Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càng ngày càng thú vị.”

Tùng Hạ dựa vào cạnh Thành Thiên Bích, khép lại đôi mắt mệt mỏi, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Bởi vì đã đi một ngày đường nên thể lực bị tiêu hao rất lớn, cậu ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Tùng Hạ dụi mắt ngồi dậy, thấy Liễu Phong Vũ đang ngồi trên đất nghịch một cành cây, Thành Thiên Bích thì dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi. Cậu nói: “Liễu ca, sao không gọi tôi dậy gác đêm?”

Liễu Phong Vũ không ngẩng đầu: “Cậu ta gác thay cậu rồi.”

Tùng Hạ cảm thấy rất không tốt, nhìn quầng mắt hơi thâm lại của Thành Thiên Bích, trong lòng cậu không thể nói rõ là cảm giác gì.

Cậu biết Thành Thiên Bích thật sự rất tốt với cậu, bất luận là nhiệm vụ hay thật sự coi cậu thành bạn đồng hành, cậu cũng rất cảm động. Cậu cũng không biết phải báo đáp thế nào, chỉ cần là chuyện cậu có thể làm được, cậu sẽ sẵn lòng làm cho Thành Thiên Bích.

Liễu Phong Vũ trêu chọc: “Cậu ta đúng là quá tốt ha, hai người không phải chuyện đó chứ?”

Tùng Hạ lúng túng: “Liễu ca đúng là cái gì cũng đùa được.”

“Thế có là gì cơ chứ, anh thấy nhiều rồi, đâu có gì mới mẻ.” Liễu Phong Vũ cười hì hì nhìn cậu: “Tiểu Hạ, vừa nhìn đã biết cậu là trai tân, Liễu ca khuyên cậu một câu, chúng ta không biết chừng sẽ mất mạng vào một ngày nào đó, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, hiểu không? Chẳng nhẽ cậu muốn đến chết vẫn làm trai tân?”

Tùng Hạ đỏ mặt: “Chớ nói lung tung, bây giờ chúng ta đâu còn tâm trạng mà suy nghĩ đến những thứ kia.”

Liễu Phong Vũ nhún vai: “Dù sao thì cậu cũng đừng yêu anh đấy. Anh biết anh vừa đẹp trai vừa lợi hại, cậu rất sùng bái anh, nhưng anh chỉ thích kiểu xinh đẹp thôi.”

Tùng Hạ cực kỳ bất đắc dĩ: “Nhất định tôi sẽ chú ý.”

Liễu Phong Vũ cười tít mắt, tiếp tục nghịch cành cây.

Tùng Hạ hít sâu một cái: “Liễu ca, nói chuyện chính sự.”

“Lạp xưởng thì để ngày mai ăn đi.”

Tùng Hạ dở khóc dở cười: “Không phải chuyện này.”

“Ờ… thế nói đi.”

Tùng Hạ sắp xếp lại một chút: “Có một bí mật mà tôi vẫn chưa nói cho anh.”

Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Anh biết chú em với Thành Thiên Bích lén lén lút lút sau lưng anh nói những chuyện anh không hiểu, nhất định là có việc gì đó giấu anh, cậu không nói anh cũng lười hỏi, bây giờ lại muốn nói, anh sẽ gắng nghe một chút.”

“Nói như thế nào nhỉ, so với thế giới này và các giống loài biến dị thì chuyện đó còn vĩ mô hơn.”

“Vĩ mô đến thế nào?”

“Nói cụ thể vậy, ví dụ như mọi người đều biết sinh vật muốn tiến hóa thì cần phải có sẵn năng lượng trong cơ thể, mà tất cả những giống loài có năng lượng tiến hóa thì đều không thoát khỏi nguyên tố Ngũ hành.”

“Ồ?” Liễu Phong Vũ hứng thú: “Ý cậu là, tất cả những loài biến dị đều có liên quan đến nguyên tố Ngũ hành?”

“Có thể nói như vậy.”

“Đó là nguyên tố gì?”

“Hoa đại vương thuộc Hỏa trong Ngũ hành, năng lượng trong cơ thể anh là năng lượng Hỏa.”

“Thế còn Thành Thiên Bích?”

“Năng lượng Mộc, sức gió là hợp chất diễn sinh [45] của năng lượng Mộc.”

[45] Hợp chất diễn sinh: Hợp chất tạo thành sau khi hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp, ví dụ như khí than có chứa hợp chất diễn sinh của benzen và amoniac.

“Vậy… cậu thì sao?” Liễu Phong Vũ nheo mắt lại nhìn cậu.

“…”

“Đừng nói với anh là cậu không biến dị đấy, tuy anh không cảm giác được dao động năng lượng của cậu, thế nhưng cậu đã nhiều lần biểu hiện mình không giống bình thường. Chẳng hạn như tối qua thân thể cậu đột nhiên phát nhiệt, hôm nay thị lực của cậu đột nhiên được nâng cao. Còn nữa, khi con ếch kia chết, anh còn có thể cảm nhận được năng lượng của nó, thế nhưng khi đến gần một chút, năng lượng đó lại bị giảm bớt, đồng thời rất nhanh biến mất. Anh vốn nghĩ rằng chuyện đó do nó đã chết, kiểu hồn vía bay đi đấy, nhưng vẫn có chút hoài nghi.”

Tùng Hạ có chút kinh ngạc. Trong mắt Liễu Phong Vũ vẫn luôn có vài phần như đang đùa nghịch, giống như hắn ta chẳng hề nghĩ gì, cũng chẳng hề để tâm đến chuyện gì, không ngờ sức quan sát của hắn lại nhạy cảm như thế, vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của họ, chỉ có điều không nói gì mà thôi.

Xem ra, trong lúc họ phòng bị và quan sát Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ cũng đang phòng bị và quan sát họ.

Chỉ là cùng đi một đường, họ ít nhiều đã thành lập sự tin tưởng, cho nên Tùng Hạ mới muốn thẳng thắn với Liễu Phong Vũ, còn Liễu Phong Vũ cũng không còn che giấu nghi vấn của mình nữa.

Tùng Hạ nói: “Muốn giải thích vấn đề này thì có chút phức tạp, nhưng sau này cũng sẽ nói đến. Nói chung, động thực vật tiến hóa không phải lung tung, mặc dù hình thái tiến hóa nhìn như không giống nhau, thế nhưng xét đến cùng thì đều không rời khỏi nguyên tố Ngũ hành. Bất kỳ sự tiến hóa nào cũng xảy ra do một nguyên tố trong các nguyên tố Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ quá thịnh.”

Liễu Phong Vũ gật đầu, có một nhận thức hoàn toàn mới với các nguyên tố Ngũ hành.

Không biết từ lúc nào, Thành Thiên Bích đã tỉnh, vẫn dựa vào thân cây, lẳng lặng nhìn họ.

Tùng Hạ cho hắn một nụ cười, tiếp tục nói với Liễu Phong Vũ: “Phương diện này còn có một ngoại lệ, chính là tôi.”

Liễu Phong Vũ không chút ngạc nhiên.

Tùng Hạ biểu hiện ra một ít đặc tính của tiến hóa, thế nhưng Liễu Phong Vũ lại không cảm nhận được dao động năng lượng trong cơ thể cậu, chuyện này rất không hợp với lẽ thường, cho nên Tùng Hạ quả thật phải là một người đặc biệt.

Tùng Hạ nói: “Năng lượng trong cơ thể tôi, là ‘năng lượng vô thuộc tính’, hiện nay tất cả năng lượng vô thuộc tính đều có được thông qua hấp thu năng lượng của sinh vật tử vong, bất luận là năng lượng có thuộc tính gì, sau khi tiến vào cơ thể tôi thì đều hóa thành năng lượng vô thuộc tính. Hiện nay năng lực duy nhất tôi có thể nắm giữ là dùng năng lượng vô thuộc tính cường hóa một bộ phận của thân thể, ví dụ như khiến thân thể duy trì nhiệt độ ổn định, khiến thị lực được tăng cường.”

“Tại sao lại có loại năng lượng vô thuộc tính này?”

“Bởi vì năng lượng vô thuộc tính có ở khắp nơi, trận động đất ở Golmud đã khuếch tán ra toàn cầu một sóng năng lượng rất lớn, đó chính là năng lượng vô thuộc tính.”

Rốt cuộc Liễu Phong Vũ đã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Có chắc không?”

“Gần như có thể chắc chắn.”

“Tại sao cậu lại biết nhiều như vậy?”

“Chuyện này tạm thời không thể nói cho Liễu ca, hôm nay, tôi chỉ muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng.”

“Nói đi.”

“Năng lực tiến hóa có thể nâng cao thông qua tu luyện.”

Liễu Phong Vũ mắt sáng như đuốc.

Trong thời kì tận thế, sức mạnh chính là tất cả, sức mạnh chính là đường tắt duy nhất đảm bảo mình có thể sống tiếp, không ai không khát vọng mình thu được sức mạnh lớn hơn cả.

Tùng Hạ thành thật nói: “Liễu ca, chúng ta đi đường đồng sinh cộng tử, bây giờ còn cả con đường dài hơn hai ngàn km, nếu không có gì bất ngờ thì mọi người sẽ đi cùng nhau đến hết. Tin tưởng, nói mọi chuyện cho nhau, mong mọi người sẽ trở nên mạnh mẽ. Chỉ khi mọi người đều trở nên mạnh mẽ thì mới cùng nhau sống sót được, tôi định nói phương pháp tu luyện nói cho anh, hy vọng anh có thể giữ bí mật.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Sao lại nói cho người khác biết được.”

Hắn không biết Tùng Hạ làm thế nào để có được những thông tin này, thế nhưng nếu Tùng Hạ nói tạm thời không nói cho hắn, hắn cũng không muốn hỏi, không cần biết rốt cuộc Tùng Hạ có bí mật gì, đều không thể để lộ, bằng không trong thời đại điên cuồng này, không thể tưởng tượng ra hậu quả.

Tùng Hạ lấy từ trong ba lô Thành Thiên Bích ra mấy tờ giấy: “Chính là những thứ này, anh cứ làm theo nó. Thiên Bích đã tu luyện từ lâu, anh không biết gì thì hỏi cậu ấy, sau khi học thuộc thì có thể tiêu hủy.”

Liễu Phong Vũ nhận lấy tờ giấy, vội vàng nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu, cười vỗ vỗ đầu Tùng Hạ: “Cậu được đấy.”

Tùng Hạ cười cười, thuật lại cặn kẽ về hệ thống năng lượng và tinh lọc hạt nhân năng lượng cho Liễu Phong Vũ nghe.

Liễu Phong Vũ càng nghe càng mê mẩn, cảm thán: “Theo như cậu nói, nếu có thể để hạt nhân đạt được tầng bảy – thuần khiết, chẳng phải có thể hô phong hoán vũ hay sao?”

“Không sai, theo sự tăng trưởng của năng lượng, mọi người còn có thể biến hóa ra rất nhiều sức mạnh mà chúng ta không biết, giống như ảnh hưởng của năng lượng vô thuộc tính với thế giới này, sẽ càng ngày phát triển không ngừng, các sinh vật không chỉ tiến hóa đơn giản như bây giờ. Nếu như đây đúng là kỷ Cambri thứ hai, như vậy đặc điểm nổi trội sinh ra trong kỷ Cambri, ngoại trừ tiến hóa còn có sự sống mới. Hàng triệu năm của kỷ Cambri đã xuất hiện thêm vô số sinh vật trước kia không có, những sinh vật mới và sinh thể không ngừng xuất hiện. So với chuyện những sinh vật trên địa cầu đang tiến hóa, điều tôi sợ hơn chính là tương lai sẽ xuất hiện những giống loài mới. Bởi vì chúng ta hoàn toàn không biết, cho nên không chỉ tăng cường năng lượng, chúng ta còn phải sáng tạo, tạo ra những năng lực mới, tôi tin mọi người nhất định có thể làm được.”

“Vậy còn cậu? Nhất định sẽ có rất nhiều… năng lượng.”

Tùng Hạ gật đầu: “Tôi tin năng lượng của tôi nhất định sẽ vô cùng hữu dụng, chuyện này còn cần tìm hiểu thêm. Chí ít hiện nay có thể lợi dụng năng lượng trong cơ thể cường hóa một bộ phận, tự bảo vệ lấy mình.”

Liễu Phong Vũ cười híp mắt: “Đường đến Bắc Kinh càng ngày càng thú vị.”

Thành Thiên Bích vẫn ngồi một bên trầm mặc nghe, rốt cuộc mở miệng: “Lại đây, đầu tiên sẽ dạy anh làm thế nào để tìm được hạt nhân năng lượng trong cơ thể.”

Liễu Phong Vũ lúc này không làm trái ý hắn, theo sát Thành Thiên Bích ngồi cạnh nhau, nghe hắn hướng dẫn, lời ít ý nhiều, cẩn thận tìm kiếm hạt nhân năng lượng trong cơ thể, chí ít hắn có thể “nhìn thấy” năng lượng Hỏa màu đỏ đang di chuyển trong cơ thể mình.

Qua hai tiếng, phần lớn mọi người đều đã tỉnh dậy, một cuộc hành trình mới lại bắt đầu.

Ba người dọn dẹp, lên đường theo đội ngũ. Dọc đường, họ thấy không ít người chết, hơn nữa tử trạng vô cùng kì quặc, những người bị lạc sẽ gặp phải số phận như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng rành mạch.

Chỉ khi đi theo đội ngũ mới có thể bảo đảm chí ít những con thú đi săn khá yếu sẽ không dám tấn công tùy tiện, có sự giác ngộ này, đội ngũ hôm qua còn lỏng lẻo rời rạc, nay đã trở nên chặt chẽ hơn, tốc độ cũng tăng lên.

Hai ngày sau, những thứ họ gặp chỉ là đánh lén quy mô nhỏ, thành viên mỗi ngày đều giảm thiểu, thế nhưng mọi người đều đã hoàn toàn chết lặng, chỉ cần mình và người thân của mình không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai thừa hơi để ý chuyện khác.

Sau ba ngày đi kinh hồn bạt vía, rốt cuộc thì họ đã tới Quý Dương.

Ba ngày nay họ vẫn không săn được bất luận con thú cỡ lớn gì, chỉ bắt được mỗi một con thỏ rừng còn chưa biến dị, một con rất nhỏ, căn bản ăn không đủ no. Họ vốn muốn tìm người đàn ông trung niên có con chó Border kia hỗ trợ, gã ta lại như thể cố ý trốn họ, không thấy bóng dáng đâu.

Càng dưới tình huống này, họ càng không dám động đến phần lương thực cứu mạng cuối cùng: Một túi lạp xưởng và một gói bánh quy nén khí.

Tham mưu trưởng ra lệnh, quyết định toàn đội tiến vào Quý Dương, tìm kiếm quần áo rét càng nhiều càng tốt, cùng với nước sạch. Mấy ngày này toàn uống nước lã bên ngoài, có rất nhiều người đã ngã bệnh, những người đó phần lớn sẽ không đứng dậy được nữa, đúng là họ đang rất cần một thành phố lớn để bổ sung vật tư. Đồng thời, ai cũng đều ôm ảo tưởng, ảo tưởng Quý Dương sẽ tốt hơn Côn Minh, có thể tìm được cái gì đó ăn được.

Chẳng qua sau khi đoàn người hơn ba vạn người lục tục đi vào, nhìn thành phố hầu như đã bị thảm thực vật bao phủ hoàn toàn, không khỏi thất vọng không ngớt. Nhìn qua thì Quý Dương cũng chẳng kém Côn Minh là bao, chỉ là các loài thực vật hơi khác một chút, cũng không biết biến dị ở đây có khác Côn Minh hay không.

Quân đội thông báo ai cần bổ sung vật tư thì tự do hành động, đến lúc hoàng hôn thì tập hợp ở miệng đường cao tốc, nhưng khuyên mọi người tốt nhất là nên ở lại tại chỗ, ở cùng với cả đoàn thì an toàn hơn.

Một phần trong đội ngũ bị thiếu quần áo và có chút năng lực biến dị để tự vệ thì đều lục tục vào thành.

Ba người cũng quyết định đi vào tìm may mắn, xem có thể tìm được gì hữu dụng hay không, hơn nữa trên đường Liễu Phong Vũ đều ồn ào muốn tắm rửa muốn thay quần áo.

Tùng Hạ hỏi: “Binh ca, chúng ta chủ yếu tìm cái gì, tốt nhất là nên có một phương hướng, tôi luôn cảm thấy thành phố này rất u ám, không muốn ở lại lâu.”

Thành Thiên Bích nói: “Xe đạp.”

Tùng Hạ do dự: “Trên đường chúng ta đi có rất nhiều đường xe cộ không đi được, tôi nhìn thấy rất nhiều người ném xe đạp đi.”

“Đó là do họ không có sức mang theo một gánh nặng, chúng ta có sức, nên tìm một chiếc, rất nhiều đường đi nó có thể thay cho đi bộ.”

Tùng Hạ gật đầu: “Chúng ta tìm ven đường xem, nhất định còn dư thời gian.”

Liễu Phong Vũ kêu: “Anh muốn tắm, muốn tắm.”

Thành Thiên Bích không đáp lại hắn, hai người đi đến trung tâm thành phố.

Thành phố, nơi đã trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, hao tốn vô số tâm huyết để không ngừng hoàn thiện kiến thiết thành thị hóa, trong một tháng lại bị thảm thực vật sinh trưởng điên cuồng phá hỏng hoàn toàn, khắp nơi đều là nhà lầu bị sập, các phương tiện công cộng, cỏ dại trên đất đã cao gần đến ngực, họ phải vừa đẩy cỏ dại vừa đi. Tùng Hạ nghĩ rằng, những cảnh thành phố ma trong phim cũng chẳng thể sánh bằng những gì cậu nhìn thấy bây giờ.

Tùng Hạ càng đi càng cảm thấy mất sức, cuối cùng bắt đầu thở hồng hộc, chân cẳng như nhũn ra, tuy rằng đi mấy tiếng có hơi mệt, nhưng đúng ra thì không mệt đến nỗi như vậy.

Thành Thiên Bích là người đầu tiên phát hiện ra cậu có vấn đề: “Anh làm sao vậy?”

“Tôi có cảm giác bước chân rất nặng, còn thấy hơi choáng.”

Thành Thiên Bích nhìn gương mặt tái nhợt hầu như không còn huyết sắc của cậu, lập tức nhớ ra cái gì đó, xốc mạnh áo Tùng Hạ lên.

Tùng Hạ cúi đầu nhìn, cả người nổi lên một tầng nổi da gà, nếu không phải trái tim cậu đã được rèn luyện trở nên vững vàng hơn rất nhiều thì cậu sẽ điên lên ngay tại chỗ.

Chỉ thấy trước ngực cậu bò đầy một đám sâu thân mềm đen sì lớn bằng lòng bàn tay, nhìn bề ngoài thì chắc là đỉa [46], chỉ là đầu nó lớn hơn đỉa bình thường rất nhiều, nhìn thân thể mập mạp của chúng nó, không biết cậu đã bị hút đi bao nhiêu máu! [46] Nguyên văn là “hạn mã hoàng” (旱蚂蝗) – đỉa.

Thành Thiên Bích xoay người cậu lại, phát hiện sau lưng cậu cũng bị bám không không ít đỉa đang hút máu, lúc hút máu chúng sẽ tiết ra một loại thuốc mê khiến đối tượng không phát hiện ra vết thương, thế nhưng nhiều đỉa bám lên người như vậy, chỉ tính trọng lượng thôi đã rất kinh ngạc, Thành Thiên Bích hỏi: “Anh không thấy nặng à?”

“Tôi tưởng do quá mệt mỏi.” Cậu dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Mau lấy chúng xuống đi, ghê quá.”

Thành Thiên Bích móc từ trong ba lô ra một lọ cồn y tế, nhỏ lên những chỗ bị đỉa bám vào, đỉa bị kích thích, tự động nhả ra rơi xuống đất, Liễu Phong Vũ chán ghét dẫm nó thành mảnh vụn, máu văng ra đầy đất, hắn lắc đầu: “Đồ chơi này đã bò đến thành phố rồi.”

Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn hắn: “Anh tự xem lại mình đi.”

“Không cần, mấy thứ này thấy nhiều ở Vân Nam rồi, từ sau bị hoa đại vương dị chủng, sâu bọ không dám tới gần tôi, còn cậu thì sao?”

Thành Thiên Bích rất khẳng định nói: “Không sao.” Kinh nghiệm chấp hành nhiệm vụ trong rừng rậm của hắn vô cùng phong phú, dù thời tiết có nóng thế nào, hắn cũng cài khuy cổ tay áo và sơ vin lại thật cẩn thận, những tình huống nghiêm trọng hơn Tùng Hạ bây giờ hắn đều đã được gặp, chỉ cần gặp một lần là sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Hắn cau mày nói: “Đã bảo anh cài khuy cổ áo cho chặt, áo cũng phải sơ vin vào trong quần, thả ra ngoài làm gì.”

Tùng Hạ hối hận muốn chết: “Trời nóng, nãy đi vệ sinh quên sơ vin lại…”

“Sau này có quên nữa không?”

“Đánh chết cũng không.”

Thành Thiên Bích dùng cồn làm đám đỉa rụng xuống, rụng con nào Liễu Phong Vũ giẫm chết con ấy cho hả giận, bụi cỏ dưới chân họ là một bãi máu, Tùng Hạ có cảm giác hơi choáng.

Sau khi xử lý xong xuôi, Thành Thiên Bích đưa chai nước cho cậu: “Uống hết đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn, bổ huyết cho anh.”

Ba người lại đi về phía trước hơn mười phút, phát hiện một trung tâm thương mại, nơi này có bậc thang tương đối cao, nền gạch còn chưa bị cỏ dại phá hủy hoàn toàn, rốt cuộc cũng tìm được một nơi tương đối sạch sẽ.

Bọn họ nhìn mọi nơi một lúc, an vị trên bậc thang, định lấy gói lạp xưởng đã nhớ thương ba ngày ra ăn.

Ba người vừa mở miệng gói thì đồng thời nhận thấy trên đầu đột nhiên xuất hiện một dao động năng lượng rất mạnh.

Ngẩng đầu nhìn lên, một bóng đen to lớn nhảy xuống từ trên lầu, rơi xuống trước mặt bọn họ, thế nhưng chấn động trong dự đoán không hề xuất hiện, bóng đen kia rơi xuống đất lặng yên không tiếng động, chỉ vì nó quá nặng nên mặt đất mới rung lên một chút.

Ba người đồng thời nhìn vào, đó là một con mèo khổng lồ cao ít nhất sáu mét, khuôn mặt xinh xắn, bộ lông lộng lẫy, đôi mắt màu tím, cái đuôi rất dài, dù là ai nhìn thấy cũng phải cảm thán lại có một sinh vật có thể xinh đẹp đến như vậy.

Tùng Hạ cẩn thận nhớ lại một chút, đây hình như là mèo Ragdoll [47].

[47] Mèo Ragdoll: Ragdoll là tên một nòi mèo với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng. Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài. Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương. Mèo Ragdoll được một người gây giống Hoa Kỳ tên là Ann Baker phát triển, và cái tên Ragdoll xuất phát từ thói quen rũ người ra và thả lỏng cơ thể khi được bế lên của các cá thể mèo đời đầu tiên.

Đáng tiếc họ không có bất kỳ tâm trạng gì để thưởng thức cái đẹp của nó cả, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều móc súng ra, Liễu Phong Vũ cũng lên tinh thần đề phòng.

Đây là sinh vật khổng lồ nhất trên mặt đất mà họ gặp được từ trước đến nay, con mèo này về trọng lượng thì có thể không bằng con ếch khổng lồ, thế nhưng so về thể tích, nó còn lớn hơn một lượt con ếch kia. Hơn nữa, động tác của nó linh hoạt như vậy, nếu không phải từ trên cao nhảy xuống đất, căn bản không tạo ra bất kì âm thanh nào.

Có lẽ nó còn thích hợp để đi săn hơn cả chó.

Khi ba người đề phòng cao độ, từ trên lưng con mèo kia đột nhiên lộ ra một cái đầu.

Đó là một đứa trẻ ước chừng mười một mười hai tuổi, có gương mặt vô cùng thanh tú xinh đẹp, khó phân biệt là nam hay là nữ. Đứa trẻ đó lẳng lặng nhìn họ một lát, trong mắt không có chút ngây thơ gì, trái lại có vẻ lạnh lùng mà ngạo mạn: “Mấy người ăn cái gì vậy? Là lạp xưởng phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện