Người của mình mà ngay cả một ly rượu cũng không được uống, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho nên cậu định tốt xấu gì cũng phải kiếm được một chút tiền, thỏa mãn yêu cầu khó được mấy khi của Thành Thiên Bích.

Lúc này họ đang đứng trong nội thành Mãn Châu, ba giờ sáng, nhiệt độ không khí đã hạ xuống 11 độ, đường xá im ắng, không có bóng người nào. Nhờ có ánh trăng nhạt nhòa, họ đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Kiến trúc ở đây cho người ta một cảm giác không cân bằng cho lắm, vừa có kiến trúc đậm đặc phong cách châu Âu, vừa có rất nhiều kiến trúc hiện đại. Trong thành phố này có người Mông Cổ, người Trung Quốc và cả người Nga, buôn bán ở biên giới rất sôi động. Trước kia, đây là thành phố tương đối phồn hoa, nhưng hiện tại giống rất nhiều thành phố trong tận thế, đều im lặng như đã chết.

Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi, anh đi hướng Bắc, chúng tôi đi hướng Nam, cố gắng thu thập được càng nhiều tư liệu càng tốt. Hai ngày sau, chúng ta tập trung ở đây.”

“Được.” Triệu Tử Tường rút cánh về, biến thành hình người, lấy quần áo từ ba lô ra thay.

Sau khi chia ra, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đi theo vết tích con đường, tiến sâu vào trong thành phố.

“Thiên Bích, ăn chút gì đi.” Tùng Hạ lấy từ trong ba lô ra lương khô nén khí và một chai nước: “Bây giờ tôi mới bình thường trở lại, vừa rồi suýt thì nôn.”

Thành Thiên Bích nhận lấy: “Tôi cũng thấy hơi khó chịu, lên cao gió lớn quá.”

Tùng Hạ cười nói: “Cậu chính là gió, còn ngại gió to. Chờ đến lúc cậu có thể nguyên tố hóa hoàn toàn là có thể hòa làm một thể với gió.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Tốt nhất khi đó có thể cuộn anh lại, chắc là không lạnh như thế nữa.”

Tùng Hạ cười ha ha hai tiếng.

Hai người vừa đi vừa ăn lương khô, đi qua mấy con phố, rốt cuộc họ đã nhìn thấy một nơi thắp đèn. Do chung quanh quá yên tĩnh nên cách hai trăm mét mà họ đã có thể nghe thấy trong ngôi nhà giống khách sạn kia truyền đến tiếng huyên náo, con đường bên cạnh còn có vài người đang đứng.

Nơi này còn có chỗ náo nhiệt như vậy? Hai người đi về phía khách sạn.



Đến gần, một mùi rượu nồng đậm tràn ngập trong không khí chung quanh, một người Nga thân hình cao to lớn tiếng la hét gì đó, đám người chung quanh phát ra tiếng phì cười.

Họ còn chưa tới gần khách sạn kia thì hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đã xông tới, nói một tràng tiếng Nga mà họ nghe không hiểu.

Tùng Hạ dùng tiếng Anh đáp lại họ, nói mình nghe không hiểu.

Một người nhìn họ, dùng tiếng Anh lõm bõm hỏi họ là người nước nào.

Tùng Hạ nói họ là người Trung Quốc.

Người kia xoay người liền đi. Một lát sau, gã dẫn đến một người da vàng nhỏ gầy, xem ra đây là phiên dịch viên.

Người kia đánh giá hai người họ từ trên xuống dưới một lượt: “Hai người từ đâu đến đây.”

“Chúng tôi chạy tới đây từ Mông Cổ, chỗ đó không sống nổi nữa, định đến đây thử vận may.”

“Thử vận may?” Người đó mỉa mai: “Ở chỗ khác không sống được, tới đây là có thể gặp vận may? Tôi thấy hai người còn trẻ, tốt nhất là nên đi làm thuê cho tổ chức dị nhân đi, chỉ cần có khả năng làm việc thì ít ra không chết đói.”

“Cám ơn đại ca, xin hỏi ở đây đang làm gì?”

“Đây là sòng bạc, hai người không chơi nổi đâu, đi đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Cược cái gì?”

Người nọ nhìn Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích cao lớn cường tráng, thoạt nhìn có vài phần sức mạnh, có thể là dị nhân. Gã do dự một chút, nói: “Cái gì cũng cược, thức ăn, vũ khí, nguồn năng lượng, phụ nữ, nắm đấm, hai người muốn vào đó? Có gì lấy được ra cược không?”

Hai người liếc nhau, Tùng Hạ lấy từ trong bao ra một trái lựu đạn: “Đây là đồ chúng tôi nhặt được, có đủ vào xem hay không?”

Người nọ nhíu mày, quay đầu nói tiếng Nga với người Nga kia, người Nga nhếch miệng cười cười, nói lại một câu ngắn gọn, Tùng Hạ biết vài câu tiếng Nga đơn giản, biết nó có ý “Yes”.

Phiên dịch không mặn không nhạt nói: “Đi thôi, tốt xấu gì tổ tiên cũng là đồng hương, tôi dẫn hai người vào.” Nói xong liền dẫn họ vào trong nhà.

Vừa đi, người nọ vừa nói: “Tôi tên Dung Cường, làm chân sai vặt ở đây, tôi thấy hai người không giống loại người không sống được mới chạy đến đây chút nào, trên người lại có vũ khí, nhìn cũng không giống loại sắp chết đói. Tôi không cần biết hai người đến đây làm gì, nhưng đừng gây chuyện ở đây là được, không thì người ở đây giết hai người chẳng khác gì bóp chết con kiến.”

“Tôi biết rồi.” Tùng Hạ lơ đãng trả lời, cậu đã bị tình hình trong khách sạn hấp dẫn, căn bản lười nghe Dung Cường nói gì. Chỗ này chắc hẳn vốn là một khách sạn phồn thịnh, toàn bộ tầng một chiếm diện tích ít nhất hơn một ngàn mét vuông, mặt tiền vô cùng hào nhoáng. Bây giờ, trong đại sảnh bày đầy các loại “chiếu bạc” đủ loại kiểu dáng, có sòng bạc thật sự có thể nhìn thấy chiếu bạc, cũng có các đài để đánh đấm và chọn người đẹp, có thể nói là hết sức đa dạng, cái gì cũng có khiến người xem hoa cả mắt, nhất thời không biết rốt cuộc thì nơi này để làm gì.

Trong khách sạn có ít nhất hơn ba trăm người, đa số đều là dị nhân, các loại thuộc tính năng lượng lộn xộn bay đầy trời. So với thế giới bên ngoài, nơi này phồn vinh dọa người.

Trên người Thành Thiên Bích có dán miếng kim loại để che giấu dao động năng lượng, nơi này có không ít người da vàng, bởi vậy sự xuất hiện của họ không khiến bất cứ ai chú ý.

Dung Cường dẫn họ đến chỗ đổi chip [205]: “Trước tiên hai người đổi chip ở đây, họ thấy lựu đạn của hai người trị giá bao nhiêu thì nó trị giá bấy nhiêu, đừng có mặc cả, không thì cũng đừng chơi.”

[205] Chip: Một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bạc, thường được sử dụng để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette… Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

“Được.” Tùng Hạ dứt khoát nói.

Dung Cường chỉ chỉ phía xa: “Bên kia là võ đài, là chỗ cho dị nhân chơi, chỉ cần không làm hỏng lôi đài thì có thể tùy tiện sử dụng khả năng Bên kia là chỗ mua phụ nữ, trái lựu đạn này của hai người cũng có thể sờ đùi người ta, nhưng đừng đi thì hơn. Khu kia mới là chỗ đánh bạc, hai người có thể đi chạm vào ‘vận may’.”

Tùng Hạ cười nhạt: “Chúng tôi sẽ thử vận may.”

Dung Cường nói xong thì đi.

Tùng Hạ cầm ra hai trái lựu đạn đặt lên mặt quầy, trông quầy là một chàng trai người Nga anh tuấn, dùng khóe mắt liếc nhìn họ một cái, mặt không chút thay đổi thu về hai quả lựu đạn, cho họ mười thẻ gỗ sơn màu xanh.

Tùng Hạ thu lấy chip, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể tìm ở đây một dị nhân lớp chim, họ đi khá nhiều nơi, tin tức cũng linh thông.”

Thành Thiên Bích nói: “Một thành phố Mãn Châu không thể có nhiều dị nhân như vậy, ít nhất một nửa người nơi này là người từ bên ngoài tới, rất nhiều dị nhân lớp chim đều làm việc vận chuyển tình báo, chúng ta không chỉ muốn tìm một dị nhân lớp chim mà còn muốn tìm một dị nhân chuyên môn giao dịch tình báo.”

“Được, vậy chúng ta đi đâu trước?”

“Đến lôi đài đấu võ.”

Hai người xuyên qua đám người, đi tới gần lôi đài đấu võ, trên đài có hai người đàn ông đang nghỉ tạm ở góc lôi đài, có vẻ rất hùng hổ, như thể đang chuẩn bị chiến tranh. Vài cô gái Nga xinh đẹp mặc váy ngắn cầm những chiếc giỏ con thu chip cược ở các nơi, còn có một vài bồi bàn trẻ tuổi khỏe mạnh đang đưa đồ uống.

Khi một thanh niên trẻ tuổi người Mông Cổ đi qua bên người họ, Thành Thiên Bích gọi gã lại, muốn một ly rượu Ruhm [206], bồi bàn vui vẻ cầm lấy ly rượu đưa tới trước mặt họ, Tùng Hạ nhanh chóng lấy từ trong túi ra mười chip lúc nãy, đặt trong lòng bàn tay, ý bảo gã ta tự lấy.

[206] Ruhm: Rượu chưng cất từ cốt mía hay sản phẩm của cây mía (sirô mía, mật mía). Nó được chưng cất lên đến khoảng dưới 950 cồn và thường được đóng chai ở độ thấp hơn nhiều. Rhum còn giữ lại phần lớn mùi vị tự nhiên của sản phẩm gốc, chủ yếu dùng pha chế cocktail nhưng cũng có thể uống trực tiếp hay pha với nước cốt trái cây.

Nét mặt bồi bàn lập tức trở nên quái dị, lắc đầu.

Tùng Hạ dùng tiếng Anh nói tôi không biết tiếng Nga, cậu tự lấy tiền đi.

Bồi bàn kia cười như không cười, xua tay một cái, nâng cốc thu về, xoay người rời đi.

Tùng Hạ ngẩn người: “Có ý gì, chẳng lẽ không đủ?”

Thành Thiên Bích nói: “Xem ra không đủ.”

Tùng Hạ cau mày: “Hai trái lựu đạn không đổi được một ly rượu?”

“Hai người bị lừa rồi.” Một giọng nói già nua đục ngầu vang lên sau lưng họ.

Hai người quay đầu lại, một ông già tóc muối tiêu ngồi xuống bên cạnh họ, trên người ông ta sực mùi rượu, quần áo bẩn thỉu.

Thành Thiên Bích đề phòng nhìn ông ta một cái: “Có ý gì?”

Ông ta nhếch miệng cười: “Hai cậu do Dung Cường dẫn vào phải không? Có người dẫn vào, đổi chip ở quầy đó, giá trị chip đổi được đến tay hai cậu chỉ còn lại không đến một phần ba, hai phần ba kia bị Dung Cường với quầy chia nhau. Người hiểu chuyện thì cứ vào thẳng đây là được, căn bản không cần cái trình tự cần người dẫn vào này, cho nên tôi nói hai cậu bị lừa rồi. Ít chip thế mà còn muốn mua rượu.”

Tùng Hạ bực bội nhét chip vào túi.

Ông già híp mắt nhìn họ: “Hai cậu đến từ đâu, thấy cả hai dinh dưỡng rất tốt, nói chuyện cũng lưu loát, còn vừa vào đã dám gọi rượu, không giống người chịu đói, có phải dị nhân không.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Thế ông là ai.”

Ông già cười khì khì: “Tôi buôn bán nhỏ từ trong nước tới đây, giờ không về được nữa, chỉ còn lẻ loi đơn côi, nhưng lại không chết được, nhàn rỗi không có việc gì thì tới chỗ này xin chút rượu uống.”

Tùng Hạ nói: “Bác ạ, chúng tôi cũng không mua nổi rượu.”

Ông ta liền nói: “Bây giờ không mua nổi không sao hết, không phải hai cậu có chip à, cược đi, không phải thắng là có tiền sao.”

Tùng Hạ nhìn lên đài: “Đặt cược vào họ?”

Ông già nói: “Như vậy đi, các cậu lấy một nửa tiền để đặt, tôi rất quen thuộc chỗ này, người lên võ đài này, gần như trận nào tôi cũng từng xem. Tôi đặt giúp các cậu, nếu thắng thì các cậu mua rượu cho tôi hai hớp.”

Thành Thiên Bích nhướn mày: “Thua thì sao.”

Ông ta cười cười: “Thắng thua là chuyện thường của nhà binh, thua thì do các cậu xui xẻo, có giết tôi tôi cũng không đền nổi đâu.”

Hai người căn bản không tin ông ta có thể đoán trước thắng thua, nếu không sẽ không rách rưới như thế này, rõ ràng ông ta chỉ muốn thử vận may, nếu thắng có thể uống hai hớp rượu, nếu thua ông ta cũng vô can.

Có điều, Tùng Hạ vẫn định thử đánh cược, coi như mời một người dẫn đường và phiên dịch viên miễn phí.

Dưới sự trợ giúp của ông già, họ đặt năm chip, mỹ nữ người Nga cho họ một tấm thẻ bằng nhựa.

Một lát sau, lôi đài bắt đầu đấu, trên đài là dị nhân sức mạnh, một người Nga và một người Trung Quốc, trình độ biến dị của hai người và dao động năng lượng đều chênh lệch không lớn, thực lực chắc hẳn cũng tương đương nhau. Cuộc đấu với chênh lệch thực lực không rõ ràng như vậy khiến người ta hết sức chờ mong.

Họ đặt vào người Trung Quốc.

Hai người tuy không định dựa vào chuyện này để kiếm tiền, có điều cũng hiểu được ngay cả một ly rượu mà cũng không mua nổi thì hơi túng quá, họ vốn không phải người tham rượu, nhưng vật quý vì nó hiếm, nghĩ đến cuộc sống xa xỉ của Diêu Tiềm Giang, lại nhìn dáng vẻ vô dục vô cầu của Thành Thiên Bích, cùng là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, song lại chênh lệch quá lớn. Người của mình mà ngay cả một ly rượu cũng không được uống, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cho nên cậu định tốt xấu gì cũng phải kiếm được một chút tiền, thỏa mãn yêu cầu khó được mấy khi của Thành Thiên Bích.

Sau khi đấu võ, dần dần nhìn ra người Trung Quốc kia thực lực hơi kém. Tùng Hạ liền đứng ở gần lôi đài, lặng lẽ đưa năng lượng vào trong cơ thể người Trung Quốc kia. Cậu tăng cường thị lực của mình, đi theo quỹ đạo động tác của người Trung Quốc kia, vụng trộm cường hóa cho người này. Ví dụ như khi nắm đấm của người nọ sắp đấm vào đối phương, cậu lập tức cường hóa cơ thịt, cho tốc độ tung quyền nhanh hơn, mạnh hơn. Mấy lần như thế, người Trung Quốc kia như được uống thuốc kích thích, chính gã cũng không hiểu sức mạnh đột nhiên sinh ra trong cơ thể mình đến từ đâu, còn tưởng rằng mình tiến hóa trong quá trình đánh nhau. Người Nga kia dần dần không chống đỡ lại nổi nên bị hạ gục hoàn toàn.

Trận đấu này thu được chút chú ý, đa số mọi người đều đặt ở người Nga, vì thế họ đặt 5 chip, kiếm về 40 chip.

Ông già vui mừng hoa chân múa tay, còn tưởng rằng do công lao cả mình.

Rốt cuộc Tùng Hạ đã dùng 20 chip mua một ly rượu cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích uống một ngụm rượu, ánh mắt sáng tỏ nhìn Tùng Hạ, bên trong có nụ cười.

Tùng Hạ xán tới cười nhẹ: “Tiền này dễ kiếm thật, cậu muốn gì nữa không, tôi mua cho cậu.”

Thành Thiên Bích nói: “Kiếm thêm chút tiền đi, đêm nay chúng ta phải tìm chỗ ngủ.”

“Không thành vấn đề.”

Ông già kia còn ngóng trông nhìn ly rượu trong tay Thành Thiên Bích, còn thiếu điều chảy nước miếng mà thôi.

Tùng Hạ nói: “Bác ạ, bác giúp chúng tôi đoán mấy trận nữa, tiền lời trận tiếp sẽ mua rượu cho bác.”

“Không… không thành vấn đề.”

Tùng Hạ lại làm như vậy ba ván, nhiều lần thắng tiền, 5 chip lúc đầu đặt đi đặt lại biến thành hơn hai ngàn, họ dần dần khiến người chung quanh chú ý. Người có thể trận nào cũng đoán trúng không phải không có, nhưng nhóm Tùng Hạ rõ ràng là gương mặt mới, hơn nữa một lần lại thắng nhiều như vậy, không thể không khiến người ta liếc xéo.

Ông già cảm thấy mỹ mãn tha hồ uống rượu, căn bản không để ý tới chuyện này.

Thành Thiên Bích vỗ vỗ lưng ông ta: “Đừng uống nữa, tôi hỏi ông mấy chuyện.”

“A, ngài nói đi.”

“Buổi tối ở đây có chỗ ở không.”

“Có, trên lầu là khách sạn có phòng, chỉ cần 50 chip một đêm, sạch sẽ, có nước ấm.”

“Đi theo chúng tôi.” Họ đã khiến vài người chú ý, nơi này không nên ở lại nữa, Thành Thiên Bích kéo ông ta đi đến quầy khách sạn.

Ông già đã hơi xỉn nhìn họ rồi đi ra ngoài, khi tới gần cửa lớn, gió lạnh thổi một cái, nhất thời tỉnh hơn kha khá: “Này, hai cậu muốn dẫn tôi đi đâu đấy.”

“Đặt phòng cho ông, buổi tối chúng tôi ở lại đây, đêm mai có thể còn đến.”

Ông già hai mắt tỏa sáng: “Được, được!”



Ba người đặt phòng, cầm chìa khóa lên lầu.

Ông già mở cửa phòng mình, vừa định nói ngủ ngon với họ thì Thành Thiên Bích đã đẩy ông ta vào, mình cũng vào theo.

Ông già thấy Tùng Hạ khóa cửa lại, rốt cuộc đã thấy có chuyện không đúng: “Hai cậu, hai cậu làm gì đấy.”

“Hỏi ông vài câu.”

Thành Thiên Bích ngồi xuống ghế: “Thuật lại toàn bộ chuyện ông biết cho chúng tôi biết.”

Ông già căng thẳng xoa xoa quần: “Mời ngài nói.”

“Vì sao ở đây lại có nhiều dị nhân như vậy, họ đến từ bên ngoài à?”

“Vâng, có mấy người thậm chí đến từ Moscow, còn có người đến từ Trung Quốc và Mông Cổ.”

“Người tới đây chuyên môn đánh bạc?”

Ông già xoa mặt, khiến mình tỉnh rượu một chút, nói: “Mãn Châu là nơi ba nước giao nhau, vàng thau lẫn lộn, lúc trước là trung tâm hậu cần then chốt tương đối quan trọng. Từ sau khi tận thế, nơi này trở thành nơi cho dị nhân giao dịch hàng hóa và tin tức. Họ tới đây cơ bản không phải để đánh bạc, đánh bạc chỉ là một trò hưởng thụ mà thôi.”

“Vậy mục đích chính mà họ tới đây là gì? Không đơn giản chỉ là trao đổi tin tức chứ.”

Ông già nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi là người thường, không tiếp xúc đến những chuyện quan trọng. Nhưng có một lời đồn lan ra rất rộng, tôi cũng không biết là thật hay giả.”

“Nói xem.”

“Họ nói ở Mãn Châu có một cục đá thần, chỉ cần dị nhân tới gần cục đá thần đó là có thể tăng cường sức mạnh, có thể nâng cao trình độ tiến hóa, thậm chí người thường nếu thường xuyên tiếp xúc với đá thần, qua thời gian lâu là có khả năng biến dị.”

Hai người liếc nhau, trong lòng có chút bất ngờ. “Đá thần” ông già này nói, sao nghe kiểu gì cũng giống ngọc Con Rối. Ở Mãn Châu có ngọc Con Rối?

Vì tiến trình thu thập ngọc Con Rối của họ vẫn chưa đề cập đến nước ngoài nên cho dù Tùng Chấn Trung đã nói viện khoa học dự đoán ra đa số vị trí của ngọc Con Rối, nhưng họ mới chỉ chú ý đến trong nước. Nếu nơi này thật sự có ngọc Con Rối thì đúng là chuyến đi này không tệ, cho dù không thể thuận tiện lấy được thì cũng có thể hỏi thăm, làm cơ sở tình báo cho hành động sau này.

“Về ‘cục đá thần’ kia, ông còn biết những gì.”

Ông già nói: “Tôi có thể biết gì chứ, căn bản không phải thứ tôi có thể tiếp xúc, tôi chỉ biết nghe nói ‘cục đá thần’ kia được đặt trong một doanh trại quân đội ở Mãn Châu, thường có dị nhân chạy sang bên đó, mang theo rất nhiều thứ tốt, rượu thịt gì đó cái gì cũng có.”

Tùng Hạ gật đầu, rất hài lòng về tin này. Họ vốn đến đây để hỏi thăm tin tức về dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Mộc kia, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ. Cậu nói: “Tôi hỏi ông một câu, ông có biết cái gì là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên không?”

Ông ta lắc đầu: “Cái gì mà… sức mạnh thiên nhiên?”

Thành Thiên Bích nói: “Dòng người trong sòng bạc này hẳn là không nhỏ, ông có biết có ai là người chuyên buôn bán tình báo hay không, một người rất quen thuộc với tình hình bên Nga, thường xuyên lui tới giữa thủ đô và biên giới?”

“Có… có… vài người.”

“Có người Trung Quốc không.”

“Người Trung Quốc cũng có, là dị chủng chim cúc cu.”

“Bây giờ gã đang ở sòng bạc?”

“Không biết, hôm trước còn nhìn thấy gã.”

“Ông giúp chúng tôi tìm ra gã, nghĩ cách hẹn gã đến một nơi không có người, hoặc tìm ra nơi gã ở, chúng tôi sẽ cho ông tất cả tiền thắng được đêm nay.”

Ông già nghi ngờ nhìn họ, thật cẩn thận nói: “Thứ cho tôi mạo muội, rốt cuộc hai cậu đang làm gì?”

“Ông lo nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc thì ông có làm không?”

Ông già do dự thật lâu, nghĩ đến hơn hai ngàn chip kia đủ cho ông ta tha hồ uống rượu, trong lòng ngứa ngáy. Cho dù cảm thấy hai người trẻ tuổi này có chút nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn không kháng cự được cám dỗ, do dự hồi lâu rồi đồng ý.

Lúc này đã gần năm giờ sáng, chiếu bạc cơ bản đều đã tan, họ quyết định nghỉ lại ở đây một đêm, đêm mai đi tìm gã buôn bán tình báo kia.

Sau khi hai người về phòng, đều có chút mệt mỏi.

Trong phòng tắm quả nhiên có nước ấm, Tùng Hạ vội vàng tắm rửa một cái, nằm sấp trên giường không muốn cử động, nghĩ đến chuyện hôm nay nằm trên lưng Triệu Tử Tường bay lượn, chân cậu lại bắt đầu run lên.

Thành Thiên Bích tắm xong cũng nằm xuống giường, ôm cậu bọc vào trong chăn, nhéo nhéo cánh tay cậu, khẽ nói: “Sao anh ăn mà không mọc ra thịt thế.”

Tùng Hạ cười nói: “Chắc là di truyền đó, ba tôi thời trẻ cũng gầy như siêu mẫu á, mẹ nói sau khi kết hôn, không đến hai năm mà ông đã béo hẳn ra.”

Thành Thiên Bích hơi nhướn mày: “Tôi muốn cho anh béo lên một chút còn phải cho anh kết hôn trước?”

Tùng Hạ cười nhẹ: “Kết hôn với ai, với cậu à?”

Thành Thiên Bích hỏi ngược lại: “Không thì anh còn muốn với ai?”

Tùng Hạ cười ha ha, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Thành Thiên Bích cọ cọ vào hai má cậu: “Ngủ đi.”

Tùng Hạ ôm lại hông hắn, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.



Vừa mơ mơ màng màng ngủ không được bao lâu thì Tùng Hạ liền cảm giác người bên cạnh ngồi dậy, Thành Thiên Bích vừa động, cậu cũng tự nhiên tỉnh lại. Cậu vừa định lên tiếng thì Thành Thiên Bích đột nhiên bịt kín miệng cậu lại: “Suỵt, có người ở bên ngoài.”

Tùng Hạ vội vàng cường hóa thính lực, quả nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt, có người khẽ khàng nói tiếng Mông Cổ mà họ nghe không hiểu, một vài dao động năng lượng không tính là quá mạnh tiến tới từ sau cánh cửa.

Hai người lặng lẽ xuống giường, chỉ thấy cửa phòng lại bị chìa khóa nhẹ nhàng xoay mở, bản lề phát ra tiếng cách nhẹ nhàng, một thanh đao dài đưa vào từ khe cửa, sau đó là một cánh tay.

Chẳng lẽ có người muốn đánh cướp? Tùng Hạ cười lạnh trong lòng, những người này đúng là biết chọn người.

Thành Thiên Bích rút ra mã tấu tùy thân và súng lục, đá mạnh một cái vào ván cửa, chủ nhân của cánh tay kia hét thảm một tiếng. Sau đó, Thành Thiên Bích không chút do dự nã một băng đạn vào ván cửa.

Tiếng súng nổ quanh quẩn tại hành lang vắng vẻ, vô cùng chói tai trong đêm đen, giống như khúc ca gọi hồn đến từ Địa Ngục.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có tiếng mắng chửi phẫn nộ hỗn loạn.

Thành Thiên Bích mở cửa liền xông ra ngoài, một dị nhân sức mạnh vung nắm đấm to hơn trái bóng chuyền vào hắn. Thành Thiên Bích nổi gió dưới chân, tránh được cú đấm một cách xinh đẹp như đạp lên bánh xe, mã tấu trong tay linh hoạt lướt lên trên, khoét một lỗ hổng vào cằm dị nhân sức mạnh kia.

Người nọ nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thịt trên người lại bừng bừng phấn chấn, nứt vỡ quần áo trên người gã, hai viên đạn cũng bị lòi ra từ bắp thịt cứng rắn của gã.

Xem ra dị nhân sức mạnh này coi như có chút thực lực.

Chỉ có điều, bằng dị nhân này còn lâu mới là đối thủ của Thành Thiên Bích, thậm chí hắn còn không sử dụng khả năng thật sự của mình, chỉ dùng gió trợ giúp tốc độ di chuyển, dựa vào một thanh mã tấu mà khiến ba dị nhân ngã gục xuống đất. Những người thường khác dù cầm vũ khí gì thì đều không gây được chút thương tổn nào với hắn.

Rất nhanh, đám người này đều bị hạ gục.

Hành lang đột nhiên sáng bừng, một người da trắng mặc tây trang màu đen dẫn theo hơn mười người tới đây, phía sau gã ai nấy đều mang súng đã lên nòng.

Người da trắng kia dùng tiếng Anh hô to một tiếng dừng tay, một người đàn ông vạm vỡ phía sau gã cầm súng máy nhắm ngay vào họ.

Tuy không sợ súng máy, nhưng Thành Thiên Bích lại trong khoảng cách gần như vậy, nếu thật sự bị súng máy bắn phá thì khả năng thứ nhất là sẽ làm bị thương đến Tùng Hạ, khả năng thứ hai là thân phận của hắn nhất định sẽ bại lộ, vì thế hắn dừng tay, lạnh lùng nhìn người kia.

Người da trắng kia nhìn lướt qua hiện trường, dùng tiếng Trung mang theo khẩu âm nói: “Hai vị nói tiếng Trung phải không?”

Thành Thiên Bích khẽ gật đầu: “Các người là người khách sạn này? Đám người này muốn cướp tiền, chúng dùng chìa khóa mở cửa phòng chúng tôi. Đây chính là cách làm ăn của khách sạn mấy người ư? Có người thắng tiền là cướp bóc diệt khẩu?”

“Hiểu lầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không làm ăn như vậy, chuyện vì sao họ lại có chìa khóa chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ, bây giờ mong ngài hãy buông vũ khí, chúng tôi đổi cho hai vị một gian phòng khác.”

Tùng Hạ nói: “Sao chúng tôi còn có thể ở lại nơi này.”

Người da trắng kia cười cười: “Nơi này không có chỗ tốt hơn có thể xứng với thân phận của hai vị, Thành tiên sinh, Tùng tiên sinh.”

Thủy Thiên Thừa: Sức tưởng tượng của mọi người thật quá tuyệt vời, quả nhiên trí óc của một người là không đủ dùng, tôi sẽ nghĩ lại thật kĩ rồi sẽ quyết định dị nhân thuộc tính Thổ dẫn xuất và Hỏa dẫn xuất rốt cuộc nên có khả năng gì. Mặt khác, dị nhân thuộc tính vốn có và dị nhân thuộc tính dẫn xuất đặt ở khả năng cũng không phân cao thấp. Dù sao thì đều là sức mạnh thiên nhiên, khó mà nói sức mạnh nào mạnh hơn được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện