Edit: Du Quý phi
Beta: Mai Thái phi
Trong những ngày Tết, đừng nói trên phố giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt mà trong hoàng cung cũng liên tục có những buổi yến tiệc vui vẻ. Dù biên giới phía Nam có Man tộc xâm phạm, nhưng so sánh với Đại Nguyên triều thì thực lực quân sự chung quy không đáng nhắc tới. Nếu Man tộc tới xâm phạm khi đương kim thánh thượng mới lên ngôi, căn cơ còn chưa ổn, còn có thể khiến tâm thần hoảng sợ, nhưng hiện giờ triều cục ổn định, lo lắng trong nước rất ít, tất nhiên là nhất trí đối ngoại. Có thể thấy được thủ lĩnh Man tộc kia cũng không tinh thông trong việc nắm bắt thời cơ.
Hơn nữa có uy danh hiển hách của một nhà Tướng quân Lý thị, Thiếu Tướng quân ra ngựa, mọi người đều cảm thấy thật sự an tâm. Cho nên cũng không có gì khác biệt với ngày Tết bình thường, vẫn vui vẻ phấn chấn như cũ, tràn ngập không khí vui mừng.
Trong buổi tiệc Hoàng đế uống không ít rượu, đa phần là bất đắc dĩ lấy việc này để trấn an nhân tâm. Tửu lượng của hắn cũng tạm được, nhưng khi tới Dực Khôn cung thì hốc mắt đã hơi phiếm hồng, cũng không nhìn rõ nhiều nơi.
Do Tiết Bích Đào đang mang thai nên được miễn tham gia yến hội phiền phức, hơn nữa cũng thích ngủ nên đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi. Khi Hoàng đế đặt chân đến đình viện, chỉ nghe âm thanh từng đợt lá cây thổi xào xạc, so với náo nhiệt ở nơi khác thì có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Hắn giơ tay ngừng hành động cất cao giọng gọi của Triệu Trung Tín, đi thẳng vào điện.
Hôm nay vốn là Mộ Vân trực đêm, nhưng không làm gì được khi ba người bọn Phụng Tử dốc hết sức khuyên nàng nghỉ ngơi, cũng không cho nàng đến gần người chủ tử, giống như nàng là hổ sói muốn nuốt chủ nhân. Tuy nàng phỏng đoán chuyện này là do Vân Lũ xúi giục, nhưng rốt cuộc không chịu nổi ba người kia lấy cớ quan tâm mà lừa nàng, đành dậm chân, lòng bàn tay nắm lại đem nến ra khỏi nội thất.
Lại suýt nữa đụng phải Hoàng đế đang nhấc chân vào điện, nàng bị hù nhảy dựng, ngay cả giá cắm nến nghiêng đi làm rơi hai giọt sáp nến bắn vào tay cũng không rảnh lo, chỉ rên một tiếng, không ngừng quỳ xuống vội vàng cầu xin.
Hoàng đế không muốn nàng ta lên tiếng quấy nhiễu Tiết Bích Đào nghỉ ngơi ở nội điện, lại thêm nàng ta cúi đầu không nhìn thấy thế tay của mình, Hoàng đế không thể không duỗi tay đỡ dậy. Tuy nói là đỡ nhưng lực đạo giống như kéo tới thì hơn, sau đó lắc đầu với nàng ta, ý bảo không thể lên tiếng.
Mộ Vân dùng một tay che miệng, gật gật đầu.
Kỳ thật Hoàng đế đã lâu chưa tới, không phải vì chuyện gì khác, mà là do sự tình ngày Tết rất nhiều. Năm rồi cũng vậy, chỉ là năm nay hắn càng tập trung đến triều chính và các việc lễ tiết vặt vãnh. Hiện giờ đứng tại điện các này cảm xúc có chút "Cận hương tình khiếp" [1].
[1] Cận hương tình khiếp (近乡情怯): một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà.
Hắn lại không để ý tới nhìn qua cung nữ này có vài phần quen mắt, chắp tay sau lưng đi vào phòng ngủ.
Mộ Vân lau giọt nến trên tay đi, sáp hồng trong suốt làm nổi bật làn da trắng tinh, sau khi vào cung sống trong nhung lụa, phần lớn các vết chai mỏng trên tay lúc trước cũng mờ đi, hơn nữa dung mạo lại tú mĩ, vóc người thon thả, nếu cùng các tiểu thư nhà khác đứng chung một chỗ cũng không khác biệt chút nào. Nàng nhớ tới cánh tay thì đã cảm nhận được độ nóng, khí thế áp bức cùng mùi rượu quanh mũi khiến nàng hơi say, sau khi đứng tại chỗ thật lâu trong đầu chợt thoáng hiện một ý niệm không tên không thể khống chế được.
Hoàng đế bước khẽ, hắn biết Tiết Bích Đào không quen khi trong phòng có người lạ, cho dù mang thai cũng chỉ thêm ở bên ngoài, cũng không cho phép các nàng nghỉ cùng, chỉ cần ở nơi mà kêu một tiếng thì có thể nghe thấy. Cho nên đến lúc bóng dáng cao lớn của hắn phủ tiểu nữ tử đang ngủ nghiêng trên giường, cũng không có cung nữ nơm nớp lo sợ nào ở một bên quấy rầy.
Chủ yếu là do đưa lưng về phía cửa sổ, lại không đuốc không đèn, mặc dù bóng đen của hắn tiến sát, nhưng lại không có biện pháp nhìn rõ mặt nàng. Vì thế hắn xa xa nhìn nàng an ổn ngủ trong chốc lát, tiếng hô hấp phảng phất gần bên tai, hắn nghiêng tai nghe, mấy ngày mệt mỏi liên tục hình như giờ phút này đã lắng đọng an tĩnh lại. Sau khi uống rượu phản ứng luôn chậm, chờ hắn ý thức được thân đang ở nơi nào thì chân đã hơi tê rần, đầu có chút mê man, nhưng hắn vẫn rời khỏi cảm giác ấm áp ấy, chuẩn bị hồi Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi.
Hắn không biết sau lưng hắn, người vốn đang ngủ yên trên giường đã mở to mắt, ánh trăng chiếu vào ánh mắt đen nhánh, giống như có ánh sáng thần bí hiện lên trong đó.
Năm ngón tay Tiết Bích Đào khẽ giơ lên trước mắt, cười cười.
"Hoàng thượng." Thời điểm Hoàng đế xuyên qua đình viện, sau lưng truyền đến thanh âm gọi nhỏ, là cung nữ trong cung của Tiết Bích Đào. Hắn tưởng có chuyện liên quan tới Tiết Bích Đào, liền dừng bước xoay người nhìn lại.
Vừa rồi ở đại điện, Mộ Vân suy nghĩ rất nhiều. Muốn dừng chân trong cung thì cần thánh sủng, mà hiện giờ tiểu thư đang mang thai, tất nhiên không thể thừa sủng. Từ lần trước Hoàng thượng ngồi chưa tới một chén trà nhỏ liền đi, rất hiếm khi đặt chân tại Dực Khôn cung, không biết có phải liên quan tới tiểu thư hoài tiểu chủ tử không thể hành phòng hay không. Trong cung có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm Dực Khôn cung như vậy, cho dù gần đây Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh cung nào, nhưng chuyện lần trước vẫn bị giễu cợt vô cùng. Ngầm nói tiểu thư mang thai bụng to, Hoàng thượng thấy vậy còn hứng thú gì nữa.
Nàng muốn vì tiểu thư phân ưu, chỉ là tiểu cung nữ do một tay nàng đề bạt lên hiện giờ chiếm giữ vị trí của nàng, xa lánh nàng, làm nàng muốn nói gì hay làm gì đều không thể xuống tay. Ngay cả Phụng Tử và Sơ Hiểu cũng không nhớ tình cũ, dựng lên mấy cái tường vây, cản một mình nàng ở ngoài. Nàng nhớ tới mẫu thân của nàng có nói tới một ít chuyện nội trạch, bất luận chính thê hay tiểu thiếp, khi mang thai đều sẽ đẩy nha hoàn bên người mình ra, lung lạc nam chủ tử trong chính phòng mình. Huống hồ hiện giờ Dực Khôn cung không có chủ tử phi tần nào khác, dù tiểu thư muốn đẩy người để cố sủng nhưng cũng hơi khó xử vì trong tay không có người.
Nàng mong tiểu thư tốt, ít nhất không thể để Hoàng thượng lần này tới lại đi, không chừng ngày mai còn có nhiều lời khó nghe truyền ra.
Vì thế nàng chờ ở đình viện, quả nhiên vẫn nhìn thấy Hoàng thượng đi ra như cũ, không nghỉ bên trong. Lúc này nàng mới đánh bạo lên tiếng, nhưng da mặt lại đỏ lên, đôi mắt đảo một vòng bốn phía, sợ có ai đột nhiên nhìn thấy.
Nói chung đây là chuyện lớn gan nhất trong đời nàng, nhưng vì tiểu thư, không gì mà nàng không làm.
Ngay từ đầu Hoàng đế nhìn không biết là ai, hơn nữa bản thân nàng ta cũng dụng tâm trang điểm, so với bình thường có chút khác biệt. Sau lại nhờ ánh trăng khắp viện, Hoàng đế nhìn trong chốc lát mới nhận ra là cung nữ mới vừa rồi thiếu chút đụng vào hắn, hắn mơ hồ nhớ rõ Tiết Bích Đào với nàng ta rất thân thiết.
Bên má Mộ Vân đỏ lên, lời nói đến bên miệng lại bẻ đi, nói: "Đã lâu Hoàng thượng không tới xem các tiểu chủ."
Hoàng đế không cẩn thận, cho rằng đây là thay Tiết Bích Đào tới kêu oan, không khỏi cười: "Cố ý tới cản trẫm, chính là muốn thay các chủ tử nói lời này ư?"
Nàng thấy trong giọng nói Hoàng thượng có ý cười, chứng tỏ tâm tình không tồi, càng cười mềm nhẹ lên tiếng: "Vâng." Rồi cắn môi hồi lâu mới nói tiếp: "Bởi vì đã lâu không thấy Hoàng thượng..." Bộ dáng rất ngượng ngùng, không thể tự nhiên như lúc trước.
Lúc này Hoàng đế mới phát hiện có điều không đúng, hắn đỡ trán suy nghĩ. Lại nhìn người trước mắt trang điểm tỉ mỉ, lập tức có chút lĩnh ngộ được chuyện gì đang phát sinh trước mắt.
Mộ Vân chỉ cảm thấy Hoàng thượng từ từ, từ từ đến gần nàng, áp lực vừa rồi nàng cảm nhận được giờ lại đến lần nữa, nàng ngừng hô hấp. Hoàng đế cúi thấp đầu nhìn, nàng cảm thấy có con nai chạy loạn trong lòng, không thể nói là cảm giác gì, chỉ biết rất hoảng loạn muốn thở dốc.
Sau đó nàng nghe thấy một tiếng "Mộ Vân", thanh âm mềm nhẹ nhưng lại giống như sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên tầm mắt Hoàng thượng đã chuyển sang phía sau nàng, cả người nàng có chút cứng lại xoay người sang chỗ khác, chủ tủ được Vân Lũ đỡ bên cạnh cây cột đỏ.
Nàng ta muốn nói nhưng lại không nói nên lời, ma xui quỷ khiến sao lại nói một câu: "Chủ tử, cẩn thận kẻo lạnh..."
Tiết Bích Đào khẽ cười một tiếng, không quản nàng ta nói gì. Lông mi khẽ nâng, nhìn ánh mắt Hoàng đế: "Đây là Hoàng thượng coi trọng thị nữ trong cung của thần thiếp ư?" Âm cuối nâng cao, giống như coi khinh ánh mắt của hắn.
Lời nói nghe có chút khó chịu, Hoàng đế không biết làm thế nào để hạ tâm tình xuống. Hắn vốn tưởng rằng cung nữ này là do nàng bày mưu đặt kế làm chuyện cố sủng, rốt cuộc thì xác thực là đã lâu hắn chưa đặt chân tới Dực Khôn cung, phi tần thường lui tới cũng không phải không làm chuyện tương tự. Hiện giờ thấy nàng không biết chuyện này, trong lòng có chút dễ chịu.
Hoàng đế coi Mộ Vân ở trước mặt giống như không khí, từ sau khi Tiết Bích Đào xuất hiện không thèm liếc nhìn nàng ta một cái: "Không phải ngủ rồi sao?" Hắn ôm eo nàng, mặc dù mượt mà hơn lúc trước, trong lòng hắn không biết sao lại cảm thấy kiên định hơn.
Tuy Tiết Bích Đào thất vọng khi Mộ Vân cô phụ nàng, nhưng rốt cuộc nàng không phải bản gốc, chưa từng có tình cảm gì với Mộ Vân, cho nên sau cũng không thất vọng nữa, ngược lại có thể nhờ việc này lấy sự thương tiếc của Hoàng đế. Cho dù trong lòng nam nhân có vướng mắc gì, nhưng lúc nào cũng nguyện ý bao dung thương tiếc nữ tử bị uất ức, nàng đã cân nhắc rõ ràng.
"Gặp mộng nên thức dậy." Nàng nhỏ giọng nói một câu, sau đó quay đầu lại nhìn khuôn mặt co quắp của Mộ Vân. Trong mắt vô cùng thương tâm, môi gắt gao mím lại, không nói gì nữa. Hoàng đế thấy quả nhiên lòng thấy thương xót, nhất thời quên khúc mắc của mình trong khoảng thời gian này.
Vân Lũ chậm rãi bước tới gần Mộ Vân, thở dài một tiếng: "Mộ Vân tỷ..."
Trong nháy mắt, Mộ Vân cảm thấy tiểu tâm tư của mình đã bị nàng ta nhìn thấu, nên không khỏi chật vật né tránh ánh mắt.
"Trẫm ngủ bên cạnh nàng nhé?" Hoàng đế nhớ lại nhiều phi tần rất thích lấy lý do tiếng sấm đánh chớp loé làm cho hoảng sợ ngủ không được, hoặc thân mình không khỏe để tìm kiếm sự bảo hộ của hắn, đều nói khí của chân long thiên tử có thể làm cho quỷ sợ. Hắn chi bằng tin tưởng nó, phản đối thì có chút dở khóc dở cười, nhưng không biết sao mình lại trở thành bùa an thần nữa? Phụng Tử đốt nến đỏ lên, Tiết Bích Đào và Hoàng đế cùng ngồi trên giường La Hán, Mộ Vân tự giác quỳ ở phía dưới.
Tiết Bích Đào vẫn không nhìn nàng ta, quay đầu nói chuyện với Hoàng đế: "Hoàng thượng còn nhớ rõ lần bực bội với thần thiếp không?" Nàng không quản chuyện Hoàng đế cười hay muốn phản bác ngắt lời, tiếp tục nói: "Khi đó thiếp thân vào cung không lâu, hơn nữa biết được làm cho long nhan tức giận sẽ có kết cục gì, trong lòng vô cùng sợ hãi. Tuy thiếp thân đã tự giác không làm long nhan tức giận, nhưng vẫn lo lắng Hoàng thượng hiểu lầm thiếp thân. Hoàng thượng biết thiếp thân làm việc luôn thẳng thắn, chuyện kia thật sự có chút sợ,không đầu không đuôi phái cung nữ đi mời Hoàng thượng. Nàng ta cứ quỳ thấp dập đầu không ngừng với các loại y phục đủ màu sắc như vậy, không màng đến chỉ trỏ và cười nhạo xung quanh, nhưng may là nàng ta vẫn thỉnh Hoàng thượng tới được —"
"Thần thiếp vẫn luôn nhớ rõ ân huệ này của nàng ta." Nói tới đây, thanh âm của nàng nghẹn ngào.
Hoàng đế nghe nàng nhắc tới thì nhớ lại, lần đó hắn cho rằng nàng là một nữ tử khác biệt nhưng lại chẳng có gì bất đồng với hậu phi khác, cho nên hắn ảo não không đi Phương Hoa các của nàng. Vẫn là cung nữ kia thỉnh cầu mãi, hơn nữa hắn cũng không thực sự nghĩ cứ như vậy mà ném nàng ra phía sau, cho nên sau đó mới hoà hảo lại.
Trách không được hiện giờ nàng thương tâm như vậy. Hoàng đế than một tiếng, càng thương tiếc ôm nàng vào trong lồng ngực, thấp giọng an ủi.
Sau khi nghe xong lòng Mộ Vân càng chôn chặt hơn, khoé mắt xuất hiện nước mắt. Nàng vẫn luôn cho rằng tiểu thư đã quên, nhưng thực ra người quên không phải là tiểu thư, mà là chính nàng.
Cho dù nàng biện hộ cho chính mình vì tiểu thư không hề trọng dụng, các đại cung nữ còn lại cũng xa lánh, hơn nữa nàng đã sớm quen với cuộc sống phú quý, cho nên nàng vô cùng hoảng sợ sẽ mất đi tất cả những thứ ban đầu có được. Nàng vất vả chịu đựng hầu hạ tiểu thư đến ngày này, nàng chỉ muốn đoạt lại ánh mắt của tiểu thư mà thôi, nhưng những cái vinh hoa đó cũng đồng thời che mắt nàng.
Nàng hối hận đã không kịp rồi.
---
Hoàng hậu ngồi thẳng ở phía trên, nghe cung nữ báo lại thì nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thất bại thì thất bại, dù sao cũng không phí nhiều tâm lực cho bố cục lần này." Chỉ là an bài mấy tiểu cung nữ dao động xúi giục bên tai mà thôi. Nàng vốn tưởng rằng cung nữ này không trung thành với chủ tử của mình nên muốn bò lên thuyền lớn hơn nữa, cho nên mới cho người kích động nàng ta, đóng một cây đinh xuống.
Không nghĩ tới nàng ta thấy phong cảnh của chủ tử nên muốn tự mình bò lên giường của Hoàng thượng. Nếu thành công thì nói không chừng có thể làm Tiết thị động thai khí, không phải tốt xấu gì thì trước kia nàng ta cũng là nha hoàn tri kỷ kề cận với Tiết thị sao.
"Cái cung nữ kia, Trân Chiêu nghi xử lý thế nào?"
"Bẩm nương nương, nghe nói Trân Chiêu nghi thiện tâm, chỉ thả nàng ta ra cung, không truy cứu gì."
"Thiện tâm?" Hoàng hậu nhếch khoé miệng: "Khế ước bán mình của nàng ta ở trong tay Trân Chiêu nghi hoặc mẫu thân của Trân Chiêu nghi, cho dù ra cung cũng không phải muốn lăn lộn ra sao thì lăn. So với chịu những phê bình trong cung thì tiện nghi hơn một chút."
"Kia..." Cung nữ báo lại cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng hậu cũng không trông cậy nàng ta có thể sủa bậy gì, hỏi lại: "Hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Dực Khôn cung ạ." Cung nữ kia cẩn thận trả lời.
Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trầm xuống. Đã mấy ngày nay Hoàng thượng chưa đặt chân tới hậu cung, không nghĩ tới ngày đầu tiên đã nghỉ ngơi ở Dực Khôn cung. Nàng làm Hoàng hậu mấy năm nay, trừ bỏ lần cấm túc đó, trước nay Hoàng thượng cũng không hạ thể diện nàng như vậy. Cho dù cấm túc thì cũng nói với bên ngoài là nàng dưỡng bệnh. Trân Chiêu nghi, người nữ nhân này càng ngày càng làm nàng cách ứng [2].
[2] Cách ứng (膈应): một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.
Nàng không chút để ý phất tay cho cung nữ kia lui ra, suy nghĩ tới một chuyện khác. Nàng vẫn cảm thấy lần cáo ốm này của Đức phi không thích hợp lắm, giống như lần trước nàng ta tạm ẩn phía sau tấm màn, chỉ sợ lại có chuyện kỳ quặc khác.
Thương tâm là thật, nhưng bệnh không dậy nổi kéo dài mấy tháng khiến nàng có chút không tin. Xem ra chắc phải đi tra rồi.
Beta: Mai Thái phi
Trong những ngày Tết, đừng nói trên phố giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt mà trong hoàng cung cũng liên tục có những buổi yến tiệc vui vẻ. Dù biên giới phía Nam có Man tộc xâm phạm, nhưng so sánh với Đại Nguyên triều thì thực lực quân sự chung quy không đáng nhắc tới. Nếu Man tộc tới xâm phạm khi đương kim thánh thượng mới lên ngôi, căn cơ còn chưa ổn, còn có thể khiến tâm thần hoảng sợ, nhưng hiện giờ triều cục ổn định, lo lắng trong nước rất ít, tất nhiên là nhất trí đối ngoại. Có thể thấy được thủ lĩnh Man tộc kia cũng không tinh thông trong việc nắm bắt thời cơ.
Hơn nữa có uy danh hiển hách của một nhà Tướng quân Lý thị, Thiếu Tướng quân ra ngựa, mọi người đều cảm thấy thật sự an tâm. Cho nên cũng không có gì khác biệt với ngày Tết bình thường, vẫn vui vẻ phấn chấn như cũ, tràn ngập không khí vui mừng.
Trong buổi tiệc Hoàng đế uống không ít rượu, đa phần là bất đắc dĩ lấy việc này để trấn an nhân tâm. Tửu lượng của hắn cũng tạm được, nhưng khi tới Dực Khôn cung thì hốc mắt đã hơi phiếm hồng, cũng không nhìn rõ nhiều nơi.
Do Tiết Bích Đào đang mang thai nên được miễn tham gia yến hội phiền phức, hơn nữa cũng thích ngủ nên đã sớm tắt đèn nghỉ ngơi. Khi Hoàng đế đặt chân đến đình viện, chỉ nghe âm thanh từng đợt lá cây thổi xào xạc, so với náo nhiệt ở nơi khác thì có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Hắn giơ tay ngừng hành động cất cao giọng gọi của Triệu Trung Tín, đi thẳng vào điện.
Hôm nay vốn là Mộ Vân trực đêm, nhưng không làm gì được khi ba người bọn Phụng Tử dốc hết sức khuyên nàng nghỉ ngơi, cũng không cho nàng đến gần người chủ tử, giống như nàng là hổ sói muốn nuốt chủ nhân. Tuy nàng phỏng đoán chuyện này là do Vân Lũ xúi giục, nhưng rốt cuộc không chịu nổi ba người kia lấy cớ quan tâm mà lừa nàng, đành dậm chân, lòng bàn tay nắm lại đem nến ra khỏi nội thất.
Lại suýt nữa đụng phải Hoàng đế đang nhấc chân vào điện, nàng bị hù nhảy dựng, ngay cả giá cắm nến nghiêng đi làm rơi hai giọt sáp nến bắn vào tay cũng không rảnh lo, chỉ rên một tiếng, không ngừng quỳ xuống vội vàng cầu xin.
Hoàng đế không muốn nàng ta lên tiếng quấy nhiễu Tiết Bích Đào nghỉ ngơi ở nội điện, lại thêm nàng ta cúi đầu không nhìn thấy thế tay của mình, Hoàng đế không thể không duỗi tay đỡ dậy. Tuy nói là đỡ nhưng lực đạo giống như kéo tới thì hơn, sau đó lắc đầu với nàng ta, ý bảo không thể lên tiếng.
Mộ Vân dùng một tay che miệng, gật gật đầu.
Kỳ thật Hoàng đế đã lâu chưa tới, không phải vì chuyện gì khác, mà là do sự tình ngày Tết rất nhiều. Năm rồi cũng vậy, chỉ là năm nay hắn càng tập trung đến triều chính và các việc lễ tiết vặt vãnh. Hiện giờ đứng tại điện các này cảm xúc có chút "Cận hương tình khiếp" [1].
[1] Cận hương tình khiếp (近乡情怯): một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà.
Hắn lại không để ý tới nhìn qua cung nữ này có vài phần quen mắt, chắp tay sau lưng đi vào phòng ngủ.
Mộ Vân lau giọt nến trên tay đi, sáp hồng trong suốt làm nổi bật làn da trắng tinh, sau khi vào cung sống trong nhung lụa, phần lớn các vết chai mỏng trên tay lúc trước cũng mờ đi, hơn nữa dung mạo lại tú mĩ, vóc người thon thả, nếu cùng các tiểu thư nhà khác đứng chung một chỗ cũng không khác biệt chút nào. Nàng nhớ tới cánh tay thì đã cảm nhận được độ nóng, khí thế áp bức cùng mùi rượu quanh mũi khiến nàng hơi say, sau khi đứng tại chỗ thật lâu trong đầu chợt thoáng hiện một ý niệm không tên không thể khống chế được.
Hoàng đế bước khẽ, hắn biết Tiết Bích Đào không quen khi trong phòng có người lạ, cho dù mang thai cũng chỉ thêm ở bên ngoài, cũng không cho phép các nàng nghỉ cùng, chỉ cần ở nơi mà kêu một tiếng thì có thể nghe thấy. Cho nên đến lúc bóng dáng cao lớn của hắn phủ tiểu nữ tử đang ngủ nghiêng trên giường, cũng không có cung nữ nơm nớp lo sợ nào ở một bên quấy rầy.
Chủ yếu là do đưa lưng về phía cửa sổ, lại không đuốc không đèn, mặc dù bóng đen của hắn tiến sát, nhưng lại không có biện pháp nhìn rõ mặt nàng. Vì thế hắn xa xa nhìn nàng an ổn ngủ trong chốc lát, tiếng hô hấp phảng phất gần bên tai, hắn nghiêng tai nghe, mấy ngày mệt mỏi liên tục hình như giờ phút này đã lắng đọng an tĩnh lại. Sau khi uống rượu phản ứng luôn chậm, chờ hắn ý thức được thân đang ở nơi nào thì chân đã hơi tê rần, đầu có chút mê man, nhưng hắn vẫn rời khỏi cảm giác ấm áp ấy, chuẩn bị hồi Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi.
Hắn không biết sau lưng hắn, người vốn đang ngủ yên trên giường đã mở to mắt, ánh trăng chiếu vào ánh mắt đen nhánh, giống như có ánh sáng thần bí hiện lên trong đó.
Năm ngón tay Tiết Bích Đào khẽ giơ lên trước mắt, cười cười.
"Hoàng thượng." Thời điểm Hoàng đế xuyên qua đình viện, sau lưng truyền đến thanh âm gọi nhỏ, là cung nữ trong cung của Tiết Bích Đào. Hắn tưởng có chuyện liên quan tới Tiết Bích Đào, liền dừng bước xoay người nhìn lại.
Vừa rồi ở đại điện, Mộ Vân suy nghĩ rất nhiều. Muốn dừng chân trong cung thì cần thánh sủng, mà hiện giờ tiểu thư đang mang thai, tất nhiên không thể thừa sủng. Từ lần trước Hoàng thượng ngồi chưa tới một chén trà nhỏ liền đi, rất hiếm khi đặt chân tại Dực Khôn cung, không biết có phải liên quan tới tiểu thư hoài tiểu chủ tử không thể hành phòng hay không. Trong cung có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm Dực Khôn cung như vậy, cho dù gần đây Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh cung nào, nhưng chuyện lần trước vẫn bị giễu cợt vô cùng. Ngầm nói tiểu thư mang thai bụng to, Hoàng thượng thấy vậy còn hứng thú gì nữa.
Nàng muốn vì tiểu thư phân ưu, chỉ là tiểu cung nữ do một tay nàng đề bạt lên hiện giờ chiếm giữ vị trí của nàng, xa lánh nàng, làm nàng muốn nói gì hay làm gì đều không thể xuống tay. Ngay cả Phụng Tử và Sơ Hiểu cũng không nhớ tình cũ, dựng lên mấy cái tường vây, cản một mình nàng ở ngoài. Nàng nhớ tới mẫu thân của nàng có nói tới một ít chuyện nội trạch, bất luận chính thê hay tiểu thiếp, khi mang thai đều sẽ đẩy nha hoàn bên người mình ra, lung lạc nam chủ tử trong chính phòng mình. Huống hồ hiện giờ Dực Khôn cung không có chủ tử phi tần nào khác, dù tiểu thư muốn đẩy người để cố sủng nhưng cũng hơi khó xử vì trong tay không có người.
Nàng mong tiểu thư tốt, ít nhất không thể để Hoàng thượng lần này tới lại đi, không chừng ngày mai còn có nhiều lời khó nghe truyền ra.
Vì thế nàng chờ ở đình viện, quả nhiên vẫn nhìn thấy Hoàng thượng đi ra như cũ, không nghỉ bên trong. Lúc này nàng mới đánh bạo lên tiếng, nhưng da mặt lại đỏ lên, đôi mắt đảo một vòng bốn phía, sợ có ai đột nhiên nhìn thấy.
Nói chung đây là chuyện lớn gan nhất trong đời nàng, nhưng vì tiểu thư, không gì mà nàng không làm.
Ngay từ đầu Hoàng đế nhìn không biết là ai, hơn nữa bản thân nàng ta cũng dụng tâm trang điểm, so với bình thường có chút khác biệt. Sau lại nhờ ánh trăng khắp viện, Hoàng đế nhìn trong chốc lát mới nhận ra là cung nữ mới vừa rồi thiếu chút đụng vào hắn, hắn mơ hồ nhớ rõ Tiết Bích Đào với nàng ta rất thân thiết.
Bên má Mộ Vân đỏ lên, lời nói đến bên miệng lại bẻ đi, nói: "Đã lâu Hoàng thượng không tới xem các tiểu chủ."
Hoàng đế không cẩn thận, cho rằng đây là thay Tiết Bích Đào tới kêu oan, không khỏi cười: "Cố ý tới cản trẫm, chính là muốn thay các chủ tử nói lời này ư?"
Nàng thấy trong giọng nói Hoàng thượng có ý cười, chứng tỏ tâm tình không tồi, càng cười mềm nhẹ lên tiếng: "Vâng." Rồi cắn môi hồi lâu mới nói tiếp: "Bởi vì đã lâu không thấy Hoàng thượng..." Bộ dáng rất ngượng ngùng, không thể tự nhiên như lúc trước.
Lúc này Hoàng đế mới phát hiện có điều không đúng, hắn đỡ trán suy nghĩ. Lại nhìn người trước mắt trang điểm tỉ mỉ, lập tức có chút lĩnh ngộ được chuyện gì đang phát sinh trước mắt.
Mộ Vân chỉ cảm thấy Hoàng thượng từ từ, từ từ đến gần nàng, áp lực vừa rồi nàng cảm nhận được giờ lại đến lần nữa, nàng ngừng hô hấp. Hoàng đế cúi thấp đầu nhìn, nàng cảm thấy có con nai chạy loạn trong lòng, không thể nói là cảm giác gì, chỉ biết rất hoảng loạn muốn thở dốc.
Sau đó nàng nghe thấy một tiếng "Mộ Vân", thanh âm mềm nhẹ nhưng lại giống như sấm sét nổ vang trên đỉnh đầu
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên tầm mắt Hoàng thượng đã chuyển sang phía sau nàng, cả người nàng có chút cứng lại xoay người sang chỗ khác, chủ tủ được Vân Lũ đỡ bên cạnh cây cột đỏ.
Nàng ta muốn nói nhưng lại không nói nên lời, ma xui quỷ khiến sao lại nói một câu: "Chủ tử, cẩn thận kẻo lạnh..."
Tiết Bích Đào khẽ cười một tiếng, không quản nàng ta nói gì. Lông mi khẽ nâng, nhìn ánh mắt Hoàng đế: "Đây là Hoàng thượng coi trọng thị nữ trong cung của thần thiếp ư?" Âm cuối nâng cao, giống như coi khinh ánh mắt của hắn.
Lời nói nghe có chút khó chịu, Hoàng đế không biết làm thế nào để hạ tâm tình xuống. Hắn vốn tưởng rằng cung nữ này là do nàng bày mưu đặt kế làm chuyện cố sủng, rốt cuộc thì xác thực là đã lâu hắn chưa đặt chân tới Dực Khôn cung, phi tần thường lui tới cũng không phải không làm chuyện tương tự. Hiện giờ thấy nàng không biết chuyện này, trong lòng có chút dễ chịu.
Hoàng đế coi Mộ Vân ở trước mặt giống như không khí, từ sau khi Tiết Bích Đào xuất hiện không thèm liếc nhìn nàng ta một cái: "Không phải ngủ rồi sao?" Hắn ôm eo nàng, mặc dù mượt mà hơn lúc trước, trong lòng hắn không biết sao lại cảm thấy kiên định hơn.
Tuy Tiết Bích Đào thất vọng khi Mộ Vân cô phụ nàng, nhưng rốt cuộc nàng không phải bản gốc, chưa từng có tình cảm gì với Mộ Vân, cho nên sau cũng không thất vọng nữa, ngược lại có thể nhờ việc này lấy sự thương tiếc của Hoàng đế. Cho dù trong lòng nam nhân có vướng mắc gì, nhưng lúc nào cũng nguyện ý bao dung thương tiếc nữ tử bị uất ức, nàng đã cân nhắc rõ ràng.
"Gặp mộng nên thức dậy." Nàng nhỏ giọng nói một câu, sau đó quay đầu lại nhìn khuôn mặt co quắp của Mộ Vân. Trong mắt vô cùng thương tâm, môi gắt gao mím lại, không nói gì nữa. Hoàng đế thấy quả nhiên lòng thấy thương xót, nhất thời quên khúc mắc của mình trong khoảng thời gian này.
Vân Lũ chậm rãi bước tới gần Mộ Vân, thở dài một tiếng: "Mộ Vân tỷ..."
Trong nháy mắt, Mộ Vân cảm thấy tiểu tâm tư của mình đã bị nàng ta nhìn thấu, nên không khỏi chật vật né tránh ánh mắt.
"Trẫm ngủ bên cạnh nàng nhé?" Hoàng đế nhớ lại nhiều phi tần rất thích lấy lý do tiếng sấm đánh chớp loé làm cho hoảng sợ ngủ không được, hoặc thân mình không khỏe để tìm kiếm sự bảo hộ của hắn, đều nói khí của chân long thiên tử có thể làm cho quỷ sợ. Hắn chi bằng tin tưởng nó, phản đối thì có chút dở khóc dở cười, nhưng không biết sao mình lại trở thành bùa an thần nữa? Phụng Tử đốt nến đỏ lên, Tiết Bích Đào và Hoàng đế cùng ngồi trên giường La Hán, Mộ Vân tự giác quỳ ở phía dưới.
Tiết Bích Đào vẫn không nhìn nàng ta, quay đầu nói chuyện với Hoàng đế: "Hoàng thượng còn nhớ rõ lần bực bội với thần thiếp không?" Nàng không quản chuyện Hoàng đế cười hay muốn phản bác ngắt lời, tiếp tục nói: "Khi đó thiếp thân vào cung không lâu, hơn nữa biết được làm cho long nhan tức giận sẽ có kết cục gì, trong lòng vô cùng sợ hãi. Tuy thiếp thân đã tự giác không làm long nhan tức giận, nhưng vẫn lo lắng Hoàng thượng hiểu lầm thiếp thân. Hoàng thượng biết thiếp thân làm việc luôn thẳng thắn, chuyện kia thật sự có chút sợ,không đầu không đuôi phái cung nữ đi mời Hoàng thượng. Nàng ta cứ quỳ thấp dập đầu không ngừng với các loại y phục đủ màu sắc như vậy, không màng đến chỉ trỏ và cười nhạo xung quanh, nhưng may là nàng ta vẫn thỉnh Hoàng thượng tới được —"
"Thần thiếp vẫn luôn nhớ rõ ân huệ này của nàng ta." Nói tới đây, thanh âm của nàng nghẹn ngào.
Hoàng đế nghe nàng nhắc tới thì nhớ lại, lần đó hắn cho rằng nàng là một nữ tử khác biệt nhưng lại chẳng có gì bất đồng với hậu phi khác, cho nên hắn ảo não không đi Phương Hoa các của nàng. Vẫn là cung nữ kia thỉnh cầu mãi, hơn nữa hắn cũng không thực sự nghĩ cứ như vậy mà ném nàng ra phía sau, cho nên sau đó mới hoà hảo lại.
Trách không được hiện giờ nàng thương tâm như vậy. Hoàng đế than một tiếng, càng thương tiếc ôm nàng vào trong lồng ngực, thấp giọng an ủi.
Sau khi nghe xong lòng Mộ Vân càng chôn chặt hơn, khoé mắt xuất hiện nước mắt. Nàng vẫn luôn cho rằng tiểu thư đã quên, nhưng thực ra người quên không phải là tiểu thư, mà là chính nàng.
Cho dù nàng biện hộ cho chính mình vì tiểu thư không hề trọng dụng, các đại cung nữ còn lại cũng xa lánh, hơn nữa nàng đã sớm quen với cuộc sống phú quý, cho nên nàng vô cùng hoảng sợ sẽ mất đi tất cả những thứ ban đầu có được. Nàng vất vả chịu đựng hầu hạ tiểu thư đến ngày này, nàng chỉ muốn đoạt lại ánh mắt của tiểu thư mà thôi, nhưng những cái vinh hoa đó cũng đồng thời che mắt nàng.
Nàng hối hận đã không kịp rồi.
---
Hoàng hậu ngồi thẳng ở phía trên, nghe cung nữ báo lại thì nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thất bại thì thất bại, dù sao cũng không phí nhiều tâm lực cho bố cục lần này." Chỉ là an bài mấy tiểu cung nữ dao động xúi giục bên tai mà thôi. Nàng vốn tưởng rằng cung nữ này không trung thành với chủ tử của mình nên muốn bò lên thuyền lớn hơn nữa, cho nên mới cho người kích động nàng ta, đóng một cây đinh xuống.
Không nghĩ tới nàng ta thấy phong cảnh của chủ tử nên muốn tự mình bò lên giường của Hoàng thượng. Nếu thành công thì nói không chừng có thể làm Tiết thị động thai khí, không phải tốt xấu gì thì trước kia nàng ta cũng là nha hoàn tri kỷ kề cận với Tiết thị sao.
"Cái cung nữ kia, Trân Chiêu nghi xử lý thế nào?"
"Bẩm nương nương, nghe nói Trân Chiêu nghi thiện tâm, chỉ thả nàng ta ra cung, không truy cứu gì."
"Thiện tâm?" Hoàng hậu nhếch khoé miệng: "Khế ước bán mình của nàng ta ở trong tay Trân Chiêu nghi hoặc mẫu thân của Trân Chiêu nghi, cho dù ra cung cũng không phải muốn lăn lộn ra sao thì lăn. So với chịu những phê bình trong cung thì tiện nghi hơn một chút."
"Kia..." Cung nữ báo lại cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng hậu cũng không trông cậy nàng ta có thể sủa bậy gì, hỏi lại: "Hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng, Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Dực Khôn cung ạ." Cung nữ kia cẩn thận trả lời.
Sắc mặt Hoàng hậu đột nhiên trầm xuống. Đã mấy ngày nay Hoàng thượng chưa đặt chân tới hậu cung, không nghĩ tới ngày đầu tiên đã nghỉ ngơi ở Dực Khôn cung. Nàng làm Hoàng hậu mấy năm nay, trừ bỏ lần cấm túc đó, trước nay Hoàng thượng cũng không hạ thể diện nàng như vậy. Cho dù cấm túc thì cũng nói với bên ngoài là nàng dưỡng bệnh. Trân Chiêu nghi, người nữ nhân này càng ngày càng làm nàng cách ứng [2].
[2] Cách ứng (膈应): một từ vựng tiếng Trung. Có nghĩa là ghê tởm, không thoải mái nhưng không đến mức nôn mửa. Thường được sử dụng ở miền Nam và Bắc Trung Quốc.
Nàng không chút để ý phất tay cho cung nữ kia lui ra, suy nghĩ tới một chuyện khác. Nàng vẫn cảm thấy lần cáo ốm này của Đức phi không thích hợp lắm, giống như lần trước nàng ta tạm ẩn phía sau tấm màn, chỉ sợ lại có chuyện kỳ quặc khác.
Thương tâm là thật, nhưng bệnh không dậy nổi kéo dài mấy tháng khiến nàng có chút không tin. Xem ra chắc phải đi tra rồi.
Danh sách chương