Edit: Bình Lương viện

Beta: Huệ Hoàng hậu

Dực Khôn cung.

Bích Đào nằm nghiêng trên giường nhỏ, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại biểu hiện nàng ngủ không được an ổn. Qua một lát nữa, rõ ràng là đang nằm mơ, lại có một trận gió từ một bên thổi tới, vào mùa hè nhưng cảm giác lạnh căm. Có điều lúc nàng tỉnh giấc thấy có một lớp mồ hôi mỏng, lúc này bị gió thổi qua không khỏi run lên một cái. Nàng mở mắt ra.

Đôi mắt đang buồn ngủ mông lung có thể thấy được đại khái đường nét của người nọ, nàng dụi dụi mắt: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Mới vừa thỉnh an mẫu hậu về." Thọ vương thấy nàng tỉnh, lấy chiếc quạt lụa trước mặt ném về chỗ cũ. Thấy trên trán nàng có lớp mồ hôi mỏng, nhướn mày, đi rót một chén trà cho nàng. "Ngủ không ngon?"

Bích Đào đang cầm chén trà ừng ực uống vài ngụm, mơ hồ nói: "Ngủ không yên ổn."

"Ừ, ta nghe nói rồi." Thọ vương lập tức nghĩ đến nguyên nhân nàng không ngủ ngon, cười cười: "Tên lấy đẹp đấy."

"Ai mượn ngươi đánh giá?" Ánh mắt Bích Đào liếc ngang một cái, nhắc nhở hắn: "A Sênh ở bên ngoài, đang đi theo Thừa Cảnh, ngươi thỉnh an xong thì dẫn nàng ấy đi đi." Dù sao đợi trong Dực Khôn cung cũng không phải là một chuyện hay.

Sứ thần Man tộc đã sớm cùng Đại Nguyên bàn xong điều kiện đình chiến, nàng không khỏi cảm thấy tiểu Công chúa ở lại kinh thành, không đơn giản chỉ là vì theo đuổi Thọ vương.

"Đợi lát nữa lại đi tìm nàng ấy." Hắn không để ý, chỉ lười nhác nói. "Có chuyện cần tìm ngươi hỗ trợ." Bây giờ bọn hắn qua lại đa số bằng thư từ, dù sao hắn - một người to lớn sống sờ sờ, đi lại trong cung cho dù có mật đạo cũng không phải hoàn toàn không gặp nguy hiểm.

Chỉ là việc này viết trên giấy, hắn hơi lo lắng, lúc này mới nhân dịp ngày hôm nay thỉnh an tiện thể tới đây một chuyến.

"Hả?"

"Nữ nhân các ngươi thận trọng..." hắn dừng một chút: "Sau này hễ mà ngươi trông thấy nàng ta, hoặc là thời điểm nàng ta đợi ở trong cung thì giúp ta chú ý một chút, xem có chỗ nào không đúng."

"Chỗ không đúng?" Bích Đào mơ hồ, chẳng lẽ là tiểu Công chúa lớn mật tự tiện xông vào Ngự Thư phòng nhìn lén văn kiện cơ mật các loại sao.

"Cùng với Hoàng hậu." Trên mặt Thọ vương có vẻ đứng đắn hiếm thấy ở ngày thường. "Hoặc là phi tần trong cung." Không đảm bảo được người đó không phải là Hoàng hậu.

Bích Đào đỡ trán, vẫn còn buồn ngủ, cả người không có tinh thần, nghe nói như vậy cũng không nhạy bén như ngày xưa. Nàng nghĩ rằng Thọ vương giúp nàng nhiều như vậy, hiếm thấy có sự việc cần nhờ nàng, đương nhiên sẽ không từ chối. "Đã biết, ta sẽ cẩn thận."

Thọ vương thấy dáng vẻ mơ màng ngơ ngẩn của nàng, thở dài, lại có chút buồn cười. Đại khái là thường ngày xa xa thấy nàng ra vẻ đoan trang kiêu ngạo của sủng phi, bày ra khí thế phóng khoáng cao quý, so hai thái cực với nhau, làm người ta kinh ngạc. "Ta đi đây."

Bích Đào mặt dày vô sỉ, nhét chén trà vào tay hắn, phất tay một cái nói: "Không tiễn."

---

Thụy thú[1] lư hương, làn khói lượn lờ quanh quẩn bên trên Trinh Bảo lâm, luẩn quẩn không đi. Trinh Bảo lâm hít sâu một hơi, vẻ mặt bị ác mộng làm tỉnh dậy rốt cuộc đã có chút bình tĩnh trở lại.

[1] Thụy thú: con vật may mắn/mang điềm lành. Ở đây là cái lư hương hình dáng con vật may mắn.

"Chủ tử, dùng an thần hương này quá mức sẽ không tốt đối với thân thể." Nguyên Sương khêu khêu tro hương bên trong, đậy nắp lại nói.

"Cái này ta biết." Trinh Bảo lâm xoa xoa nhẹ huyệt Thái Dương. Từ sau chuyện của Tào Tuyển thị, mỗi khi vào đêm nàng đều gặp ác mộng, dường như đều mơ thấy được mọi cực hình của địa ngục. Sáng thức dậy thì tim càng đập nhanh không ngừng, tứ chi lạnh toát, e rằng mình cũng sẽ phải rơi vào kết cục như trong mộng kia.

"Chủ tử lo lắng Quý phi sẽ tra ra chúng ta?" Nguyên Sương đi rửa tay trong chậu đồng, tỉ mỉ loại bỏ đi tro hương dơ bẩn giữa kẽ tay, giọng nói bình thường.

Trinh Bảo lâm muốn phản bác, nhưng nàng biết không thể gạt được Nguyên Sương, nhân tiện nói: "Trên mặt ngoài chúng ta không tiếp xúc với Tào Tuyển thị nhiều lắm... Thế nhưng Quý phi một tay che trời, khó biết là sẽ tra ra được cái gì."

Nguyên Sương bổ sung: "Hơn nữa hôn phu của Tào Tuyển thị là người Ngô tộc, ngoài sáng trong tối, tất cả mọi người sẽ cảm thấy là Ngô Tiệp dư làm." Nàng lau khô tay, nhận lấy trà từ cung nữ đứng ngoài rèm che đưa tới, đem đến trước mặt chủ tử, mùi trà thơm ngào ngạt. Nàng nói: "Chủ tử lo lắng quá rồi, không có chứng cứ rõ ràng, Quý phi sẽ không xuất thủ. Dù sao ngài cũng là đích tiểu thư của Kiến An Hầu phủ."

"Đó chính là một người điên." Tay phủ trên thành ly một lúc, Trinh Bảo lâm giễu cợt, trong ánh mắt lại xẹt qua một tia e ngại: "Có chuyện gì mà nàng ta làm không được."

Ngay cả việc chớ nên cho nhóm phi tần nhìn quá trình tra tấn cũng đều cứ thế mà bày ra trước mặt mọi người. Vừa cảnh cáo kẻ chủ mưu đứng sau màn, vừa mượn cơ hội cảnh cáo những người đang muốn rục rịch. Không kể từ xưa đến nay, chí ít là ở triều đại này, không ai có thể hành động ác hơn nàng ta.

"Nói cho cùng, làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ hơn." Nguyên Sương cảm thán.

"A, tích ác thành thù [2], nàng ta cũng không sợ sẽ sinh ra quái thai à."

[2] tích ác thành thù: làm việc xấu trong thời gian dài kéo đến nhiều kẻ thù

"Chủ tử" Tiểu cung nữ cúi đầu đứng ở bên ngoài mành che, bẩm báo: "Ngô Tiệp dư đến."

Trinh Bảo lâm kinh ngạc, nghĩ đến tin tức trong cung, không khỏi căm hận: "Ở giờ phút quan trọng này mà nàng ta tới làm cái gì? Thoải mái hào phóng biểu lộ quan hệ của chúng ta cho mọi người xem à?" Nếu muốn chết thì cũng đừng lôi nàng xuống nước.

"Trinh Bảo lâm cần gì phải vội vã phủi sạch quan hệ chứ, với thủ đoạn của Quý phi, ngươi cho rằng ngươi còn giấu được sao?" Tiếng cười châm chọc từ xa dần đến gần, Ngô Tiệp dư vén màn che tiến đến.

"Sợ rằng, mấy ngày gần đây Phương Hoa các liên tiếp đốt hương an thần, Quý phi cũng đã sớm biết rõ người vì cái gì mà sợ hãi đấy."

Trinh Bảo lâm đưa tay đỡ đỡ trâm cài đứng lên, đôi chân mày to khẽ nhíu, không sợ: "Thì sao, gần đây trong cung không ít người đốt hương này."

"Phì, các nàng sợ thì sợ, chuyện này qua mấy ngày nữa có khả năng liền qua. Cũng chỉ có người khởi xướng chuyện này, nếu một ngày án chưa được kết, sẽ vẫn tiếp tục chịu kinh sợ mà thôi."

"Lời này của Tiệp dư nương nương" Trinh Bảo lâm thoáng chốc liền khôi phục dáng vẻ, nhanh nhẹn nhún vai hành lễ: "Vụ án này Hoàng thượng chẳng phải đã sớm có kết luận, hay là Tiệp dư chính là người khởi xướng mà chột dạ chứ?"

Ngô Tiệp dư lập tức trầm mặt lại, châm chọc: "Hoàng thượng đã sớm ấn định vụ án này, chỗ Quý phi còn chưa từng ra mặt. Chỉ là một Tuyển thị nho nhỏ mà có năng lực thấy rõ thời cơ vừa vặn để va chạm Quý phi? Chỗ ngồi lần này, đường đi, cách ứng biến, thật không biết là ai đã chỉ dẫn cho nàng ta."

Lúc này Trinh Bảo lâm hiểu rõ dụng ý của Ngô Tiệp dư, không nhịn được cười khẽ: "Không phải là Ngô Tiệp dư dạy nàng ta sao?"

Ngô Tiệp dư giận dữ: "Bổn cung dạy nàng ta? Trinh Bảo lâm muốn ngủ gật, bổn cung đưa cái gối cho ngươi! Chính ngươi không biết lợi dụng nó một cách chu toàn, phá cái gối đầu thành một đống sợi bông, còn muốn cắn ngược lại bổn cung sao! Thế mà lại là bổn cung sai cơ đấy." Lửa giận thiêu cháy lý trí, bản thân lôi cả cách tự xưng hô của phi tần phân vị cao mà nàng đã quen nhiều năm ra, nhưng nàng còn không hề hay biết.

"Tiệp dư nói cẩn thận. Hiện tại ngài đã dời ra khỏi chính điện Trữ Tú cung, không còn chưởng quản một cung." Trinh Bảo lâm lạnh lùng nói.

Ngô Tiệp dư giận phát run, lại lo nếu làm lớn sự tình sợ càng không tốt, cố gắng ngăn chặn: "Lời đồn có phải là do ngươi tung ra?"

"Tiệp dư nói cái gì?" Trinh Bảo lâm nhất nhất giữ bộ dạng mờ mịt không biết gì.

"Nói Tào Tuyển thị sở dĩ xông tới Quý phi, đều là do ta khuyến khích. Bởi vì mưu hại Quý phi bằng thuốc cấm không thành, ôm hận trong lòng!" Thấy nàng ta không nhận, sắc mặt Ngô Tiệp dư tái xanh, hộ giáp dài nhọn hướng về Trinh Bảo lâm: "Có phải là ngươi tung ra hay không?"

"Tiệp dư... ăn nói cẩn thận." Trinh Bảo lâm chậm rãi cầm lấy bàn tay Ngô Tiệp dư, trong lúc cười tăng thêm một tia quyến rũ. "Trong cung người ta nghĩ thế nào, làm sao một Bảo lâm như ta có thể quản chứ?"

Ngô Tiệp dư hung hăng kéo tay: "Ngươi cho rằng đẩy ta ra là có thể đảm bảo chính mình vô lo? Nằm mơ! Nếu ta không thể sống ổn, ngươi cũng đừng mơ tưởng sống yên!"

Tiếng vọng của lời nói vẫn còn, Ngô Tiệp dư bước chân vội vã, căm giận rời khỏi.

"Chủ tử?" Nguyên Sương thấy chủ tử nhà mình hoảng hốt nhìn về hướng Ngô Tiệp dư rời đi, mở miệng nhắc nhở.

Tay nắm thành quyền chậm rãi mở ra, lòng bàn tay trắng nõn tinh tế thình lình xuất hiện một vết thương nhiễm đỏ, chảy ra từng đợt từng đợt máu. E rằng vừa rồi lúc Ngô Tiệp dư rút tay ra đã tạo thành vết thương này. "Nguyên Sương, giúp ta băng bó một chút." Nàng nhẹ giọng nói.

Nguyên Sương thấy thế liền nhíu mày: "Chủ tử chờ một lát!"

"Không thể tiếp tục như vậy nữa." Vết thương làm cho đôi lông mày mảnh chau lại, Trinh Bảo lâm khẽ hít một hơi. "Chẳng lẽ muốn suốt ngày hoảng sợ, chờ một ngày thủ đoạn của Quý phi sẽ thi triển lên người chúng ta?" Huống chi còn quả bom hẹn giờ Ngô Tiệp dư này.

"Chủ tử tính toán như thế nào?" Thuốc đều là hàng thượng hạng, Nguyên Sương động tác nhẹ nhàng chậm chạp quấn băn gạc.

"Để ta suy nghĩ lại một chút, sẽ có biện pháp thôi." Nàng thì thào: "Sẽ có biện pháp thôi."

E rằng bây giờ lay chuyển Quý phi thì không khả thi, như vậy, không bằng thử tìm một con đường khác thử xem.

Một người thì lo sợ bất an, mà ở Hàm Phúc cung, bởi vì Vinh Quý nhân che chở cho Quý phi có công, chính là một cảnh tượng khác.

Khó khăn tiễn đi từng nhóm từng nhóm tặng lễ vật, Vinh Quý nhân xoa xoa vai: "Yên Phách, đấm bóp lưng cho ta."

"Vâng." Yên Phách lên tiếng, cầm mỹ nhân chùy[3] tới, ngồi ở trên giường nhỏ giúp chủ tử giải lao. "Trước kia mới mờ sáng chủ tử đã chơi với thương giáo, phu nhân muốn ngăn mà ngăn không được, hiện tại thì thoải mái dễ chịu mà ngồi ở thượng vị nhận lễ cảm ơn, chủ tử lại kiều quý hơn rồi."

[3] mỹ nhân chùy: búa đấm bóp

Vinh Quý nhân sớm đã quen nha đầu kia không có giữ mồm giữ miệng, nhưng lần này thì không giống. Cho dù không có người biết gia tộc nàng cùng Hoàng đế giao dịch, không biết nàng là vì che chở cho Quý phi mà tới, một lần cứu người này của nàng, cũng trực tiếp đẩy bản thân tới đầu sóng ngọn gió. Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, người khác không tin tưởng nhưng trong lòng Quý phi cũng ít nhiều biết rõ, sẽ không nhắm vào nàng.

Nàng hơi ép hai bên cổ, thư giãn thở dài: "Từ nay về sau ngươi nhớ cẩn thận chút, nếu như lại nói lung tung, chủ tử ngươi cũng không cứu được ngươi đâu."

"Nô tỳ làm sao lại nói lung tung chứ." Yên Phách chu mỏ, lực đạo trong tay không thay đổi: "Nô tỳ nói đều là sự thật."

Vinh Quý nhân liếc nàng: "Sự thật cũng không chịu nổi được việc ngươi cứ nói về nó, ta không đơn thuần chỉ hướng về cái này, về sau ngươi cẩn thận một chút là được. Đi ra khỏi cửa, khóa chặt cái miệng."

"Vâng." Yên Phách trả lời, lại càng tò mò: "Chủ tử, tại sao người lại muốn cứu Quý phi?"

"Bởi dáng người Quý phi rất đẹp." Vinh Quý nhân cười tủm tỉm nói, Yên Phách vừa nghe liền xìu xuống, nghĩ như thế nào thì đều là đang mượn cớ, chủ tử vẫn đang sợ nàng nói lung tung.

"Ta là vì muốn tốt cho ngươi, biết nhiều, không hề tốt." Nàng thấy bộ dáng uể oải không vui của Yên Phách, nói thêm vài câu quan tâm. Bởi dù sao chuyện gia tộc nàng cần làm sẽ không tốt đối với nhà mẹ đẻ Lý thị của Hoàng hậu, nếu để người biết được, đại khái sự tình không thành, còn dẫn họa vào thân.

Đương kim Thánh thượng không tin tưởng Lý thị, liền kéo vài gia tộc tướng môn còn chưa nên trò trống gì cùng nhau chống đỡ, mà gia tộc của nàng chính là gia tộc dẫn đầu trong liên hợp các gia tộc kia. Chuyện này không hề dễ làm, nếu làm tốt thì gia tộc nàng đương nhiên sẽ chiếm công lao lớn nhất, nhưng giả sử không làm tốt, gia tộc các nàng sẽ bị xuất đầu lộ diện đầu tiên, bị người ta chém đứt.

"Nô tỳ không hỏi là được, ngược lại bây giờ chủ tử được Hoàng thượng coi trọng, đây chính là đón lấy được việc vui đó!" Yên Phách như có như không thoáng nện mấy búa, đột nhiên phấn chấn ngẩng đầu: "Chủ tử, nghe nói đến sinh thần Hoàng thượng sẽ thật độc đáo, ban ngày sẽ đi đến ngoại ô cưỡi ngựa đánh bóng."

"Ngươi nghe được ở đâu?"

"Trong chính điện truyền ra, nô tỳ nhìn thấy Lệ Tu dung bây giờ cũng là người của Quý phi, tin tức này nhất định là không sai. Tới đó chủ tử có thể cố gắng biểu hiện tốt một chút." Không nói chủ tử nhà nàng có thể cưỡi ngựa bắn cung mà ngồi ở trên ngựa đuổi theo bóng cũng rất tài giỏi đấy.

Vinh Quý nhân điểm vào trán nàng ấy một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Ngốc quá, thi đấu bóng, hậu phi chúng ta cũng chỉ có thể xem, khi nào đến phiên chủ tử ngươi làm náo động.

"A..." là thế này sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện