Editor: Waveliterature Vietnam

"Họ có tình nguyện thỏa hiệp không?" Long Bảy cẩn thận cắt một miếng thịt trước mặt anh.

Lớp vỏ bên ngoài của thịt rất giòn, mà theo đường cắt của con dao, nước ép đặc chảy ra, và thịt thô ban đầu có mùi rất thơm.

"Đúng vậy, họ đã sẵn sàng thỏa hiệp và hợp tác hoàn toàn với hành động của chúng ta. Chúng ta kiểm soát Lạc thị bằng sấm sét, và có rất nhiều thứ cần phải giao cho chúng ta." Viên cảnh sát đứng thẳng và báo cáo với Long Bảy.

Kì thực, anh ta bây giờ đã rất đói bụng mà thịt của con thú hung dữ cấp bốn quá thơm.

Nghe nói có hơn mười loại gia vị quý giá trong đó. Hương thảo vần tím có giá trị bằng một nửa của đồng đô la Bắc Kinh. Như vậy thì làm thế nào một miếng thịt nướng lại không thơm cho được? Hơn nữa, con thú hung dữ cấp bốn... hẳn là nặng hơn một cân? Đây chính một bữa ăn của Long Bảy.

Tuy nhiên, viên cảnh sát bây giờ ngay cả một chút thèm thuồng cũng không dám biểu lộ.

Long Bảy tính tình vô cùng kỳ lạ. Anh ấy rất tùy hứng. Nếu anh ấy muốn, anh ấy sẽ rất cao hứng. Nếu anh ấy thích thì anh có thể tùy tiện thưởng những thứ quý giá của mình cho người khác.

Nếu anh ấy không tỏ thái độ như vậy mà người bên cạnh thể hiện một chút cảm xúc dù chỉ là với một ngọn cỏ của anh ấy, anh ấy cũng sẽ không do dự mà động thủ.

Những người đó có thể may mắn không thể chết, nhưng chắc chắn họ sẽ bị tàn tật suốt đời.

Bởi vì biệt danh của Long Bảy là - Bảy bạo lực.

Khi nghe báo cáo của viên cảnh sát, biểu hiện của Long Bảy không có bất kỳ thay đổi nào. Anh ta chỉ lấy một miếng thịt bằng nĩa, và những miếng thịt mềm được đưa vào miệng, tinh tế nhai và nuốt. 

Sau đó lau miệng bằng khăn ăn màu trắng ở bên cạnh.

Toàn bộ động tác đều rất thanh lịch và thoải mái, tràn ngập khí chất quyến rũ quý tộc, và so với bộ dạng thô kệch của anh thì hoàn toàn không tương thích.

"Tốt lắm. Vậy hãy phối hợp với gia đình Khăn Lai tiến hành hành động đi." Long Bảy nói, rồi nhấp một ngụm rượu vang đỏ bên cạnh.

Anh ta lại nhẹ nhàng chọn một miếng phô mai nhỏ làm từ nước sữa màu xanh nhạt được sản xuất bởi những con bò Pori quý giá.

"Vâng." Viên cảnh sát nhận được lệnh và ngay lập tức rút lui.

Sắc mặt của Long Ít vẫn vậy, anh vẫn đang thưởng thức bữa tối của mình.

Bữa tối xa hoa này đã dần trở nên vô dùng, và e là sau một thời gian nữa nó sẽ không còn có tác dụng với anh ta.

Nếu muốn cải thiện thì phải tìm thứ gì đó quý giá hơn, hoặc là ăn những con thú hung dữ từ cấp năm trở lên.

Đối với vấn đề cải thiện thì đó cũng là một gánh nặng lớn cho Long Bảy.

Tuy nhiên, anh ta không muốn chờ đợi.

Nhiều nhất là hơn nửa năm nữa! Có thể vào tháng 5 tới, sẽ có một sự bùng nổ.

Nhưng liệu cái gì sẽ bùng nổ? Đó chính là sự bùng nổ của thiên tài.

Vào thời điểm đó, nhiều thiên tài đã bị đàn áp trong một thời gian dài, tất cả đã gần như trở thành những chiến binh mặt trăng màu tím bậc nhất.

Không chỉ có Long Bảy mà còn có mười sáu người khác cũng được định sẵn sẽ đi theo Long Ít kề vai sát cánh.

Mười sáu người này là mười sáu người có tiếng tăm lừng lẫy. 

Cho dù giữa họ là đồng đội hay cạnh tranh, nhưng trong mọi trường hợp, họ phải đi theo chàng trai thiên tài Long Ít.

Trong nhóm người này, bao gồm cả rồng không ai là không muốn đột phá để trở thành một chiến binh mặt trăng màu tím.

Họ chỉ là đang chờ đợi một cơ hội.

Đối với chuyện này, những người ở phía dưới rất ngạc nhiên, nhưng những người ở phía trên đều nhận thức rõ được nó nên không hề ngạc nhiên chút nào.

Chỉ cần có sức mạnh tích lũy, chỉ cần có thể nhận được tin tức, họ lại có một thủ lĩnh thiên tài như Long Ít, hà cớ gì lại không cho mình một cơ hội?

Tuy nhiên, trước khi cơ hội này đến, mọi người phải tích lũy sức mạnh càng nhiều càng tốt và phải tích lũy một cách đầy đủ.

Trạng thái hoàn hảo là sự tích lũy sức mạnh của chín con bò, và sau đó là khả năng phản ứng thần kinh cũng như tốc độ và thêm một số khả năng bình thường khác đều có thể phù hợp với sức mạnh của chín con bò.

Tuy nhiên, sức mạnh của chín con bò có hoàn hảo không? Câu trả lời là không, hoàn toàn không.

Nói ra thì có thể rất nhiều người không tin nhưng sức mạnh của chín con bò đều là rác rưởi! Giống như Long Ít, hay mười sáu người còn lại vậy, tất cả các thế hệ sau của các thế lực lớn đã đạt đến sức mạnh của chín con bò từ rất lâu rồi.

Thậm chí có nhiều người đã đạt đến trạng thái hoàn hảo - sức mạnh của chín con bò! Họ đã bắt đầu tích lũy một số sức mạnh và khả năng, như nhận thức chiến đấu, trí tuệ, cũng như một số kỹ năng khác... Tóm lại, tích lũy càng hoàn hảo thì cơ hội sẽ càng tốt.

Sức mạnh của Long Bảy hiện giờ có thể so sánh với sức mạnh của chín con bò và một con hổ, thậm chí anh ta đã phát triển một tài năng của mình mà không ai trong số mười sáu người này có thể phát hiện ra điều đó? Tuy nhiên đây không phải là một lợi thế.

Do đó, Long Bảy cũng đang cố gắng thu thập nhiều nhất có thể để tăng cường các khả năng khác của mình.

Anh ấy rất may mắn vì được hỗ trợ bởi Hội đồng sao.

Hội đồng sao tất nhiên là quyền lực, nhưng trong mắt của Long Bảy, năng lực mạnh nhất của Hội đồng sao là sự kiểm soát thông tin.

Và đối với việc truy cập thông tin thì mười sáu người này có quyền hạn rất cao và từ đó chọn ra những thông tinh hữu ích với họ.

Chẳng hạn như Long Bảy, cái bị anh lựa chọn chính là trại dân du cư!

Lạc thị có thể được coi là huyền thoại, đặc biệt là tổ tiên của Lạc thị.

Nghĩ đến đây, Long Bảy một lần nữa cắt một miếng thịt, đưa nó vào miệng, nhai một cách chậm rãi, và nước sốt đầy đủ khiến anh cảm thấy rất hài lòng.

Tất cả mọi người trong Lạc thì đều văn võ song toàn, và thậm chí họ còn có một số kỹ thuật bói toán cổ xưa.

Nếu không thì ông ta đã dựa vào cái gì trong dãy núi Lạc Kì? Tại sao lại thành lập ra được trại dân du cư?

Điều quan trọng là việc phân tích thông tin, người của Lạc thị được kế thừa sự giáo dục của Trung Quốc cổ đại, những di sản này có thể liên quan đến sức mạnh tâm linh, đó là một sự hủy diệt hiếm hoi có thể dùng để thực hành sức mạnh tâm linh.

Nếu năng lực được nâng lên đến mức cao nhất, thì khả năng mà được cải thiện nhất chính là sức mạnh tinh thần. Tất nhiên, Long Bảy cũng vô cùng để ý đến vấn đề này.

Ngoài ra, nghe nói người của Lạc thị đã phát hiện ra một địa điểm bí ẩn số 9 mà đối với vấn đề này Long Bảy quả thực cũng có chút hứng thú.

Sau khi uống một ly rượu vang đỏ, Long Bảy lại tiếp tục rót cho mình một ly nữa.

Đáng tiếc là, sức mạnh của Hội đồng sao thì hạn chế mà bố cục lại quá lớn. Ngoài ra, vì một số hạn chế trên thế giới cho nên Hội đồng sao không thể đưa tay sai của mình đi đàn áp nhưng thế lực nhỏ được.

Điều này chứng tỏ rằng nếu Hội đồng sao muốn có được một số thứ quan trọng, quý giá thì không thể trực tiếp cướp đoạt mà cần phải sử dụng các chiến lược.

Loại chiến lược này rất đơn giản và thiết thực, đó là gây tan rã nội bộ của kẻ thù và để chúng tiêu hao hết binh lực từ bên trong rồi sau đó Hội đồng sao sẽ phối hợp với một bên nữa để hoàn thành chiến lược này.

Nếu làm theo cách này, thì không cần đánh cũng có thể thắng, Hội đồng sao sẽ tiêu hao binh lực cực kỳ thấp mà tỷ lệ thành công lại cực kỳ cao. Dù sao, tất cả mọi người đều rất tham vọng.

Bố cục của trại dân du cư là do chính tay Long Bảy bố trí.

Năm năm đã trôi qua, và bây giờ cuối cùng cũng đã đến lúc thu hoạch nó rồi sao?

Long Bảy mở mắt ra, và pho mát được đưa vào trong miệng, biến thành một mùi sữa thơm và đậm đà tràn ngập trong miệng.

Anh bỗng cảm thấy bữa tối hôm nay quả thực rất thuận lợi.

Anh ta đang chờ đợi, việc điều động quân đội, và sau đó chạy đến trại của dân du cư mất khoảng bốn giờ đồng hồ.

Nếu không có bất kì sai lầm nào, có thể bắt đầu lúc 11 giờ tối và anh ấy sẽ có thể nhận được tin nhắn vào lúc 12 giờ.

Long Bảy thích tính toán theo cách này, bởi vì Long Ít dường như là một người quan tâm đến dữ liệu.

Chà, Long Ít là người đàn ông mà anh ta muốn đi theo, một người đàn ông mà anh ta rất tôn sùng, cho nên việc bắt chước anh ta thì có vấn đề gì đâu?

**

Đường Lăng lau người và mặc quần áo vào.

Trong quá trình này, Lạc Nghiêm vẫn lặng lẽ chờ đợi. Ông đang suy nghĩ làm thế nào để mở đầu câu chuyện. Có nên trực tiếp nói ra không? Hay là nên từ từ kể hết toàn bộ câu chuyện ra? Nhưng mặc kệ là như thể nào, vẫn phải nhanh lên thôi! Thời gian quả thực rất gấp gáp.

Ông lặng lẽ rút một quẻ từ những gì tổ tiên để lại nhưng ông lại không có khả năng hiểu được rốt cuộc quẻ này đang diễn giải điều gì?

Nhưng ông vẫn có thể hiểu, đêm nay chính là một đêm của sự thay đổi lớn lao, nó quyết định đến chuyện sinh tử của ông.

Ông phải đưa ra lựa chọn, và ông phải nói với chàng trai trẻ này một số điều, bởi vì sự lựa chọn của cậu bé này cũng sẽ quyết định đến sự lựa chọn của ông.

Lúc này, Đường Lăng đã mặc quần áo, sau đó anh lấy cuốn sổ của bài hát ru kinh dị từ trong ba lô ra, đặt trực tiếp lên bàn, rồi đưa cho Lạc Nghiêm.

"Ngươi có gì muốn nói với ta vậy?" Đường Lăng ngồi xuống.

Lạc Nghiêm nhìn vào cuốn sổ bài hát ru kinh dị màu bạc, trên đó viết rất rõ ràng hai từ màu đồng Lạc Ly, sau đó ông hơi giật mình nhìn Đường Lăng: "Ngươi có danh sách các đám cháy sao? Chẳng lẽ ngươi đã biết ta muốn nói chuyện với ngươi về điều này sao? 

"Cha của ngươi đã để lại gì cho ngươi?" Lạc Nghiêm hỏi lại.

"Không, đó chỉ là một chuyện tình cờ." Đường Lăng giải thích một câu và sau đó nói: "Lạc Nghiêm, ta nghĩ rằng ngươi đang đặt cho ta quá nhiều áp lực, không chỉ bởi vì riêng Lạc Tân. Theo như ta thấy từ đầu đến giờ, mối quan hệ của chúng ta quả thực không quá tốt, đúng không? Ta cũng tự mình nghi ngờ, từ ánh mắt ngươi ta cũng nhận ra rằng có lẽ ngươi nhận ra danh tính của ta, đó quả thực là một cái nhìn phức tạp. "

"Sau đó, ta đã tìm thấy nó. Tên của Lạc Ly xuất hiện trên trang đầu của bài hát ru kinh dị, ta hiểu, có lẽ trong lúc chúng ta nói về nó thì điểm giao nhau chính là ở đây."

Đường Lăng chỉ vào bài hát ru kinh dị, đó chính là danh sách các vụ cháy sao? Đây là lần đầu tiên Đường Lăng biết về điều này.

Thì ra là thế!

Lạc Nghiêm không nói nên lời, cơ duyên nào mà anh ta lại có được một danh sách các vụ cháy một cách tình cờ như vậy? Cơ hội này lớn đến mức nào? Đó chắc chắn không phải là cái mà Đường Phong để lại cho con trai mình!

Tuy nhiên, Lạc Nghiêm thực sự ngưỡng mộ sự thông minh của Đường Lăng và quả thực ở trên người anh ta có bóng dáng của Đường Phong.

Kể từ khi Đường Lăng đến đây Lạc Nghiêm đã quyết định là sẽ không che giấu bất cứ điều gì.

Ông ấy ra lấy hai thứ khỏi tay mình.

Một là một viên thuốc đựng trong một cái hộp trong suốt, màu xanh lá cây, rất lạ, nhẹ và trong suốt, giống như một viên đá màu xanh lá cây tuyệt đẹp.

Cái còn lại là một chai nước có một thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, nhưng bây giờ chỉ còn một lớp mỏng dưới đáy chai.

"Mười sáu năm trước, khi Lạc Ly mới một tuổi, cha của ngươi đã để lại cho ta hai thứ này." Lạc Nghiêm trực tiếp nói.

"Không, ngươi nói rằng Đường Phong đã để lại chúng cho ngươi. Nhưng ta chính là chưa từng gặp qua người này, ngay cả đến nói chuyện cũng chưa từng cho nên ta không thể gọi đó là một người cha." Đường Lăng dứt khoát từ chối thân phận này.

Lạc Nghiêm sửng sốt với câu nói của Đường Lăng. Họ chưa từng gặp qua sao? Cũng chưa từng nói chuyện ư?

Đúng vậy, khi ông và Đường Phong gặp nhau, Đường Lăng chưa được sinh ra. Còn về những chuyện xảy ra sau đó ông chỉ nghe được những thông tin rất mơ hồ cho nên cũng không thể chứng minh điều gì cả.

Đương nhiên, ông không thể đi ngược lại ý muốn của Đường Lăng và áp đặt ý nguyện của Đường Phong lên Đường Lăng. Đây không phải là chuyện mà người ngoài như ông có thể can thiệp vào mà đây chính là chuyện giữa hai cha con họ.

"Chà, đây là những gì Đường Phong để lại và đưa cho ta. Hai thứ này sẽ quyết định số phận của con trai ta." Lạc Nghiêm nói ra những tâm sự sâu sắc nhất trong trái tim mình.

"Chà? Vậy thì sao? Ta có liên quan gì đến chuyện này?" Đường Lăng lên tiếng. Anh có ấn tượng rất tốt về Lạc Ly nên anh quả thực rất muốn giúp đỡ anh ta.

"Thật ra, ta đã từng đưa viên thuốc này cho con trai ta uống. Theo lời của Đường Phong, nếu uống nó, Lạc Ly có thể được cứu, nhưng từ này về sau, nó sẽ trở thành một người bình thường không có một chút tài năng nào. "Lạc Nghiêm kích động nói.

"Ừ." Đường Lăng không đánh giá bất cứ điều gì, cũng không đề cập đến những điều sai trái đối với người bình thường.

Trong thời đại này, không ai có đủ tư cách để nói điều này với người khác, bởi vì sức mạnh quyết định địa vị, quyết định cuộc sống và thậm chí quyết định cả chuyện sinh tử.

"Nhưng, nếu kiên trì uống thứ thuốc này, cứ năm giọt mỗi tháng và cố gắng uống đến năm 22 tuổi thì khuyết điểm của Lạc Ly sẽ được bù đắp, và tài năng mạnh mẽ thực sự của nó sẽ bùng phát. Nếu không có tài năng mạnh mẽ, nó sẽ không thể tạo ra đám cháy trong danh sách này." Lạc Nghiêm nhìn vào đôi mắt của Đường Lăng, nói từng từ một.

"Ta nói đến đây, ngươi đã đoán được điều gì chưa?"

Đường Lăng trầm ngâm và phải mất hơn mười giây mới mở miệng nói: "T cũng đã đoán được, Lạc Ly lúc sinh ra kì thực có chút khiếm khuyết nhưng sau đó, ngươi gặp Đường Phong, và ông ta đã cứu Lạc Ly, ông ta đưa cho ngươi hai loại thuốc này để cho ngươi ngươi chọn. Điều đó có đúng không? "

"Đại khái là như vậy nhưng ta đã không hoàn thành nó..." Lạc Nghiêm cười khổ một tiếng, sau đó ông nói thêm: "Chai thuốc này được chiết xuất và chế tạo từ ​​tủy xương của Đường Phong."

"Ta đã cố gắng lấy ra một lượng nhiều nhất có thể, bởi nếu lấy quá nhiều nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của Đường Phong! Nhưng ngay cả như vậy, ngươi đã thấy thấy đấy, nó chỉ còn lại rất ít, và chỉ đủ dùng cho đến khi Lạc Ly 18 tuổi."

"Cho nên..." Lạc Nghiêm do dự nói.

Kì thực, từ trong trái tim anh đã đánh mất hy vọng, bởi vì Đường Lăng đối với Đường Phong chính là không có khả năng chống cự.

"Vì vậy, ngươi cần tủy xương của ta, phải không?" Đường Lăng nói với một giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện