Quyển 3: Địa Cầu!
Lê Chân lui ra xa nhìn Kỷ Linh sau đó hậm hực rời đi. Tốc độ cùng lực lượng mà Kỷ Linh sở hữu đã tăng lên đáng kể làm nàng cũng phải chịu thua. Nếu không phải là bạn mà là thù thì nàng đã sớm chết nên không cần đánh thêm nữa.
Việc sử dụng mỹ nhân kế phản công chỉ trong trường hợp chúng có dục ý sản sinh trong cơ thể. Mà Kỷ Linh thì nàng lại không cách nào phát huy ra được.
- Chẳng nhẽ... - Lê Chân suy nghĩ điều gì kinh khủng lắm xong lại lắc đầu gạt bỏ. Nàng không nghĩ mình nảy sinh cảm tình với Kỷ Linh.
Nhìn Lê Chân rời đi, Kỷ Linh cười trừ lắc đầu, y mở bàn tay ra, bên trong là một sợi tóc đen lại còn dài. Đó là của Lê Chân, đây hoàn toàn là ngẫu nhiên, không biết có phải hệ thống tác động hay không mà Kỷ Linh qua mỗi lần chiến đấu với Lê Chân lại nhận được một sợi tóc của nàng trên bao tay.
Hắn cũng không có ý nghĩ gì nhiều, dù sao đây là Địa Cầu, là nơi mà tổ tiên hắn liều mạng giữ gìn, nếu như là dị giới thì còn có thể phát sinh tình cảm. Nhưng ở đây lại không thể, phải lưu giữ lịch sử nguyên vẹn.
Tô Định dù trốn được mắt người đời, trong mắt hắn thì vẫn phải chết. Chết trên chính mảnh đất mà chúng đã giày xéo, sau đó sẽ ném thân thể Tô Định này đến trước mặt Hán Quang Vũ Đế, để cho hắn biết, thế nào là cốt khí người Việt.
Còn cả tên Mã Viện nữa, hắn sẽ thay mọi người báo thù.
Kỷ Linh tràn ngập sát khí, sau đó lại khôi phục như thường, sát khí vốn làm người ta thấy lạnh bên ngoài thân thể, trong người lại vô cùng nóng. Máu huyết của hắn cứ sôi ùng ục như núi lửa muốn phát tiết.
Kỷ Linh lập tức cởi đồ nhảy xuống sông tắm. Vừa nãy chiến đấu cộng thêm thù hận hiện tại làm toàn thân hắn nhớp nháp, mặt trời trên cao chiếu xạ ánh dương nóng bức làm Kỷ Linh nóng nực, buộc hắn phải nhảy xuống sông tắm một trận cho sảng khoái.
Vì là thuộc về thủy quân nên Kỷ Linh cùng mọi người được quyền sử dụng dòng sông để luyện tập hay làm bất cứ việc gì. Sau khi tắm rửa xong, bơi lội được một đoạn xa rồi quay trở lại, Kỷ Linh vô tình thấy được Lê Chân đang quanh quẩn nơi hắn để quần áo.
Y nghi hoặc rồi tìm lấy một tảng đá lớn gần đó núp vào quan sát xem nàng ta định làm gì. Nhìn Lê Chân đi qua đi lại rồi nhòm ngó xung quanh đầy cảnh giác mà Kỷ Linh cũng sốt ruột thay.
- Kỷ Linh, huynh làm gì mà trần truồng thế này. - Bỗng có người vỗ vai từ đằng sau làm hắn giật mình, cái giọng này vô cùng quen thuộc.
- Trình Tú. - Kỷ Linh quay người lại thì thấy, đúng là cậu ta mới tiếp xúc gần y như này. Tuy có chút bực bội nhưng vẫn kìm nén được.
- Không có gì, chỉ là bắt được con mèo nhỏ định làm gì đó... - Kỷ Linh vừa quan sát vừa nói.
Trình Tú thấy lạ, cậu ta lại gần Kỷ Linh, bắt chước áp sát tảng đá rồi nhìn theo ánh mắt Kỷ Linh. Đằng xa xa giữa trời chiều là một người mặc giáp trụ, tóc dài đang loay hoay, vô cùng bối rối làm Trình Tú nhận ra người nọ.
- Ế... Xem ra có gì đó rồi nha. - Trình Tú liếc mắt châm chọc Kỷ Linh.
- Thôi đi, ta không có cảm tình với Lê Chân. - Kỷ Linh lạnh nhạt phản bác.
- Vậy sao?... - Trình Tú kéo dài giọng nói trêu tức làm Kỷ Linh vô cùng bực bội. Nghĩ đến thứ gì, Kỷ Linh lập tức chỉ tay về phía xa.
- Hoa Mai kìa. - Kỷ Linh giả bộ bất ngờ làm Trình Tú tin tưởng quay qua thì chẳng thấy ai.
Hoa Mai cũng là người mà Trình Tú thương nhớ, cũng thuộc về thủy binh nên thường xuyên chạm mặt. Nàng vô cùng thân cận với Lê Chân như Trình Tú với Kỷ Linh. Mà Lê Chân và Kỷ Linh sẽ có lúc đi với nhau nên tần suất hai người gặp lại càng nhiều. Cũng vì vậy mà nảy sinh tình cảm.
- Đáng ghét. Dám lừa ta. - Trình Tú bực bội. Hai tay phát lực đẩy Kỷ Linh xuống nước.
Tùm một tiếng rất to và rõ làm Lê Chân ở phía xa nghe thấy. Nàng lại càng hoảng, vội nhét thứ gì đó xuống dưới đồ Kỷ Linh rồi mau mau chạy đi.
Kỷ Linh ngoi lên mặt nước, thấy Lê Chân đã bỏ đi, hắn lại thấy Trình Tú cầm mấy hòn đá nhỏ ném về phía hắn. Nước bắn lên mặt nhưng y cũng không để ý. Y bơi lại gần quần áo rồi mặc vào.
Trong lúc mặc, Kỷ Linh phát hiện có thứ gì rơi cạch cạch xuống. Kỷ Linh nhặt lấy thì thấy được nó là một thẻ tre. Một thứ lưu giữ giữ viết vô cùng phổ biến của người xưa. Trình Tú thấy Kỷ Linh nhặt gì đó lên cũng tò mò lại gần.
- Trên đó ghi gì vậy? - Trình Tú ngơ ngác hỏi.
Dân thường làm nông như bọn họ không biết chữ cũng là chuyện bình thường. Chỉ có khi vào quân đội thì mới được dạy nhưng chẳng ai nguyện ý, bởi ra chiến trường mới là mục đích của bọn họ. Ngay cả Lê Chân cũng chỉ biết đôi chút.
- Không có gì, chỉ là ghi lại lịch luyện tập mà thôi. - Kỷ Linh biết trong đó không phải nội dung ấy nhưng vì lừa gạt, không thể để cho Trình Tú biết nên mới như vậy.
- Ồ. - Trình Tú ồ một tiếng rồi nói.
- Vậy chúng ta đi ăn thôi. - Trình Tú vui vẻ khoác vai Kỷ Linh, bực tức vừa rồi cũng tiêu tan hết.
Kỷ Linh gật đầu rồi đi cùng, tấm thẻ tre đó bị hắn đút vào bên trong bao dao găm đồng. Còn nội dung thật sự ghi ở bên trong chính là Lê Chân hẹn hắn vào buổi đêm ở bên bờ sông, quãng thời gian còn lại làm chuyện gì thì Kỷ Linh cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đều đi tắm, chỉ riêng Kỷ Linh là đã tắm qua đi dạo quanh đây xem xem có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không. Vừa đi được một đoạn đường khá xa, Kỷ Linh nghe thấy tiếng vó ngựa hí hồi dài từ phía trước truyền tới. Kỷ Linh nhẹ tản ra thần thức quan sát thì thấy được chủ nhân của tiếng hí, thân cao mét sáu, thân hình thon gọn mang bộ lông đỏ như máu.
Thêm cái đặc điểm là mồ hôi của nó cũng là từ máu mà ra làm Kỷ Linh càng thêm ưa thích nó. Bộ lông đỏ chạy trên đồng ruộng ban tối vô cùng đẹp đẽ, Kỷ Linh đưa hai ngón tay lên miệng rồi huýt một tiếng to rõ lại còn thanh thoát. Hãn Huyết mã tai dài lại vô cùng thính, cách hơn trăm mét cũng nghe thấy được thanh âm của Kỷ Linh.
Hí… Hí…!
Hãn Huyết mã hí dài sau đó phi nước đại chạy đến trước mặt Kỷ Linh. Sau khi đến trước mặt Kỷ Linh, nó áp sát đầu mình vào người Kỷ Linh, y thuận thế xoa xoa đầu nó rồi vỗ vỗ vài cái.
Hãn Huyết hiểu ý xoay người để Kỷ Linh trèo lên rồi làm theo lệnh từ Kỷ Linh mà phi nhanh. Tóc cả người lẫn ngựa đều tung bay ra đằng sau vô cùng tiêu sái.
- Đi!
Kỷ Linh vui sướng ngồi trên ngựa, cái tốc độ này làm người mê tốc độ ăn sâu vào máu như hắn lại vô cùng thích thú. Hắn điên cuồng, ngựa chạy nhanh lại càng nhanh hơn, càng nhanh hắn càng khoái.
Không biết vô tình hay cố ý mà Hãn Huyết chạy được một đoạn lại chạy đến bên bờ sông, nơi mà Kỷ Linh tắm lúc chiều tối, cũng là vị trí mà Kỷ Linh rình xem Lê Chân tính làm gì với bộ quần áo của y.
Tới chỗ đó, Kỷ Linh thấy một người con gái tóc dài đang trải tóc, mà xuất hiện buổi đêm này thì chắc chắn chỉ có Lê Chân.
- Thật là... - Kỷ Linh cũng không biết nói sao nữa. Một loại cảm giác vô cùng khó nói xuất hiện trong lòng Kỷ Linh, y cảm thấy rất khó tiếp xúc so với phụ nữ hiện đại.
- Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy? - Kỷ Linh xuống ngựa, vỗ nó vài cái ra lệnh để nó tùy ý ở xung quanh gặm cỏ.
- À thì... - Lê Chân cũng hơi chút ngượng ngùng, sau đó nghiêm mặt đỏ lại nói.
- Ta muốn đi dạo với ngươi, muốn học rất nhiều thứ từ ngươi.
Kỷ Linh nghe vậy cũng gật đầu, lạnh nhạt đáp lại. Lê Chân vui vẻ chạy đến cầm tay Kỷ Linh vừa đi vừa hỏi thăm. Đối với người xưa thì chuyện tiếp xúc cỡ này chỉ là chuyện vô cùng bình thường, trừ khi làm ra những cử chỉ hành động thân mật quá mức.
Đi trên đường, Lê Chân hỏi thăm.
- Ngươi thông minh như vậy, cha mẹ chắc hẳn là người vô cùng thông minh, đúng chứ? - Ừ, đúng. Cha ta rất thông minh. - Nhắc đến cha mình, Kỷ Linh nhớ lại người đàn ông già nua, đầu ngón tay trắng xóa, mặc bộ áo sơ mi, quần âu. Trên tay lúc nào cũng là cặp tài liệu đầy một bầu trời tri thức.
- Vậy cha ngươi đâu? Là người nơi nào? - Lê Chân lại hỏi, nàng mơ hồ cảm nhận thương tâm ở trong lời nói của Kỷ Linh.
- Cha ta?... Cũng không rõ nữa. - Một câu trả lời thật lòng, y không biết tình trạng của cha hiện tại là thế nào. Kể cả lúc này, mảnh đất này thật là Địa Cầu thì phải hàng nghìn năm sau mới có cơ hội gặp lại cha mình.
Kỷ Linh từng nghiên cứu qua vũ trụ, từ tâm linh trong Phật đến khoa học qua sách báo nên y rõ ràng có đa vũ trụ tồn tại. Địa Cầu có thể chính là tên gọi nào đó của một tinh cầu trong rất nhiều vũ trụ.
Tức là sẽ có hàng ngàn, vạn tinh cầu mang tên Địa Cầu tồn tại. Nơi hắn sinh ra, có thể đã là năm 2019, mà nơi hắn đang ở lại chỉ là thời Trưng Vương năm 39. Có thể ở một vũ trụ khác sẽ là năm 156999 thì sao?
Nghĩ như vậy làm Kỷ Linh giảm bớt hi vọng về chính sử, giải đáp về sử Việt ngày càng xa vời. Sau khi Kỷ Linh nói, Lê Chân không hiểu quay qua nhìn nhưng Kỷ Linh cũng không giải thích vì chẳng biết nói sao.
Thời điểm nghĩ về điều này cũng làm Kỷ Linh lựa chọn thế giới dạng linh khí khôi phục ngay khi hòa thành được nhiệm vụ giết Tô Định kia.
Liên tục hỏi hai lần chẳng có chút thông tin, Lê Chân cũng hập hực.
- Cha của ngươi mà không biết tình trạng sao?
Kỷ Linh chỉ nhẹ gật đầu rồi im lặng, bầu không khí có chút lạ.
- ----Hết tháng 9, sang tháng sẽ tổng kết số kẹo tặng mà tác nhận được sau khi quy đổi!!!
- ----Mọi người theo dõi trên fanpage: https://www.facebook.com/dodanhban3011
- -----Cảm ơn các bạn đọc, các bạn đề cử và tặng hoa trong tháng 9/2020!!
Lê Chân lui ra xa nhìn Kỷ Linh sau đó hậm hực rời đi. Tốc độ cùng lực lượng mà Kỷ Linh sở hữu đã tăng lên đáng kể làm nàng cũng phải chịu thua. Nếu không phải là bạn mà là thù thì nàng đã sớm chết nên không cần đánh thêm nữa.
Việc sử dụng mỹ nhân kế phản công chỉ trong trường hợp chúng có dục ý sản sinh trong cơ thể. Mà Kỷ Linh thì nàng lại không cách nào phát huy ra được.
- Chẳng nhẽ... - Lê Chân suy nghĩ điều gì kinh khủng lắm xong lại lắc đầu gạt bỏ. Nàng không nghĩ mình nảy sinh cảm tình với Kỷ Linh.
Nhìn Lê Chân rời đi, Kỷ Linh cười trừ lắc đầu, y mở bàn tay ra, bên trong là một sợi tóc đen lại còn dài. Đó là của Lê Chân, đây hoàn toàn là ngẫu nhiên, không biết có phải hệ thống tác động hay không mà Kỷ Linh qua mỗi lần chiến đấu với Lê Chân lại nhận được một sợi tóc của nàng trên bao tay.
Hắn cũng không có ý nghĩ gì nhiều, dù sao đây là Địa Cầu, là nơi mà tổ tiên hắn liều mạng giữ gìn, nếu như là dị giới thì còn có thể phát sinh tình cảm. Nhưng ở đây lại không thể, phải lưu giữ lịch sử nguyên vẹn.
Tô Định dù trốn được mắt người đời, trong mắt hắn thì vẫn phải chết. Chết trên chính mảnh đất mà chúng đã giày xéo, sau đó sẽ ném thân thể Tô Định này đến trước mặt Hán Quang Vũ Đế, để cho hắn biết, thế nào là cốt khí người Việt.
Còn cả tên Mã Viện nữa, hắn sẽ thay mọi người báo thù.
Kỷ Linh tràn ngập sát khí, sau đó lại khôi phục như thường, sát khí vốn làm người ta thấy lạnh bên ngoài thân thể, trong người lại vô cùng nóng. Máu huyết của hắn cứ sôi ùng ục như núi lửa muốn phát tiết.
Kỷ Linh lập tức cởi đồ nhảy xuống sông tắm. Vừa nãy chiến đấu cộng thêm thù hận hiện tại làm toàn thân hắn nhớp nháp, mặt trời trên cao chiếu xạ ánh dương nóng bức làm Kỷ Linh nóng nực, buộc hắn phải nhảy xuống sông tắm một trận cho sảng khoái.
Vì là thuộc về thủy quân nên Kỷ Linh cùng mọi người được quyền sử dụng dòng sông để luyện tập hay làm bất cứ việc gì. Sau khi tắm rửa xong, bơi lội được một đoạn xa rồi quay trở lại, Kỷ Linh vô tình thấy được Lê Chân đang quanh quẩn nơi hắn để quần áo.
Y nghi hoặc rồi tìm lấy một tảng đá lớn gần đó núp vào quan sát xem nàng ta định làm gì. Nhìn Lê Chân đi qua đi lại rồi nhòm ngó xung quanh đầy cảnh giác mà Kỷ Linh cũng sốt ruột thay.
- Kỷ Linh, huynh làm gì mà trần truồng thế này. - Bỗng có người vỗ vai từ đằng sau làm hắn giật mình, cái giọng này vô cùng quen thuộc.
- Trình Tú. - Kỷ Linh quay người lại thì thấy, đúng là cậu ta mới tiếp xúc gần y như này. Tuy có chút bực bội nhưng vẫn kìm nén được.
- Không có gì, chỉ là bắt được con mèo nhỏ định làm gì đó... - Kỷ Linh vừa quan sát vừa nói.
Trình Tú thấy lạ, cậu ta lại gần Kỷ Linh, bắt chước áp sát tảng đá rồi nhìn theo ánh mắt Kỷ Linh. Đằng xa xa giữa trời chiều là một người mặc giáp trụ, tóc dài đang loay hoay, vô cùng bối rối làm Trình Tú nhận ra người nọ.
- Ế... Xem ra có gì đó rồi nha. - Trình Tú liếc mắt châm chọc Kỷ Linh.
- Thôi đi, ta không có cảm tình với Lê Chân. - Kỷ Linh lạnh nhạt phản bác.
- Vậy sao?... - Trình Tú kéo dài giọng nói trêu tức làm Kỷ Linh vô cùng bực bội. Nghĩ đến thứ gì, Kỷ Linh lập tức chỉ tay về phía xa.
- Hoa Mai kìa. - Kỷ Linh giả bộ bất ngờ làm Trình Tú tin tưởng quay qua thì chẳng thấy ai.
Hoa Mai cũng là người mà Trình Tú thương nhớ, cũng thuộc về thủy binh nên thường xuyên chạm mặt. Nàng vô cùng thân cận với Lê Chân như Trình Tú với Kỷ Linh. Mà Lê Chân và Kỷ Linh sẽ có lúc đi với nhau nên tần suất hai người gặp lại càng nhiều. Cũng vì vậy mà nảy sinh tình cảm.
- Đáng ghét. Dám lừa ta. - Trình Tú bực bội. Hai tay phát lực đẩy Kỷ Linh xuống nước.
Tùm một tiếng rất to và rõ làm Lê Chân ở phía xa nghe thấy. Nàng lại càng hoảng, vội nhét thứ gì đó xuống dưới đồ Kỷ Linh rồi mau mau chạy đi.
Kỷ Linh ngoi lên mặt nước, thấy Lê Chân đã bỏ đi, hắn lại thấy Trình Tú cầm mấy hòn đá nhỏ ném về phía hắn. Nước bắn lên mặt nhưng y cũng không để ý. Y bơi lại gần quần áo rồi mặc vào.
Trong lúc mặc, Kỷ Linh phát hiện có thứ gì rơi cạch cạch xuống. Kỷ Linh nhặt lấy thì thấy được nó là một thẻ tre. Một thứ lưu giữ giữ viết vô cùng phổ biến của người xưa. Trình Tú thấy Kỷ Linh nhặt gì đó lên cũng tò mò lại gần.
- Trên đó ghi gì vậy? - Trình Tú ngơ ngác hỏi.
Dân thường làm nông như bọn họ không biết chữ cũng là chuyện bình thường. Chỉ có khi vào quân đội thì mới được dạy nhưng chẳng ai nguyện ý, bởi ra chiến trường mới là mục đích của bọn họ. Ngay cả Lê Chân cũng chỉ biết đôi chút.
- Không có gì, chỉ là ghi lại lịch luyện tập mà thôi. - Kỷ Linh biết trong đó không phải nội dung ấy nhưng vì lừa gạt, không thể để cho Trình Tú biết nên mới như vậy.
- Ồ. - Trình Tú ồ một tiếng rồi nói.
- Vậy chúng ta đi ăn thôi. - Trình Tú vui vẻ khoác vai Kỷ Linh, bực tức vừa rồi cũng tiêu tan hết.
Kỷ Linh gật đầu rồi đi cùng, tấm thẻ tre đó bị hắn đút vào bên trong bao dao găm đồng. Còn nội dung thật sự ghi ở bên trong chính là Lê Chân hẹn hắn vào buổi đêm ở bên bờ sông, quãng thời gian còn lại làm chuyện gì thì Kỷ Linh cũng không rõ ràng lắm.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đều đi tắm, chỉ riêng Kỷ Linh là đã tắm qua đi dạo quanh đây xem xem có chuyện gì đặc biệt xảy ra hay không. Vừa đi được một đoạn đường khá xa, Kỷ Linh nghe thấy tiếng vó ngựa hí hồi dài từ phía trước truyền tới. Kỷ Linh nhẹ tản ra thần thức quan sát thì thấy được chủ nhân của tiếng hí, thân cao mét sáu, thân hình thon gọn mang bộ lông đỏ như máu.
Thêm cái đặc điểm là mồ hôi của nó cũng là từ máu mà ra làm Kỷ Linh càng thêm ưa thích nó. Bộ lông đỏ chạy trên đồng ruộng ban tối vô cùng đẹp đẽ, Kỷ Linh đưa hai ngón tay lên miệng rồi huýt một tiếng to rõ lại còn thanh thoát. Hãn Huyết mã tai dài lại vô cùng thính, cách hơn trăm mét cũng nghe thấy được thanh âm của Kỷ Linh.
Hí… Hí…!
Hãn Huyết mã hí dài sau đó phi nước đại chạy đến trước mặt Kỷ Linh. Sau khi đến trước mặt Kỷ Linh, nó áp sát đầu mình vào người Kỷ Linh, y thuận thế xoa xoa đầu nó rồi vỗ vỗ vài cái.
Hãn Huyết hiểu ý xoay người để Kỷ Linh trèo lên rồi làm theo lệnh từ Kỷ Linh mà phi nhanh. Tóc cả người lẫn ngựa đều tung bay ra đằng sau vô cùng tiêu sái.
- Đi!
Kỷ Linh vui sướng ngồi trên ngựa, cái tốc độ này làm người mê tốc độ ăn sâu vào máu như hắn lại vô cùng thích thú. Hắn điên cuồng, ngựa chạy nhanh lại càng nhanh hơn, càng nhanh hắn càng khoái.
Không biết vô tình hay cố ý mà Hãn Huyết chạy được một đoạn lại chạy đến bên bờ sông, nơi mà Kỷ Linh tắm lúc chiều tối, cũng là vị trí mà Kỷ Linh rình xem Lê Chân tính làm gì với bộ quần áo của y.
Tới chỗ đó, Kỷ Linh thấy một người con gái tóc dài đang trải tóc, mà xuất hiện buổi đêm này thì chắc chắn chỉ có Lê Chân.
- Thật là... - Kỷ Linh cũng không biết nói sao nữa. Một loại cảm giác vô cùng khó nói xuất hiện trong lòng Kỷ Linh, y cảm thấy rất khó tiếp xúc so với phụ nữ hiện đại.
- Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì vậy? - Kỷ Linh xuống ngựa, vỗ nó vài cái ra lệnh để nó tùy ý ở xung quanh gặm cỏ.
- À thì... - Lê Chân cũng hơi chút ngượng ngùng, sau đó nghiêm mặt đỏ lại nói.
- Ta muốn đi dạo với ngươi, muốn học rất nhiều thứ từ ngươi.
Kỷ Linh nghe vậy cũng gật đầu, lạnh nhạt đáp lại. Lê Chân vui vẻ chạy đến cầm tay Kỷ Linh vừa đi vừa hỏi thăm. Đối với người xưa thì chuyện tiếp xúc cỡ này chỉ là chuyện vô cùng bình thường, trừ khi làm ra những cử chỉ hành động thân mật quá mức.
Đi trên đường, Lê Chân hỏi thăm.
- Ngươi thông minh như vậy, cha mẹ chắc hẳn là người vô cùng thông minh, đúng chứ? - Ừ, đúng. Cha ta rất thông minh. - Nhắc đến cha mình, Kỷ Linh nhớ lại người đàn ông già nua, đầu ngón tay trắng xóa, mặc bộ áo sơ mi, quần âu. Trên tay lúc nào cũng là cặp tài liệu đầy một bầu trời tri thức.
- Vậy cha ngươi đâu? Là người nơi nào? - Lê Chân lại hỏi, nàng mơ hồ cảm nhận thương tâm ở trong lời nói của Kỷ Linh.
- Cha ta?... Cũng không rõ nữa. - Một câu trả lời thật lòng, y không biết tình trạng của cha hiện tại là thế nào. Kể cả lúc này, mảnh đất này thật là Địa Cầu thì phải hàng nghìn năm sau mới có cơ hội gặp lại cha mình.
Kỷ Linh từng nghiên cứu qua vũ trụ, từ tâm linh trong Phật đến khoa học qua sách báo nên y rõ ràng có đa vũ trụ tồn tại. Địa Cầu có thể chính là tên gọi nào đó của một tinh cầu trong rất nhiều vũ trụ.
Tức là sẽ có hàng ngàn, vạn tinh cầu mang tên Địa Cầu tồn tại. Nơi hắn sinh ra, có thể đã là năm 2019, mà nơi hắn đang ở lại chỉ là thời Trưng Vương năm 39. Có thể ở một vũ trụ khác sẽ là năm 156999 thì sao?
Nghĩ như vậy làm Kỷ Linh giảm bớt hi vọng về chính sử, giải đáp về sử Việt ngày càng xa vời. Sau khi Kỷ Linh nói, Lê Chân không hiểu quay qua nhìn nhưng Kỷ Linh cũng không giải thích vì chẳng biết nói sao.
Thời điểm nghĩ về điều này cũng làm Kỷ Linh lựa chọn thế giới dạng linh khí khôi phục ngay khi hòa thành được nhiệm vụ giết Tô Định kia.
Liên tục hỏi hai lần chẳng có chút thông tin, Lê Chân cũng hập hực.
- Cha của ngươi mà không biết tình trạng sao?
Kỷ Linh chỉ nhẹ gật đầu rồi im lặng, bầu không khí có chút lạ.
- ----Hết tháng 9, sang tháng sẽ tổng kết số kẹo tặng mà tác nhận được sau khi quy đổi!!!
- ----Mọi người theo dõi trên fanpage: https://www.facebook.com/dodanhban3011
- -----Cảm ơn các bạn đọc, các bạn đề cử và tặng hoa trong tháng 9/2020!!
Danh sách chương