trong trường hợp kế hoạch không thành.
Hai mắt hắn tập trung nhìn vào cửa căn phòng nơi đám người Lê Thành đang ẩn nấp. Mồ hôi từng giọt chảy như mưa trên trán của hắn. Khả năng cảm nhận được mở ra, hắn có thể cảm giác được rõ ràng mọi việc đang diễn ra trong căn phòng kia.
Con quái vật bò sát đâm sầm vào cánh cửa. Mọi người cố gắng chống đỡ, thế nhưng sức mạnh của con quái vật cực lớn, sau vài lần húc như vậy dư chấn mạnh mẽ liền hất ngã vài người ở phía sau trong đó có Lê Thành. Hắn lăn trên mặt đất một vòng, sau đó nhanh chóng bật dậy, tay phải cầm chặt một chiếc bật lửa, nhắm vào miếng vải dưới đất mà đốt cháy.
Miếng vải dài được luồn qua khe cửa vào đến tận phòng trong. Nó cũng đã được thấm ướt bằng dầu hỏa để bắt lửa nhanh hơn. “Phừng” một tiếng, tốc độ cháy của lửa chỉ mất mấy giây đã đốt miếng vải đến gần điểm cuối.
Con quái vật dường như không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, nó lùi lại vài bước, chuẩn bị đâm tiếp vào cánh cửa. Theo cảm nhận của nó, phía sau cánh cửa này chính là khí tức sinh mạng mà nó thèm khát.
Căn phòng tràn ngập khí gas, một đốm lửa nhỏ giống như mồi dẫn cho đạn pháo. Lưỡi lửa liếm vào không khí, lập tức làm cho không khí rung động, một màu đỏ lóe lên, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn. Đám người Lê Thành sau khi châm lửa cũng lập tức rút lui sang hai bên.
“Đoàng…”, âm thanh nổ vang như tiếng bom, cả căn phòng chìm trong biển lửa, vụ nổ cực lớn đánh sụp cả căn phòng, thậm chí mấy căn phòng xung quanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Đất đá thi nhau đổ sụp xuống, tạo thành một lỗ hổng to tướng mở ra ngoài.
Đám người Lê Thành chật vật đứng dậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào căn phòng đang cháy rực, thầm cầu nguyện kế hoạch đã thành công.
Danh sách chương