Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Sau này chúng ta càng phải cẩn thận với thằng nhóc kia, nói không chừng ngày nào đó cái mạng này bị nó đùa giỡn rồi mất luôn.”
Tùng Hạ trợn to hai mắt, kích động gọi: “Thiên Bích!”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, mắt hơi đỏ lên, hắn giơ tay nã một phát súng vào Thành ca. Thân thể mập mạp của Thành ca đột nhiên biến thành cái gì đó giống như tơ liễu vậy. Thì ra thân thể và tứ chi của gã, tất cả đều đã biến thành một bó rễ cây lớn màu nâu đen dày đặc. Rễ cây đầy những gai, rễ cây chống đỡ cái đầu lớn của Thành ca, thoạt nhìn quỷ dị ghê tởm. Viên đạn của Thành Thiên Bích xuyên qua khe hở trong rễ cây, cắt đứt mấy mẩu rễ, lập tức lại có rễ mới mọc ra, căn bản không tạo thành tổn thương gì với Thành ca.
Đây là dị chủng thực vật đầu tiên mà họ nhìn thấy ngoại trừ Liễu Phong Vũ, thế nhưng thực vật này thật là quỷ dị, ngay cả người từ bé đã đọc bách khoa toàn thư như truyện cổ tích như Tùng Hạ cũng không nói được đây là thực vật gì.
Thành ca đưa tay, hàng trăm rễ cây quấn bện lại thành một cánh tay, ngọ ngoạy vươn tới phía hai người. Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ ra, rút thanh mã tấu Jungle King của hắn ra, lao về phía Thành ca. Hắn dùng gió trợ lực, tốc độ cực nhanh, từ thị giác của người bình thường nhìn vào, giống như hắn đúng là một dị nhân tốc độ. Hắn dùng một tay bắt được bộ rễ rắc rối phức tạp, không để ý đến những chiếc gai nhỏ đã đâm vào trong tay, quơ đao chặt bỏ, trong khoảnh khắc mũi đao chạm tới rễ cây, trên lưỡi dao nổi sức gió, lưỡi đao vốn chỉ có hai mươi cm đột nhiên kéo dài thêm vài cm, mạnh tay chém xuống, khiến cánh tay của Thành ca – cũng chính là bộ rễ cây, một phát chặt đứt!
Thành ca đau đến hét lớn một tiếng, rút tay về, trên trăm mối rễ cây cùng phun ra máu tươi tung toé khiến ai nhìn vào cũng thấy da đầu tê dại, nhưng đám rễ cây này lại bắt đầu sinh trưởng bằng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được.
Thành Thiên Bích há có thể cho gã thời gian tái sinh, nhanh chóng lao về phía bản thể của Thành ca. Một cánh tay rễ cây khác của Thành ca vặn vẹo nhằm vào cổ Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích lách người cúi xuống, lăn mình một cái vọt đến bên chân Thành ca, vung mã tấu lên, lần thứ hai chặt đứt đôi chân bằng rễ cây!
Người đàn ông cao gầy dẫn theo một đám tay chân của bang Thanh Nham, tránh sang một bên, càng xem càng kinh hãi. Tốc độ của Thành Thiên Bích quá nhanh, dưới bàn chân như có gió vậy, gã hầu như không thể thấy rõ động tác của người này, thế nhưng sức công phá cũng rõ như ban ngày. Ở Trùng Khánh, Thành ca cũng là nhân vật lợi hại có tiếng, nếu không thì đã không làm được lão nhị ở bang Hồng Uy, nhưng lại liên tục thất bại lui bước trước người đàn ông trẻ tuổi này. Gã bắt đầu tin tưởng, người này thật sự có thể giết Triệu Tiến.
Ngoại trừ Tùng Hạ, năng lượng của gã có thể cảm giác được những dao động năng lượng khác, nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đó là năng lượng Ngũ hành nào, thậm chí, có rất nhiều dị nhân căn bản không biết chuyện năng lượng Ngũ hành, bởi vậy Tùng Hạ có thể thấy rõ màu sắc năng lượng của mỗi người, nhưng họ thì không thể. Cho nên, không ai nhìn ra “dị nhân tốc độ” Thành Thiên Bích này dị nhân tốc độ đã bị Trần thiếu của bang Hồng Uy giết chết, trong năng lượng có cái gì bất đồng. Thế nhưng, Thành Thiên Bích lợi hại hơn người tiến hóa tốc độ kia rất nhiều, đó là sự thật không thể chối cãi.
Thành ca gào thét một tiếng, toàn thân, ngay cả đầu đều biến thành trạng thái rễ cây hoàn toàn, lấy ánh mắt gã làm trung tâm, cả người bị bộ rễ nâu đen bao bọc thành một thực vật rậm rạp chằng chịt, ngàn vạn chiếc rễ múa may trên không trung, bắn về phía Thành Thiên Bích từ bốn phương tám hướng!
Tùng Hạ hét lớn: “Tiểu Đường, bắn vào mắt hắn! Thiên Bích, mắt!”
Đường Nhạn Khâu ngầm hiểu, một mũi tên bắn về phía mắt Thành ca, đồng thời, Thành Thiên Bích không đánh về phía Thành ca, mà lăn tại chỗ một vòng, giống như thủy triều sáp sát tới bộ rễ.
Thành ca sớm có phòng bị, tập trung rễ cây lên đầu, một mảnh rậm rạp, khiến Đường Nhạn Khâu hoa cả mắt, hầu như không phân rõ đâu là mắt của gã.
Thế nhưng, mục đích của họ vốn cũng không phải khiến Đường Nhạn Khâu bắn trúng.
Đường Nhạn Khâu đứng cách đó khá xa, không thấy rõ mắt Thành ca đâu, nhưng Thành Thiên Bích ngay ở dưới chân gã, hoàn toàn thấy rõ. Khi mũi tên của Đường Nhạn Khâu lao đến mặt Thành ca, Thành Thiên Bích tạo ra vô số mũi khoan gió ở nửa bên mặt phải của Thành ca, mũi gió vô hình đồng loạt đâm vào má phải của gã. Phần lớn mũi gió đều đâm vào rễ cây và các khe của rễ cây, nhào vào khoảng không, nhưng có một mũi gió đâm mạnh vào mắt phải Thành ca.
Bụp một tiếng, nhãn cầu bị nổ tung trong nháy mắt! Nhưng từ hai bên trái phải và sau lưng nhìn lại, rõ ràng là mũi tên của Đường Nhạn Khâu bắn thủng mắt Thành ca.
Thành ca la hét thảm thiết, lăn xuống mặt đất, thân thể bị thương quá nặng, không còn năng lượng cần cho sự suy trì trạng thái thực vật, dần dần biến về hình người, một mũi tên của Đường Nhạn Khâu theo sát gã, trực tiếp giết chết Thành ca.
Bên kia, Liễu Phong Vũ cũng quét sạch vài người trong bang Hồng Uy, thân thể hắn hầu như không ai dám tiếp cận, lại gần sẽ bị sốc mùi thiếu chút nữa ngất xỉu, chạm phải sẽ bị dịch tiêu hóa ăn mòn, vũ khí tầm xa ghim vào cánh hoa to lớn như kim rơi đáy bể, không tạo thành thương tổn lớn lao gì, hơn nữa bị mũi tên của Đường Nhạn Khâu uy hiếp, bang Hồng Uy tử thương vô số, không thể tiếp tục chiến đấu, tất cả đều bỏ chạy.
Thành Thiên Bích ngồi bệt xuống bên cạnh Thành ca đã chết, độc ác nhìn người của bang Thanh Nham.
Tùng Hạ chạy đến bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn, tay của Thành Thiên Bích bị gai rễ của Thành ca đâm vào thành đầy những lỗ thủng, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng của Thành ca, vừa chữa trị vết thương cho Thành Thiên Bích.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng đã đi tới, đứng ở phía sau hai người, lạnh lùng nhìn bang Thanh Nham.
Xa xa, A Bố đã đi tới, trên lưng nó ngoại trừ có Trang Nghiêu, còn giống như chở theo cái gì đó.
Người đàn ông cao gầy đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Ở đây không có gì liên quan đến chúng ta, đi thôi.” Nói xong mang theo người bang Thanh Nham đi.
Thành Thiên Bích sắc mặt trắng bệch, ngã vào trong lòng Tùng Hạ.
Tùng Hạ cả kinh: “Thiên Bích! Cậu làm sao vậy!” Cậu cúi đầu nhìn, mới phát hiện quần áo trước ngực Thành Thiên Bích đều bị máu thấm ướt!
Đường Nhạn Khâu cũng ngã bịch xuống đất: “Cậu ấy bị thương rất nặng, anh mau chữa trị.”
Tùng Hạ run rẩy cởi áo khoác của Thành Thiên Bích ra, sườn trái của Thành Thiên Bích có một vết thương rất lớn, thoạt nhìn hình như bị cái gì đó chọc thủng, bị gãy bốn chiếc xương sườn, mơ hồ có thể thấy được nội tạng.
Bàn tay Tùng Hạ không thể kiềm chế mà run lên.
Thành Thiên Bích hơi híp mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cổ của anh…”
Tùng Hạ cắn môi bật máu, cậu nhẹ nhàng giao Thành Thiên Bích cho Liễu Phong Vũ, mặc dù hai chân như nhũn ra, vẫn cố bò dậy từ dưới đất, hấp thu tất cả năng lượng của những người đã chết trước cửa biệt thự vào trong cơ thể mình.
A Bố đi tới bên cạnh cậu, Trang Nghiêu kéo mạnh một sợi dây, vài cái xác lăn xuống từ trên người A Bố, nó nói: “Còn có những người khác, đáng tiếc thi thể Triệu Tiến bị họ mang đi rồi.”
Tùng Hạ căn bản không kịp nghĩ nhiều, tham lam hấp thu tất cả năng lượng của mọi người vào trong cơ thể mình, sau đó trở về bên cạnh Thành Thiên Bích, điên cuồng truyền lại năng lượng trong cơ thể mình vào trong thân thể Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nắm lấy tay cậu: “Lượng sức…”
Tùng Hạ mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm chừng vết thương lớn bằng nửa mặt mình, như thể một giây tiếp theo vết thương sẽ hoàn toàn khỏi hẳn ngay trước mắt cậu vậy. Cậu không thể tưởng tượng Thành Thiên Bích mang theo vết thương nghiêm trọng như vậy, tới cứu cậu, lại còn đánh một trận ác liệt với Thành ca. Rốt cuộc phải là nghị lực như thế nào mới không ngã quỵ? Tùng Hạ thấy mắt cay xè, cắn răng thật chặt, năng lượng vốn dư thừa trong thân thể trong nháy mắt đã tiêu hao hơn phân nửa, đây là lần đầu tiên cậu chữa vết thương liên quan đến xương, tiêu hao năng lượng còn kịch liệt hơn vết thương da thịt rất nhiều. Cậu gần như tiêu sạch năng lượng trong thân thể, rốt cuộc mới nối liền bốn chiếc xương sườn, thu nhỏ lại phạm vi vết thương, thế nhưng vết thương vẫn không thể hoàn toàn khép miệng, mà Tùng Hạ thì đã không chịu nổi nữa.
Thành Thiên Bích nhìn ra biểu hiện lạ của cậu, kéo mạnh tay cậu ra, Tùng Hạ nhìn hắn một cái thật sâu, nhẹ giọng kêu lên: “Thiên Bích…” lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi Tùng Hạ tỉnh lại thì đã qua một ngày sau.
Cậu mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, tường có giấy dán hoa văn màu nhạt, đồ đạc giản dị, những thứ đồ trang trí dung tục, giống khách sạn nhỏ giá rẻ mà cậu đã từng ở.
Ở đây chắc là khách sạn mà khu công nghiệp đã mua?
Cậu bật dậy từ trên giường, vén chăn lên muốn xuống giường.
“Hầy hầy, cậu làm cái gì đấy?” Liễu Phong Vũ đang ngủ gà ngủ gật bên giường, bị cậu làm cho tỉnh lại, liền đè cậu xuống: “Bây giờ cậu đã kiệt sức, nằm xuống đi.”
Tùng Hạ bắt lấy cánh tay Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, Thiên Bích đâu! Thiên Bích đâu!”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Đau, cậu nhẹ tay một chút…”
Tùng Hạ hô lớn: “Thiên Bích đâu!”
“Cậu ta chưa chết!” Liễu Phong Vũ cũng la lên: “Chưa chết, còn sống!”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, cậu tỉnh táo một chút: “Cậu ấy đâu rồi, em đi xem.”
“Cậu đừng đi, để phòng ngừa vết thương cậu ta nhiễm trùng, đã cách ly rồi, bác sĩ không cho người khác vào đâu.”
“Bác sĩ? Bác sĩ từ đâu tới? Dị nhân ạ?”
“Tay chân của bang Thanh Nham hai mặt kia phái tới, không phải dị nhân, bác sĩ thật đấy, họ còn có thuốc nữa.”
Tùng Hạ vội la lên: “Thuốc? Thuốc của ngày trước nay phần lớn sẽ không có hiệu nghiệm, nhất là vết thương thế này, tốc độ sinh sản của vi khuẩn nhanh như vậy, cậu ấy có bị nhiễm trùng không?”
“Hữu hiệu, là thuốc kiểu mới do Sở nghiên cứu của quân đội nghiên cứu ra, có thể ức chế sự sinh sản của vi khuẩn thời đại này, hơn nữa kịp thời cứu chữa, cậu ta đã không sao rồi, có điều phải nằm một thời gian, chờ năng lượng cậu khôi phục, cậu ta sẽ không phải nằm nữa.”
Rốt cuộc Tùng Hạ có thể thở phào nhẹ nhõm: “Bang Thanh Nham có ý gì? Lúc đó do họ giao em cho bang Hồng Uy mà.”
“Không có kẻ thù vĩnh viễn. Lão đại hội Băng Sương muốn gặp chúng ta, bang Thanh Nham lập tức đứng ra, lại đưa bác sĩ đến, còn có hoa quả tươi nữa cơ. Tốt đến nỗi như thể chúng ta là người của hắn ấy, hừ.” Liễu Phong Vũ cười lạnh một tiếng: “Này, cậu ăn nho không? Nho thật đấy, không phải đồ hộp đâu, cũng không phải nho khô.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Để lại cho Thiên Bích đi.”
“Ôi chao, chờ cậu ta tỉnh thì không còn đâu, không ăn cũng phí, cậu chờ anh đi lấy cho.”
Tùng Hạ giữ hắn lại, thở dài: “Liễu ca, không vội, anh nói cho em biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Hôm đó ấy à, hôm đó anh đi rồi nhanh chóng về tìm nhóm Thành Thiên Bích, sợ họ không đánh lại, nhưng anh không tìm được người, vì vậy trở về thành phố. Khi về tới đây, hai người họ đã quay về, đều bị thương, Thành Thiên Bích tương đối nghiêm trọng, anh vừa bước qua cổng thì người phân công kia đi tới nói cậu bị bang Hồng Uy bắt đi, thế là anh với hai người họ chạy đi cứu cậu. Trang Nghiêu biết năng lượng trong cơ thể cậu không đủ để chữa trị cho Thành Thiên Bích nên ra ngoài thành mang xác mấy người của bang Hồng Uy về, nhưng xác của Triệu Tiến đã bị Sở nghiên cứu cầm đi, nếu như có xác Triệu Tiến, có lẽ chúng ta không cần bác sĩ nữa, anh chỉ cần nhìn vết thương của Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đã biết gã kia lợi hại thế nào.”
Cơ bản không khác những gì Tùng Hạ đoán là mấy, chỉ có một điều khiến cậu không dám xác định, cậu nhìn Liễu Phong Vũ, nói: “Liễu ca, kế hoạch của Trang Nghiêu hoàn mỹ như thế, tuy chúng ta đều bị thương, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, thậm chí đã hầu như giết sạch bang Hồng Uy, sức mạnh của bang Thanh Nham bị chúng ta làm cho suy yếu, vẫn còn muốn mượn sức của chúng ta, chuyện này đơn giản là một hòn đá hạ ba con chim, làm ít công to.”
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Chuyện gì Trang Nghiêu cũng đã tính tới, anh nói xem, cậu ta có thật sự không ngờ tới chuyện Trần thiếu sẽ vạch trần mưu kế của chúng ta, gây bất lợi cho em không?”
Liễu Phong Vũ mặt hơi biến sắc.
Tùng Hạ thở dài: “Em đoán cậu ta cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, là một dị nhân tiến hóa não bộ, phân tích và khả năng suy luận của Trang Nghiêu hơn chúng ta vô số lần. Nói cách khác, em chơi cờ có thể cân nhắc năm bước mười bước, cậu ta có thể tính toán đến năm mươi bước một trăm bước, thậm chí có thể đoán trước cả bàn cờ. Trong số người thường, em cũng coi như thông minh, nhưng tâm cơ của Trang Nghiêu, đơn giản là chúng ta không thể dự đoán.”
Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Cậu nói có lý, tuy sự an bài của nó thoạt nhìn thì vô cùng hợp lý, thế nhưng chỉ không tính toán đến an nguy của cậu. Bọn anh ai cũng có năng lực tự vệ, cho dù là người có sức mạnh yếu nhất là nó cũng đã có A Bố, chỉ có cậu chỉ có thể làm phụ trợ, nhưng nó lại bảo cậu trực tiếp tiếp xúc với bang Thanh Nham, thậm chí đối mặt trực tiếp với bang Hồng Uy. Xung đột này có nguy cơ xấu quá lớn, bằng năng lực của nó, chắc chắn đã tính tất cả nguy cơ vào rồi, chắc chắn cũng không thể không đoán ra chuyện cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Chúng ta đã quá ỷ lại vào Trang Nghiêu, ngày nào đó bị nó bán đi cũng không biết. Đối với chuyện nó để Thiên Bích và Tiểu Đường bao vây diệt trừ Triệu Tiến, chúng ta cũng không đề xuất ý kiến gì. Trên thực tế, chúng ta hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của Triệu Tiến, em nghe cuộc đối thoại của họ mới biết sức mạnh của Triệu Tiến đứng thứ nhất thứ hai trên hơn bảy mươi vạn nhân khẩu hiện có ở Trùng Khánh, sức mạnh như vậy sao có thể nói giết là giết được, hai người họ không chết đã là kỳ tích rồi.”
“Nó cũng không cho chúng ta thời gian để hiểu rõ, có lẽ nên nói rằng, nếu chúng ta biết, chúng ta sẽ không để họ đi, ngay cả họ cũng chưa chắc sẽ đi.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, Trang Nghiêu chính là nghĩ tới chuyện này cho nên không làm bất kỳ cuộc điều tra gì. Lấy tính cách của nó, nếu không phân tích toàn bộ tình hình chiến đấu thì sẽ không dễ dàng ra tay, giống như đám thằn lằn lần kia vậy, nó đã phải chuẩn bị trong một tuần lễ, lần này lại triển khai hành động ngay trong ngày thứ hai chúng ta đặt chân tới đây, chính là ép chúng ta hiến dâng tính mạng trong khoảng thời gian ngắn, không rảnh để đi điều tra hay suy xét gì.”
“Thằng nhãi này đúng là… anh ghét người quá thông minh.”
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Mỗi việc làm của Trang Nghiêu đều lấy ích lợi làm phương hướng, chuyện này em không phản đối, nhưng nếu cậu ta hại chết bất kì thành viên nào trong chúng ta, em tuyệt không tha thứ!”
Nửa năm qua, họ đã tham gia vào tất cả các cuộc chiến đấu lớn nhỏ, tuy rằng lần nào cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không có ai bị thương quá nặng. Thậm chí trong tư tưởng của cậu, Thành Thiên Bích đã vô cùng mạnh mẽ, hắn không chỉ là một bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh trước tận thế, thậm chí sau khi tận thế còn tiến hóa ra năng lực điều khiển sức mạnh tự nhiên lợi hại nhất, hiếm có nhất trong truyền thuyết. Một Thành Thiên Bích như vậy, trong nhiều cuộc chiến đấu, chưa từng thất bại, thậm chí cũng chưa từng bị thương. Cho nên Tùng Hạ tự đại, trong tiềm thức cậu cho rằng Thành Thiên Bích sẽ không thua một người tiến hóa ngược, không ngờ Thành Thiên Bích lại suýt chết.
Trang Nghiêu hạ cờ, chỉ sợ trước nay đều chưa bao giờ an ủi lo lắng cho con cờ đó, có lẽ kể cả có lo, nhưng để đạt được thắng lợi toàn bộ ván cờ, cũng sẽ phải hi sinh thích đáng. Nếu lần này Thành Thiên Bích thật sự xảy ra chuyện gì, Trang Nghiêu tất nhiên không thể tha thứ, chính cậu cũng khó thoát khỏi tội lỗi này.
Tùng Hạ không muốn dùng những suy nghĩ ác ý để phỏng đoán người khác, thế nhưng vừa nghĩ tới thương tích của Thành Thiên Bích, cậu đã không thể không sinh ra bất mãn với Trang Nghiêu. Cậu không quan tâm Trang Nghiêu đặt cậu trong hoàn cảnh nào, dù sao chỉ cần cậu còn sống, kế hoạch sẽ không thất bại, nhưng cậu không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương nặng. Nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương khiến cậu khó chịu hơn nhiều lần so với chính cậu bị thương.
Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Sau này chúng ta phải càng cẩn thận với thằng nhóc kia, nói không chừng ngày nào đó cái mạng này bị nó đùa giỡn rồi mất luôn.”
Tùng Hạ gật đầu, mệt mỏi nói: “Ngoại hình của Trang Nghiêu khiến chúng ta hình thành tư duy cố định, luôn khiến người ta dễ dàng buông lơi cảnh giác, chỉ sợ đến nay Tiểu Đường vẫn chưa thoát được khỏi ấn tượng Trang Nghiêu là một đứa bé. Thật ra người mà khiến chúng ta phải đề cao cảnh giác nhất trong toàn nhóm chính là nó.”
Bọn họ quan tâm lẫn nhau, nhưng Trang Nghiêu, sợ rằng chỉ quan tâm A Bố.
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ bờ vai cậu: “Quên đi, đừng nghĩ nữa, cậu có đói bụng không? Ăn một chút gì nhé.”
“Vâng.” Tùng Hạ xuống giường, sờ sờ cổ mình, vết thương đã được cậu chữa khỏi, vết thương nông như thế, thật không nên lãng phí năng lượng, không bằng để lại tất cả cho Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ đưa một miếng băng gạc cho cậu: “Quấn lên cổ đi, đừng để người ta nhìn ra.”
Tùng Hạ quấn băng gạc quanh cổ mình.
Thành Thiên Bích chấp nhận bị thương cũng muốn giấu diếm mình là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, cậu cũng phải giấu năng lực của mình, Thành Thiên Bích là sức mạnh tự nhiên, Trang Nghiêu là người tiến hóa não bộ và cậu có năng lượng vô thuộc tính là ba lá bài chưa lật trong nhóm cậu, tuyệt không thể đơn giản để người khác biết.
Một nhóm… Tùng Hạ âm thầm thở dài, đứa bé Trang Nghiêu kia có coi là thành viên trong nhóm không?
Cậu đi theo Liễu Phong Vũ xuống đại sảnh tầng một, rất nhiều người đều ở đó nói chuyện, vừa nhìn thấy cậu, tất cả đều nhiệt tình hỏi thăm thương thế của cậu.
Người của khu công nghiệp ăn theo ánh sáng của họ, cầm không ít đồ tốt mà bang Thanh Nham đưa tới, gần như đã tôn thờ họ, vô cùng cảm kích.
Ông Trương vội bưng lên cơm nước nóng hầm hập, thậm chí còn có một chén nhỏ đựng nho xanh biếc: “Ngài mau ăn, đều là đồ tốt, đều là đồ tươi cả.”
Tùng Hạ cười cười, cũng quả thật đói bụng, không chút khách khí quét một mâm thức ăn.
…
Sau khi ăn xong, cậu hỏi: “Tiểu Đường và Trang Nghiêu đâu anh?”
Liễu Phong Vũ nói: “Đường Nhạn Khâu chân bị thương, đang tĩnh dưỡng, Trang Nghiêu thì không biết đi đâu rồi.”
Tùng Hạ lại nói: “Em muốn đi thăm Thiên Bích, đứng ngoài cửa nhìn cũng được.”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Đi, anh dẫn cậu đi.”
Tùng Hạ trợn to hai mắt, kích động gọi: “Thiên Bích!”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, mắt hơi đỏ lên, hắn giơ tay nã một phát súng vào Thành ca. Thân thể mập mạp của Thành ca đột nhiên biến thành cái gì đó giống như tơ liễu vậy. Thì ra thân thể và tứ chi của gã, tất cả đều đã biến thành một bó rễ cây lớn màu nâu đen dày đặc. Rễ cây đầy những gai, rễ cây chống đỡ cái đầu lớn của Thành ca, thoạt nhìn quỷ dị ghê tởm. Viên đạn của Thành Thiên Bích xuyên qua khe hở trong rễ cây, cắt đứt mấy mẩu rễ, lập tức lại có rễ mới mọc ra, căn bản không tạo thành tổn thương gì với Thành ca.
Đây là dị chủng thực vật đầu tiên mà họ nhìn thấy ngoại trừ Liễu Phong Vũ, thế nhưng thực vật này thật là quỷ dị, ngay cả người từ bé đã đọc bách khoa toàn thư như truyện cổ tích như Tùng Hạ cũng không nói được đây là thực vật gì.
Thành ca đưa tay, hàng trăm rễ cây quấn bện lại thành một cánh tay, ngọ ngoạy vươn tới phía hai người. Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ ra, rút thanh mã tấu Jungle King của hắn ra, lao về phía Thành ca. Hắn dùng gió trợ lực, tốc độ cực nhanh, từ thị giác của người bình thường nhìn vào, giống như hắn đúng là một dị nhân tốc độ. Hắn dùng một tay bắt được bộ rễ rắc rối phức tạp, không để ý đến những chiếc gai nhỏ đã đâm vào trong tay, quơ đao chặt bỏ, trong khoảnh khắc mũi đao chạm tới rễ cây, trên lưỡi dao nổi sức gió, lưỡi đao vốn chỉ có hai mươi cm đột nhiên kéo dài thêm vài cm, mạnh tay chém xuống, khiến cánh tay của Thành ca – cũng chính là bộ rễ cây, một phát chặt đứt!
Thành ca đau đến hét lớn một tiếng, rút tay về, trên trăm mối rễ cây cùng phun ra máu tươi tung toé khiến ai nhìn vào cũng thấy da đầu tê dại, nhưng đám rễ cây này lại bắt đầu sinh trưởng bằng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được.
Thành Thiên Bích há có thể cho gã thời gian tái sinh, nhanh chóng lao về phía bản thể của Thành ca. Một cánh tay rễ cây khác của Thành ca vặn vẹo nhằm vào cổ Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích lách người cúi xuống, lăn mình một cái vọt đến bên chân Thành ca, vung mã tấu lên, lần thứ hai chặt đứt đôi chân bằng rễ cây!
Người đàn ông cao gầy dẫn theo một đám tay chân của bang Thanh Nham, tránh sang một bên, càng xem càng kinh hãi. Tốc độ của Thành Thiên Bích quá nhanh, dưới bàn chân như có gió vậy, gã hầu như không thể thấy rõ động tác của người này, thế nhưng sức công phá cũng rõ như ban ngày. Ở Trùng Khánh, Thành ca cũng là nhân vật lợi hại có tiếng, nếu không thì đã không làm được lão nhị ở bang Hồng Uy, nhưng lại liên tục thất bại lui bước trước người đàn ông trẻ tuổi này. Gã bắt đầu tin tưởng, người này thật sự có thể giết Triệu Tiến.
Ngoại trừ Tùng Hạ, năng lượng của gã có thể cảm giác được những dao động năng lượng khác, nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đó là năng lượng Ngũ hành nào, thậm chí, có rất nhiều dị nhân căn bản không biết chuyện năng lượng Ngũ hành, bởi vậy Tùng Hạ có thể thấy rõ màu sắc năng lượng của mỗi người, nhưng họ thì không thể. Cho nên, không ai nhìn ra “dị nhân tốc độ” Thành Thiên Bích này dị nhân tốc độ đã bị Trần thiếu của bang Hồng Uy giết chết, trong năng lượng có cái gì bất đồng. Thế nhưng, Thành Thiên Bích lợi hại hơn người tiến hóa tốc độ kia rất nhiều, đó là sự thật không thể chối cãi.
Thành ca gào thét một tiếng, toàn thân, ngay cả đầu đều biến thành trạng thái rễ cây hoàn toàn, lấy ánh mắt gã làm trung tâm, cả người bị bộ rễ nâu đen bao bọc thành một thực vật rậm rạp chằng chịt, ngàn vạn chiếc rễ múa may trên không trung, bắn về phía Thành Thiên Bích từ bốn phương tám hướng!
Tùng Hạ hét lớn: “Tiểu Đường, bắn vào mắt hắn! Thiên Bích, mắt!”
Đường Nhạn Khâu ngầm hiểu, một mũi tên bắn về phía mắt Thành ca, đồng thời, Thành Thiên Bích không đánh về phía Thành ca, mà lăn tại chỗ một vòng, giống như thủy triều sáp sát tới bộ rễ.
Thành ca sớm có phòng bị, tập trung rễ cây lên đầu, một mảnh rậm rạp, khiến Đường Nhạn Khâu hoa cả mắt, hầu như không phân rõ đâu là mắt của gã.
Thế nhưng, mục đích của họ vốn cũng không phải khiến Đường Nhạn Khâu bắn trúng.
Đường Nhạn Khâu đứng cách đó khá xa, không thấy rõ mắt Thành ca đâu, nhưng Thành Thiên Bích ngay ở dưới chân gã, hoàn toàn thấy rõ. Khi mũi tên của Đường Nhạn Khâu lao đến mặt Thành ca, Thành Thiên Bích tạo ra vô số mũi khoan gió ở nửa bên mặt phải của Thành ca, mũi gió vô hình đồng loạt đâm vào má phải của gã. Phần lớn mũi gió đều đâm vào rễ cây và các khe của rễ cây, nhào vào khoảng không, nhưng có một mũi gió đâm mạnh vào mắt phải Thành ca.
Bụp một tiếng, nhãn cầu bị nổ tung trong nháy mắt! Nhưng từ hai bên trái phải và sau lưng nhìn lại, rõ ràng là mũi tên của Đường Nhạn Khâu bắn thủng mắt Thành ca.
Thành ca la hét thảm thiết, lăn xuống mặt đất, thân thể bị thương quá nặng, không còn năng lượng cần cho sự suy trì trạng thái thực vật, dần dần biến về hình người, một mũi tên của Đường Nhạn Khâu theo sát gã, trực tiếp giết chết Thành ca.
Bên kia, Liễu Phong Vũ cũng quét sạch vài người trong bang Hồng Uy, thân thể hắn hầu như không ai dám tiếp cận, lại gần sẽ bị sốc mùi thiếu chút nữa ngất xỉu, chạm phải sẽ bị dịch tiêu hóa ăn mòn, vũ khí tầm xa ghim vào cánh hoa to lớn như kim rơi đáy bể, không tạo thành thương tổn lớn lao gì, hơn nữa bị mũi tên của Đường Nhạn Khâu uy hiếp, bang Hồng Uy tử thương vô số, không thể tiếp tục chiến đấu, tất cả đều bỏ chạy.
Thành Thiên Bích ngồi bệt xuống bên cạnh Thành ca đã chết, độc ác nhìn người của bang Thanh Nham.
Tùng Hạ chạy đến bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn, tay của Thành Thiên Bích bị gai rễ của Thành ca đâm vào thành đầy những lỗ thủng, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng của Thành ca, vừa chữa trị vết thương cho Thành Thiên Bích.
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ cũng đã đi tới, đứng ở phía sau hai người, lạnh lùng nhìn bang Thanh Nham.
Xa xa, A Bố đã đi tới, trên lưng nó ngoại trừ có Trang Nghiêu, còn giống như chở theo cái gì đó.
Người đàn ông cao gầy đứng chắp tay, lạnh nhạt nói: “Ở đây không có gì liên quan đến chúng ta, đi thôi.” Nói xong mang theo người bang Thanh Nham đi.
Thành Thiên Bích sắc mặt trắng bệch, ngã vào trong lòng Tùng Hạ.
Tùng Hạ cả kinh: “Thiên Bích! Cậu làm sao vậy!” Cậu cúi đầu nhìn, mới phát hiện quần áo trước ngực Thành Thiên Bích đều bị máu thấm ướt!
Đường Nhạn Khâu cũng ngã bịch xuống đất: “Cậu ấy bị thương rất nặng, anh mau chữa trị.”
Tùng Hạ run rẩy cởi áo khoác của Thành Thiên Bích ra, sườn trái của Thành Thiên Bích có một vết thương rất lớn, thoạt nhìn hình như bị cái gì đó chọc thủng, bị gãy bốn chiếc xương sườn, mơ hồ có thể thấy được nội tạng.
Bàn tay Tùng Hạ không thể kiềm chế mà run lên.
Thành Thiên Bích hơi híp mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cổ của anh…”
Tùng Hạ cắn môi bật máu, cậu nhẹ nhàng giao Thành Thiên Bích cho Liễu Phong Vũ, mặc dù hai chân như nhũn ra, vẫn cố bò dậy từ dưới đất, hấp thu tất cả năng lượng của những người đã chết trước cửa biệt thự vào trong cơ thể mình.
A Bố đi tới bên cạnh cậu, Trang Nghiêu kéo mạnh một sợi dây, vài cái xác lăn xuống từ trên người A Bố, nó nói: “Còn có những người khác, đáng tiếc thi thể Triệu Tiến bị họ mang đi rồi.”
Tùng Hạ căn bản không kịp nghĩ nhiều, tham lam hấp thu tất cả năng lượng của mọi người vào trong cơ thể mình, sau đó trở về bên cạnh Thành Thiên Bích, điên cuồng truyền lại năng lượng trong cơ thể mình vào trong thân thể Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nắm lấy tay cậu: “Lượng sức…”
Tùng Hạ mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm chừng vết thương lớn bằng nửa mặt mình, như thể một giây tiếp theo vết thương sẽ hoàn toàn khỏi hẳn ngay trước mắt cậu vậy. Cậu không thể tưởng tượng Thành Thiên Bích mang theo vết thương nghiêm trọng như vậy, tới cứu cậu, lại còn đánh một trận ác liệt với Thành ca. Rốt cuộc phải là nghị lực như thế nào mới không ngã quỵ? Tùng Hạ thấy mắt cay xè, cắn răng thật chặt, năng lượng vốn dư thừa trong thân thể trong nháy mắt đã tiêu hao hơn phân nửa, đây là lần đầu tiên cậu chữa vết thương liên quan đến xương, tiêu hao năng lượng còn kịch liệt hơn vết thương da thịt rất nhiều. Cậu gần như tiêu sạch năng lượng trong thân thể, rốt cuộc mới nối liền bốn chiếc xương sườn, thu nhỏ lại phạm vi vết thương, thế nhưng vết thương vẫn không thể hoàn toàn khép miệng, mà Tùng Hạ thì đã không chịu nổi nữa.
Thành Thiên Bích nhìn ra biểu hiện lạ của cậu, kéo mạnh tay cậu ra, Tùng Hạ nhìn hắn một cái thật sâu, nhẹ giọng kêu lên: “Thiên Bích…” lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi Tùng Hạ tỉnh lại thì đã qua một ngày sau.
Cậu mở mắt, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, tường có giấy dán hoa văn màu nhạt, đồ đạc giản dị, những thứ đồ trang trí dung tục, giống khách sạn nhỏ giá rẻ mà cậu đã từng ở.
Ở đây chắc là khách sạn mà khu công nghiệp đã mua?
Cậu bật dậy từ trên giường, vén chăn lên muốn xuống giường.
“Hầy hầy, cậu làm cái gì đấy?” Liễu Phong Vũ đang ngủ gà ngủ gật bên giường, bị cậu làm cho tỉnh lại, liền đè cậu xuống: “Bây giờ cậu đã kiệt sức, nằm xuống đi.”
Tùng Hạ bắt lấy cánh tay Liễu Phong Vũ: “Liễu ca, Thiên Bích đâu! Thiên Bích đâu!”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Đau, cậu nhẹ tay một chút…”
Tùng Hạ hô lớn: “Thiên Bích đâu!”
“Cậu ta chưa chết!” Liễu Phong Vũ cũng la lên: “Chưa chết, còn sống!”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, cậu tỉnh táo một chút: “Cậu ấy đâu rồi, em đi xem.”
“Cậu đừng đi, để phòng ngừa vết thương cậu ta nhiễm trùng, đã cách ly rồi, bác sĩ không cho người khác vào đâu.”
“Bác sĩ? Bác sĩ từ đâu tới? Dị nhân ạ?”
“Tay chân của bang Thanh Nham hai mặt kia phái tới, không phải dị nhân, bác sĩ thật đấy, họ còn có thuốc nữa.”
Tùng Hạ vội la lên: “Thuốc? Thuốc của ngày trước nay phần lớn sẽ không có hiệu nghiệm, nhất là vết thương thế này, tốc độ sinh sản của vi khuẩn nhanh như vậy, cậu ấy có bị nhiễm trùng không?”
“Hữu hiệu, là thuốc kiểu mới do Sở nghiên cứu của quân đội nghiên cứu ra, có thể ức chế sự sinh sản của vi khuẩn thời đại này, hơn nữa kịp thời cứu chữa, cậu ta đã không sao rồi, có điều phải nằm một thời gian, chờ năng lượng cậu khôi phục, cậu ta sẽ không phải nằm nữa.”
Rốt cuộc Tùng Hạ có thể thở phào nhẹ nhõm: “Bang Thanh Nham có ý gì? Lúc đó do họ giao em cho bang Hồng Uy mà.”
“Không có kẻ thù vĩnh viễn. Lão đại hội Băng Sương muốn gặp chúng ta, bang Thanh Nham lập tức đứng ra, lại đưa bác sĩ đến, còn có hoa quả tươi nữa cơ. Tốt đến nỗi như thể chúng ta là người của hắn ấy, hừ.” Liễu Phong Vũ cười lạnh một tiếng: “Này, cậu ăn nho không? Nho thật đấy, không phải đồ hộp đâu, cũng không phải nho khô.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Để lại cho Thiên Bích đi.”
“Ôi chao, chờ cậu ta tỉnh thì không còn đâu, không ăn cũng phí, cậu chờ anh đi lấy cho.”
Tùng Hạ giữ hắn lại, thở dài: “Liễu ca, không vội, anh nói cho em biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì đi.”
“Hôm đó ấy à, hôm đó anh đi rồi nhanh chóng về tìm nhóm Thành Thiên Bích, sợ họ không đánh lại, nhưng anh không tìm được người, vì vậy trở về thành phố. Khi về tới đây, hai người họ đã quay về, đều bị thương, Thành Thiên Bích tương đối nghiêm trọng, anh vừa bước qua cổng thì người phân công kia đi tới nói cậu bị bang Hồng Uy bắt đi, thế là anh với hai người họ chạy đi cứu cậu. Trang Nghiêu biết năng lượng trong cơ thể cậu không đủ để chữa trị cho Thành Thiên Bích nên ra ngoài thành mang xác mấy người của bang Hồng Uy về, nhưng xác của Triệu Tiến đã bị Sở nghiên cứu cầm đi, nếu như có xác Triệu Tiến, có lẽ chúng ta không cần bác sĩ nữa, anh chỉ cần nhìn vết thương của Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu đã biết gã kia lợi hại thế nào.”
Cơ bản không khác những gì Tùng Hạ đoán là mấy, chỉ có một điều khiến cậu không dám xác định, cậu nhìn Liễu Phong Vũ, nói: “Liễu ca, kế hoạch của Trang Nghiêu hoàn mỹ như thế, tuy chúng ta đều bị thương, nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, thậm chí đã hầu như giết sạch bang Hồng Uy, sức mạnh của bang Thanh Nham bị chúng ta làm cho suy yếu, vẫn còn muốn mượn sức của chúng ta, chuyện này đơn giản là một hòn đá hạ ba con chim, làm ít công to.”
Liễu Phong Vũ gật đầu: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Chuyện gì Trang Nghiêu cũng đã tính tới, anh nói xem, cậu ta có thật sự không ngờ tới chuyện Trần thiếu sẽ vạch trần mưu kế của chúng ta, gây bất lợi cho em không?”
Liễu Phong Vũ mặt hơi biến sắc.
Tùng Hạ thở dài: “Em đoán cậu ta cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, là một dị nhân tiến hóa não bộ, phân tích và khả năng suy luận của Trang Nghiêu hơn chúng ta vô số lần. Nói cách khác, em chơi cờ có thể cân nhắc năm bước mười bước, cậu ta có thể tính toán đến năm mươi bước một trăm bước, thậm chí có thể đoán trước cả bàn cờ. Trong số người thường, em cũng coi như thông minh, nhưng tâm cơ của Trang Nghiêu, đơn giản là chúng ta không thể dự đoán.”
Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Cậu nói có lý, tuy sự an bài của nó thoạt nhìn thì vô cùng hợp lý, thế nhưng chỉ không tính toán đến an nguy của cậu. Bọn anh ai cũng có năng lực tự vệ, cho dù là người có sức mạnh yếu nhất là nó cũng đã có A Bố, chỉ có cậu chỉ có thể làm phụ trợ, nhưng nó lại bảo cậu trực tiếp tiếp xúc với bang Thanh Nham, thậm chí đối mặt trực tiếp với bang Hồng Uy. Xung đột này có nguy cơ xấu quá lớn, bằng năng lực của nó, chắc chắn đã tính tất cả nguy cơ vào rồi, chắc chắn cũng không thể không đoán ra chuyện cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Tùng Hạ lắc đầu: “Chúng ta đã quá ỷ lại vào Trang Nghiêu, ngày nào đó bị nó bán đi cũng không biết. Đối với chuyện nó để Thiên Bích và Tiểu Đường bao vây diệt trừ Triệu Tiến, chúng ta cũng không đề xuất ý kiến gì. Trên thực tế, chúng ta hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của Triệu Tiến, em nghe cuộc đối thoại của họ mới biết sức mạnh của Triệu Tiến đứng thứ nhất thứ hai trên hơn bảy mươi vạn nhân khẩu hiện có ở Trùng Khánh, sức mạnh như vậy sao có thể nói giết là giết được, hai người họ không chết đã là kỳ tích rồi.”
“Nó cũng không cho chúng ta thời gian để hiểu rõ, có lẽ nên nói rằng, nếu chúng ta biết, chúng ta sẽ không để họ đi, ngay cả họ cũng chưa chắc sẽ đi.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, Trang Nghiêu chính là nghĩ tới chuyện này cho nên không làm bất kỳ cuộc điều tra gì. Lấy tính cách của nó, nếu không phân tích toàn bộ tình hình chiến đấu thì sẽ không dễ dàng ra tay, giống như đám thằn lằn lần kia vậy, nó đã phải chuẩn bị trong một tuần lễ, lần này lại triển khai hành động ngay trong ngày thứ hai chúng ta đặt chân tới đây, chính là ép chúng ta hiến dâng tính mạng trong khoảng thời gian ngắn, không rảnh để đi điều tra hay suy xét gì.”
“Thằng nhãi này đúng là… anh ghét người quá thông minh.”
Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm: “Mỗi việc làm của Trang Nghiêu đều lấy ích lợi làm phương hướng, chuyện này em không phản đối, nhưng nếu cậu ta hại chết bất kì thành viên nào trong chúng ta, em tuyệt không tha thứ!”
Nửa năm qua, họ đã tham gia vào tất cả các cuộc chiến đấu lớn nhỏ, tuy rằng lần nào cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không có ai bị thương quá nặng. Thậm chí trong tư tưởng của cậu, Thành Thiên Bích đã vô cùng mạnh mẽ, hắn không chỉ là một bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh trước tận thế, thậm chí sau khi tận thế còn tiến hóa ra năng lực điều khiển sức mạnh tự nhiên lợi hại nhất, hiếm có nhất trong truyền thuyết. Một Thành Thiên Bích như vậy, trong nhiều cuộc chiến đấu, chưa từng thất bại, thậm chí cũng chưa từng bị thương. Cho nên Tùng Hạ tự đại, trong tiềm thức cậu cho rằng Thành Thiên Bích sẽ không thua một người tiến hóa ngược, không ngờ Thành Thiên Bích lại suýt chết.
Trang Nghiêu hạ cờ, chỉ sợ trước nay đều chưa bao giờ an ủi lo lắng cho con cờ đó, có lẽ kể cả có lo, nhưng để đạt được thắng lợi toàn bộ ván cờ, cũng sẽ phải hi sinh thích đáng. Nếu lần này Thành Thiên Bích thật sự xảy ra chuyện gì, Trang Nghiêu tất nhiên không thể tha thứ, chính cậu cũng khó thoát khỏi tội lỗi này.
Tùng Hạ không muốn dùng những suy nghĩ ác ý để phỏng đoán người khác, thế nhưng vừa nghĩ tới thương tích của Thành Thiên Bích, cậu đã không thể không sinh ra bất mãn với Trang Nghiêu. Cậu không quan tâm Trang Nghiêu đặt cậu trong hoàn cảnh nào, dù sao chỉ cần cậu còn sống, kế hoạch sẽ không thất bại, nhưng cậu không thể chịu đựng được khi nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương nặng. Nhìn thấy Thành Thiên Bích bị thương khiến cậu khó chịu hơn nhiều lần so với chính cậu bị thương.
Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Sau này chúng ta phải càng cẩn thận với thằng nhóc kia, nói không chừng ngày nào đó cái mạng này bị nó đùa giỡn rồi mất luôn.”
Tùng Hạ gật đầu, mệt mỏi nói: “Ngoại hình của Trang Nghiêu khiến chúng ta hình thành tư duy cố định, luôn khiến người ta dễ dàng buông lơi cảnh giác, chỉ sợ đến nay Tiểu Đường vẫn chưa thoát được khỏi ấn tượng Trang Nghiêu là một đứa bé. Thật ra người mà khiến chúng ta phải đề cao cảnh giác nhất trong toàn nhóm chính là nó.”
Bọn họ quan tâm lẫn nhau, nhưng Trang Nghiêu, sợ rằng chỉ quan tâm A Bố.
Liễu Phong Vũ vỗ vỗ bờ vai cậu: “Quên đi, đừng nghĩ nữa, cậu có đói bụng không? Ăn một chút gì nhé.”
“Vâng.” Tùng Hạ xuống giường, sờ sờ cổ mình, vết thương đã được cậu chữa khỏi, vết thương nông như thế, thật không nên lãng phí năng lượng, không bằng để lại tất cả cho Thiên Bích.
Liễu Phong Vũ đưa một miếng băng gạc cho cậu: “Quấn lên cổ đi, đừng để người ta nhìn ra.”
Tùng Hạ quấn băng gạc quanh cổ mình.
Thành Thiên Bích chấp nhận bị thương cũng muốn giấu diếm mình là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, cậu cũng phải giấu năng lực của mình, Thành Thiên Bích là sức mạnh tự nhiên, Trang Nghiêu là người tiến hóa não bộ và cậu có năng lượng vô thuộc tính là ba lá bài chưa lật trong nhóm cậu, tuyệt không thể đơn giản để người khác biết.
Một nhóm… Tùng Hạ âm thầm thở dài, đứa bé Trang Nghiêu kia có coi là thành viên trong nhóm không?
Cậu đi theo Liễu Phong Vũ xuống đại sảnh tầng một, rất nhiều người đều ở đó nói chuyện, vừa nhìn thấy cậu, tất cả đều nhiệt tình hỏi thăm thương thế của cậu.
Người của khu công nghiệp ăn theo ánh sáng của họ, cầm không ít đồ tốt mà bang Thanh Nham đưa tới, gần như đã tôn thờ họ, vô cùng cảm kích.
Ông Trương vội bưng lên cơm nước nóng hầm hập, thậm chí còn có một chén nhỏ đựng nho xanh biếc: “Ngài mau ăn, đều là đồ tốt, đều là đồ tươi cả.”
Tùng Hạ cười cười, cũng quả thật đói bụng, không chút khách khí quét một mâm thức ăn.
…
Sau khi ăn xong, cậu hỏi: “Tiểu Đường và Trang Nghiêu đâu anh?”
Liễu Phong Vũ nói: “Đường Nhạn Khâu chân bị thương, đang tĩnh dưỡng, Trang Nghiêu thì không biết đi đâu rồi.”
Tùng Hạ lại nói: “Em muốn đi thăm Thiên Bích, đứng ngoài cửa nhìn cũng được.”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Đi, anh dẫn cậu đi.”
Danh sách chương