Editor: Waveliterature Vietnam

Cho dù là thay đổi khuôn mặt hay hóa trang, đó thực sự là một thế giới độc quyền của phụ nữ. Ta chỉ là một du khách đi qua và ta đã "đánh cắp" một số kinh nghiệm quý giá trong thế giới này. Cho dù những điều này không tạo thành một sự ngụy trang thực sự nhưng nó chắc chắn là cơ sở của sự ngụy trang của ta. - Khẩu hiệu của thần quân đội ngụy trang.

Đường Lăng tin tưởng tuyệt đối một trích dẫn như vậy.

Khi thấy Lạc Tân lấy ra rất nhiều thứ như bảng màu, nhiều loại cọ, bút khác nhau và còn một cái ống có màu đỏ, cũng như các chai và lọ lớn, nhỏ, quả thật anh nên tin tưởng.

Vừa tin tưởng anh cũng vừa cầu nguyện cho Lạc Tân sẽ thủ hạ lưu tình với mình.

Đáng tiếc chính là, Đường Lăng không có nhận thức được như vậy, nên khi nhìn thấy đôi mắt xanh nước lóe lên trong gương, đôi môi đỏ rạng rỡ, khuôn mặt trắng và ửng hồng anh đã rất sợ hãi.

"Hoàn hảo." Lạc Tân rất hài lòng với sản phẩm của mình, vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Lăng vừa bình luận.

"Chà, cái bảng màu này thật là tốt, khi đánh một ít lên mí mắt, nó sẽ nhìn như sâu hơn và mũi cũng sẽ trông cao hơn."

"Đừng động đậy, chiếc kính áp tròng này là "cổ vật" còn sót lại của nền văn minh trước đây. Ngươi có biết ta đã may mắn như thế nào mới sưu tập được nó không? Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không bao giờ nhuộm nó thành màu xanh như vậy, màu xám ban đầu trông rất đẹp, ngươi có biết không? "Chà, màu son này không phải là son môi quý giá tiền văn minh, mà là màu do ta tự tạo ra. Ồ, nếu ta được sinh ra trong nền văn minh trước đây, ta chắc chắn sẽ trở thành một huyền thoại trong ngành công nghiệp làm đẹp."

"Chà, thật không tồi! Ngay khi không trang điểm ngươi cũng thanh tú sẵn rồi nên khi trang điểm thêm một chút, quả thực rất động lòng người đấy."

Thanh tú? Động lòng người? Tay Đường Lăng đặt trên đùi đã siết chặt đến mức run rẩy mới miễn cưỡng khống chế được chính mình sẽ không ra tay đem hình ảnh trong gương của mình ra mà đánh chết! 

"Ngươi không hài lòng sao?" Lạc Tân cảm thấy hơi thất vọng, cô đã nghĩ rằng bộ dạng của Đường Lăng bây giờ chắc chắn là kiệt tác của cô.

Nó rất đẹp, mái tóc màu vàng vàng tự nhiên, mặc dù khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, nhưng đôi má ửng đỏ lại rất tự nhiên, cộng với màu đỏ nhạt gần nhất với màu môi thật, việc sử dụng bảng màu mắt đã khiến đôi mắt của 

Đường Lăng to hơn và mũi cũng cao lên rất nhiều, cằm của anh cũng rất sắc nét.

Hơn nữa đây là trang điểm theo kiểu nude, những người khác căn bản không thể biết rằng Đường Lăng đang trang điểm.

Thật sự trông anh ta rất đẹp!

"Ta cảm ơn nhưng xin hãy giúp ta khôi phục lại khuôn mặt bình thường đi." Đường Lăng cảm thấy những đường gân xanh trên trán mình đang bắt đầu nổi lên.

"Cái gì? Tại sao ngươi không tôn trọng thành quả lao động của ta? Khôi phục khuôn mặt ban đầu ư? Ngươi muốn chết à?" Lạc Tân tỏ vẻ vô cùng bị tổn thương.

"Vâng, ta tình nguyện chết, ta không muốn đối mặt với một khuôn mặt như vậy." Đường Lăng thực sự rất muốn đánh chết bộ dạng hiện tại của bản thân.

"Ta không, ngươi không cần nói như vậy, ngươi đừng động đậy..." Lạc Tân hét lên vì tức giận, và cô vừa đặt mọi thứ trên bàn vào ngăn kéo, vừa cự tuyệt Đường Lăng.

Tuy nhiên, những lời của cô chưa kết thúc thì có một âm thanh ở cửa lớn phát ra.

Một giọng nói hùng tráng vang lên trong ngôi nhà của Lạc Tân: "Lạc Tân, con thật là kì cục! Tùy tiện mang một người về doanh tại hơn nữa lại còn đưa vào phòng của con ư?"

"Đúng vậy, đó là một người đàn ông." Lạc Ly luôn lo lắng về vấn đề này. Không biết tại sao lúc này giọng điệu của anh ấy luôn có vẻ như là một bà tám.

Sự tình bất ngờ xảy ra khiến Lạc Tân và Đường Lăng có hơi bất ngờ, cả hai gần như quay lại nhìn cánh cửa cùng một lúc.

Một người đàn ông mắt đen và vạm vỡ rất giống với chàng thanh niên trẻ lúc trước đang tiến vào trong phòng

Mà phía sau ông ta chính là Lạc Ly.

"Ah? Ngươi là A Ngốc sao? A Ngốc ở đâu rồi?" Lạc Ly ngạc nhiên. Anh chớp mắt và quay đầu nói với người đàn ông trung niên một cách nghiêm túc: "Bố ơi, con xin lỗi, có thể con đã hiểu lầm em gái rồi."

"Ừ." Người đàn ông trung niên cũng đồng ý và liếc nhìn Lạc Ly nói: "Lần sau hãy xác định cho rõ mọi chuyện rồi hãy đến báo cáo."

"Vâng!" Cùng lúc đó, Lạc Ly quay đầu lại và nhìn Đường Lăng, mỉm cười nói: "Ta xin lỗi, A Ngốc, oh, A Ngốc tiểu thư. Ngươi nói xem tại sao một cô gái lại lấy tên là A Ngốc chứ? 

"Chà, khi đến doanh tại, ngươi phải ăn nhiều thịt vào. Ngươi xem nhìn ngươi gầy như thế nào, cơ thể như một đường thẳng tắp, như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm ngươi là con trai."

"A Ngốc tiểu thư, ta sẽ chính thức giới thiệu, ta tên là Lạc Ly, ta..."

Trong khi Lạc Ly giới thiệu bản thân, khuôn mặt của Lạc Tân đã trở nên hơi kỳ lạ, cô lo lắng nhìn về phía Đường Lăng và thấy rằng trán và cổ của Đường Lăng đã có một đường gân xanh rất lớn xuất hiện.

Trong giây tiếp theo, Đường Lăng nhảy lên và lao tới Lạc Ly với tốc độ thật đáng kinh ngạc.

Sau đó, anh ta đấm trực tiếp vào mặt của Lạc Ly khiến anh ta bị chảy máu mũi. Không ai để ý rằng máu của Lạc Ly văng trên cơ thể Đường Lăng, làm ướt cơ thể mỏng manh của anh ta. Chiếc áo khoác rơi trực tiếp và "bài hát ru kinh dị" được giấu trong người anh cũng rơi ra.

Đường Lăng tức giận với Lạc Ly, và anh hét lên: "Ngươi gọi ta là gì cơ? Ngươi trước mặt ta mà dám nói bậy gì vậy?"

Người đàn ông trung niên không đành lòng nhìn như vậy, đứa con trai này cũng là quá nóng lòng nên đã chọc giận cô gái nhỏ này sao? Mặc dù giọng nói của cô bé này có hơi thô, một số...

Thực lực của cô ấy cũng quá mạnh rồi, phải không? Chà, cho nên mạnh mẽ và âm thanh hơi thô có liên quan đến nhau?

Nhưng không sao, ông rất thích có một cô con dâu mạnh mẽ như vậy cho nên cha của Lạc Tân đã bắt đầu lên kế hoạch dài hạn!

Lạc Ly lấy tay đỡ đầu, thật là quá mất mặt thế nhưng anh thực sự không có sức mạnh để chống trả. Đúng rồi, bố thường nói rằng nên dựa dẫm vào một người phụ nữ, cho nên chính mình hiện tại cứ dựa vào cô ấy đi.

Lạc Ly tuy không còn nói rõ ràng như ban đầu nhưng cũng thốt ra một câu: "Cô thật là đẹp".

Có lẽ nó sẽ khiến cô gái trước mặt anh cảm động và bớt giận hơn một chút, đúng không?

Quả nhiên, Đường Lăng đã ngừng đánh và nhìn Lạc Ly với khuôn mặt kỳ lạ: "Anh nói gì?"

"Ta, khụ..! Không có gì, chỉ là muốn khen ngươi một câu thôi." Lạc Ly cười và nói.

"Xinh đẹp cái đầu ngươi ấy!" Đường Lăng hoàn toàn cáu kỉnh, nhắm vào mặt Lạc Ly và trực tiếp đánh bảy hoặc tám cú đấm.

Lạc Tân không thể chịu đựng được nữa và hét lên: "Đường Lăng, ngươi có dừng lại không?"

Đường Lăng?!

Khuôn mặt của Lạc Tân biến sắc, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn, không thể cứu chữa được nữa.

Tuy nhiên, Đường Lăng lúc này đứng dậy và trực tiếp lấy tay áo lau mặt. Anh đã xóa hầu hết những lớp trang điểm lộn xộn này, quả thực không sao cả và nói: "Xin chào, tên ta là Đường Lăng, không phải là A Ngốc."

"Ta đã gặp Lạc Tân khi cô ấy đi hái thuốc. Vào thời điểm cô ấy gặp nguy hiểm, ta đã giúp cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy không hề nợ ta, cô ấy cũng cứu ta vì ta bị đầu độc."

"Lạc Tân muốn giúp ta chữa khỏi hoàn toàn chất độc, vì vậy cô ấy đã đưa ta trở về doanh trại, sự tình chính là như vậy. Nếu nó mang lại cho các ngươi rắc rối, ta sẽ rời đi ngay."

"Đường Lăng." Lạc Tân không nghĩ rằng Đường Lăng sẽ trực tiếp nói ra sự thật, cô lo lắng chạy đến đứng chặn trước mặt Đường Lăng, nhìn vào người đàn ông tuổi trung niên với đôi mắt khẩn cầu và nói: "Bố..."

Cô ấy không thể nói bất cứ điều gì, cho dù bây giờ muốn cầu xin cũng không biết lấy li do gì.

Cha chắc chắn là biết Đường Lăng bởi ông là một nhà lãnh đạo nên những tin tức trên thế giới chắc chắn ông cũng biết ít nhiều.

Lạc Tân biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, và nếu sự thật bị bại lộ thì doanh trại sẽ gặp phải vấn đề gì.

Lạc Ly lúc này đứng dậy và nói: "Là đại trượng phu thì nên ân oán rõ ràng, em gái em làm vậy cũng rất đúng. Tuy nhiên cho dù là như vậy, anh ta cũng không thể sống trong phòng của em được."

Rõ ràng, Lạc Ly vẫn không thể hiểu được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Anh ấy vẫn nói những câu nói rất ngây thơ.

Người đàn ông trung niên im lặng, đôi mắt trở nên phức tạp hơn bao giờ hết, và cái tên Đường Lăng đã khuấy động hàng ngàn con sóng trong lòng ông.

"Cuối cùng, vẫn gặp nhau à?" Ánh mắt ông vô tình liếc nhìn Lạc Ly ngốc nghếch.

Lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: "Tộc trưởng, trung đoàn trưởng mang theo đội trưởng đội hai và ba đến và nói rằng có chuyện gấp muốn gặp người, là chuyện về tiểu thư."

"Được, ta biết rồi. Nói với họ, ta sẽ đến trong năm phút nữa." Cha của Lạc Tân nói.

Sau đó, ông quay sang Lạc Tân và nói: "Con hóa trang cho Đường Lăng một chút. Tóc vàng và mắt xanh thì hãy giữ lại, tóm lại là đừng để mọi người thấy vẻ ngoài ban đầu của anh ta."

"Đợi một chút, nếu ta cho gọi con, con hãy mang anh ta theo. Chỉ cần gọi anh ta là Ngốc, thân thế và danh phận của anh ta thì con hãy tự biên tự diễn đi."

"Lạc Ly, con đi theo ta, con không được nói gì cả. Hôm nay con bị phạt không được nói gì hết."

"Tại sao? Bố? Tại sao lại là lỗi của con?" Lạc Ly rất không cam lòng, nhưng bị người đàn ông trung niên trừng mắt nên anh lập tức ngậm miệng lại.

Anh chưa bao giờ thấy vẻ mặt nghiêm túc và đôi mắt phức tạp như vậy của cha mình cho nên anh không dám cãi lại.

"Bố ơi, Đường Lăng, anh ấy..." Lạc Tân có chút lo ngại rằng nếu cha cô thực sự nghiêm túc, cô không thể làm trái quyết định của cha.

Nhưng bất kể là vì chấn thương của Đường Lăng hay vì cam kết của cô ấy, cô ấy chắc chắn không cam lòng làm như vậy.

"Mọi thứ, hãy đợi cho đến khi giải quyết được những điều trước mặt rồi nói sau." Cha của Lạc Tân nhìn sâu vào Lạc Tân, đôi mắt có một chút phức tạp và một chút khó hiểu.

Sau khi nói xong câu đó, ông quay người bỏ đi, để lại Lạc Tân đang rất lo lắng và một Đường Lăng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thái độ của cha Lạc Tân thật sự quá kì lạ.

**

Lạc Nghiêm.

Ông là thủ lĩnh của thế hệ trại dân du cư này.

Trại dân du cư này từ khi bắt đầu ra đời đều được dẫn dắt bởi người của Lạc thị.

Hoặc cũng có thể nói, nó được tạo ra bởi người của Lạc thị.

Ban đầu, đó không phải là một trại của dân du cư nhưng tổ tiên của tổ tiên của Lạc thị đã quyết định vì để bảo vệ cho gia đình họ mà tiến vào dãy núi Lạc Kì.

Điều khó chịu nhất về lịch sử là nó không thể thay đổi được.

Ban đầu, nó chỉ là nơi ở dành cho gia đình, nhưng tổ tiên lại không cam lòng bỏ rơi bạn bè như thế, vì vậy tại thời điểm họ tiến vào vùng núi Lạc Kì, còn có bốn người bạn cùng sống chết với tổ tiên nữa.

Sau đó... những câu chuyện sau đó quả thực quá dài.

Nói tóm lại, trại dân du cư đã được phát triển cho đến ngày nay, bởi vì Lạc Thị thân là một nhà lãnh đạo cho nên luôn phải đối mặt với những nguy hiểm.

Dẫn đến những thế hệ sau này của Lạc thị chỉ còn lại đơn độc một người là ông ta.

Ông nội chết, cha mẹ chết, hai anh em cũng chết, còn có một chị gái thân là phụ nữ nhưng cũng không thể chống đỡ đã chết dưới tay sai của quái thú, và em trai, em gái đều đã bị giết sạch... Ban đầu, một số người nói rằng thế hệ của Lạc thị đang ngày càng nhiều và đông lên.

Nhưng không, không phải!

Ngày nay, trong doanh trại của Lạc thị cũng chỉ ba người là ông ta, Lạc Ly và Lạc Tân.

Nhưng gia đình của bốn người bằng hữu kia lại khác, gia đình họ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.

Trong số đó, gia đình Khăn Lai là người quyền lực nhất, và gia đình của họ cũng đã liên kết với ba người kia, sẵn sàng để chiến đấu.

Hơn nữa, bây giờ cũng đang có một cuộc xung đột vô cùng lớn.

Trại dân du cư đã phát triển được hơn 100 năm. Trại từ lâu đã không còn là của riêng Lạc thi mà còn có rất nhiều dân du cư khác đang sinh sống. Tuy nhiên cũng may là số lượng của Lạc thị đông hơn cả, nếu không vị trí tộc trưởng này e là từ lâu cũng đã bị mất đi.

Tuy nhiên, mặc dù cũng có một số ít người ủng hộ ông, nhưng rất khó để trở thành một lực lượng lớn mạnh, họ rất dễ bị lật đổ.

Hiện giờ đã có dấu hiệu của chuyện này.

Lạc Nghiêm luôn thức dậy lúc nửa đêm, ông luôn lo lắng rằng trại của Lạc thị do tổ tiên tạo ra, cuối cùng lại bị chôn vùi trong tay của chính mình.

Và trong thực tế, nó đã thực sự bị hủy hoại.

Gia đình Lạc thị chưa bao giờ là người có quyền lực nhất ở đây. Nếu không, với sức mạnh của doanh trại hiện tại, họ đã có thể tạo ra một ngôi làng an toàn.

Điều ông lo lắng là trong cuộc đấu tranh giành quyền lực này, những ngươi không có tham vọng sẽ là những ngươi bị giết không thương tiếc, hoặc là họ sẽ bị khống chế chặt chẽ.

Ông sợ rằng trẻ em từ khi sinh ra đã phải đối diện với cái chết, những người còn sống thì sẽ phải sống một cuộc sống bị áp bức, không có tự do.

Do đó, Lạc Nghiêm không thể để thua được! Ông có thể để mất doanh trại, nhưng làm thế nào ông lại có thể để dòng máu của Lạc thị biến mất được?

Nghĩ một chút, biểu hiện của Lạc Nghiêm vẫn không thay đổi, ông vẫn rất bình tĩnh và nghiêm trang.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía ba người ngồi bên dưới.

Đội trưởng của trung đoàn Khăn Lai là Kiệt Mỗ.

Hai người còn lại là Khoa Lâm và Đan Ni

Ba người này là hậu duệ xuất sắc của bốn người bằng hữu kia, đặc biệt là Kiệt Mỗ. Anh ta cùng tuổi với Lạc Ly nhưng hiện giờ anh ta đã vượt qua Chiến binh Mặt trăng tím hạng nhất ở tuổi 22.

Loại tài năng này là tuyệt vời trong khu vực an toàn.

Do đó, gia đình Khăn Lai ngày càng bất tử, bởi vì gia đình của họ dường như được Chúa ban phước.

Hai thế lực còn lại cũng vô cùng cường đại.

Còn về Lạc thị, Lạc Tân hoàn toàn rất tài năng, và rất có khả năng sẽ trở thành một kỹ thuật viên công nghệ mà thành phố an toàn rất coi trọng.

Về phần Lạc Ly, anh... Trái tim Lạc Nghiêm lại tràn ngập những cảm xúc phức tạp và ông nhớ tới người đàn ông mà ông gặp trong một đêm của 16 năm trước.

Anh ta có loại mắt nào? Anh ta có thể nhìn xuyên qua tương lai sao?

Cố nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, Lạc Nghiêm nói: "Kiệt Mỗ, ba người vội vàng đến gặp ta là vì chuyện gì vậy? "

"Tộc trưởng, chú Lạc Nghiêm đáng kính, ta nghe nói Lạc Tân đã trở lại. Nhưng lần này, cô ấy lại mang theo một người lạ trở về, đúng không?" Kiệt Mỗ đứng lên và hơi nghiêng đầu nhìn Lạc Nghiêm và nói.

Quả nhiên!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện