- Thất Cương, bình tĩnh lại một chút.

Một người bên trong hòa nhã nói ra, làm Báo Nhân gọi Thất Cương kia dịu trở lại, ánh mắt không quên khinh thường về phía Kỷ Linh.

Kỷ Linh cũng không quan tâm cho lắm, hắn đem Ám Minh Viên cùng hai con Ma Đao Lang đầu lĩnh ra ngoài. Sáu người nhìn đến ba con Tà Thú này, đầu tiên là kỳ dị nhìn Thị Huyết, sau lại quay qua nhìn hai con còn lại.

- Thế nào? Đều là thú tộc, các ngươi hẳn là nhận ra được điều khác biệt chứ? Kỷ Linh nói khiến cả đám trầm mặc.

Thực tế thì mỗi người bọn hắn đều mơ hồ nhận ra điểm khác biệt, nhưng chân chính nhìn thấu thì chỉ có mỗi Mẫn Uyên, Linh Mâu Thấu Điệp, một chủng loài đặc thù may mắn bảo tồn xuống còn được gần hai chục người.

- Xác thực khác biệt. Chúng tôn ngươi làm chủ, ngươi gia tăng khả năng hóa hình, lực lượng của chúng cao hơn đồng tộc.

Mẫu Uyên là người vừa mới hạ hỏa Thất Cương, đôi mắt lóe tinh quang nói ra.

- Thế nào? Chỗ ta vẫn còn rất nhiều tinh huyết thuần khiết giúp tộc đàn các ngươi đây. Đồng ý chứ? – Kỷ Linh lại mở lời khiến cả đám lần nữa trầm xuống.

- Ngươi không sợ chúng ta cướp? – Người thấp bé nhất trong đó nói ra.

- Cướp? Nực cười, ngươi muốn thì có thể thử. Dù ngươi moi móc hết toàn bộ thân thể ta ra cũng không chiếm đoạt được nó.

Kỷ Linh nói lời ấy cũng không phải vô căn cứ. Vì đó là tâm huyết, giọt máu tinh khiết sinh sôi từ trong trái tim của hắn, hắn điều động nó đến ngón tay rồi trích ra. Chứ đám Tà thú của hắn nhìn vào chắc cũng chỉ hiểu là một giọt máu thông thường.

Mà thật có moi tim ra thì bọn chúng cũng chẳng chiếm được gì, bởi huyết tinh đó còn nhiễm lấy tinh lực đặc thù sinh ra từ năm phương tinh tú nên chỉ có thể thông qua hắn mới có cơ hội phát triển lâu dài.

Người thấp bé ẩn trong hắc vụ kia đứng giữa, dường như là người cầm đầu không nói, cả đám cũng không dám nói lời nào như đang suy nghĩ.

- Các ngươi đã không muốn đàm phán thì thôi vậy. Ta tiếp tục tiến tới, còn muốn cản trở ta… các ngươi có thể thử.

Kỷ Linh xoay người rời đi, vì qua trận thương chiến trong thức hải, hắn nhận được hai vạn một ngàn chiến công, so với bản thân mình điều khiển đám thú chiến đấu còn nhiều hơn.

Mà hai vạn đó, chưa chắc đã đủ cho hắn có thể sử dụng lâu dài.

Hắn tìm kiếm địa đồ toàn bộ hiểm địa Lôi Hoan tinh và mua hết đã tốn một vạn sáu ngàn chiến công. Tổng cộng có bảy tấm tương ứng thất đại hiểm địa thế giới này, Hắc Phong Nhai cũng nằm trong đó.

Hắn cũng tìm một loại hồn kỹ có thể công kích tinh thần địch nhân, khiến địch nhân rơi vào trạng thái vô thần trong chốc lát tốn năm ngàn chiến công nữa. Còn dư lại vẫn chỉ là một ngàn chiến công.

Tất cả đều bao gồm hai ngàn chiến công cho việc tìm kiếm. Huống chi hắn còn muốn thêm một vài phân thân nữa để dễ dàng làm việc. Dù sao nhiều cường giả đáng tin tưởng còn hơn là sử dụng người ngoài thuận trong nghịch.

Thấy Kỷ Linh xoay người rời đi cùng ba còn Tà thú, sáu người cũng không hề ngăn cản, tổ tiên bọn hắn lưu lại hiểm địa này về tay bọn hắn, bọn hắn tin tưởng có thể vây khốn Kỷ Linh lưu lại, tình nguyện phục vụ cho bọn hắn.

Địa đồ tốn mất hai ngàn quân công của hắn đâu chỉ mỗi địa đồ hiện tại. Dù là tương lai đều có thể biết được, nhưng Kỷ Linh cũng không biết chuyện đó, hắn dựa theo những gì ghi trong địa đồ mà đi theo, ra ngoài một cách thuận lợi nhất.

Hắn cũng còn phải tìm Tiểu Khá cùng đám Thụ Yêu kia về nữa nên chỉ có thể lưu lại trong đây lâu hơn. Chuyến đi này, tuy không thu phục được đám Tà Yêu tộc nhưng chỉ cần biết tin tức về Tà Yêu công là đủ.

Kỷ Linh rời đi xa, người thấp bé đó quay lại hỏi Nhân Sư mang đề nghị Kỷ Linh tới cho bọn hắn hỏi:

- Ngoài chuyện này ra thì hắn có nói gì nữa cho ngươi hay không?

Nhân Sư cảm giác bản thân đã nói hết toàn bộ thì bỗng nhớ ra còn chuyện, cung kính nói:

- Đại Trưởng Đầu, hắn còn nói có đám Thụ Yêu cùng Lửng Mật đồng hành với hắn. Và đưa một miếng vỏ cây này cho ta, nhân loại này nói đây là Tà Yêu công.

Đại Trưởng Đầu là chức vụ cao nhất trong toàn Tà Yêu tộc, phía dưới còn Nhị, Tam, Tứ, Ngũ là bốn người còn lại ở đây, có quyền điều hành toàn bộ lực lượng trong tộc. Nhân Sư kia chỉ là tiểu tốt vô chức, lời nói không chút trọng lượng, nếu không phải Đại Trưởng Đầu bình tĩnh, hiền lành mà là Thất Cương, Nhị Trưởng Đầu kia thì sớm bị bỏ ngoài tai.

Đại Trưởng Đầu nhận lấy vỏ gỗ đó nhìn kỹ, lại đối chiếu với những thông tin từ thời kỳ xa xưa của tổ tiên lưu truyền xuống tay mình.

Càng nghiên cứu thì lão càng nhíu mày thật sâu, lão hoàn toàn không cảm nhận được điểm giống nhau trong những pháp môn Tà Yêu công tổ tiên lưu lại.

- Không có pháp môn hoàn chỉnh, chỉ dựa vào một chút này là không đủ. Lại còn đồng bọn của hắn nữa. Nước đi này cũng thật là đủ xa…

Làm Đại Trưởng Đầu sống nhiều năm, lão tự nhiên có thể nghĩ ra việc Kỷ Linh nói những lời như vậy. Thứ nhất là hắn không nghiên cứu được Tà Yêu công này sẽ phải nhờ đến Kỷ Linh. Kỷ Linh yêu cầu bọn họ đem Lửng Mật cùng Thụ Yêu đến rồi khẳng định sẽ chỉ cho hắn xem pháp môn.

Đúng thì khẳng định sẽ tin pháp môn đó, mà muốn ghi chép lại cũng khó vì trí tuệ chúng không nhanh nhạy và đủ sâu để ghi lại toàn bộ thông tin trong thời gian ngắn. Kế tiếp sẽ là chiêu thu Tà Yêu tộc về dưới trướng Kỷ Linh, xem như một bước đi hoàn mỹ, khó thấy được sơ hở.

Sai thì kiểu gì cũng sẽ cao chạy xa bay vì thái độ tự tin của hắn khi đối mặt với những chủ nhà, và ở trong đất nhà mình. Cũng khiến bọn hắn có chút không nắm chắc đem hắn lưu lại.

Kỷ Linh đi được một đoạn khá xa, rời xa khỏi thảo nguyên hoa hồng thì thấy trước mắt là một lão giả thấp bé.

- Ngươi có thể cho ta xem Tà Yêu công hoàn chỉnh đó không? – Vừa mới xuất hiện lập tức đã mở lời hỏi trước.

Bản thân Kỷ Linh lập tức biết mình chiếm thế chủ động, đáp ngay:

- Có thể, nhưng ngươi phải đem Lửng Mật cùng đám Thụ Yêu theo ta vào trở về đây.

Đại Trưởng Đầu nghe vậy cũng gật gù, hoàn toàn đúng với ý nghĩ của hắn. Lão vung tay lên, Tiểu Khá cùng gần trăm Thụ Yêu xuất hiện bên cạnh.

Chúng không làm ra bất kỳ cử động nào như bất ngờ vì cảnh tượng thay đổi chớp nhoáng. Tiểu Khá thì Kỷ Linh vẫn thấy rõ ràng hơn động tác. Nó nhìn quanh, khi thấy Kỷ Linh thì vui mừng chạy tới quấn quýt vui mừng dưới chân chủ. Sau mới đến đám Thụ Yêu.

Kỷ Linh vung tay, đem toàn bộ Thụ Yêu, Tiểu Khá cùng ba đứa Ám Minh Viên vào bên trong không gian thức hải. Tạm thời để chúng tại đó cũng bớt vướng víu tay chân của mình. Dù tu vi của chúng cao hơn hắn rất nhiều.

Đồng thời cũng lấy từ trong thức hải ra một cuốn sách mới toanh khiến Đại Trưởng Đầu nhíu mày nghi hoặc về phía Kỷ Linh.

- Đúng là nó, nếu ngươi không tin thì ta lại thu về. – Hai tay Kỷ Linh ngửa ra, nhún vai, bất đắc dĩ nói.

- Ta tin! – Đại Trưởng Đầu vẫn rất dứt khoát.

Thấy hắn như vậy, Kỷ Linh cười cười, thần thức tản ra xung quanh giám sát xem liệu có còn người khác hay không thì hắn phát hiện ra thần thức của bản thân đã trở lại như thường, bao trùm toàn bộ nơi này, cánh đồng hoa hồng đỏ, những cái tổ rơm kết hợp với lá cùng cành chứa đựng rất nhiều trứng đủ loại.

Còn có rất nhiều Tà thú đang di động làm việc xung quanh. Mà thức ăn của chúng cũng rất sung túc, hẳn là trường kỳ đi ra ngoài săn giết những Tà thú khác. Còn diệt nhân loại thì rất khó, vì bọn họ tu vi đều rất cao, lại ít người dám tới gần Hắc Phong Nhai trong một dặm.

Kỷ Linh lại phát hiện ra một người từ xa được hắc khí bao phủ khó mà phát hiện ra, nhìn chằm chằm vào quyển sách của hắn. Hắn lập tức sử dụng tinh lực thành một sợi dây cuộn chặt cuốn Tà Yêu công rồi thu trở về.

Đại Trưởng Đầu kia kinh ngạc lẫn nghi hoặc nhìn về phía Kỷ Linh.

- Ra ngoài đi. Đừng có giấu trong tối ghi chép lại toàn bộ pháp môn này. – Kỷ Linh nói ra càng khiến lão ngạc nhiên, quan sát xung quanh thì thấy hai người, Tứ Trưởng Đầu cùng Ngũ Trưởng Đầu.

Tứ Trưởng Đầu là Mẫn Uyên, mắt lóe tinh quang cách đó không xa đang quan sát. Ngũ Trưởng Đầu là Tà thú có khả năng ẩn thân, tay cầm tập giấy cùng bút, trợ giúp bản thân cùng Tứ Trưởng Đầu ẩn mình ghi lại pháp môn.

Kỷ Linh lắc đầu rời đi làm Đại Trưởng Đầu trừng mắt nhìn hai người kia.

- Hai người các ngươi trở về Hắc Đàm, tự kiểm điểm lại bản thân ba tháng.

Mẫn Uyên nhìn Ngũ Trưởng Đầu bất đắc dĩ quay trở về. Đại Trưởng Đầu nhìn về phía Kỷ Linh đi xa, vội vàng hô lớn:

- Thanh niên, đừng đi! Dừng lại đã, chúng ta có thể bàn bạc tiếp! Ta rất xin lỗi!!

Kỷ Linh làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi để Đại Trưởng Đầu có chút thất lạc, ánh mắt đầy tăm tối lẫn tuyệt vọng nhưng tuyệt không làm ra sự tình mất não. Lão là người dẫn đầu toàn bộ Tà Yêu tộc cả chục vạn năm nay, người có uy tín nhất trong tộc đàn, giữ được chức vị này lâu như vậy cũng không phải chỉ vì chút này mà nổi giận.

- Tông chủ! – Đại Trưởng Đầu cắn răng hô lên một tiếng. Chỉ có hạ sách cuối cùng như vậy mới có thể tham khảo Tà Yêu công đó.

Mà Tà thú tu luyện hóa hình cũng chỉ có được năm người bọn hắn. Số lượng người chiếm xác hóa hình chỉ có hơn ba trăm. Tu vi phần lớn đều tại Tà Tướng, năm người đều tại Tà Vương.

Kỷ Linh mỉm cười quay người lại, hắn đem cuốn sách kia về tay Đại Trưởng Đầu. Lão lại mở ra xem rồi bắt đầu vận chuyển tà lực theo những gì cuốn công pháp đó bảo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện