Sau khi lấy ra gene của Thẩm Trường Trạch rồi tiến hành đối chiếu, họ suy đoán thứ này có khả năng là gân ‘Hải Long’.
Vài ngày sau, rốt cuộc Tào Tri Hiền đã phê chuẩn văn kiện về chuyện chín que hương kia.
Việc đầu tiên sau khi lấy được que hương là tất cả mọi người đều tập trung đến phòng thí nghiệm.
Trang Nghiêu mặc một chiếc áo dài trắng, chiếc áo kia được làm dựa theo kích cỡ của nó, làm tôn thêm gương mặt thon nhỏ trắng nõn của nó, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Nó cầm một cái khay đặt xuống bàn, trong khay là chín que hương to như cây đũa màu vàng kem, cho dù biết đó chính là que hương nhưng khác biệt rất nhiều so với lần đầu tiên họ bắt gặp.
Đặng Tiêu nghiêng đầu ngắm nghía một hồi: “Không giống lắm.”
Tùng Hạ nói: “Hừm, có thể là do để dưới địa cung quá lâu nên nó bị mốc, giờ sạch sẽ rồi, màu sắc cũng đẹp mắt hơn, hơn nữa có vẻ rất đàn hồi.”
Trang Nghiêu nói: “Anh có thể kéo thử.”
Tùng Hạ cầm lấy một que hương trong đó, quả nhiên mềm hơn trước, có thể tùy ý bẻ cong thành bất cứ góc độ nào, cậu lại thử dùng sức kéo sang hai bên, nhưng kéo được ba cm thì không kéo nổi nữa: “Wow, căng quá.”
“Anh để Đặng Tiêu thử xem.”
Đặng Tiêu cũng cầm lấy một que, dùng sức kéo giãn, tốt hơn Tùng Hạ một chút, cậu kéo ra được sáu, bảy cm: “Căng thiệt, tui biến thân thử xem.” Nói xong có vẻ rất nóng lòng muốn thử, thật sự muốn biến thân.
Trang Nghiêu giật lại que hương, trợn: “Đừng có làm chuyện vô dụng.” Nó đưa que hương cho Đường Nhạn Khâu: “Anh thử xem.”
Đường Nhạn Khâu nhận lấy que hương, cầm trong tay cảm nhận một lần, có lẽ do tác dụng tâm lý, hắn luôn có cảm giác cái thứ nhìn giống que nhựa kia rất bất thường. Nó bất thường không phải vì nó là que hương ngàn năm không mục, mà là… thứ này hình như là chất liệu làm dây cung tốt nhất, khiến hắn chỉ cầm trong tay thôi mà đã rất có cảm giác, như thể thứ trong tay hắn có một chút duyên phận với hắn vậy.
Hắn nắm hai đầu, dùng sức kéo nó ra, kéo được gấp đôi chiều dài ban đầu của que hương. Lúc này, gân tay hắn đã nổi lên có thể nhìn thấy rõ ràng. Khi hắn buông tay ra, que hương kia lại trở về như lúc đầu, giống như chưa từng nhận được sức kéo bạo lực nào vậy. Nếu là chất liệu căng bình thường bị kéo ra gấp đôi chiều dài thì gần như không thể trở về trạng thái cũ trăm phần trăm, co giãn bao nhiêu sẽ phải chịu tổn hại bấy nhiêu.
Đường Nhạn Khâu mừng rỡ: “Quả nhiên là bảo bối.”
Trang Nghiêu lấy thước đo lại: “Hừm, giống với thí nghiệm trước kia của chúng tôi, bất luận lôi kéo thế nào, nó đều có thể hoàn toàn hồi phục như cũ, gân động vật không thể thần kỳ như vậy. Nhưng trải qua kiểm tra, thứ này quả thật là gân của loài động vật có xương sống nào đó. Loại chất liệu này dùng để làm dây cung thì tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù gặp phải sức kéo với cường độ nào thì vẫn có thể duy trì độ co giãn như vậy, có thể đảm bảo Đường Nhạn Khâu phát huy hoàn toàn tiễn thuật.” Nó để các que hương lại cùng với nhau, đẩy cái khay đến trước mặt Tùng Hạ: “Vấn đề cần giải quyết lúc này là làm thế nào để kết nối chúng lại.”
Tùng Hạ đưa tay chọc chọc mấy cái: “Để tôi thử xem.”
“Anh không thể chỉ thử, anh nhất định phải thành công. Dùng bất cứ kỹ thuật hiện đại nào cũng không thể gắn kết hoàn chỉnh, nếu dây cung có cường độ thế này mà lại có mối nối thì hiệu quả còn kém hơn cả gân trâu. Anh phải khiến chúng hoàn toàn dung hợp, tựa như lúc chúng tồn tại trong cơ thể loài động vật kia vậy.”
Tùng Hạ đưa một chút năng lượng vào số que hương kia, rõ ràng cảm nhận thấy sự sống tế bào của nó, cậu nói: “Tôi có phần nắm chắc, chắc là không thành vấn đề.”
Thành Thiên Bích nói: “Về phần nó là động vật gì, mọi người có ý tưởng gì không?”
Trang Nghiêu nói: “Có, có điều chỉ là suy đoán.”
“Là gì?”
Trang Nghiêu nói: “Sau khi lấy ra gene của Thẩm Trường Trạch rồi tiến hành đối chiếu, họ suy đoán thứ này có khả năng là gân ‘Hải Long’.”
“‘Hải Long’?”
“Chuyện này các anh vẫn chưa biết, đơn giản mà nói thì Hải Long là tổ tiên của Long Huyết nhân. Hơn tám mươi năm trước, nước ta khai thác dầu mỏ trên biển, khi hạ giàn thì đụng phải một con cá quái lạ, toàn thân màu vàng, ngoại hình hơi giống loài rồng trong truyền thuyết thần thoại cổ đại, các anh có thể tưởng tượng nó thành Thẩm Trường Trạch sau khi biến thành cá. Tóm lại, con cá ấy là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, hơn nữa dù có tìm kiếm ở vùng hải vực đó như thế nào thì cũng không tìm thấy con khác. Sau đó con cá ấy được người ta phát hiện máu của nó là báu vật, không chỉ là a-xít đậm đặc mà còn là thứ thuốc kích thích có cường độ cao gấp ngàn lần so với một lượng heroin đồng dạng, có thể khiến người ta trong nháy mắt biến thành đại lực sĩ, siêu nhân khát máu, có điều rất nhanh chết, nhưng nếu dùng với liều lượng thấp thì có thể sống sót. Lúc đầu họ lợi dụng máu Hải Long để chế tạo thuốc kích thích với độ tinh khiết lớn dùng cho nghiên cứu y học và chế tạo vũ khí, kết quả sau này đi sâu vào nghiên cứu, họ đã chế tạo ra binh sĩ cải tạo gene, cũng chính là Long Huyết nhân. Bây giờ xác của Hải Long đã được lợi dụng không còn lại được bao nhiêu, máu Hải Long thuần khiết có thể đã không còn, chỉ có thể dùng gene được lấy ra từ trong máu của nó dùng cho việc cải tạo gene. Trước mắt các thí nghiệm cải tạo đều dùng máu của Thẩm Trường Trạch, các binh sĩ là Long Huyết nhân được bồi dưỡng ra không khỏi có xác suất thành công thấp, hơn nữa lúc chiến đấu có thể cũng kém hơn rất nhiều so với binh sĩ dùng máu Hải Long thuần khiết để cải tạo. Nghiên cứu hơn hai mươi năm, họ vốn đã không còn ôm hy vọng gì về chuyện lại tìm được một con Hải Long, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, động vật ly kỳ nào cũng có thể xuất hiện, dưới đáy biển còn xuất hiện sinh mệnh siêu cấp khiến họ lại dấy lên hy vọng tìm kiếm Hải Long. Cho nên, số gân này vừa xuất hiện, họ nhất định muốn đối chiếu với gene Long Huyết nhân.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Tư duy này có phải hơi quá rồi phải không.”
“Không quá, có suy đoán như vậy cũng là chuyện rất hợp lý. Truyền thuyết về loài rồng tồn tại đã lâu, phàm là truyền thuyết thì đều có căn cứ nhất định, sau đó được thổi phồng và truyền bá rộng khắp. Hải Long cũng rất phù hợp với hình tượng con rồng sống dưới nước trong truyền thuyết, loại sinh vật mạnh sống dưới biển sâu như vậy nhất định đã kinh qua hàng trăm triệu năm biến đổi. Lịch sử loài người có văn tự mới mấy ngàn năm, Hải Long hoàn toàn có khả năng đã xuất hiện trong lịch sử, chỉ là không hợp với hình tượng mà chúng ta biết đến mà thôi. Mà chỗ giống nhau nhất của Hải Long và que hương này chính là tất cả đều là những thứ không tồn tại trong cơ sở dữ liệu của loài người, không được ghi chép lại, hơn nữa không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể ngược dòng vết tích. Động vật như vậy thật ra cũng không nhiều, phần lớn giống loài chúng ta mới tìm ra đều có thể tìm được tổ tiên và đồng loại. Nếu chúng lẻ loi, hơn nữa cấu tạo thân thể vượt xa tưởng tượng của con người, như vậy gộp chúng vào nghĩ cùng nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nếu thứ này thật là gân Hải Long, tôi còn có thể sử dụng nó làm dây cung không?”
Trang Nghiêu trừng hai mắt: “Nó đã nằm trong tay chúng ta rồi, họ còn muốn lấy đi chắc? Trừ phi đến cướp.”
Tùng Hạ cười nói: “Phải, trừ phi là cướp, bằng không nó thuộc về chúng ta. Có điều tôi nhớ rõ nồng độ máu của Thẩm Trường Trạch lên đến 96% và thậm chí là 97%, nồng độ cao như vậy mà thành quả sau khi dùng để cải tạo gene lại kém máu thuần huyết nhiều như vậy ư.”
“Đừng xem nhẹ chênh lệch 3% kia, đó là hồng câu [178] không thể vượt qua giữa giống loài cao cấp và tạp chủng hỗn huyết, chênh lệch giữa Thẩm Trường Trạch và Hải Long tuyệt đối là một trời một vực.”
[178] Hồng câu: Sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới Hán – Sở, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Đặng Tiêu bĩu môi: “Tiểu Trang Nghiêu, em nói mạnh miệng quá, nếu bị Thiện ca nghe thấy nhất định sẽ đánh em đấy.”
Trang Nghiêu trợn hắn: “Tạp chủng là một từ trung tính, anh có thời gian thì bớt ăn bớt ngủ, đọc sách nhiều hơn đi.”
Đặng Tiêu xụ mặt ra, buồn bực nhìn Tùng Hạ, giống như trẻ con đánh nhau thua bạn xong, trong mắt viết rằng “Tùng ca anh dạy dỗ nó đi”.
Tùng Hạ không để ý đến Đặng Tiêu, cậu có chuyện cần quan tâm hơn: “Nghe nói Al Maurell xuất hiện dấu hiệu tiến hóa ngược, là ba tháng gần đây mới bắt đầu biến dị, anh ta có khả năng tiến hóa ngược thành Hải Long không?”
“Al Maurell quả thật xuất hiện dấu hiệu rõ ràng cho thấy tiến hóa ngược lớp cá, căn cứ theo những gì Đường Đinh Chi nói, lúc đầu anh ta có nồng độ máu đạt 66%, qua ba tháng, nay đã đạt tới 69%. Đừng coi thường 3% này, số chênh lệch ấy được thể hiện rất rõ ràng qua sức mạnh của Long Huyết nhân. Bây giờ anh ta có thể tự do hô hấp trong nước tận nửa tiếng. Có điều, điều đáng chú ý là Hải Long là một loại động vật, nhưng nó không phải một loài độc lập, nó là loại cá, cho nên nhiều đặc trưng Al Maurell biểu hiện là đặc trưng của cá chứ không phải Hải Long, chẳng qua vì anh ta là Long Huyết nhân nên lúc tiến hóa ngược mới xuất hiện nồng độ máu rồng gia tăng, tạo thành chuyện thể hiện đặc trưng của Hải Long. Muốn tiến hóa ngược tất cả đặc tính của một giống loài thì cần thời gian rất dài, cho dù có thể tiến hóa ngược ra được hết các đặc tính của cá thì anh ta cũng không thể trở thành Hải Long, chỉ có thể trở thành cá mà thôi. Có điều, cho đến lúc này, nồng độ máu của anh ta chỉ e cũng đã ngang tầm Thẩm Trường Trạch. Cho nên vẫn cần thiết có các nghiên cứu về anh ta.”
Liễu Phong Vũ nói: “Tôi thấy rất khó hiểu, vì sao Thẩm Trường Trạch là thuần huyết? Nồng độ máu của Long Huyết nhân được quyết định như thế nào? Căn cứ theo thể năng?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không phải, nồng độ máu của Long Huyết nhân có liên quan với gene của người đó, nếu gene của bản thân dung hợp càng tốt với gene Long Huyết thì nồng độ máu càng cao, xác suất thành công càng lớn. Ngoại trừ Thẩm Trường Trạch, Al Maurell là người dung hợp tốt nhất, phản ứng bài trừ nhỏ nhất. Sở dĩ Thẩm Trường Trạch có thể đạt tới gần như thuần huyết là vì anh ta không phải được cải tạo gene mà là do hai Long Huyết nhân sinh ra, phản ứng bài trừ đã được cha mẹ gánh vác, dung hợp gene đã hoàn thành khi anh ta còn trong phôi thai. Có điều, Long Huyết nhân nữ tính là vô cùng hiếm có, người thụ thai thành công trước mắt chỉ có mẹ anh ta, cho nên anh ta là Long Huyết nhân ‘thuần huyết’ duy nhất, tuy nồng độ máu chỉ đạt 97%.”
“Hóa ra là vậy…” Tùng Hạ cầm một que hương lên: “Nếu thứ này thật là gân Hải Long, vậy sẽ chứng minh được rằng Hải Long thật sự từng xuất hiện trong lịch sử, hơn nữa, nó có thể được tìm thấy.”
Liễu Phong Vũ trợn mắt: “Anh tuyệt không hy vọng đây là gân Hải Long gì đó, sao cậu không ngẫm lại, nếu loài quái vật khổng lồ ấy thật sự tồn tại dưới biển, vậy đến khi chúng ta đi Hoa Nam sẽ có khả năng đụng phải nó, cậu muốn đụng phải nó chắc? Anh mới chỉ nghe nói có cá răng đao [179] dài mấy chục mét, mực khổng lồ [180] dài mấy trăm mét, anh đã không muốn đi rồi, có phải cậu chê chúng ta sống lâu quá rồi phải không.”
[179] Cá răng đao: Thường gọi là Cá cọp (Piranha), một loại cá nước ngọt có kích thước to lớn, hung dữ, nguy hiểm với những chiếc răng sắc nhọn. Một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm.
57990908[180] Mực khổng lồ: Còn được gọi bằng nhiều cái tên không chính thức như mực ma, được công nhận là có chiều dài lên tới 13 mét (giống cái) hoặc 10 mét (giống đực), thường sống ở vùng đại dương sâu ở Bắc Đại Tây Dương và Bắc Thái Bình Dương, được cho là hung dữ và hay tấn công các động vật khác bao gồm cả ngư dân và tàu thuyền của họ.
GiantsquidintankTùng Hạ cười khổ: “Em chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không muốn đụng phải.”
Trang Nghiêu nói: “Muốn hay không thì sao chứ, đó không phải chuyện chúng ta có thể quyết định. Tùng Hạ, hôm nay anh ở lại phòng thí nghiệm đi, thử kết nối chúng lại. Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ, hai anh mấy ngày này đừng làm gì, tranh thủ tất cả thời gian để đột phá cấp hai. Kẻ địch của chúng ta càng ngày càng khó đối phó, mà chúng ta vẫn còn quá yếu.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nói không sai, họ còn quá yếu, trừ phi có được sức mạnh hủy thiên diệt địa, bằng không sao có thể đối phó với những sinh mệnh siêu cấp động một tí là mấy trăm mét mấy ngàn mét này? Vì chính mình, vì người mà mình quý trọng, mỗi người trong họ đều phải không ngừng lớn mạnh.
Fi: Bonus cho mọi người Trang Nghiêu trong áo dài trắng.:3
14585895793128288053531300719570n
Vài ngày sau, rốt cuộc Tào Tri Hiền đã phê chuẩn văn kiện về chuyện chín que hương kia.
Việc đầu tiên sau khi lấy được que hương là tất cả mọi người đều tập trung đến phòng thí nghiệm.
Trang Nghiêu mặc một chiếc áo dài trắng, chiếc áo kia được làm dựa theo kích cỡ của nó, làm tôn thêm gương mặt thon nhỏ trắng nõn của nó, thoạt nhìn hết sức đáng yêu. Nó cầm một cái khay đặt xuống bàn, trong khay là chín que hương to như cây đũa màu vàng kem, cho dù biết đó chính là que hương nhưng khác biệt rất nhiều so với lần đầu tiên họ bắt gặp.
Đặng Tiêu nghiêng đầu ngắm nghía một hồi: “Không giống lắm.”
Tùng Hạ nói: “Hừm, có thể là do để dưới địa cung quá lâu nên nó bị mốc, giờ sạch sẽ rồi, màu sắc cũng đẹp mắt hơn, hơn nữa có vẻ rất đàn hồi.”
Trang Nghiêu nói: “Anh có thể kéo thử.”
Tùng Hạ cầm lấy một que hương trong đó, quả nhiên mềm hơn trước, có thể tùy ý bẻ cong thành bất cứ góc độ nào, cậu lại thử dùng sức kéo sang hai bên, nhưng kéo được ba cm thì không kéo nổi nữa: “Wow, căng quá.”
“Anh để Đặng Tiêu thử xem.”
Đặng Tiêu cũng cầm lấy một que, dùng sức kéo giãn, tốt hơn Tùng Hạ một chút, cậu kéo ra được sáu, bảy cm: “Căng thiệt, tui biến thân thử xem.” Nói xong có vẻ rất nóng lòng muốn thử, thật sự muốn biến thân.
Trang Nghiêu giật lại que hương, trợn: “Đừng có làm chuyện vô dụng.” Nó đưa que hương cho Đường Nhạn Khâu: “Anh thử xem.”
Đường Nhạn Khâu nhận lấy que hương, cầm trong tay cảm nhận một lần, có lẽ do tác dụng tâm lý, hắn luôn có cảm giác cái thứ nhìn giống que nhựa kia rất bất thường. Nó bất thường không phải vì nó là que hương ngàn năm không mục, mà là… thứ này hình như là chất liệu làm dây cung tốt nhất, khiến hắn chỉ cầm trong tay thôi mà đã rất có cảm giác, như thể thứ trong tay hắn có một chút duyên phận với hắn vậy.
Hắn nắm hai đầu, dùng sức kéo nó ra, kéo được gấp đôi chiều dài ban đầu của que hương. Lúc này, gân tay hắn đã nổi lên có thể nhìn thấy rõ ràng. Khi hắn buông tay ra, que hương kia lại trở về như lúc đầu, giống như chưa từng nhận được sức kéo bạo lực nào vậy. Nếu là chất liệu căng bình thường bị kéo ra gấp đôi chiều dài thì gần như không thể trở về trạng thái cũ trăm phần trăm, co giãn bao nhiêu sẽ phải chịu tổn hại bấy nhiêu.
Đường Nhạn Khâu mừng rỡ: “Quả nhiên là bảo bối.”
Trang Nghiêu lấy thước đo lại: “Hừm, giống với thí nghiệm trước kia của chúng tôi, bất luận lôi kéo thế nào, nó đều có thể hoàn toàn hồi phục như cũ, gân động vật không thể thần kỳ như vậy. Nhưng trải qua kiểm tra, thứ này quả thật là gân của loài động vật có xương sống nào đó. Loại chất liệu này dùng để làm dây cung thì tuyệt đối hoàn mỹ, cho dù gặp phải sức kéo với cường độ nào thì vẫn có thể duy trì độ co giãn như vậy, có thể đảm bảo Đường Nhạn Khâu phát huy hoàn toàn tiễn thuật.” Nó để các que hương lại cùng với nhau, đẩy cái khay đến trước mặt Tùng Hạ: “Vấn đề cần giải quyết lúc này là làm thế nào để kết nối chúng lại.”
Tùng Hạ đưa tay chọc chọc mấy cái: “Để tôi thử xem.”
“Anh không thể chỉ thử, anh nhất định phải thành công. Dùng bất cứ kỹ thuật hiện đại nào cũng không thể gắn kết hoàn chỉnh, nếu dây cung có cường độ thế này mà lại có mối nối thì hiệu quả còn kém hơn cả gân trâu. Anh phải khiến chúng hoàn toàn dung hợp, tựa như lúc chúng tồn tại trong cơ thể loài động vật kia vậy.”
Tùng Hạ đưa một chút năng lượng vào số que hương kia, rõ ràng cảm nhận thấy sự sống tế bào của nó, cậu nói: “Tôi có phần nắm chắc, chắc là không thành vấn đề.”
Thành Thiên Bích nói: “Về phần nó là động vật gì, mọi người có ý tưởng gì không?”
Trang Nghiêu nói: “Có, có điều chỉ là suy đoán.”
“Là gì?”
Trang Nghiêu nói: “Sau khi lấy ra gene của Thẩm Trường Trạch rồi tiến hành đối chiếu, họ suy đoán thứ này có khả năng là gân ‘Hải Long’.”
“‘Hải Long’?”
“Chuyện này các anh vẫn chưa biết, đơn giản mà nói thì Hải Long là tổ tiên của Long Huyết nhân. Hơn tám mươi năm trước, nước ta khai thác dầu mỏ trên biển, khi hạ giàn thì đụng phải một con cá quái lạ, toàn thân màu vàng, ngoại hình hơi giống loài rồng trong truyền thuyết thần thoại cổ đại, các anh có thể tưởng tượng nó thành Thẩm Trường Trạch sau khi biến thành cá. Tóm lại, con cá ấy là độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, hơn nữa dù có tìm kiếm ở vùng hải vực đó như thế nào thì cũng không tìm thấy con khác. Sau đó con cá ấy được người ta phát hiện máu của nó là báu vật, không chỉ là a-xít đậm đặc mà còn là thứ thuốc kích thích có cường độ cao gấp ngàn lần so với một lượng heroin đồng dạng, có thể khiến người ta trong nháy mắt biến thành đại lực sĩ, siêu nhân khát máu, có điều rất nhanh chết, nhưng nếu dùng với liều lượng thấp thì có thể sống sót. Lúc đầu họ lợi dụng máu Hải Long để chế tạo thuốc kích thích với độ tinh khiết lớn dùng cho nghiên cứu y học và chế tạo vũ khí, kết quả sau này đi sâu vào nghiên cứu, họ đã chế tạo ra binh sĩ cải tạo gene, cũng chính là Long Huyết nhân. Bây giờ xác của Hải Long đã được lợi dụng không còn lại được bao nhiêu, máu Hải Long thuần khiết có thể đã không còn, chỉ có thể dùng gene được lấy ra từ trong máu của nó dùng cho việc cải tạo gene. Trước mắt các thí nghiệm cải tạo đều dùng máu của Thẩm Trường Trạch, các binh sĩ là Long Huyết nhân được bồi dưỡng ra không khỏi có xác suất thành công thấp, hơn nữa lúc chiến đấu có thể cũng kém hơn rất nhiều so với binh sĩ dùng máu Hải Long thuần khiết để cải tạo. Nghiên cứu hơn hai mươi năm, họ vốn đã không còn ôm hy vọng gì về chuyện lại tìm được một con Hải Long, nhưng bây giờ thời đại đã thay đổi, động vật ly kỳ nào cũng có thể xuất hiện, dưới đáy biển còn xuất hiện sinh mệnh siêu cấp khiến họ lại dấy lên hy vọng tìm kiếm Hải Long. Cho nên, số gân này vừa xuất hiện, họ nhất định muốn đối chiếu với gene Long Huyết nhân.”
Tùng Hạ nhíu mày: “Tư duy này có phải hơi quá rồi phải không.”
“Không quá, có suy đoán như vậy cũng là chuyện rất hợp lý. Truyền thuyết về loài rồng tồn tại đã lâu, phàm là truyền thuyết thì đều có căn cứ nhất định, sau đó được thổi phồng và truyền bá rộng khắp. Hải Long cũng rất phù hợp với hình tượng con rồng sống dưới nước trong truyền thuyết, loại sinh vật mạnh sống dưới biển sâu như vậy nhất định đã kinh qua hàng trăm triệu năm biến đổi. Lịch sử loài người có văn tự mới mấy ngàn năm, Hải Long hoàn toàn có khả năng đã xuất hiện trong lịch sử, chỉ là không hợp với hình tượng mà chúng ta biết đến mà thôi. Mà chỗ giống nhau nhất của Hải Long và que hương này chính là tất cả đều là những thứ không tồn tại trong cơ sở dữ liệu của loài người, không được ghi chép lại, hơn nữa không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể ngược dòng vết tích. Động vật như vậy thật ra cũng không nhiều, phần lớn giống loài chúng ta mới tìm ra đều có thể tìm được tổ tiên và đồng loại. Nếu chúng lẻ loi, hơn nữa cấu tạo thân thể vượt xa tưởng tượng của con người, như vậy gộp chúng vào nghĩ cùng nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nếu thứ này thật là gân Hải Long, tôi còn có thể sử dụng nó làm dây cung không?”
Trang Nghiêu trừng hai mắt: “Nó đã nằm trong tay chúng ta rồi, họ còn muốn lấy đi chắc? Trừ phi đến cướp.”
Tùng Hạ cười nói: “Phải, trừ phi là cướp, bằng không nó thuộc về chúng ta. Có điều tôi nhớ rõ nồng độ máu của Thẩm Trường Trạch lên đến 96% và thậm chí là 97%, nồng độ cao như vậy mà thành quả sau khi dùng để cải tạo gene lại kém máu thuần huyết nhiều như vậy ư.”
“Đừng xem nhẹ chênh lệch 3% kia, đó là hồng câu [178] không thể vượt qua giữa giống loài cao cấp và tạp chủng hỗn huyết, chênh lệch giữa Thẩm Trường Trạch và Hải Long tuyệt đối là một trời một vực.”
[178] Hồng câu: Sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà Nam, ranh giới Hán – Sở, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng.
Đặng Tiêu bĩu môi: “Tiểu Trang Nghiêu, em nói mạnh miệng quá, nếu bị Thiện ca nghe thấy nhất định sẽ đánh em đấy.”
Trang Nghiêu trợn hắn: “Tạp chủng là một từ trung tính, anh có thời gian thì bớt ăn bớt ngủ, đọc sách nhiều hơn đi.”
Đặng Tiêu xụ mặt ra, buồn bực nhìn Tùng Hạ, giống như trẻ con đánh nhau thua bạn xong, trong mắt viết rằng “Tùng ca anh dạy dỗ nó đi”.
Tùng Hạ không để ý đến Đặng Tiêu, cậu có chuyện cần quan tâm hơn: “Nghe nói Al Maurell xuất hiện dấu hiệu tiến hóa ngược, là ba tháng gần đây mới bắt đầu biến dị, anh ta có khả năng tiến hóa ngược thành Hải Long không?”
“Al Maurell quả thật xuất hiện dấu hiệu rõ ràng cho thấy tiến hóa ngược lớp cá, căn cứ theo những gì Đường Đinh Chi nói, lúc đầu anh ta có nồng độ máu đạt 66%, qua ba tháng, nay đã đạt tới 69%. Đừng coi thường 3% này, số chênh lệch ấy được thể hiện rất rõ ràng qua sức mạnh của Long Huyết nhân. Bây giờ anh ta có thể tự do hô hấp trong nước tận nửa tiếng. Có điều, điều đáng chú ý là Hải Long là một loại động vật, nhưng nó không phải một loài độc lập, nó là loại cá, cho nên nhiều đặc trưng Al Maurell biểu hiện là đặc trưng của cá chứ không phải Hải Long, chẳng qua vì anh ta là Long Huyết nhân nên lúc tiến hóa ngược mới xuất hiện nồng độ máu rồng gia tăng, tạo thành chuyện thể hiện đặc trưng của Hải Long. Muốn tiến hóa ngược tất cả đặc tính của một giống loài thì cần thời gian rất dài, cho dù có thể tiến hóa ngược ra được hết các đặc tính của cá thì anh ta cũng không thể trở thành Hải Long, chỉ có thể trở thành cá mà thôi. Có điều, cho đến lúc này, nồng độ máu của anh ta chỉ e cũng đã ngang tầm Thẩm Trường Trạch. Cho nên vẫn cần thiết có các nghiên cứu về anh ta.”
Liễu Phong Vũ nói: “Tôi thấy rất khó hiểu, vì sao Thẩm Trường Trạch là thuần huyết? Nồng độ máu của Long Huyết nhân được quyết định như thế nào? Căn cứ theo thể năng?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không phải, nồng độ máu của Long Huyết nhân có liên quan với gene của người đó, nếu gene của bản thân dung hợp càng tốt với gene Long Huyết thì nồng độ máu càng cao, xác suất thành công càng lớn. Ngoại trừ Thẩm Trường Trạch, Al Maurell là người dung hợp tốt nhất, phản ứng bài trừ nhỏ nhất. Sở dĩ Thẩm Trường Trạch có thể đạt tới gần như thuần huyết là vì anh ta không phải được cải tạo gene mà là do hai Long Huyết nhân sinh ra, phản ứng bài trừ đã được cha mẹ gánh vác, dung hợp gene đã hoàn thành khi anh ta còn trong phôi thai. Có điều, Long Huyết nhân nữ tính là vô cùng hiếm có, người thụ thai thành công trước mắt chỉ có mẹ anh ta, cho nên anh ta là Long Huyết nhân ‘thuần huyết’ duy nhất, tuy nồng độ máu chỉ đạt 97%.”
“Hóa ra là vậy…” Tùng Hạ cầm một que hương lên: “Nếu thứ này thật là gân Hải Long, vậy sẽ chứng minh được rằng Hải Long thật sự từng xuất hiện trong lịch sử, hơn nữa, nó có thể được tìm thấy.”
Liễu Phong Vũ trợn mắt: “Anh tuyệt không hy vọng đây là gân Hải Long gì đó, sao cậu không ngẫm lại, nếu loài quái vật khổng lồ ấy thật sự tồn tại dưới biển, vậy đến khi chúng ta đi Hoa Nam sẽ có khả năng đụng phải nó, cậu muốn đụng phải nó chắc? Anh mới chỉ nghe nói có cá răng đao [179] dài mấy chục mét, mực khổng lồ [180] dài mấy trăm mét, anh đã không muốn đi rồi, có phải cậu chê chúng ta sống lâu quá rồi phải không.”
[179] Cá răng đao: Thường gọi là Cá cọp (Piranha), một loại cá nước ngọt có kích thước to lớn, hung dữ, nguy hiểm với những chiếc răng sắc nhọn. Một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm.
57990908[180] Mực khổng lồ: Còn được gọi bằng nhiều cái tên không chính thức như mực ma, được công nhận là có chiều dài lên tới 13 mét (giống cái) hoặc 10 mét (giống đực), thường sống ở vùng đại dương sâu ở Bắc Đại Tây Dương và Bắc Thái Bình Dương, được cho là hung dữ và hay tấn công các động vật khác bao gồm cả ngư dân và tàu thuyền của họ.
GiantsquidintankTùng Hạ cười khổ: “Em chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không muốn đụng phải.”
Trang Nghiêu nói: “Muốn hay không thì sao chứ, đó không phải chuyện chúng ta có thể quyết định. Tùng Hạ, hôm nay anh ở lại phòng thí nghiệm đi, thử kết nối chúng lại. Đường Nhạn Khâu, Liễu Phong Vũ, hai anh mấy ngày này đừng làm gì, tranh thủ tất cả thời gian để đột phá cấp hai. Kẻ địch của chúng ta càng ngày càng khó đối phó, mà chúng ta vẫn còn quá yếu.”
Mọi người gật đầu.
Trang Nghiêu nói không sai, họ còn quá yếu, trừ phi có được sức mạnh hủy thiên diệt địa, bằng không sao có thể đối phó với những sinh mệnh siêu cấp động một tí là mấy trăm mét mấy ngàn mét này? Vì chính mình, vì người mà mình quý trọng, mỗi người trong họ đều phải không ngừng lớn mạnh.
Fi: Bonus cho mọi người Trang Nghiêu trong áo dài trắng.:3
14585895793128288053531300719570n
Danh sách chương