Năm đó, Trang Du chính là dùng tiếng nói của ‘đại bộ phận’, giật dây viện khoa học đưa đoàn thám hiểm đến Thanh Hải.

Họ đi dạo quanh thành phố một vòng, sau đó quay về viện khoa học.

Lúc này là hơn chín giờ tối, trời đã tối đen, chỉ có một vài khu nhà quanh viện khoa học là có đèn, thành phố lặng im như đã chết. Từ sau khi thời tiết ấm lên, chuyện động vật biến dị tập kích con người lại bắt đầu phát sinh dồn dập. Trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, mỗi ngày đều có ai đó chết oan chết uổng, đa số mọi người đều có xu hướng lãnh cảm với sinh mệnh. Hai mươi năm nữa, cho dù không xét đến nhân tố khác, con người cũng sẽ vì chênh lệch lão hóa và tỉ lệ sinh đẻ cực thấp mà dần dần đi về hướng diệt vong. Ý thức Cambri có rất nhiều thủ đoạn ép chết loài người, họ thì ngay cả lo lắng cũng đã cảm thấy dư thừa.

Bước vào cửa viện khoa học, Tiểu Vương vội vã chạy tới phía họ, đi đằng sau có hai người mặc đồng phục bảo vệ.

Tùng Hạ trượt xuống từ trên người A Bố: “Tiểu Vương, sao vậy?”

Tiểu Vương thở hồng hộc: “Tôi đang muốn… đang muốn gọi điện cho mọi người, từ xa đã nhìn thấy mọi người trở lại, tôi có việc gấp, tôi thấy nói trực tiếp cho mọi người so với gọi điện thoại…”

Trang Nghiêu không kiên nhẫn ngắt lời: “Nói trọng tâm.”

Tiểu Vương hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Liễu Phong Vũ: “Liễu tiên sinh, phía chúng tôi đã có tin tức cha mẹ anh.”

Liễu Phong Vũ mở mắt trừng trừng, một bước từ xa vọt lên, tóm chặt bả vai Tiểu Vương: “Họ ở đâu! Ở đâu!” Liễu Phong Vũ toàn thân run rẩy, hắn cực kỳ sợ hãi với những lời Tiểu Vương sắp nói, sợ Tiểu Vương sẽ nói cho hắn biết cha mẹ hắn đã không còn.

Những người khác cũng theo bản năng nín thở, đều căng thẳng thay Liễu Phong Vũ.

Tiểu Vương nói: “Liễu tiên sinh, anh đừng vội, tin tốt là, hai vị đều còn sống.”

Con ngươi của Liễu Phong Vũ co lại, nét mặt phức tạp trước nay chưa từng có, có kích động, có đội ơn, cũng có không dám tin, mắt hắn đỏ ửng, suýt nữa rơi nước mắt.

Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Còn có tin xấu sao?”

Liễu Phong Vũ nhìn Tiểu Vương: “Nói tiếp.”

Tiểu Vương nói: “Tin xấu là, hai vị hiện đang trong tay Chu Phụng Lam.”

Chu Phụng Lam? Nét mặt mọi người đóng băng, quan hệ căng thẳng giữa họ và Chu Phụng Lam, Bắc Kinh không ai không biết. Bây giờ Chu Phụng Lam khống chế được cha mẹ Liễu Phong Vũ, rõ ràng không có ý tốt, muốn làm thế nào để đón hai người đó về thì phải xem Chu Phụng Lam có ý đồ gì.

Liễu Phong Vũ siết chặt nắm đấm: “Bên phía Chu Phụng Lam có đưa gì qua hay không?”

Tiểu Vương nói: “Bây giờ vẫn không có. Người được phái đi tìm cha mẹ anh tìm được tung tích của họ vào chiều hôm nay ở gần Thông Châu [175], trên đường đưa người về thì bị người của Chu Phụng Lam cướp đi.”

[175] Thông Châu: Một quận cận nội thành Bắc Kinh, được xem là cửa ngõ phía đông của Bắc Kinh.

Liễu Phong Vũ cả giận: “Sao lại bị người của Chu Phụng Lam cướp đi? Viện khoa học có nội gián à?”

Tiểu Vương cười khổ một tiếng, đè thấp âm lượng: “Đây là chuyện không thể tránh khỏi, bên này chúng tôi có tai mắt của khu 2, bên phía khu 2 cũng có tai mắt của chúng tôi, trong lòng mọi người đều biết. Chỉ e khi hậu cần vừa phái người ra ngoài tìm kiếm thì đã bị người của hội Phụng Lam theo dõi rồi, họ sớm có mưu tính.”

Trang Nghiêu hỏi: “Giáo sư Tùng biết chuyện này chưa?”

Tiểu Vương gật đầu: “Vừa biết, giáo sư đã phái người đến hội Phụng Lam đòi người, có điều nếu dám trực tiếp cướp người thì chuyện này nhất định đã được giáo sư Trang và tư lệnh Từ ngầm đồng ý, nếu không hội Phụng Lam cũng không dám trực tiếp đối nghịch với khu 3 như vậy. Cho nên, chỉ e tạm thời hai bác không về được.”

“Mẹ nó!” Liễu Phong Vũ nét mặt độc ác: “Nếu thằng khốn kia dám làm bị thương ba mẹ tôi…”

Tùng Hạ vỗ vỗ vai hắn: “Liễu ca, anh đừng vội, thương tổn hai bác đối với hội Phụng Lam mà nói không có bất cứ lợi ích gì, người họ nhằm vào không phải là anh mà là tất cả chúng ta. Chúng ta đầu tiên đã giết người của họ ở Lạc Dương, đoạt ngọc Con Rối, sau lại khiến Chu Phụng Lam xấu hổ ở bữa tiệc. Lấy tính cách của hắn, nhất định không chịu để yên. Hắn bắt hai bác đi, đơn giản là muốn khiến chúng ta chịu thiệt. Hắn tuy làm việc lỗ mãng nhưng thân là thủ lĩnh một bang phái lớn như vậy, không phải kẻ không có đầu óc. Trước khi đạt được mục đích, hắn tuyệt đối sẽ đối đãi tử tế với họ.”

Trang Nghiêu cũng nói: “Tùng Hạ nói đúng, anh và hắn ta không có ân oán cá nhân, không phải lo cho an toàn cha mẹ anh, nghĩ về chuyện tốt đi, rốt cuộc thì chúng ta đã tìm được cha mẹ anh. Có khu 3 và tư lệnh Tào ở đây, Chu Phụng Lam tuyệt đối không dám làm quá tay, hắn làm như vậy có hai mục đích: Thứ nhất, chúng ta chiếm đoạt công lao thu hồi ngọc Con Rối của hắn, còn giết người của hắn, hắn nhất định muốn làm rõ thứ hai để bù đắp chút mặt mũi. Chuyện này nếu xử lý tốt thì chắc hẳn có thể giải quyết mà không phải dùng đến vũ lực.”

Lồng ngực nhấp nhô của Liễu Phong Vũ dần dần phẳng lặng trở lại một ít, dù thế nào thì chuyện có được tin tức của cha mẹ hắn là quan trọng nhất. Trải qua gần hai tháng tìm kiếm, hắn gần như đã tuyệt vọng, người còn sống là còn một hi vọng, chỉ cần cha mẹ hắn còn sống, mọi chuyện hắn làm đều có ý nghĩa.

Tiểu Vương nói: “Mọi người có thể về phòng chờ trước hoặc đến khu thí nghiệm, giáo sư Tùng ở đó, có lẽ người mà giáo sư phái đi sẽ nhanh chóng quay về.”

Tùng Hạ nói: “Chúng tôi qua khu thí nghiệm.”

Mọi người đến khu thí nghiệm của khu 3, Tùng Chấn Trung đang bận rộn làm việc, sau khi thấy họ đến thì bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn Liễu Phong Vũ: “Cậu không cần quá lo lắng, cha mẹ cậu sẽ không phải chịu thương tổn, hễ người tôi phái đi có tin gì, tôi sẽ lập tức báo cho mọi người.”

Liễu Phong Vũ gật đầu: “Cám ơn giáo sư.”

Tùng Chấn Trung lại quay sang Trang Nghiêu: “Văn kiện cậu đệ trình tôi đã xem, cũng đã sửa chữa một chút rồi ký tên, bây giờ sẽ đưa cho tư lệnh Tào. Chỉ cần được tư lệnh Tào phê chuẩn, số que hương này có thể giao cho mọi người.”

Trang Nghiêu nói: “Bên phía tư lệnh Tào có khó khăn gì không?”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Tôi sẽ phổ cập cho mọi người một vài thường thức thông dụng ở đây. Những thứ như hàng mẫu, trang thiết bị ở viện khoa học, trên lý luận là của công, nhưng do khu 2 và khu 3 không hợp nhau nên viện khoa học cũng bị chia thành hai phái. Trừ phi là thiết bị cỡ lớn độc nhất vô nhị, nếu không chúng tôi cực ít khi liên lạc với nhau, đều là ai làm việc nấy. Nhưng nó không có nghĩa là nghiên cứu viên của các khu khác muốn mượn dùng của chúng tôi gì đó thì chúng tôi có thể tùy tiện từ chối, chuyện này không phù hợp với tinh thần vì tiến bộ của cộng đồng loài người mà phục vụ khoa học. Lần này từ tháp Đại Nhạn trở về, hàng mẫu và hai thứ khác mà mọi người mang về cực kỳ quý giá, đã khiến tất cả nghiên cứu viên của sáu khu hứng thú. Dưới tình hình ấy, trên lý luận, chiếc hộp và chín que hương kia tuy để ở khu 3 nhưng các khu khác cũng có thể xin hàng mẫu để nghiên cứu. Dù có cho mượn hay không, chúng tôi đều không có quyền lợi trực tiếp chuyển giao vật phẩm nghiên cứu cho mọi người để sử dụng cá nhân. Mặc dù có quyền phê chuẩn nhưng là người quyền cao chức trọng, mỗi một quyết định của tư lệnh Tào đều cần suy xét rất nhiều nhân tố của mọi phương diện. Có thể nói rằng, nếu tư lệnh Tào thật sự phê chuẩn thì chính là phê chuẩn dưới áp lực rất lớn, Bắc Kinh không phải do mình ông ấy định đoạt.”

Đặng Tiêu buồn bực: “Nếu lúc đầu biết thứ đó thích hợp làm dây cung cho Đường ca thì chúng ta không nên giao lên.”

Trang Nghiêu nói: “Bây giờ nói biết trước đã không có ý nghĩa, phải nghĩ cách giải quyết vấn đề.” Nó nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Nếu là anh muốn dùng nó thì có thể tư lệnh Tào sẽ trực tiếp phê chuẩn, nhưng giờ không phải để anh dùng. Nếu anh không đi tìm tư lệnh, tôi cảm giác phải đến 80% rằng ông ta sẽ không phê chuẩn. Cho nên chúng tôi cần anh đi giải quyết chuyện này.”

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm ông ta.”

Tùng Chấn Trung nói: “Như vậy là tốt nhất, tôi cũng rất chờ mong que hương này làm thành dây cung thì sẽ phát huy công dụng như thế nào.”

Lúc này, điện thoại của Tùng Chấn Trung vang lên, anh nhận điện: “Alô, phải, mọi người quay về đi, được, được, tôi biết rồi.”

Tất cả đều nhìn anh, cuộc điện thoại này hơn phân nửa là do người mà Tùng Chấn Trung phái đến hội Phụng Lam gọi đến.

Tùng Chấn Trung cúp máy: “Chu Phụng Lam yêu cầu giáp mặt nói chuyện với mọi người.”

Tùng Hạ nghĩ rằng “quả nhiên”, Chu Phụng Lam sao có thể dễ dàng chịu bỏ qua miếng mồi ngon lành này, hắn biết rõ họ không thể dùng vũ lực trong chuyện này nên nếu muốn giải quyết thì chỉ có thể bắt họ bồi thường tổn thất cho hội Phụng Lam, trả lại mặt mũi đã mất của Chu Phụng Lam về cho hắn.

Liễu Phong Vũ cắn răng: “Lúc nào? Tôi sẽ lập tức đi!” Nói xong xoay người liền muốn chạy ra ngoài.

Đường Nhạn Khâu bắt lấy vai hắn: “Anh bình tĩnh một chút.”

Liễu Phong Vũ vốn không phải người điềm tĩnh, lúc này lại càng khó mà bình tĩnh, cha mẹ chia lìa đã hơn một năm rốt cuộc đã có tin tức, hắn thật sự là đứng ngồi không yên. Hắn định hất tay Đường Nhạn Khâu ra nhưng đây này là bàn tay của cung tiễn thủ đẳng cấp, người có thể kéo được dây cung 100kg, người duy nhất ở đây có sức mạnh có thể cạnh tranh với lực cánh tay của hắn là Đặng Tiêu sau khi biến thân, Liễu Phong Vũ căn bản không thể tránh thoát, hắn thở hổn hển nói: “Buông ra mau!”

Đường Nhạn Khâu đè hắn lại: “Anh bình tĩnh một chút, ngày mai tôi đi với anh.”

Trang Nghiêu nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ cùng đi với anh, hôm nay đã muộn thế này, Chu Phụng Lam sẽ lên mặt đuổi chúng ta khỏi cửa, đi cũng là tự rước lấy nhục.”

Liễu Phong Vũ hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng ***g ngực vẫn kịch liệt nhấp nhô.

Tùng Hạ trấn an vuốt vuốt lưng cho Liễu Phong Vũ, nhẹ nhàng nói: “Liễu ca, sáng sớm mai bọn em sẽ cùng anh đến hội Phụng Lam, dù họ có đưa ra điều kiện gì, bọn em cũng sẽ không tiếc mọi thứ đón ba mẹ anh về.”

Liễu Phong Vũ cảm kích nhìn cậu một cái, đôi mắt hơi ươn ướt, Liễu Phong Vũ bất cần đời thường ngày khi đối mặt với an nguy người thân thì cũng là một đứa con bình thường mà thôi.

Tùng Hạ nói với Đường Nhạn Khâu: “Nhạn Khâu, đêm nay cậu ở cùng Liễu ca đi.”

Đường Nhạn Khâu gật đầu.

Tùng Chấn Trung nói: “Xem ra ngày mai mọi người sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, vậy sớm về phòng nghỉ ngơi đi. Đợi đến khi làm xong những chuyện này, mọi người phải nhanh chóng bước vào khóa huấn luyện. Diêu Tiềm Giang và Lý Đạo Ái đã chia nhau đến Hồ Nam và Hồ Bắc, thu về hai miếng ngọc Con Rối mà chúng tôi đã tìm ra tung tích, giờ đều đang lâm vào khổ chiến. Tộc Long Huyết và hội Phụng Lam cũng đều có nhiệm vụ mới, còn mọi người, chỉ sợ không lâu sau cũng phải đối mặt với thách thức mới.”

Tùng Hạ nói: “Cháu muốn biết kẻ địch tiếp theo của chúng cháu là ai.”

Tùng Chấn Trung nói: “Bọn chú dự định phái ra ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến Đông Bắc, gặp Thông Ma.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi, nhanh như vậy sẽ phải đối mặt với cây thông khổng lồ ư? So với sâu trong tháp Đại Nhạn, Thông Ma còn đáng sợ hơn nhiều. Ít nhất, khi lần đầu tiên họ tiến vào tháp Đại Nhạn thì còn bình an thoát ra, nhưng một khi tiến vào khu rừng nguyên sinh vô biên vô hạn của dãy Tiểu Hưng An, tỉ lệ có thể bình an thoát hiểm được mấy phần chứ? Họ phải làm thế nào để đánh bại một cây thông cao tới sáu trăm mét? Huống chi, cây thông kia còn khống chế một khu rừng còn lớn hơn cả đảo Hải Nam, họ tiến vào địa phận Tiểu Hưng An, chẳng khác nào chui vào trong bụng cây thông ấy cả.

Trang Nghiêu nhíu mày: “Lúc này để chúng tôi đương đầu với Thông Ma, chỉ sợ quá sớm thì phải.”

Tùng Chấn Trung nói: “Tôi biết, cho nên nhiệm vụ lần này rất có khả năng sẽ thất bại. Mục đích duy nhất của chúng tôi là mang về được càng nhiều số liệu càng tốt, phái ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đi là để đảm bảo mọi người có thể bình an trở về. Máy bay trinh sát do chúng tôi phái đi không thể tiếp cận Thông Ma, còn tổn thất hai cái. Dị nhân tiến hóa ngược lớp chim hoặc dị chủng lớp chim được phái đi, cho dù có thể tiếp cận Thông Ma nhưng đều không có kinh nghiệm chiến đấu với nó. Thứ mà chúng tôi thiếu nhất là thông tin về sức mạnh của Thông Ma. Cho nên lần này đi, chúng tôi hy vọng mọi người có thể mang về kinh nghiệm chiến đấu với Thông Ma, hoặc là kết quả đàm phán với nó.”

“Đàm phán?”

Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Nó có thể nói, có trí tuệ của con người, chắc hẳn có thể bắt chuyện, nếu có thể thì kẻ địch này tốt nhất là không chiến.”

Mọi người đều chìm vào trầm mặc, hình thể khổng lồ không gì sánh kịp của Thông Ma khiến họ không thể tưởng tượng nổi làm thế nào để đánh bại đối thủ như vậy. Trên thế giới này ngoại trừ vũ khí hạt nhân thì có sức mạnh nào có thể diệt tận gốc của nó được?

Tùng Chấn Trung nói: “Bây giờ nói chuyện này thì sớm quá, ít nhất cũng là một hai tháng sau, mọi người quay về nghỉ ngơi đi.”

Mọi người lục tục quay về phòng mình.

Sau khi về phòng, Tùng Hạ ngã xuống giường, than thở: “Không ngờ hôm nay lại có nhiều chuyện như vậy.”

Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta sẽ giải quyết hết.”

Tùng Hạ nhìn hắn: “Thiên Bích, ngày mai đi gặp tư lệnh Tào, cậu có khó xử không?”

Thành Thiên Bích nói: “Không có gì, dây cung quan trọng hơn.” Thực lực của Đường Nhạn Khâu tăng lên nghĩa là sức tấn công và an toàn của cả nhóm cũng tăng lên, cho dù hắn không muốn đi gặp ba mình, nhưng ai nặng ai nhẹ hắn vẫn còn phân rõ.

Tùng Hạ bò lên, nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tôi muốn nghe.”

“Cái gì?”

“Chuyện giữa cậu và tư lệnh Tào, cậu từng nói, nếu tôi muốn biết, cậu sẽ nói cho tôi biết.”

Thành Thiên Bích cởi áo khoác, ngồi xuống mép giường: “Phải, tôi từng nói vậy.”

Tùng Hạ khẽ vuốt lưng hắn, cho hắn sức mạnh.

Thành Thiên Bích bình thản nói: “Thật ra không có chuyện gì đặc biệt, tôi là con riêng của ông ta.”

Tùng Hạ đã đoán được có chuyện như vậy, Thành Thiên Bích rõ ràng theo họ mẹ.

Thành Thiên Bích nói: “Ông ta quen mẹ tôi là sau khi đã kết hôn, nhưng nhà mẹ đẻ của vợ ông ta có thế lực rất lớn. Sau khi mẹ sinh tôi ra, ông ta không nhận tôi. Sau này, vợ ông ta cũng sinh con nhưng lại là con gái. Sau khi không sinh được đứa thứ hai, ông ta mới nhớ đến tôi. Mẹ tôi mất sớm, trước khi nhập ngũ, tôi không biết ba mình là ai. Trong nhận thức của tôi, tôi không có ba, vốn không có, cũng không cần phải có.”

Tùng Hạ xoa xoa mái tóc của hắn: “Thiên Bích, trước đây cậu nhất định sống rất khổ.”

Thành Thiên Bích lắc đầu: “Ăn mặc không lo, không có gì khổ.”

Tuy hắn nói vậy nhưng Tùng Hạ vẫn cảm giác có chút đau lòng. Nếu Thành Thiên Bích thật sự như hắn đã nói, chẳng để ý chuyện gì, vậy thì cá tính lạnh lùng này vì sao lại hình thành? Cho dù là Trang Nghiêu thông minh tuyệt đỉnh thì khi còn rất nhỏ, nó cũng từng khát cầu tình yêu thương từ cha mình như cậu đã đoán. Thành Thiên Bích không phải từ nhỏ đã như thế này. Khát vọng yêu thương và quan tâm là bản năng của con người, khi một người không nhận được nó vào thời ấu niên, về sau chỉ sợ đã hoàn toàn hết hy vọng.

Tùng Hạ ôm vai hắn lắc lắc, nhẹ giọng nói: “Không sao, giờ cậu có chúng tôi, ba mẹ tôi cũng mất sớm, có điều tôi có mọi người, có chú, giờ tôi cảm thấy rất đầy đủ.”

Thành Thiên Bích “ừ” một tiếng: “Tôi không sao, anh yên tâm.”

Tùng Hạ nói: “Dù trước kia có thế nào nhưng ít nhất bây giờ, thân phận của tư lệnh Tào rất có lợi với chúng ta, đây cũng là chuyện tốt.” Cậu sẽ không khuyên Thành Thiên Bích bắt tay giảng hòa với cha mình, chuyện đó rất gượng ép. Thành Thiên Bích là người không dễ xúc động, cậu cũng không cho rằng bây giờ Thành Thiên Bích còn cần cái gọi là “tình thương của cha” của tư lệnh Tào. Chỉ cần Thành Thiên Bích thấy thỏa đáng, biết làm thế nào để lợi dụng quan hệ này một cách hợp lý là đủ rồi.

Thành Thiên Bích nói: “Tôi hiểu.”

Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, họ rửa mặt, ăn sáng trong phòng ăn, dựa theo thời gian ước định, tập trung với những người khác.

Sáng hôm nay, đầu tiên họ sẽ đến hội Phụng Lam gặp Chu Phụng Lam, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có lẽ có thể nhìn thấy cha mẹ Liễu Phong Vũ. Sau khi chuyện này xong xuôi, Thành Thiên Bích sẽ một mình đi gặp Tào Tri Hiền.

Khi họ ngồi trên xe đi đến hội Phụng Lam, mọi người đều nhìn ra Liễu Phong Vũ rất nôn nóng, sự nôn nóng ấy hỗn loạn giữa bất an và mong đợi.

Họ nhanh chóng bước vào địa bàn của hội Phụng Lam, đó là một khu biệt thự cỡ lớn, trên bức tường bên ngoài cắm đầy cờ của hội Phụng Lam và chân dung của Chu Phụng Lam, ngập tràn phong cách khoe khoang của hắn.

Khi họ bước xuống xe, đám bảo vệ sớm biết rằng họ sẽ đến, nói họ chờ một chút, rồi đi vào gọi điện.

Cái gọi là chờ một chút này, là nửa tiếng.

Chu Phụng Lam cố ý áp đảo tinh thần họ.

Sắc mặt Liễu Phong Vũ càng ngày càng khó coi, Đặng Tiêu là người đầu tiên mất kiên nhẫn mở miệng: “Mẹ nó, hắn có ý gì, cố ý không cho chúng ta vào.”

Lúc này, từ bên trong mới thấy một người đàn ông trung niên mập lùn chậm chạp bước ra. Người này họ đã từng gặp, là người lần trước Chu Phụng Lam dẫn đi cùng đến bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang.

Người đàn ông kia nở nụ cười đầy giả dối: “Chư vị đợi lâu, do mọi người đến sớm quá, hội trưởng vừa tỉnh ngủ, mời vào bên trong mời vào bên trong.”

Mấy người lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, cùng gã vào trong.

Họ đi dần vào trong, một đống biệt thự phô trương hiện ra.

Tùng Hạ nhỏ giọng cảm thán: “Trang Nghiêu, tôi không hiểu lắm, vì sao Trang Du lại muốn mượn sức người như vậy, quá rêu rao, dễ làm hỏng việc.”

Trang Nghiêu không chút để ý đến âm lượng của mình: “Loại người này dễ khống chế.”

Tùng Hạ gật đầu: “Có lý.”

Họ được dẫn vào biệt thự, Chu Phụng Lam đang dùng bữa sáng, phía sau hắn có bốn hầu gái đẹp như tiên nữ đang đứng. Trên bàn đặt cháo thịt tươi sốt trắng tinh, bánh bao, sữa đậu nành, mì và vài món nóng. Nhìn biệt thự được thiết kế xa hoa và một bàn bữa sáng này, họ dường như trở về thời đại văn minh trong nháy mắt.

Chu Phụng Lam lười biếng nhìn họ: “Chà, đến sớm quá.”

Liễu Phong Vũ trầm giọng nói: “Chu Phụng Lam, ba mẹ tao ở đâu.”

Chu Phụng Lam hừ lạnh: “Ở chỗ của tôi, Liễu đại minh tinh làm sao vậy, muốn trắng trợn cướp người à?”

Tùng Hạ giữ chặt cánh tay Liễu Phong Vũ, ý bảo hắn bình tĩnh, cậu nói: “Hội trưởng Chu, có thể để chúng tôi trông thấy hai bác trước không, ngộ nhỡ nhầm người, không phải ba mẹ Liễu ca, không phải rất xấu hổ sao.”

Chu Phụng Lam cười nhạo nói: “Sao, sợ tôi ngược đãi họ à, được rồi, cho mấy người xem.” Hắn ra hiệu cho một hầu gái phía sau.

Người phụ nữ đó đi tới, tươi cười lấy ra một chiếc máy quay phim loại nhỏ, giơ màn hình tinh thể lỏng về phía họ, chiếu video. Trong video xuất hiện hai ông bà thoạt nhìn có chút gầy yếu, tuổi chừng sáu mươi, đang ăn cơm.

Liễu Phong Vũ mở mắt trừng trừng, đoạt lấy máy quay phim, nhìn chằm chằm màn hình.

Không cần hắn nói, mấy người cũng có thể xác định kia quả thật là ba mẹ của Liễu Phong Vũ, hơn nữa, tuy hình dung tiều tụy nhưng quần áo của họ rõ ràng là mới thay, hoàn cảnh sống và thức ăn đều không tệ, hiển nhiên Chu Phụng Lam không làm khó hai người họ.

Liễu Phong Vũ nhắm chặt mắt, đưa máy quay phim cho hầu gái.

Chu Phụng Lam nói: “Thế nào, đúng cha mẹ Liễu minh tinh chứ.”

Liễu Phong Vũ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Chu Phụng Lam: “Rốt cuộc mày có mục đích gì?”

Trang Nghiêu nói: “Hội trưởng Chu, chúng tôi cũng không muốn nhiều lời, ngài muốn thế nào thì mới trả người, cứ việc mở miệng.”

Chu Phụng Lam dùng khăn ăn bằng tơ lụa xoa xoa miệng, tựa vào lưng ghế, dương dương tự đắc nhìn họ, ánh mắt có chút độc ác: “Mấy người ở Lạc Dương từng giết đội trưởng một phân đội và năm chiến đấu viên vĩ đại của tôi, đoạt đi ngọc Con Rối vốn là của chúng tôi, món nợ này rốt cuộc đã tìm được cơ hội tính lại thật kĩ.”

Trang Nghiêu nói: “Mạng người chúng tôi không bồi thường được, ngọc Con Rối cho ngài thì ngài cũng phải nộp lên trên, không bằng nói chuyện gì thực tế chút đi.”

Chu Phụng Lam không thiếu người, mỗi ngày đều có vô số nhân mã muốn gia nhập vào hội Phụng Lam, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tìm được dị nhân lợi hại làm thế thân cho những người đó. Chuyện hắn đau lòng nhất là sau khi lấy được ngọc Con Rối, viện khoa học sẽ trả cho hắn một phần thưởng kha khá, còn có chuyện bị mất mặt mũi trong bữa tiệc của Diêu Tiềm Giang.

Chu Phụng Lam cười lạnh: “Vậy tôi sẽ nói thẳng. Thứ nhất, chuyện mấy người ở Tây An tôi đã nghe nói, Tùng Hạ quả nhiên có tài, về sau hễ chiến đấu viên cao cấp của hội Phụng Lam bị thương, nhất định phải gọi đến là đến, chữa thương cho chúng tôi.”

Tùng Hạ nói: “Tôi đồng ý.”

“Thứ hai, tôi muốn năng lượng.”

Trong thời buổi này thứ đáng giá nhất chính là năng lượng, họ cũng đoán được Chu Phụng Lam sẽ đòi năng lượng. May mà thông tin về tình hình chiến đấu lúc ấy tại Tây An đã bị phong tỏa hoàn toàn. Lúc ấy tuy không nói rõ nhưng người của chỉ huy Vạn nếu đủ thông minh thì có lẽ có thể nhìn ra Tùng Hạ có thể bổ sung năng lượng cho những người khác, bí mật này nếu bị Chu Phụng Lam biết, không biết hắn sẽ lợi dụng Tùng Hạ như thế nào. Nếu Chu Phụng Lam chỉ muốn năng lượng, họ còn có thể đối phó được.

“Ngài muốn bao nhiêu?” Trang Nghiêu nói.

Chu Phụng Lam nói: “Năng lượng Kim 60 gram, năng lượng khác mỗi loại 10 gram.”

Sắc mặt mọi người trầm xuống, Thành Thiên Bích nheo mắt lại: “Mày còn dám mở miệng.”

Một phần năng lượng tiêu chuẩn là 10 milligram, có giá 1000 đồng. 1000 milligram tương đương 1 gram. Chu Phụng Lam tổng cộng muốn 100 gram năng lượng, đó chính là 10.000 liều thuốc chích tiêu chuẩn, nhiều gấp 20 lần so với số thuốc chích chính phủ thưởng cho tổ chức dị nhân sau mỗi lần đoạt lại một miếng ngọc Con Rối. Họ sớm đoán được Chu Phụng Lam sẽ đòi nhiều, lại không ngờ hắn lại tham lam đến thế, dám đòi cái giá trên trời ấy.

Chỉ sợ tổng cộng tất cả thuốc năng lượng trong tay tất cả tổ chức dị nhân ở Bắc Kinh cũng không vượt quá 100 gram.

Chu Phụng Lam cười nói: “Mấy người có quan hệ thân thích bạn bè với Tùng Chấn Trung và tư lệnh Tào, kiếm mấy thứ này chắc hẳn là rất đơn giản, lại nói tôi muốn cũng đâu có nhiều, dù sao cũng là hai mạng người mà.”

Lúc nói những lời này, hắn không hề biểu hiện sự thương xót mạng người, chỉ tràn ngập dục niệm tham lam.

Trang Nghiêu nói: “Cho dù chúng tôi lấy được thì ít nhất cũng mất ba, năm năm. Ngài đưa ra yêu cầu này, rốt cuộc là đã tính đến hay chưa.”

Chu Phụng Lam cười lạnh: “Tôi không cho như vậy, viện khoa học tích trữ rất nhiều năng lượng, 100 gram họ tuyệt đối có thể đưa ra được, phải xem mấy người có đủ thành ý hay không.”

“Nếu là đồ của viện khoa học, dù sao cũng không phải là của chúng tôi, chúng tôi không có cách làm ra được nhiều thuốc năng lượng như vậy.”

Chu Phụng Lam cười cuồng vọng: “Vậy phải xem bản lĩnh của mấy người, tôi nuôi hai người già cũng không tốn bao nhiêu sức, có điều nếu đợi quá lâu, tôi mất nhẫn nại… vậy cũng khó nói.”

Thành Thiên Bích nói: “Cho bọn tao thời gian chuẩn bị.”

Chu Phụng Lam nhún vai: “Mấy người cứ việc trở về thương lượng đi, sau khi thương lượng xong, lúc nào có thể chuẩn bị tốt thuốc năng lượng thì cho tôi một lời chắc chắn. Lão Vu, tiễn khách.”

Liễu Phong Vũ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người bước ra ngoài cửa, những người khác cũng xoay người đi.

Sau khi rời khỏi biệt thự, họ lên xe. Tiểu Vương hỏi: “Tình hình thế nào?”

Sắc mặt Trang Nghiêu không dễ coi cho lắm, nó lắc đầu không nói gì, những người khác cũng buồn bực không lên tiếng.

Thật ra 100 gram năng lượng, không phải họ không cho được, năng lượng trong ngọc Con Rối gần như là vô cùng vô tận, chỉ cần Tùng Hạ hấp thu rồi chuyển hóa, thời gian một tuần đủ để tạo ra năng lượng khổng lồ.

Nhưng vấn đề mấu chốt không phải là thuốc năng lượng, mà là âm mưu giấu sau lưng hắn.

Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết viện khoa học tuyệt đối không thể cấp cho họ 100 gram thuốc năng lượng để họ đi chuộc cha mẹ Liễu Phong Vũ, nếu họ thật sự giao ra nhiều thuốc như vậy, vậy chúng đến từ đâu?

Đây hiển nhiên là âm mưu của Trang Du. Nhất định Trang Du đã có được một vài tin tức, hắn ta có rất nhiều hoài nghi về khả năng của Tùng Hạ, bởi vậy mới mượn cơ hội này để thử họ, ép họ để lộ dấu vết. Nếu để Trang Du biết ngọc cổ tồn tại, nhất định sẽ to chuyện.

Sau khi về đến viện khoa học, họ tìm một phòng họp, bắt đầu thương lượng chuyện này.

Liễu Phong Vũ vỗ mạnh xuống bàn: “Chúng ta không thể cho hắn thuốc, bằng đầu óc Trang Du, hắn tuyệt đối sẽ nghi ngờ khả năng của Tiểu Hạ.”

Trang Nghiêu nói: “Hắn không chỉ nghi ngờ, sau khi có chứng cứ xác thực, hắn còn có thể phát động dị nhân tiến hóa não bộ của viện khoa học liên hợp hại yêu cầu tiến hành nghiên cứu Tùng Hạ. Những người đó vốn đã như hổ rình mồi, nếu biết Tùng Hạ không chỉ có thể chữa thương mà còn có thể hấp thu năng lượng, chuyển hóa năng lượng, phát tán năng lượng, họ tuyệt đối sẽ không tha cho Tùng Hạ. Một khi yêu cầu lên cao, chỉ sợ ngay cả giáo sư Tùng cũng sẽ không bảo đảm được cho Tùng Hạ. Năm đó, Trang Du chính là dùng tiếng nói của ‘đại bộ phận’, giật dây viện khoa học đưa đoàn thám hiểm đến Thanh Hải. Chiêu ấy hắn chơi cũng đã thành thạo.”

Tùng Hạ nghe mà âm thầm kinh hãi, Trang Du quá âm độc, một khi họ thật sự giao ra thuốc năng lượng, tình cảnh của cậu há chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Nhưng cho dù nhìn thấu quỷ kế của Trang Du, họ cũng không thể để mặc cha mẹ Liễu ca được. Bất luận sử dụng cách gì cũng đều có khả năng khơi mào xung đột giữa họ và hội Phụng Lam.

Kế này của Trang Du khiến họ lâm vào thế bị động rất sâu.

Fi: Vì chúc mừng “Hàn Vũ tái lâm” (Kỷ Cambri trở lại) sắp xuất bản (bên TQ) nên weibo Thủy Thiên Thừa đang phát động phong trào chỉ cần chụp ảnh có chữ #Hàn vũ tái lâm, tôi đang đợi bạn# rồi @Thủy Thiên Thừa là có cơ hội được nhận một trong các phần quà sau:

“Kỷ Cambri trở lại” bản viết tay độc nhất vô nhị.

Gối ôm A Bố.

Cốc khắc hình Tùng Hạ và Thành Thiên Bích.

Có rất đông người tham gia phong trào này, có chữ viết tay, có chữ gõ máy tính, chụp cùng bìa truyện… Và đây là phần tham gia của weibo Cổ Ngọc Hoàng, được tác giả khen là rất có tính sáng tạo. ♉(▿)♉

Kỷ Cambri trở lạiNgoài lề là mình mới update profile nhân vật trong mục [Bonus]. Lần này đã có đủ tất cả các nhân vật chính của hai bộ “Kỷ Cambri trở lại” và “Cha nuôi”, tranh do Mặc Thiên vẽ, ai quan tâm thì vào xem nhé (─‿‿─).
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện