Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Kỷ Linh gật gù, ba người kia càng kinh hãi. Bọn họ nằm đè lên nhau cũng khó mà thở nổi chứ đừng nói Kỷ Linh nằm ở dưới vừa chịu những chiếc đinh bốn cánh nhọn hoắt đâm vào.
Đoạn thời gian trước đó, bài tập của hắn cũng đã thay đổi cùng tăng cường không ít. Hắn cảm nhận được một điều là nhân loại tại dị giới này có chút khủng bố, thân thể liền không giống bình thường. Nhất là khi xách hai thùng nước hắn ước chừng phải năm mươi lăm cân mỗi bên, vậy mà thể trạng Thiên Phàm chưa qua rèn luyện này vẫn có thể nhấc nổi.
Thậm chí là mỗi ngày đều gia tăng trọng lượng, hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể gánh vác được. Cũng không biết có phải do bản thân hắn xuyên không qua có cái bàn tay vàng nào đó âm thầm tăng cường thể chất cho hắn. Cũng có thể là tiểu tử này thân mang huyết mạch ẩn từ người mẹ thần bí mà hắn chưa hề gặp qua, cũng như chưa từng được người cha nhắc đến.
Kỷ Linh hắn thì vẫn nghiêng về giả thuyết sau nhiều hơn, bởi bản thân hắn đã có một cái hệ thống triệu hoán rồi thì cũng không cần thêm một cái nữa để làm gì. Còn có một điểm nữa hẳn thấy là tinh thần hắn cũng tăng cường vô cùng mạnh, nó cũng trợ giúp hắn một phần nào.
Bỏ những thứ này qua một bên, Kỷ Linh một bên bước đi, nhìn lôi đài đang được dựng lên cao năm bậc trước mặt, mỗi bậc khoảng nửa gang tay tại trung tâm quân doanh. Lôi đài này chiếm diện tích ba mẫu, cao tổng thước rưỡi, trên đó cũng không có rào cản.
(*1 mẫu = 3600m2, 1 thước = 40cm)
Hẳn là vì tiết kiệm tài nguyên nên chỉ xây dựng đơn giản như này.
- Không biết mỗi lần tổ chức, bọn hắn đều mất công xây dựng như vậy hay sao? Sao không dành riêng một khu ra để xây dựng nó?– Kỷ Linh vô cùng thắc mắc.
- Ngươi lại không tìm hiểu kỹ rồi. Bọn hắn sở dĩ làm vậy là vì nguyên liệu có hạn, mỗi lần bảo dưỡng, trùng tu đắt gấp ba lần xây dựng nên mới phải vậy. Ngươi xem, thấy góc trái kia không? – Cạnh Kỷ Linh là Phong Hoa, thể hình hai người không khác nhau nhiều lắm, tuổi tác cũng không kém quá một giáp nên trông không có phân biệt thân phận cao thấp.
Lẫn nhau nói chuyện lại như bạn bè hảo hữu, quan hệ vô cùng tốt. Vả lại, cũng nhờ Kỷ Linh nên thể chất đám thiếu niên dưới trướng Kỷ Linh mới tăng trưởng gấp rưỡi những thiếu niên đội khác.
Thống kê cụ thể theo lời Phong Hoa thì Kỷ Linh biết mình nằm trong đội thứ ba, tổng đội là bảy, số lượng thiếu niên mỗi đội không đều. Đội nhiều nhất tự nhiên xếp cao nhất – đội một, gần trăm bảy mươi người. Đội ba hắn chỉ gần trăm ba chục.
Mà lực lượng mỗi bên bất đồng, xét riêng về ngoại hình cùng tiến độ luyện tập thì Phong Hoa cùng Kỷ Linh tự tin đội ba bọn hắn là người dẫn đầu, kế đến là đội năm bởi tinh thần đại đoàn kết rất giống quân nhân Đại Việt, cùng tiến cùng lui.
Đội ba hiện giờ đều nhờ Kỷ Linh có trí nhớ Địa Cầu, từ chế độ ăn dinh dưỡng, chế độ luyện tập phù hợp.
Trong quãng thời gian hai tháng, Kỷ Linh vẫn đang nghiên cứu chế độ luyện tập xem như nào có thể kích phát toàn bộ khả năng của đám người trong đội.
- Phong Hoa, anh cứ để bọn hắn luyện một ngày hai buổi. Sau khi ăn sáng khoảng một nén nhang thì dẫn đi luyện một tiếng, chiều cũng vậy, thời gian khoảng hai tiếng. Đoạn thời gian còn lại thì cứ việc rèn luyện khả năng thực chiến.
- Ừ.
Kỷ Linh mở miệng, vô hình biến Phong Hoa thành kẻ dưới, hoặc bản thân hắn trở thành quân sư chỉ đạo mọi việc.
Sau đó, Kỷ Linh xoay người rời đi luyện tập, bản thân hắn cũng phải chuẩn bị một chút cho kỳ thi bốn tháng nữa. Bốn tháng, đủ để đám người khác vượt mặt nếu những bí mật bấy lâu nay bọn hắn che giấu lộ ra từ đầu tháng thứ ba, hoặc là cả đội ba lười biếng.
Trận đấu này có ba vòng, vòng đầu hỗn chiến bảy đội, vòng hai tổ đội mười người, vòng cuối đơn đấu mười người có biểu hiện tốt nhất.
- Vòng cuối chính là lựa chọn ra mười tiểu đội trưởng, thống lĩnh chín mươi người mới cùng mười người cũ. Mà trong đó, nếu có người thực tâm phục khẩu phục chịu thua, nguyện ý trở thành thủ hạ dưới trướng thì người thắng có quyền tiếp quản thêm trăm người của đối phương nữa.
Đó là lời Phong Hoa nói với hắn, Kỷ Linh vô cùng nhớ kỹ, nên hắn quyết tìm người trong đội mình thu phục về dưới trướng. Để sau bọn hắn có vào vòng cuối thì ít nhất mình cũng có thêm người trong đội, sau này có tăng lên trung đội, đại đội hay làm nhiệm vụ bớt cực hơn.
Mọi người đều đang tấp nập chuẩn bị cho thi đấu tân quân, mười người hạng đầu đương nhiên ngoại trừ việc lựa chọn một loại chiến kỹ, ban quân công cùng lương thực ra thì năm người có thứ hạng cao nhất còn được tuyển vào một số trung đội hoặc tách ra riêng, tự phát triển với tiểu đội khác.
Chính là đuôi phượng cùng đầu gà.
Mà cả đám đều không phải kẻ ngốc, chắc chắn đều sẽ chọn vào trung đội, vì đãi ngộ, lực lượng trong binh lính trung đội hơn nhiều tiểu đội. Dựa vào đó có thể khiến người mới gia nhập có thể nhanh chóng phát triển.
Một chỗ dựa lớn như vậy, ai ngu mà đi chối bỏ.
Đồng thời mỗi hai tuần tại đội đều phải có một trận tiểu đấu phân loại, kiểm tra thực lực mỗi thành viên trong tuần qua cố gắng đến đâu. Đương nhiên đội trưởng mà không rèn luyện nhất định sẽ bị người khác đánh bại và cướp chức.
Luật này ra cũng không ai có ý kiến, chính điều này lại tạo lên động lực cho tất cả mọi người cố gắng nhiều hơn để tranh đoạt hay giữ vững chức vị đội trưởng, cũng có thể tấn thăng lên những đại đội.
Kỷ Linh cũng là như thế, hắn biết bản thân phải trở lại Địa Cầu, hắn luôn muốn bảo vệ Linh Nhi, người thân duy nhất của hắn thường ở bên sau khi cha rời đi. Đồng thời hắn cũng muốn bảo vệ người con gái duy nhất mà hắn một lòng thủy chung đã hơn tám năm, Dương Lạc Kỳ.
Chẳng qua bao lâu, lôi đài đã dựng xong, tiếng chuông đồng lại ngân vang, dù là ai đang làm việc tại xung quanh đó cũng phải đem công việc của mình buông xuống, tới bên cạnh lôi đài quan sát lẫn nghe ngóng tin tức đại bỉ kỳ này.
Kỷ Linh cũng tới bên lôi đài chờ đợi.
Không lâu lắm, từ trên trời xuất hiện một cái bóng đen che như một điểm nhỏ, nó dần trở nên to lớn hơn theo thời gian, che khuất đi một phần ánh sáng. Đồng thời cũng khiến đám thanh thiếu niên chú ý nhìn lên.
Ầm!! Thanh âm trầm trọng vang lên, kèm theo đó là bụi mù nhấc cao vài thước cùng đất đá văng tứ tung.
Bụi mù tán đi để lộ ra thân ảnh chủ nhân đã nhấc lên bụi mù đó là ai. Người này cũng không nhảy thẳng lên lôi đài vì cân nặng của hắn quá lớn, nhảy với độ cao vừa rồi thì cả cái lôi đài vừa mới xây khẳng định sụp đổ mất.
Thân ảnh ấy cao hơn một ngũ ba, cao hơn Phong Hùng bốn thước và kém hơn một mét so với cự nhân tù binh hắn nhìn thấy lúc trước.
(*1 ngũ = 2m, 1 thước = 40cm)
- Người này là ai?
Kỷ Linh thuận miệng hỏi người xung quanh khiến cả đám nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc nhưng nhìn thấy hắn còn trẻ, thân thể cũng không quá to lớn liền bỏ qua. Bởi bọn hắn đều cho rằng một người trẻ như hắn chắc chắn là người mới.
Hắn hỏi như thế cũng là hiển nhiên, ngoại trừ những người tại bãi sân tập này ra còn có không ít người ở bên ngoài làm nhiệm vụ, tranh thủ kiếm chút quân công đổi lấy đồ vật bản thân cần nên hắn không biết cũng là chuyện thường.
Những người đó đều làm đầu lĩnh tổ đội của mình hay gia nhập tổ đội nào đó, nhưng đa phần đều là dẫn theo một đội quân của chính mình đi ra ngoài.
Bởi thế hắn không biết người này cũng không ai trách móc hắn. Người bên cạnh cũng không ngần ngại giải đáp thắc mắc của Kỷ Linh:
- Đây là Phong Lăng đại thủ lĩnh. Đại đội của ngài đã lên hai vạn người, đa phần đều là thường binh, chỉ có khoảng hai ngàn tinh binh bên trong quân. Dù vậy thì một tên tinh binh cũng đủ sánh ngang với tên Phong Hùng, thiếu niên nổi bật nhất đợt này.
Nghe sơ lược qua như vậy, hắn càng hiểu thêm một phần dị giới này.
- Quả nhiên, dị giới khác biệt!
Kỷ Linh thầm thở dài một hơi, một đại quân như Phong Hùng chẳng khác nào đại quân người khổng lồ? - Ngươi nghĩ gì đó? Không phải cao lớn như Phong Hùng mà là sức mạnh lực lượng của bọn hắn.
Người bên cạnh như hiểu ý nghĩ trong đầu hắn liền lắc đầu cười giải thích.
- Được rồi! Mọi người trật tự một chút. Hiện tại là lần thứ 194 ta đứng tại đây, cũng chính là để tổ chức một trận đại bỉ giữa các thiếu niên mới gia nhập vào bên trong quân doanh huấn luyện của Phong Tuấn đại tướng. Cuộc thi lần này chia làm ba vòng.
- Vòng đầu tiên chính là hỗn chiến bảy đội, chọn ra một trăm người đứng vững trên sàn tiến vào vòng hai. Vòng hai sẽ là đội chiến, mười người một đội tùy ý bắt cặp thi đấu đến khi chọn ra một đội mạnh nhất. Vòng cuối chính là đơn chiến, tại vòng này sẽ lấy mười người có biểu hiện xuất sắc vòng thứ hai tiến hành đối kháng, thể hiện ra thực lực tự thân của các ngươi. Ba vòng này sẽ diễn ra trong một tuần lễ, thứ hạng và biểu hiện mỗi người tại mỗi vòng càng cao mà ban thưởng sẽ càng cao.
- Và cũng giống như những lần trước, Tân Sinh Đại Bỉ này không cấm mọi người sử dụng quân công để đặt cược. Tất cả chỉ có như vậy thôi. Có ai còn ý kiến gì không?
Đám đông im lặng một hồi cũng không có ai lên tiếng, Kỷ Linh cũng như thế, hắn thấy cái này không có gì là không ổn thỏa. Hắn biết vòng hỗn chiến kia vô cùng khốc liệt, bất cứ một cái sơ hở nào cũng phải tùy thời trả giá.
Bốn bề là địch, huống chi thiếu niên lứa mới này khoảng một vạn người, người có thể sống sót xuống tới quả thực chính là tinh anh trong đám thiếu niên. Còn người đạt đệ nhất tại vòng cuối, chắc chắn là rồng trong đám thiếu niên tinh anh đó.
Mà đội của hắn do Phong Hoa dẫn đầu cũng chỉ là hơn một trăm người bên trong vạn người.
Người này nói xong cũng rời đi. Đám đông xung quanh lập tức dạt ra nhường lối.
Kỷ Linh gật gù, ba người kia càng kinh hãi. Bọn họ nằm đè lên nhau cũng khó mà thở nổi chứ đừng nói Kỷ Linh nằm ở dưới vừa chịu những chiếc đinh bốn cánh nhọn hoắt đâm vào.
Đoạn thời gian trước đó, bài tập của hắn cũng đã thay đổi cùng tăng cường không ít. Hắn cảm nhận được một điều là nhân loại tại dị giới này có chút khủng bố, thân thể liền không giống bình thường. Nhất là khi xách hai thùng nước hắn ước chừng phải năm mươi lăm cân mỗi bên, vậy mà thể trạng Thiên Phàm chưa qua rèn luyện này vẫn có thể nhấc nổi.
Thậm chí là mỗi ngày đều gia tăng trọng lượng, hắn cảm thấy bản thân vẫn có thể gánh vác được. Cũng không biết có phải do bản thân hắn xuyên không qua có cái bàn tay vàng nào đó âm thầm tăng cường thể chất cho hắn. Cũng có thể là tiểu tử này thân mang huyết mạch ẩn từ người mẹ thần bí mà hắn chưa hề gặp qua, cũng như chưa từng được người cha nhắc đến.
Kỷ Linh hắn thì vẫn nghiêng về giả thuyết sau nhiều hơn, bởi bản thân hắn đã có một cái hệ thống triệu hoán rồi thì cũng không cần thêm một cái nữa để làm gì. Còn có một điểm nữa hẳn thấy là tinh thần hắn cũng tăng cường vô cùng mạnh, nó cũng trợ giúp hắn một phần nào.
Bỏ những thứ này qua một bên, Kỷ Linh một bên bước đi, nhìn lôi đài đang được dựng lên cao năm bậc trước mặt, mỗi bậc khoảng nửa gang tay tại trung tâm quân doanh. Lôi đài này chiếm diện tích ba mẫu, cao tổng thước rưỡi, trên đó cũng không có rào cản.
(*1 mẫu = 3600m2, 1 thước = 40cm)
Hẳn là vì tiết kiệm tài nguyên nên chỉ xây dựng đơn giản như này.
- Không biết mỗi lần tổ chức, bọn hắn đều mất công xây dựng như vậy hay sao? Sao không dành riêng một khu ra để xây dựng nó?– Kỷ Linh vô cùng thắc mắc.
- Ngươi lại không tìm hiểu kỹ rồi. Bọn hắn sở dĩ làm vậy là vì nguyên liệu có hạn, mỗi lần bảo dưỡng, trùng tu đắt gấp ba lần xây dựng nên mới phải vậy. Ngươi xem, thấy góc trái kia không? – Cạnh Kỷ Linh là Phong Hoa, thể hình hai người không khác nhau nhiều lắm, tuổi tác cũng không kém quá một giáp nên trông không có phân biệt thân phận cao thấp.
Lẫn nhau nói chuyện lại như bạn bè hảo hữu, quan hệ vô cùng tốt. Vả lại, cũng nhờ Kỷ Linh nên thể chất đám thiếu niên dưới trướng Kỷ Linh mới tăng trưởng gấp rưỡi những thiếu niên đội khác.
Thống kê cụ thể theo lời Phong Hoa thì Kỷ Linh biết mình nằm trong đội thứ ba, tổng đội là bảy, số lượng thiếu niên mỗi đội không đều. Đội nhiều nhất tự nhiên xếp cao nhất – đội một, gần trăm bảy mươi người. Đội ba hắn chỉ gần trăm ba chục.
Mà lực lượng mỗi bên bất đồng, xét riêng về ngoại hình cùng tiến độ luyện tập thì Phong Hoa cùng Kỷ Linh tự tin đội ba bọn hắn là người dẫn đầu, kế đến là đội năm bởi tinh thần đại đoàn kết rất giống quân nhân Đại Việt, cùng tiến cùng lui.
Đội ba hiện giờ đều nhờ Kỷ Linh có trí nhớ Địa Cầu, từ chế độ ăn dinh dưỡng, chế độ luyện tập phù hợp.
Trong quãng thời gian hai tháng, Kỷ Linh vẫn đang nghiên cứu chế độ luyện tập xem như nào có thể kích phát toàn bộ khả năng của đám người trong đội.
- Phong Hoa, anh cứ để bọn hắn luyện một ngày hai buổi. Sau khi ăn sáng khoảng một nén nhang thì dẫn đi luyện một tiếng, chiều cũng vậy, thời gian khoảng hai tiếng. Đoạn thời gian còn lại thì cứ việc rèn luyện khả năng thực chiến.
- Ừ.
Kỷ Linh mở miệng, vô hình biến Phong Hoa thành kẻ dưới, hoặc bản thân hắn trở thành quân sư chỉ đạo mọi việc.
Sau đó, Kỷ Linh xoay người rời đi luyện tập, bản thân hắn cũng phải chuẩn bị một chút cho kỳ thi bốn tháng nữa. Bốn tháng, đủ để đám người khác vượt mặt nếu những bí mật bấy lâu nay bọn hắn che giấu lộ ra từ đầu tháng thứ ba, hoặc là cả đội ba lười biếng.
Trận đấu này có ba vòng, vòng đầu hỗn chiến bảy đội, vòng hai tổ đội mười người, vòng cuối đơn đấu mười người có biểu hiện tốt nhất.
- Vòng cuối chính là lựa chọn ra mười tiểu đội trưởng, thống lĩnh chín mươi người mới cùng mười người cũ. Mà trong đó, nếu có người thực tâm phục khẩu phục chịu thua, nguyện ý trở thành thủ hạ dưới trướng thì người thắng có quyền tiếp quản thêm trăm người của đối phương nữa.
Đó là lời Phong Hoa nói với hắn, Kỷ Linh vô cùng nhớ kỹ, nên hắn quyết tìm người trong đội mình thu phục về dưới trướng. Để sau bọn hắn có vào vòng cuối thì ít nhất mình cũng có thêm người trong đội, sau này có tăng lên trung đội, đại đội hay làm nhiệm vụ bớt cực hơn.
Mọi người đều đang tấp nập chuẩn bị cho thi đấu tân quân, mười người hạng đầu đương nhiên ngoại trừ việc lựa chọn một loại chiến kỹ, ban quân công cùng lương thực ra thì năm người có thứ hạng cao nhất còn được tuyển vào một số trung đội hoặc tách ra riêng, tự phát triển với tiểu đội khác.
Chính là đuôi phượng cùng đầu gà.
Mà cả đám đều không phải kẻ ngốc, chắc chắn đều sẽ chọn vào trung đội, vì đãi ngộ, lực lượng trong binh lính trung đội hơn nhiều tiểu đội. Dựa vào đó có thể khiến người mới gia nhập có thể nhanh chóng phát triển.
Một chỗ dựa lớn như vậy, ai ngu mà đi chối bỏ.
Đồng thời mỗi hai tuần tại đội đều phải có một trận tiểu đấu phân loại, kiểm tra thực lực mỗi thành viên trong tuần qua cố gắng đến đâu. Đương nhiên đội trưởng mà không rèn luyện nhất định sẽ bị người khác đánh bại và cướp chức.
Luật này ra cũng không ai có ý kiến, chính điều này lại tạo lên động lực cho tất cả mọi người cố gắng nhiều hơn để tranh đoạt hay giữ vững chức vị đội trưởng, cũng có thể tấn thăng lên những đại đội.
Kỷ Linh cũng là như thế, hắn biết bản thân phải trở lại Địa Cầu, hắn luôn muốn bảo vệ Linh Nhi, người thân duy nhất của hắn thường ở bên sau khi cha rời đi. Đồng thời hắn cũng muốn bảo vệ người con gái duy nhất mà hắn một lòng thủy chung đã hơn tám năm, Dương Lạc Kỳ.
Chẳng qua bao lâu, lôi đài đã dựng xong, tiếng chuông đồng lại ngân vang, dù là ai đang làm việc tại xung quanh đó cũng phải đem công việc của mình buông xuống, tới bên cạnh lôi đài quan sát lẫn nghe ngóng tin tức đại bỉ kỳ này.
Kỷ Linh cũng tới bên lôi đài chờ đợi.
Không lâu lắm, từ trên trời xuất hiện một cái bóng đen che như một điểm nhỏ, nó dần trở nên to lớn hơn theo thời gian, che khuất đi một phần ánh sáng. Đồng thời cũng khiến đám thanh thiếu niên chú ý nhìn lên.
Ầm!! Thanh âm trầm trọng vang lên, kèm theo đó là bụi mù nhấc cao vài thước cùng đất đá văng tứ tung.
Bụi mù tán đi để lộ ra thân ảnh chủ nhân đã nhấc lên bụi mù đó là ai. Người này cũng không nhảy thẳng lên lôi đài vì cân nặng của hắn quá lớn, nhảy với độ cao vừa rồi thì cả cái lôi đài vừa mới xây khẳng định sụp đổ mất.
Thân ảnh ấy cao hơn một ngũ ba, cao hơn Phong Hùng bốn thước và kém hơn một mét so với cự nhân tù binh hắn nhìn thấy lúc trước.
(*1 ngũ = 2m, 1 thước = 40cm)
- Người này là ai?
Kỷ Linh thuận miệng hỏi người xung quanh khiến cả đám nhìn hắn với ánh mắt kỳ quặc nhưng nhìn thấy hắn còn trẻ, thân thể cũng không quá to lớn liền bỏ qua. Bởi bọn hắn đều cho rằng một người trẻ như hắn chắc chắn là người mới.
Hắn hỏi như thế cũng là hiển nhiên, ngoại trừ những người tại bãi sân tập này ra còn có không ít người ở bên ngoài làm nhiệm vụ, tranh thủ kiếm chút quân công đổi lấy đồ vật bản thân cần nên hắn không biết cũng là chuyện thường.
Những người đó đều làm đầu lĩnh tổ đội của mình hay gia nhập tổ đội nào đó, nhưng đa phần đều là dẫn theo một đội quân của chính mình đi ra ngoài.
Bởi thế hắn không biết người này cũng không ai trách móc hắn. Người bên cạnh cũng không ngần ngại giải đáp thắc mắc của Kỷ Linh:
- Đây là Phong Lăng đại thủ lĩnh. Đại đội của ngài đã lên hai vạn người, đa phần đều là thường binh, chỉ có khoảng hai ngàn tinh binh bên trong quân. Dù vậy thì một tên tinh binh cũng đủ sánh ngang với tên Phong Hùng, thiếu niên nổi bật nhất đợt này.
Nghe sơ lược qua như vậy, hắn càng hiểu thêm một phần dị giới này.
- Quả nhiên, dị giới khác biệt!
Kỷ Linh thầm thở dài một hơi, một đại quân như Phong Hùng chẳng khác nào đại quân người khổng lồ? - Ngươi nghĩ gì đó? Không phải cao lớn như Phong Hùng mà là sức mạnh lực lượng của bọn hắn.
Người bên cạnh như hiểu ý nghĩ trong đầu hắn liền lắc đầu cười giải thích.
- Được rồi! Mọi người trật tự một chút. Hiện tại là lần thứ 194 ta đứng tại đây, cũng chính là để tổ chức một trận đại bỉ giữa các thiếu niên mới gia nhập vào bên trong quân doanh huấn luyện của Phong Tuấn đại tướng. Cuộc thi lần này chia làm ba vòng.
- Vòng đầu tiên chính là hỗn chiến bảy đội, chọn ra một trăm người đứng vững trên sàn tiến vào vòng hai. Vòng hai sẽ là đội chiến, mười người một đội tùy ý bắt cặp thi đấu đến khi chọn ra một đội mạnh nhất. Vòng cuối chính là đơn chiến, tại vòng này sẽ lấy mười người có biểu hiện xuất sắc vòng thứ hai tiến hành đối kháng, thể hiện ra thực lực tự thân của các ngươi. Ba vòng này sẽ diễn ra trong một tuần lễ, thứ hạng và biểu hiện mỗi người tại mỗi vòng càng cao mà ban thưởng sẽ càng cao.
- Và cũng giống như những lần trước, Tân Sinh Đại Bỉ này không cấm mọi người sử dụng quân công để đặt cược. Tất cả chỉ có như vậy thôi. Có ai còn ý kiến gì không?
Đám đông im lặng một hồi cũng không có ai lên tiếng, Kỷ Linh cũng như thế, hắn thấy cái này không có gì là không ổn thỏa. Hắn biết vòng hỗn chiến kia vô cùng khốc liệt, bất cứ một cái sơ hở nào cũng phải tùy thời trả giá.
Bốn bề là địch, huống chi thiếu niên lứa mới này khoảng một vạn người, người có thể sống sót xuống tới quả thực chính là tinh anh trong đám thiếu niên. Còn người đạt đệ nhất tại vòng cuối, chắc chắn là rồng trong đám thiếu niên tinh anh đó.
Mà đội của hắn do Phong Hoa dẫn đầu cũng chỉ là hơn một trăm người bên trong vạn người.
Người này nói xong cũng rời đi. Đám đông xung quanh lập tức dạt ra nhường lối.
Danh sách chương