Quyển 1: Thần Quân Tinh!

Khi đánh trúng, chắc chắn là không chậm chạp như tại thân mà là lập tức tạo ra một đường rãnh màu đỏ và hiển nhiên có máu tươi chảy xuống. Nhưng hắn cũng không để ý, cắn răng chịu đựng vượt ải. Giờ hắn mới thấu được những đau đớn mà các nô lệ phải chịu đựng.

Không đến mức như thiên lôi giáng xuống nhưng nó giống như bị mẹ dùng dây điện đánh đòn mỗi khi trốn đi chơi điện tử vậy. Thậm chí còn mạnh hơn thế, không chút lưu tình.

Đinh tán rải rác trên đường lập tức bị hắn lợi dụng kỹ năng trượt băng bỏ qua, không bị bất cứ một cái đinh nào găm vào chân. Chính xác hơn là lớp băng dưới chân gạt qua và nó cũng là nguyên nhân để chúng nó không có găm vào chân Kỷ Linh.

Nơi kết thúc ải cách hắn còn một đoạn, mà đoạn cuối lại rất nhiều đinh tán rải cố định, trừ khi có kỹ thuật né tránh điêu luyện, bằng không thì chắc chắn ăn đủ. Đồng dạng với nó là những tiếng roi mây vụt đanh thép vun vút tiếng xé gió nghe rất rõ như gần ở bên tai dù cách xa hơn một trượng.

Đám người phía trên thấy hắn sắp đến cuối, tim đập nhanh hồi hộp, mồ hôi bất giác tuôn ra. Bọn hắn vô hình đặt mình vào hoàn cảnh Kỷ Linh, đứng trước đám roi mây cả tốc độ lẫn lực đạo đều kinh khủng.

Sau lưng ớn lạnh, da gà trên thân họ nổi lên; thân thể lắc lắc run run vài cái. Ngay cả Phong Hùng cao lớn cũng bị khí tức sợ hãi trên người bọn họ lây qua khiến sắc mặt hắn hơi u tối lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Tiếng roi quất vù vù bên tai với tần suất nhanh và nhiều đến mức khiến Kỷ Linh sợ hãi bản thân muốn vượt qua ải này nhất định trả giá thảm trọng. Trên thân khẳng định có không dưới mười vết roi mây, chân có thể sẽ ít hơn chút vì lớp băng giúp hắn đến đây mỏng đến mức chỉ còn chưa tới một phân.

(* 1 phân = 4mm)

Tuy nhiên hắn đang trên đà trượt xuống, khó có thể dừng lại. Kỷ Linh muốn cũng chẳng dừng được, từng đợt roi quất lên thân hắn khiến mày nhíu lại, cắn răng, mắt như muốn nhắm chặt để giảm bớt đau đớn của bản thân nhưng không được!

Dù là một chút cũng không! Bởi khi nhắm mắt, bản thân hắn đối với đường đi kế tiếp của mình liền không thể nhìn thấy. Lúc đó dưới chân hắn khẳng định đạp phải vỏ mít, vỏ sầu riêng đầy gai là gai.

Kỷ Linh chỉ có thể trừng lớn, muốn thông qua ánh mắt phát tiết cơn đau nhức lẫn giẫn dữ của bản thân.

Phong Hoa nhìn thấy như vậy cũng bất ngờ vì trí thông minh của hắn lợi dụng đặc tính Trọng Hàn Thủy tạo ra lớp băng trơn trượt lẫn dùng áo bảo vệ hai tay xách nước.

Đùng! Đùng!

Tiếng roi quất vào gỗ khiến nước bên trong sóng sánh kèm theo ảnh hưởng đến hướng đi và sự cân bằng của Kỷ Linh khiến hắn hơi lệch qua bên trái. May thay hắn thuận tay phải nên lượng nước bên đó nhiều hơn, giúp hắn cân bằng thân thể trở lại.

Đếm sơ qua, trên thân hắn có khoảng gần chục đạo vết thương đang có máu tươi chảy ra. Nhất là ở hai bên tay có khoảng sáu đường khá nhỏ vì cơ hắn chưa đủ nhiều để tạo thành vết thương lớn. Với Kỷ Linh vẫn xem đó là vết thương nhỏ, nhưng với người thường thì nhất định phải chú ý vì nó liên quan tới mạch máu.

Quãng đường còn lại của hắn chỉ còn hai mét nữa, hắn không chút lưỡng lự nhảy lên cao bởi lớp băng dưới chân hắn sắp bị mài hết. Nếu dám lướt đi thêm, kiểu gì hắn cũng phải đón nhận đau đớn dưới chân.

Hắn cũng không sợ nước trong thùng rơi ra ngoài vì một trong hai đặc tính của nó là nặng! Thêm lực hút từ Nam Hải Thiên, hắn rất tự tin vào phán đoán của mình.

Kỷ Linh không dám nhảy từ trên độ cao năm mét xuống vì nó tương đương nhảy từ trên lầu cao ba tầng xuống, chắc chắn chấn thương gãy xương dù bên dưới có là cát cũng chẳng thể cản nổi.

Quả không phụ hắn kỳ vọng, Kỷ Linh cầm theo hai thùng nước, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn hướng về phía trước nhảy ra. Nước bên trong cũng không có văng ra quá nhiều.

Ở trên cao, roi mây cũng không còn đuổi theo cũng không còn đánh nữa. Phải chăng vù hắn nhảy hay đám người kia không có tiếp tục vượt ải? Nhảy từ độ cao một tầng xuống, chân hắn nhất định trực tiếp chịu đựng đau đớn có thể khiến xương hắn gãy, nhưng tỉ lệ hắn đoán là bốn mươi phần trăm. Bốn mươi phần trăm gãy xương, hắn cũng có chút không dám chủ quan.

Vẫn còn lớp cát bên dưới giảm bớt chút sát thương cho hắn nên hắn cũng có chút tự tin rằng bản thân chỉ hơi đau nhức xương dai dẳng lâu chút mà thôi. Cùng lắm là vài ngày khỏi hẳn!

Ngay trước khi đó, hắn bỗng nghĩ tới một động tác, chính là trượt gối. Dù sao ở trên cát không phải bê tông khiến quần có thể bị mài rách được. Miệng thùng nước hắn chuyển hướng về phía trước như hứng lấy thứ gì. Quỳ trên không trung, người hơi ưỡn ra đằng sau như biểu diễn âm nhạc.

Trước chứng kiến của rất nhiều người, hắn trợt dài trên cát, thùng nước trong tay không đổ ra chứng minh hắn đã vượt ải cùng với quyết định của bản thân lần này rất đúng.

Nhưng quần áo tại tay chân đều rách tươm, trên thân có gần chục vết thương đang rỉ máu cùng đường lằn đỏ như con trạch hai bên.

Nhìn thấy ‘con trạch’ trên thân, hắn lại nhớ tới những lần bị Phong Mạc – cha hắn, đánh đòn giáo huấn. Nhưng bây giờ đã tới dị giới, nơi đất khách quê người, không biết em gái Linh Nhi cùng người thương Lạc Kỳ chăm sóc ngài thế nào? Hắn rời đi có khiến bọn họ lo lắng hay không?

Chính đó cũng làm một phần động lực cho hắn phát ra hành động liều lĩnh ấy!

Kỷ Linh vượt qua bài tập thứ hai, những người khác chỉ thấy trên thân hắn có vài vết thương này, thiếu niên vừa mới bắt chước theo hắn, quấn áo lên tay nhưng lại gãi gãi đầu vì lượng nước bên trong chỉ vừa đủ chỉ tiêu qua ải – sáu thành sáu.

Ánh mắt hắn kiên nghị, liều – một từ duy nhất hiện lên trong đầu hắn lúc bây giờ. Hắn không như Kỷ Linh, có nhiều nước để tạo ra lớp băng trượt xuống. Hắn bỗng nghĩ về điều gì, ánh mắt lấp lánh về phía thùng nước, lấy chút nước dư so với chỉ tiêu ra ngậm trong miệng.

Hắn trượt xuống, quỹ đạo đi của hắn so với Kỷ Linh rất giống nhau. Nhưng Kỷ Linh không để ý, ngay khi xuống tới thì đã có người tới bên cạnh đưa hắn đi chữa trị lập tức.

Người này đi tới chỗ nào đứt đoạn vết nước Kỷ Linh lưu lại liền phun từ miệng ra Trọng Hàn Thủy điệp gia, tiếp nối đoạn đường.

Có vẻ như khả năng điều khiển của người này không được điêu luyện như người đã trải qua bao gian khó luyện tập trượt băng như Kỷ Linh nên trên đường dính phải một hai cái đinh tán bên mép dày.

Ba mét cuối là nơi tập trung dày đặc nhất cũng nguy hiểm nhất. Tới rìa phạm vi, hắn nhảy lên, làm động tác giống Kỷ Linh, mắt thấy sắp chạm đất thì quỳ gối trượt dài trên cát.

Điều này khiến cả đám trợn mắt nhìn, tên này lợi dụng con đường Kỷ Linh đi trước thành bàn đạp để hắn vượt qua. Phong Hoa cũng gật gù cái đầu, rất tán thưởng trí thông minh của hắn.

Tên này đặt thùng nước xuống, mặc kệ hắn có thông qua hay không thì đều có người tới khiêng hắn đi chữa trị giống Kỷ Linh. Chỉ cần tối nay không có người cầm theo lệnh Phong Hoa đến thu hồi chăn là hắn biết bản thân có thông qua hay không.

Trên thân hắn cũng không khác Kỷ Linh là bao, vết rách chằng chịt đang rỉ máu, có lẽ do bị đinh găm vào chân nên vừa mới xuống tới lập tức có người chạy tới trợ giúp hắn gỡ ra, tránh để hắn động chân mà vô tình chạm phải góc cạnh xước chân.

Kỷ Linh ngồi trên cáng, hai chân chẳng thể động đậy như bị tê liệt nửa dưới. Y nhìn thấy tên kia như vậy, miệng nở nụ cười, trong đầu chú định tên này nhất định sẽ phải về dưới trướng mình.

Còn chức vụ nào thì vẫn là một ẩn số vì cả bản thân Kỷ Linh cũng không rõ biệt tài hay tài cán tên này là chi.

Kỷ Linh cũng là như thế, một thanh niên cầm một số dược liệu chế sẵn thành nước thuốc, vải cùng kim chỉ đến. Y sư này đem bã thuốc bôi lên vết thương nông sau đó quấn vải trắng lên đó, nước thuốc xanh lục thẩm thấu qua vải hiện lên.

Xử lí xong vết thương nông, tên này lấy kẹp kim chỉ hơ qua lửa. Trong lúc đó, y sư đưa cho Kỷ Linh một chén nước đầy mùi rượu.

- Uống rượu giảm đau? – Kỷ Linh khó hiểu nhìn về phía y sư. Rượu nào hắn đều thử qua, mùi vị đều quen thuộc nhưng thấy được mùi này vẫn là lần đầu tiên.

- Đây là rượu khoai ma, thay thế phương pháp châm cứu giảm đau vì trên thân ngươi toàn vết thương, ngồi không được mà nằm cũng không ổn. Nó giúp ngươi rơi vào ngủ sâu, lúc khâu vết thương cũng không còn đau đớn.

Nghe y sư giải thích, thiếu niên vừa mới bắt chước hắn kia cũng hiểu ra. Cây khoai ma là loại dược liệu phổ biến khắp nơi đều thấy được, trí nhớ Địa Cầu của Kỷ Linh cũng không phải để trưng, hắn biết tác dụng của nó để gây tê, lập tức nuốt xuống.

Bên kia cũng là như vậy. Ngay khi nó tiến vào cổ họng, vị đắng nhiều hơn cay khiến mặt hắn nhăn nhúm, đồng thời như có ma lực khiến hai người chẳng thể mở mắt ra, cứ thế mà dần mất ý thức, rơi vào ngủ sâu.

Trong cơn ngủ, hắn lại thấy bản thân tiến vào nơi âm u, cây cối khô quắt trụi lá. Xung quanh đầy sương mù mờ ảo, rất nhiều u hồn đang di động xung quanh hắn. Trông hồn thể của bọn hắn đều là lam sắc, không giống lúc trước bọn hắn đuổi mình, thuần một màu đỏ rực như nổi giận.

Kỷ Linh tâm động một tiếng, trước mặt hắn vẫn là cái bảng đó, một bên trống xám, một bên đầy ô vuông. Tại ô vuông đầu tiên là một quả cầu lam sắc, cạnh nó có không ít sợi khi lam sắc vờn quanh.

Hắn điểm vào biểu tượng đó, bảng trái trống vắng hiện lên biểu tượng chính nó cùng thông tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện