Ngô Du ôm lấy Trần thiếu, vùi mặt vào cổ hắn: “Lúc cảm thấy mình sắp chết, tôi mới phát hiện vướng bận duy nhất của mình trên thế giới này chỉ có anh mà thôi.”
Ngô Du bàn điều kiện với Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, sắp xếp xong cho họ thì vào phòng ngủ tìm Trần thiếu.
Lúc ấy Trần thiếu đang nghỉ trưa, nhưng hắn ngủ không được sâu, Ngô Du vừa vào hắn đã cảm giác được, nhưng hắn lại nhắm mắt, muốn vờ như đang ngủ tiếp.
Ngô Du trèo lên giường, áp sát hắn, khẽ hỏi: “Đang ngủ à?”
Trần thiếu “ờm” một tiếng.
Ngô Du cười cười, nằm xuống bên cạnh, từ đằng sau ôm lấy hông hắn: “Vài ngày không gặp, nhớ anh quá.”
Trần thiếu mở mắt: “Nói xong với họ rồi?”
“Xong rồi, chiều nay sẽ bắt đầu, tôi thăng cấp trước, nếu an toàn thì đến anh.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Thế nếu mày chết thì sao?”
Ngô Du ngẫm nghĩ: “Anh hỏi đúng lắm, nếu chết, tôi sẽ đưa anh đi cùng hay là để anh lại nhỉ.”
Trần thiếu nheo mắt: “Đến chết mày cũng không tha cho tao?”
Ngô Du cười: “Ai bảo tôi thích anh chứ.”
Trần thiếu không kiên nhẫn nói: “Mày thế này không phải là thích.”
“Vì sao không phải.”
Trần thiếu trầm giọng: “Mày không xứng nói thích với tao.”
Ngô Du hơi nhíu mi: “Hôm nay anh sao vậy? Lại muốn gây sự à?”
Trần thiếu cũng không biết làm sao nhưng trong lòng cứ bứt dứt khó chịu. Ngô Du càng ngày càng khiến hắn cảm thấy bực bội và bối rối, hắn muốn thoát khỏi khốn cảnh này song lại bất lực, hắn đẩy mọi trạng thái hoang mang lúc này của mình quy tội cho Ngô Du. Là Ngô Du đang mê hoặc hắn.
Vài ngày không gặp Trần thiếu, Ngô Du nhớ hắn là thật, cũng không muốn so đo với hắn, nhưng giọng điệu ước gì hắn chết sớm của Trần thiếu thật khiến hắn không được thoải mái. Ngô Du lật người đè lên trên Trần thiếu, lời nói ra cũng vô thức mang theo châm chọc: “Có phải mấy ngày không làm khiến anh quên mất ai là chủ nhân của anh rồi không? Anh mong tôi chết? Anh cho rằng tôi chết rồi là anh được giải thoát sao?”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Tao chẳng nói gì hết.”
Ngô Du có chút thô lỗ miết cằm Trần thiếu, lấp kín đôi môi mỏng, hôn môi mãnh liệt, đồng thời vội vàng kéo quần Trần thiếu ra.
Bên trên Trần thiếu còn ăn mặc đầy đủ, xong bên dưới lại bị chiếm đoạt hoàn toàn. Ngô Du thì chỉ để lộ dục vọng, tùy tiện mở rộng vài cái rồi tách đùi hắn ra đẩy vào trong. Chỗ đó còn khô ráo, bị động tác thô lỗ của Ngô Du làm cho hơi đau. Trần thiếu nghiến răng, không nói một tiếng.
Ngô Du cười lạnh: “Chặt quá, còn hút vào trong nữa. Đã lâu vậy rồi, anh cũng quen bị tôi làm rồi phải không, nếu không có gì đó cắm vào đây, anh có cảm thấy trống trải hay không?”
Trần thiếu nghiến răng: “Cái đo… Hự…”
Ngô Du đã đưa vào toàn bộ, kích thước khổng lồ hoàn toàn xâm chiếm cơ thể Trần thiếu. Hắn dùng sức va chạm, lắc lư cơ thể bên dưới, chiếc giường lớn rung động theo động tác của hai người.
Trần thiếu sắc mặt ửng hồng, toàn thân toát một lớp mồ hôi mỏng vì khoái cảm làm người ta run rẩy đó. Hắn mím môi, giống như mọi lần, không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào, không muốn đáp lại bất cứ thứ gì. Dáng vẻ nhẫn nhục kia lại càng kích thích dục vọng ngược đãi của Ngô Du, khiến hắn xâm phạm cơ thể rắn chắc nam tính này không biết mệt mỏi, chỉ muốn xem thêm thật nhiều biểu cảm mất kiểm soát trên khuôn mặt này.
Lần này Ngô Du làm thật lâu mới bắn ra, tra tấn Trần thiếu đến độ thần trí có chút bất minh, mà bây giờ vẫn còn là ban ngày. Dục vọng của Ngô Du rất đáng sợ, hơn nữa chỉ bám lấy hắn, chưa từng tìm ai khác, chuyện này Trần thiếu rất có kinh nghiệm.
Làm xong, dường như Ngô Du đã xả hết tức giận tích tụ trong lòng ra ngoài, lại trở về dáng vẻ tình nhân dịu dàng, cẩn thận lau người, mặc quần áo cho Trần thiếu, còn bón cho hắn bánh ngọt hoa quả mà hắn mang đến từ Trùng Khánh.
Trần thiếu vô số lần nói cho mình đừng chọc Ngô Du nổi giận, bởi vì chuyện đó không có bất cứ ý nghĩa nào hết, chỉ là tự mình chuốc khổ mà thôi, nhưng tính hắn lại không nhịn được. Chịu chút đau khổ rồi, quả nhiên hắn im lặng hơn, Ngô Du cho ăn gì thì ăn, cũng không nói gì cả.
Buổi chiều, Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Ngô Du cùng nhau bước vào một phòng khác, bắt đầu thăng cấp.
Nghe nói quá trình này phải liên tục một ngày một đêm, người của hội Băng Sương đều làm hết phận sự chờ ở ngoài cửa, chỉ có một mình Trần thiếu thản nhiên cần ăn cứ ăn, cần ngủ cứ ngủ.
Ngày hôm sau, khi Trần thiếu đang ở trong phòng thì đột nhiên cảm thấy một dao động năng lượng cực mạnh. Hắn chưa từng cảm nhận được nguồn năng lượng nào mạnh như thế trên người bất cứ ai hay động vật nào, quả thật làm người ta thấy da đầu tê dại. Hắn đi xuống phòng khách, thấy tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng nhìn căn phòng kia, biết năng lượng là do Ngô Du phát ra, cũng biết giờ là thời khắc mấu chốt nhất.
Ngô Du sẽ thành công, hay sẽ… chết? Vừa nghĩ đến chuyện có thể Ngô Du sẽ chết, Trần thiếu cảm thấy có vài cảm xúc khác thường. Nếu Ngô Du chết, nhất định hắn có thể thuận lợi đoạt lại quyền khống chế Trùng Khánh, chung quy không có Ngô Du, không ai ở Trùng Khánh có thể áp chế hắn. Nếu Ngô Du chết… người đàn ông kiệt ngạo, bá đạo, mạnh mẽ ấy, có thể chết thật ư?
Lại qua hơn một giờ, nguồn năng lượng rất có cảm giác áp bức chợt tắt, trở về bình tĩnh, Trần thiếu và nhóm người chờ bên ngoài giống nhau, tim đập loạn lên.
Một lát sau, căn phòng mở cửa, Thành Thiên Bích đỡ Tùng Hạ trông có chút suy yếu đi ra, người của hội Băng Sương ùa lên như ong vỡ tổ.
Trang Nghiêu hỏi: “Thế nào rồi?”
Nét mặt Tùng Hạ nghiêm trọng, song vẫn gật đầu.
Trong lòng Trần thiếu cả kinh, chẳng lẽ… trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể nói rõ là tâm trạng gì.
Rất nhanh, người của hội Băng Sương nâng Ngô Du ra, Ngô Du tuy đang gần hôn mê nhưng ***g ngực vẫn lên xuống ổn định, rõ ràng còn sống. Trần thiếu chậm rãi thở ra một hơi, trợn mắt khinh bỉ, xoay người đi. Để che giấu cảm xúc của mình mà hắn cầm một quyển sách lên đọc, nhưng bàn tay cầm sách lại hơi run lên.
Thật là rất đáng tiếc, gã đàn ông đó không chết.
Lúc này Tiểu Huy đi tới: “Trần thiếu, lão đại gọi anh qua.”
Trần thiếu ném cuốn sách trong tay, đi vào phòng Ngô Du. Ngô Du cho tất cả mọi người ra ngoài, mệt mỏi vươn tay với hắn: “Bảo bối, lại đây nào.”
Trần thiếu đi qua, ngồi xuống mép giường, yên lặng nhìn hắn.
Ngô Du cười: “Thật là nguy hiểm, có vài tiếng đồng hồ tôi cảm thấy không phải mình đang khống chế năng lượng mà là năng lượng đang khống chế tôi, tôi còn suýt mất kiểm soát. Có điều nghĩ đến anh, tôi lại gắng gượng trở lại.”
Trần thiếu không quen với dáng vẻ yếu ớt lúc này của Ngô Du, mỉa mai: “Cũng không phải sinh ly tử biệt, khỏi phải nói như thế.”
Ngô Du bắt lấy tay hắn: “Nhưng vừa rồi tôi thật sự có khả năng sẽ chết.”
“Không phải mày vẫn sống sao?” Trần thiếu âm trầm nhìn hắn: “Hay để tao giúp mày một tay?”
Ngô Du cười: “Tuy rằng giờ tôi đang rất yếu, nhưng anh vẫn không giết được tôi, anh có biết tôi tiến hóa ra khả năng gì không?”
Vừa rồi trong một khoảnh khắc, Trần thiếu thật sự có ý định giết chết Ngô Du ngay lúc này, nhưng hắn không biết mình có quyết tâm thực hiện hay không, chung quy thì không thể coi thường gã đàn ông này tại bất cứ thời điểm nào.
Ngô Du nắm chặt tay Trần thiếu, Trần thiếu đột nhiên cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, hắn cúi đầu thấy ngón tay Ngô Du lại biến thành cục băng trong suốt! Tuy rằng chỉ có một ngón tay song vẫn đủ khiến Trần thiếu kinh ngạc.
Ngô Du nói: “Thấy không, họ gọi cái này là nguyên tố hóa. Thành Thiên Bích nói, càng tiến hóa càng mạnh, trình độ nguyên tố hóa sẽ càng cao, sẽ có một ngày tôi có thể toàn thân đều biến thành băng. Đến lúc đó, chắc hẳn không ai có thể giết tôi được.”
Trần thiếu rút tay về, lạnh nhạt: “Chúc mừng mày.”
Ngô Du nhìn hắn, có lẽ là vì mới đi một vòng qua Quỷ Môn Quan nên lúc này cảm xúc của hắn đặc biệt mẫn cảm, khẽ nói: “Nhưng dù có lợi hại thế nào, người tôi thích lại không thích tôi, biết làm sao được.”
Trần thiếu cả giận: “Mấy câu nhàm chán này của mày nói có nghĩa lý gì.”
“Đâu có nhàm chán, lần nào tôi cũng nói thật. Tôi thích anh, muốn sống đến già với anh ở Trùng Khánh.” Ngô Du cười cười, lại bắt lấy tay Trần thiếu.
Trần thiếu muốn rút tay về nhưng không rút được, xem ra lúc này Ngô Du vẫn còn sức mạnh.
Ngô Du kéo hắn: “Lại đây ngủ với tôi một giấc, buồn ngủ quá.”
Trần thiếu do dự một chút, vẫn trèo lên giường. Ngô Du ôm lấy Trần thiếu, vùi mặt vào cổ hắn: “Lúc cảm thấy mình sắp chết, tôi mới phát hiện vướng bận duy nhất của mình trên thế giới này chỉ có anh mà thôi.”
Trần thiếu toàn thân chấn động, ánh mắt trở nên âm trầm mà phức tạp.
Ngô Du khẽ nói: “Anh không hề để ý đến sống chết của tôi chút nào sao, thật vô lương tâm mà…”
Trần thiếu nhớ tới tâm trạng của mình khoảnh khắc cánh cửa mở ra, không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Ngô Du lại khẽ lẩm bẩm gì đó, Trần thiếu không nghe rõ. Chẳng bao lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Ngô Du, xem ra hắn mệt thật, cứ như vậy nắm tay Trần thiếu, dựa vào vai hắn mà ngủ.
Trần thiếu nhìn Ngô Du ngủ say không hề đề phòng, lặng lẽ đặt tay lên cổ hắn, móng tay mượt mà lập tức biến thành móng vuốt sắc bén. Chỉ cần cắm mạnh nó xuống, gã đàn ông này sẽ chết, bây giờ hắn đang rất yếu, năng lượng cực thấp, chưa chắc đã thắng được mình, giờ là cơ hội duy nhất để giết hắn.
Nhưng… cha mẹ hắn còn trong tay người này, Trần thiếu thu vuốt lại, siết chặt nắm đấm, đặt ở bên cạnh. Nhìn gương mặt say ngủ yên bình của Ngô Du, ánh mắt hắn lại càng mê man.
Ngô Du nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc cũng hồi phục hẳn. Hai ngày qua hắn không bước chân ra ngoài, lại gọi Trần thiếu đến bên, ngày ngày dựa vào người Trần thiếu ăn uống, đọc sách, nói chuyện. Nếu gạt đi tất cả tranh chấp và xung đột, hai người họ một tủm tỉm một lạnh lùng, trông cũng khá giống những cặp đôi bình thường, những chuyện đang làm cũng đều là những chuyện bình thường nhất và cũng ấm áp nhất giữa tình nhân với nhau.
Sau khi Ngô Du nghỉ xong, Tùng Hạ cũng hồi phục năng lượng, để tiết kiệm thời gian nên họ quyết định ngay chiều hôm đó sẽ giúp Trần thiếu thăng cấp.
Khi Trần thiếu thăng cấp, có vẻ như Ngô Du còn căng thẳng hơn lúc bản thân thăng cấp, kiên quyết muốn ở trong phòng với Trần thiếu. Trong hơn hai mươi tiếng dài đằng đẵng đó, Ngô Du cứ như vậy nhìn chằm chằm Trần thiếu, một tấc cũng không rời.
Trần thiếu thăng cấp thuận lợi đến bất ngờ, gần như không cần Tùng Hạ hỗ trợ đã thuận lợi đột phá cấp hai, chỉ là sau khi thăng cấp thì cũng hôn mê ngất xỉu.
Ngô Du ôm Trần thiếu lên, trước mặt Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, không chút kiêng dè hôn lên trán Trần thiếu, sau đó cười nói với Tùng Hạ: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa, cùng mấy người đến Thanh Hải.”
Ngô Du bàn điều kiện với Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, sắp xếp xong cho họ thì vào phòng ngủ tìm Trần thiếu.
Lúc ấy Trần thiếu đang nghỉ trưa, nhưng hắn ngủ không được sâu, Ngô Du vừa vào hắn đã cảm giác được, nhưng hắn lại nhắm mắt, muốn vờ như đang ngủ tiếp.
Ngô Du trèo lên giường, áp sát hắn, khẽ hỏi: “Đang ngủ à?”
Trần thiếu “ờm” một tiếng.
Ngô Du cười cười, nằm xuống bên cạnh, từ đằng sau ôm lấy hông hắn: “Vài ngày không gặp, nhớ anh quá.”
Trần thiếu mở mắt: “Nói xong với họ rồi?”
“Xong rồi, chiều nay sẽ bắt đầu, tôi thăng cấp trước, nếu an toàn thì đến anh.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Thế nếu mày chết thì sao?”
Ngô Du ngẫm nghĩ: “Anh hỏi đúng lắm, nếu chết, tôi sẽ đưa anh đi cùng hay là để anh lại nhỉ.”
Trần thiếu nheo mắt: “Đến chết mày cũng không tha cho tao?”
Ngô Du cười: “Ai bảo tôi thích anh chứ.”
Trần thiếu không kiên nhẫn nói: “Mày thế này không phải là thích.”
“Vì sao không phải.”
Trần thiếu trầm giọng: “Mày không xứng nói thích với tao.”
Ngô Du hơi nhíu mi: “Hôm nay anh sao vậy? Lại muốn gây sự à?”
Trần thiếu cũng không biết làm sao nhưng trong lòng cứ bứt dứt khó chịu. Ngô Du càng ngày càng khiến hắn cảm thấy bực bội và bối rối, hắn muốn thoát khỏi khốn cảnh này song lại bất lực, hắn đẩy mọi trạng thái hoang mang lúc này của mình quy tội cho Ngô Du. Là Ngô Du đang mê hoặc hắn.
Vài ngày không gặp Trần thiếu, Ngô Du nhớ hắn là thật, cũng không muốn so đo với hắn, nhưng giọng điệu ước gì hắn chết sớm của Trần thiếu thật khiến hắn không được thoải mái. Ngô Du lật người đè lên trên Trần thiếu, lời nói ra cũng vô thức mang theo châm chọc: “Có phải mấy ngày không làm khiến anh quên mất ai là chủ nhân của anh rồi không? Anh mong tôi chết? Anh cho rằng tôi chết rồi là anh được giải thoát sao?”
Trần thiếu lạnh lùng nhìn hắn: “Tao chẳng nói gì hết.”
Ngô Du có chút thô lỗ miết cằm Trần thiếu, lấp kín đôi môi mỏng, hôn môi mãnh liệt, đồng thời vội vàng kéo quần Trần thiếu ra.
Bên trên Trần thiếu còn ăn mặc đầy đủ, xong bên dưới lại bị chiếm đoạt hoàn toàn. Ngô Du thì chỉ để lộ dục vọng, tùy tiện mở rộng vài cái rồi tách đùi hắn ra đẩy vào trong. Chỗ đó còn khô ráo, bị động tác thô lỗ của Ngô Du làm cho hơi đau. Trần thiếu nghiến răng, không nói một tiếng.
Ngô Du cười lạnh: “Chặt quá, còn hút vào trong nữa. Đã lâu vậy rồi, anh cũng quen bị tôi làm rồi phải không, nếu không có gì đó cắm vào đây, anh có cảm thấy trống trải hay không?”
Trần thiếu nghiến răng: “Cái đo… Hự…”
Ngô Du đã đưa vào toàn bộ, kích thước khổng lồ hoàn toàn xâm chiếm cơ thể Trần thiếu. Hắn dùng sức va chạm, lắc lư cơ thể bên dưới, chiếc giường lớn rung động theo động tác của hai người.
Trần thiếu sắc mặt ửng hồng, toàn thân toát một lớp mồ hôi mỏng vì khoái cảm làm người ta run rẩy đó. Hắn mím môi, giống như mọi lần, không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào, không muốn đáp lại bất cứ thứ gì. Dáng vẻ nhẫn nhục kia lại càng kích thích dục vọng ngược đãi của Ngô Du, khiến hắn xâm phạm cơ thể rắn chắc nam tính này không biết mệt mỏi, chỉ muốn xem thêm thật nhiều biểu cảm mất kiểm soát trên khuôn mặt này.
Lần này Ngô Du làm thật lâu mới bắn ra, tra tấn Trần thiếu đến độ thần trí có chút bất minh, mà bây giờ vẫn còn là ban ngày. Dục vọng của Ngô Du rất đáng sợ, hơn nữa chỉ bám lấy hắn, chưa từng tìm ai khác, chuyện này Trần thiếu rất có kinh nghiệm.
Làm xong, dường như Ngô Du đã xả hết tức giận tích tụ trong lòng ra ngoài, lại trở về dáng vẻ tình nhân dịu dàng, cẩn thận lau người, mặc quần áo cho Trần thiếu, còn bón cho hắn bánh ngọt hoa quả mà hắn mang đến từ Trùng Khánh.
Trần thiếu vô số lần nói cho mình đừng chọc Ngô Du nổi giận, bởi vì chuyện đó không có bất cứ ý nghĩa nào hết, chỉ là tự mình chuốc khổ mà thôi, nhưng tính hắn lại không nhịn được. Chịu chút đau khổ rồi, quả nhiên hắn im lặng hơn, Ngô Du cho ăn gì thì ăn, cũng không nói gì cả.
Buổi chiều, Thành Thiên Bích, Tùng Hạ và Ngô Du cùng nhau bước vào một phòng khác, bắt đầu thăng cấp.
Nghe nói quá trình này phải liên tục một ngày một đêm, người của hội Băng Sương đều làm hết phận sự chờ ở ngoài cửa, chỉ có một mình Trần thiếu thản nhiên cần ăn cứ ăn, cần ngủ cứ ngủ.
Ngày hôm sau, khi Trần thiếu đang ở trong phòng thì đột nhiên cảm thấy một dao động năng lượng cực mạnh. Hắn chưa từng cảm nhận được nguồn năng lượng nào mạnh như thế trên người bất cứ ai hay động vật nào, quả thật làm người ta thấy da đầu tê dại. Hắn đi xuống phòng khách, thấy tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng nhìn căn phòng kia, biết năng lượng là do Ngô Du phát ra, cũng biết giờ là thời khắc mấu chốt nhất.
Ngô Du sẽ thành công, hay sẽ… chết? Vừa nghĩ đến chuyện có thể Ngô Du sẽ chết, Trần thiếu cảm thấy có vài cảm xúc khác thường. Nếu Ngô Du chết, nhất định hắn có thể thuận lợi đoạt lại quyền khống chế Trùng Khánh, chung quy không có Ngô Du, không ai ở Trùng Khánh có thể áp chế hắn. Nếu Ngô Du chết… người đàn ông kiệt ngạo, bá đạo, mạnh mẽ ấy, có thể chết thật ư?
Lại qua hơn một giờ, nguồn năng lượng rất có cảm giác áp bức chợt tắt, trở về bình tĩnh, Trần thiếu và nhóm người chờ bên ngoài giống nhau, tim đập loạn lên.
Một lát sau, căn phòng mở cửa, Thành Thiên Bích đỡ Tùng Hạ trông có chút suy yếu đi ra, người của hội Băng Sương ùa lên như ong vỡ tổ.
Trang Nghiêu hỏi: “Thế nào rồi?”
Nét mặt Tùng Hạ nghiêm trọng, song vẫn gật đầu.
Trong lòng Trần thiếu cả kinh, chẳng lẽ… trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể nói rõ là tâm trạng gì.
Rất nhanh, người của hội Băng Sương nâng Ngô Du ra, Ngô Du tuy đang gần hôn mê nhưng ***g ngực vẫn lên xuống ổn định, rõ ràng còn sống. Trần thiếu chậm rãi thở ra một hơi, trợn mắt khinh bỉ, xoay người đi. Để che giấu cảm xúc của mình mà hắn cầm một quyển sách lên đọc, nhưng bàn tay cầm sách lại hơi run lên.
Thật là rất đáng tiếc, gã đàn ông đó không chết.
Lúc này Tiểu Huy đi tới: “Trần thiếu, lão đại gọi anh qua.”
Trần thiếu ném cuốn sách trong tay, đi vào phòng Ngô Du. Ngô Du cho tất cả mọi người ra ngoài, mệt mỏi vươn tay với hắn: “Bảo bối, lại đây nào.”
Trần thiếu đi qua, ngồi xuống mép giường, yên lặng nhìn hắn.
Ngô Du cười: “Thật là nguy hiểm, có vài tiếng đồng hồ tôi cảm thấy không phải mình đang khống chế năng lượng mà là năng lượng đang khống chế tôi, tôi còn suýt mất kiểm soát. Có điều nghĩ đến anh, tôi lại gắng gượng trở lại.”
Trần thiếu không quen với dáng vẻ yếu ớt lúc này của Ngô Du, mỉa mai: “Cũng không phải sinh ly tử biệt, khỏi phải nói như thế.”
Ngô Du bắt lấy tay hắn: “Nhưng vừa rồi tôi thật sự có khả năng sẽ chết.”
“Không phải mày vẫn sống sao?” Trần thiếu âm trầm nhìn hắn: “Hay để tao giúp mày một tay?”
Ngô Du cười: “Tuy rằng giờ tôi đang rất yếu, nhưng anh vẫn không giết được tôi, anh có biết tôi tiến hóa ra khả năng gì không?”
Vừa rồi trong một khoảnh khắc, Trần thiếu thật sự có ý định giết chết Ngô Du ngay lúc này, nhưng hắn không biết mình có quyết tâm thực hiện hay không, chung quy thì không thể coi thường gã đàn ông này tại bất cứ thời điểm nào.
Ngô Du nắm chặt tay Trần thiếu, Trần thiếu đột nhiên cảm thấy ngón tay lạnh lẽo, hắn cúi đầu thấy ngón tay Ngô Du lại biến thành cục băng trong suốt! Tuy rằng chỉ có một ngón tay song vẫn đủ khiến Trần thiếu kinh ngạc.
Ngô Du nói: “Thấy không, họ gọi cái này là nguyên tố hóa. Thành Thiên Bích nói, càng tiến hóa càng mạnh, trình độ nguyên tố hóa sẽ càng cao, sẽ có một ngày tôi có thể toàn thân đều biến thành băng. Đến lúc đó, chắc hẳn không ai có thể giết tôi được.”
Trần thiếu rút tay về, lạnh nhạt: “Chúc mừng mày.”
Ngô Du nhìn hắn, có lẽ là vì mới đi một vòng qua Quỷ Môn Quan nên lúc này cảm xúc của hắn đặc biệt mẫn cảm, khẽ nói: “Nhưng dù có lợi hại thế nào, người tôi thích lại không thích tôi, biết làm sao được.”
Trần thiếu cả giận: “Mấy câu nhàm chán này của mày nói có nghĩa lý gì.”
“Đâu có nhàm chán, lần nào tôi cũng nói thật. Tôi thích anh, muốn sống đến già với anh ở Trùng Khánh.” Ngô Du cười cười, lại bắt lấy tay Trần thiếu.
Trần thiếu muốn rút tay về nhưng không rút được, xem ra lúc này Ngô Du vẫn còn sức mạnh.
Ngô Du kéo hắn: “Lại đây ngủ với tôi một giấc, buồn ngủ quá.”
Trần thiếu do dự một chút, vẫn trèo lên giường. Ngô Du ôm lấy Trần thiếu, vùi mặt vào cổ hắn: “Lúc cảm thấy mình sắp chết, tôi mới phát hiện vướng bận duy nhất của mình trên thế giới này chỉ có anh mà thôi.”
Trần thiếu toàn thân chấn động, ánh mắt trở nên âm trầm mà phức tạp.
Ngô Du khẽ nói: “Anh không hề để ý đến sống chết của tôi chút nào sao, thật vô lương tâm mà…”
Trần thiếu nhớ tới tâm trạng của mình khoảnh khắc cánh cửa mở ra, không khỏi nuốt nước bọt một cái.
Ngô Du lại khẽ lẩm bẩm gì đó, Trần thiếu không nghe rõ. Chẳng bao lâu, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Ngô Du, xem ra hắn mệt thật, cứ như vậy nắm tay Trần thiếu, dựa vào vai hắn mà ngủ.
Trần thiếu nhìn Ngô Du ngủ say không hề đề phòng, lặng lẽ đặt tay lên cổ hắn, móng tay mượt mà lập tức biến thành móng vuốt sắc bén. Chỉ cần cắm mạnh nó xuống, gã đàn ông này sẽ chết, bây giờ hắn đang rất yếu, năng lượng cực thấp, chưa chắc đã thắng được mình, giờ là cơ hội duy nhất để giết hắn.
Nhưng… cha mẹ hắn còn trong tay người này, Trần thiếu thu vuốt lại, siết chặt nắm đấm, đặt ở bên cạnh. Nhìn gương mặt say ngủ yên bình của Ngô Du, ánh mắt hắn lại càng mê man.
Ngô Du nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc cũng hồi phục hẳn. Hai ngày qua hắn không bước chân ra ngoài, lại gọi Trần thiếu đến bên, ngày ngày dựa vào người Trần thiếu ăn uống, đọc sách, nói chuyện. Nếu gạt đi tất cả tranh chấp và xung đột, hai người họ một tủm tỉm một lạnh lùng, trông cũng khá giống những cặp đôi bình thường, những chuyện đang làm cũng đều là những chuyện bình thường nhất và cũng ấm áp nhất giữa tình nhân với nhau.
Sau khi Ngô Du nghỉ xong, Tùng Hạ cũng hồi phục năng lượng, để tiết kiệm thời gian nên họ quyết định ngay chiều hôm đó sẽ giúp Trần thiếu thăng cấp.
Khi Trần thiếu thăng cấp, có vẻ như Ngô Du còn căng thẳng hơn lúc bản thân thăng cấp, kiên quyết muốn ở trong phòng với Trần thiếu. Trong hơn hai mươi tiếng dài đằng đẵng đó, Ngô Du cứ như vậy nhìn chằm chằm Trần thiếu, một tấc cũng không rời.
Trần thiếu thăng cấp thuận lợi đến bất ngờ, gần như không cần Tùng Hạ hỗ trợ đã thuận lợi đột phá cấp hai, chỉ là sau khi thăng cấp thì cũng hôn mê ngất xỉu.
Ngô Du ôm Trần thiếu lên, trước mặt Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, không chút kiêng dè hôn lên trán Trần thiếu, sau đó cười nói với Tùng Hạ: “Tôi sẽ thực hiện lời hứa, cùng mấy người đến Thanh Hải.”
Danh sách chương