Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Cả đám đồng thanh đáp xong, Kỷ Linh liền kêu mọi người tạm thời giải tán, mình thì quay sang hỏi Cẩn Ương:
- Cẩn Ương! Việc thành lập bộ lạc cần có những gì? - Bẩm tộc trưởng! Việc thành lập bộ lạc sẽ luôn luôn phải có một Tế Đàn có điêu khắc tiêu chí yêu thú của bộ lạc bên trên đó. Như bộ lạc trước kia của chúng ta chính là khắc hình hầu tử nhưng vì cũng có không ít bộ lạc dùng yêu thú loại đó nên chúng ta điêu khắc với loại đá khác biệt, đặc trưng chỉ có ở tại bộ lạc chúng ta. Còn nếu không có thì chúng ta sẽ phải điêu khắc kiểu dáng nào đó sao cho thật khác biệt so với những bộ lạc còn lại. - Cẩn Ương hơi ngừng lại một hồi lâu như suy nghĩ.
- Còn có một số phong tục khác của bộ lạc, như Cẩn Huấn trước kia có điệu Hỏa Vũ xung quanh cùng với việc tế máu lập vị. Còn tại nơi này chỉ toàn cát thì lập Tế Đàn đã là điều vô cùng khó, vì Tế Đàn chính là thần linh của bộ tộc, trong thời điểm liên quan tới sự tồn vong của bộ lạc thì sẽ có thể triệu hồi thần linh ra trợ giúp bộ lạc đánh đuổi giặc ngoại. Cẩn Huấn bộ lạc trước kia cũng là như thế, nhưng thần linh của bộ lạc đối phương quá mạnh, chúng ta hoàn toàn bất lực.
- Chỉ như thế thôi sao? - Kỷ Linh cẩn thận dò hỏi. Việc thành lập bộ lạc cũng không phải là một ngày là xong nên hắn cần phải dò hỏi thêm cho chắc chắn rồi mới tiếp tục được.
- Bẩm tộc trưởng, chỉ có như thế!
Cẩn Ương đáp lại, hắn liền gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra việc thành lập bộ lạc cũng không có quan trọng. Chủ yếu chính là suy nghĩ xem lựa chọn loại yêu thú nào thích hợp trở thành thần linh của bộ lạc."
- Đúng rồi! Bảo những người trong bộ lạc có những vật dụng cá nhân hay lương thực cá nhân nào thì nhớ cất giấu cẩn thận, những người kia chưa chắc đã tham gia cùng chúng ta nên phải đề phòng bọn họ âm thầm lấy lương thực rời đi. - Kỷ Linh nhớ tới điều gì liền nhắc nhở một phen, dù sao đều là từ phương nam thù phú di cư tới, đồ vật khan hiếm khẳng định rất nhiều.
- Vâng! Tộc trưởng còn chuyện gì dặn dò nữa sao? - Cẩn Ương nhìn thấy vẻ băn khoăn, trầm tư trên nét mặt Kỷ Linh liền hỏi thêm.
- Ừm! Gọi đội kiến trúc cùng đội xây dựng tới giúp ta. - Kỷ Linh nghĩ xong liền nói.
- Ta sẽ đi ngay!
Cẩn Ương nhanh chóng đáp rồi chân đạp cát rời đi, hắn thì cố gắng tìm thêm việc làm giúp bản thân mình thêm bận rộn, ngoại trừ việc gọi hai đội này chuẩn bị xây dựng một công trình nào đó ra.
Tại phương nam trù phú xanh tươi, núi non trùng điệp, rừng xanh bạt ngàn kia, trong một bộ lạc được rào gỗ chắn xung quanh, nhà của người dân đều được làm từ lá cọ to phơi khô mà thành. Từ xa nhìn vào thì hoàn toàn đối lập với khu vực Kỷ Linh sống tại phương Bắc.
- Khà khà khà! Lão đầu! Ngươi còn non lắm! Ngoan ngoãn giao ra chức vị tộc trưởng cho ta! Sau này ta sẽ cho ngươi bình yên sinh nở trong bộ lạc.
Giọng nói ồm ồm của một thanh niên cao lớn phát ra từ bên trong bộ lạc, quan sát lại gần thì thấy người này mặt dữ tợn, thân mặc bộ đồ vải bạch ngân khiến đám người mặc đồ da thú xung quanh đem ánh mắt ngưỡng mộ, ao ước nhìn tới.
Người có thể trạng cao lớn như vậy, mặc bộ đồ được may bằng vải là thứ vật phẩm xa xỉ tại tiểu bộ lạc này cùng với tính cách cuồng ngạo của hắn thì nhất định không phải người tầm thường. Mà màu áo lại còn là bạch ngân thì khẳng định đây chính là Phong Hùng, một trong mười người của Phong gia cùng Kỷ Linh tham gia thí luyện!
Trước mặt hắn đang nằm khoảng ba người máu me be bét, huyết nhục toàn thân mơ hồ như bị đánh phế, thể trạng không kém nhưng so về cao lớn thì Phong Hùng hơn hẳn một cái đầu. Bên cạnh ba người nằm lấy xác của ba con yêu thù cùng loại, thoi thóp trên mặt đất hổn hển từng hơi đứt quãng như bị người bóp cổ xong lại thả ra liên tục.
- Phi! Tộc trưởng! Đừng nghe lời hắn! Một tên bạo quân như hắn thì sao có thể quản được cái bộ lạc này cơ chứ! Chúng ta thà chết cũng không giao ra!
- Đúng! Chúng ta thà chết cùng không giao ra! Ngươi xem! Hắn đã đánh người của bộ lạc đều đã trở thành phế nhân thì sao có được lòng dân chấp thuận!
Hai người bên cạnh lên tiếng, thề quyết không giao chức vị tộc trưởng này ra.
Phong Hùng nghe vậy liền cười gằn, từng bước áp lực trầm trọng đi tới trước mặt ba người, thể trạng cao lớn thêm với ba người đang nằm dưới đất nhìn lên chẳng khác nào kiến hôi nhìn voi.
- Không giao?
Phong Hùng cười gằn về phía ba người như đe dọa khiến sắc mặt bọn hắn vốn đã không được tốt nay lại càng không tốt hơn nhưng bọn hắn cũng không có biết làm sao, chỉ có thể cố gắng hi vọng người bên trên sẽ phái người xuống bảo vệ bọn hắn.
- Đúng! Không...
Bụp!
Aaaaaaaaaaaaaaa~!!!
Một cước đạp xuống liền cắt đứt sinh mệnh của người vừa nói kia khiến lời chưa xong liền đứt, yêu thú bên cạnh hắn mất đi chủ nhân liền tử vong theo. Cảnh tượng kinh hoàng này trực tiếp chấn nhiếp những nữ nhân xung quanh hay tiểu hài nhỏ tuổi sợ hãi hét toáng lên, toàn bộ đều chạy về phòng như trốn đi.
- Không!! Dự Nam...!!
Tộc trưởng bên cạnh nhìn thân tín của mình chết đi liền thống khổ gào thét.
- Tên khốn khiếp!
Người còn lại bên cạnh tộc trưởng thấy người tên Dự Nam bị Phong Hùng đạp một cước chết đi liền nghiến răng ken két, mắt trợn trừng đầy phẫn hận nhìn về phía hắn.
Phong Hùng chỉ người gằn nhưng tộc trưởng kia thấy hắn như vậy liền quay sang quát:
- Câm miệng!
Người này sợ hãi nhìn về phía tộc trưởng, thấy hắn nghiên răng, nước mắt ứa ra mà ngậm ngùi chua xót im lặng.
- Ta giao.
Lời nói của tộc trưởng này vừa ra như tràn đầy nhục nhã, một loại cảm giác không cách nào ngóc đầu lên lại khiến hắn hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có thể cúi mặt xuống đất nói ra.
- Ngươi nói gì?! Ta nghe không rõ. - Phong Hùng như trêu tức hắn, lăng nhục hắn khiến hắn chỉ có thể biết cắn răng.
- Ta giao chức vị tộc trưởng cho ngươi!
Người này nói ra tràn đầy cảm giác nhục nhã uất hận không cách nào đối diện người trong bộ lạc.
- Ta vẫn không nghe rõ! Nói to lên!
Phong Hùng lập tức quát lớn, đá hắn một cái thật mạnh khiến hắn bay ra phía xa.
- Ta giao chức vị này cho ngươi!!!!
Tộc trưởng này gào thét lên vang vọng toàn bộ bộ lạc, người kế bên tộc trưởng cúi mặt xuống, những người trốn trong nhà kia càng là gào khóc thảm thiết.
- Tên khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!
Bỗng từ trong nhà lao ra một mỹ phụ tay cầm gậy gộc. Phong Hùng làm người thứ hai trong trận Tân Sinh Đại Bỉ nên hoàn toàn có thể đoán ra được động tác người này, chỉ trong nháy mắt liền đem cổ mỹ phụ này hung hăng bắt lấy nhấc lên cao, mỹ phụ này hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại được, chỉ có thể giãy dụa giúp đường hô hấp của nàng hít thở thông lại.
- Không! Làm ơn tha cho nàng đi! Xin ngươi hãy ta cho nàng ta!
Bỗng tộc trưởng kia nghe thấy giọng mỹ phụ này liền ngồi dậy, dùng hai tay lê lết về phía hắn cầu xin.
Phong Hùng quan sát mỹ mạo người này cũng thấy không đến nỗi tệ, mắt phượng mày ngài, trên dưới đều vô cùng đẫy đà, đặc biệt là cặp chân thon dài kia kết hợp với mái tóc óng mượt đen nhánh.
Từ sâu trong ánh mắt hắn nhìn mỹ phụ này bỗng nổi lên thú tính, tay nắm cổ nàng ta hơi thả lỏng khiến nàng ta nhanh chóng thở dốc, hắn nhìn tên tộc trưởng vô dụng nằm dưới đất bò tới cầu xin liền nổi lên sát ý.
Rắc rắc!
Một cước đá ra liền đem hắn đá chết, nghe thấy rõ tiếng xương cốt nát vụn, một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền chết thảm.
Người bên cạnh thấy tộc trưởng chết liền trở nên điên cuồng, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm hắn nhưng không dám phát ra, nhanh chóng đem nó ẩn nhẫn xuống. Còn mỹ phụ kia thì lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không dám nhìn hay tưởng tượng tới cảnh tượng vừa rồi của phu quân chết thảm cỡ nào.
Sau khi đám người của hai đội tập hợp đầy đủ, Kỷ Linh liền dẫn bọn họ đi một vòng quanh xác của cự trùng bao vây lấy bộ lạc của hắn chỉ còn lại lớp xương nhọn nằm trên cát, hắn lập tức quay ra nói với mọi người đằng sau:
- Tất cả những người trong đội xây dựng tới kéo xác của cự trùng này lên!
Theo thông tin hắn nhận được từ hệ thống thì đây là Sa Trùng, loại côn trùng sa mạc dài khoảng ba trượng. Lớn gấp ba lần kền kền hắn từng làm thịt trước đó, phần nổi trên bề mặt cát hiện tại cũng chỉ là một phần ba của nó mà thôi.
Đội xây dựng rất nhanh liền kéo nó lên, ngoại trừ lộ ra lớp giáp xác bên ngoài thì bên trong thi thể Sa Trùng này tràn ngập những khỏa trứng màu trắng lớn bằng cái đầu hắn.
Trứng
Loại:???
Thời gian nở: Bình minh
Thời gian trưởng thành:???
Tuổi thọ:???
Bỗng trước mắt hắn liền xuất hiện một cái bảng thông tin về loại trứng này, chủng loại hoàn toàn là một dấu hỏi chấm khiến hắn vô cùng đắn đo, không biết liệu có nên giữ lại thứ này hay không. Và nó có gây nguy hiểm cho hắn và bộ tộc hay không.
Hắn cũng vô cùng tự tin với lực lượng của bản thân hoàn toàn có thể đánh chết được đám này nhưng ai mà biết liệu nó sinh ra sẽ là kích thước bao nhiêu, huống chi nơi này là sa mạc rất dễ lẩn trốn. Nếu là đất đá cứng thì không sao, vẫn còn có thể phát hiện ra tung tích của nó nhưng ở cát này thì đố biết phương hướng di chuyển, ngờ đâu nó lại mang một loại mầm bệnh thì khó mà có thể chữa nổi.
Kỷ Linh nhanh chóng quay ra nói:
- Một người quay về nói với người trong bộ tộc vận chuyển toàn bộ những khỏa trứng này cùng với những khỏa hiện đang có tại trong bộ lạc cách xa khỏi chúng ta năm ngàn bước!
- Vâng!
Một người tại bên trong đó nhận lệnh một cái liền chạy đi.
Cả đám đồng thanh đáp xong, Kỷ Linh liền kêu mọi người tạm thời giải tán, mình thì quay sang hỏi Cẩn Ương:
- Cẩn Ương! Việc thành lập bộ lạc cần có những gì? - Bẩm tộc trưởng! Việc thành lập bộ lạc sẽ luôn luôn phải có một Tế Đàn có điêu khắc tiêu chí yêu thú của bộ lạc bên trên đó. Như bộ lạc trước kia của chúng ta chính là khắc hình hầu tử nhưng vì cũng có không ít bộ lạc dùng yêu thú loại đó nên chúng ta điêu khắc với loại đá khác biệt, đặc trưng chỉ có ở tại bộ lạc chúng ta. Còn nếu không có thì chúng ta sẽ phải điêu khắc kiểu dáng nào đó sao cho thật khác biệt so với những bộ lạc còn lại. - Cẩn Ương hơi ngừng lại một hồi lâu như suy nghĩ.
- Còn có một số phong tục khác của bộ lạc, như Cẩn Huấn trước kia có điệu Hỏa Vũ xung quanh cùng với việc tế máu lập vị. Còn tại nơi này chỉ toàn cát thì lập Tế Đàn đã là điều vô cùng khó, vì Tế Đàn chính là thần linh của bộ tộc, trong thời điểm liên quan tới sự tồn vong của bộ lạc thì sẽ có thể triệu hồi thần linh ra trợ giúp bộ lạc đánh đuổi giặc ngoại. Cẩn Huấn bộ lạc trước kia cũng là như thế, nhưng thần linh của bộ lạc đối phương quá mạnh, chúng ta hoàn toàn bất lực.
- Chỉ như thế thôi sao? - Kỷ Linh cẩn thận dò hỏi. Việc thành lập bộ lạc cũng không phải là một ngày là xong nên hắn cần phải dò hỏi thêm cho chắc chắn rồi mới tiếp tục được.
- Bẩm tộc trưởng, chỉ có như thế!
Cẩn Ương đáp lại, hắn liền gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra việc thành lập bộ lạc cũng không có quan trọng. Chủ yếu chính là suy nghĩ xem lựa chọn loại yêu thú nào thích hợp trở thành thần linh của bộ lạc."
- Đúng rồi! Bảo những người trong bộ lạc có những vật dụng cá nhân hay lương thực cá nhân nào thì nhớ cất giấu cẩn thận, những người kia chưa chắc đã tham gia cùng chúng ta nên phải đề phòng bọn họ âm thầm lấy lương thực rời đi. - Kỷ Linh nhớ tới điều gì liền nhắc nhở một phen, dù sao đều là từ phương nam thù phú di cư tới, đồ vật khan hiếm khẳng định rất nhiều.
- Vâng! Tộc trưởng còn chuyện gì dặn dò nữa sao? - Cẩn Ương nhìn thấy vẻ băn khoăn, trầm tư trên nét mặt Kỷ Linh liền hỏi thêm.
- Ừm! Gọi đội kiến trúc cùng đội xây dựng tới giúp ta. - Kỷ Linh nghĩ xong liền nói.
- Ta sẽ đi ngay!
Cẩn Ương nhanh chóng đáp rồi chân đạp cát rời đi, hắn thì cố gắng tìm thêm việc làm giúp bản thân mình thêm bận rộn, ngoại trừ việc gọi hai đội này chuẩn bị xây dựng một công trình nào đó ra.
Tại phương nam trù phú xanh tươi, núi non trùng điệp, rừng xanh bạt ngàn kia, trong một bộ lạc được rào gỗ chắn xung quanh, nhà của người dân đều được làm từ lá cọ to phơi khô mà thành. Từ xa nhìn vào thì hoàn toàn đối lập với khu vực Kỷ Linh sống tại phương Bắc.
- Khà khà khà! Lão đầu! Ngươi còn non lắm! Ngoan ngoãn giao ra chức vị tộc trưởng cho ta! Sau này ta sẽ cho ngươi bình yên sinh nở trong bộ lạc.
Giọng nói ồm ồm của một thanh niên cao lớn phát ra từ bên trong bộ lạc, quan sát lại gần thì thấy người này mặt dữ tợn, thân mặc bộ đồ vải bạch ngân khiến đám người mặc đồ da thú xung quanh đem ánh mắt ngưỡng mộ, ao ước nhìn tới.
Người có thể trạng cao lớn như vậy, mặc bộ đồ được may bằng vải là thứ vật phẩm xa xỉ tại tiểu bộ lạc này cùng với tính cách cuồng ngạo của hắn thì nhất định không phải người tầm thường. Mà màu áo lại còn là bạch ngân thì khẳng định đây chính là Phong Hùng, một trong mười người của Phong gia cùng Kỷ Linh tham gia thí luyện!
Trước mặt hắn đang nằm khoảng ba người máu me be bét, huyết nhục toàn thân mơ hồ như bị đánh phế, thể trạng không kém nhưng so về cao lớn thì Phong Hùng hơn hẳn một cái đầu. Bên cạnh ba người nằm lấy xác của ba con yêu thù cùng loại, thoi thóp trên mặt đất hổn hển từng hơi đứt quãng như bị người bóp cổ xong lại thả ra liên tục.
- Phi! Tộc trưởng! Đừng nghe lời hắn! Một tên bạo quân như hắn thì sao có thể quản được cái bộ lạc này cơ chứ! Chúng ta thà chết cũng không giao ra!
- Đúng! Chúng ta thà chết cùng không giao ra! Ngươi xem! Hắn đã đánh người của bộ lạc đều đã trở thành phế nhân thì sao có được lòng dân chấp thuận!
Hai người bên cạnh lên tiếng, thề quyết không giao chức vị tộc trưởng này ra.
Phong Hùng nghe vậy liền cười gằn, từng bước áp lực trầm trọng đi tới trước mặt ba người, thể trạng cao lớn thêm với ba người đang nằm dưới đất nhìn lên chẳng khác nào kiến hôi nhìn voi.
- Không giao?
Phong Hùng cười gằn về phía ba người như đe dọa khiến sắc mặt bọn hắn vốn đã không được tốt nay lại càng không tốt hơn nhưng bọn hắn cũng không có biết làm sao, chỉ có thể cố gắng hi vọng người bên trên sẽ phái người xuống bảo vệ bọn hắn.
- Đúng! Không...
Bụp!
Aaaaaaaaaaaaaaa~!!!
Một cước đạp xuống liền cắt đứt sinh mệnh của người vừa nói kia khiến lời chưa xong liền đứt, yêu thú bên cạnh hắn mất đi chủ nhân liền tử vong theo. Cảnh tượng kinh hoàng này trực tiếp chấn nhiếp những nữ nhân xung quanh hay tiểu hài nhỏ tuổi sợ hãi hét toáng lên, toàn bộ đều chạy về phòng như trốn đi.
- Không!! Dự Nam...!!
Tộc trưởng bên cạnh nhìn thân tín của mình chết đi liền thống khổ gào thét.
- Tên khốn khiếp!
Người còn lại bên cạnh tộc trưởng thấy người tên Dự Nam bị Phong Hùng đạp một cước chết đi liền nghiến răng ken két, mắt trợn trừng đầy phẫn hận nhìn về phía hắn.
Phong Hùng chỉ người gằn nhưng tộc trưởng kia thấy hắn như vậy liền quay sang quát:
- Câm miệng!
Người này sợ hãi nhìn về phía tộc trưởng, thấy hắn nghiên răng, nước mắt ứa ra mà ngậm ngùi chua xót im lặng.
- Ta giao.
Lời nói của tộc trưởng này vừa ra như tràn đầy nhục nhã, một loại cảm giác không cách nào ngóc đầu lên lại khiến hắn hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, chỉ có thể cúi mặt xuống đất nói ra.
- Ngươi nói gì?! Ta nghe không rõ. - Phong Hùng như trêu tức hắn, lăng nhục hắn khiến hắn chỉ có thể biết cắn răng.
- Ta giao chức vị tộc trưởng cho ngươi!
Người này nói ra tràn đầy cảm giác nhục nhã uất hận không cách nào đối diện người trong bộ lạc.
- Ta vẫn không nghe rõ! Nói to lên!
Phong Hùng lập tức quát lớn, đá hắn một cái thật mạnh khiến hắn bay ra phía xa.
- Ta giao chức vị này cho ngươi!!!!
Tộc trưởng này gào thét lên vang vọng toàn bộ bộ lạc, người kế bên tộc trưởng cúi mặt xuống, những người trốn trong nhà kia càng là gào khóc thảm thiết.
- Tên khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi!
Bỗng từ trong nhà lao ra một mỹ phụ tay cầm gậy gộc. Phong Hùng làm người thứ hai trong trận Tân Sinh Đại Bỉ nên hoàn toàn có thể đoán ra được động tác người này, chỉ trong nháy mắt liền đem cổ mỹ phụ này hung hăng bắt lấy nhấc lên cao, mỹ phụ này hoàn toàn không có cách nào phản kháng lại được, chỉ có thể giãy dụa giúp đường hô hấp của nàng hít thở thông lại.
- Không! Làm ơn tha cho nàng đi! Xin ngươi hãy ta cho nàng ta!
Bỗng tộc trưởng kia nghe thấy giọng mỹ phụ này liền ngồi dậy, dùng hai tay lê lết về phía hắn cầu xin.
Phong Hùng quan sát mỹ mạo người này cũng thấy không đến nỗi tệ, mắt phượng mày ngài, trên dưới đều vô cùng đẫy đà, đặc biệt là cặp chân thon dài kia kết hợp với mái tóc óng mượt đen nhánh.
Từ sâu trong ánh mắt hắn nhìn mỹ phụ này bỗng nổi lên thú tính, tay nắm cổ nàng ta hơi thả lỏng khiến nàng ta nhanh chóng thở dốc, hắn nhìn tên tộc trưởng vô dụng nằm dưới đất bò tới cầu xin liền nổi lên sát ý.
Rắc rắc!
Một cước đá ra liền đem hắn đá chết, nghe thấy rõ tiếng xương cốt nát vụn, một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra liền chết thảm.
Người bên cạnh thấy tộc trưởng chết liền trở nên điên cuồng, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm hắn nhưng không dám phát ra, nhanh chóng đem nó ẩn nhẫn xuống. Còn mỹ phụ kia thì lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn không dám nhìn hay tưởng tượng tới cảnh tượng vừa rồi của phu quân chết thảm cỡ nào.
Sau khi đám người của hai đội tập hợp đầy đủ, Kỷ Linh liền dẫn bọn họ đi một vòng quanh xác của cự trùng bao vây lấy bộ lạc của hắn chỉ còn lại lớp xương nhọn nằm trên cát, hắn lập tức quay ra nói với mọi người đằng sau:
- Tất cả những người trong đội xây dựng tới kéo xác của cự trùng này lên!
Theo thông tin hắn nhận được từ hệ thống thì đây là Sa Trùng, loại côn trùng sa mạc dài khoảng ba trượng. Lớn gấp ba lần kền kền hắn từng làm thịt trước đó, phần nổi trên bề mặt cát hiện tại cũng chỉ là một phần ba của nó mà thôi.
Đội xây dựng rất nhanh liền kéo nó lên, ngoại trừ lộ ra lớp giáp xác bên ngoài thì bên trong thi thể Sa Trùng này tràn ngập những khỏa trứng màu trắng lớn bằng cái đầu hắn.
Trứng
Loại:???
Thời gian nở: Bình minh
Thời gian trưởng thành:???
Tuổi thọ:???
Bỗng trước mắt hắn liền xuất hiện một cái bảng thông tin về loại trứng này, chủng loại hoàn toàn là một dấu hỏi chấm khiến hắn vô cùng đắn đo, không biết liệu có nên giữ lại thứ này hay không. Và nó có gây nguy hiểm cho hắn và bộ tộc hay không.
Hắn cũng vô cùng tự tin với lực lượng của bản thân hoàn toàn có thể đánh chết được đám này nhưng ai mà biết liệu nó sinh ra sẽ là kích thước bao nhiêu, huống chi nơi này là sa mạc rất dễ lẩn trốn. Nếu là đất đá cứng thì không sao, vẫn còn có thể phát hiện ra tung tích của nó nhưng ở cát này thì đố biết phương hướng di chuyển, ngờ đâu nó lại mang một loại mầm bệnh thì khó mà có thể chữa nổi.
Kỷ Linh nhanh chóng quay ra nói:
- Một người quay về nói với người trong bộ tộc vận chuyển toàn bộ những khỏa trứng này cùng với những khỏa hiện đang có tại trong bộ lạc cách xa khỏi chúng ta năm ngàn bước!
- Vâng!
Một người tại bên trong đó nhận lệnh một cái liền chạy đi.
Danh sách chương