Hắn có nhiều tiền như vậy, cũng nên tiêu bớt. Nhưng lại nhận ra, hoàn cảnh bản thân có chút éo le, nếu hắn mua đồ rồi thì đồ hắn xuất hiện ở đâu? - Phải chăng có một cái khu trữ vật như hệ thống của Vũ Cơ thì tốt.
Trở lại phần để Vũ Cơ tiếp quản khí linh hệ thống đầu tiên thì hắn không dám, bởi người sáng tạo ra hệ thống Vũ Cơ có thể là quả cầu đỏ kia, những lời nói từ khi hệ thống Vũ Cơ xuất hiện đều là hắn giả bộ diễn để che mắt quả cầu kia.
Còn ở trong đây, hẳn là có thể ngăn cách với thế giới Cổ Pháp tháp.
Kỷ Linh sau một hồi suy nghĩ, hắn nhìn lên chợ phiên, vũ khí một món, năm dược liệu, ba đan dược cùng một dấu hỏi chấm như hoạt động đặc biệt nào đó.
Mà giá cả cũng không rẻ, năm ngàn hồn tinh. Với Kỷ Linh có trong mình hơn trăm triệu hồn tinh thì năm ngàn hồn tinh này cũng không đáng là bao.
Không do dự mua xuống, Kỷ Linh ngơ ngác nhìn quanh xem có chuyện gì xảy ra thì trước mặt hắn xuất hiện một cái bảng.
Trên đó là một hình người, giống như tạo hình cho hắn vậy. Kỷ Linh trong đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi vì sao.
- Đây là ta đang chơi game? Tạo hình nhân vật này có liên quan gì tới ta?
Cuối cùng, hắn đánh tạo cho mình một nhân vật trông trưởng thành tầm ba chục tuổi, thân cao mét tám – một chiều cao lý tưởng ai cũng mơ ước tại Đại Việt. Tóc dài bổ luống ngang vai, mày sắc bén có một đường kẻ bên trái, mắt thuần đen thâm thúy, mũi miệng vừa phải, mặt chữ V có râu ria ôm miệng.
Thân thể của hắn cũng cường tráng hơn không ít, có một thứ duy nhất hắn không chỉnh được chính là bên dưới.
Mà hắn cũng biết bản thân cỡ nào nên không cần chỉnh.
Đến phần màu sắc thì da cổ đồng, tóc râu đều màu đen nên không chỉnh gì nhiều.
Sau khi hoàn thành hết mọi thứ, hắn ấn vào nút lưu bên dưới góc trái màn hình. Song trên trời xuất hiện đạo cột sáng chiếu thẳng xuống đầu Kỷ Linh.
- Chúc mừng túc chủ hoàn toàn giải khai toàn bộ công năng hệ thống. Tất cả những gì túc chủ lưu giữ trong hệ thống hoàn toàn trở về như lúc ban đầu.
Kỷ Linh chẳng rõ trên thân mình phát sinh điều gì, trong đầu hắn vang lên thanh âm đầy quen thuộc của hệ thống cũ.
- Đây… Chẳng phải những gì ta làm trước giờ đều là thử nghiệm sao? Đùa gì vậy?
Nhưng nghĩ lại, nó chỉ xóa mấy lưu trong hệ thống như u hồn, hồn tinh. Còn một số thứ như Bách Biến quyền, đan dược cùng Hỗn Nguyên Hồn Pháp sau khi dùng một lần liền trở nên vô dụng và cả thân thể hắn hiện tại thì vẫn còn lưu lại cho hắn.
Tuy nói làm lại từ đầu, khẳng định sẽ phải làm quen với hệ thống mới nhưng cũng là điềm may cho hắn thì sao?
- Đây có thể là trừng phạt dành cho ta thì sao?
Kỷ Linh nghĩ vậy nhưng cũng nhanh chóng kiểm tra lại hệ thống xem có điều gì đổi mới. Đồng thời cũng vô cùng tò mò xem liệu nó có giữ mấy chức năng cũ như Vạn Giới Mộ Địa cùng chợ phiên hay không.
Hắn gọi hệ thống ra, trông khác hẳn so với hệ thống Vũ Cơ hay hệ thống đầu tiên hắn sở hữu.
Dường như là kết hợp cả hai lại vậy.
Trên cùng là loạt khối vuông với đủ loại công năng. Trữ vật, dung hợp công năng, chợ phiên, triệu hoán và cuối cùng là u hồn.
Kỷ Linh sau khi kiểm tra chúng chẳng có gì khác so với lúc trước ngoài việc loại bỏ mất một công năng mở rộng khu vực đất đai ra thi chẳng còn điều gì.
Tất cả đồ vật hắn cất trữ bên trong đều đã mất sạch, hắn nhìn chợ phiên, giá trị dùng để đổi đồ ở bên trong giờ đã thay đổi thành chiến công. Triệu hoán cũng cần chiến công, dung hợp công năng cũng cần chiến công. Cày cuốc bao lâu, cuối cùng thì vẫn mất hết.
Còn phần u hồn cũng đồng dạng cần chiến công.
- Cái gì cũng cần chiến công. Đùa ta sao?
Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngậm ngùi nhìn đống đồ trong chợ phiên nằm đó. Hắn cũng đọc được cách tìm chiến công ở đâu.
Chính là thông qua những trận chiến, bất kể ai thuộc thế lực của mình, những trận đánh lớn nhỏ giữa hai thế lực lớn bên ngoài đều có được chiến công. Còn bản thân hắn cũng có thể kiếm được nhưng số lượng lại ít hơn so với đánh những trận chiến sa trường.
Kiểm tra toàn bộ, tầm mắt của hắn khôi phục như thường, trước mắt là một bầu trời xanh với những đám mây trắng trôi nổi như những con thuyền trên biển. Xung quanh đầy núi đồi và mùi hương.
Đúng! Là núi, tận hai quả ập vào mặt hắn.
Mùi hương lan tỏa khiến phần dưới của hắn không tự chủ được mà dương cao.
- Tại sao lại là phụ nữ? Trên đảo này… phụ nữ sở hữu quyền cao nhất mà? Chẳng lẽ là…
Đúng như Kỷ Linh nghĩ, là do Lan Nguyệt cùng Nhật Lệ, hai vị nữ tướng trong ba trăm vị tại Hồng Nhạc Nữ đảo, tuy chỉ là số lượng rất ít, rất nhỏ bé, thực lực cũng không đáng bao nhiêu nhưng mà trên địa bàn của mình thì các nàng chính là vua, ngoài Vương Nữ cùng Đại Vương.
Cô gái phụ trách đem Kỷ Linh đi thấy được thứ đó, mặt không khỏi hoảng hốt ngượng ngùng đỏ lên.
- Thật lớn…
Nàng nhẹ thì thào, xong cũng không để ý nữa. Vì có lớn, người ta không nguyện ý thì mình cũng chẳng làm gì được đồ của nữ tướng. Bộ ngực của nàng thì che chắn ánh mắt Kỷ Linh nên cũng không biết rằng hắn đã tỉnh.
Kỷ Linh thấy vậy cũng vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa nhưng trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đôi núi phập phồng. Đặc biệt là nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ, càng để lộ hai bên nên hắn khó ngừng nghĩ tới điều đó.
- Dù sao cũng đã ngoài ba mươi, nhìn một chút cũng đâu ai nói gì.
Tính tuổi thật của hắn cả hai thế thì ở Địa Cầu, hắn trải qua hơn hai mươi năm, ở dị giới này, nhập vào thể xác Thiên Phàm sống tạm mười lăm năm nên qua ba mươi là đúng. Còn thể xác này có cái thứ đó vượt quá tuổi thì hắn cũng không biết, khả năng duy nhất hắn có thể nghĩ đến là do huyết mạch dị giới khác so với người Địa Cầu.
Kỷ Linh nhìn chán chê lại nhìn tấm lưng trần trụi trắng nõn của cô nàng phía trước đã bị tóc che đi nhưng vẫn lộ dáng người nuột nà như vậy, đến cả hắn cũng không nỡ đánh. Ấy vậy mà thân nàng xuất hiện một vết sẹo thật dài từ vai trái xuống eo phải.
Kỷ Linh nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng không ngừng thương tiếc cho nàng, cũng như phẫn nộ đổ lên đầu tên khốn nào đánh đập nàng như vậy. Thân thể ngọc ngà vậy mà lưu lại vết dơ trên thân.
Sau một hồi quan sát, mắt hắn giờ tinh hơn cả cú vọ, con kiến bò lổm ngổm dưới đất cũng có thể quan sát thấy được.
- Thưa nữ tướng, chúng nô tỳ đã mang người tới.
Tới nơi nào đó, khi mà Kỷ Linh vừa mới được hạ xuống, hắn lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ được lúc thì nghe thấy giọng nói của hai người khiêng hắn đi, không đến mức hay như tiếng đàn cầm nhưng cũng dễ nghe.
- Mang hắn vào rồi ra ngoài đi, sau này sẽ có thưởng cho các ngươi. – Từ bên trong vọng ra giọng nữ, cũng không phải của Lan Nguyệt vì hắn chịu đựng nàng cãi cọ với đám nữ tướng kia quá đủ. Như vậy thì chỉ còn có Nhật Lệ.
- Đa tạ nữ tướng! – Hai người đáp lại dường như rất vui mừng, Kỷ Linh cũng khó hiểu tại sao lại như vậy.
Kỷ Linh lại được nhấc lên, sau lại được đưa vào một căn phòng đầy hơi ấm lẫn hương thơm khiến hắn khó mà hạ xuống.
Sau khi được hai người đặt xuống, Kỷ Linh phát hiện ra bản thân chẳng thể cử động tay chân nên đánh mặc người phó thác, bị bịt mắt, bị đem lên giường trói tại bốn góc.
Hắn cũng không có thần niệm quan sát tất cả khi bị che mắt nên chỉ có thể yên lặng nằm đó mặc bọn họ tùy tiện làm bậy trên cơ thể mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn cũng quên mất mình làm chuyện đó bao nhiêu lần, đến giờ cơm, hắn cũng không được cởi bỏ bịt mặt mà được người đút cho.
- Cái này cũng không rõ là sướng hay khổ nữa…
Kỷ Linh thầm than một tiếng, sau lại câm nín, cảm thụ phần bên dưới mình trở nên nóng bóng.
Không biết trôi qua bao lâu, hắn chỉ rõ bản thân mình được ăn đủ gần tám mươi bữa thì bên tai vang vọng giọng nói quen thuộc của Lan Nguyệt.
- Chị! Hôm nay… hôm nay em… em chậm…
- Sao?! – Nhật Lệ đầy hoảng hốt nhìn em mình, không thể tin được vào lời nói đó, hai tay ôm bả vai khiến Lan Nguyệt kêu lên một tiếng đau.
Nghe thấy, Nhật Lệ vội buông ra nhìn Lan Nguyệt.
- Em nói lại lần nữa xem.
- Em… bị chậm rồi…
Nhật Lệ không dám nghe tiếp lời này, nhìn về phía Kỷ Linh lõa lồ trên giường bị trói chặt, bất lực ngồi bên bàn, ánh mắt vô thần nhìn xuống bụng mình lại nhìn về bụng em.
- Nữ tướng! Nữ tướng!
Chưa quá lâu, bên ngoài vọng vào thanh âm của một nữ nô cận thân hai nàng.
- Vào đi.
Nhật Lệ nói xong, hai nữ nô kia mở cửa bước vào. Đầu tiên là nhìn về Kỷ Linh nằm trên giường, sau lại nhìn Lan Nguyệt cùng Nhật Lệ. Thấy hai nàng đều thất thần, chẳng biết nghĩ gì cũng mơ hồ đoán được chút gì đó.
- Bẩm nữ tướng, chúng nô tỳ… bị chậm.
Lời nói của hai người tràn đầy chua xót, như mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình. Mà ẩn sâu trong đó lại có một tia kinh hỉ.
- Các ngươi… có chuyện gì… nói cho ta biết được không?
Kỷ Linh cả tháng bị vắt kiệt sức thều thào. Toàn thân thoát lực như muốn chét, bị hành hạ lâu như vậy, hắn đúng là rất muốn chết.
Nghe thấy Kỷ Linh họng như khô khan nói, bốn cô gái cũng tiến tới cởi bỏ xiềng xích trên thân hắn.
Kỷ Linh khôi phục tầm nhìn, nhiều ngày không thấy ánh sáng, bây giờ nhìn lại xung quanh thật có chút khó thể tiếp nhận ngay được. Nhưng may là ánh sáng nơi đây rất nhẹ nhàng, một màu vàng của ánh nến lãng mạn.
Còn nguyên nhân hắn có thể nhìn lại được, hắn chỉ có thể quy cho thời điểm hắn kích hoạt toàn bộ công năng của hệ thống. Lúc đó hắn được tạo hình nhân vật, hẳn là lúc cột sáng hạ xuống thì thuận tiện tạo luôn cho hắn đôi mắt.
Trở lại phần để Vũ Cơ tiếp quản khí linh hệ thống đầu tiên thì hắn không dám, bởi người sáng tạo ra hệ thống Vũ Cơ có thể là quả cầu đỏ kia, những lời nói từ khi hệ thống Vũ Cơ xuất hiện đều là hắn giả bộ diễn để che mắt quả cầu kia.
Còn ở trong đây, hẳn là có thể ngăn cách với thế giới Cổ Pháp tháp.
Kỷ Linh sau một hồi suy nghĩ, hắn nhìn lên chợ phiên, vũ khí một món, năm dược liệu, ba đan dược cùng một dấu hỏi chấm như hoạt động đặc biệt nào đó.
Mà giá cả cũng không rẻ, năm ngàn hồn tinh. Với Kỷ Linh có trong mình hơn trăm triệu hồn tinh thì năm ngàn hồn tinh này cũng không đáng là bao.
Không do dự mua xuống, Kỷ Linh ngơ ngác nhìn quanh xem có chuyện gì xảy ra thì trước mặt hắn xuất hiện một cái bảng.
Trên đó là một hình người, giống như tạo hình cho hắn vậy. Kỷ Linh trong đầu xuất hiện hàng vạn câu hỏi vì sao.
- Đây là ta đang chơi game? Tạo hình nhân vật này có liên quan gì tới ta?
Cuối cùng, hắn đánh tạo cho mình một nhân vật trông trưởng thành tầm ba chục tuổi, thân cao mét tám – một chiều cao lý tưởng ai cũng mơ ước tại Đại Việt. Tóc dài bổ luống ngang vai, mày sắc bén có một đường kẻ bên trái, mắt thuần đen thâm thúy, mũi miệng vừa phải, mặt chữ V có râu ria ôm miệng.
Thân thể của hắn cũng cường tráng hơn không ít, có một thứ duy nhất hắn không chỉnh được chính là bên dưới.
Mà hắn cũng biết bản thân cỡ nào nên không cần chỉnh.
Đến phần màu sắc thì da cổ đồng, tóc râu đều màu đen nên không chỉnh gì nhiều.
Sau khi hoàn thành hết mọi thứ, hắn ấn vào nút lưu bên dưới góc trái màn hình. Song trên trời xuất hiện đạo cột sáng chiếu thẳng xuống đầu Kỷ Linh.
- Chúc mừng túc chủ hoàn toàn giải khai toàn bộ công năng hệ thống. Tất cả những gì túc chủ lưu giữ trong hệ thống hoàn toàn trở về như lúc ban đầu.
Kỷ Linh chẳng rõ trên thân mình phát sinh điều gì, trong đầu hắn vang lên thanh âm đầy quen thuộc của hệ thống cũ.
- Đây… Chẳng phải những gì ta làm trước giờ đều là thử nghiệm sao? Đùa gì vậy?
Nhưng nghĩ lại, nó chỉ xóa mấy lưu trong hệ thống như u hồn, hồn tinh. Còn một số thứ như Bách Biến quyền, đan dược cùng Hỗn Nguyên Hồn Pháp sau khi dùng một lần liền trở nên vô dụng và cả thân thể hắn hiện tại thì vẫn còn lưu lại cho hắn.
Tuy nói làm lại từ đầu, khẳng định sẽ phải làm quen với hệ thống mới nhưng cũng là điềm may cho hắn thì sao?
- Đây có thể là trừng phạt dành cho ta thì sao?
Kỷ Linh nghĩ vậy nhưng cũng nhanh chóng kiểm tra lại hệ thống xem có điều gì đổi mới. Đồng thời cũng vô cùng tò mò xem liệu nó có giữ mấy chức năng cũ như Vạn Giới Mộ Địa cùng chợ phiên hay không.
Hắn gọi hệ thống ra, trông khác hẳn so với hệ thống Vũ Cơ hay hệ thống đầu tiên hắn sở hữu.
Dường như là kết hợp cả hai lại vậy.
Trên cùng là loạt khối vuông với đủ loại công năng. Trữ vật, dung hợp công năng, chợ phiên, triệu hoán và cuối cùng là u hồn.
Kỷ Linh sau khi kiểm tra chúng chẳng có gì khác so với lúc trước ngoài việc loại bỏ mất một công năng mở rộng khu vực đất đai ra thi chẳng còn điều gì.
Tất cả đồ vật hắn cất trữ bên trong đều đã mất sạch, hắn nhìn chợ phiên, giá trị dùng để đổi đồ ở bên trong giờ đã thay đổi thành chiến công. Triệu hoán cũng cần chiến công, dung hợp công năng cũng cần chiến công. Cày cuốc bao lâu, cuối cùng thì vẫn mất hết.
Còn phần u hồn cũng đồng dạng cần chiến công.
- Cái gì cũng cần chiến công. Đùa ta sao?
Cuối cùng, hắn chỉ có thể ngậm ngùi nhìn đống đồ trong chợ phiên nằm đó. Hắn cũng đọc được cách tìm chiến công ở đâu.
Chính là thông qua những trận chiến, bất kể ai thuộc thế lực của mình, những trận đánh lớn nhỏ giữa hai thế lực lớn bên ngoài đều có được chiến công. Còn bản thân hắn cũng có thể kiếm được nhưng số lượng lại ít hơn so với đánh những trận chiến sa trường.
Kiểm tra toàn bộ, tầm mắt của hắn khôi phục như thường, trước mắt là một bầu trời xanh với những đám mây trắng trôi nổi như những con thuyền trên biển. Xung quanh đầy núi đồi và mùi hương.
Đúng! Là núi, tận hai quả ập vào mặt hắn.
Mùi hương lan tỏa khiến phần dưới của hắn không tự chủ được mà dương cao.
- Tại sao lại là phụ nữ? Trên đảo này… phụ nữ sở hữu quyền cao nhất mà? Chẳng lẽ là…
Đúng như Kỷ Linh nghĩ, là do Lan Nguyệt cùng Nhật Lệ, hai vị nữ tướng trong ba trăm vị tại Hồng Nhạc Nữ đảo, tuy chỉ là số lượng rất ít, rất nhỏ bé, thực lực cũng không đáng bao nhiêu nhưng mà trên địa bàn của mình thì các nàng chính là vua, ngoài Vương Nữ cùng Đại Vương.
Cô gái phụ trách đem Kỷ Linh đi thấy được thứ đó, mặt không khỏi hoảng hốt ngượng ngùng đỏ lên.
- Thật lớn…
Nàng nhẹ thì thào, xong cũng không để ý nữa. Vì có lớn, người ta không nguyện ý thì mình cũng chẳng làm gì được đồ của nữ tướng. Bộ ngực của nàng thì che chắn ánh mắt Kỷ Linh nên cũng không biết rằng hắn đã tỉnh.
Kỷ Linh thấy vậy cũng vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa nhưng trong đầu luôn hiện lên hình ảnh đôi núi phập phồng. Đặc biệt là nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ, càng để lộ hai bên nên hắn khó ngừng nghĩ tới điều đó.
- Dù sao cũng đã ngoài ba mươi, nhìn một chút cũng đâu ai nói gì.
Tính tuổi thật của hắn cả hai thế thì ở Địa Cầu, hắn trải qua hơn hai mươi năm, ở dị giới này, nhập vào thể xác Thiên Phàm sống tạm mười lăm năm nên qua ba mươi là đúng. Còn thể xác này có cái thứ đó vượt quá tuổi thì hắn cũng không biết, khả năng duy nhất hắn có thể nghĩ đến là do huyết mạch dị giới khác so với người Địa Cầu.
Kỷ Linh nhìn chán chê lại nhìn tấm lưng trần trụi trắng nõn của cô nàng phía trước đã bị tóc che đi nhưng vẫn lộ dáng người nuột nà như vậy, đến cả hắn cũng không nỡ đánh. Ấy vậy mà thân nàng xuất hiện một vết sẹo thật dài từ vai trái xuống eo phải.
Kỷ Linh nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng không ngừng thương tiếc cho nàng, cũng như phẫn nộ đổ lên đầu tên khốn nào đánh đập nàng như vậy. Thân thể ngọc ngà vậy mà lưu lại vết dơ trên thân.
Sau một hồi quan sát, mắt hắn giờ tinh hơn cả cú vọ, con kiến bò lổm ngổm dưới đất cũng có thể quan sát thấy được.
- Thưa nữ tướng, chúng nô tỳ đã mang người tới.
Tới nơi nào đó, khi mà Kỷ Linh vừa mới được hạ xuống, hắn lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ được lúc thì nghe thấy giọng nói của hai người khiêng hắn đi, không đến mức hay như tiếng đàn cầm nhưng cũng dễ nghe.
- Mang hắn vào rồi ra ngoài đi, sau này sẽ có thưởng cho các ngươi. – Từ bên trong vọng ra giọng nữ, cũng không phải của Lan Nguyệt vì hắn chịu đựng nàng cãi cọ với đám nữ tướng kia quá đủ. Như vậy thì chỉ còn có Nhật Lệ.
- Đa tạ nữ tướng! – Hai người đáp lại dường như rất vui mừng, Kỷ Linh cũng khó hiểu tại sao lại như vậy.
Kỷ Linh lại được nhấc lên, sau lại được đưa vào một căn phòng đầy hơi ấm lẫn hương thơm khiến hắn khó mà hạ xuống.
Sau khi được hai người đặt xuống, Kỷ Linh phát hiện ra bản thân chẳng thể cử động tay chân nên đánh mặc người phó thác, bị bịt mắt, bị đem lên giường trói tại bốn góc.
Hắn cũng không có thần niệm quan sát tất cả khi bị che mắt nên chỉ có thể yên lặng nằm đó mặc bọn họ tùy tiện làm bậy trên cơ thể mình.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn cũng quên mất mình làm chuyện đó bao nhiêu lần, đến giờ cơm, hắn cũng không được cởi bỏ bịt mặt mà được người đút cho.
- Cái này cũng không rõ là sướng hay khổ nữa…
Kỷ Linh thầm than một tiếng, sau lại câm nín, cảm thụ phần bên dưới mình trở nên nóng bóng.
Không biết trôi qua bao lâu, hắn chỉ rõ bản thân mình được ăn đủ gần tám mươi bữa thì bên tai vang vọng giọng nói quen thuộc của Lan Nguyệt.
- Chị! Hôm nay… hôm nay em… em chậm…
- Sao?! – Nhật Lệ đầy hoảng hốt nhìn em mình, không thể tin được vào lời nói đó, hai tay ôm bả vai khiến Lan Nguyệt kêu lên một tiếng đau.
Nghe thấy, Nhật Lệ vội buông ra nhìn Lan Nguyệt.
- Em nói lại lần nữa xem.
- Em… bị chậm rồi…
Nhật Lệ không dám nghe tiếp lời này, nhìn về phía Kỷ Linh lõa lồ trên giường bị trói chặt, bất lực ngồi bên bàn, ánh mắt vô thần nhìn xuống bụng mình lại nhìn về bụng em.
- Nữ tướng! Nữ tướng!
Chưa quá lâu, bên ngoài vọng vào thanh âm của một nữ nô cận thân hai nàng.
- Vào đi.
Nhật Lệ nói xong, hai nữ nô kia mở cửa bước vào. Đầu tiên là nhìn về Kỷ Linh nằm trên giường, sau lại nhìn Lan Nguyệt cùng Nhật Lệ. Thấy hai nàng đều thất thần, chẳng biết nghĩ gì cũng mơ hồ đoán được chút gì đó.
- Bẩm nữ tướng, chúng nô tỳ… bị chậm.
Lời nói của hai người tràn đầy chua xót, như mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời mình. Mà ẩn sâu trong đó lại có một tia kinh hỉ.
- Các ngươi… có chuyện gì… nói cho ta biết được không?
Kỷ Linh cả tháng bị vắt kiệt sức thều thào. Toàn thân thoát lực như muốn chét, bị hành hạ lâu như vậy, hắn đúng là rất muốn chết.
Nghe thấy Kỷ Linh họng như khô khan nói, bốn cô gái cũng tiến tới cởi bỏ xiềng xích trên thân hắn.
Kỷ Linh khôi phục tầm nhìn, nhiều ngày không thấy ánh sáng, bây giờ nhìn lại xung quanh thật có chút khó thể tiếp nhận ngay được. Nhưng may là ánh sáng nơi đây rất nhẹ nhàng, một màu vàng của ánh nến lãng mạn.
Còn nguyên nhân hắn có thể nhìn lại được, hắn chỉ có thể quy cho thời điểm hắn kích hoạt toàn bộ công năng của hệ thống. Lúc đó hắn được tạo hình nhân vật, hẳn là lúc cột sáng hạ xuống thì thuận tiện tạo luôn cho hắn đôi mắt.
Danh sách chương