Quyển 1: Thần Quân Tinh! Hắn nghĩ tới những cuộc lữ hành trên sa mạc nên lấy quần áo trong nhẫn trữ vật ra liền sực nhớ tới một chiếc ô cùng một túi nước da bên trong nhẫn trữ vật của tiểu tử Tô gia.
Lấy hai thứ này ra khỏi nhẫn trữ vật, hắn lập tức cắm cái ô xuống đất liền ngồi xuống mở túi nước uống một chút lại cất vào bên trong nhẫn trữ vật. Chiếc ô này khá lớn, vừa đủ để hắn đem thân hình to lớn của bản thân vào bên trong.
Thuận tiện hắn cũng muốn tìm xem có thứ gì có thể gắn kết lông kền kền với chiếc ô này hay không.
Hắn muốn nó càng dày càng tốt, ít nhất thì nó cũng có thể cách một đoạn nhiệt độ giúp hắn giảm bớt tốc độ tiêu hao nước. Hắn cũng đang mong bản thân nhanh chóng tìm ra khỏa cầu công pháp hay chìa khóa nào đó, mau mau rời khỏi đây.
Kỷ Linh sau khi tìm tòi một hồi nhưng vẫn không hề thấy được cái để gắn kết lông kên kền với chiếc ô này. Nhìn không ít lông mao kền kền cắm loạn xạ trên mặt đất, hắn nhanh chóng tiến tới thu nhặt lại.
Nếu không thể làm ô dù cũng có thể làm thành vài bức tường che chắn bão cát từ bộ lông cứng rắn như cương thiết kia. Bộ lông mao của nó làm từ cương thiết nhưng đủ để hắn có thể nhấc đi.
Số lượng khoảng gần năm mươi chiếc, vừa vặn tạo cho hắn một lớp chắn an toàn. Kỷ Linh hắn cũng không có đem nó kéo đi tại bên ngoài thân mà cất vào bên trong nhẫn trữ vật rồi rời đi tìm hiểu cách nào mới có thể rời khỏi nơi này hay tìm kiếm những cuốn công pháp cao cấp hơn.
Công pháp cùng chiến kỹ tại tầng thứ ba này chính là bậc Vương, trên tầng bốn là bậc Hoàng, cuối cùng chính là bậc Thánh.
Số lượng cấp Sĩ cùng cấp Tướng tầng dưới hắn cũng lười kiểm kê, hắn chỉ biết bản thân thu hoạch được rất nhiều.
Kỷ Linh đi trên cát vàng, đỉnh đầu treo lấy mặt trời rực cháy thiêu đốt làm nhiệt độ trảo lửa bên dưới ngày càng tăng. Theo bước chân hắn liên tục không ngừng nghỉ bước đi mà chẳng rõ nơi nào, hắn chỉ biết đi theo hướng mặt trời mọc.
Qua không ít đồi cát, đôi chân hắn đã thấm mệt, dù có ô che trên đầu cũng không tránh khỏi nhiệt độ từ bên dưới chân bốc lên khiến mồ hôi hắn tuôn ra ướt đẫm áo. Nhìn về phía sa sa, hắn thấy bầu trời đỏ rực như lửa, đường chân trời kia hiện lên một dải hắc tuyến cùng một vài tinh điểm đi theo, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Hiển nhiên hắn đã đi cả nửa ngày nhưng vẫn chưa gặp được ai. Cảm thấy cổ họng mình khô rát, tâm thần niệm một tiếng, trên tay hắn xuất hiện một túi nước. Lượng nước bên trong vẫn còn kha khá, đủ để cho hắn đi thêm hai ngày nữa.
Kỷ Linh mở nắp túi nước ra, còn chưa kịp uống thì bỗng tại phía chân trời kia phát ra một thanh âm tê minh.
Kéc!
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, giống như thanh âm của con đại kền kền ngày hôm qua. Thanh âm này truyền tới kèm theo đợt bão cát không hề nhỏ khiến hắn vội vàng cất đi.
Hắn biết tốc độ phản ứng của bản thân không thể nào bằng được bão cát tự nhiên nên nhanh chóng lấy ra lông mao của đại kền kền bao hắn vào trong, che chắn hắn qua đợt bão cát này.
‘Chẳng lẽ hai bọn chúng lại đánh nhau tiếp?’
Nghĩ tới hai con cự thú hôm qua, toàn thân hắn đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ thanh âm đó, tiếng kêu lạnh lẽo báo hiệu tử vong.
Kỷ Linh nhanh chóng trú ẩn tại sau lớp lông mao cho qua đợt bão cát. Bão cát nhanh chóng kéo tới và bao chùm lấy hắn. Bên trong lớp bão cát, vô số hạt cát bay loạn xạ bên trong khiến hắn ngồi bên trong cũng khó mà yên lòng, lo sợ bản thân lại bị đống cát này vùi lấp ngất đi.
Ngồi tại bên trong, hắn cũng có một cái rắc rối đầy lo lắng mà phải đối mặt chính là lo sợ những đoạn lông mao này bị bão cát thổi bay mất. Tuy chúng đều cứng như cương thiết tạo thành nhưng lực lượng phong bạo quá mạnh, dù là mũ che kín mặt của hắn cũng như muốn bay khỏi.
Nhắm mắt giữ chặt đống lông mao này nhưng hắn chỉ có hai tay, chỉ có thể giữ lại vài đoạn che chắn trước mặt, hàng phòng hộ sau lưng hắn giờ đây cũng đã tan biến trong bão cát.
Cũng không biết qua bao lâu, tại bên trong bão cát này cũng không thể thấy mặt trăng bên ngoài đã lên tới đâu nên không thể thấy được thời gian, hắn vẫn ở bên trong bão cát, bị từng cơn cuồng phong mang theo rất nhiều hạt cát đánh vào mặt.
Kỷ Linh nằm trong đó cảm giác bản thân sắp chìm ngập trong biển cát.
Thời gian dần trôi, hắn cảm giác được bão cát đã trôi qua, mà bản thân hắn may là không có bị cát vùi dập, chôn ngất hắn.
Kỷ Linh trực tiếp trải nghiệm qua bản thân mình ở trong bão cát cũng không hề dễ chịu chút nào, đao phong liên tục đập vào mặt khiến hắn như muốn bay khỏi mặt đất.
Lấy lại tinh thần thoáng chốc, hắn đứng lên nhìn cơn bão cát đi qua mà cảm thấy bản thân thật may mắn, nhìn lấy lông mao của đại kền kền đã xù hết từng sợi, đã không còn giá trị sử dụng nên hắn cũng không muốn mang theo nữa.
Kỷ Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Quả thực là kỳ tích!
Cảm thán một câu, bản thân như từ cửa tử sống lại. Hắn ở tại bên trong bão cát này từ khi mặt trăng mới nhú giờ đã treo cao tại phương vị như bảy giờ. Trận bão cát này thực vô cùng lớn.
Chống chọi lại bão cát đã lấy đi không ít thể lực của hắn nhưng hắn vẫn phải đi tiếp, vì một tương lai tươi sáng đang chờ hắn phía trước.
Lê lết bước chân mệt nhọc vừa mới trải qua thiên tai mà không ai ở Địa Cầu dám đối mặt, từng bước nặng nề kéo dài trên cát, trời đã buổi tối, nhiệt độ hạ thấp khiến hắn như một người độc hành thê lương đầy mệt nhọc của người từng trải qua trận chiến đẫm máu.
Bóng lưng của hắn kéo dài tới khi khuất xa dần khỏi tầm mắt.
Graooooooooo!!! Kéc!!
Thanh âm của bọn chúng lại phát ra, đây là lần thứ năm hắn nghe thấy tại đây, bọn chúng chiến đấu với nhau như rèn luyện lại điên cuồng muốn đem địch thủ của mình phân thây.
Nhìn lấy hai con cự thú chiến đấu cách Kỷ Linh khoảng trăm mét, hắn cảm thấy bản thân nổi lên loại cảm giác khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai con thú này đầy căm hận lại có chút thèm thuồng.
Hắn đã nhịn đói năm ngày, chỉ có uống nước cầm hơi chống lại cái nắng gay gắt hàng ngày. Tâm trí hắn dần sinh ra ảo giác, một loại tinh thần kỳ lạ muốn xâm chiếm đầu óc hắn.
Ánh mắt nhìn hai con cự thú này như tham lang thấy được con mồi. Liếm môi một cái, hắn điên cuồng lao lên. Ngay khi tới gần đầu trùng thú kia liền phát động Lôi Quang Thiểm tức tốc phi thẳng lên trên đỉnh đầu của nó đứng, một quyền toàn lực đánh xuống.
Rắc rắc! Ầm ầm!
Chỉ duy nhất một quyền đã đánh nát giáp xác trên đầu trùng thú, đồng thời cũng đem nó tiêu diệt. Đừng quên hắn còn chiêu Cách Sơn Đả Ngưu. Trùng thú ầm ầm ngã xuống nhưng trước đó, hắn lần nữa phát động Lôi Quang Thiểm, phi lên thân kền kền.
Một quyền đánh vào nhưng lực lượng của hắn đều bị bộ lông mao cứng như cương thiết của nó chặn mất, hắn liền vận dụng Cách Sơn Đả Ngưu. Lớp lông của nó càng dày đặc thì lực lượng đánh vào thân thể nó càng mạnh.
Kéc! Kéc! Kéc!
Kền kền thụ một quyền của hắn, ba cái đầu đồng loạt kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó vì nội thương bên trong cơ thể mà cạn kiệt sinh khí, từ trên trời rơi xuống đất cát. Chuyện này cơ hồ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi thân thể của trùng thú kia vừa ngã xuống thì kền kền này cũng rơi.
Ầm ầm!
Bụi mù của cự trùng kia tạo ra còn chưa tan hết, kền kền lại xuống làm nó càng thêm dày đặc. Ngay khi thi thể của nó còn chưa kịp tiếp đất, Kỷ Linh đã nhảy từ trên thân xuống.
Tâm thần niệm một tiếng liền lấy ra bộ dao găm của một trong số thiếu niên Tô gia bị hắn giết. Hắn giờ đã không còn đủ nước nên hoàn toàn không thể rửa sạch thịt của chúng, vì vậy hắn trước tạo ra lửa mới đem nó nướng lên.
Nhưng giữa sa mạc hoang vắng không sức sống này, ngoại trừ hai con cự thú vừa mới bị hắn giết ra thì chỉ còn hắn, chẳng có cây cối duy trì lửa.
Trong lúc suy nghĩ cách lấy lửa, hắn bỗng nhớ tới những cuốn công pháp cùng chiến kỹ lấy được tại tầng dưới cộng thêm mười một người gồm năm người Tô gia bị hắn diệt tại tầng hai và năm người Diệp Tinh, Đỗ Phủ, Lý Hoàng, Vân Lam cùng Xích Tuyền nên số lượng công pháp, chiến kỹ trong tay hắn cũng không hề ít.
Kỷ Linh nhanh chóng lấy ra lượng lớn công pháp cùng chiến kỹ vứt xuống đất kiểm kê.
- Kình Hoàng Quyền, Khu Lâm Chưởng, Nan Tiến Cước,…
- Thanh Phong Tâm, Dương Hoa Điển, Lư Đổng Công,…
Số lượng công pháp bọn hắn thu được cũng rất nhiều, số lượng khoảng gần vạn, cấp Tướng chiếm hơn một ngàn. Đối với những Thánh Triều thì không coi đống công pháp cấp Sĩ ra gì nhưng cấp Tướng rao bán trong thành cũng đáng giá năm ngàn đến hơn vạn lượng vàng, chứ đừng nói tới đám Hoàng Triều cùng Vương Triều.
Vậy mà hắn lại đem ra đây làm củi lửa đốt nướng thịt ăn. Nếu để các Vương Triều cùng Hoàng Triều thấy được cảnh này thì khẳng định sẽ hộc đầy mười chậu máu.
Kỷ Linh đem chúng kiểm kê lại số lượng cần thiết liền khiến số lượng cần đốt giảm xuống không ít. Nhất thời, hắn lấy ra một cái đèn cồn thần kỳ được cất trữ tại bên trong nhẫn trữ vật của một tên khó hiểu nào đó vẫn còn cháy, đồng thời hắn cũng thấy không ít giấy trắng mực đen dài thành một cuộn nên cũng lười xem, trực tiếp vứt vào cùng đống công pháp kia.
Lấy đèn dầu ra bên ngoài, đem lông mao của đại kền kền vặt trụi, hắn nhanh chóng nhìn thấy thân thể đại kền kền này béo lạ thường, khác xa so với thế giới quan của hắn về kền kền Địa Cầu.
- Hẳn là có người vỗ béo lên… Chỉ là không biết có ăn được hay không.
Lấy hai thứ này ra khỏi nhẫn trữ vật, hắn lập tức cắm cái ô xuống đất liền ngồi xuống mở túi nước uống một chút lại cất vào bên trong nhẫn trữ vật. Chiếc ô này khá lớn, vừa đủ để hắn đem thân hình to lớn của bản thân vào bên trong.
Thuận tiện hắn cũng muốn tìm xem có thứ gì có thể gắn kết lông kền kền với chiếc ô này hay không.
Hắn muốn nó càng dày càng tốt, ít nhất thì nó cũng có thể cách một đoạn nhiệt độ giúp hắn giảm bớt tốc độ tiêu hao nước. Hắn cũng đang mong bản thân nhanh chóng tìm ra khỏa cầu công pháp hay chìa khóa nào đó, mau mau rời khỏi đây.
Kỷ Linh sau khi tìm tòi một hồi nhưng vẫn không hề thấy được cái để gắn kết lông kên kền với chiếc ô này. Nhìn không ít lông mao kền kền cắm loạn xạ trên mặt đất, hắn nhanh chóng tiến tới thu nhặt lại.
Nếu không thể làm ô dù cũng có thể làm thành vài bức tường che chắn bão cát từ bộ lông cứng rắn như cương thiết kia. Bộ lông mao của nó làm từ cương thiết nhưng đủ để hắn có thể nhấc đi.
Số lượng khoảng gần năm mươi chiếc, vừa vặn tạo cho hắn một lớp chắn an toàn. Kỷ Linh hắn cũng không có đem nó kéo đi tại bên ngoài thân mà cất vào bên trong nhẫn trữ vật rồi rời đi tìm hiểu cách nào mới có thể rời khỏi nơi này hay tìm kiếm những cuốn công pháp cao cấp hơn.
Công pháp cùng chiến kỹ tại tầng thứ ba này chính là bậc Vương, trên tầng bốn là bậc Hoàng, cuối cùng chính là bậc Thánh.
Số lượng cấp Sĩ cùng cấp Tướng tầng dưới hắn cũng lười kiểm kê, hắn chỉ biết bản thân thu hoạch được rất nhiều.
Kỷ Linh đi trên cát vàng, đỉnh đầu treo lấy mặt trời rực cháy thiêu đốt làm nhiệt độ trảo lửa bên dưới ngày càng tăng. Theo bước chân hắn liên tục không ngừng nghỉ bước đi mà chẳng rõ nơi nào, hắn chỉ biết đi theo hướng mặt trời mọc.
Qua không ít đồi cát, đôi chân hắn đã thấm mệt, dù có ô che trên đầu cũng không tránh khỏi nhiệt độ từ bên dưới chân bốc lên khiến mồ hôi hắn tuôn ra ướt đẫm áo. Nhìn về phía sa sa, hắn thấy bầu trời đỏ rực như lửa, đường chân trời kia hiện lên một dải hắc tuyến cùng một vài tinh điểm đi theo, nhiệt độ cũng dần giảm xuống.
Hiển nhiên hắn đã đi cả nửa ngày nhưng vẫn chưa gặp được ai. Cảm thấy cổ họng mình khô rát, tâm thần niệm một tiếng, trên tay hắn xuất hiện một túi nước. Lượng nước bên trong vẫn còn kha khá, đủ để cho hắn đi thêm hai ngày nữa.
Kỷ Linh mở nắp túi nước ra, còn chưa kịp uống thì bỗng tại phía chân trời kia phát ra một thanh âm tê minh.
Kéc!
Thanh âm này vô cùng quen thuộc, giống như thanh âm của con đại kền kền ngày hôm qua. Thanh âm này truyền tới kèm theo đợt bão cát không hề nhỏ khiến hắn vội vàng cất đi.
Hắn biết tốc độ phản ứng của bản thân không thể nào bằng được bão cát tự nhiên nên nhanh chóng lấy ra lông mao của đại kền kền bao hắn vào trong, che chắn hắn qua đợt bão cát này.
‘Chẳng lẽ hai bọn chúng lại đánh nhau tiếp?’
Nghĩ tới hai con cự thú hôm qua, toàn thân hắn đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương từ thanh âm đó, tiếng kêu lạnh lẽo báo hiệu tử vong.
Kỷ Linh nhanh chóng trú ẩn tại sau lớp lông mao cho qua đợt bão cát. Bão cát nhanh chóng kéo tới và bao chùm lấy hắn. Bên trong lớp bão cát, vô số hạt cát bay loạn xạ bên trong khiến hắn ngồi bên trong cũng khó mà yên lòng, lo sợ bản thân lại bị đống cát này vùi lấp ngất đi.
Ngồi tại bên trong, hắn cũng có một cái rắc rối đầy lo lắng mà phải đối mặt chính là lo sợ những đoạn lông mao này bị bão cát thổi bay mất. Tuy chúng đều cứng như cương thiết tạo thành nhưng lực lượng phong bạo quá mạnh, dù là mũ che kín mặt của hắn cũng như muốn bay khỏi.
Nhắm mắt giữ chặt đống lông mao này nhưng hắn chỉ có hai tay, chỉ có thể giữ lại vài đoạn che chắn trước mặt, hàng phòng hộ sau lưng hắn giờ đây cũng đã tan biến trong bão cát.
Cũng không biết qua bao lâu, tại bên trong bão cát này cũng không thể thấy mặt trăng bên ngoài đã lên tới đâu nên không thể thấy được thời gian, hắn vẫn ở bên trong bão cát, bị từng cơn cuồng phong mang theo rất nhiều hạt cát đánh vào mặt.
Kỷ Linh nằm trong đó cảm giác bản thân sắp chìm ngập trong biển cát.
Thời gian dần trôi, hắn cảm giác được bão cát đã trôi qua, mà bản thân hắn may là không có bị cát vùi dập, chôn ngất hắn.
Kỷ Linh trực tiếp trải nghiệm qua bản thân mình ở trong bão cát cũng không hề dễ chịu chút nào, đao phong liên tục đập vào mặt khiến hắn như muốn bay khỏi mặt đất.
Lấy lại tinh thần thoáng chốc, hắn đứng lên nhìn cơn bão cát đi qua mà cảm thấy bản thân thật may mắn, nhìn lấy lông mao của đại kền kền đã xù hết từng sợi, đã không còn giá trị sử dụng nên hắn cũng không muốn mang theo nữa.
Kỷ Linh nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Quả thực là kỳ tích!
Cảm thán một câu, bản thân như từ cửa tử sống lại. Hắn ở tại bên trong bão cát này từ khi mặt trăng mới nhú giờ đã treo cao tại phương vị như bảy giờ. Trận bão cát này thực vô cùng lớn.
Chống chọi lại bão cát đã lấy đi không ít thể lực của hắn nhưng hắn vẫn phải đi tiếp, vì một tương lai tươi sáng đang chờ hắn phía trước.
Lê lết bước chân mệt nhọc vừa mới trải qua thiên tai mà không ai ở Địa Cầu dám đối mặt, từng bước nặng nề kéo dài trên cát, trời đã buổi tối, nhiệt độ hạ thấp khiến hắn như một người độc hành thê lương đầy mệt nhọc của người từng trải qua trận chiến đẫm máu.
Bóng lưng của hắn kéo dài tới khi khuất xa dần khỏi tầm mắt.
Graooooooooo!!! Kéc!!
Thanh âm của bọn chúng lại phát ra, đây là lần thứ năm hắn nghe thấy tại đây, bọn chúng chiến đấu với nhau như rèn luyện lại điên cuồng muốn đem địch thủ của mình phân thây.
Nhìn lấy hai con cự thú chiến đấu cách Kỷ Linh khoảng trăm mét, hắn cảm thấy bản thân nổi lên loại cảm giác khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai con thú này đầy căm hận lại có chút thèm thuồng.
Hắn đã nhịn đói năm ngày, chỉ có uống nước cầm hơi chống lại cái nắng gay gắt hàng ngày. Tâm trí hắn dần sinh ra ảo giác, một loại tinh thần kỳ lạ muốn xâm chiếm đầu óc hắn.
Ánh mắt nhìn hai con cự thú này như tham lang thấy được con mồi. Liếm môi một cái, hắn điên cuồng lao lên. Ngay khi tới gần đầu trùng thú kia liền phát động Lôi Quang Thiểm tức tốc phi thẳng lên trên đỉnh đầu của nó đứng, một quyền toàn lực đánh xuống.
Rắc rắc! Ầm ầm!
Chỉ duy nhất một quyền đã đánh nát giáp xác trên đầu trùng thú, đồng thời cũng đem nó tiêu diệt. Đừng quên hắn còn chiêu Cách Sơn Đả Ngưu. Trùng thú ầm ầm ngã xuống nhưng trước đó, hắn lần nữa phát động Lôi Quang Thiểm, phi lên thân kền kền.
Một quyền đánh vào nhưng lực lượng của hắn đều bị bộ lông mao cứng như cương thiết của nó chặn mất, hắn liền vận dụng Cách Sơn Đả Ngưu. Lớp lông của nó càng dày đặc thì lực lượng đánh vào thân thể nó càng mạnh.
Kéc! Kéc! Kéc!
Kền kền thụ một quyền của hắn, ba cái đầu đồng loạt kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sau đó vì nội thương bên trong cơ thể mà cạn kiệt sinh khí, từ trên trời rơi xuống đất cát. Chuyện này cơ hồ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi thân thể của trùng thú kia vừa ngã xuống thì kền kền này cũng rơi.
Ầm ầm!
Bụi mù của cự trùng kia tạo ra còn chưa tan hết, kền kền lại xuống làm nó càng thêm dày đặc. Ngay khi thi thể của nó còn chưa kịp tiếp đất, Kỷ Linh đã nhảy từ trên thân xuống.
Tâm thần niệm một tiếng liền lấy ra bộ dao găm của một trong số thiếu niên Tô gia bị hắn giết. Hắn giờ đã không còn đủ nước nên hoàn toàn không thể rửa sạch thịt của chúng, vì vậy hắn trước tạo ra lửa mới đem nó nướng lên.
Nhưng giữa sa mạc hoang vắng không sức sống này, ngoại trừ hai con cự thú vừa mới bị hắn giết ra thì chỉ còn hắn, chẳng có cây cối duy trì lửa.
Trong lúc suy nghĩ cách lấy lửa, hắn bỗng nhớ tới những cuốn công pháp cùng chiến kỹ lấy được tại tầng dưới cộng thêm mười một người gồm năm người Tô gia bị hắn diệt tại tầng hai và năm người Diệp Tinh, Đỗ Phủ, Lý Hoàng, Vân Lam cùng Xích Tuyền nên số lượng công pháp, chiến kỹ trong tay hắn cũng không hề ít.
Kỷ Linh nhanh chóng lấy ra lượng lớn công pháp cùng chiến kỹ vứt xuống đất kiểm kê.
- Kình Hoàng Quyền, Khu Lâm Chưởng, Nan Tiến Cước,…
- Thanh Phong Tâm, Dương Hoa Điển, Lư Đổng Công,…
Số lượng công pháp bọn hắn thu được cũng rất nhiều, số lượng khoảng gần vạn, cấp Tướng chiếm hơn một ngàn. Đối với những Thánh Triều thì không coi đống công pháp cấp Sĩ ra gì nhưng cấp Tướng rao bán trong thành cũng đáng giá năm ngàn đến hơn vạn lượng vàng, chứ đừng nói tới đám Hoàng Triều cùng Vương Triều.
Vậy mà hắn lại đem ra đây làm củi lửa đốt nướng thịt ăn. Nếu để các Vương Triều cùng Hoàng Triều thấy được cảnh này thì khẳng định sẽ hộc đầy mười chậu máu.
Kỷ Linh đem chúng kiểm kê lại số lượng cần thiết liền khiến số lượng cần đốt giảm xuống không ít. Nhất thời, hắn lấy ra một cái đèn cồn thần kỳ được cất trữ tại bên trong nhẫn trữ vật của một tên khó hiểu nào đó vẫn còn cháy, đồng thời hắn cũng thấy không ít giấy trắng mực đen dài thành một cuộn nên cũng lười xem, trực tiếp vứt vào cùng đống công pháp kia.
Lấy đèn dầu ra bên ngoài, đem lông mao của đại kền kền vặt trụi, hắn nhanh chóng nhìn thấy thân thể đại kền kền này béo lạ thường, khác xa so với thế giới quan của hắn về kền kền Địa Cầu.
- Hẳn là có người vỗ béo lên… Chỉ là không biết có ăn được hay không.
Danh sách chương